Quyển 11 - Chương 373: Cửu Thiên lệnh
Thần Long
29/06/2017
Đại Tiếu cũng không để ý câu chữ linh tinh của Phong ca, chỉ chậc chậc lưỡi nói :
- Bạch Vân Thành là kẻ rất có máu mặt trong hắc đạo đấy. 20 năm trước lão chính là thành viên Như Vân sát thủ, bị cả Lục Phiến môn lẫn võ lâm các đạo truy nã sát sao. Chỉ là gây án xong lão trốn biệt suốt bao năm căn bản không ai biết. Mãi đến gần đây có tin nói Như Vận sát thủ tái xuất giang hồ xuất hiện ở Đại Danh, ta còn không tin. Mấy ngày nay ta làm nhiệm vụ, lại nghe lục lâm đồn thổi Bạch Vân Thành đã bị một đám vô danh xưng Phong Vân bang giết chết. Hơn nữa còn đồn lão ta để lại cái gì Cửu Âm thần công, ai đoạt được sẽ vô địch thiên hạ. Không nghĩ lại chính là ngươi ...
Lăng Phong nghe vậy cười không nổi, ngược lại giận tím mặt chửi :
- Đậu móa thằng nào đồn thất đức như vậy? Đây không phải thành kêu gọi cả làng truy nã lão tử sao?
Đại Tiếu quan tâm hỏi :
- Nói vậy ngươi không giữ Cửu Âm đó?
- Ta ... Khụ, có giữ.
Đại Tiếu buồn bực :
- Móa, vậy là người ta đồn đúng còn kêu thất đức cái gì.
Lăng Phong thở dài nói :
- Ài, Tiếu đại ca có điều không biết. Thứ nhất, ta lấy Cửu Âm kia không phải từ chỗ Bạch Vân Thành ...
Lăng Phong nói nửa câu thì ngừng, vì hắn nhớ ra lấy của Bạch Tiểu Thư hay của Bạch Vân Thành thì cũng như nhau, hai người này giống như là huynh đệ ... à, huynh muội. Nếu Bạch Tiểu Thư có Cửu Âm, không chừng là chỗ Bạch Vân Thành mà ra. Hơn nữa hôm nọ đánh với lão ta, khí lực của lão cũng ảo ảo kiểu Cửu Âm.
Vốn định qua loa xong chuyện, Lăng Phong lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại không khỏi nghiêm trọng nói :
- Thứ hai là, ta còn không chắc lão ta đã chết hay chưa.
- A? Đây là chuyện gì? Ngươi hôm đó thậm chí không ở hiện trường, bị người ta đồn bậy?
- Ta ... Khụ, có ở hiện trường.
Đại Tiếu lần nữa chửi :
- Móa, vậy còn nói không biết là chết hay chưa?
Lăng Phong cười khổ nói :
- Ài, Tiếu đại ca có điều không biết ...
- Dừng, câu này nói lần thứ hai rồi.
- Khụ khụ, thuận mồm. Là thế này, Tiếu đại ca có điều không biết ...
- Móa ...
Một chén trà trôi qua, Lăng Phong đại khái kể lại chuyện phát sinh hôm đó, sau đó là đoạn Triển Chiêu tìm đến lại nói không có xác lão già nào ở hiện trường. Tất nhiên râu ria khác Phong ca sẽ không kể tường tận, ví dụ những thứ liên quan đến Thành Bích. Dù sao hắn cũng biết Thành Bích chỉ e cũng là đối tượng trong tầm đề phòng của Mật Thám ty.
Đại Tiếu nghe xong cũng không phân tích Bạch Vân Thành thực sự ra sao, ngược lại chỉ vuốt cằm gật gù :
- Nói như vậy, hiện tại ngươi thứ nhất bị giang hồ để mắt vì lời đồn Cửu Âm. Sau đó là đám huynh đệ tỷ muội vợ con cháu chắt đồ đệ Bạch Vân Thành tìm đến báo thù. Mà đáng nói nhất là ngay bản thân Bạch Vân Thành có khi cũng vẫn còn sống, đang ở một góc nào đó dưỡng thương, đến một ngày đẹp trời thình lình tìm ngươi tính sổ?
- Khụ khụ, tình hình ... đại khái là vậy.
Lăng Phong vừa ho vừa lệ rơi, Đại Tiếu lại càng quan tâm :
- Nhìn bộ dáng ngươi, không lẽ còn có kẻ khác để mắt?
Không chờ Lăng Phong phát biểu gã đã gật gù nói luôn :
- Phải nha, còn có Triệu Hanh. Thằng nhãi kia nghe nói bị ngươi chọc cho thân dưới tàn phế. Nam nhân không thể sinh dục thù hận chỉ sợ còn hơn bị cướp vợ giết cha. Khẳng định cũng đang tìm ngươi khắp nơi đòi nợ.
Lần này đến lượt Phong ca cũng giật mình gật gù theo :
- Phải nha, còn có thằng này ...
Đại Tiếu lại như phát hiện ra điều gì khác, đắc ý nói :
- Không đúng. Nói như vậy thì không chỉ có Triệu Hanh. Mà ngay cả cha hắn Triệu Doãn, rồi cả đám đằng sau Triệu Doãn cũng hận chết ngươi. Dù sao chính ngươi làm kế hoạch của chúng bại lộ mới phải khởi sự trước dự định. Mà tình hình phản quân nghe nói đang rất bi đát, càng bi đát hận thù càng cao ...
- Tiếu đại ca quả nhiên suy nghĩ thấu triệt ...
Lăng Phong vội chặn lại, bằng không để Đại Tiếu nói nữa Phong ca chỉ sợ sợ tội tự sát.
Đại Tiếu căn bản không thèm để ý mặt Phong ca đã đen như than, gã vẫn đang trong tình trạng tiểu IQ bùng nổ, lại tiếp tục bới móc :
- Ngoài ra thời gian qua ngươi ở Thái Nguyên cũng đi khắp nơi gây sự với lục lâm Hà Đông Hà Bắc, nghe đâu còn đánh nhau vài trận, chỉ e lại thêm không ít kẻ thù nữa đi. Lục lâm Hà Đông Hà Bắc nha, tuy danh khí có thể không cao, nhưng nói về độ ác liệt thì là số một, hơn nữa số lượng lại nhiều. Chỉ cần tên nào hú một cái "lão tử muốn đi giết người", chỉ e ...
Lăng Phong câm nín.
Lâu nay không nghĩ đến, hiện tại nghĩ lại mới phát hiện bản thân gây thù chuốc oán khắp nơi, mới chỉ điểm danh thoáng một cái đã ra tận hai ba ngàn người. Con m* nó ta đây là làm nhiệm vụ vì quốc gia nha, phản phái các ngươi có nói lý hay không?
Có điều, dù sao Mật Thám ty cũng là Đại Tống FBI, khẳng định phải có chương trình bảo vệ nhân viên. Mà Đại Tiếu lại là nhân viên cấp cao, nói không chừng hỏi một chút lại được giá ưu đãi ...
- Tiếu đại ca, tiểu đệ vì quốc gia hy sinh, có thể nào ...
Còn chưa nói xong đã nghe Đại Tiếu quay sang nói với Thư Sinh :
- Coi bộ trời cũng khuya rồi. Chúng ta về thôi ...
- Tiếu đại ca, còn chưa xong nha.
Đại Tiếu làm bộ giật mình :
- Làm sao? Không lẽ ngươi còn đắc tội ai nữa? Móa, mới vào cơ quan có một năm mà kẻ thù đã đông bằng cả tổ bọn ta đánh ba năm. Ta thật hâm mộ ngươi đó ...
Phong ca mặt đen thui, thực ra đến hắn cũng thấy hâm mộ bản thân. Móa, quả nhiên là vai nam chính ...
Đại Tiếu tặc lưỡi nói :
- Ài, thực ra đây là chuyện sớm muộn thôi. Đã làm nghề này là phải chấp nhận. Ngươi không biết chứ, hồi đầu năm nghe Tổng lĩnh đại nhân nói, 5 năm qua tỉ lệ mật thám đột tử vì nhiệm vụ đạt đến 30%, cao nhất trong các cơ quan triều đình, còn hơn cả biên quân đánh nhau với quân Liêu. Anh em nghe mà tự hào ...
Lăng Phong mặt đen thui.
Muốn làm điệp viên 007 đúng là không dễ nha, nghề nghiệp chỉ số phong hiểm quá cao.
Đại Tiếu lại nói tiếp :
- Cũng chính vì vậy mà lương cơ bản của mật thám mới cao như vậy. Ngươi nói xem làm gì có nghề nào mới vào nghề một năm mỗi tháng đã 50 lượng bạc chứ?
- Ai, nói thì nói vậy ...
Lăng Phong chỉ biết cười khổ. Lão tử làm mật thám cũng không phải vì tiền, chủ yếu là vì cool.
Thôi bỏ đi, thực ra đúng là vì kiếm tiền. Chỉ không nghĩ kẻ thù đông như vậy.
Chẳng qua, nghề mật thám này một khi đã lỡ đặt chân vào, căn bản không thể phủi mông đi đơn giản được. Ngược lại càng phải bám trụ với nghề, gắng thăng chức nhanh. Một khi làm to rồi chỉ phải ngồi bàn giấy đi ăn chiêu đãi như Đại Tiếu, không phải chạy nhiệm vụ bên ngoài gây thêm thù oán. Hơn nữa còn giữ cái mác mật thám thì còn có Mật Thám ty đằng sau, ít nhiều còn có trợ lực khi cần. Bây giờ nếu vứt bỏ coi như trần truồng cho kẻ địch tìm giết.
Đại Tiếu thấy Lăng Phong suy nghĩ nhăn nhó, mới đổi giọng thâm tình :
- Cơ quan cũng rất lý giải, cho nên ...
Lăng Phong nghe vậy tinh thần phấn khổi hẳn lên, xoa xoa hai tay nói ;
- Cho nên bên trên chắc hẳn cũng có chế độ riêng?
Đại Tiếu gật gù nói :
- Chế độ riêng thì cũng có. Chỉ là chỉ dành cho tổ đặc biệt kiểu bọn ta thôi. Mật thám chạy ngoài rìa như ngươi chỉ e ...
Lăng Phong chụp lấy nói luôn :
- Không phải hôm nọ đại ca nói tổ hành động đặc biệt đang tuyển người sao? Còn nói sang năm sẽ điều động. Tiểu đệ hiện tại muốn xin vào luôn ...
Đại Tiếu vội ho khan :
- A, cái này sao? Thực ra ta mới nhận được chỉ thị, năm tới nhân sự chỉ cắt giảm không bổ sung nữa, dạo này bên trên không đủ bổng lộc để trả.
Lăng Phong không khỏi muốn chửi đổng, lại bị Đại Tiếu vỗ vai :
- Có điều, cơ quan còn hỗ trợ cho nhân viên cần cù ...
- Còn có?
Đại Tiếu vuốt vuốt cằm nói :
- Tỷ dụ mua vật dụng vũ khí dược liệu giá ưu đãi. Tiện thể, ta mới lấy đợt phi đao mới đó, có muốn xem không? Đợt hàng này nghe nói nhập từ Tây Vực, chất lượng chưa biết ra sao nhưng mang theo người rất có phong cách đó ...
"Móa, còn dụ lão tử mua vũ khí làm thêm nhiệm vụ chết sớm sao?"
Lăng Phong vội vàng cười trừ :
- Ngại quá, chỗ phi đao lần trước tiểu đệ vẫn chưa dùng hết.
Đại Tiếu nghe vậy cũng không mời chào thêm, vốn định cứ thế rời đi luôn. Lại nhìn thấy Thư Sinh vẫn đang săm soi thi thể An Đạo Toàn, liền hắng giọng với Lăng Phong :
- Quên, ngươi cũng theo dõi An Đạo Toàn đến đây sao? Bằng không sao lại ở đây? Hơn nữa, ngươi đến trước, lão ta làm sao chết?
Lăng Phong gắng thản nhiên đáp :
- Ta chỉ tình cờ gặp rồi sinh nghi mà thôi. Đến thì đã thấy lão ta như vậy, còn chưa kịp xem xét thì các ngươi tới ...
Đại Tiếu cũng không nghi ngờ gật gù nói :
- Ài, đây vốn là nhiệm vụ đặc biệt của tổ ta. Theo dõi cả năm trời mới truy ra tên này, bọn ta sợ bọn chúng giết người diệt khẩu, cho nên mới chạy tới ...
- Đã ngừng thở rồi!
Có tiếng Thư Sinh lạnh nhạt ngắt lời. Từ đầu Thư Sinh vẫn lặng yên ngâm cứu thi thể An Đạo Toàn. Nhân tiện nói, thi thể An Đạo Toàn lúc này cũng là nửa trên trần như nhộng, chỉ phong phanh còn lại một mảnh quần đùi. Cũng không biết là bị tên thất đức nào lột sạch.
Đại Tiếu hỏi lại lần nữa :
- Không thể cứu vãn chút nào sao? Coi như làm cho hắn hồi quang phản chiếu chỉ một khắc thôi cũng được, chúng ta cần hỏi hắn vài chuyện.
Thư Sinh trong tổ đặc biệt một mặt là cao thủ đô vật, nhưng nghề chính lại là kiểm nghiệm xác chết. Gã sờ sờ mó mó một lát nhíu mày nói :
- Triệu chứng thì rõ ràng đã như người chết. Hô hấp ngừng, đồng tử giãn. Chỉ là, thân nhiệt vẫn còn rất ấm, rất cổ quái ...
Đại Tiếu tặc lưỡi :
- Có lẽ vừa mới chết, nhiệt độ chưa kịp giảm đi.
Thư Sinh dường như không tin, nhưng cũng không có cách lý giải nào khác, đành lặng yên kiểm tra tiếp. Đại Tiếu thì không khỏi ngẩng đầu chửi nhỏ :
- Ai, vẫn muộn một nhịp. Đám Cửu môn này đúng là mũi chó, quá thính đi ...
Lăng Phong vuốt mũi, người này thực ra là do Phong ca lỡ tay, nào có phải Cửu môn gì. Chẳng qua cũng không thể chưa đánh tự khai. Hắn đành mặc kệ, cúi người lấy lại cái áo mặc vào để chống lạnh. Bỗng ...
“Cộp”
Có vật thể gì đó rơi ra sàn nhà.
Lăng Phong nhìn lại, Đại Tiếu Thư Sinh cũng khựng lại nhìn theo.
“Lệnh bài?”
Lăng Phong gãi đầu. Lạ hoắc, làm sao lại trong người mình?
Cùng lúc, bằng vào giác quan Lăng Phong phát hiện Đại Tiếu đã lùi lại một bước, lòng bàn tay còn xoay nhẹ một cái. Tư thế này dân ám khí vô cùng quen thuộc, chính là chuẩn bị xuất chiêu.
Lệnh bài này chứa đựng nhạy cảm?
Lăng Phong vờ hắng giọng :
- Rớt đồ rớt đồ. Của ai thì lấy lại đi.
- Hừ, đó là Cửu Thiên Lệnh.
Thư Sinh lạnh giọng, ánh mắt trở nên cực kỳ lãnh diễm.
Đại Tiếu tuy thái độ hòa hoãn hơn một chút, nhưng vẫn ở tư thế sẵn sàng chiến đấu :
Lăng Phong âm thầm vận Lưỡng Nghi quyết, tình huống xấu nhất đánh ra combo một choáng một phá không một Hoạt Bất Lưu Thủ lùi sau, chắc có lẽ không đến nỗi nào đi. Chẳng qua, bề ngoài vẫn phải cố gắng giữ phong phạm :
- Từ từ, không phải hai vị đại ca đang nghi ngờ gì ta đấy chứ?
Đại Tiếu đưa mắt nhìn chằm chằm Lăng Phong :
- Ngươi nói thử xem?
- Bạch Vân Thành là kẻ rất có máu mặt trong hắc đạo đấy. 20 năm trước lão chính là thành viên Như Vân sát thủ, bị cả Lục Phiến môn lẫn võ lâm các đạo truy nã sát sao. Chỉ là gây án xong lão trốn biệt suốt bao năm căn bản không ai biết. Mãi đến gần đây có tin nói Như Vận sát thủ tái xuất giang hồ xuất hiện ở Đại Danh, ta còn không tin. Mấy ngày nay ta làm nhiệm vụ, lại nghe lục lâm đồn thổi Bạch Vân Thành đã bị một đám vô danh xưng Phong Vân bang giết chết. Hơn nữa còn đồn lão ta để lại cái gì Cửu Âm thần công, ai đoạt được sẽ vô địch thiên hạ. Không nghĩ lại chính là ngươi ...
Lăng Phong nghe vậy cười không nổi, ngược lại giận tím mặt chửi :
- Đậu móa thằng nào đồn thất đức như vậy? Đây không phải thành kêu gọi cả làng truy nã lão tử sao?
Đại Tiếu quan tâm hỏi :
- Nói vậy ngươi không giữ Cửu Âm đó?
- Ta ... Khụ, có giữ.
Đại Tiếu buồn bực :
- Móa, vậy là người ta đồn đúng còn kêu thất đức cái gì.
Lăng Phong thở dài nói :
- Ài, Tiếu đại ca có điều không biết. Thứ nhất, ta lấy Cửu Âm kia không phải từ chỗ Bạch Vân Thành ...
Lăng Phong nói nửa câu thì ngừng, vì hắn nhớ ra lấy của Bạch Tiểu Thư hay của Bạch Vân Thành thì cũng như nhau, hai người này giống như là huynh đệ ... à, huynh muội. Nếu Bạch Tiểu Thư có Cửu Âm, không chừng là chỗ Bạch Vân Thành mà ra. Hơn nữa hôm nọ đánh với lão ta, khí lực của lão cũng ảo ảo kiểu Cửu Âm.
Vốn định qua loa xong chuyện, Lăng Phong lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại không khỏi nghiêm trọng nói :
- Thứ hai là, ta còn không chắc lão ta đã chết hay chưa.
- A? Đây là chuyện gì? Ngươi hôm đó thậm chí không ở hiện trường, bị người ta đồn bậy?
- Ta ... Khụ, có ở hiện trường.
Đại Tiếu lần nữa chửi :
- Móa, vậy còn nói không biết là chết hay chưa?
Lăng Phong cười khổ nói :
- Ài, Tiếu đại ca có điều không biết ...
- Dừng, câu này nói lần thứ hai rồi.
- Khụ khụ, thuận mồm. Là thế này, Tiếu đại ca có điều không biết ...
- Móa ...
Một chén trà trôi qua, Lăng Phong đại khái kể lại chuyện phát sinh hôm đó, sau đó là đoạn Triển Chiêu tìm đến lại nói không có xác lão già nào ở hiện trường. Tất nhiên râu ria khác Phong ca sẽ không kể tường tận, ví dụ những thứ liên quan đến Thành Bích. Dù sao hắn cũng biết Thành Bích chỉ e cũng là đối tượng trong tầm đề phòng của Mật Thám ty.
Đại Tiếu nghe xong cũng không phân tích Bạch Vân Thành thực sự ra sao, ngược lại chỉ vuốt cằm gật gù :
- Nói như vậy, hiện tại ngươi thứ nhất bị giang hồ để mắt vì lời đồn Cửu Âm. Sau đó là đám huynh đệ tỷ muội vợ con cháu chắt đồ đệ Bạch Vân Thành tìm đến báo thù. Mà đáng nói nhất là ngay bản thân Bạch Vân Thành có khi cũng vẫn còn sống, đang ở một góc nào đó dưỡng thương, đến một ngày đẹp trời thình lình tìm ngươi tính sổ?
- Khụ khụ, tình hình ... đại khái là vậy.
Lăng Phong vừa ho vừa lệ rơi, Đại Tiếu lại càng quan tâm :
- Nhìn bộ dáng ngươi, không lẽ còn có kẻ khác để mắt?
Không chờ Lăng Phong phát biểu gã đã gật gù nói luôn :
- Phải nha, còn có Triệu Hanh. Thằng nhãi kia nghe nói bị ngươi chọc cho thân dưới tàn phế. Nam nhân không thể sinh dục thù hận chỉ sợ còn hơn bị cướp vợ giết cha. Khẳng định cũng đang tìm ngươi khắp nơi đòi nợ.
Lần này đến lượt Phong ca cũng giật mình gật gù theo :
- Phải nha, còn có thằng này ...
Đại Tiếu lại như phát hiện ra điều gì khác, đắc ý nói :
- Không đúng. Nói như vậy thì không chỉ có Triệu Hanh. Mà ngay cả cha hắn Triệu Doãn, rồi cả đám đằng sau Triệu Doãn cũng hận chết ngươi. Dù sao chính ngươi làm kế hoạch của chúng bại lộ mới phải khởi sự trước dự định. Mà tình hình phản quân nghe nói đang rất bi đát, càng bi đát hận thù càng cao ...
- Tiếu đại ca quả nhiên suy nghĩ thấu triệt ...
Lăng Phong vội chặn lại, bằng không để Đại Tiếu nói nữa Phong ca chỉ sợ sợ tội tự sát.
Đại Tiếu căn bản không thèm để ý mặt Phong ca đã đen như than, gã vẫn đang trong tình trạng tiểu IQ bùng nổ, lại tiếp tục bới móc :
- Ngoài ra thời gian qua ngươi ở Thái Nguyên cũng đi khắp nơi gây sự với lục lâm Hà Đông Hà Bắc, nghe đâu còn đánh nhau vài trận, chỉ e lại thêm không ít kẻ thù nữa đi. Lục lâm Hà Đông Hà Bắc nha, tuy danh khí có thể không cao, nhưng nói về độ ác liệt thì là số một, hơn nữa số lượng lại nhiều. Chỉ cần tên nào hú một cái "lão tử muốn đi giết người", chỉ e ...
Lăng Phong câm nín.
Lâu nay không nghĩ đến, hiện tại nghĩ lại mới phát hiện bản thân gây thù chuốc oán khắp nơi, mới chỉ điểm danh thoáng một cái đã ra tận hai ba ngàn người. Con m* nó ta đây là làm nhiệm vụ vì quốc gia nha, phản phái các ngươi có nói lý hay không?
Có điều, dù sao Mật Thám ty cũng là Đại Tống FBI, khẳng định phải có chương trình bảo vệ nhân viên. Mà Đại Tiếu lại là nhân viên cấp cao, nói không chừng hỏi một chút lại được giá ưu đãi ...
- Tiếu đại ca, tiểu đệ vì quốc gia hy sinh, có thể nào ...
Còn chưa nói xong đã nghe Đại Tiếu quay sang nói với Thư Sinh :
- Coi bộ trời cũng khuya rồi. Chúng ta về thôi ...
- Tiếu đại ca, còn chưa xong nha.
Đại Tiếu làm bộ giật mình :
- Làm sao? Không lẽ ngươi còn đắc tội ai nữa? Móa, mới vào cơ quan có một năm mà kẻ thù đã đông bằng cả tổ bọn ta đánh ba năm. Ta thật hâm mộ ngươi đó ...
Phong ca mặt đen thui, thực ra đến hắn cũng thấy hâm mộ bản thân. Móa, quả nhiên là vai nam chính ...
Đại Tiếu tặc lưỡi nói :
- Ài, thực ra đây là chuyện sớm muộn thôi. Đã làm nghề này là phải chấp nhận. Ngươi không biết chứ, hồi đầu năm nghe Tổng lĩnh đại nhân nói, 5 năm qua tỉ lệ mật thám đột tử vì nhiệm vụ đạt đến 30%, cao nhất trong các cơ quan triều đình, còn hơn cả biên quân đánh nhau với quân Liêu. Anh em nghe mà tự hào ...
Lăng Phong mặt đen thui.
Muốn làm điệp viên 007 đúng là không dễ nha, nghề nghiệp chỉ số phong hiểm quá cao.
Đại Tiếu lại nói tiếp :
- Cũng chính vì vậy mà lương cơ bản của mật thám mới cao như vậy. Ngươi nói xem làm gì có nghề nào mới vào nghề một năm mỗi tháng đã 50 lượng bạc chứ?
- Ai, nói thì nói vậy ...
Lăng Phong chỉ biết cười khổ. Lão tử làm mật thám cũng không phải vì tiền, chủ yếu là vì cool.
Thôi bỏ đi, thực ra đúng là vì kiếm tiền. Chỉ không nghĩ kẻ thù đông như vậy.
Chẳng qua, nghề mật thám này một khi đã lỡ đặt chân vào, căn bản không thể phủi mông đi đơn giản được. Ngược lại càng phải bám trụ với nghề, gắng thăng chức nhanh. Một khi làm to rồi chỉ phải ngồi bàn giấy đi ăn chiêu đãi như Đại Tiếu, không phải chạy nhiệm vụ bên ngoài gây thêm thù oán. Hơn nữa còn giữ cái mác mật thám thì còn có Mật Thám ty đằng sau, ít nhiều còn có trợ lực khi cần. Bây giờ nếu vứt bỏ coi như trần truồng cho kẻ địch tìm giết.
Đại Tiếu thấy Lăng Phong suy nghĩ nhăn nhó, mới đổi giọng thâm tình :
- Cơ quan cũng rất lý giải, cho nên ...
Lăng Phong nghe vậy tinh thần phấn khổi hẳn lên, xoa xoa hai tay nói ;
- Cho nên bên trên chắc hẳn cũng có chế độ riêng?
Đại Tiếu gật gù nói :
- Chế độ riêng thì cũng có. Chỉ là chỉ dành cho tổ đặc biệt kiểu bọn ta thôi. Mật thám chạy ngoài rìa như ngươi chỉ e ...
Lăng Phong chụp lấy nói luôn :
- Không phải hôm nọ đại ca nói tổ hành động đặc biệt đang tuyển người sao? Còn nói sang năm sẽ điều động. Tiểu đệ hiện tại muốn xin vào luôn ...
Đại Tiếu vội ho khan :
- A, cái này sao? Thực ra ta mới nhận được chỉ thị, năm tới nhân sự chỉ cắt giảm không bổ sung nữa, dạo này bên trên không đủ bổng lộc để trả.
Lăng Phong không khỏi muốn chửi đổng, lại bị Đại Tiếu vỗ vai :
- Có điều, cơ quan còn hỗ trợ cho nhân viên cần cù ...
- Còn có?
Đại Tiếu vuốt vuốt cằm nói :
- Tỷ dụ mua vật dụng vũ khí dược liệu giá ưu đãi. Tiện thể, ta mới lấy đợt phi đao mới đó, có muốn xem không? Đợt hàng này nghe nói nhập từ Tây Vực, chất lượng chưa biết ra sao nhưng mang theo người rất có phong cách đó ...
"Móa, còn dụ lão tử mua vũ khí làm thêm nhiệm vụ chết sớm sao?"
Lăng Phong vội vàng cười trừ :
- Ngại quá, chỗ phi đao lần trước tiểu đệ vẫn chưa dùng hết.
Đại Tiếu nghe vậy cũng không mời chào thêm, vốn định cứ thế rời đi luôn. Lại nhìn thấy Thư Sinh vẫn đang săm soi thi thể An Đạo Toàn, liền hắng giọng với Lăng Phong :
- Quên, ngươi cũng theo dõi An Đạo Toàn đến đây sao? Bằng không sao lại ở đây? Hơn nữa, ngươi đến trước, lão ta làm sao chết?
Lăng Phong gắng thản nhiên đáp :
- Ta chỉ tình cờ gặp rồi sinh nghi mà thôi. Đến thì đã thấy lão ta như vậy, còn chưa kịp xem xét thì các ngươi tới ...
Đại Tiếu cũng không nghi ngờ gật gù nói :
- Ài, đây vốn là nhiệm vụ đặc biệt của tổ ta. Theo dõi cả năm trời mới truy ra tên này, bọn ta sợ bọn chúng giết người diệt khẩu, cho nên mới chạy tới ...
- Đã ngừng thở rồi!
Có tiếng Thư Sinh lạnh nhạt ngắt lời. Từ đầu Thư Sinh vẫn lặng yên ngâm cứu thi thể An Đạo Toàn. Nhân tiện nói, thi thể An Đạo Toàn lúc này cũng là nửa trên trần như nhộng, chỉ phong phanh còn lại một mảnh quần đùi. Cũng không biết là bị tên thất đức nào lột sạch.
Đại Tiếu hỏi lại lần nữa :
- Không thể cứu vãn chút nào sao? Coi như làm cho hắn hồi quang phản chiếu chỉ một khắc thôi cũng được, chúng ta cần hỏi hắn vài chuyện.
Thư Sinh trong tổ đặc biệt một mặt là cao thủ đô vật, nhưng nghề chính lại là kiểm nghiệm xác chết. Gã sờ sờ mó mó một lát nhíu mày nói :
- Triệu chứng thì rõ ràng đã như người chết. Hô hấp ngừng, đồng tử giãn. Chỉ là, thân nhiệt vẫn còn rất ấm, rất cổ quái ...
Đại Tiếu tặc lưỡi :
- Có lẽ vừa mới chết, nhiệt độ chưa kịp giảm đi.
Thư Sinh dường như không tin, nhưng cũng không có cách lý giải nào khác, đành lặng yên kiểm tra tiếp. Đại Tiếu thì không khỏi ngẩng đầu chửi nhỏ :
- Ai, vẫn muộn một nhịp. Đám Cửu môn này đúng là mũi chó, quá thính đi ...
Lăng Phong vuốt mũi, người này thực ra là do Phong ca lỡ tay, nào có phải Cửu môn gì. Chẳng qua cũng không thể chưa đánh tự khai. Hắn đành mặc kệ, cúi người lấy lại cái áo mặc vào để chống lạnh. Bỗng ...
“Cộp”
Có vật thể gì đó rơi ra sàn nhà.
Lăng Phong nhìn lại, Đại Tiếu Thư Sinh cũng khựng lại nhìn theo.
“Lệnh bài?”
Lăng Phong gãi đầu. Lạ hoắc, làm sao lại trong người mình?
Cùng lúc, bằng vào giác quan Lăng Phong phát hiện Đại Tiếu đã lùi lại một bước, lòng bàn tay còn xoay nhẹ một cái. Tư thế này dân ám khí vô cùng quen thuộc, chính là chuẩn bị xuất chiêu.
Lệnh bài này chứa đựng nhạy cảm?
Lăng Phong vờ hắng giọng :
- Rớt đồ rớt đồ. Của ai thì lấy lại đi.
- Hừ, đó là Cửu Thiên Lệnh.
Thư Sinh lạnh giọng, ánh mắt trở nên cực kỳ lãnh diễm.
Đại Tiếu tuy thái độ hòa hoãn hơn một chút, nhưng vẫn ở tư thế sẵn sàng chiến đấu :
Lăng Phong âm thầm vận Lưỡng Nghi quyết, tình huống xấu nhất đánh ra combo một choáng một phá không một Hoạt Bất Lưu Thủ lùi sau, chắc có lẽ không đến nỗi nào đi. Chẳng qua, bề ngoài vẫn phải cố gắng giữ phong phạm :
- Từ từ, không phải hai vị đại ca đang nghi ngờ gì ta đấy chứ?
Đại Tiếu đưa mắt nhìn chằm chằm Lăng Phong :
- Ngươi nói thử xem?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.