Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 611: “Tuyệt đẹp!”

Ctrl Anh

16/09/2022

Mặt trời đỏ rực từ từ mọc lên từ mũi tàu, cảm giác như đã đến nơi khởi đầu của thế giới, Vũ Linh Đan không kìm nén nổi cảm xúc liền dang hai tay như muốn ôm lấy vầng thái dương, cô khẽ thì thầm: “Tuyệt đẹp!”

Ánh đèn vàng nhạt chiếu vào hai người bọn họ, làm cho những lỗ chân lông mờ nhạt trên mặt Vũ Linh Đan cũng hiện lên thấy rõ. Một lần nữa trên tàu lại trở nên náo nhiệt, rất nhiều phụ nữ lên thuyền để kiểm tra kết quả của buổi đánh bắt tối qua.

Trương Thiên Thành ôm Vũ Linh Đan xuống thuyền. Gần đó, người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện với bác của mình, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trương Thiên Thành.

Ngay sau đó, người bác nhanh chóng đưa hai người bọn họ đến gặp thầy thuốc, giúp họ chữa trị.

Vũ Linh Đan cảm thấy điều kiện ở nhà thầy thuốc đã tốt hơn một chút, tuy nhiên cũng không có bao nhiêu dụng cụ chuyên môn. Trong khi

Advertisement

đang được thầy thuốc chữa trị ở bên trong, Vũ Linh Đan nghe thấy tiếng Trương Thiên Thành đang nói lời cảm ơn ở bên ngoài. Vũ Linh Đan nhoẻn miệng cười, đầu dường như đã đỡ đau rất nhiều.

“Cô nói anh ta.”

Vũ Linh Đan nghe xong cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô ở với Trương Thiên Thành cả đêm cũng không thấy anh có vấn đề gì.

Thầy thuốc vuốt râu, gật đầu. Vừa đúng lúc Trương Thiên Thành đẩy cửa bước vào hỏi: “Thế nào rồi?”

“Tốt rồi. Em không sao. Anh mau ngồi xuống để bác sĩ kiểm tra một chút.”

Vũ Linh Đan đứng dậy, kéo Trương Thiên Thành ngồi xuống. Trương Thiên Thành bực bội nói: “Anh thì có thể làm sao chứ. Anh vừa gọi điện cho Trần Đức Bảo rồi, chắc rằng trưa nay anh ấy sẽ đến đón chúng ta.”

“Không nên vội vã như vậy. Cô gái này bị mất nước quá mức nên cần phải tiếp tục nghỉ ngơi. Theo tôi, các bạn nên ở đây hai ba ngày nữa” Thầy thuốc nói.

“Không cần”

Mặc dù Trương Thiên Thành không nói ra, nhưng cả thầy thuốc và Vũ Linh Đan đều hiểu Trương Thiên Thành cho rằng điều kiện y tế ở thành phố sẽ tốt hơn ở đây rất nhiều.

Vũ Linh Đan có chút ngại ngùng, nhưng lại nghe thấy tiếng thầy thuốc nói: “Ngực có căng không? Có cảm thấy hơi chút khó thở không? Cổ họng có phải cảm thấy hơi căng ra không?”



Trương Thiên Thành vẻ mặt luôn lạnh lùng, thờ ơ bỗng trở nên kinh ngạc, chằm chằm nhìn người thầy thuốc.

Thầy thuốc biết mình nói đúng, liền cười bảo: “Anh bị viêm phổi rồi, nếu như chờ anh trở về thành phố mới điều trị, e rằng lúc ấy đã phải vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi”

“Tôi thừa nhận ông nói đúng, nhưng ...”

“Nhưng sao? Tôi đã nói đúng, vậy tại sao không để cho tôi khám bệnh kỹ càng.”

Vũ Linh Đan đột nhiên nắm lấy tay Trương Thiên Thành đặt lên bàn: “Bác sĩ giúp cháu khám

cho anh ấy, xem anh ấy còn có bệnh gì nữa không?”

Thầy thuốc nheo mắt, bắt mạch, gật đầu nói: Thể lực rất tốt, như vậy mà vẫn không sốt. Rất tốt, rất tốt.”

Trương Thiên Thành định rút tay lại nhưng bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Vũ Linh Đan, đành phải thành thực để bác sĩ chẩn đoán.

“Là viêm phổi. Nhưng thể lực của anh rất tốt nên không quá nghiêm trọng. Tôi sẽ kể cho anh hai loại thuốc”

“Không cần đâu!” Trương Thiên Thành một mực từ chối.

“Cần. Cần”

Vũ Linh Đan nhanh chóng chữa lại, sau đó bí mật nhéo mạnh tay Trương Thiên Thành, nhìn chằm chằm anh ta, không cho phép anh ta nói thêm một lời nào.

“Tôi không có nhiều tiền để trả cho ông”

Thầy thuốc lẩm bẩm: “Không cần. Đây đều là dược liệu tự trồng, tôi không lấy tiền của anh, chỉ cần anh uống thuốc đúng giờ, không quá ba ngày là khỏi”

“Cảm ơn bác sĩ”

Vũ Linh Đan vui vẻ đứng dậy, kéo cánh tay Trương Thiên Thành, khẽ liếc trộm anh ta, con người này mặc dù tình cách vẫn còn rất khó chịu nhưng so với lúc trước cũng đã biết nghe lời hơn nhiều rồi.



Hai người tạm thời ở lại nhà dì Vương. Vừa nghe nói đến thuốc sắc dì Vương liền nhận lấy từ tay Linh Đan, gói lại và quấn vào bên người.

Trương Thiên Thành và Vũ Linh Đan không có việc gì làm, họ dự định đi dạo một vòng quanh thôn chài. Xa xa dường như tiếng sóng biển đang Vỗ nhẹ vào những phiến đá ngầm, cơ thể Vũ Linh Đan run lên một chút.

“Thật lạnh”

Trường Thiên Thành có chút căng thẳng.

Vũ Linh Đan lắc đầu, nghĩ đến chuyện tối qua như đang nằm mơ: “Sợ rằng cả đời này em cũng không dám đến bãi biển nữa, cũng không biết tới qua đã mơ thấy ác mộng gì nữa”

“Sợ cái gì? Mẹ con Vũ Hải Yến đã bị anh không chế. Sau khi quay về em có thể trực tiếp khởi kiện”

Trương Thiên Thành hùng hổ nói.

“Khởi kiện”

Vũ Linh Đan sửng sốt, cảnh tượng hôm qua lướt qua trong tâm trí cô. Hôm qua Trương Thiên Thành không hỏi, cô cũng cố ý tránh đi, không nhắc tới việc Vũ Hải Yến đẩy cô xuống biển.

Vũ Linh Đan không nói gì.

“Tất nhiên. Nếu em sợ phiền phức thì có thể giao cho anh làm”

“Lúc đó, anh nhìn thấy à?”

Vũ Linh Đan suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Trương Thiên Thành không trả lời, Vũ Linh Đan thở dài nói: “Vậy chuyện em và Hải Yến nói với nhau anh cũng đã nghe thấy rồi à?”

“Lương Học Đông là đồng tính luyến ái à?”

Trương Thiên Thành không hề tránh né.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook