Quyển 8 - Chương 253: Bom xịt
Thần Long
29/06/2016
Trung niên kia xem ra vẫn chưa biết cái mồi lửa kia để làm gì, vẫn mở giọng khuyên can :
- Ngươi tự sát thì đi chỗ khác tự sát, nếu không ...
Triệt Địa Thử cười gằn :
- Nếu không cái gì?
Người kia phiền não nói bừa :
- Nếu không chúng ta sẽ giết ngươi!
Lăng Phong suýt chút ngã ngồi. Kẻ địch muốn đánh bom tự sát còn đòi giết hắn, thật là sáng tạo.
Triệt Địa Thử cười haha :
- Haha, hóa ra ỷ đông hiếp yếu, muốn giết cả ta sao?
Từ Khánh toát mồ hôi, xem chừng hiểu lầm càng lúc càng nặng, vội vã xoa tay khuyên can :
- Lão Tam, mau dập lửa đi. Bọn họ không liên quan.
Lúc này, vài kẻ có mắt nhìn hàng nhận ra gì đó, bắt đầu to nhỏ :
- Kia ... hình như là hỏa dược?
- Cái gì hỏa dược?
- A, đúng rồi, ta biết hắn. Chính là "Triệt Địa Thử" Lôi Trấn, nghe nói tháng trước làm nổ tung cả một cái kho ...
- Lôi Trấn? Ta nghe nói Phích Lịch Đường Lôi gia của hắn ở Giang Nam rất nổi danh chế hỏa dược.
Đám đông mặt mày bắt đầu xám ngoét cả.
Ở đây dĩ nhiên chả thằng nào từng dính qua hỏa dược Lôi gia. Nói đùa sao? Thằng nào gặp qua chỉ e đều tan thây cả còn ở đây thế quái nào được?
Có đứa nào vẫn giữ được tỉnh táo, cất tiếng chửi :
- Tụi mày rảnh quá, còn quản cái gì Phích Lịch Đường. Còn không mau tránh đi ...
Anh em đều gật gù.
Chỉ là, cả đám vừa nhấc chân, phía sau đã có tiếng hét chấn trụ :
- Đứng hết ở đó!
Thời gian như dừng một nhịp.
- Không ai được động. Chỉ cần một thằng cựa quậy, gia gia cho cả đám bay lên trời hết ...
Cả đám im phăng phắc, mỗi người đều giữ nguyên tư thế, không một ai dám ho he.
Người trung niên nhận trách nhiệm "thương thuyết", lúc này mồ hôi đã vã ra như tắm, gằn giọng nhắc nhở đồng bào :
- Nghe lời, tất cả nghe lời nó. Ông còn chưa sống đủ đâu. Thằng nào manh động để ông banh xác chỗ này, ông thề làm ma cũng không tha cho chúng mày.
- M* ngươi im đi, có chuyện tất cả đều làm ma cả, còn cần ngươi tha con khỉ ...
"Xì xì" Lại là âm thanh kia, càng lúc càng nổi da gà.
Có tiếng cảm thán của ai đó :
- Cuộc đời thật nhạt nhẽo. Ta là dũng sĩ chân chính, các ngươi đã ép buộc ta, đã vậy nhóm lửa lên, tất cả cùng xông vào biển lửa.
- Ai ai, đại ca. Hạ hỏa, hạ hỏa. Mấy anh em đùa chút thôi, có gì nói chuyện, có gì nói chuyện.
- Thằng đầu heo nào lấy đồ của nó thì trả đi, ăn ở tích đức chút.
- Không phải lấy đồ, mà là đánh người. À không đúng, bây giờ ông lại nhớ ra rồi, hình như còn có cả đồ.
Cả đám mắt mũi trợn ngược, chửi thầm thằng chó "cơ hội".
Lăng Phong đánh mắt sang chỗ Bạch Ngọc Đường :
- Khinh khí cầu chuẩn bị bay rồi, ngươi kêu huynh đệ dừng diễn đi, làm quá kéo quan sai đến thì mất hứng a ...
Bạch Ngọc Đường giọng run run :
- Chỉ e ... không được.
- Tại sao? Hắn ta trí lực không tốt?
- Ài, Lăng huynh đệ có điều không biết. Lão Tam chơi hỏa dược từ nhỏ, chưa đùa bao giờ. Trọng yếu là, bị nổ không ít lần, thính giác bị ảnh hưởng ...
"Gì? Điếc tai? Thảo m* nào anh em nói mãi không vào."
Lăng Phong dự cảm không tốt, cẩn trọng hỏi dò :
- Hỏa dược trong tay hắn, sát thương thế nào?
Lăng Phong ngoài mồm cố hỏi, trong lòng lại cầu trời. Hắn thầm nghĩ thời cổ lỗ sĩ này, hỏa dược chắc cũng chả đâu ra đâu, cùng lắm chỉ cỡ pháo hoa là cùng.
Bạch Ngọc Đường nuốt nước bọt đánh "ực", nói :
- Cũng thường thôi, tháng trước lão Tam lỡ tay châm một cái, thổi bay cả cái kho lương ...
- Haha, ha ... ha ... hơ ... Ngươi nghiêm túc?
Lăng Phong ban đầu cười lớn, cho rằng Bạch Ngọc Đường đùa cợt tâng bốc huynh đệ mình lên. Về sau nhìn vẻ mặt của lão Bạch trắng bệch như người chết trôi, Phong ca không khỏi rùng mình.
Lý Đán lúc này cũng mất hết vẻ cao ngạo, tho đầu vào :
- Hai ngươi chuyện riêng để sau được không? Ta thấy cái sợi dây kia vẫn đang cháy đó, anh em ở đây đều có chút quan ngại ...
- Phải, phải ... - Từ Khánh cũng đồng tình.
Bạch Ngọc Đường lấy hết sức hét lớn :
- Lão Lôi, hiểu lầm hiểu lầm rồi. Dập lửa đi!
Lôi Trấn ngẩng mặt, bối rối nói :
- Không dập được. Đây là hòa dược đặc thù của Lôi gia ta. Một khi đã đốt lên thì không cách nào dập được.
Lý Đán mặt cắt không còn giọt máu, quát :
- Ngươi nói đùa sao?
- Ngươi nhìn mặt ta giống đang đùa sao? - Lôi Trấn tỉnh như sáo đáp.
- Vậy ngươi còn vội vàng đốt làm gì? Hù dọa chút là được rồi.
- Lỡ tay ...
Tất cả đứng hình năm giây, không nhịn được đồng loạt nuốt nước bọt.
"Quạ, quạ"
Có tiếng quạ kêu đâu đó.
Dưới mặt đất, toàn thể anh em đều oán hận nhìn kẻ chủ mưu.
"Một phút bốc đồng cả đời bốc c*t". Chuyến này còn thảm hơn, một thằng bốc đồng bắt cả đám đi hốt.
"Bomberman" Lôi Trấn khí khái hiên ngang. Chỉ là, đại khái chơi với hỏa dược nhiều quá, mặt mày lão Lôi như từ ống khói chui ra, sần sùi đen nhẻm, không cách nào phân biệt được đang đùa hay đang giỡn.
"Xì xì"
Lại là tiếng xì xì này, mở màn cho cảnh rộn rã ngay sau đó :
- Tụi mày bị thiểu năng sao? Không vào mà thổi đi ...
"Phù phù"
- Rắm thối, ngươi mới thiểu năng đó. Không thấy càng thổi nó cháy càng nhanh à ...
- Nước đâu, nước đâu ...
"Phẹt"
- Dừng lại, đừng có nhổ nước bọt nữa. Ngươi vừa ăn phải mỡ heo sao? Làm sao cứ nhổ phát nào nó lại bùng lên phát đó ...
- Thôi thế thì hết thuốc rồi. Chạy thôi ...
- Thật xin lỗi các vị. Hỏa dược này do tổ tiên Lôi gia phát minh, ta giấu lão cha đem đi. Nó nổ một cái nửa cái thành Thái Nguyên này bốc khói, bây giờ mới chạy đã là vô ích. Chạy ra xa có khi chết sẽ càng khó coi, tay chân vung vãi ...
Anh em đều ánh mắt hình "viên đạn" nhìn Lôi Trấn, thật không biết nên chửi hay nên mắng hắn.
Ngay lập tức, tiếng ca thán tuyệt vọng bắt đầu vang lên :
- Mẹ ơi, mẹ ơi ...
- Ta còn trai tân a, ông trời không có mắt ...
- Mẹ ơi, con trai bất hiếu ...
- Ngươi m* nó đừng có gọi mẹ nữa ...
- Trời ơi, ta cảm thấy rồi, ta cảm thấy rồi, thì ra hỏa dược phát nổ là cảm giác này, tay chân không còn cảm giác ...
- Cảm giác cái em gái nhà ngươi, nhìn lại xem đang cầm tay ai?
Cách đó không xa, có vài kẻ ít kích động hơn, chỉ ôm mặt than thở :
- Linh Nhi, Dung Nhi, Yến Nhi ... Các nàng số thật khổ a, không còn ta săn sóc ...
- A, ta cũng như ngươi. Linh ... Từ từ, ngươi nói Linh Nhi là Linh Nhi nào?
- Còn Linh Nhi nào? Đầu bài phố Đông ...
- A, thằng bố láo. Linh Nhi nàng ấy là hồng nhan tri kỷ của ta, thế chó nào lại cần ngươi đi săn sóc ...
Cảnh tượng xúc động như tận thế tới nơi. Hòa vào tình cảnh chung đầy thiêng liêng, Lăng Phong cũng sụt sùi vỗ vai Lý Đán :
- Ài, đến lúc này rồi, ta cũng không giấu nữa. Vừa rồi có điều nói dối, kỳ thực tên ta là Lăng Phong, không phải Phong Lăng.
- Không sao, tên ta cũng không phải Lý Đán ...
“Đậu móa cùng một giuộc.”
Lý Đán thở dài :
- Thật không ngờ, Triệu Đán ta mất công dựng buổi ra mắt cho nàng ấy, lại bị một đám điên khùng phá mất ...
Lăng Phong lúc này mới vờ tỉnh ra :
- Ngươi là ... Vương gia?
- Phải, chính là bổn Vương. Không cần quỳ. Ta đang giả trang vi hành, không cần làm kinh động quần chúng nhân dân.
Lăng Phong không khỏi chửi thầm, đại ca tiểu đệ cũng có định quỳ đâu chứ.
Lăng Phong lại nhìn quanh. Lúc này "phần tử khủng bố" đang ra sức dùng chân dập mồi lửa, Bạch Ngọc Đường đứng cạnh lớn tiếng quát tháo. Gần đó có vài tên đang tranh cãi nhau về gái gú, vài kẻ bịt tai sợ hãi cầu nguyện. Ở phía xa vài bóng người đang chạy đi, cũng có vài người thập thò đâu đó xem diễn biến. Lăng Phong liên tưởng lại vài bộ phim ngày tận thế từng xem, quả thật rất giống.
Kỳ thực, Lăng Phong cũng không đến nỗi sợ bom. Hắn tự tin chạy nhanh hơn tất cả, cũng tự tin có thể lao đến sút bay tên Lôi Trấn kia, cả người lẫn bom. Nhưng lúc này, hắn lại không muốn làm gì cả, ngược lại còn cảm thấy tò mò, muốn xem uy lực hỏa dược cổ đại.
Chỉ là, thử cũng không cần trực tiếp dùng thân ra thử đi. Bởi vậy mới nói trong khoảnh khắc nguy hiểm cận kề, không phải ai cũng có quyết định đúng đắn.
"Nực cười. Đùa mà như thật, thật lại như đùa."
Lăng Phong bỗng cảm nhận một tia ý thức kỳ quái.
Nhẹ, tất cả đều nhẹ bỗng.
Đan điền Lăng Phong dường như sinh ra một luồng gì đó. Đồng thời, cả tinh thần Lăng Phong như bị rút hết, thân thể như mất hết sức nặng, giống như vừa được "refresh".
Cảm giác này hắn đã gặp qua hai lần. Lần thứ nhất là khi hợp thể cùng Liễu Thanh Nghi. Lần thứ hai là khi bị sát thủ U Linh sơn trang đâm xuyên người. Lần này hình như rõ rệt nhất.
Đột nhiên có tiếng truyền âm của Cố lão vang lên :
"Tiểu tử, lại đột phá à? Ngươi nha, khiến ta vừa hứng thú vừa ghen tỵ. Đơn giản như vậy cũng ngộ ra được. Chả bù cho ta năm đó, dưới ánh chiều tà ... e hèm, bỏ đi ... chết đi sống lại mới ngộ ra tuyệt học."
"Ta vừa ngộ ra cái gì?"
Lăng Phong biết mình vừa sinh ra thứ gì mới, nhưng chính xác là gì thì không nói thành lời được.
"Ài, không bì được với giới trẻ các ngươi a ..."
Lăng Phong lại sực nhớ ra. Đúng vậy, lúc quan trọng quên mất tiêu lão biến thái này.
“Ê, lão đang ở đâu đó?”
Không có hồi đáp.
Còn nữa, Tần Quyền Lăng Hổ từ đầu cũng ở đây, sao không nghe nói năng gì?
Lăng Phong liếc qua không khỏi tặc lưỡi.
Tần Quyền Lăng Hổ đều vẫn điềm nhiên như không. Chẳng bù cho Phong ca, mới mỗi quả bom đã nghĩ loạn cả lên, đến mức đột phá cả võ công, thật quá xấu hổ.
- Lục đệ Thất đệ, ngươi không sợ hỏa dược sao?
Tần Quyền chỉ cười nhạt, Lăng Hổ nói :
- Có một chút.
- Ồ? Vậy sao không nói gì?
- Không biết nói gì.
Lăng Phong bừng tỉnh, quả nhiên là Lăng Hổ, nói ... cứ như không nói.
Có điều, thời gian cũng đã hết.
Mãi lúc này, Lăng Phong bỗng nhớ đến cái gì, hô lớn :
- Phải rồi, cắt! Cắt cái dây đi là xong mà ...
Chỉ thấy Lý Đán bên cạnh nhỏ giọng :
- Không kịp rồi.
"X..."
Tiếng xì xì tắt ngấm. Lăng Phong trợn mắt, gắng chiêm ngưỡng khoảnh khắc.
Chỉ là, đợi mãi một lúc vẫn im lặng.
"Gì đây? Bom ... xịt?"
Không có âm thanh nổ tung nào vang lên, anh em ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, sau cùng ôm chầm lấy nhau hoan hô.
Lăng Phong vừa đưa tay vuốt trán, thì ...
“Vèo”
Có tiếng ám khí.
“Vl, thằng nào cơ hội ám sát ta?”
Lăng Phong nhìn lại cây phi đao cắm ngay dưới chân thầm thở ra.
Hắn nhận ra loại phi đao này, đây là vật truyền tin của Mật Thám ty.
Lăng Phong cẩn thận thu vào tay áo, nhân lúc xung quanh đang bận rộn ôm nhau lén rút thư ra xem. Chỉ thấy một đoạn lời hẹn và tên một tửu lâu.
Đang muốn chờ cho mật thư tan đi. Bỗng Lăng Phong để ý bên dưới còn có một dòng tái bút chữ nhỏ li ti.
Không lẽ kia mới là tin tức chân chính?
Nói cũng phải, cũng giống như poster quảng cáo bên dưới luôn có một dòng “hình ảnh chỉ mang tính minh họa”, thực ra cả cái poster mỗi dòng đó là chân thực nhất.
Căng mắt một lúc, Phong ca rút cục giải mã được tin quan trọng.
“Đọc xong thư giữ phi đao lại, đừng có ném.”
“Đệch”
Đúng lúc đó, loáng thoáng có tiếng ai đó oang oang từ đầu phố :
- Ai chơi đồ cấm đâu? Các ngươi làm ăn kiểu gì? Có biết làm bộ đầu đầu tháng kiêng kị nhất là tra án không hả?
- Ngươi tự sát thì đi chỗ khác tự sát, nếu không ...
Triệt Địa Thử cười gằn :
- Nếu không cái gì?
Người kia phiền não nói bừa :
- Nếu không chúng ta sẽ giết ngươi!
Lăng Phong suýt chút ngã ngồi. Kẻ địch muốn đánh bom tự sát còn đòi giết hắn, thật là sáng tạo.
Triệt Địa Thử cười haha :
- Haha, hóa ra ỷ đông hiếp yếu, muốn giết cả ta sao?
Từ Khánh toát mồ hôi, xem chừng hiểu lầm càng lúc càng nặng, vội vã xoa tay khuyên can :
- Lão Tam, mau dập lửa đi. Bọn họ không liên quan.
Lúc này, vài kẻ có mắt nhìn hàng nhận ra gì đó, bắt đầu to nhỏ :
- Kia ... hình như là hỏa dược?
- Cái gì hỏa dược?
- A, đúng rồi, ta biết hắn. Chính là "Triệt Địa Thử" Lôi Trấn, nghe nói tháng trước làm nổ tung cả một cái kho ...
- Lôi Trấn? Ta nghe nói Phích Lịch Đường Lôi gia của hắn ở Giang Nam rất nổi danh chế hỏa dược.
Đám đông mặt mày bắt đầu xám ngoét cả.
Ở đây dĩ nhiên chả thằng nào từng dính qua hỏa dược Lôi gia. Nói đùa sao? Thằng nào gặp qua chỉ e đều tan thây cả còn ở đây thế quái nào được?
Có đứa nào vẫn giữ được tỉnh táo, cất tiếng chửi :
- Tụi mày rảnh quá, còn quản cái gì Phích Lịch Đường. Còn không mau tránh đi ...
Anh em đều gật gù.
Chỉ là, cả đám vừa nhấc chân, phía sau đã có tiếng hét chấn trụ :
- Đứng hết ở đó!
Thời gian như dừng một nhịp.
- Không ai được động. Chỉ cần một thằng cựa quậy, gia gia cho cả đám bay lên trời hết ...
Cả đám im phăng phắc, mỗi người đều giữ nguyên tư thế, không một ai dám ho he.
Người trung niên nhận trách nhiệm "thương thuyết", lúc này mồ hôi đã vã ra như tắm, gằn giọng nhắc nhở đồng bào :
- Nghe lời, tất cả nghe lời nó. Ông còn chưa sống đủ đâu. Thằng nào manh động để ông banh xác chỗ này, ông thề làm ma cũng không tha cho chúng mày.
- M* ngươi im đi, có chuyện tất cả đều làm ma cả, còn cần ngươi tha con khỉ ...
"Xì xì" Lại là âm thanh kia, càng lúc càng nổi da gà.
Có tiếng cảm thán của ai đó :
- Cuộc đời thật nhạt nhẽo. Ta là dũng sĩ chân chính, các ngươi đã ép buộc ta, đã vậy nhóm lửa lên, tất cả cùng xông vào biển lửa.
- Ai ai, đại ca. Hạ hỏa, hạ hỏa. Mấy anh em đùa chút thôi, có gì nói chuyện, có gì nói chuyện.
- Thằng đầu heo nào lấy đồ của nó thì trả đi, ăn ở tích đức chút.
- Không phải lấy đồ, mà là đánh người. À không đúng, bây giờ ông lại nhớ ra rồi, hình như còn có cả đồ.
Cả đám mắt mũi trợn ngược, chửi thầm thằng chó "cơ hội".
Lăng Phong đánh mắt sang chỗ Bạch Ngọc Đường :
- Khinh khí cầu chuẩn bị bay rồi, ngươi kêu huynh đệ dừng diễn đi, làm quá kéo quan sai đến thì mất hứng a ...
Bạch Ngọc Đường giọng run run :
- Chỉ e ... không được.
- Tại sao? Hắn ta trí lực không tốt?
- Ài, Lăng huynh đệ có điều không biết. Lão Tam chơi hỏa dược từ nhỏ, chưa đùa bao giờ. Trọng yếu là, bị nổ không ít lần, thính giác bị ảnh hưởng ...
"Gì? Điếc tai? Thảo m* nào anh em nói mãi không vào."
Lăng Phong dự cảm không tốt, cẩn trọng hỏi dò :
- Hỏa dược trong tay hắn, sát thương thế nào?
Lăng Phong ngoài mồm cố hỏi, trong lòng lại cầu trời. Hắn thầm nghĩ thời cổ lỗ sĩ này, hỏa dược chắc cũng chả đâu ra đâu, cùng lắm chỉ cỡ pháo hoa là cùng.
Bạch Ngọc Đường nuốt nước bọt đánh "ực", nói :
- Cũng thường thôi, tháng trước lão Tam lỡ tay châm một cái, thổi bay cả cái kho lương ...
- Haha, ha ... ha ... hơ ... Ngươi nghiêm túc?
Lăng Phong ban đầu cười lớn, cho rằng Bạch Ngọc Đường đùa cợt tâng bốc huynh đệ mình lên. Về sau nhìn vẻ mặt của lão Bạch trắng bệch như người chết trôi, Phong ca không khỏi rùng mình.
Lý Đán lúc này cũng mất hết vẻ cao ngạo, tho đầu vào :
- Hai ngươi chuyện riêng để sau được không? Ta thấy cái sợi dây kia vẫn đang cháy đó, anh em ở đây đều có chút quan ngại ...
- Phải, phải ... - Từ Khánh cũng đồng tình.
Bạch Ngọc Đường lấy hết sức hét lớn :
- Lão Lôi, hiểu lầm hiểu lầm rồi. Dập lửa đi!
Lôi Trấn ngẩng mặt, bối rối nói :
- Không dập được. Đây là hòa dược đặc thù của Lôi gia ta. Một khi đã đốt lên thì không cách nào dập được.
Lý Đán mặt cắt không còn giọt máu, quát :
- Ngươi nói đùa sao?
- Ngươi nhìn mặt ta giống đang đùa sao? - Lôi Trấn tỉnh như sáo đáp.
- Vậy ngươi còn vội vàng đốt làm gì? Hù dọa chút là được rồi.
- Lỡ tay ...
Tất cả đứng hình năm giây, không nhịn được đồng loạt nuốt nước bọt.
"Quạ, quạ"
Có tiếng quạ kêu đâu đó.
Dưới mặt đất, toàn thể anh em đều oán hận nhìn kẻ chủ mưu.
"Một phút bốc đồng cả đời bốc c*t". Chuyến này còn thảm hơn, một thằng bốc đồng bắt cả đám đi hốt.
"Bomberman" Lôi Trấn khí khái hiên ngang. Chỉ là, đại khái chơi với hỏa dược nhiều quá, mặt mày lão Lôi như từ ống khói chui ra, sần sùi đen nhẻm, không cách nào phân biệt được đang đùa hay đang giỡn.
"Xì xì"
Lại là tiếng xì xì này, mở màn cho cảnh rộn rã ngay sau đó :
- Tụi mày bị thiểu năng sao? Không vào mà thổi đi ...
"Phù phù"
- Rắm thối, ngươi mới thiểu năng đó. Không thấy càng thổi nó cháy càng nhanh à ...
- Nước đâu, nước đâu ...
"Phẹt"
- Dừng lại, đừng có nhổ nước bọt nữa. Ngươi vừa ăn phải mỡ heo sao? Làm sao cứ nhổ phát nào nó lại bùng lên phát đó ...
- Thôi thế thì hết thuốc rồi. Chạy thôi ...
- Thật xin lỗi các vị. Hỏa dược này do tổ tiên Lôi gia phát minh, ta giấu lão cha đem đi. Nó nổ một cái nửa cái thành Thái Nguyên này bốc khói, bây giờ mới chạy đã là vô ích. Chạy ra xa có khi chết sẽ càng khó coi, tay chân vung vãi ...
Anh em đều ánh mắt hình "viên đạn" nhìn Lôi Trấn, thật không biết nên chửi hay nên mắng hắn.
Ngay lập tức, tiếng ca thán tuyệt vọng bắt đầu vang lên :
- Mẹ ơi, mẹ ơi ...
- Ta còn trai tân a, ông trời không có mắt ...
- Mẹ ơi, con trai bất hiếu ...
- Ngươi m* nó đừng có gọi mẹ nữa ...
- Trời ơi, ta cảm thấy rồi, ta cảm thấy rồi, thì ra hỏa dược phát nổ là cảm giác này, tay chân không còn cảm giác ...
- Cảm giác cái em gái nhà ngươi, nhìn lại xem đang cầm tay ai?
Cách đó không xa, có vài kẻ ít kích động hơn, chỉ ôm mặt than thở :
- Linh Nhi, Dung Nhi, Yến Nhi ... Các nàng số thật khổ a, không còn ta săn sóc ...
- A, ta cũng như ngươi. Linh ... Từ từ, ngươi nói Linh Nhi là Linh Nhi nào?
- Còn Linh Nhi nào? Đầu bài phố Đông ...
- A, thằng bố láo. Linh Nhi nàng ấy là hồng nhan tri kỷ của ta, thế chó nào lại cần ngươi đi săn sóc ...
Cảnh tượng xúc động như tận thế tới nơi. Hòa vào tình cảnh chung đầy thiêng liêng, Lăng Phong cũng sụt sùi vỗ vai Lý Đán :
- Ài, đến lúc này rồi, ta cũng không giấu nữa. Vừa rồi có điều nói dối, kỳ thực tên ta là Lăng Phong, không phải Phong Lăng.
- Không sao, tên ta cũng không phải Lý Đán ...
“Đậu móa cùng một giuộc.”
Lý Đán thở dài :
- Thật không ngờ, Triệu Đán ta mất công dựng buổi ra mắt cho nàng ấy, lại bị một đám điên khùng phá mất ...
Lăng Phong lúc này mới vờ tỉnh ra :
- Ngươi là ... Vương gia?
- Phải, chính là bổn Vương. Không cần quỳ. Ta đang giả trang vi hành, không cần làm kinh động quần chúng nhân dân.
Lăng Phong không khỏi chửi thầm, đại ca tiểu đệ cũng có định quỳ đâu chứ.
Lăng Phong lại nhìn quanh. Lúc này "phần tử khủng bố" đang ra sức dùng chân dập mồi lửa, Bạch Ngọc Đường đứng cạnh lớn tiếng quát tháo. Gần đó có vài tên đang tranh cãi nhau về gái gú, vài kẻ bịt tai sợ hãi cầu nguyện. Ở phía xa vài bóng người đang chạy đi, cũng có vài người thập thò đâu đó xem diễn biến. Lăng Phong liên tưởng lại vài bộ phim ngày tận thế từng xem, quả thật rất giống.
Kỳ thực, Lăng Phong cũng không đến nỗi sợ bom. Hắn tự tin chạy nhanh hơn tất cả, cũng tự tin có thể lao đến sút bay tên Lôi Trấn kia, cả người lẫn bom. Nhưng lúc này, hắn lại không muốn làm gì cả, ngược lại còn cảm thấy tò mò, muốn xem uy lực hỏa dược cổ đại.
Chỉ là, thử cũng không cần trực tiếp dùng thân ra thử đi. Bởi vậy mới nói trong khoảnh khắc nguy hiểm cận kề, không phải ai cũng có quyết định đúng đắn.
"Nực cười. Đùa mà như thật, thật lại như đùa."
Lăng Phong bỗng cảm nhận một tia ý thức kỳ quái.
Nhẹ, tất cả đều nhẹ bỗng.
Đan điền Lăng Phong dường như sinh ra một luồng gì đó. Đồng thời, cả tinh thần Lăng Phong như bị rút hết, thân thể như mất hết sức nặng, giống như vừa được "refresh".
Cảm giác này hắn đã gặp qua hai lần. Lần thứ nhất là khi hợp thể cùng Liễu Thanh Nghi. Lần thứ hai là khi bị sát thủ U Linh sơn trang đâm xuyên người. Lần này hình như rõ rệt nhất.
Đột nhiên có tiếng truyền âm của Cố lão vang lên :
"Tiểu tử, lại đột phá à? Ngươi nha, khiến ta vừa hứng thú vừa ghen tỵ. Đơn giản như vậy cũng ngộ ra được. Chả bù cho ta năm đó, dưới ánh chiều tà ... e hèm, bỏ đi ... chết đi sống lại mới ngộ ra tuyệt học."
"Ta vừa ngộ ra cái gì?"
Lăng Phong biết mình vừa sinh ra thứ gì mới, nhưng chính xác là gì thì không nói thành lời được.
"Ài, không bì được với giới trẻ các ngươi a ..."
Lăng Phong lại sực nhớ ra. Đúng vậy, lúc quan trọng quên mất tiêu lão biến thái này.
“Ê, lão đang ở đâu đó?”
Không có hồi đáp.
Còn nữa, Tần Quyền Lăng Hổ từ đầu cũng ở đây, sao không nghe nói năng gì?
Lăng Phong liếc qua không khỏi tặc lưỡi.
Tần Quyền Lăng Hổ đều vẫn điềm nhiên như không. Chẳng bù cho Phong ca, mới mỗi quả bom đã nghĩ loạn cả lên, đến mức đột phá cả võ công, thật quá xấu hổ.
- Lục đệ Thất đệ, ngươi không sợ hỏa dược sao?
Tần Quyền chỉ cười nhạt, Lăng Hổ nói :
- Có một chút.
- Ồ? Vậy sao không nói gì?
- Không biết nói gì.
Lăng Phong bừng tỉnh, quả nhiên là Lăng Hổ, nói ... cứ như không nói.
Có điều, thời gian cũng đã hết.
Mãi lúc này, Lăng Phong bỗng nhớ đến cái gì, hô lớn :
- Phải rồi, cắt! Cắt cái dây đi là xong mà ...
Chỉ thấy Lý Đán bên cạnh nhỏ giọng :
- Không kịp rồi.
"X..."
Tiếng xì xì tắt ngấm. Lăng Phong trợn mắt, gắng chiêm ngưỡng khoảnh khắc.
Chỉ là, đợi mãi một lúc vẫn im lặng.
"Gì đây? Bom ... xịt?"
Không có âm thanh nổ tung nào vang lên, anh em ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, sau cùng ôm chầm lấy nhau hoan hô.
Lăng Phong vừa đưa tay vuốt trán, thì ...
“Vèo”
Có tiếng ám khí.
“Vl, thằng nào cơ hội ám sát ta?”
Lăng Phong nhìn lại cây phi đao cắm ngay dưới chân thầm thở ra.
Hắn nhận ra loại phi đao này, đây là vật truyền tin của Mật Thám ty.
Lăng Phong cẩn thận thu vào tay áo, nhân lúc xung quanh đang bận rộn ôm nhau lén rút thư ra xem. Chỉ thấy một đoạn lời hẹn và tên một tửu lâu.
Đang muốn chờ cho mật thư tan đi. Bỗng Lăng Phong để ý bên dưới còn có một dòng tái bút chữ nhỏ li ti.
Không lẽ kia mới là tin tức chân chính?
Nói cũng phải, cũng giống như poster quảng cáo bên dưới luôn có một dòng “hình ảnh chỉ mang tính minh họa”, thực ra cả cái poster mỗi dòng đó là chân thực nhất.
Căng mắt một lúc, Phong ca rút cục giải mã được tin quan trọng.
“Đọc xong thư giữ phi đao lại, đừng có ném.”
“Đệch”
Đúng lúc đó, loáng thoáng có tiếng ai đó oang oang từ đầu phố :
- Ai chơi đồ cấm đâu? Các ngươi làm ăn kiểu gì? Có biết làm bộ đầu đầu tháng kiêng kị nhất là tra án không hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.