Chương 291: Đồ KHỐN NẠN!
Ctrl Anh
27/09/2021
Lần này, cô thực sự không hề giữ thể diện cho Vũ Phong Toàn.
Vũ Phong Toàn ánh mắt đảo quanh và vẻ mặt của ông ta trở nên xấu xí hơn, ông ta hạ giọng, như thể ông ta đang cho Vũ Linh Đan một cơ hội cuối cùng, và nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc con có lại đây không.”
“Con xin lỗi, đứng cùng với một số người, sẽ khiến con cảm thấy kinh tởm.”
Giọng điệu của Vũ Linh Đan vẫn không suy giảm khiến nhiều người bật cười.
“Đồ khốn nạn!”
Vũ Phong Toàn tức giận chửi bới, lúc này không quan tâm đến vấn đề thể diện, giơ tay định đánh người, Trần Tuyết Nhung bước tới, chặn tay Vũ Phong Toàn, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Vũ, tôi đi cùng với con gái tôi chắc cũng không gây trở ngại gì cho ông đúng không, nhưng phiền ông quay về dạy dỗ lại vợ của ông đi, đừng có tự mình tìm chuyện nữa.”
Vũ Phong Toàn liếc nhìn Nguyễn Kim Thành, kỳ thật trong lòng ông ta sớm đã biết Nguyễn Kim Thành là người bắt đầu chuyện này.
Nhưng bây giờ, Vũ Phong Toàn không quản được nhiều như vậy.
Công thêm chuyện Nguyễn Kim Thành là vợ hai của mình, Vũ Phong Toàn cảm thấy có lỗi trong lòng, vì vậy ông ta sẽ không bao giờ nói một lời về việc không của Nguyễn Kim Thành.
“Chuyện riêng nhà tôi không cần người ngoài như bà quan tâm, nếu bà không rời đi thì đừng trách tôi đánh cả bà.”
Vũ Phong Toàn vẫn vung tay lên, trực tiếp uy hiếp.
Thật tiếc khi Trần Tuyết Nhung vẫn án binh bất động, vẫn đứng yên tại chỗ.
“Những ngày bình thường Tổng giám đốc Vũ muốn động tay như thế nào, chúng tôi cũng không thèm quan tâm, nhưng ở một bữa tiệc như thế này, e là không phù hợp rồi.”
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên trong đám khách, mọi người đều phản ứng gật đầu.
Người đàn ông làm như vậy tại chỗ này, quả thực có chút xấu xa.
Mà Trương Đức Phú lúc này mới đứng dậy, nhìn Vũ Phong Toàn bằng vẻ mặt vui đùa, hai tay ôm trước ngực, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Vũ, người đứng trước mặt ông bây giờ, là phu nhân của Tổng giám đốc Bùi đấy, nếu cái tát này của ông được tát xuống, hậu quả như thế nào, chắc ông cũng biết rõ nhỉ.”
Vũ Phong Toàn sửng sốt.
Quả thực ông ta vẫn coi Trần Tuyết Nhung là vợ cũ của mình, biết Trần Tuyết Nhung sẽ không chống cự, nên ông ta mới dám tuỳ tiện hành động.
Lời nhắc nhở vừa rồi của Trương Đức Phú khiến ông ta giật mình toát mồ hôi lạnh, ông ta vốn không cam lòng với nhà họ Bùi nên chỉ có thể thu lại cái tát này.
Vũ Linh Đan đừng bên cạnh nghe thấy có chút muốn cười.
Cái miệng của Trương Đức Phú này cũng đủ độc đấy.
Ngụ ý là không chỉ hôm nay Vũ Phong Toàn ra tay, e là ngày thường cũng ít khi động tay, chỉ có điều không ai biết, muốn can thiệp cũng không dễ dàng.
Nhưng hôm nay thì khác, Trần Tuyết Nhung là vợ của Bùi Văn Cường, cuộc chiến này không chỉ đánh vào mặt của Bùi Văn Cường, mà còn đánh vào mặt của nhà họ Bùi.
Vũ Phong Toàn ánh mắt đảo quanh và vẻ mặt của ông ta trở nên xấu xí hơn, ông ta hạ giọng, như thể ông ta đang cho Vũ Linh Đan một cơ hội cuối cùng, và nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc con có lại đây không.”
“Con xin lỗi, đứng cùng với một số người, sẽ khiến con cảm thấy kinh tởm.”
Giọng điệu của Vũ Linh Đan vẫn không suy giảm khiến nhiều người bật cười.
“Đồ khốn nạn!”
Vũ Phong Toàn tức giận chửi bới, lúc này không quan tâm đến vấn đề thể diện, giơ tay định đánh người, Trần Tuyết Nhung bước tới, chặn tay Vũ Phong Toàn, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Vũ, tôi đi cùng với con gái tôi chắc cũng không gây trở ngại gì cho ông đúng không, nhưng phiền ông quay về dạy dỗ lại vợ của ông đi, đừng có tự mình tìm chuyện nữa.”
Vũ Phong Toàn liếc nhìn Nguyễn Kim Thành, kỳ thật trong lòng ông ta sớm đã biết Nguyễn Kim Thành là người bắt đầu chuyện này.
Nhưng bây giờ, Vũ Phong Toàn không quản được nhiều như vậy.
Công thêm chuyện Nguyễn Kim Thành là vợ hai của mình, Vũ Phong Toàn cảm thấy có lỗi trong lòng, vì vậy ông ta sẽ không bao giờ nói một lời về việc không của Nguyễn Kim Thành.
“Chuyện riêng nhà tôi không cần người ngoài như bà quan tâm, nếu bà không rời đi thì đừng trách tôi đánh cả bà.”
Vũ Phong Toàn vẫn vung tay lên, trực tiếp uy hiếp.
Thật tiếc khi Trần Tuyết Nhung vẫn án binh bất động, vẫn đứng yên tại chỗ.
“Những ngày bình thường Tổng giám đốc Vũ muốn động tay như thế nào, chúng tôi cũng không thèm quan tâm, nhưng ở một bữa tiệc như thế này, e là không phù hợp rồi.”
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên trong đám khách, mọi người đều phản ứng gật đầu.
Người đàn ông làm như vậy tại chỗ này, quả thực có chút xấu xa.
Mà Trương Đức Phú lúc này mới đứng dậy, nhìn Vũ Phong Toàn bằng vẻ mặt vui đùa, hai tay ôm trước ngực, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Vũ, người đứng trước mặt ông bây giờ, là phu nhân của Tổng giám đốc Bùi đấy, nếu cái tát này của ông được tát xuống, hậu quả như thế nào, chắc ông cũng biết rõ nhỉ.”
Vũ Phong Toàn sửng sốt.
Quả thực ông ta vẫn coi Trần Tuyết Nhung là vợ cũ của mình, biết Trần Tuyết Nhung sẽ không chống cự, nên ông ta mới dám tuỳ tiện hành động.
Lời nhắc nhở vừa rồi của Trương Đức Phú khiến ông ta giật mình toát mồ hôi lạnh, ông ta vốn không cam lòng với nhà họ Bùi nên chỉ có thể thu lại cái tát này.
Vũ Linh Đan đừng bên cạnh nghe thấy có chút muốn cười.
Cái miệng của Trương Đức Phú này cũng đủ độc đấy.
Ngụ ý là không chỉ hôm nay Vũ Phong Toàn ra tay, e là ngày thường cũng ít khi động tay, chỉ có điều không ai biết, muốn can thiệp cũng không dễ dàng.
Nhưng hôm nay thì khác, Trần Tuyết Nhung là vợ của Bùi Văn Cường, cuộc chiến này không chỉ đánh vào mặt của Bùi Văn Cường, mà còn đánh vào mặt của nhà họ Bùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.