Quyển 10 - Chương 333: Là cô ta
Thần Long
12/07/2016
Đám Chu Kinh lao ra đầu tiên, có vẻ nôn nóng muốn lập công. Đại Tiếu thứ hai. Sau đó mới đến đám Lăng Phong.
Kỳ thực, đám mật thám không lo lắng chuyện bách tính an nguy, mà sợ bị đánh úp.
Mật Thám ty là cơ quan tình báo của Tống, trong lãnh thổ Đại Tống gần như không có mấy ai chọc vào. Kể cả có, thì chủ yến vẫn là ám đấu. Nhưng việc Hoa An bị giết ngay giữa ban ngày đã đánh dấu một bước ngoặt lớn. Ám đấu bắt đầu chuyển sang minh tranh.
Đó cũng là lý do đám người Lăng Phong tuy không qua đào tạo làm công tác ngầm, nhưng vẫn được Kha lão trọng dụng lập thành Sói tổ. Lý do là bọn họ phù hợp cho trường hợp chính diện giao tranh như vậy.
Đêm nay Mật Thám ty Hà Đông họp kín, nửa chừng lại có kẻ tìm đến gây sự. Điều này chứng minh một là tin tức đã bị lộ, hai là đối phương chính thức khai chiến.
Chỉ thấy sảnh lớn Yên Vũ lâu đã sáng trưng, hoàn toàn không có khách khứa, bù lại là một loạt binh lính đang đứng thẳng tắp. Nhìn vào trang phục, Lăng Phong lập tức nhận ra :
- Ấy, kia không phải là cận vệ của Tấn Vương sao?
- Ở bên trên ...
Bạch Ngọc Đường tinh mắt nhất chỉ tay lên lầu hai.
Lầu hai đều tối thui, chỉ có một căn phòng đang sáng đèn. Ánh sáng bên trong hắt lên cửa sổ bằng giấy, chỉ thấy hai cái bóng đen đang thậm thụt “gì đó”. Bằng vào kinh nghiệm ngàn năm, Lăng Phong lập tức khẳng dịnh, chắc chắn là một cặp nam nữ đang ôm nhau tình tứ.
Phong ca đang thiếu tiền sắp chết đói, ở đây lại có thằng nào tiêu dao khoái hoạt như vậy?
Linh cơ chớp động, kết hợp với đám lính ở bên dưới, lập tức nghĩ đến Tấn Vương Triệu Đán.
Lại linh cơ chớp động lần nữa. Yên Vũ lâu là cửa tiệm Vương gia mua tặng cho tình nhân Dương Diệu Chân. Nửa đêm Vương gia muốn dắt gái đi chơi, chắc không thiếu chỗ để đi, không việc gì phải chạy tới Yên Vũ lâu ôm ấp.
Nói như vậy, trên kia chỉ có thể chính là ... Dương Diệu Chân.
Đột nhiên nghe Thạch Sơn hô một tiếng trầm trọng :
- Là cô ta.
Lăng Phong lập tức lầm bầm làu bàu :
- Đương nhiên là cô ta. Móa, cùng là xuyên không. Làm sao số phận khác nhau như vậy chứ? Một bên thì quen toàn trộm cướp, một bên quen toàn Vương công quý tộc. Thật là ...
Còn chưa nói xong câu thì bị Bạch Ngọc Đường hích vai một cái rõ mạnh :
- Này, ngươi nói cái gì trộm cướp đấy, mau chuồn thôi.
- Sao phải chuồn, ta còn muốn ...
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ lên mái nhà, Lăng Phong nhìn theo.
Đầu tiên, hai mắt nheo lại, sau đó đột ngột lồi cả ra, thầm thì với Bạch Ngọc Đường :
- Ngươi nói ... là cô ta?
- Đúng, là cô ta.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Lăng Phong lúc này mới hiểu. Khó trách Bạch Ngọc Đường và Thạch Sơn phản ứng như vậy.
“Bùng”
Cùng lúc, cửa sổ bị phá tung, “cô ta” phi vào căn phòng sáng đèn.
...
Lùi lại nửa khắc thời gian.
Lầu hai Yên Vũ lâu, trong một căn phòng xa hoa.
Một thiếu nữ ăn mặc tân kỳ, váy ngắn ngang gối, đang ngồi cặm cặm cụi vẽ gì đó. Ngồi cạnh là một thanh niên đang sầu tư khổ kiểm, thắt lưng đeo ngọc bội ngọc bích, Triệu Đán.
Chỉ nghe Triệu Đán bóp bóp trán nói :
- Ài, nàng không biết đâu. Đám rợ đó lòng tham đúng là không đáy. Dám đòi cả trăm vạn tiền thuế đóng cho người Liêu trước kia đều chuyển hết sang cho chúng.
Dương Diệu Chân giống như không nghe thấy.
Triệu Đán lại phải nói một mình :
- Đã thế còn đòi chúng ta hằng năm đều phải tặng lễ sinh nhật cho lão Hoàn Nhan Mân. Trong khi chuyện chính là 16 châu Yên Vân thì tuyệt nhiên không nhắc đến.
Xem ra đang nói đến chuyện ngoại giao với người Kim mấy ngày qua.
Chỉ là, Dương Diệu Chân vẫn không có phản ứng.
Triệu Đán buồn bực vỗ bàn :
- Cũng vì cái đám giang hồ chết tiệt kia. Không dưng chạy đi cướp bậy cướp bạ ...
Dương Diệu Chân lúc này mới lười nhác nói :
- Vương gia, ngài đến đây chỉ nói mấy chuyện này thôi sao?
- Ta ...
Triệu Đán mặt méo mó, tay chân thừa thải không biết để ở đâu.
Gã đương nhiên không muốn nói mấy chuyện phá hư phong cảnh này. Chẳng qua quen Dương Diệu Chân bấy lâu, Triệu Đán căn bản không biết nàng ta muốn nghe chuyện gì. Mấy câu mùi mẫn sớm đã dùng hết, đều không có chút sát thương nào. Lần nào cũng nhận một kiểu ánh mắt tội nghiệp nhìn lại, làm như mấy câu đó nàng ta đã nghe mòn tai.
Nữ nhân khác ở trước mặt Triệu Đán, cho dù cố tỏ ra cao ngạo bao nhiêu cũng tồn tại một ít khoảng cách, chính là cách biệt giai cấp. Chỉ có ở Dương Diệu Chân Triệu Đán không thấy điều này.
Dương Diệu Chân xem Triệu Đán ngang hàng, đại khái “ngươi là người, ta cũng là người”. Thậm chí, Triệu Đán còn cảm giác ngay cả khác biệt nam nữ cũng bị nàng ta bỏ sang một bên. Nàng ta đối với Triệu Đán hay với tiểu nhị Yên Vũ lâu đều một kiểu như nhau, khiến Triệu Đán bực tức không thôi. Ngược lại gã càng muốn thể hiện mình, để nàng ta phải đối xử đặc biệt với mình.
- Diệu Chân, chừng nào thì nàng mới ...
Dương Diệu Chân giống như biết trước nửa câu sau, nàng vờ chen ngang :
- Chuyện mấy người Tây Dương, Vương gia tìm được chưa?
- Diệu Chân, nàng muốn tìm chúng làm gì? Ta đem đến không biết bao nhiêu người Tây Vực, nàng đều nói không phải.
- Vương gia, kia không phải là Tây Dương. Người Tây Dương mà ta tìm da trắng mắt xanh, tóc vàng thì càng tốt ...
- Làm gì có loại người nào hình dáng kỳ qúai như vậy, căn bản là quỷ.
Dương Diệu Chân bĩu môi :
- Ngươi không tin ta sao?
- Ta tin ... Ta đã cho người về miền biển hỏi han rồi. Chẳng qua, nàng muốn tìm người Tây Dương, vì sao lại kêu bọn họ tìm ở phía đông?
- Cái này, là vì họ đi đường biển đến. Mà, giải thích ngươi cũng không hiểu đâu.
Triệu Đán liền nhỏ giọng buồn bực :
- Lại là câu này. Lúc nào gặp đám Tây Dương kia, bổn vương nhất định phải mổ từng đứa ra xem có gì mà khiến nàng hứng thú như vậy ...
Chẳng ngờ Dương Diệu Chân cười nói :
- Ngươi không được mổ chúng ra đó, phải để ta gặp trước đã.
- Ài ...
Đúng lúc này ...
“Ầm”
Ngay sau âm thanh đổ vỡ, một bóng người như ma quỷ xuất hiện ngay giữa phòng. Thế nhưng lại da trắng mắt xanh, đúng như lời Dương Diệu Chân. Chỉ có mái tóc không phải vàng.
Là một nữ nhân ăn mặc cổ quái, trang phục hai màu trắng đen.
Quá đỗi bất ngờ, Triệu Đán mặt đã xanh như đít nhái. Chẳng qua làm Vương gia bấy lâu gã cũng luyện ra một ít cứng cỏi :
- Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào chỗ của bản vương?
Nữ nhân nọ không tỏ bất kỳ thái độ nào. Khuôn mặt nàng ta hình như cũng không phải da mặt thật, trắng bệch như xác người chết trôi. Đôi mắt còn đáng sợ hơn, trong nhãn cầu màu xanh dường như có một vòng xoáy xoay tròn, như muốn hút linh hồn Triệu Đán vào trong.
Rất nhanh, hình như ả ta nhận ra Triệu Đán, vòng xoáy trong mắt đột ngột ngừng lại, trong cổ phát ra một tiếng “hừ” cực kỳ nhỏ.
Nhanh như cắt, ả ta chụp lấy Dương Diệu Chân đang ngẩn ra bên cạnh, muốn lao ra ngoài.
Triệu Đán lúc này vừa từ trong mơ tỉnh lại, nhìn thấy liền hét lên :
- Làm càn? Không được bắt nàng đi. Ngươi mà tổn thương nàng ấy, bổn vương sẽ tru diệt tam tộc nhà ngươi.
- Hừ, bằng vào ngươi?
Nữ nhân nọ rút cục cất tiếng, giọng điệu âm lãnh bằng bằng.
Lúc này, nữ chính Dương Diệu Chân lại căn bản như khán giả, không kêu la cũng không vùng vẫy. Ánh mắt chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại còn hưng phấn, giống như còn muốn mình bị bắt đi thật nhanh.
Lại nói, Dương tiểu thư từ khi xuyên không vẫn thèm muốn tự do. Dương gia là tướng gia, quy củ nhà võ sâm nghiệm, nàng ta căn bản không thể làm theo ý mình. May nhờ có Triệu Đán để ý, Dương Diệu Chân mới nhân đó được tự do một chút, có thể ra ngoài Dương phủ nhiều hơn trước, có thể làm vài chuyện mới lạ.
Chẳng qua, chẳng có gì lưỡngg toàn kỳ mỹ. Quen Triệu Đán kỳ thực lại khóa Dương Diệu Chân vào một cái lồng vô hình. Mọi hành động của nàng đều dính liền với Triệu Đán, đúng là nàng ta có thể ra khỏi Dương phủ, nhưng lại không thể ra ngoài tầm mắt của Triệu Đán.
Cho nên bị người bắt đi, Dương Diệu Chân cầu còn không được.
Vừa nghĩ đến đây nàng ta đã thấy mình bị nữ nhân lạ mặt áp sát, nhấc bổng lên.
...
Bên dưới sảnh.
Khi đám thân binh Tấn Vương phát hiện có chuyện, cũng vừa lúc đám Lăng Phong lao ra đến sân sau. Cũng may bọn họ đều ăn mặc kiểu tiểu nhị Yên Vũ lâu, không bị đám thân binh nhầm lẫn thành kẻ địch.
Ma nữ hành động cực nhanh, từ lúc ả lao vào cho đến khi mang Diệu Chân bay ra, Lăng Phong mới chỉ kịp tán gẫu với Bạch Ngọc Đường xong đoạn “đúng là cô ta”.
Ma nữ nọ vừa lao ra khỏi cửa sổ, đột ngột phát hiện ra gì đó liền ngừng hẳn lại giữa không trung.
Không sai, chính là lơ lửng giữa không trung.
Đây là loại khinh công trâu bò gì?
Lăng Phong từng thấy cao thủ khinh công bay nhảy. Nhưng dù như vậy cũng phải có một điểm tựa để phát công, chí ít Lăng Phong vẫn giải thích “khoa học” được. Thế nhưng hiện tại lại là đẳng cấp hoàn toàn khác, nằm ngoài mọi định luật vật lý. Lăng Phong thậm chí cố giương mắt nhìn xem có cái dây nào không.
Lúc này, ánh mắt của ma nữ đột ngột chiếu thẳng vào Lăng Phong.
Không hề có tiêu cự, tưởng như đang nhìn lại cứ như không nhìn.
Nếu lúc này có ai đó đứng gần quan sát, sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Tròng mắt lớn dần, cả con mắt thành một mảng toàn màu xanh đen, vòng xoáy bên trong bắt đầu quay quay. Không khác mấy bộ phim kinh dị thịnh hành là bao.
Lăng Phong gặp ả ta vài lần, nhưng cũng giống nhiều người khác, chưa bao giờ biết chân diện. Hắn nhờ vào đôi mắt cỏ quái kia mới nhớ ra. Kỳ thực, nếu nhìn lâu một chút, cũng không đáng sợ lắm, chỉ là ... có điểm chóng mặt.
Đúng lúc này, có vẻ nhận ra Lăng Phong sắp bị khống chế, Thạch Sơn vận khí hét lớn :
- Ma nữ, ngươi bắt Ngũ Nương đi đâu? Bây giờ lại muốn bắt người?
Không nói thì thôi, vừa nói liền phiền. Ma nữ lập tức rút lại ánh mắt lên Lăng Phong, nhằm thẳng Thạch Sơn tung ngay một chưởng cách không.
"Ầm"
Lăng Phong toát mồ hôi từng hột, ngay cả chiêu thức thế nào cũng nhìn không kịp, cũng không rõ là chưởng hay cái gì. Làm sao cách nhau xa vậy vẫn đánh được?
Con m* nó quả nhiên siêu cao thủ.
Lăng Phong lại nhớ ra, có lẽ vì nàng ta e ngại Thạch Sơn có Vô Tướng Kinh, cho nên ra tay “tiên phát chế nhân” đi.
Lúc này, phía Tấn Vương có tiếng quát tháo :
- Các ngươi còn ngơ ra đó, mau cứu Dương tiểu thư cho bổn vương.
- Đội trưởng, ma nữ bay trên không, nếu tiểu nhân nhớ không nhầm thì là ...
Gã đội trưởng thân binh nhăn mày :
- Nhớ cái gì mà nhớ. Vương gia có lệnh. Ma nữ, mau thả người. Đừng để ông phải tự mình lên.
Tên còn lại cũng bất chấp hô theo :
- Đúng, mau hạ xuống đất quyết đấu với bọn ông, ở trên đó đánh với chim à?
Đám thân binh Bát Vương đang vây ở khắp nơi rút đao la hét rộn ràng. Bởi vì đám Lăng Phong đang đóng vai tiểu nhị dân thường, đám binh lính kia coi bộ nghĩ mình là “cao thủ”, mới gắng đứng ra ra vẻ một chút.
Lăng Phong cười khổ.
Quân ta thì xài vũ khí lạnh, quân địch thì chơi máy bay, cách biệt như vậy còn cố thể hiện, thật là có tinh thần cách mạng mà.
Ma nữ đột nhiên xoay người, một tay vẫn giữ lấy Dương Diệu Chân, tay kia thò ra ngoài năm ngón cong lại.
“Phong Huyệt Chỉ?” Lăng Phong lẩm bẩm.
Hắn từng bị ả ta điều khiển tâm trí dùng nó một lần ở Ngô gia trang.
Thạch Sơn nhận ra gì đó tròng mắt co rút, lập tức hét lên :
- Lùi ra sau, chết cả bây giờ ...
Nói chưa hết câu ...
“Bùm bùm bùm”
Kỳ thực, đám mật thám không lo lắng chuyện bách tính an nguy, mà sợ bị đánh úp.
Mật Thám ty là cơ quan tình báo của Tống, trong lãnh thổ Đại Tống gần như không có mấy ai chọc vào. Kể cả có, thì chủ yến vẫn là ám đấu. Nhưng việc Hoa An bị giết ngay giữa ban ngày đã đánh dấu một bước ngoặt lớn. Ám đấu bắt đầu chuyển sang minh tranh.
Đó cũng là lý do đám người Lăng Phong tuy không qua đào tạo làm công tác ngầm, nhưng vẫn được Kha lão trọng dụng lập thành Sói tổ. Lý do là bọn họ phù hợp cho trường hợp chính diện giao tranh như vậy.
Đêm nay Mật Thám ty Hà Đông họp kín, nửa chừng lại có kẻ tìm đến gây sự. Điều này chứng minh một là tin tức đã bị lộ, hai là đối phương chính thức khai chiến.
Chỉ thấy sảnh lớn Yên Vũ lâu đã sáng trưng, hoàn toàn không có khách khứa, bù lại là một loạt binh lính đang đứng thẳng tắp. Nhìn vào trang phục, Lăng Phong lập tức nhận ra :
- Ấy, kia không phải là cận vệ của Tấn Vương sao?
- Ở bên trên ...
Bạch Ngọc Đường tinh mắt nhất chỉ tay lên lầu hai.
Lầu hai đều tối thui, chỉ có một căn phòng đang sáng đèn. Ánh sáng bên trong hắt lên cửa sổ bằng giấy, chỉ thấy hai cái bóng đen đang thậm thụt “gì đó”. Bằng vào kinh nghiệm ngàn năm, Lăng Phong lập tức khẳng dịnh, chắc chắn là một cặp nam nữ đang ôm nhau tình tứ.
Phong ca đang thiếu tiền sắp chết đói, ở đây lại có thằng nào tiêu dao khoái hoạt như vậy?
Linh cơ chớp động, kết hợp với đám lính ở bên dưới, lập tức nghĩ đến Tấn Vương Triệu Đán.
Lại linh cơ chớp động lần nữa. Yên Vũ lâu là cửa tiệm Vương gia mua tặng cho tình nhân Dương Diệu Chân. Nửa đêm Vương gia muốn dắt gái đi chơi, chắc không thiếu chỗ để đi, không việc gì phải chạy tới Yên Vũ lâu ôm ấp.
Nói như vậy, trên kia chỉ có thể chính là ... Dương Diệu Chân.
Đột nhiên nghe Thạch Sơn hô một tiếng trầm trọng :
- Là cô ta.
Lăng Phong lập tức lầm bầm làu bàu :
- Đương nhiên là cô ta. Móa, cùng là xuyên không. Làm sao số phận khác nhau như vậy chứ? Một bên thì quen toàn trộm cướp, một bên quen toàn Vương công quý tộc. Thật là ...
Còn chưa nói xong câu thì bị Bạch Ngọc Đường hích vai một cái rõ mạnh :
- Này, ngươi nói cái gì trộm cướp đấy, mau chuồn thôi.
- Sao phải chuồn, ta còn muốn ...
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ lên mái nhà, Lăng Phong nhìn theo.
Đầu tiên, hai mắt nheo lại, sau đó đột ngột lồi cả ra, thầm thì với Bạch Ngọc Đường :
- Ngươi nói ... là cô ta?
- Đúng, là cô ta.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Lăng Phong lúc này mới hiểu. Khó trách Bạch Ngọc Đường và Thạch Sơn phản ứng như vậy.
“Bùng”
Cùng lúc, cửa sổ bị phá tung, “cô ta” phi vào căn phòng sáng đèn.
...
Lùi lại nửa khắc thời gian.
Lầu hai Yên Vũ lâu, trong một căn phòng xa hoa.
Một thiếu nữ ăn mặc tân kỳ, váy ngắn ngang gối, đang ngồi cặm cặm cụi vẽ gì đó. Ngồi cạnh là một thanh niên đang sầu tư khổ kiểm, thắt lưng đeo ngọc bội ngọc bích, Triệu Đán.
Chỉ nghe Triệu Đán bóp bóp trán nói :
- Ài, nàng không biết đâu. Đám rợ đó lòng tham đúng là không đáy. Dám đòi cả trăm vạn tiền thuế đóng cho người Liêu trước kia đều chuyển hết sang cho chúng.
Dương Diệu Chân giống như không nghe thấy.
Triệu Đán lại phải nói một mình :
- Đã thế còn đòi chúng ta hằng năm đều phải tặng lễ sinh nhật cho lão Hoàn Nhan Mân. Trong khi chuyện chính là 16 châu Yên Vân thì tuyệt nhiên không nhắc đến.
Xem ra đang nói đến chuyện ngoại giao với người Kim mấy ngày qua.
Chỉ là, Dương Diệu Chân vẫn không có phản ứng.
Triệu Đán buồn bực vỗ bàn :
- Cũng vì cái đám giang hồ chết tiệt kia. Không dưng chạy đi cướp bậy cướp bạ ...
Dương Diệu Chân lúc này mới lười nhác nói :
- Vương gia, ngài đến đây chỉ nói mấy chuyện này thôi sao?
- Ta ...
Triệu Đán mặt méo mó, tay chân thừa thải không biết để ở đâu.
Gã đương nhiên không muốn nói mấy chuyện phá hư phong cảnh này. Chẳng qua quen Dương Diệu Chân bấy lâu, Triệu Đán căn bản không biết nàng ta muốn nghe chuyện gì. Mấy câu mùi mẫn sớm đã dùng hết, đều không có chút sát thương nào. Lần nào cũng nhận một kiểu ánh mắt tội nghiệp nhìn lại, làm như mấy câu đó nàng ta đã nghe mòn tai.
Nữ nhân khác ở trước mặt Triệu Đán, cho dù cố tỏ ra cao ngạo bao nhiêu cũng tồn tại một ít khoảng cách, chính là cách biệt giai cấp. Chỉ có ở Dương Diệu Chân Triệu Đán không thấy điều này.
Dương Diệu Chân xem Triệu Đán ngang hàng, đại khái “ngươi là người, ta cũng là người”. Thậm chí, Triệu Đán còn cảm giác ngay cả khác biệt nam nữ cũng bị nàng ta bỏ sang một bên. Nàng ta đối với Triệu Đán hay với tiểu nhị Yên Vũ lâu đều một kiểu như nhau, khiến Triệu Đán bực tức không thôi. Ngược lại gã càng muốn thể hiện mình, để nàng ta phải đối xử đặc biệt với mình.
- Diệu Chân, chừng nào thì nàng mới ...
Dương Diệu Chân giống như biết trước nửa câu sau, nàng vờ chen ngang :
- Chuyện mấy người Tây Dương, Vương gia tìm được chưa?
- Diệu Chân, nàng muốn tìm chúng làm gì? Ta đem đến không biết bao nhiêu người Tây Vực, nàng đều nói không phải.
- Vương gia, kia không phải là Tây Dương. Người Tây Dương mà ta tìm da trắng mắt xanh, tóc vàng thì càng tốt ...
- Làm gì có loại người nào hình dáng kỳ qúai như vậy, căn bản là quỷ.
Dương Diệu Chân bĩu môi :
- Ngươi không tin ta sao?
- Ta tin ... Ta đã cho người về miền biển hỏi han rồi. Chẳng qua, nàng muốn tìm người Tây Dương, vì sao lại kêu bọn họ tìm ở phía đông?
- Cái này, là vì họ đi đường biển đến. Mà, giải thích ngươi cũng không hiểu đâu.
Triệu Đán liền nhỏ giọng buồn bực :
- Lại là câu này. Lúc nào gặp đám Tây Dương kia, bổn vương nhất định phải mổ từng đứa ra xem có gì mà khiến nàng hứng thú như vậy ...
Chẳng ngờ Dương Diệu Chân cười nói :
- Ngươi không được mổ chúng ra đó, phải để ta gặp trước đã.
- Ài ...
Đúng lúc này ...
“Ầm”
Ngay sau âm thanh đổ vỡ, một bóng người như ma quỷ xuất hiện ngay giữa phòng. Thế nhưng lại da trắng mắt xanh, đúng như lời Dương Diệu Chân. Chỉ có mái tóc không phải vàng.
Là một nữ nhân ăn mặc cổ quái, trang phục hai màu trắng đen.
Quá đỗi bất ngờ, Triệu Đán mặt đã xanh như đít nhái. Chẳng qua làm Vương gia bấy lâu gã cũng luyện ra một ít cứng cỏi :
- Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào chỗ của bản vương?
Nữ nhân nọ không tỏ bất kỳ thái độ nào. Khuôn mặt nàng ta hình như cũng không phải da mặt thật, trắng bệch như xác người chết trôi. Đôi mắt còn đáng sợ hơn, trong nhãn cầu màu xanh dường như có một vòng xoáy xoay tròn, như muốn hút linh hồn Triệu Đán vào trong.
Rất nhanh, hình như ả ta nhận ra Triệu Đán, vòng xoáy trong mắt đột ngột ngừng lại, trong cổ phát ra một tiếng “hừ” cực kỳ nhỏ.
Nhanh như cắt, ả ta chụp lấy Dương Diệu Chân đang ngẩn ra bên cạnh, muốn lao ra ngoài.
Triệu Đán lúc này vừa từ trong mơ tỉnh lại, nhìn thấy liền hét lên :
- Làm càn? Không được bắt nàng đi. Ngươi mà tổn thương nàng ấy, bổn vương sẽ tru diệt tam tộc nhà ngươi.
- Hừ, bằng vào ngươi?
Nữ nhân nọ rút cục cất tiếng, giọng điệu âm lãnh bằng bằng.
Lúc này, nữ chính Dương Diệu Chân lại căn bản như khán giả, không kêu la cũng không vùng vẫy. Ánh mắt chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại còn hưng phấn, giống như còn muốn mình bị bắt đi thật nhanh.
Lại nói, Dương tiểu thư từ khi xuyên không vẫn thèm muốn tự do. Dương gia là tướng gia, quy củ nhà võ sâm nghiệm, nàng ta căn bản không thể làm theo ý mình. May nhờ có Triệu Đán để ý, Dương Diệu Chân mới nhân đó được tự do một chút, có thể ra ngoài Dương phủ nhiều hơn trước, có thể làm vài chuyện mới lạ.
Chẳng qua, chẳng có gì lưỡngg toàn kỳ mỹ. Quen Triệu Đán kỳ thực lại khóa Dương Diệu Chân vào một cái lồng vô hình. Mọi hành động của nàng đều dính liền với Triệu Đán, đúng là nàng ta có thể ra khỏi Dương phủ, nhưng lại không thể ra ngoài tầm mắt của Triệu Đán.
Cho nên bị người bắt đi, Dương Diệu Chân cầu còn không được.
Vừa nghĩ đến đây nàng ta đã thấy mình bị nữ nhân lạ mặt áp sát, nhấc bổng lên.
...
Bên dưới sảnh.
Khi đám thân binh Tấn Vương phát hiện có chuyện, cũng vừa lúc đám Lăng Phong lao ra đến sân sau. Cũng may bọn họ đều ăn mặc kiểu tiểu nhị Yên Vũ lâu, không bị đám thân binh nhầm lẫn thành kẻ địch.
Ma nữ hành động cực nhanh, từ lúc ả lao vào cho đến khi mang Diệu Chân bay ra, Lăng Phong mới chỉ kịp tán gẫu với Bạch Ngọc Đường xong đoạn “đúng là cô ta”.
Ma nữ nọ vừa lao ra khỏi cửa sổ, đột ngột phát hiện ra gì đó liền ngừng hẳn lại giữa không trung.
Không sai, chính là lơ lửng giữa không trung.
Đây là loại khinh công trâu bò gì?
Lăng Phong từng thấy cao thủ khinh công bay nhảy. Nhưng dù như vậy cũng phải có một điểm tựa để phát công, chí ít Lăng Phong vẫn giải thích “khoa học” được. Thế nhưng hiện tại lại là đẳng cấp hoàn toàn khác, nằm ngoài mọi định luật vật lý. Lăng Phong thậm chí cố giương mắt nhìn xem có cái dây nào không.
Lúc này, ánh mắt của ma nữ đột ngột chiếu thẳng vào Lăng Phong.
Không hề có tiêu cự, tưởng như đang nhìn lại cứ như không nhìn.
Nếu lúc này có ai đó đứng gần quan sát, sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Tròng mắt lớn dần, cả con mắt thành một mảng toàn màu xanh đen, vòng xoáy bên trong bắt đầu quay quay. Không khác mấy bộ phim kinh dị thịnh hành là bao.
Lăng Phong gặp ả ta vài lần, nhưng cũng giống nhiều người khác, chưa bao giờ biết chân diện. Hắn nhờ vào đôi mắt cỏ quái kia mới nhớ ra. Kỳ thực, nếu nhìn lâu một chút, cũng không đáng sợ lắm, chỉ là ... có điểm chóng mặt.
Đúng lúc này, có vẻ nhận ra Lăng Phong sắp bị khống chế, Thạch Sơn vận khí hét lớn :
- Ma nữ, ngươi bắt Ngũ Nương đi đâu? Bây giờ lại muốn bắt người?
Không nói thì thôi, vừa nói liền phiền. Ma nữ lập tức rút lại ánh mắt lên Lăng Phong, nhằm thẳng Thạch Sơn tung ngay một chưởng cách không.
"Ầm"
Lăng Phong toát mồ hôi từng hột, ngay cả chiêu thức thế nào cũng nhìn không kịp, cũng không rõ là chưởng hay cái gì. Làm sao cách nhau xa vậy vẫn đánh được?
Con m* nó quả nhiên siêu cao thủ.
Lăng Phong lại nhớ ra, có lẽ vì nàng ta e ngại Thạch Sơn có Vô Tướng Kinh, cho nên ra tay “tiên phát chế nhân” đi.
Lúc này, phía Tấn Vương có tiếng quát tháo :
- Các ngươi còn ngơ ra đó, mau cứu Dương tiểu thư cho bổn vương.
- Đội trưởng, ma nữ bay trên không, nếu tiểu nhân nhớ không nhầm thì là ...
Gã đội trưởng thân binh nhăn mày :
- Nhớ cái gì mà nhớ. Vương gia có lệnh. Ma nữ, mau thả người. Đừng để ông phải tự mình lên.
Tên còn lại cũng bất chấp hô theo :
- Đúng, mau hạ xuống đất quyết đấu với bọn ông, ở trên đó đánh với chim à?
Đám thân binh Bát Vương đang vây ở khắp nơi rút đao la hét rộn ràng. Bởi vì đám Lăng Phong đang đóng vai tiểu nhị dân thường, đám binh lính kia coi bộ nghĩ mình là “cao thủ”, mới gắng đứng ra ra vẻ một chút.
Lăng Phong cười khổ.
Quân ta thì xài vũ khí lạnh, quân địch thì chơi máy bay, cách biệt như vậy còn cố thể hiện, thật là có tinh thần cách mạng mà.
Ma nữ đột nhiên xoay người, một tay vẫn giữ lấy Dương Diệu Chân, tay kia thò ra ngoài năm ngón cong lại.
“Phong Huyệt Chỉ?” Lăng Phong lẩm bẩm.
Hắn từng bị ả ta điều khiển tâm trí dùng nó một lần ở Ngô gia trang.
Thạch Sơn nhận ra gì đó tròng mắt co rút, lập tức hét lên :
- Lùi ra sau, chết cả bây giờ ...
Nói chưa hết câu ...
“Bùm bùm bùm”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.