Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 22: Tôi không liên quan gì đến Trương Thiên Thành

Ctrl Anh

06/07/2021

"Ừm, nghe nói con cũng bị cảm. Hôm nay con về nghỉ ngơi sớm đi, việc còn lại cứ giao cho người dưới làm. Còn hợp đồng thì sao? Hợp đồng đã được soạn thảo xong chưa?"

Vũ Phong Toàn sốt sắng hỏi.

"Con làm ngay"

Vũ Linh Đan bất lực, hợp đồng đã vạch ra trước đó không thể dùng được nữa, mọi thứ phải bắt đầu lại. Trước khi tan sở, cuối cùng Vũ Linh Đan cũng hoàn thành hợp đồng, trong phòng làm việc tất nhiên là còn phải đẩu sức một phen với Vũ Phong Toàn, về đến nhà thì trời đã tối rồi.

Theo thường lệ, gia đình này sẽ không để lại thức ăn cho Vũ Linh Đan. Cô cũng không đói, nhưng chợt nghe Vũ Phong Toàn ngưỡng cổ hét lên: "Nhà này đi đâu hết rồi, không thấy con gái lớn của tôi chưa có ngụm cơm nào sao?"

Đám người hầu đều làm việc theo sắc mặt của Nguyễn Kim Thanh. Lúc này những ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Nguyễn Kim Thanh. Sau khi được đồng ý, họ mới vào phòng bếp.

Nguyễn Kim Thanh nở một nụ cười nhẹ nhàng dễ chịu, chiếc váy lụa màu hồng dâu mềm mại dính vào người bà ta, cơ thể cố ý cọ xát trên người Vũ Phong Toàn.

Đánh giá thái độ vừa rồi của Vũ Phong Toàn đối với Vũ Linh Đan, rõ ràng Vũ Linh Đan đã làm rất tốt công việc của công ty, bà ta lập tức giả vờ tò mò hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vậy?"

"Kim Thanh, em không biết đâu, hôm nay Linh Đan đã thắng được đơn hàng lớn của Á Đông, còn bảo đảm một khoản tiền cho công ty. Em nói xem sao anh có thể không vui được, năng lực của Linh Đan thật sự không tồi."

Vũ Phong Toàn lại tán thưởng ca tụng một lần nữa, dù sao cũng là con gái ruột của mình, bây giờ cô xuất sắc như vậy nên trên mặt ông ta cũng có chút hào quang.

Tuy nhiên, Nguyễn Kim Thanh không tin rằng Vũ Linh Đan có khả năng này. Hai tròng mắt của bà ta đảo quanh khuôn mặt Vũ Linh Đan, trước sau đều bình tĩnh, không có nói gì cả.

Nguyễn Kim Thanh càng lúc càng tức giận, không nhịn được, nói: "Chuyện này có là gì, nếu hải Yến cũng gia nhập công ty giúp anh thì nhất định cũng có thể làm được."

Vũ Hải Yến vừa từ trên lầu đi xuống, nhanh nhảu nói: "Đúng vậy, bố, con nghĩ bố cho con làm việc trong công ty đi."

"Hồ đồ! Con chưa tốt nghiệp đại học. Quan trọng nhất là việc học của con. Tốt nghiệp xong, bố sẽ cho con ra nước ngoài học. Đến lúc đó chỉ sợ là bảo con về thì con cũng không chịu về đâu"

Vũ Phong Toàn nhìn cô con gái nhỏ, trên mặt lại nở một nụ cười.

“Xem đi, bố không cho con cơ hội này” Nguyễn Kim Thanh cố ý nói.

Vũ Hải Yến đắc thắng liếc nhìn Vũ Linh Đan. Khi Vũ Linh Đan tốt nghiệp đại học, cô phải vào làm việc trong công ty hỗn loạn, cũng chỉ từng bước một mới đạt đến vị trí giám đốc hiện tại.



Suy cho cùng, con gái thực sự của nhà họ Vũ cũng chỉ có mình cô.

"Bố, con lên lầu đây."

Vũ Linh Đan không quan tâm đến việc gia đình này âu yếm thế nào, cô thất thần đi lên lầu. Khi đi ngang qua Vũ Hải yến, người sau đột nhiên nắm lấy cánh tay cô và thì thầm: "Vũ Linh Đan, không phải cô dùng thân thể của mình để đổi chác đó chứ? Tôi nghe nói trên thương trường bây giờ có luật bất thành văn, thân là nữ giám đốc mà có công trạng như vậy thật tốt, chắc là cũng phải trả một chút chi phí nhỉ?"

"Vũ Hải Yến, ý cô là gì?"

Vũ Linh Đan không quen thân mật với người khác nên vô thức hất tay Vũ Hải Yến ra, đồng thời bày ra vẻ mặt nghiêm nghị và không vui.

"Chị ơi, chị làm gì vậy?"

Vũ Hải Yến cố tình hốt hoảng, sau đó lao xuống lầu hét lên: "Mẹ, mẹ xem, con chỉ muốn quan tâm đến chị gái, sao chị gái lại lạnh lùng như vậy chứ?" Vũ Linh Đan không phản bác, loại hoa lầm này trước đây đều xảy ra mỗi ngày, cô tức giận thì chắc là đã tức đến chết từ lâu rồi.

Tuy nhiên, trước khi rời đi, Vũ Linh Đan cũng không quên cảnh báo: "Vũ Hải Yến, tốt hơn hết cô đừng giở trò như vậy nữa. Nếu một ngày nào đó tôi mất kiên nhẫn, hãy cẩn thận vì tôi sẽ nói hết tất cả những điều bẩn thỉu mà cô đã làm trước đây cho Trương Thiên Thành biết đấy"

Cơ thể của Vũ Hải Yến run lên rõ rệt, cô ta luôn cảm thấy rằng kể từ khi Vũ Linh Đan ly hôn, cô đã rất khác thường, tính tình trở nên rất cáu kỉnh.

Vũ Phong Toàn không phải là không biết mâu thuẫn trong gia đình, chỉ là nhắm mắt mở một mắt, sau đó bắt đầu hòa giải: "Chị của con bị cảm và sốt, đầu óc đang rất khó chịu, Hải Yến, con đừng so đo với chị"

"Hừm, đương nhiên con sẽ không tính toán với chị gái rồi"

Vũ Hải Yến mỉm cười ngọt ngào, như thể cô ta thật sự không để trong lòng. Khi cả nhà ngồi lại với nhau, họ tự nhiên cũng nói về Trương Thiên Thành.

Hai mắt Vũ Hải Yến lập tức sáng lên, mọi sự kiêu căng tự phụ lúc trước đều bị gạt qua một bên, lúc này chỉ có hai mắt sáng rực, cô ta kích động hỏi: "Bố, bố đã đồng ý việc đó chưa?"

"Còn quá sớm để nói đồng ý".

Tuy rằng giọng điệu của Vũ Phong Toàn có chút ra vẻ, nhưng lần hợp tác này, Vũ Phong Toàn nhìn thấy một tia hy vọng, ông ta hằng giọng nói tiếp: "Mọi người cũng biết thái độ của Trương Thiên Thành rồi mà. Trương Thiên Thành không nói gì, chúng ta làm nhiều hơn cũng vô dụng, không cẩn thận một bước thì sẽ hủy hoại thanh danh, khiến Hải Yến không gả đi được đấy.”

"Bố, bố đang nói cái gì vậy?"



Vũ Hải Yến hờn dỗi trừng mắt, sau đó dựa vào vòng tay của Nguyễn Kim Thanh, nghiêm nghị nói: "Con không quan tâm, tóm lại, đời này con sẽ không kết hôn với bất kỳ ai ngoại trừ Trương Thiên Thành"

Vũ Phong Toàn nói: "Chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có một mình Trương Thiên Thành là đàn ông sao?"

"Đúng vậy đấy, nếu như bố có thể tìm được người đàn ông tốt hơn Trương Thiên Thành, con nhất định sẽ kết hôn. Con sẽ không ngu ngốc như chị gái, lừa dối ngoại tình và bị bắt, khiến Trương Thiên Thành ly hôn".

Trong khi thể hiện, Vũ Hải Yến không quên nhân cơ hội đạp lên Vũ Linh Đan, tâm trạng tốt ban đầu của Vũ Phong Toàn cũng bị phá vỡ bởi điều này.

Nếu mối quan hệ giữa Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành không tan vỡ thì dự án này đã thuộc về túi của Bạch Đằng, cần gì phải nỗ lực như thế này.

Vẻ mặt của Vũ Phong Toàn trở nên ảm đạm, Nguyễn Kim Thanh kéo Vũ Hải Yến ý bảo rằng nói một vài câu là được rồi, nói quá nhiều sẽ phản tác dụng.

"Nói thật, chuyện này mọi người nắm chắc được bao nhiêu phần?"

Vũ Phong Toàn bắt đầu thực sự tập trung vào Vũ Hải Yến.

Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến nhìn nhau, sau đó Nguyễn Kim Thanh duỗi hai tay quơ quơ trước mặt ông ta: "ít nhất sau mươi phần trăm".

"Thế là đủ rồi".

Vũ Phong Toàn thở phào nhẹ nhõm.

Trên lầu, Vũ Linh Đan đã đóng rèm lại để cách ly tiếng cười dưới phòng khách.

Cô tự uống thuốc và lên giường, sau đó đắp chăn bông, nghĩ đến việc nhắm mắt lại và đi ngủ.

Là một doanh nhân, Trương Thiên Thành chắc chắn sẽ thành công, nhưng là một người chồng, Trương Thiên Thành hoàn toàn không đủ tư cách. Cô không nghĩ rằng bất cứ ai kết hôn với Trương Thiên Thành đều sẽ hạnh phúc.

Tất nhiên, Vũ Linh Đan sẽ không đề cập đến sự thức tỉnh này, ngay cả khi cô làm vậy, có lẽ Vũ Hải Yến cũng nghĩ rằng cô đang ghen.

Sáng sớm hôm sau, Vũ Linh Đan tắm nước nóng, cả người lập tức thả lỏng thoải mái hơn rất nhiều. Khi xuống lầu, cô tình cờ nhìn thấy Vũ Hải Yến trong chiếc váy ren dài màu đỏ nhạt lê lết trên sàn nhà.

Mái tóc dài xoăn gợn sóng cũng được búi thành công chúa, hơi lệch sang một bên. Những viên hồng ngọc trên cổ và tại của cô ta rất rực rỡ, lúc này cả người cô ta như phát ra một thứ ánh sáng chói mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook