Chương 37: Tình cờ gặp
Ctrl Anh
07/07/2021
Nguyễn Kim Thanh lơ đễnh nói: "Cơ hội là do con người tạo ra, để cảm ơn lần trước cậu ta đưa con về, ngày mai con mời cậu ta đi ăn trưa. Đúng rồi, phải đến thẳng công ty đấy."
Bằng cách này, không sợ Trương Thiên Thành sẽ từ chối.
"Như thế này có được không?"
Vũ Hải Yến hơi sợ hãi, nếu đến lúc đó Trương Thiên Thành vẫn không gặp mình, vậy thì mình sẽ xấu hổ lắm.
"Con chưa thử thì sao biết không được? Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, Trương Thiên Thành không nhìn trúng là do cậu ta bị mù đấy."
"Mẹ, mẹ cũng là người tốt nhất trên đời. Ngày mai con nhất định sẽ ăn mặc thật xinh đẹp tỏa sáng. Nếu Trương Thiên Thành không đồng ý, con sẽ tiếp tục đợi ở công ty. Không phải Trương Thiên Thành rất bảo vệ danh tiếng sao, chắc chắn anh ấy sẽ không hy vọng con bị chụp ảnh khi đợi anh ấy ở Á Đông đâu."
Hai mắt Vũ Hải Yến tỏa sáng, giống như đã nhìn thấy hy vọng, cô ta lập tức mím môi cùng Nguyễn Kim Thanh đi lên lầu.
Đêm nay tâm trạng của Vũ Linh Đan cũng không phức tạp lắm, đầu tiên là lấy được cổ phần của Trương Thiên Thành, sau đó còn khiến anh mất mặt. Vũ Linh Đan khá tò mò, không biết sau khi nghe thấy những lời đôi giày rách kia, biểu cảm của Trương Thiên Thành sẽ như thế nào.
Nghĩ đến điều này, Vũ Linh Đan không khỏi cười thầm, xem ra Trương Thiên Thành không đáng sợ như vậy.
Không biết vì sao trước đây mình cứ luôn sợ sệt như thế.
"Trương Thiên Thành, anh là đôi giày rách mà tôi không cần, đúng vậy, đúng vậy!"
Vũ Linh Đan lại đắc ý lần nữa.
Đêm hôm đó, Vũ Linh Đan vội vàng làm hợp đồng suốt cả đêm, định gửi nó vào trưa mai, kẻo Trương Thiên Thành hối hận.
Khi rời đi vào buổi sáng, Vũ Linh Đan và Vũ Hải Yến đi ra ngoài cùng một lúc. Sau khi nhìn nhau, Vũ Hải Yến khịt mũi lạnh lùng với vẻ mặt khinh thường.
"Không có gì lạ khi bị Trương Thiên Thành bỏ rơi, cả ngày cứ mặc đồ như đưa đám, đàn ông mà liếc mắt nhìn cô mới là lạ!"
Vũ Linh Đan nhìn xuống chiếc váy màu xanh lam đậm của mình, đây là đồng phục của công ty, cũng không có chỗ nào không ổn. Lại nhìn Vũ Hải Yến, cô ta đang mặc một chiếc váy màu xanh nhạt với tai bèo uốn lượn trên vai, để lộ xương quai xanh mỏng, như là đang đi nghỉ dưỡng vậy.
Vũ Linh Đan không quan tâm đến việc Vũ Hải Yến định làm gì, cô đi lướt qua, Vũ Hải Yến vẫn còn đang lảm nhảm ở phía sau. Ngay khi Vũ Linh Đan đi ra ngoài, cô đã nhìn thấy chiếc Porsche màu xanh đậu trước cửa nhà.
Lúc đầu cô nghĩ là tới đón Vũ Hải Yến nên cũng không quan tâm, nhưng khi cô đi ngang qua, Trương Đức Phú đột nhiên bước xuống xe và chào: "Chị Linh Đan, chào buổi sáng"
Trong lòng Vũ Hải Yến vẫn còn đang mừng thầm, có phải Trường thiên Thành biết hôm nay mình qua nên anh cố ý đến đón mình không?
Kết quả là khi nghe Trương Đức Phú gọi Vũ Linh Đan, khuôn mặt cô ta tái mét. Lúc này, Trương Đức Phú đã đích thân mở cửa cho Vũ Linh Đan, dùng tay trái chặn cửa để tránh bị và đập vào đầu.
Vũ Hải Yến lại mở to miệng ngạc nhiên, chiếc Porsche phiên bản giới hạn này không phải là đồ rẻ tiền, còn Trương Đức Phúc lại mặc một bộ âu phục màu trắng, khuôn mặt đẹp trai, phong thái nhanh nhẹn, khí phách phi thường, không biết là cậu ấm nhà ai.
"Chị gái."
Vũ Hải Yến không cam tâm bị người ta không đếm xỉa tới, cô ta nghiêng đầu sang một bên rồi kêu lên, hai tay ôm ngực và túi, mỉm cười ngọt ngào, bộ dạng trông rất hiểu chuyện khéo léo.
Trương Đức Phú quay đầu nhìn Vũ Hải Yến, Vũ Hải Yến cười vừa phải, vui vẻ nói: "Xin chào!"
Trương Đức Phú vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm, ánh mắt không chút thăng trầm, cậu ta nhàn nhạt gật đầu rồi muốn đi lên xe.
Từ đầu đến cuối Vũ Linh Đan cũng không hề vươn đầu ra nhìn Vũ Hải Yến.
Vũ Hải Yến không muốn bỏ lỡ cơ hội này, n anh chóng mở cửa sau ra ngồi xuống, bày ra vẻ mặt ngây ngô vô tội rồi nói: “Chị ơi, em đến Á Đông, nhưng sắp muộn rồi, mọi người đưa em đi được không?"
Trương Đức Phú nhìn về phía Vũ Linh Đan một cách tự nhiên, cô chỉ nói: "Đi thôi"
Trên đường đi, Vũ Hải Yến cứ lén nhìn Trương Đức Phú để đánh giá, cô ta nghĩ có lẽ Trương Thiên Thành có ấn tượng trong tâm trí cô ta quá sâu nên nhìn Trương Đức Phú lại trông hơi giống Trương Thiên Thành,
Trái tim của Vũ Hải Yến đập nhanh hơn, nhưng cô ta giả vờ không quan tâm, cười hỏi: “Chị ơi, chị chưa giới thiệu em với anh rể tương lai này, gặp nhau khi nào vậy? Mọi người trong nhà cũng không biết đấy."
Vũ Linh Đan chỉ biết Vũ Hải Yến nói nhiều, trong lòng hơi lo lắng, Trương Đức Phú ngầm hiểu nên chỉ lịch sự nói: "Chị Linh Đan và tôi chỉ là bạn bè bình thường. Hôm nay tôi tình cờ đi ngang qua, tiện thể đưa chị ấy đi luôn, cô đừng nghĩ nhiều."
"Vậy à".
Vũ Hải Yến đảo đôi mắt xinh đẹp, thần sắc tinh xảo, hiển nhiên không tin những lời Trương Đức Phú nói.
Dù sao thì đây không phải là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Trương Đức Phú đưa Vũ Linh Đan đi đi về về, thấy hai người không muốn nói thêm về bộ dạng bí ẩn của mình, Vũ Hải Yến càng nghi ngờ người đàn ông này là đối tượng khiến Vũ Linh Đan ngoại tình.
Nghĩ đến việc mình đã tìm được cây búa thật, sau này có thể nói với Trương Thiên Thành, trong lòng Vũ Hải Yến rất đắc ý. Mặc cho hai người trước mặt lạnh lùng không muốn nói thêm, Vũ Hải yến vẫn cứ lải nhải, muốn tìm thêm chứng cứ.
Vũ Linh Đan chịu không nổi, nhưng có Trương Đức Phú ở đây nên cô không thể nổi cáu được, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trương Đức Phú cũng cảm thấy người phụ nữ phía sau quá ồn ào, ngược lại Vũ Linh Đan dễ thương hơn rất nhiều. Trương Đức Phú nhấn ga phóng nhanh ra đường cao tốc trong thành phố, chưa đầy mười phút đã dừng lại dưới tòa nhà của Bạch Đằng.
"Tới rồi"
Trương Đức Phú dừng lại nói.
Ngoài mặt thì Vũ Hải Yến vẫn cười ngọt ngào, giả vờ tốt với Vũ Linh Đan, nhẹ giọng nói: "Chị à, chị vừa ly hôn với anh rể, tâm tình không tốt. Nếu có người ở bên thì tốt hơn"
"Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, chia tay lại là một lối thoát cho cả hai. Không có gì là không tốt cả"
Lời nói là từ miệng Trương Đức Phú.
Đừng nói đến Vũ Hải Yến, ngay cả Vũ Linh Đan cũng không khỏi cau mày, kinh ngạc nhìn Trương Đức Phú.
Không biết tại sao cậu ta lại có thể nói như vậy!
Vũ Hải Yến sững sờ không nói nên lời, xem ra người đàn ông này không chỉ biết Vũ Linh Đan đã từng kết hôn, lại còn biết về tình cảm của Vũ Linh Đan trong cuộc hôn nhân đó, chắc chắn quan hệ của hai người này không bình thường.
Bằng cách này, không sợ Trương Thiên Thành sẽ từ chối.
"Như thế này có được không?"
Vũ Hải Yến hơi sợ hãi, nếu đến lúc đó Trương Thiên Thành vẫn không gặp mình, vậy thì mình sẽ xấu hổ lắm.
"Con chưa thử thì sao biết không được? Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, Trương Thiên Thành không nhìn trúng là do cậu ta bị mù đấy."
"Mẹ, mẹ cũng là người tốt nhất trên đời. Ngày mai con nhất định sẽ ăn mặc thật xinh đẹp tỏa sáng. Nếu Trương Thiên Thành không đồng ý, con sẽ tiếp tục đợi ở công ty. Không phải Trương Thiên Thành rất bảo vệ danh tiếng sao, chắc chắn anh ấy sẽ không hy vọng con bị chụp ảnh khi đợi anh ấy ở Á Đông đâu."
Hai mắt Vũ Hải Yến tỏa sáng, giống như đã nhìn thấy hy vọng, cô ta lập tức mím môi cùng Nguyễn Kim Thanh đi lên lầu.
Đêm nay tâm trạng của Vũ Linh Đan cũng không phức tạp lắm, đầu tiên là lấy được cổ phần của Trương Thiên Thành, sau đó còn khiến anh mất mặt. Vũ Linh Đan khá tò mò, không biết sau khi nghe thấy những lời đôi giày rách kia, biểu cảm của Trương Thiên Thành sẽ như thế nào.
Nghĩ đến điều này, Vũ Linh Đan không khỏi cười thầm, xem ra Trương Thiên Thành không đáng sợ như vậy.
Không biết vì sao trước đây mình cứ luôn sợ sệt như thế.
"Trương Thiên Thành, anh là đôi giày rách mà tôi không cần, đúng vậy, đúng vậy!"
Vũ Linh Đan lại đắc ý lần nữa.
Đêm hôm đó, Vũ Linh Đan vội vàng làm hợp đồng suốt cả đêm, định gửi nó vào trưa mai, kẻo Trương Thiên Thành hối hận.
Khi rời đi vào buổi sáng, Vũ Linh Đan và Vũ Hải Yến đi ra ngoài cùng một lúc. Sau khi nhìn nhau, Vũ Hải Yến khịt mũi lạnh lùng với vẻ mặt khinh thường.
"Không có gì lạ khi bị Trương Thiên Thành bỏ rơi, cả ngày cứ mặc đồ như đưa đám, đàn ông mà liếc mắt nhìn cô mới là lạ!"
Vũ Linh Đan nhìn xuống chiếc váy màu xanh lam đậm của mình, đây là đồng phục của công ty, cũng không có chỗ nào không ổn. Lại nhìn Vũ Hải Yến, cô ta đang mặc một chiếc váy màu xanh nhạt với tai bèo uốn lượn trên vai, để lộ xương quai xanh mỏng, như là đang đi nghỉ dưỡng vậy.
Vũ Linh Đan không quan tâm đến việc Vũ Hải Yến định làm gì, cô đi lướt qua, Vũ Hải Yến vẫn còn đang lảm nhảm ở phía sau. Ngay khi Vũ Linh Đan đi ra ngoài, cô đã nhìn thấy chiếc Porsche màu xanh đậu trước cửa nhà.
Lúc đầu cô nghĩ là tới đón Vũ Hải Yến nên cũng không quan tâm, nhưng khi cô đi ngang qua, Trương Đức Phú đột nhiên bước xuống xe và chào: "Chị Linh Đan, chào buổi sáng"
Trong lòng Vũ Hải Yến vẫn còn đang mừng thầm, có phải Trường thiên Thành biết hôm nay mình qua nên anh cố ý đến đón mình không?
Kết quả là khi nghe Trương Đức Phú gọi Vũ Linh Đan, khuôn mặt cô ta tái mét. Lúc này, Trương Đức Phú đã đích thân mở cửa cho Vũ Linh Đan, dùng tay trái chặn cửa để tránh bị và đập vào đầu.
Vũ Hải Yến lại mở to miệng ngạc nhiên, chiếc Porsche phiên bản giới hạn này không phải là đồ rẻ tiền, còn Trương Đức Phúc lại mặc một bộ âu phục màu trắng, khuôn mặt đẹp trai, phong thái nhanh nhẹn, khí phách phi thường, không biết là cậu ấm nhà ai.
"Chị gái."
Vũ Hải Yến không cam tâm bị người ta không đếm xỉa tới, cô ta nghiêng đầu sang một bên rồi kêu lên, hai tay ôm ngực và túi, mỉm cười ngọt ngào, bộ dạng trông rất hiểu chuyện khéo léo.
Trương Đức Phú quay đầu nhìn Vũ Hải Yến, Vũ Hải Yến cười vừa phải, vui vẻ nói: "Xin chào!"
Trương Đức Phú vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm, ánh mắt không chút thăng trầm, cậu ta nhàn nhạt gật đầu rồi muốn đi lên xe.
Từ đầu đến cuối Vũ Linh Đan cũng không hề vươn đầu ra nhìn Vũ Hải Yến.
Vũ Hải Yến không muốn bỏ lỡ cơ hội này, n anh chóng mở cửa sau ra ngồi xuống, bày ra vẻ mặt ngây ngô vô tội rồi nói: “Chị ơi, em đến Á Đông, nhưng sắp muộn rồi, mọi người đưa em đi được không?"
Trương Đức Phú nhìn về phía Vũ Linh Đan một cách tự nhiên, cô chỉ nói: "Đi thôi"
Trên đường đi, Vũ Hải Yến cứ lén nhìn Trương Đức Phú để đánh giá, cô ta nghĩ có lẽ Trương Thiên Thành có ấn tượng trong tâm trí cô ta quá sâu nên nhìn Trương Đức Phú lại trông hơi giống Trương Thiên Thành,
Trái tim của Vũ Hải Yến đập nhanh hơn, nhưng cô ta giả vờ không quan tâm, cười hỏi: “Chị ơi, chị chưa giới thiệu em với anh rể tương lai này, gặp nhau khi nào vậy? Mọi người trong nhà cũng không biết đấy."
Vũ Linh Đan chỉ biết Vũ Hải Yến nói nhiều, trong lòng hơi lo lắng, Trương Đức Phú ngầm hiểu nên chỉ lịch sự nói: "Chị Linh Đan và tôi chỉ là bạn bè bình thường. Hôm nay tôi tình cờ đi ngang qua, tiện thể đưa chị ấy đi luôn, cô đừng nghĩ nhiều."
"Vậy à".
Vũ Hải Yến đảo đôi mắt xinh đẹp, thần sắc tinh xảo, hiển nhiên không tin những lời Trương Đức Phú nói.
Dù sao thì đây không phải là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Trương Đức Phú đưa Vũ Linh Đan đi đi về về, thấy hai người không muốn nói thêm về bộ dạng bí ẩn của mình, Vũ Hải Yến càng nghi ngờ người đàn ông này là đối tượng khiến Vũ Linh Đan ngoại tình.
Nghĩ đến việc mình đã tìm được cây búa thật, sau này có thể nói với Trương Thiên Thành, trong lòng Vũ Hải Yến rất đắc ý. Mặc cho hai người trước mặt lạnh lùng không muốn nói thêm, Vũ Hải yến vẫn cứ lải nhải, muốn tìm thêm chứng cứ.
Vũ Linh Đan chịu không nổi, nhưng có Trương Đức Phú ở đây nên cô không thể nổi cáu được, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trương Đức Phú cũng cảm thấy người phụ nữ phía sau quá ồn ào, ngược lại Vũ Linh Đan dễ thương hơn rất nhiều. Trương Đức Phú nhấn ga phóng nhanh ra đường cao tốc trong thành phố, chưa đầy mười phút đã dừng lại dưới tòa nhà của Bạch Đằng.
"Tới rồi"
Trương Đức Phú dừng lại nói.
Ngoài mặt thì Vũ Hải Yến vẫn cười ngọt ngào, giả vờ tốt với Vũ Linh Đan, nhẹ giọng nói: "Chị à, chị vừa ly hôn với anh rể, tâm tình không tốt. Nếu có người ở bên thì tốt hơn"
"Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, chia tay lại là một lối thoát cho cả hai. Không có gì là không tốt cả"
Lời nói là từ miệng Trương Đức Phú.
Đừng nói đến Vũ Hải Yến, ngay cả Vũ Linh Đan cũng không khỏi cau mày, kinh ngạc nhìn Trương Đức Phú.
Không biết tại sao cậu ta lại có thể nói như vậy!
Vũ Hải Yến sững sờ không nói nên lời, xem ra người đàn ông này không chỉ biết Vũ Linh Đan đã từng kết hôn, lại còn biết về tình cảm của Vũ Linh Đan trong cuộc hôn nhân đó, chắc chắn quan hệ của hai người này không bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.