Chương 540: Đúng là tôi không có nghĩ đến”
Ctrl Anh
13/11/2021
Bảo Thái giữ đúng lời hứa, thậm chí còn giống như hai người xa lạ ôm nhau hơn là bạn bè, tuy ôm nhưng ngoài tay ra thì cũng k chạm vào người nhau, Linh Đan đang nghĩ không biết có nên đứng gần lại một chút không, thì Bảo Thái đã nói nhẹ nhàng bên tai cô: “Hẹn gặp lại nhé, Linh Đan”
Câu nói của anh giống như là chạm vào trái tim Linh Đan, cô nói không nên lời, nhưng Bảo Thái thì lại giống như là đã được giải thoát, anh buông tay ra, sau đó không nói một câu rồi xoay người rời đi luôn.
Linh Đan nhìn bóng dáng của anh rời đi, mà không biết rằng sở dĩ anh rời đi nhanh như vậy vì anh không muốn để cô thấy mình rơi nước mắt.
Hắn sợ nói thêm gì nữa, liền chính mình cũng vô pháp tin tưởng chính mình bịa đặt nói dối.
Anh sợ nếu phải nói thêm gì nữa, thì sẽ không
kìm được mà nói thêm những lời dối Linh Đan.
“Thật ra chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, Linh Đan, chúc em hạnh phúc.”
Bảo Thái thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng tự nói lời tạm biệt Linh Đan, không dám đem những lời này nói với cô.
Linh Đan lại về nhà, cô nhìn tất cả mọi thứ trong nhà đều không thay đổi, giấy tờ trên bàn vẫn hỗn độn như trước, giống như hết thảy mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ.
Nghĩ đến chuyện Bảo Thái cứ như vậy mà rời đi, Linh Đan nhịn không được thở dài một tiếng.
Khi cô đang đi lại gần sô pha, thì bỗng nhiên bị một hình bóng làm cho hoảng sợ, trong nháy mắt cô đã tỉnh táo lại “Thiên Thành, anh tới đây lúc nào vậy?”
“Quá nửa đêm rồi mà cô vẫn không ở nhà, đúng là tôi không có nghĩ đến”
Thiên Thành vẫn không ngẩng đầu lên, mà chỉ nhìn tài liệu đang cầm trên tay, nhàn nhạt nói.
Linh Đan vội chỉnh lại tóc tai, muốn bản thân trấn tĩnh một chút, nhưng ánh mắt cô vẫn không giấu nổi một chút hoảng loạn.
“Không có gì, tôi chỉ đi ra ngoài một lúc thôi”
Thiên Thành gật gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.
Sau vài phút trong không khí im lặng, Thiên Thành bỗng nhiên hỏi một câu: “Có gì ăn không?”
Linh Đan khó hiểu nhìn chằm chằm Thiên. Thành, cô nhớ rõ Trần Đức Bảo đã nói với mình rằng Thiên Thành đi công tác, sao lại về sớm vậy.
Thiên Thành như đọc được suy nghĩ của Linh Đan, anh cúi đầu cười, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Tôi đi công tác là thật, nhưng bỗng nhiên nghe có người nào đó nói, cô không chịu an nhàn ở biệt thự chơi với Coco, mà lại chạy đi lung tung tìm vui bên ngoài...”
"Ai ra ngoài đi vui vẻ."
Vừa nghe lời này, Linh Đan nóng nảy, vừa vặn thấy tài liệu trên bàn, tùy tay cầm lấy một tập, nói: "Tôi chỉ trở về tăng ca mà thôi"
"Từ từ, đây không phải là tài liệu của tôi"
Linh Đan sau khi liếc mắt một cái, càng chắc chắn hơn, cô nghi ngờ nhìn, phát hiện thứ mà Thiên Thành đang xem trong tay mới là tài liệu của mình chuẩn bị, nên bước qua giành lại, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Thiên Thành, anh muốn chơi cái trò gì vậy."
Thiên Thành nhíu mày.
Câu nói của anh giống như là chạm vào trái tim Linh Đan, cô nói không nên lời, nhưng Bảo Thái thì lại giống như là đã được giải thoát, anh buông tay ra, sau đó không nói một câu rồi xoay người rời đi luôn.
Linh Đan nhìn bóng dáng của anh rời đi, mà không biết rằng sở dĩ anh rời đi nhanh như vậy vì anh không muốn để cô thấy mình rơi nước mắt.
Hắn sợ nói thêm gì nữa, liền chính mình cũng vô pháp tin tưởng chính mình bịa đặt nói dối.
Anh sợ nếu phải nói thêm gì nữa, thì sẽ không
kìm được mà nói thêm những lời dối Linh Đan.
“Thật ra chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, Linh Đan, chúc em hạnh phúc.”
Bảo Thái thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng tự nói lời tạm biệt Linh Đan, không dám đem những lời này nói với cô.
Linh Đan lại về nhà, cô nhìn tất cả mọi thứ trong nhà đều không thay đổi, giấy tờ trên bàn vẫn hỗn độn như trước, giống như hết thảy mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ.
Nghĩ đến chuyện Bảo Thái cứ như vậy mà rời đi, Linh Đan nhịn không được thở dài một tiếng.
Khi cô đang đi lại gần sô pha, thì bỗng nhiên bị một hình bóng làm cho hoảng sợ, trong nháy mắt cô đã tỉnh táo lại “Thiên Thành, anh tới đây lúc nào vậy?”
“Quá nửa đêm rồi mà cô vẫn không ở nhà, đúng là tôi không có nghĩ đến”
Thiên Thành vẫn không ngẩng đầu lên, mà chỉ nhìn tài liệu đang cầm trên tay, nhàn nhạt nói.
Linh Đan vội chỉnh lại tóc tai, muốn bản thân trấn tĩnh một chút, nhưng ánh mắt cô vẫn không giấu nổi một chút hoảng loạn.
“Không có gì, tôi chỉ đi ra ngoài một lúc thôi”
Thiên Thành gật gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.
Sau vài phút trong không khí im lặng, Thiên Thành bỗng nhiên hỏi một câu: “Có gì ăn không?”
Linh Đan khó hiểu nhìn chằm chằm Thiên. Thành, cô nhớ rõ Trần Đức Bảo đã nói với mình rằng Thiên Thành đi công tác, sao lại về sớm vậy.
Thiên Thành như đọc được suy nghĩ của Linh Đan, anh cúi đầu cười, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Tôi đi công tác là thật, nhưng bỗng nhiên nghe có người nào đó nói, cô không chịu an nhàn ở biệt thự chơi với Coco, mà lại chạy đi lung tung tìm vui bên ngoài...”
"Ai ra ngoài đi vui vẻ."
Vừa nghe lời này, Linh Đan nóng nảy, vừa vặn thấy tài liệu trên bàn, tùy tay cầm lấy một tập, nói: "Tôi chỉ trở về tăng ca mà thôi"
"Từ từ, đây không phải là tài liệu của tôi"
Linh Đan sau khi liếc mắt một cái, càng chắc chắn hơn, cô nghi ngờ nhìn, phát hiện thứ mà Thiên Thành đang xem trong tay mới là tài liệu của mình chuẩn bị, nên bước qua giành lại, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Thiên Thành, anh muốn chơi cái trò gì vậy."
Thiên Thành nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.