Quyển 8 - Chương 258: Lấy oán báo ân
Thần Long
29/06/2016
Một thân đồ xanh, hóa ra là Lâm Hàm Uẩn. Phía sau là thiếu nữ che mặt, tiểu tử Hoa Lê, và một trung niên lạ mặt.
Lâm Hàm Uẩn liếc bức Bát Mỹ Đồ trong tay Lăng Phong, mặt ửng đỏ nói :
- Đồ hạ lưu!
- Cái gì hạ lưu? Ở đâu? Lúc nào?
Lăng Phong như mèo phải nước, vội vội vàng vàng cuộn tranh ném lên bàn, xoay người 180 độ đứng thẳng, mặt không đổi sắc phủi tay sạch sẽ.
Đúng lúc này ...
“Soạt”
Tấm Bát Mỹ Đồ trên bàn bị cuộn không kỹ, bỗng tự trải dần ra.
Cả đám quay sang nhìn. Chỉ thấy 8 vị mỹ nữ dần dần lộ diện, ngực phơi lên trời, hào quang lấp lánh.
Lâm Hàm Uẩn nhìn Lăng Phong khinh bỉ, ý tứ chính là “còn chối nữa không?”
Lăng Phong vội quay sang trách cứ :
- Lão Cố, từng tuổi này rồi không thấy mất mặt sao? Ta đã nói không muốn xem rồi còn ép ta. Đúng là già mà còn hư, đồi phong bại tục, đừng trách ta vì sao trở mặt.
Thấy vẫn chưa đủ khí phách, lại nhìn Bạch Ngọc Đường giọng khinh bỉ :
- Còn ngươi nữa, nể mặt Cẩm Mao Thử Thái Nguyên ta mới tiếp chuyện, tưởng đem một bức tranh đến là có thể mua chuộc chúng ta sao?
- Ta ... - Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ vào mũi á khẩu.
Mấy anh em đều mắt tròn mắt dẹt, không hổ Bang chủ, trở mặt như lật sách.
Trong lòng Lăng Phong lại trộm nghĩ, "làm sao tự nhiên lại bối rối như vậy?"
Bát Mỹ đã lộ thiên hoàn toàn, Lâm Hàm Uẩn nhìn cũng không dám nhìn. Thiếu nữ đi cùng nàng ta ngược lại chẳng cố kỵ gì, mắt chằm chằm quan sát. "Tiểu sát thần" Hoa Lê còn nhỏ thân không đủ cao, vừa cố nhón chân đã bị Lâm Hàm Uẩn giơ tay trừng mắt :
- Hoa Lê, lấy nó qua đây cho tỷ.
Cả đám đang ngóng kịch hay, chẳng ngờ bị Lâm cô nương phán một câu xanh rờn, như "sét đánh trời quang".
Còn chưa kịp ra tay đã nghe "vù" một cái, bức Bát Mỹ Đồ đã nằm gọn trong tay tiểu tử Hoa Lê. Liền ngay cả lão Cố cũng mắt sinh dị biến. Giữa vòng vây cả chục người cả Cố lão, thằng nhóc này lại lấy đồ như không, đây là bản lĩnh gì?
Lâm Hàm Uẩn giật lấy Bát Mỹ đồ, hai tay cuộn lại nói :
- Ta ... đi đốt nó!
- Ấy, Lâm đại mỹ nữ. Bình tĩnh, bình tĩnh nào ... Ai lại làm thế.
- Cô nương, nó chỉ là một bức tranh, không có tội tình gì cả.
Lăng Phong cũng góp lời :
- Hàm Uẩn, nên xem lại, nên xem lại. Tác phẩm văn hóa nghệ thuật nói đốt là đốt sao? Đây là tội ác nhân loại, tội nhân thiên cổ đấy?
Trong phòng chỉ có mỗi tiểu muội Phi Yến là ngây ngô nhìn quanh. Ngay cả Cố lão cũng mặt già mắng :
- Giận cá chém thớt sao? Nha đầu ngươi thích ai, không muốn hắn xem tranh thì đi mà cản, sao lại đi đốt bảo vật của chúng ta.
Lâm Hàm Uẩn bị chột dạ quay lưng nói :
- Lão nói ai thích ai?
- Ngươi nếu không thích Tiểu Lăng, còn tìm đến đây làm gì?
Anh em bị màn thiêu hủy tang vật làm cho rối trí, bị câu này lập tức thức tỉnh.
Đúng vậy, cô nàng này là vai trò gì?
Lăng Phong thì đang nghĩ chuyện khác. Cố lão vì sao chỉ nói mà không động tay? Hoa Lê kia thần bí chứ có thần bí hơn cũng không thể qua mặt Tần Quyền, đừng nói chi Cố lão.
Ngại bại lộ thân phận?
Mãi lúc này Lăng Phong mới để ý, trong phòng còn môt người lạ. Đi cùng Lâm Hàm Uẩn còn có một trung niên mặc áo da, khuôn mặt góc cạnh chững chạc.
Hắn còn chưa kịp chào hỏi, đã nghe “soạt” một tiếng. Người đó xông ra, đột ngột chụp lấy vai Lăng Phong gằn giọng sắc lẹm :
- Ngươi chính là Lăng Phong?
Lăng Phong trong lòng kinh hãi. Phản xạ của hắn thế mà không kịp làm gì, bị đối phương giữ chặt cứng.
- Ngài là?
- Họ Đoan, Hàm Uẩn là cháu gái ta.
- Không biết ... Đoan thúc có gì chỉ bảo?
Lăng Phong toát mồ hôi. Đoan thúc này nhất định luyện qua ngạnh công, năm ngón tay như gọng kìm, kình lực khí lực đều hơn hắn một bậc, chỉ sợ động một cái xương vai sẽ nát bấy.
- Lần trước ngươi cứu cháu gái ta, thế nhưng dám nhân cơ hội ở dưới nước sàm sỡ nó ...
Nghe hai chữ "sàm sỡ", toàn bộ người trong phòng đều dỏng tai lên.
Lâm Hàm Uẩn rối rít nói :
- Đoan thúc, người đừng nói bừa ...
Đoan thúc nghiêm trang :
- Ngươi phải biết. Hàm Uẩn nhà ta lớn từng này rồi, vẫn chưa có nam nhân nào dám chạm vào.
"Điều này còn cần phải nói sao? Mặt rổ mũi tẹt, tính khí khó chiều, có người chạm mới lạ." Lăng Phong làm bầm.
Ngoài mặt lại tỏ vẻ hối lỗi :
- Chuyện này. Ài, quả thực, trong lòng ta thấy ... không tốt lắm, cũng rất hối hận.
- Hừ, hối hận mà đủ à? Thế nào, sờ xong rồi muốn phủi tay?
- Không ...
Đoan thúc đột ngột đổi giận làm vui, cười ha hả :
- Không phủi tay là tốt rồi. Ngồi ngồi ngồi. Ta nghe nói ngươi chạm vào nó, mừng còn không kịp. Bây giờ ngươi định chịu trách nhiệm thế nào? Nói rõ một chút.
- Đoan thúc, người ...
Lâm Hàm Uẩn lảo đảo, may nhờ Thanh Vân đỡ kịp.
Lăng Phong mồ hôi tuôn rơi.
Thôi thấy m* rồi. Sờ soạng con gái nhà người ta, bây giờ bị nhà nữ khởi binh vấn tội. Đáng lắm đáng lắm. Xấu thì xấu, cũng là bảo bối nhà họ nuôi mười mấy năm, làm sao để ai thích chạm thì chạm được.
Đây là cổ đại nha, cũng không phải thời đại free hug của hắn.
Có điều, cũng không thể cứ thế chấp nhận. Lăng Phong vội giải thích :
- Đoan thúc, ngài đừng hiểu lầm. Lần đó tuyệt đối là hoàn cảnh ép buộc, ta hoàn toàn không cố ý.
- Ta hiểu, ta hiểu. Tình cảm nam nữ làm sao mà cố ý được.
- Ài, ý ta không phải như vậy.
- Không sao. Nam nhân muốn giữ mặt mũi là chuyện thường.
Đoan thúc vỗ vai Lăng Phong, ra vẻ thâm tình.
"M* nó càng nói càng sai." Lăng Phong khổ sở cười.
Sai lầm lớn nhất của hắn chính là cứu bà cô này. Hắn lỡ tay galant một chút, đối phương cứ bám riết lấy, thật phiền chết. Mặc dù sau đó hắn đã rất cảnh giác, bằng mọi cách đẩy ra xa. Nhưng là, muộn!
Làm cách nào cũng không rời được hai bàn tay gọng kìm của Đoan thúc, Lăng Phong vội cười :
- Đoan thúc, có thể nào để ta và cháu gái nàng nói chuyện riêng một lát?
- A, thoải mái.
Lăng Phong ngoắc ngoắc Lâm Hàm Uẩn :
- Cô lại đây.
- Chuyện gì?
Một nam một nữ nhỏ to, đằng sau cả đám đều dỏng tai nghe lén. Đoan thúc tủm tỉm nhìn cặp đôi thủ thỉ với nhau, trong mắt hàm ý sâu đậm.
Chỉ nghe Lăng Phong nhỏ giọng :
- Sao cô đến đây?
- Đây là khách điếm, ngươi thuê phòng, ta cũng đến thuê phòng. Ngươi không phải người Thái Nguyên, buôn bán công cán đều không phải, vì sao còn cố ở đây?
- Bổn công tử ... thích như vậy.
Lăng Phong lại hỏi :
- Không phải cô đã tìm ra nhà rồi sao? Sao còn phải thuê phòng?
- Nhà ta bị niêm phong.
- Kể cả vậy, Thái Nguyên thiếu gì khách điếm?
Lâm Hàm Uẩn một bộ “tưởng bở” bĩu môi :
- Tưởng ta thích ở chung khách điếm với ngươi lắm sao? Nói lại, ngươi làm mất ngọc bội của ta, ta làm sao yên tâm cách quá xa được?
Lăng Phong ngả ngửa.
Rõ ràng hôm qua trước ở từ đường nọ còn e lệ tình cảm, cái gì "ta không cần ngọc bội, chỉ cần da sói". Này m* nó rõ ràng đã đưa da sói cho nàng ta, bây giờ lại trở mặt, đàn bà quả nhiên không thể nói lý. Lần sau đưa cái gì nhất định phải ghi sổ sách, thật không nghĩ về cổ đại còn bị đổ trách nhiệm đơn giản như vậy.
Lăng Phong hàm hồ hỏi :
- Chứ cô rút cục muốn cái gì?
- Ta đâu muốn cái gì?
- Còn giả vờ không hiểu? Người ta anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp là đúng. Ta đây cứu cô, cô muốn lấy oán báo ân sao?
Lâm Hàm Uẩn không hiểu ra sao ngước mắt :
- Cái gì lấy oán báo ân?
- Cô xấu như vậy, đem người nhà đến ăn vạ đòi gả cho ta, không phải lấy oán báo ân thì là gì?
- Ngươi ...
Lâm Hàm Uẩn ấm ức lớn giọng đáp trả :
- Bổn tiểu thư xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn ...
- Xinh đẹp?
Cả đám đang nghe lén nhìn nhau.
Không biết quanh đây có cái gương nào, đem ra cho Lâm tiểu thư tự nhìn.
Mà thôi bỏ đi. Khoa học não đã chứng minh, bất kỳ ai nhìn vào gương cũng luôn thấy mình đẹp trai xinh gái.
Lâm tiểu thư dáng dấp coi như tạm, giọng nói dễ nghe một chút, ánh mắt long lanh một chút. Chỉ tiếc kết cấu khuôn mặt dưới cả trung bình, ngay cả lông mày còn chẳng rõ ràng. Nhẫn tâm mà nói, đi ra ngoài chưa đến một ngày còn xấu gấp đôi lúc trước. Không biết có phải ăn nhầm thứ gì không?
Lâm Hàm Uẩn lấy hết tự tôn nói ra hai chữ "xinh đẹp", lại bị người ta nhìn chằm chẳm nghi hoặc, tinh thần nghiêm trọng đả kích, không khỏi mặt mũi đỏ bừng, bộ ngực phập phồng kịch liệt.
Tần Quyền lúc này ló mặt :
- Đệ còn thắc mắc làm sao mắt thẩm mỹ của Tứ ca lại giảm sút như vậy? Hóa ra không phải vì vẻ đẹp bên ngoài, mà là nội hàm bên trong.
- Ngươi câm. Cái "nội hàm" của ngươi nữ nhân nào chả có.
Lăng Phong buồn bực. Thằng nhãi Quyền này thì hiểu cái gì là nội hàm, 8 phần đang nói cái chỗ đang phập phồng bên kia. Mà kể ra cũng là "điện nước phong mãn". Chẳng thế mà Phong ca lúc ôm nàng ta vô tình chạm vài chỗ mềm mềm đều không tránh khỏi rung động.
Lâm Hàm Uẩn nhỏ giọng :
- Hừ, đồ nam nhân háo sắc.
Lăng Phong cười to phản bác :
- Buồn cười. Nam nhân không háo sắc thì háo cái gì? Đây là thiên tính của đàn ông chúng ta, đàn bà hiểu thế quái nào được.
Lâm Hàm Uẩn bỗng nhìn sang thiếu nữ đi cùng :
- Thanh Vân, còn không mau đem đi đốt.
Anh em lại thức tỉnh lần hai. Quên mất, đồ đạc vẫn trong tay quân địch.
Thiếu nữ Thanh Vân kia từ đầu vào đây luôn im lặng, cũng chỉ có Lăng Phong và Lư Phương biết rõ. Bà cô này lúc cần ra tay cũng chả phải loại nhu mì gì cho cam.
Tần Quyền nghe hai chữ "Thanh Vân", chớp thời cơ ngay :
- Ấy, nàng là Thanh Vân sao? Tên hay người đẹp, tại hạ Tần Quyền, tự là ... Tần Quyền.
Cô gái nọ không đáp.
Mấy huynh đệ không khỏi nhìn Tần Quyền nghi ngờ. Người ta nói vật họp theo loài. Lâm Hàm Uẩn mặt mũi không ra sao, nói vậy cô nương che mặt này chắc cũng có vấn đề, nếu không làm sao phải che kín như vậy?
Lâm Hàm Uẩn nhìn Thanh Vân, nói :
- Muội còn đứng ở đó?
- Ấy ấy, chờ đã.
Anh em đều tiến thêm một bước, tinh thần đoàn kết lên đến cực điểm.
Bạch Ngọc Đường nhìn bức tranh vẫn đang trong tay Hoa Lê, mấy lần muốn ra tay cướp về nhưng lưỡng lự. Ở đây có Cố lão, vừa rồi ngay cả lão ta còn không ngăn kịp, nói vậy Bạch gia thà rằng đừng động mất công muối mặt trở về, chỉ lấy làm tiếc rẻ nói :
- Lăng huynh đệ, không nghĩ món quà của Bạch mỗ lại khiến các ngươi bất hòa như vậy. Dù sao cũng đã là người một nhà. Vậy đi, cái này ta nhận về, nói vậy Lâm cô nương cũng không có lý do đem nó đi hủy.
Lăng Phong nghiêm nghị xua tay :
- Không có gì. Cứ để ta giải quyết. Quà đã trao tay nào có đạo lý trả về, lại làm mất lòng nhau.
- Không mất lòng, không mất lòng ...
- Có mất lòng, có mất lòng ...
- Ài, đã nói là không mất lòng ...
- Đã là người một nhà, của ai cũng như nhau, đem đốt là hay nhất.
Đột nhiên, trong đầu Lăng Phong vang lên một đoạn Truyền Âm :
"Tiểu tử, đừng đùa nữa, bằng mọi giá giữ lại tấm Bát Mỹ Đồ kia. Tiểu nha đầu kia không chừng cũng nhìn ra huyền cơ, đem đốt không hẳn đã là đốt đâu."
Giọng điệu của lão Cố khá nghiêm túc, không giống vừa rồi.
Một bức tranh 18+ thôi, còn ẩn giấu huyền cơ gì?
Lâm Hàm Uẩn liếc bức Bát Mỹ Đồ trong tay Lăng Phong, mặt ửng đỏ nói :
- Đồ hạ lưu!
- Cái gì hạ lưu? Ở đâu? Lúc nào?
Lăng Phong như mèo phải nước, vội vội vàng vàng cuộn tranh ném lên bàn, xoay người 180 độ đứng thẳng, mặt không đổi sắc phủi tay sạch sẽ.
Đúng lúc này ...
“Soạt”
Tấm Bát Mỹ Đồ trên bàn bị cuộn không kỹ, bỗng tự trải dần ra.
Cả đám quay sang nhìn. Chỉ thấy 8 vị mỹ nữ dần dần lộ diện, ngực phơi lên trời, hào quang lấp lánh.
Lâm Hàm Uẩn nhìn Lăng Phong khinh bỉ, ý tứ chính là “còn chối nữa không?”
Lăng Phong vội quay sang trách cứ :
- Lão Cố, từng tuổi này rồi không thấy mất mặt sao? Ta đã nói không muốn xem rồi còn ép ta. Đúng là già mà còn hư, đồi phong bại tục, đừng trách ta vì sao trở mặt.
Thấy vẫn chưa đủ khí phách, lại nhìn Bạch Ngọc Đường giọng khinh bỉ :
- Còn ngươi nữa, nể mặt Cẩm Mao Thử Thái Nguyên ta mới tiếp chuyện, tưởng đem một bức tranh đến là có thể mua chuộc chúng ta sao?
- Ta ... - Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ vào mũi á khẩu.
Mấy anh em đều mắt tròn mắt dẹt, không hổ Bang chủ, trở mặt như lật sách.
Trong lòng Lăng Phong lại trộm nghĩ, "làm sao tự nhiên lại bối rối như vậy?"
Bát Mỹ đã lộ thiên hoàn toàn, Lâm Hàm Uẩn nhìn cũng không dám nhìn. Thiếu nữ đi cùng nàng ta ngược lại chẳng cố kỵ gì, mắt chằm chằm quan sát. "Tiểu sát thần" Hoa Lê còn nhỏ thân không đủ cao, vừa cố nhón chân đã bị Lâm Hàm Uẩn giơ tay trừng mắt :
- Hoa Lê, lấy nó qua đây cho tỷ.
Cả đám đang ngóng kịch hay, chẳng ngờ bị Lâm cô nương phán một câu xanh rờn, như "sét đánh trời quang".
Còn chưa kịp ra tay đã nghe "vù" một cái, bức Bát Mỹ Đồ đã nằm gọn trong tay tiểu tử Hoa Lê. Liền ngay cả lão Cố cũng mắt sinh dị biến. Giữa vòng vây cả chục người cả Cố lão, thằng nhóc này lại lấy đồ như không, đây là bản lĩnh gì?
Lâm Hàm Uẩn giật lấy Bát Mỹ đồ, hai tay cuộn lại nói :
- Ta ... đi đốt nó!
- Ấy, Lâm đại mỹ nữ. Bình tĩnh, bình tĩnh nào ... Ai lại làm thế.
- Cô nương, nó chỉ là một bức tranh, không có tội tình gì cả.
Lăng Phong cũng góp lời :
- Hàm Uẩn, nên xem lại, nên xem lại. Tác phẩm văn hóa nghệ thuật nói đốt là đốt sao? Đây là tội ác nhân loại, tội nhân thiên cổ đấy?
Trong phòng chỉ có mỗi tiểu muội Phi Yến là ngây ngô nhìn quanh. Ngay cả Cố lão cũng mặt già mắng :
- Giận cá chém thớt sao? Nha đầu ngươi thích ai, không muốn hắn xem tranh thì đi mà cản, sao lại đi đốt bảo vật của chúng ta.
Lâm Hàm Uẩn bị chột dạ quay lưng nói :
- Lão nói ai thích ai?
- Ngươi nếu không thích Tiểu Lăng, còn tìm đến đây làm gì?
Anh em bị màn thiêu hủy tang vật làm cho rối trí, bị câu này lập tức thức tỉnh.
Đúng vậy, cô nàng này là vai trò gì?
Lăng Phong thì đang nghĩ chuyện khác. Cố lão vì sao chỉ nói mà không động tay? Hoa Lê kia thần bí chứ có thần bí hơn cũng không thể qua mặt Tần Quyền, đừng nói chi Cố lão.
Ngại bại lộ thân phận?
Mãi lúc này Lăng Phong mới để ý, trong phòng còn môt người lạ. Đi cùng Lâm Hàm Uẩn còn có một trung niên mặc áo da, khuôn mặt góc cạnh chững chạc.
Hắn còn chưa kịp chào hỏi, đã nghe “soạt” một tiếng. Người đó xông ra, đột ngột chụp lấy vai Lăng Phong gằn giọng sắc lẹm :
- Ngươi chính là Lăng Phong?
Lăng Phong trong lòng kinh hãi. Phản xạ của hắn thế mà không kịp làm gì, bị đối phương giữ chặt cứng.
- Ngài là?
- Họ Đoan, Hàm Uẩn là cháu gái ta.
- Không biết ... Đoan thúc có gì chỉ bảo?
Lăng Phong toát mồ hôi. Đoan thúc này nhất định luyện qua ngạnh công, năm ngón tay như gọng kìm, kình lực khí lực đều hơn hắn một bậc, chỉ sợ động một cái xương vai sẽ nát bấy.
- Lần trước ngươi cứu cháu gái ta, thế nhưng dám nhân cơ hội ở dưới nước sàm sỡ nó ...
Nghe hai chữ "sàm sỡ", toàn bộ người trong phòng đều dỏng tai lên.
Lâm Hàm Uẩn rối rít nói :
- Đoan thúc, người đừng nói bừa ...
Đoan thúc nghiêm trang :
- Ngươi phải biết. Hàm Uẩn nhà ta lớn từng này rồi, vẫn chưa có nam nhân nào dám chạm vào.
"Điều này còn cần phải nói sao? Mặt rổ mũi tẹt, tính khí khó chiều, có người chạm mới lạ." Lăng Phong làm bầm.
Ngoài mặt lại tỏ vẻ hối lỗi :
- Chuyện này. Ài, quả thực, trong lòng ta thấy ... không tốt lắm, cũng rất hối hận.
- Hừ, hối hận mà đủ à? Thế nào, sờ xong rồi muốn phủi tay?
- Không ...
Đoan thúc đột ngột đổi giận làm vui, cười ha hả :
- Không phủi tay là tốt rồi. Ngồi ngồi ngồi. Ta nghe nói ngươi chạm vào nó, mừng còn không kịp. Bây giờ ngươi định chịu trách nhiệm thế nào? Nói rõ một chút.
- Đoan thúc, người ...
Lâm Hàm Uẩn lảo đảo, may nhờ Thanh Vân đỡ kịp.
Lăng Phong mồ hôi tuôn rơi.
Thôi thấy m* rồi. Sờ soạng con gái nhà người ta, bây giờ bị nhà nữ khởi binh vấn tội. Đáng lắm đáng lắm. Xấu thì xấu, cũng là bảo bối nhà họ nuôi mười mấy năm, làm sao để ai thích chạm thì chạm được.
Đây là cổ đại nha, cũng không phải thời đại free hug của hắn.
Có điều, cũng không thể cứ thế chấp nhận. Lăng Phong vội giải thích :
- Đoan thúc, ngài đừng hiểu lầm. Lần đó tuyệt đối là hoàn cảnh ép buộc, ta hoàn toàn không cố ý.
- Ta hiểu, ta hiểu. Tình cảm nam nữ làm sao mà cố ý được.
- Ài, ý ta không phải như vậy.
- Không sao. Nam nhân muốn giữ mặt mũi là chuyện thường.
Đoan thúc vỗ vai Lăng Phong, ra vẻ thâm tình.
"M* nó càng nói càng sai." Lăng Phong khổ sở cười.
Sai lầm lớn nhất của hắn chính là cứu bà cô này. Hắn lỡ tay galant một chút, đối phương cứ bám riết lấy, thật phiền chết. Mặc dù sau đó hắn đã rất cảnh giác, bằng mọi cách đẩy ra xa. Nhưng là, muộn!
Làm cách nào cũng không rời được hai bàn tay gọng kìm của Đoan thúc, Lăng Phong vội cười :
- Đoan thúc, có thể nào để ta và cháu gái nàng nói chuyện riêng một lát?
- A, thoải mái.
Lăng Phong ngoắc ngoắc Lâm Hàm Uẩn :
- Cô lại đây.
- Chuyện gì?
Một nam một nữ nhỏ to, đằng sau cả đám đều dỏng tai nghe lén. Đoan thúc tủm tỉm nhìn cặp đôi thủ thỉ với nhau, trong mắt hàm ý sâu đậm.
Chỉ nghe Lăng Phong nhỏ giọng :
- Sao cô đến đây?
- Đây là khách điếm, ngươi thuê phòng, ta cũng đến thuê phòng. Ngươi không phải người Thái Nguyên, buôn bán công cán đều không phải, vì sao còn cố ở đây?
- Bổn công tử ... thích như vậy.
Lăng Phong lại hỏi :
- Không phải cô đã tìm ra nhà rồi sao? Sao còn phải thuê phòng?
- Nhà ta bị niêm phong.
- Kể cả vậy, Thái Nguyên thiếu gì khách điếm?
Lâm Hàm Uẩn một bộ “tưởng bở” bĩu môi :
- Tưởng ta thích ở chung khách điếm với ngươi lắm sao? Nói lại, ngươi làm mất ngọc bội của ta, ta làm sao yên tâm cách quá xa được?
Lăng Phong ngả ngửa.
Rõ ràng hôm qua trước ở từ đường nọ còn e lệ tình cảm, cái gì "ta không cần ngọc bội, chỉ cần da sói". Này m* nó rõ ràng đã đưa da sói cho nàng ta, bây giờ lại trở mặt, đàn bà quả nhiên không thể nói lý. Lần sau đưa cái gì nhất định phải ghi sổ sách, thật không nghĩ về cổ đại còn bị đổ trách nhiệm đơn giản như vậy.
Lăng Phong hàm hồ hỏi :
- Chứ cô rút cục muốn cái gì?
- Ta đâu muốn cái gì?
- Còn giả vờ không hiểu? Người ta anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp là đúng. Ta đây cứu cô, cô muốn lấy oán báo ân sao?
Lâm Hàm Uẩn không hiểu ra sao ngước mắt :
- Cái gì lấy oán báo ân?
- Cô xấu như vậy, đem người nhà đến ăn vạ đòi gả cho ta, không phải lấy oán báo ân thì là gì?
- Ngươi ...
Lâm Hàm Uẩn ấm ức lớn giọng đáp trả :
- Bổn tiểu thư xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn ...
- Xinh đẹp?
Cả đám đang nghe lén nhìn nhau.
Không biết quanh đây có cái gương nào, đem ra cho Lâm tiểu thư tự nhìn.
Mà thôi bỏ đi. Khoa học não đã chứng minh, bất kỳ ai nhìn vào gương cũng luôn thấy mình đẹp trai xinh gái.
Lâm tiểu thư dáng dấp coi như tạm, giọng nói dễ nghe một chút, ánh mắt long lanh một chút. Chỉ tiếc kết cấu khuôn mặt dưới cả trung bình, ngay cả lông mày còn chẳng rõ ràng. Nhẫn tâm mà nói, đi ra ngoài chưa đến một ngày còn xấu gấp đôi lúc trước. Không biết có phải ăn nhầm thứ gì không?
Lâm Hàm Uẩn lấy hết tự tôn nói ra hai chữ "xinh đẹp", lại bị người ta nhìn chằm chẳm nghi hoặc, tinh thần nghiêm trọng đả kích, không khỏi mặt mũi đỏ bừng, bộ ngực phập phồng kịch liệt.
Tần Quyền lúc này ló mặt :
- Đệ còn thắc mắc làm sao mắt thẩm mỹ của Tứ ca lại giảm sút như vậy? Hóa ra không phải vì vẻ đẹp bên ngoài, mà là nội hàm bên trong.
- Ngươi câm. Cái "nội hàm" của ngươi nữ nhân nào chả có.
Lăng Phong buồn bực. Thằng nhãi Quyền này thì hiểu cái gì là nội hàm, 8 phần đang nói cái chỗ đang phập phồng bên kia. Mà kể ra cũng là "điện nước phong mãn". Chẳng thế mà Phong ca lúc ôm nàng ta vô tình chạm vài chỗ mềm mềm đều không tránh khỏi rung động.
Lâm Hàm Uẩn nhỏ giọng :
- Hừ, đồ nam nhân háo sắc.
Lăng Phong cười to phản bác :
- Buồn cười. Nam nhân không háo sắc thì háo cái gì? Đây là thiên tính của đàn ông chúng ta, đàn bà hiểu thế quái nào được.
Lâm Hàm Uẩn bỗng nhìn sang thiếu nữ đi cùng :
- Thanh Vân, còn không mau đem đi đốt.
Anh em lại thức tỉnh lần hai. Quên mất, đồ đạc vẫn trong tay quân địch.
Thiếu nữ Thanh Vân kia từ đầu vào đây luôn im lặng, cũng chỉ có Lăng Phong và Lư Phương biết rõ. Bà cô này lúc cần ra tay cũng chả phải loại nhu mì gì cho cam.
Tần Quyền nghe hai chữ "Thanh Vân", chớp thời cơ ngay :
- Ấy, nàng là Thanh Vân sao? Tên hay người đẹp, tại hạ Tần Quyền, tự là ... Tần Quyền.
Cô gái nọ không đáp.
Mấy huynh đệ không khỏi nhìn Tần Quyền nghi ngờ. Người ta nói vật họp theo loài. Lâm Hàm Uẩn mặt mũi không ra sao, nói vậy cô nương che mặt này chắc cũng có vấn đề, nếu không làm sao phải che kín như vậy?
Lâm Hàm Uẩn nhìn Thanh Vân, nói :
- Muội còn đứng ở đó?
- Ấy ấy, chờ đã.
Anh em đều tiến thêm một bước, tinh thần đoàn kết lên đến cực điểm.
Bạch Ngọc Đường nhìn bức tranh vẫn đang trong tay Hoa Lê, mấy lần muốn ra tay cướp về nhưng lưỡng lự. Ở đây có Cố lão, vừa rồi ngay cả lão ta còn không ngăn kịp, nói vậy Bạch gia thà rằng đừng động mất công muối mặt trở về, chỉ lấy làm tiếc rẻ nói :
- Lăng huynh đệ, không nghĩ món quà của Bạch mỗ lại khiến các ngươi bất hòa như vậy. Dù sao cũng đã là người một nhà. Vậy đi, cái này ta nhận về, nói vậy Lâm cô nương cũng không có lý do đem nó đi hủy.
Lăng Phong nghiêm nghị xua tay :
- Không có gì. Cứ để ta giải quyết. Quà đã trao tay nào có đạo lý trả về, lại làm mất lòng nhau.
- Không mất lòng, không mất lòng ...
- Có mất lòng, có mất lòng ...
- Ài, đã nói là không mất lòng ...
- Đã là người một nhà, của ai cũng như nhau, đem đốt là hay nhất.
Đột nhiên, trong đầu Lăng Phong vang lên một đoạn Truyền Âm :
"Tiểu tử, đừng đùa nữa, bằng mọi giá giữ lại tấm Bát Mỹ Đồ kia. Tiểu nha đầu kia không chừng cũng nhìn ra huyền cơ, đem đốt không hẳn đã là đốt đâu."
Giọng điệu của lão Cố khá nghiêm túc, không giống vừa rồi.
Một bức tranh 18+ thôi, còn ẩn giấu huyền cơ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.