Quyển 2 - Chương 49: Ở dưới bị yếu sao, toàn dùng tay?
Thần Long
28/06/2016
Nếu ở Tô Châu sẽ không có chuyện này. Lăng gia Tô Châu kinh doanh lâu đời, móc nối hắc bạch đầy đủ. Nếu
có khai trương tiệm, cũng không có thằng nào thò đầu đến phá.
Nhưng kinh thành thì khác, Lăng gia ở đây hoàn toàn gà con mới vào, bị chèn ép là điều đương nhiên. Rất có thể đám này không chỉ tự động tới đỏi bảo kê, mà đằng sau do kẻ khác xúi. Bảo kê còn có thể dùng tiền cho qua, còn nếu gia tộc khác thò tay vào phá, trò hay còn rất nhiều.
Từ Nguyên cũng bóng gió nói sẽ hết sức giúp Lăng Vân, còn nói đều là người nhà, Lăng Vân đã khéo léo từ chối.
Lăng Phong nháy mắt một tên hạ nhân chạy đi Kim Ngô vệ, đồng thời cùng Mặc lão đi ra.
- A ha, chẳng may lão đại ca đây đến mua trang phục cho phu nhân sao? Mời vào mời vào.
- Ta nhổ vào, ngươi không biết đại ca ta là ai sao?
- Biết nha biết nha, nhìn tướng mạo anh vũ ngời ngời thế này. Chắc chắn là ... chắn chắn là ...
Tên kia vênh mặt lên, còn kẻ đại ca cũng một bộ râu đang nhìn trời.
- Đại ca ta là Long lão đại của Đông thành.
- Vâng, vâng, là Long đại ca, không biết phu nhân đại ca cỡ người thế nào? Ai da, là tiểu đệ nói sai, dĩ nhiên là mỹ nữ, số đo phải chuẩn nhất rồi.
Không nói thì thôi, càng nói càng khiến lão Long bực mình, lăn lộn giang hồ, chơi gái thanh lâu, làm gì có cái cóc khô gì phu nhân, thằng chó này chọc vào nỗi đau của lão Long.
- Câm mồm, tiền bảo kê, một tháng 100 lượng, nếu không, khỏi khai trương.
- 100 lượng?
Lăng Phong đang định nói gì đó, bỗng cánh tay có người kéo lại.
Lăng Vân đứng phía sau, nói thầm vào tai Lăng Phong :
- Nếu giảm được thì tốt, vài chục lượng một tháng cũng được.
Lăng Phong ngứa ngáy vô cùng. Vị đại tỷ này, giọng nói thì nhỏ nhẹ, lại còn kèm theo mùi thơm khó cưỡng, đã thế còn thì thầm vào tai, kích thích không nói cũng biết.
Có điều, hắn lại thở dài :
- Ài, tỷ đi ra đây làm gì? Chỉ tổ thêm rắc rối thôi.
- Ta ...
Lăng Phong lo không thừa chút nào.
- Ấy, mỹ nữ làm phục vụ ở đây sao? Hứng thú không theo Long lão đại ta, đảm bảo hàng tháng tiền xài không hết.
- Hahaha ...
Một loạt tiếng cười vang lên, phần lớn thấy lão đại cười thì cười theo chứ định lực đã mất cả.
Lăng Phong giơ hai tay chắn cho Lăng Vân, nói nhỏ :
- Tỷ vào trong đi. Ngoài này để ta lo.
Lăng Vân đang định nói, tên này từ lúc nào dám ra lệnh với mình như vậy.
Đột nhiên nhìn thấy trước mắt là bóng lưng to rộng của hắn, Lăng Vân bỗng khựng lại. Cũng không biết nàng nghĩ đến chuyện gì, chỉ ngoan ngoãn lui vào.
Lăng Phong bắt đầu trình diễn.
- Long đại ca, ngài xem quán của tiểu đệ chỉ mới khai trương, tiền thu vào còn chưa biết được bao nhiêu, 100 lượng e rằng ...
- Vậy được, 50 lượng, kèm theo mỹ nữ kia.
- Ài, thiệt là mệt mà. Ra toàn điều kiện gì đâu không.
Lăng Phong thờ dài.
Mấy thằng này đến cốt gây sự, xem tình hình này đưa tiền chắc cũng không xong, nói nhiều chỉ tổ tốn nước miếng, nhanh chóng giải quyết vẫn hơn.
Nhìn nhìn một chút, khách qua đường muốn ghé vào đều đang chần chừ tránh đi. Chờ mãi đám Kim Ngô vệ gì đó vẫn chưa tới, hay là có móc nối với nhau cả rồi cũng nên. Vả lại, Kim Ngô vệ có tới cũng không trị được vĩnh viễn, hôm khác lại có tụi khác tới mà thôi.
Đã thế lần này chơi luôn, vừa dọa lui đám khác.
Lăng Phong chắp tay cười cười nhìn ra xung quanh nói :
- Các vị khách quan, mời các vị tạm thời lui ra, đợi một lát chuyện này giải quyết xong, lại ghé tiểu điếm.
Lăng Phong nháy mắt Mặc lão. Trước mắt cứ cho đám nhóc kia ra trước. Luyện tập mấy hôm cũng phải có thực chiến một chút mới lên tay được. Hơn nữa cũng tiện xem đối phương mạnh yếu ra sao.
Thấy một đám thiếu niên tiến ra trước, tên lão đại hứng lên. Lâu lắm rồi đi đòi bảo kê mới có kẻ dám chống lại, lại còn ra cả đội thế này.
- Hôhô. Đông thành từ lúc nào sinh ra vài nghé con không biết sợ rồi?. Được lắm, lâu lắm không hoạt động gân cốt. Xử tụi này, ông quyết rồi, tiệm này 1000 1 tháng, cộng thêm mỹ nữ kia.
Lăng Phong chán nản, đám này làm giang hồ mở mồm ra là đòi ngàn ngàn, có biết 1000 lượng bạc là bao nhiêu tiền không? Rõ ràng đến gây sự chứ chẳng phải thu tiền gì cả.
"Ada ..."
Một đống hỗn loạn, hai bên xông vào nhau.
Long đại ca kia đứng ngoài nhìn, lão đại dĩ nhiên chưa đến cuối trận chưa thể lên được, rất mất mặt. Thời này không phải Tam Quốc, tướng tá đều đi sau, có gì lính chết hết còn chạy được.
Nhìn tên Quyền cũng đứng một bên xem kịch, Lăng Phong không khỏi bực mình. Thằng này rõ ràng hắn thuê để giữ cửa, giờ có người tới phá còn đứng xem, một bộ không liên quan, rõ nhàn hạ.
- Ngươi còn đứng đó?
- Phong huynh, tiểu đệ chỉ làm giữ cửa, chúng nó chưa bước qua đây tiểu đệ cũng không tiện ra tay.
- V*, còn có quy tắc này? - Lăng Phong suýt bật ngửa.
Đám thiếu niên bên Lăng Phong tuy được Mặc lão luyện tập phối hợp, rất có phong phạm quân đội, nhưng còn quá tệ, kinh nghiệm thì thiếu. Ngược lại phe bên kia, đánh loạn xạ chả có trật tự gì, bù lại toàn dân to con đánh đấm quen tay, rõ ràng chiếm ưu thế. Chỉ một lúc đã có gần chục thiếu niên lăn qua lăn lại.
Lăng Phong nhìn tình hình không xong, lâu nay hắn cũng luyện chút đỉnh, muốn thử một phen.
- Lão Quyền à, kiểu này huynh đệ ta phải lên thôi.
- Được, phụng bồi. - Lần này A Quyền nhếch mép nói.
Lăng Phong vừa học được Hoạt Bất Lưu Thủ, liền muốn đem ra thử.
Lúc đầu hắn khá vụng về, vừa di chuyển vừa nhẩm nhẩm từng bước chân, mấy lần bị ăn đấm ngã ra. Đám kia còn không hiểu thằng khùng này đánh không lo đánh cứ lo luồn lách làm gì nữa.
"Hừm, có thế này mới lên trình được. Mấy hôm học thuộc di chuyển cứ tưởng đã ngon, hóa ra ra trận dùng mới biết." Lăng Phong mặc kệ đám kia nghĩ gì, hắn đang cao hứng.
Lăng Phong đang nhập tâm không để ý phía A Quyền. Nhưng Mặc lão ở sau thì nhìn rất chú tâm.
Tên Quyền này, gần như không đánh đấm gì mấy. Hắn từ đầu bước ra trước một bước, sau đó chỉ đứng đúng chỗ đó. Cứ thằng ngu nào thò đầu vào chỗ hắn sẽ bị một bạt tai bay ngược ra sau, và chỉ có bạt tai, không hề dùng chêu gì khác, ra tay cực nhanh. Nhìn từ ngoài vào rất hài hước, chỗ tên Quyền giống như cái trụ đàn hồi, cứ có người chạm vào là ngay lập tức bay ra.
Dần dà đám thiếu niên Mặc lão lui cả ra sau lưng tên Quyền, đám gây sự thì chỉ vòng vòng xung quanh không ai dám vào.
- Quyền ca uy vũ.
- Nhị ca vô địch.
- Hôhô. Bản thiếu gia đẹp trai có khác, vừa ra tay đã trở thành trung tâm. - Tên Quyền cười nói, mắt còn đánh với vài thiếu nữ đứng xem.
Tuy vậy, xung quanh lại xì xào.
- Tên kia làm trò gì vậy?
- Chắc nổi cơn điên rồi.
Giữa sân còn một tên khác đang như phát cơn luồn lách loạn xạ. Kẻ này thậm chí không có đối thủ vẫn chạy vòng vòng khắp sân, càng chạy càng nhanh, chạy đến đâu người ta tránh ra đến đó. Đám lưu manh cũng sợ bị lây bệnh, không dám dây vào.
Long Bác Khôn từ lúc tên Quyền bước ra liền biết tình thế không ổn, đống trứng này hóa ra không dễ bóp như vậy. Gã nhìn Quyền nói :
- M*, rút cục ông cũng phải ra. Mày là thằng nào, xưng tên đi.
- Hỏi tên ta sao? Lăng Phong. - Lăng Phong đúng lúc dừng cạnh tên Quyền.
- Ông không hỏi mày.
- Ài, Phong huynh, trận này đệ làm chủ tướng rồi. - A Quyền làm mặt xin cảm thông.
- Phải không? Xem chiêu.
Long đại ca vừa nói vừa bay tới, năm ngón tay hổ hình, như muốn chụp cổ A Quyền.
"Bốp."
"Soạt."
Ngay khi Long Bác Khôn tiếp cận, Quyền khoát tay phải từ trong ra, phá lệch chiêu của lão. Thế nhưng không ngờ gã kia không hề đầu đất, tay trái chẳng qua hư chiêu, tay phải mới là toàn lực, ngón tay như cái đinh ba kéo một đường trước ngực A Quyền rách cả áo. Cũng may tên Quyền nhanh nhẹn lui ra sau, nếu không chỉ sợ tước cả ngực.
Lăng Phong đứng bên mắt mở to, thằng Quyền này, hóa ra giỏi như vậy. Tên Quyền mặt nghiêm túc, lâu lắm mới có người khá như vậy chơi hắn.
- Không tệ.
- Tiếp.
Lần này Long Bác Khôn vẫn là tay trái, nhưng gã không dùng hổ trảo, mà dùng quyền hình nắm lại.
Tên Quyền lần này rút kinh nghiệm, chỉ lách người không phá chiêu, mắt để ý tay phải của lão Long.
"Bốp."
A Quyền trúng đòn. Có tiếng em gái nào đó vì thương Quyền huynh bị đau mà la lên.
Long Bác Khôn lần này tay trái chiêu đầu tiên đã dùng toàn lực, cười lớn.
- Haha. Tiểu tử còn hôi sữa. Còn kém lắm.
A Quyền cười nhạt, hắn thực ra chẳng hề hấn gì.
- Tới ngươi ...
Long Bác Khôn liếc qua chỗ Lăng Phong. Chưa nói hết hai từ đã đấm ra. Chỗ Lăng Phong đứng lúc đầu ngay cạnh Quyền, cho nên rất gần Long lão đại.
- M* đểu vậy, nói xong mới đánh chứ.
Lăng Phong toát mồ hôi chửi ầm lên, cùng lúc dùng đùi bật hết sức nhảy ra sau, may mắn tránh được. Cự ly gần như vậy vẫn tránh được, bản thân Lăng Phong cũng thấy phản xạ mình tốt hơn trước.
- Khá lắm.
- Phía dưới bị liệt à, toàn dùng tay?
Lăng Phong mỉa mai. Sau đó hắn ngả người xoay ngang đá vòng, muốn phá chân trụ của tên kia khiến hắn ngã ra.
"Bốp."
Chẳng ngờ bước chân thứ hai của Long lão đại lại biến thành cú đá, trực tiếp đá vào chân của Lăng Phong đang ra chiêu, khiến hắn trúng đòn nằm luôn ra sân.
- Ông nói rồi, hai thằng trẻ con còn hôi sữa.
"Binh"
Long lão đại vừa nói vừa định bước tới đá vào ngực Lăng Phong, từ phía sau một bóng người nhanh như cắt áp sát gã. Lão Long chỉ kịp quay người lại tung hai tay cứng đối cứng, ăn nguyên một quyền cong cả người bật ra sau. Long Bác Khôn phun máu. Người ngoài không cảm nhận hết, nhưng gã chỉ một chiêu liền biết đụng phải đá tảng, nhìn chằm chằm Mặc lão.
"Cao thủ?"
Lão già kia, chỉ một chiêu thuần dùng lực đã khiến hắn nội thương, rất đáng sợ. Nên biết đánh nhau như đám kia, cùng lắm đau da đau thịt, gãy xương đứt gân gì đó, nhưng đều là ngoại thương, chỉ có lực đủ mạnh mới khiến cỡ như tên Long này, bề ngoài chả thấy gãy gì, bên trong thực ra bị thương nặng.
- Cút, lần sau còn tới, để lại chân tay.
Mặc lão chỉ nói thế rồi quay lưng bước đi, ra sau đỡ Lăng Phong đứng lên.
Nhìn Mặc lão và tên Quyền, Long Bác Khôn liền biết hôm nay ăn thiệt thòi. Tên Quyền kia dù gã thắng, nhưng chẳng qua hơn chút kinh nghiệm.
- Hừ, huynh đệ, rút.
- Các vị khách quan, chuyện đã giải quyết, mời vào mời vào.
Lăng Phong phủi phủi đứng dậy nói. Hắn không bị thương gì nhiều, ngược lại vừa rồi học được khá nhiều thứ.
...
Lăng Phong bước vào tiệm, Lăng Vân tiến lại hỏi :
- Ngươi không sao chứ?
- Không có gì, vết thương ngoài da thôi.
Lăng Vân nhìn mấy vết xước trên tay hắn, mày nhíu lại. Nàng giống như muốn tiến lại tự mình xem, nhưng nghĩ gì đó phân phó :
- Tiểu Tinh, ngươi mau xem vết thương cho hắn.
- A, nô tỳ? Xem cho hắn? - Nha hoàn Tiểu Tinh chỉ vào mình.
Lăng Phong buồn bực. Tốt xấu gì ta cũng là thiếu gia Lăng gia, nha đầu Tiểu Tinh này làm gì tỏ vẻ ủy khuất như vậy?
Cùng lúc, Lý Minh Nguyệt cũng đi ra :
- Ta nghe nói có kẻ gây sự?
Lý Minh Nguyệt cha làm quan to, dù chỉ là quan văn, nhưng trong mắt dân chúng, quan nào cũng là quan. Vụ buôn bán lần này nàng cũng có phần, thằng nào phá rối cũng không được, Lý đại tỷ bực lên cũng có thể kéo tên lão cha ra dùng.
Nhìn Tiểu Tinh ngúng nguẩy đi lấy dược phẩm gì đó, Lăng Phong nhàn nhạt nói :
- Không có gì, đã dọn dẹp rồi.
- Ai dọn dẹp kia? - Lý Minh Nguyệt nhìn quanh.
- Còn ai vào đây, đương nhiên là bổn công tử.
- Ngươi?
Lý Minh Nguyệt trợn mắt, nhìn thấy tên đáng ghét ngồi đó, liền tinh nghịch đá vào chân Lăng Phong. Tên nào đó liền hét toáng lên :
- A, đại tỷ, ta đang bị thương đó.
Lăng Vân không khỏi đau lòng :
- Minh Nguyệt, hắn thực sự bị thương.
Lý Minh Nguyệt bĩu môi :
- Vân Vân, ngươi đừng để tên này lừa. Ta nhìn thấy hắn đang giả vờ mà thôi.
Miệng thì nói vậy, nhưng Lý Minh Nguyệt cũng không manh động nữa. Nàng ta quay lưng bỏ đi, ra đến cửa đột nhiên nhỏ giọng nói với nha hoàn :
- Tiểu Hồng, ngươi chạy về nhà, mở ngăn trang điểm, lấy cái hộp gỗ màu đỏ đến đây cho ta.
- A, để làm gì vậy tiểu thư?
- Hừ, ta nói thì cứ về lấy đi, ở đâu mà hỏi lắm như vậy.
Tiểu Hồng vội chạy đi.
Nhưng kinh thành thì khác, Lăng gia ở đây hoàn toàn gà con mới vào, bị chèn ép là điều đương nhiên. Rất có thể đám này không chỉ tự động tới đỏi bảo kê, mà đằng sau do kẻ khác xúi. Bảo kê còn có thể dùng tiền cho qua, còn nếu gia tộc khác thò tay vào phá, trò hay còn rất nhiều.
Từ Nguyên cũng bóng gió nói sẽ hết sức giúp Lăng Vân, còn nói đều là người nhà, Lăng Vân đã khéo léo từ chối.
Lăng Phong nháy mắt một tên hạ nhân chạy đi Kim Ngô vệ, đồng thời cùng Mặc lão đi ra.
- A ha, chẳng may lão đại ca đây đến mua trang phục cho phu nhân sao? Mời vào mời vào.
- Ta nhổ vào, ngươi không biết đại ca ta là ai sao?
- Biết nha biết nha, nhìn tướng mạo anh vũ ngời ngời thế này. Chắc chắn là ... chắn chắn là ...
Tên kia vênh mặt lên, còn kẻ đại ca cũng một bộ râu đang nhìn trời.
- Đại ca ta là Long lão đại của Đông thành.
- Vâng, vâng, là Long đại ca, không biết phu nhân đại ca cỡ người thế nào? Ai da, là tiểu đệ nói sai, dĩ nhiên là mỹ nữ, số đo phải chuẩn nhất rồi.
Không nói thì thôi, càng nói càng khiến lão Long bực mình, lăn lộn giang hồ, chơi gái thanh lâu, làm gì có cái cóc khô gì phu nhân, thằng chó này chọc vào nỗi đau của lão Long.
- Câm mồm, tiền bảo kê, một tháng 100 lượng, nếu không, khỏi khai trương.
- 100 lượng?
Lăng Phong đang định nói gì đó, bỗng cánh tay có người kéo lại.
Lăng Vân đứng phía sau, nói thầm vào tai Lăng Phong :
- Nếu giảm được thì tốt, vài chục lượng một tháng cũng được.
Lăng Phong ngứa ngáy vô cùng. Vị đại tỷ này, giọng nói thì nhỏ nhẹ, lại còn kèm theo mùi thơm khó cưỡng, đã thế còn thì thầm vào tai, kích thích không nói cũng biết.
Có điều, hắn lại thở dài :
- Ài, tỷ đi ra đây làm gì? Chỉ tổ thêm rắc rối thôi.
- Ta ...
Lăng Phong lo không thừa chút nào.
- Ấy, mỹ nữ làm phục vụ ở đây sao? Hứng thú không theo Long lão đại ta, đảm bảo hàng tháng tiền xài không hết.
- Hahaha ...
Một loạt tiếng cười vang lên, phần lớn thấy lão đại cười thì cười theo chứ định lực đã mất cả.
Lăng Phong giơ hai tay chắn cho Lăng Vân, nói nhỏ :
- Tỷ vào trong đi. Ngoài này để ta lo.
Lăng Vân đang định nói, tên này từ lúc nào dám ra lệnh với mình như vậy.
Đột nhiên nhìn thấy trước mắt là bóng lưng to rộng của hắn, Lăng Vân bỗng khựng lại. Cũng không biết nàng nghĩ đến chuyện gì, chỉ ngoan ngoãn lui vào.
Lăng Phong bắt đầu trình diễn.
- Long đại ca, ngài xem quán của tiểu đệ chỉ mới khai trương, tiền thu vào còn chưa biết được bao nhiêu, 100 lượng e rằng ...
- Vậy được, 50 lượng, kèm theo mỹ nữ kia.
- Ài, thiệt là mệt mà. Ra toàn điều kiện gì đâu không.
Lăng Phong thờ dài.
Mấy thằng này đến cốt gây sự, xem tình hình này đưa tiền chắc cũng không xong, nói nhiều chỉ tổ tốn nước miếng, nhanh chóng giải quyết vẫn hơn.
Nhìn nhìn một chút, khách qua đường muốn ghé vào đều đang chần chừ tránh đi. Chờ mãi đám Kim Ngô vệ gì đó vẫn chưa tới, hay là có móc nối với nhau cả rồi cũng nên. Vả lại, Kim Ngô vệ có tới cũng không trị được vĩnh viễn, hôm khác lại có tụi khác tới mà thôi.
Đã thế lần này chơi luôn, vừa dọa lui đám khác.
Lăng Phong chắp tay cười cười nhìn ra xung quanh nói :
- Các vị khách quan, mời các vị tạm thời lui ra, đợi một lát chuyện này giải quyết xong, lại ghé tiểu điếm.
Lăng Phong nháy mắt Mặc lão. Trước mắt cứ cho đám nhóc kia ra trước. Luyện tập mấy hôm cũng phải có thực chiến một chút mới lên tay được. Hơn nữa cũng tiện xem đối phương mạnh yếu ra sao.
Thấy một đám thiếu niên tiến ra trước, tên lão đại hứng lên. Lâu lắm rồi đi đòi bảo kê mới có kẻ dám chống lại, lại còn ra cả đội thế này.
- Hôhô. Đông thành từ lúc nào sinh ra vài nghé con không biết sợ rồi?. Được lắm, lâu lắm không hoạt động gân cốt. Xử tụi này, ông quyết rồi, tiệm này 1000 1 tháng, cộng thêm mỹ nữ kia.
Lăng Phong chán nản, đám này làm giang hồ mở mồm ra là đòi ngàn ngàn, có biết 1000 lượng bạc là bao nhiêu tiền không? Rõ ràng đến gây sự chứ chẳng phải thu tiền gì cả.
"Ada ..."
Một đống hỗn loạn, hai bên xông vào nhau.
Long đại ca kia đứng ngoài nhìn, lão đại dĩ nhiên chưa đến cuối trận chưa thể lên được, rất mất mặt. Thời này không phải Tam Quốc, tướng tá đều đi sau, có gì lính chết hết còn chạy được.
Nhìn tên Quyền cũng đứng một bên xem kịch, Lăng Phong không khỏi bực mình. Thằng này rõ ràng hắn thuê để giữ cửa, giờ có người tới phá còn đứng xem, một bộ không liên quan, rõ nhàn hạ.
- Ngươi còn đứng đó?
- Phong huynh, tiểu đệ chỉ làm giữ cửa, chúng nó chưa bước qua đây tiểu đệ cũng không tiện ra tay.
- V*, còn có quy tắc này? - Lăng Phong suýt bật ngửa.
Đám thiếu niên bên Lăng Phong tuy được Mặc lão luyện tập phối hợp, rất có phong phạm quân đội, nhưng còn quá tệ, kinh nghiệm thì thiếu. Ngược lại phe bên kia, đánh loạn xạ chả có trật tự gì, bù lại toàn dân to con đánh đấm quen tay, rõ ràng chiếm ưu thế. Chỉ một lúc đã có gần chục thiếu niên lăn qua lăn lại.
Lăng Phong nhìn tình hình không xong, lâu nay hắn cũng luyện chút đỉnh, muốn thử một phen.
- Lão Quyền à, kiểu này huynh đệ ta phải lên thôi.
- Được, phụng bồi. - Lần này A Quyền nhếch mép nói.
Lăng Phong vừa học được Hoạt Bất Lưu Thủ, liền muốn đem ra thử.
Lúc đầu hắn khá vụng về, vừa di chuyển vừa nhẩm nhẩm từng bước chân, mấy lần bị ăn đấm ngã ra. Đám kia còn không hiểu thằng khùng này đánh không lo đánh cứ lo luồn lách làm gì nữa.
"Hừm, có thế này mới lên trình được. Mấy hôm học thuộc di chuyển cứ tưởng đã ngon, hóa ra ra trận dùng mới biết." Lăng Phong mặc kệ đám kia nghĩ gì, hắn đang cao hứng.
Lăng Phong đang nhập tâm không để ý phía A Quyền. Nhưng Mặc lão ở sau thì nhìn rất chú tâm.
Tên Quyền này, gần như không đánh đấm gì mấy. Hắn từ đầu bước ra trước một bước, sau đó chỉ đứng đúng chỗ đó. Cứ thằng ngu nào thò đầu vào chỗ hắn sẽ bị một bạt tai bay ngược ra sau, và chỉ có bạt tai, không hề dùng chêu gì khác, ra tay cực nhanh. Nhìn từ ngoài vào rất hài hước, chỗ tên Quyền giống như cái trụ đàn hồi, cứ có người chạm vào là ngay lập tức bay ra.
Dần dà đám thiếu niên Mặc lão lui cả ra sau lưng tên Quyền, đám gây sự thì chỉ vòng vòng xung quanh không ai dám vào.
- Quyền ca uy vũ.
- Nhị ca vô địch.
- Hôhô. Bản thiếu gia đẹp trai có khác, vừa ra tay đã trở thành trung tâm. - Tên Quyền cười nói, mắt còn đánh với vài thiếu nữ đứng xem.
Tuy vậy, xung quanh lại xì xào.
- Tên kia làm trò gì vậy?
- Chắc nổi cơn điên rồi.
Giữa sân còn một tên khác đang như phát cơn luồn lách loạn xạ. Kẻ này thậm chí không có đối thủ vẫn chạy vòng vòng khắp sân, càng chạy càng nhanh, chạy đến đâu người ta tránh ra đến đó. Đám lưu manh cũng sợ bị lây bệnh, không dám dây vào.
Long Bác Khôn từ lúc tên Quyền bước ra liền biết tình thế không ổn, đống trứng này hóa ra không dễ bóp như vậy. Gã nhìn Quyền nói :
- M*, rút cục ông cũng phải ra. Mày là thằng nào, xưng tên đi.
- Hỏi tên ta sao? Lăng Phong. - Lăng Phong đúng lúc dừng cạnh tên Quyền.
- Ông không hỏi mày.
- Ài, Phong huynh, trận này đệ làm chủ tướng rồi. - A Quyền làm mặt xin cảm thông.
- Phải không? Xem chiêu.
Long đại ca vừa nói vừa bay tới, năm ngón tay hổ hình, như muốn chụp cổ A Quyền.
"Bốp."
"Soạt."
Ngay khi Long Bác Khôn tiếp cận, Quyền khoát tay phải từ trong ra, phá lệch chiêu của lão. Thế nhưng không ngờ gã kia không hề đầu đất, tay trái chẳng qua hư chiêu, tay phải mới là toàn lực, ngón tay như cái đinh ba kéo một đường trước ngực A Quyền rách cả áo. Cũng may tên Quyền nhanh nhẹn lui ra sau, nếu không chỉ sợ tước cả ngực.
Lăng Phong đứng bên mắt mở to, thằng Quyền này, hóa ra giỏi như vậy. Tên Quyền mặt nghiêm túc, lâu lắm mới có người khá như vậy chơi hắn.
- Không tệ.
- Tiếp.
Lần này Long Bác Khôn vẫn là tay trái, nhưng gã không dùng hổ trảo, mà dùng quyền hình nắm lại.
Tên Quyền lần này rút kinh nghiệm, chỉ lách người không phá chiêu, mắt để ý tay phải của lão Long.
"Bốp."
A Quyền trúng đòn. Có tiếng em gái nào đó vì thương Quyền huynh bị đau mà la lên.
Long Bác Khôn lần này tay trái chiêu đầu tiên đã dùng toàn lực, cười lớn.
- Haha. Tiểu tử còn hôi sữa. Còn kém lắm.
A Quyền cười nhạt, hắn thực ra chẳng hề hấn gì.
- Tới ngươi ...
Long Bác Khôn liếc qua chỗ Lăng Phong. Chưa nói hết hai từ đã đấm ra. Chỗ Lăng Phong đứng lúc đầu ngay cạnh Quyền, cho nên rất gần Long lão đại.
- M* đểu vậy, nói xong mới đánh chứ.
Lăng Phong toát mồ hôi chửi ầm lên, cùng lúc dùng đùi bật hết sức nhảy ra sau, may mắn tránh được. Cự ly gần như vậy vẫn tránh được, bản thân Lăng Phong cũng thấy phản xạ mình tốt hơn trước.
- Khá lắm.
- Phía dưới bị liệt à, toàn dùng tay?
Lăng Phong mỉa mai. Sau đó hắn ngả người xoay ngang đá vòng, muốn phá chân trụ của tên kia khiến hắn ngã ra.
"Bốp."
Chẳng ngờ bước chân thứ hai của Long lão đại lại biến thành cú đá, trực tiếp đá vào chân của Lăng Phong đang ra chiêu, khiến hắn trúng đòn nằm luôn ra sân.
- Ông nói rồi, hai thằng trẻ con còn hôi sữa.
"Binh"
Long lão đại vừa nói vừa định bước tới đá vào ngực Lăng Phong, từ phía sau một bóng người nhanh như cắt áp sát gã. Lão Long chỉ kịp quay người lại tung hai tay cứng đối cứng, ăn nguyên một quyền cong cả người bật ra sau. Long Bác Khôn phun máu. Người ngoài không cảm nhận hết, nhưng gã chỉ một chiêu liền biết đụng phải đá tảng, nhìn chằm chằm Mặc lão.
"Cao thủ?"
Lão già kia, chỉ một chiêu thuần dùng lực đã khiến hắn nội thương, rất đáng sợ. Nên biết đánh nhau như đám kia, cùng lắm đau da đau thịt, gãy xương đứt gân gì đó, nhưng đều là ngoại thương, chỉ có lực đủ mạnh mới khiến cỡ như tên Long này, bề ngoài chả thấy gãy gì, bên trong thực ra bị thương nặng.
- Cút, lần sau còn tới, để lại chân tay.
Mặc lão chỉ nói thế rồi quay lưng bước đi, ra sau đỡ Lăng Phong đứng lên.
Nhìn Mặc lão và tên Quyền, Long Bác Khôn liền biết hôm nay ăn thiệt thòi. Tên Quyền kia dù gã thắng, nhưng chẳng qua hơn chút kinh nghiệm.
- Hừ, huynh đệ, rút.
- Các vị khách quan, chuyện đã giải quyết, mời vào mời vào.
Lăng Phong phủi phủi đứng dậy nói. Hắn không bị thương gì nhiều, ngược lại vừa rồi học được khá nhiều thứ.
...
Lăng Phong bước vào tiệm, Lăng Vân tiến lại hỏi :
- Ngươi không sao chứ?
- Không có gì, vết thương ngoài da thôi.
Lăng Vân nhìn mấy vết xước trên tay hắn, mày nhíu lại. Nàng giống như muốn tiến lại tự mình xem, nhưng nghĩ gì đó phân phó :
- Tiểu Tinh, ngươi mau xem vết thương cho hắn.
- A, nô tỳ? Xem cho hắn? - Nha hoàn Tiểu Tinh chỉ vào mình.
Lăng Phong buồn bực. Tốt xấu gì ta cũng là thiếu gia Lăng gia, nha đầu Tiểu Tinh này làm gì tỏ vẻ ủy khuất như vậy?
Cùng lúc, Lý Minh Nguyệt cũng đi ra :
- Ta nghe nói có kẻ gây sự?
Lý Minh Nguyệt cha làm quan to, dù chỉ là quan văn, nhưng trong mắt dân chúng, quan nào cũng là quan. Vụ buôn bán lần này nàng cũng có phần, thằng nào phá rối cũng không được, Lý đại tỷ bực lên cũng có thể kéo tên lão cha ra dùng.
Nhìn Tiểu Tinh ngúng nguẩy đi lấy dược phẩm gì đó, Lăng Phong nhàn nhạt nói :
- Không có gì, đã dọn dẹp rồi.
- Ai dọn dẹp kia? - Lý Minh Nguyệt nhìn quanh.
- Còn ai vào đây, đương nhiên là bổn công tử.
- Ngươi?
Lý Minh Nguyệt trợn mắt, nhìn thấy tên đáng ghét ngồi đó, liền tinh nghịch đá vào chân Lăng Phong. Tên nào đó liền hét toáng lên :
- A, đại tỷ, ta đang bị thương đó.
Lăng Vân không khỏi đau lòng :
- Minh Nguyệt, hắn thực sự bị thương.
Lý Minh Nguyệt bĩu môi :
- Vân Vân, ngươi đừng để tên này lừa. Ta nhìn thấy hắn đang giả vờ mà thôi.
Miệng thì nói vậy, nhưng Lý Minh Nguyệt cũng không manh động nữa. Nàng ta quay lưng bỏ đi, ra đến cửa đột nhiên nhỏ giọng nói với nha hoàn :
- Tiểu Hồng, ngươi chạy về nhà, mở ngăn trang điểm, lấy cái hộp gỗ màu đỏ đến đây cho ta.
- A, để làm gì vậy tiểu thư?
- Hừ, ta nói thì cứ về lấy đi, ở đâu mà hỏi lắm như vậy.
Tiểu Hồng vội chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.