Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 101: Đưa Coco đi 

Ctrl Anh

12/08/2021

Vũ Linh Đan đứng yên, không lên tiếng. 

Trương Thiên Thành lại tiếp tục mắng Coco: “Bảo mày cút ra ngoài, có nghe thấy không hả?” 

Vũ Linh Đan vô thức che chở ôm Coco vào lòng, liên tục vuốt ve đầu nó để trấn an, Trương Thiên Thành thấy vậy thì dường như càng tức hơn, anh sẵng giọng: “Cô mà còn như vậy thì cô với con chó này cút ra ngoài cả đôi cho tôi đi.” 

“Anh yên tâm, dù tôi với Coco có chết đói thì cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ anh đâu.” 

Sau một hồi tranh đấu nội tâm, cuối cùng Vũ Linh Đan không muốn thỏa hiệp nữa, bèn đứng dậy, thẳng lưng gọi Coco rồi đi nhanh ra cửa. 

“Đứng lại!” 

Trương Thiên Thành liếc nhìn đảm rau dựa trên mặt đất, bỗng cất tiếng gọi Vũ Linh Đan. 

“Sao ạ, Tổng giám đốc Trường đây còn có điều gì cần sai bảo không ạ?” 

Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng, nếu đã không cần nhờ vả xin xỏ gì người ta, dĩ nhiên cô sẽ không tiếp tục cúi đầu hạ thấp mình nữa. 

Trương Thiên Thành cũng đã nghe ra sự châm chọc trong lời nói của cô, anh nhíu mày, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe Vũ Linh Đan tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Trường, nếu anh muốn tôi thanh toán cho anh phí sinh hoạt của Coco trong thời gian qua thì làm phiền anh cứ gửi thẳng hóa đơn đến hộp thư của tôi, tôi sẽ trả lại hết, không khất của anh nửa xu.” 

Nói xong, Vũ Linh Đan sập cửa đánh “Rầm” một tiếng. 

Một người một chú chậm rãi đi bộ về phía trung tâm thành phố, dọc đường, cô đã cố vẫy xe nhiều lần, nhưng có lẽ vì có Coco đi cùng nên không một chiếc taxi nào dừng lại. 

Vũ Linh Đan hơi nản lòng, nhìn bóng dáng nhỏ xinh của Coco bên mình, lại nhịn không được bèn vươn tay vuốt ve, đầu nhẹ nhàng cọ cọ, an ủi: “Tuy nhà chị không to như thế nhưng có chị ở đây, sẽ không ai bắt nạt em được đâu.” 

Coco như thể nghe hiểu được lời Vũ Linh Đan nói, lập tức vui sướng vẫy đuôi rối rít. 

Vũ Linh Đan đứng lên, buộc lòng phải bấm điện thoại gọi cho Trương Đức Phú, còn đi tiếp như vậy, dù Coco không sao thì chính cô cũng sắp chết khát rồi. 

Trương Đức Phú nghe Vũ Linh Đan nói mình vừa từ biệt thự của Trương Thiên Thành đi ra thì im lặng một chốc, nhưng sau đó vẫn bảo đảm sẽ lập tức tới ngay. 

Vũ Linh Đan thầm nói một câu cảm ơn, người cô không muốn làm phiền nhất chính là Trương Đức Phú, nhưng mỗi lần gặp vấn đề thì người bị làm phiền nhiều nhất lại chính là Trương Đức Phú. 

May mắn làm sau, Trương Đức Phú vẫn không thay đổi gì. 

Chưa tới nửa giờ sau, Trương Đức Phú đã xuất hiện trước mặt một người một chó, Vũ Linh Đan lại phải giải thích lại lịch của Coco một lần nữa, Trương Đức Phủ tỏ vẻ hiểu được, tự mình mở cửa xe cho cô. 

“Cho nó vào cốp sau đi, để khỏi làm bẩn xe cậu.” 

Vũ Linh Đan nói, vẻ có lỗi. 

"Không việc gì đâu, Coco là bạn của em thì cũng là bạn tôi, ai lại đi chê bạn mình bẩn bao giờ” 

Trương Đức Phú nói rất bình thản, đồng thời hóa giải được nỗi ngại ngùng xấu hổ của Vũ Linh Đan. 

Cũng may, suốt dọc đường đi, Coco rất biết điều, không gây ra phiền phức gì, khi đến dưới nhà, Vũ Linh Đan rối rít cảm ơn Trương Đức Phú, đến nỗi cậu ta bắt đầu tức giận rồi, Vũ Linh 

Đan mới dừng lại. 

Nhưng khi Trương Đức Phú tỏ ý muốn vào nhà ngồi chơi một lát, Vũ Linh Đan làm bộ như không nghe ra, uyển chuyển từ chối cậu ta. 

“Hai hôm nữa, bên Hà Bắc có một triển lãm đá quý, st, em có thời gian không, đi xem với tôi đi?” Trương Đức Phú bỗng lên tiếng mời. 

Điều này khiến Vũ Linh Đan vô cùng bất ngờ. 

Cô lắc đầu: “Có lẽ tôi không có nhiều thời gian rảnh lắm” 

“Tôi nghe nói, gần đây em không đến tập đoàn Bạch Đằng để làm việc nữa rồi.” 

Tuy Trương Đức Phú đã bóc trần lời nói dối của Vũ Linh Đan nhưng vẻ mặt tràn đầy sự chân thành, không có một chút ý trách cứ, trái lại còn nhuốm thêm chút thương xót: “Tôi biết, trong thời gian qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra, tin tức này cũng là do tôi xử lí chưa ổn thỏa mới gây ra cho em nhiều rắc rối như vậy, nhưng dù sao em cũng phải ra ngoài một chút, coi như thả lỏng bản thân, giải sầu chút thôi.” 

“Trương Đức Phú, thực ra... tôi thực sự không quá để ý đến mấy lời nói đó đâu.” 

Vũ Linh Đan vén lọn tóc vừa rơi xuống, nói với cậu ta một 

cách vô cùng chân thành: “Mình trong sạch thì không cần phải tranh cãi, rồi mọi người tự khắc thấy, nếu tôi thực sự để tâm đến những lời nói đó thì e rằng tôi đã tự khiến mình mệt mỏi đến chết đi rồi” 

Nói xong, cô lại cười khổ một tiếng. 

Ánh mắt Trương Đức Phú tràn ngập thương xót, đột nhiên cậu ta kéo Vũ Linh Đan vào lòng, giọng trầm thấp mà khàn khàn nói bên tai cô: “st, em nhận lời với tôi đi, sau này để tôi chăm sóc em có được không?” 

“Trương Đức Phú, anh buông ra ngay!” 

Vũ Linh Đan loáng thoáng thấy có một bóng đen lóe lên trước mặt mình, kèm theo tiếng click quen thuộc, sau đó cô liền lục tục thấy vào bóng người trốn trong góc. 

Cuối cùng, cô dồn hết sức đẩy Trương Đức Phú ra, hoảng loạn chạy đi. 

Phía sau lưng, giọng Trương Đức Phú còn đuổi theo: “Mai tôi tới đón em nhé!” 

Vũ Linh Đan không thể cho cậu ta một câu trả lời, đợi đến khi lên nhà, thu xếp chỗ ăn chỗ ở cho Coco xong xuôi, cô mới cẩn thận ngẫm lại chuyện vừa rồi, đồng thời bấy giờ mới thấy khiếp sợ. 

“Không phải đầu, trước giờ Trương Đức Phú vẫn luôn thuê truyền thông dập chuyện kia xuống, cậu ta sao có thể lại tự thuê người chụp trộm mình được chứ?” 

Vũ Linh Đan ra sức lắc đầu, như muốn ném văng những suy nghĩ xấu trong đầu ra ngoài, bỗng nhiên máy tính vang lên âm báo, Vũ Linh Đan thoáng buồn bực, đã lâu cô chưa mở máy tính ra làm việc rồi. 

Mở hòm thư, cô thấy có một email nặc danh vừa gửi tới. 

Nhưng chỉ đọc qua mail, Vũ Linh Đan liền tức giận đến ném mạnh con chuột trong tay, kẻ có thể liệt kê chi tiết những phí dụng hàng ngày của Coco đến thế, trừ Trương Thiên Thành ra sẽ chẳng còn người thứ hai đâu. 

Trong danh sách, có một chiếc chăn Coco làm bẩn chút xíu, thế là nguyên cái chăn đã bị vứt đi, tính ra giá hơn một tỷ. 

“Sao không đi cướp luôn đi” 



Vẫn chưa hết, Vũ Linh Đan tiếp tục nhìn xuống, liền cảm thấy da đầu tê dại đi, tiền thức ăn cho chó, tiền mua chất bổ, phí xử lí mặt cỏ, còn tiền mua đồ chơi, lại còn phí chăm sóc sức khỏe tâm lý, cả một đống hầm bà lằng thứ, tổng cộng lên tới ba tỷ rưỡi. 

Vũ Linh Đan không còn kiên nhẫn tiếp tục đọc, cô lấy túi, lấy xe lái đến nhà Trương Thiên Thành. 

Trương Thiên Thành như thể đã sớm đoán được cô sẽ đến, bấm chuông chưa bao lâu đã thấy anh ra mở cửa, cười đến mắt nheo nheo lại: “Thế nào, gom tiền đến trả nhanh thế cơ à?” 

“Anh đừng mơ tưởng mọi được của tôi một đồng một cốc nào” 

Vũ Linh Đan nổi giận đùng đùng nói. 

"Ha!" 

Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng, lông mày cũng không nhíu lấy một cái, chỉ tỉ mỉ quan sát Vũ Linh Đan rồi nói: "Thì ra, trước hùng hồn nói trả tiền chỉ là để nói cho sướng miệng, thật ra không có ý bồi thường đúng không? 

Sắc mặt Vũ Linh Đan sa sầm lại. 

Người đàn ông này, rõ ràng đang cố ý chơi xấu. 

Tức giận không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, Vũ Linh Đan cưỡng ép bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn chăm chú vào Trương Thiên Thành, nói: “Tổng giám đốc Trương ý của tôi là, chỗ nào bị bẩn thì để tối xử lí sạch sẽ cho ngài. Mặt khác, phí chăm sóc sửa chữa mặt cỏ, tôi nghĩ tôi có thể tự giúp anh xử lí lấy..”. 

“Thứ bị làm bẩn làm hỏng, tôi không bao giờ dùng lại hết” 

Trương Thiên Thành ngạo nghễ nói một câu, phá vỡ hoàn 

toàn suy tính đền bù của Vũ Linh Đan. 

“Vậy anh muốn thế nào, rõ ràng anh biết tôi không có nhiều tiền như vậy mà.” 

Vũ Linh Đan thẳng người lên, mềm mỏng không được thì cứng rắn thử xem, dù sao thì mình cũng đã đón được Coco đi rồi, chẳng có gì phải sợ hết. 

“Bất động sản!” 

Trương Thiên Thành đẩy đẩy kính mắt, bất chợt thả ra ba chữ. 

Vũ Linh Đan có cảm tưởng mình vừa nghe nhầm, ghé tai tới, hỏi lại: “Anh vừa nói gì cơ?” 

“Chẳng phải cô vừa mua nhà đấy sao, tôi đã ước lượng giá thị trường, chừng bảy tỷ, cộng thêm cô vừa mua nhà, mới thanh toán ba mươi phần trăm tổng giá trị, tối giảm giá cho cô một tí, Ừm... Bỏ cho mấy số lẻ, lấy giá ba tỷ rưỡi, thế nào?” 

Chương 101: Lấy phòng ở gán nợ 

“Trương Thiên Thành, anh đừng có mơ” 

Anh vừa dứt lời, Vũ Linh Đan đã lập tức mở miệng từ chối. 

Thậm chí cô còn tức giận tới mức không nói nên lời, đi đi lại lại, mãi sau mới mắng to một câu: “Anh đúng là đồ vô si!” 

“Đừng nói mấy lời vô dụng đó nữa, danh sách này tôi đã hỏi qua luật sư, nếu như trong vòng ba ngày tới cô vẫn không bồi thường, vậy thì tôi sẽ có quyền xin tòa án đóng băng lại toàn bộ tài sản của cô, đương nhiên cũng bao gồm cả căn nhà kia” 

Trương Thiên Thành nghênh ngang ngồi xuống, hai chân thon dài vắt chéo, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vũ Linh Đan, hứng nhận hết mọi tức giận cùng phẫn nộ của cô. 

“Nếu như tôi nói là không thì sao?” 

Lòng Vũ Linh Đan lạnh xuống tận đáy cốc, nhìn người đàn ông như rắn độc máu lạnh trước mặt, đảng nhẽ cô không nên khách khí với anh. 

Trương Thiên Thành khoanh hai tay lại, nhún nhún vai, thậm chí lười mở miệng nói chuyện với cô. 

Vũ Linh Đan đương nhiên còn nhớ rõ danh sách trong máy tính kia, phía trên không chỉ có chữ ký của mình Trương Thiên Thành, mà còn có cả chữ ký của luật sư, quả thật chỉ có thời gian ba ngày. 

“Đúng rồi, còn có Coco 

Trương Thiên Thành như nhớ ra cái gì, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi nghĩ chắc cô không phiền nếu tôi xem Coco là tài sản tư nhân của cô đúng không, nếu như cô không thể nuôi nổi nó, thì nó cũng chỉ có thể đi cùng tôi, đến lúc đó bán nó hay là làm thịt, hoặc là nấu lẩu, thì cũng không phải do tôi đâu.” 

"Trương Thiên Thành, anh không có tim sao, anh nhìn coco lớn lên, chẳng lẽ ngay cả một chút cảm tình cũng không có sao!” 

Vũ Linh Đan chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt càng ngày càng trở nên xa lạ. 

Những việc tốt anh đã từng làm, những việc anh đã từng giúp cô trước kia, giờ đây đều hóa thành mây khói, biến mất không còn chút dấu vết nào. 

"Xin lỗi, tôi là người, tôi sẽ không bao giờ có cảm tình với một con chó” 

Trương Thiên Thành nhếch miệng, tỏ vẻ không sao cả. 

Vũ Linh Đan rũ mắt trầm mặc không đáp lại lời anh. 

Cô hoàn toàn không nghĩ tới, bản thân cô lại có một ngày bị cùng đường. 

“Thật ra tôi có một kiến nghị muốn cho cô” 

Trương Thiên Thành giả bộ tốt bụng, mở miệng cười cười. 

Vũ Linh Đan không tiếp lời anh, trong mấy chục giây ngắn ngủi, cô đã tính những cách có thể sử dụng, người duy nhất có thể cho cô vay tiền cũng chỉ có Công Nữ Hoàng San, nhưng có ấy có bao nhiêu tiền, cô cũng rất rõ. 

Vũ Linh Đan không muốn làm Công Nữ Hoàng San khó xử. 

“Cô có thể tìm Trương Đức Phú, cậu ta không phải bạn trai của cô sao, tôi nghĩ cậu ta nhất định sẽ vui vẻ giúp cố” 

Trương Thiên Thành lười nhác dựa lưng vào ghế sofa, khi nhắc tới chuyện này, trên mặt không có một chút tức giận, cũng không hề có ghen ghét. 

“Danh sách đâu?” 

“Cái gì?” 

“Không phải anh đã gửi danh sách qua chỗ tôi sao, đừng nói với tôi là anh không gửi, không phải anh muốn phòng ở của tôi sao, được, tôi cho anh!” 

Mấy chữ cuối cùng, Vũ Linh Đan gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ một. 



Nói xong, cô nghiêng mặt, nhanh chóng lau sạch nước mắt. 

Đó gần như là nửa đời tâm huyết của cô, khi ly hôn cô chưa từng đòi Trương Thiên Thành một đồng tiền nào, hiện tại lại bị Trương Thiên Thành tính kể lấy đi toàn bộ gia sản. 

“Không đi tìm Trương Đức Phú sao?” 

Trương Thiên Thành có chút bực bội. 

"Tôi nói, lấy danh sách lại đây!” 

Vũ Linh Đan nâng cao giọng, gần như là hét lên. 

“Trương Thiên Thành, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nợ anh một đồng, không phải anh muốn phòng ở sao, được, tôi cho, tôi cho anh là được” 

Cô cắn môi, siết chặt nắm tay, hai mắt đẫm lệ. 

Lúc Trương Thiên Thành đem hợp đồng lại, cô không hề do dự cầm lấy bút ký tên xuống đó. 

“Tôi có một yêu cầu” 



Vũ Linh Đan buông bút, trong lòng như buông được tảng đá nặng, cô thở dài nhẹ nhõm, chỉ là lồng ngực đã căng trưởng tới khó chịu. 

“Nói đi!” 

Lúc này, Trương Thiên Thành cầm lấy hợp đồng nhìn kỹ, tỉ mi gấp lại đặt vào trong túi. 

Vũ Linh Đan ngẩng đầu, cảm xúc đã hoàn toàn chết lặng, chỉ còn lại lạnh lùng liếc Trương Thiên Thành nói: “Không phải trước kia anh hỏi tôi có muốn tới tập đoàn Á Đông làm việc sao, bây giờ tôi đồng ý” 

“Thật sao?” 

Rõ ràng Trương Thiên Thành không tin. 

“Là thật, nhưng mà chỉ là nhận chức tạm thời, ngày mai tôi sẽ trở lại tập đoàn Bạch Đằng để làm việc, nhưng anh yên tâm, việc tôi cần làm, tuyệt đối sẽ không thua anh” 

Gương mặt Vũ Linh Đan không có chút cảm xúc nào, mở miệng nói. 

Cô vừa nói xong, Trương Thiên Thành đã hiểu ra, có lẽ là Vũ Linh Đan muốn làm hai việc, nhìn thân thể yếu đuối mong manh của cô, Trương Thiên Thành không nhịn được cau mày: “Trừ khi cô xin nghỉ việc ở tập đoàn Bạch Đằng, nếu không thì tôi không đồng ý". 

“Nếu như anh không đồng ý vậy thì quên đi. 

Ngay cả phòng ở cũng không có, Vũ Linh Đan cảm thấy 

cũng chẳng còn việc gì có thể khiến cô mở miệng cầu xin người khác, cô đứng dậy nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ gom đủ 350 triệu trong thời gian ngắn nhất, nhất định sẽ chuộc lại phòng ở của tôi.” 

“Xin cứ tự nhiên!” 

Trương Thiên Thành hoàn toàn không để ý. 

Khi Vũ Linh Đan bước ra cửa, nước mắt của cô rất nhanh đã được gió làm khô, Vũ Linh Đan hít sâu một hơn, ổn định lại cảm xúc, sau đó gọi điện thoại cho Vũ Phong Toàn. 

Phía bên kia rõ ràng là không thích, nhưng cũng không dập 

máy. 

“Công trình lần trước bố nói, bố cho con một năm rưỡi, con nhất định sẽ hoàn thành.” 

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cô, gần như vận dụng tất cả mọi thời gian, ăn uống ngủ nghỉ đều dùng ở trên công trình này, mới có thể đẩy nhanh tốc độ hoàn thành. 

Nhưng Vũ Phong Toàn lại nói: “Tám ngày thật sự không được sao?” 

"Bố thử đi ra ngoài hỏi thăm một chút, chỉ cần là làm công trình chính quy, ai có thể làm trong tám ngày, con nghĩ điểm này bố hẳn phải rõ hơn con mới đúng, nếu như bố thật sự không muốn con làm hạng mục này, con chỉ có thể đi tới tập đoàn Á Đông làm việc..” 

“Được, một năm rưỡi, ngày mai con tới công ty, chúng ta định ra phương án” 

Vũ Linh Đan còn chưa nói xong, Vũ Phong Toàn đã giải quyết chuyện này dứt khoát, sau đó lại hỏi: “Buổi tối có muốn về nhà ăn một bữa cơm không? 

“Không cần”. 

Vũ Linh Đan nhanh chóng từ chối. 

“Con có biết không, hôm nay bố nằm viện, chiều nay mới xuất hiện, xảy ra chuyện lớn như vậy mà con cũng không tới bệnh viện nhìn bổ một chút, phận làm con gái như con, không Sợ bị người ta mắng mỏ hay sao? 

Vũ Phong Toàn bất mãn, bắt đầu oán giận. 

Vũ Linh Dan dừng xe ở ven đường, cắn cắn môi, nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng: “Vậy con sẽ đặt cho bố một bàn ở quận Cẩm Giang, xem như là chúc mừng” 

“Người một nhà còn đi ra ngoài ăn, còn ra thể thống gì nữa” Vũ Phong Toàn không chịu thỏa hiệp. 

Nhưng đối với Vũ Linh Đan, nhà họ Vũ đã sớm không phải nhà của cô, đừng nói là bước vào cửa, cho dù là đi về phía đó cô cũng cảm thấy chẳng vui vẻ gì. 

Vũ Phong Toàn giống như hiểu ra lý do mà Vũ Linh Đan trầm mặc, ông ta nhanh chóng sửa lại câu nói: “Vậy thì nghe con, con chọn đi, tối nay bố sẽ mang đi tới” 

Vũ Linh Đan lập tức đồng ý, sau đó cúp điện thoại. 

Nhân lúc bữa tiệc còn chưa bắt đầu, cô phải trở về nhà sửa sang lại tư liệu mấy ngày hôm nay của tập đoàn Bạch Đằng, tuy rằng mới chỉ nghỉ làm hai ba ngày, di động của của cô đã sắp bị gọi tới cháy máy, huống hồ gì, cô hoàn toàn không biết dự án này của tập đoàn đã tới bước nào rồi. 

Chờ tới 7 giờ tối, khi Vũ Linh Đan tới đó, đã sớm mang theo tư liệu có đã sửa lại, tự tay mình giao cho Vũ Phong Toàn. 

Đối với chuyện này, Vũ Phong Toàn không hề cảm thấy ngạc nhiên. 

Tuy rằng Vũ Phong Toàn không hài lòng với thái độ của Vũ Linh Đan, nhưng đối với năng lực làm việc của cô, ông ta chưa từng thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook