Quyển 10 - Chương 360: Quan Tiêu
Thần Long
30/12/2016
Tiểu Uyển rút cục tìm được manh mối về Lăng Phong là Tô Châu. Nhưng
cô lại không biết rằng Lăng Phong hiện đã rời khỏi Tô Châu cả ngàn dặm.
Cũng phải nói qua, người cổ đại trừ phi bị ép di dân, còn đâu rất ít khi đi đâu quá xa nhà. Không có như hiện đại có tí tiền muốn phượt đâu là phượt. Thành ra cổ đại cũng không nhiều người đi đây đi đó lắm như Phong ca, Đại Tống được 15 đạo thì 3 năm hắn đã dạo gần một nửa, liền Hoàng đế Triệu Cát cũng không chắc đã đi được bằng.
Lúc này, ở chỗ Lăng Phong.
Chỉ thấy trên một quan đạo dài, đang có một đoàn xe ngựa cờ quạt mù mịt chậm rãi di chuyển, là đoàn cống phẩm đang trên đường đến Thái Nguyên.
Trong tiếng bánh xe lọc cọc buồn chán, vài tên xa phu vừa đi vừa đánh ngáp. Bọn họ hộ tống hàng từ tận kinh thành cũng đã non tháng trời.
Một tên đả thủ gầy nhìn khí trời âm u tặc lưỡi nói :
- Các ngươi nói thử, chỗ này có thể có thổ phỉ xông ra không? Ta ở kinh thành nghe nói Hà Đông rất nhiều thổ phỉ.
Tên đồng bạn không xem vào đâu cười khẩy :
- Lo cái gì? Thổ phỉ cùng lắm chỉ dám cướp mấy tiêu đội nhỏ lẻ. Chúng ta là đại tiêu cục kinh thành hợp lại, phía trước còn có cả Cấm quân hộ tống. Chúng ăn gan báo hay sao mà ...
Gã kia còn chưa kịp phát biểu xong đã bị một tiếng vang cắt đứt.
"Giết!"
Chỉ thấy từ hai bên sơn cốc, gần trăm bóng người hùng dũng xông ra, trong tay đều cầm theo mã tấu.
Đây là sự kiện gì nha, hội nghị G8 sao?
Lại nói, lục lâm sơn tặc thông thường nhân số rất hiếm vượt qua 3 chữ số. Một là vì phong thuỷ có tốt mấy cũng khó mà nuôi sống nhiều lưu manh như vậy. Hai là dễ bị quan phủ cảnh giác. Thế nhưng đám trước mắt chỉ sợ phải hai ba trăm người, lại còn không ngừng gia tăng quân số.
Đám xa phu nào đã trải quả tràng diện này, lập tức kinh hãi luống cuống. Còn may có tên nào đó quát lớn :
- Bình tĩnh chớ loạn! Có Cấm quân ở đây, tất cả vòng tròn bảo vệ xe hàng!
Xa phu nhờ vậy mới đỡ loạn chút, nhất tề rút đao giấu dưới xe hàng chuẩn bị quyết chiến.
Lại nghe tên quan binh nọ hét lớn :
- Phỉ tặc phương nào chán sống? Không biết đây là đồ vật của quan lớn sao? Muốn tạo phản?
Chỉ là đám phỉ lại chẳng mảy may sợ hãi vẫn xông xuống ào ào. Xem chừng quả thật là chán sống muốn tạo phản.
Tiếp sau đó là cảnh đâm chém thường thấy trên phim truyền hình rẻ tiền.
...
Cùng lúc, ở một cồn đất gần đó ...
Môt tên thanh niên miệng ngậm cọng cỏ mắt dáo dác nhìn cảnh quần thảo bên dưới, mắt không chút biểu tình. Đằng sau lưng hắn còn có một bang thanh niên ăn mặc cổ quái, vẻ mặt cũng đều một kiểu coi trời bằng vung.
Còn ai ngoài team Lăng Phong.
Nhiệm vụ ở Thái Nguyên về cơ bản đều đã xong. Hiện tại Lăng Phong hoàn toàn đã có thể về kinh. Chẳng qua, Thành Bích nói trong chỗ hàng dưới kia có cả Phong Vân đoàn, Lăng Phong đành phải chạy sang xem. Đi lâu như vậy rồi, có chút bỏ bê tình hình công ty.
Tần Quyền lại chẳng có giác ngộ như vậy, tặc lưỡi nói :
- Chậc chậc, tràng diện thật là lớn. Tứ ca, chúng ta hay là lẫn vào một chút, tiện tay tiện tay?
Lăng Phong đạp Tần Quyền một cái mắng :
- Tiện cái ch*m chứ tiện, mau tìm xe hàng của Phong Vân ở đoạn nào.
Tần Quyền vẫn không chịu buông nói :
- Tìm làm gì mất công? Chúng ta cứ xông bừa vào, coi như lấy lại đồ của mình thôi. Ai biết đấy là đâu chứ.
Mấy anh em đằng sau đều gật gù tán đồng, Lăng Phong không khỏi phiền muộn.
Kỳ thục, cái suy nghĩ "tự cướp" này phàm là dân đi tiêu đảm bảo đều từng nghĩ qua, cũng là đại kị của nghề này. Tỷ dụ giả vờ để thổ phỉ cướp mất hàng, sau đó chịu bồi thường một khoản. Chẳng qua, làm vậy thì đã không còn là tiêu cục đích thực, làm ăn vớ vẩn tù như chơi. Thành ra xưa nay tiêu môn đã làm ăn thì tuyệt đối không được dính vào thổ phỉ, cho dù chỉ là một cọng lông.
Có điều lại nói, hôm nọ đi ăn tiệc lục lâm ba đạo Ngô gia trang, Lăng Phong chẳng phải cũng giao du với đám sơn tặc Cửu Long sơn gì đó sao? Kỳ thực còn may hôm đó hắn đánh nhau một trận với chúng.
Lăng Phong ra vẻ nghiêm túc hắng giọng :
- Có biết lần này là ai thuê không? Là triều đình, dễ lừa như vậy? Chỉ e còn phải chịu giá thấp. Làm bừa bị tra ra một cái cả đám đi ăn cám hết.
Tần Quyền không hiểu hỏi :
- Hàng như vậy thì nhận làm gì nha?
- Dốt. Để lấy quan hệ!
- Quan hệ gì?
Lăng Phong cạn lời chẳng muốn giải thích nữa.
Ông bà nói "gần mực thì đen gần đèn thì sáng". Đám thối này cũng coi như thành viên tiêu cục, thế mà con m* nó cứ hở ra là nghĩ đến chuyện ăn cướp đầu tiên, ngay cả hàng của mình cũng cướp, không có một chút đạo đức nghề nghiệp.
Tiện nói chuyện quan hệ.
Lăng Phong mấy hôm nay chuẩn bị trở về cũng đang nghĩ chuyện này.
Theo tin tức của Thành Bích, lần này hộ tiêu có đến mấy nhà khác nhau tham gia. Cái gì Bình An tiêu cục Vạn Vĩnh tiêu cục, đều là tay to ở kinh thành, Lăng Phong lúc mới lập đoàn cũng có nghe qua. So với đám này, Phong Vân tiêu cục vẫn chẳng là cái đinh gì.
Có điều, mấy tiêu cục lớn kia, cái nào mà không phải có quan to chống phía sau. Vốn dĩ Lăng Phong làm cộng tác viên cho Mật Thám ty cũng vì tìm thêm quan hệ.
Cũng không biết là ai kiếm được mối này về, khả năng là Gia Cát Vinh. Trong mấy chủ sự hiện ở Vĩnh Lạc, cũng chỉ hắn là có tiềm năng cấu kết quan thương nhất.
Cho nên Lăng Phong nghe tin lập tức tính toán. Giả sử đám tiêu cục to kia bị Hạo Khí Minh cướp sạch hàng, mà Phong Vân tiêu cục lại bảo vệ được hàng, như vậy còn không phải cơ hội nổi bật sao?
Đảo mắt một lúc, rút cục Lăng Phong vui mừng hô :
- Kia rồi!
Chỉ thấy ở chỗ trung quân, có một đám dân phu đang co cụm quanh một vật cao đến vài trượng, cột thừng phủ bạt vô cùng chắc chắn. Xem ra chính là bức tượng bằng đá. Sau xe có một lá cờ chữ Phong màu vàng đang bay bay.
Mặc dù giữa trận có không ít lá cờ khác, nhưng Lăng Phong chỉ nhìn một cái là nhận ra, bởi vì hắn chính là người thiết kế ra lá cờ kia.
Là đội tiêu Hoàng kỳ của Phong Vân.
Tiện nói chuyện cờ quạt, nếu như tiêu cục nhà khác đều cố làm tiêu kỳ thật nghiêm túc, làm sao toát ra bá khí thiên địa, thì tiêu kỳ của Phong Vân đoàn lại hoàn toàn trái ngược. Một chữ "Phong" đầy uyển chuyển, nét cuối còn cố ý vẩy đuôi lên thật cong thật dài, giống như đang vẽ chân mày cho mỹ nữ. Cái kiểu vẽ cờ chơi chơi này, cả giới đi tiêu e ngoài Lăng Phong cũng không có người thứ hai.
Nhưng nhờ có lá cờ đầy mỹ cảm kia, Lăng Phong liền nhận ra vài thanh niên quen mặt đang ra sức bảo vệ quanh đó.
Đám Lăng Phong cứ thế lao như bay xuống.
Lăng Phong vận dụng Hoạt Bất Lưu Thủ đảo trái đảo phải như cá chạch. Tần Quyền thì thân pháp bóng đen đầy ảo diệu. Đám huynh đệ Lăng Hổ tuy không có thân pháp nhẹ nhàng, bù lại da thịt cứng như đá cứ thế ủi thẳng.
Cả bang huynh đệ không chút thương tổn phi vào, khiến cả đám người đang đánh nhau đều phải há hốc mồm.
- A Trình, A Trình đúng không?
Tiêu sư tên A Trình đang chật vật đánh phỉ, bị người gọi tên liền tránh ra sau dáo dác nhìn. Chỉ là gã nhìn mãi lại không nhớ nổi người đến là ai, đành há mồm hỏi :
- Ngươi là ai?
- Là ta nha.
Lăng Phong hồ hởi ra mặt, A Trình vẫn ngơ ngác :
- Ta biết ngươi là ngươi, nhưng "ta" rút cục là ai?
- Ngươi là A Trình nha?
A Trình vội lau mồ hôi :
- Ý ta là "ngươi" là ai?
- Thì ta là ta.
- Đậu ...
Hai bên mặt đen thui. Đám xung quanh đang đánh nhau cũng đều dừng hẳn lại nhìn hai thằng khùng, trong ánh mắt chứa đầy phiền muộn.
Tần Quyền rút cục thò đầu chép miệng :
- Tứ ca, lớp hóa trang ...
- A, ra vậy.
Lăng Phong vội quệt vội lớp hóa trang trên mặt, chùi mãi mới lộ ra được cặp lông mày. Xong xuôi ưỡn ngực :
- Nhìn ra chưa? Là ta đây, Lăng Phong.
- Lăng Phong ...?
- Đúng vậy.
Thanh niên tên A Trình gãi gãi đầu :
- Là ai?
Lăng Phong hai mắt trợn ngược chỉ tay lên cao :
- Giỡn chơi sao? Cái cờ ở kia là do ông vẽ ra đó.
- A, Lăng Phong?!
A Trình mãi lúc này mới nhận ra, ôm chầm lấy Lăng Phong mừng rỡ :
- Phong ca, muội ... A khụ khụ, đệ nhớ huynh quá.
- Được rồi được rồi. Đừng có ôm chặt quá, ta là thẳng đó ...
Lăng Phong dở khóc dở cười, vỗ vỗ lưng an ủi.
A Trình, một trong những bằng hữu sớm nhất của Lăng Phong ở thế giới này.
Hồi còn làm gia đinh ở Lăng phủ Tô Châu, A Trình là bạn cùng phòng với Lăng Phong. Lăng Phong lên kinh tên này cũng lên theo, hiện tại biên chế tiêu đội chuyên vận hàng tơ lụa. Không hiểu sao chuyến này lại có hắn.
Ôm nhau thắm thiết xong, A Trình mới vẫy tay gọi huynh đệ. Có vài kẻ nhanh mắt nhận ngay ra Lăng Phong, đều là gia đinh cũ của Lăng gia.
- Ô, Lăng đại ca, huynh ở đây sao? Thế mà ở nhà còn tưởng huynh chết mất xác rồi kia.
- Khụ khụ, nể mặt chút nể mặt chút.
Lăng Phong ho khan hỏi chuyện A Trình.
Chuyện ở Vĩnh Lạc tạm ổn. Tiêu cục dưới tay Phương Hùng coi như tạm đủ sống. A Trình cũng hào hứng kể về lôi đài và vị tiên sinh họ Lục, khiến Lăng Phong không khỏi bất ngờ. Hắn cứ tưởng chỉ có mỗi hắn là suy nghĩ tân kỳ, đúng là không thể xem thường người cổ đại. Riêng chuyện mỏ vàng chính là lăng mộ, vì A Trình hôm đó không có mặt căn bản không biết. Thực ra cho dù không nói Lăng Phong cũng sẽ biết.
Còn ở kinh thành, Lâm thị vẫn bất tỉnh, Công Tôn Dao bên cạnh chăm sóc, nghe nói gần đây còn tự học chữ, bảo là để viết thư cho Lăng đại ca. Lăng Phong không khỏi áy náy. Cô gái nhỏ này tính sao đây?
Chẳng qua có một chuyện A Trình biết nhưng không dám nói, đó là chuyện Phương Hùng thường xuyên thăm Công Tôn Dao.
Cuối cùng A Trình mới nói đến chuyến đi tiêu lần này.
Nói thực ra, tiêu cục làm ăn không tốt lắm. Dù sao tiêu cục ăn nên làm ra chủ yếu là nhờ phong thủy. Người ta mở tiêu cục đều tranh giành vị trí mặt tiền trong thành thị. Trong khi Phong Vân lại ở tận xó núi Vĩnh Lạc, muốn tốt cũng không nổi. Mà chuyện này cũng không thể trách Lăng Phong, muốn thuê đất mặt tiền ở trong kinh thành, tưởng mà rẻ sao?
Cũng may nhờ Gia Cát Vinh linh động mới có chuyến hàng bự này. Một bức tượng đá quý do chính Bạch kỳ đẽo ra.
Lại nói, Hoàng đế Triệu Cát là một kẻ thích sưu tầm đồ chơi, ngoài thi nhạc họa y còn có sở thích đặc biệt với đá quý, tỷ dụ đá Hoa Thạch Cương. Cũng chính cái sở thích này tạo nên tên tuổi hôn quân của y.
Chẳng qua nói ngược lại, cũng nhờ thế mà Phong Vân đoàn mới có thêm nguồn thu từ khai thác đá. Bạch Ngọc Vĩnh Lạc tuy không phải là loại đá Triệu Cát thích nhất, nhưng bù lại Vĩnh Lạc ở gần Trường An.
Nói tóm lại, đám Triều Lam kia muốn cướp gì cũng được, chỉ riêng cái tượng này là không được. Mẻ hàng lớn đầu tiên của cả hai kỳ Phong Vân, không thể để xảy ra chuyện.
Đang lúc hắn nghe A Trình nói sơ sơ, bỗng phía trước có một loạt những tiếng la thất thanh.
- Áá, ma quỷ giết người!
Lăng Phong không khỏi ngẩn ra, phóng mắt nhìn sang.
Cũng phải nói qua, người cổ đại trừ phi bị ép di dân, còn đâu rất ít khi đi đâu quá xa nhà. Không có như hiện đại có tí tiền muốn phượt đâu là phượt. Thành ra cổ đại cũng không nhiều người đi đây đi đó lắm như Phong ca, Đại Tống được 15 đạo thì 3 năm hắn đã dạo gần một nửa, liền Hoàng đế Triệu Cát cũng không chắc đã đi được bằng.
Lúc này, ở chỗ Lăng Phong.
Chỉ thấy trên một quan đạo dài, đang có một đoàn xe ngựa cờ quạt mù mịt chậm rãi di chuyển, là đoàn cống phẩm đang trên đường đến Thái Nguyên.
Trong tiếng bánh xe lọc cọc buồn chán, vài tên xa phu vừa đi vừa đánh ngáp. Bọn họ hộ tống hàng từ tận kinh thành cũng đã non tháng trời.
Một tên đả thủ gầy nhìn khí trời âm u tặc lưỡi nói :
- Các ngươi nói thử, chỗ này có thể có thổ phỉ xông ra không? Ta ở kinh thành nghe nói Hà Đông rất nhiều thổ phỉ.
Tên đồng bạn không xem vào đâu cười khẩy :
- Lo cái gì? Thổ phỉ cùng lắm chỉ dám cướp mấy tiêu đội nhỏ lẻ. Chúng ta là đại tiêu cục kinh thành hợp lại, phía trước còn có cả Cấm quân hộ tống. Chúng ăn gan báo hay sao mà ...
Gã kia còn chưa kịp phát biểu xong đã bị một tiếng vang cắt đứt.
"Giết!"
Chỉ thấy từ hai bên sơn cốc, gần trăm bóng người hùng dũng xông ra, trong tay đều cầm theo mã tấu.
Đây là sự kiện gì nha, hội nghị G8 sao?
Lại nói, lục lâm sơn tặc thông thường nhân số rất hiếm vượt qua 3 chữ số. Một là vì phong thuỷ có tốt mấy cũng khó mà nuôi sống nhiều lưu manh như vậy. Hai là dễ bị quan phủ cảnh giác. Thế nhưng đám trước mắt chỉ sợ phải hai ba trăm người, lại còn không ngừng gia tăng quân số.
Đám xa phu nào đã trải quả tràng diện này, lập tức kinh hãi luống cuống. Còn may có tên nào đó quát lớn :
- Bình tĩnh chớ loạn! Có Cấm quân ở đây, tất cả vòng tròn bảo vệ xe hàng!
Xa phu nhờ vậy mới đỡ loạn chút, nhất tề rút đao giấu dưới xe hàng chuẩn bị quyết chiến.
Lại nghe tên quan binh nọ hét lớn :
- Phỉ tặc phương nào chán sống? Không biết đây là đồ vật của quan lớn sao? Muốn tạo phản?
Chỉ là đám phỉ lại chẳng mảy may sợ hãi vẫn xông xuống ào ào. Xem chừng quả thật là chán sống muốn tạo phản.
Tiếp sau đó là cảnh đâm chém thường thấy trên phim truyền hình rẻ tiền.
...
Cùng lúc, ở một cồn đất gần đó ...
Môt tên thanh niên miệng ngậm cọng cỏ mắt dáo dác nhìn cảnh quần thảo bên dưới, mắt không chút biểu tình. Đằng sau lưng hắn còn có một bang thanh niên ăn mặc cổ quái, vẻ mặt cũng đều một kiểu coi trời bằng vung.
Còn ai ngoài team Lăng Phong.
Nhiệm vụ ở Thái Nguyên về cơ bản đều đã xong. Hiện tại Lăng Phong hoàn toàn đã có thể về kinh. Chẳng qua, Thành Bích nói trong chỗ hàng dưới kia có cả Phong Vân đoàn, Lăng Phong đành phải chạy sang xem. Đi lâu như vậy rồi, có chút bỏ bê tình hình công ty.
Tần Quyền lại chẳng có giác ngộ như vậy, tặc lưỡi nói :
- Chậc chậc, tràng diện thật là lớn. Tứ ca, chúng ta hay là lẫn vào một chút, tiện tay tiện tay?
Lăng Phong đạp Tần Quyền một cái mắng :
- Tiện cái ch*m chứ tiện, mau tìm xe hàng của Phong Vân ở đoạn nào.
Tần Quyền vẫn không chịu buông nói :
- Tìm làm gì mất công? Chúng ta cứ xông bừa vào, coi như lấy lại đồ của mình thôi. Ai biết đấy là đâu chứ.
Mấy anh em đằng sau đều gật gù tán đồng, Lăng Phong không khỏi phiền muộn.
Kỳ thục, cái suy nghĩ "tự cướp" này phàm là dân đi tiêu đảm bảo đều từng nghĩ qua, cũng là đại kị của nghề này. Tỷ dụ giả vờ để thổ phỉ cướp mất hàng, sau đó chịu bồi thường một khoản. Chẳng qua, làm vậy thì đã không còn là tiêu cục đích thực, làm ăn vớ vẩn tù như chơi. Thành ra xưa nay tiêu môn đã làm ăn thì tuyệt đối không được dính vào thổ phỉ, cho dù chỉ là một cọng lông.
Có điều lại nói, hôm nọ đi ăn tiệc lục lâm ba đạo Ngô gia trang, Lăng Phong chẳng phải cũng giao du với đám sơn tặc Cửu Long sơn gì đó sao? Kỳ thực còn may hôm đó hắn đánh nhau một trận với chúng.
Lăng Phong ra vẻ nghiêm túc hắng giọng :
- Có biết lần này là ai thuê không? Là triều đình, dễ lừa như vậy? Chỉ e còn phải chịu giá thấp. Làm bừa bị tra ra một cái cả đám đi ăn cám hết.
Tần Quyền không hiểu hỏi :
- Hàng như vậy thì nhận làm gì nha?
- Dốt. Để lấy quan hệ!
- Quan hệ gì?
Lăng Phong cạn lời chẳng muốn giải thích nữa.
Ông bà nói "gần mực thì đen gần đèn thì sáng". Đám thối này cũng coi như thành viên tiêu cục, thế mà con m* nó cứ hở ra là nghĩ đến chuyện ăn cướp đầu tiên, ngay cả hàng của mình cũng cướp, không có một chút đạo đức nghề nghiệp.
Tiện nói chuyện quan hệ.
Lăng Phong mấy hôm nay chuẩn bị trở về cũng đang nghĩ chuyện này.
Theo tin tức của Thành Bích, lần này hộ tiêu có đến mấy nhà khác nhau tham gia. Cái gì Bình An tiêu cục Vạn Vĩnh tiêu cục, đều là tay to ở kinh thành, Lăng Phong lúc mới lập đoàn cũng có nghe qua. So với đám này, Phong Vân tiêu cục vẫn chẳng là cái đinh gì.
Có điều, mấy tiêu cục lớn kia, cái nào mà không phải có quan to chống phía sau. Vốn dĩ Lăng Phong làm cộng tác viên cho Mật Thám ty cũng vì tìm thêm quan hệ.
Cũng không biết là ai kiếm được mối này về, khả năng là Gia Cát Vinh. Trong mấy chủ sự hiện ở Vĩnh Lạc, cũng chỉ hắn là có tiềm năng cấu kết quan thương nhất.
Cho nên Lăng Phong nghe tin lập tức tính toán. Giả sử đám tiêu cục to kia bị Hạo Khí Minh cướp sạch hàng, mà Phong Vân tiêu cục lại bảo vệ được hàng, như vậy còn không phải cơ hội nổi bật sao?
Đảo mắt một lúc, rút cục Lăng Phong vui mừng hô :
- Kia rồi!
Chỉ thấy ở chỗ trung quân, có một đám dân phu đang co cụm quanh một vật cao đến vài trượng, cột thừng phủ bạt vô cùng chắc chắn. Xem ra chính là bức tượng bằng đá. Sau xe có một lá cờ chữ Phong màu vàng đang bay bay.
Mặc dù giữa trận có không ít lá cờ khác, nhưng Lăng Phong chỉ nhìn một cái là nhận ra, bởi vì hắn chính là người thiết kế ra lá cờ kia.
Là đội tiêu Hoàng kỳ của Phong Vân.
Tiện nói chuyện cờ quạt, nếu như tiêu cục nhà khác đều cố làm tiêu kỳ thật nghiêm túc, làm sao toát ra bá khí thiên địa, thì tiêu kỳ của Phong Vân đoàn lại hoàn toàn trái ngược. Một chữ "Phong" đầy uyển chuyển, nét cuối còn cố ý vẩy đuôi lên thật cong thật dài, giống như đang vẽ chân mày cho mỹ nữ. Cái kiểu vẽ cờ chơi chơi này, cả giới đi tiêu e ngoài Lăng Phong cũng không có người thứ hai.
Nhưng nhờ có lá cờ đầy mỹ cảm kia, Lăng Phong liền nhận ra vài thanh niên quen mặt đang ra sức bảo vệ quanh đó.
Đám Lăng Phong cứ thế lao như bay xuống.
Lăng Phong vận dụng Hoạt Bất Lưu Thủ đảo trái đảo phải như cá chạch. Tần Quyền thì thân pháp bóng đen đầy ảo diệu. Đám huynh đệ Lăng Hổ tuy không có thân pháp nhẹ nhàng, bù lại da thịt cứng như đá cứ thế ủi thẳng.
Cả bang huynh đệ không chút thương tổn phi vào, khiến cả đám người đang đánh nhau đều phải há hốc mồm.
- A Trình, A Trình đúng không?
Tiêu sư tên A Trình đang chật vật đánh phỉ, bị người gọi tên liền tránh ra sau dáo dác nhìn. Chỉ là gã nhìn mãi lại không nhớ nổi người đến là ai, đành há mồm hỏi :
- Ngươi là ai?
- Là ta nha.
Lăng Phong hồ hởi ra mặt, A Trình vẫn ngơ ngác :
- Ta biết ngươi là ngươi, nhưng "ta" rút cục là ai?
- Ngươi là A Trình nha?
A Trình vội lau mồ hôi :
- Ý ta là "ngươi" là ai?
- Thì ta là ta.
- Đậu ...
Hai bên mặt đen thui. Đám xung quanh đang đánh nhau cũng đều dừng hẳn lại nhìn hai thằng khùng, trong ánh mắt chứa đầy phiền muộn.
Tần Quyền rút cục thò đầu chép miệng :
- Tứ ca, lớp hóa trang ...
- A, ra vậy.
Lăng Phong vội quệt vội lớp hóa trang trên mặt, chùi mãi mới lộ ra được cặp lông mày. Xong xuôi ưỡn ngực :
- Nhìn ra chưa? Là ta đây, Lăng Phong.
- Lăng Phong ...?
- Đúng vậy.
Thanh niên tên A Trình gãi gãi đầu :
- Là ai?
Lăng Phong hai mắt trợn ngược chỉ tay lên cao :
- Giỡn chơi sao? Cái cờ ở kia là do ông vẽ ra đó.
- A, Lăng Phong?!
A Trình mãi lúc này mới nhận ra, ôm chầm lấy Lăng Phong mừng rỡ :
- Phong ca, muội ... A khụ khụ, đệ nhớ huynh quá.
- Được rồi được rồi. Đừng có ôm chặt quá, ta là thẳng đó ...
Lăng Phong dở khóc dở cười, vỗ vỗ lưng an ủi.
A Trình, một trong những bằng hữu sớm nhất của Lăng Phong ở thế giới này.
Hồi còn làm gia đinh ở Lăng phủ Tô Châu, A Trình là bạn cùng phòng với Lăng Phong. Lăng Phong lên kinh tên này cũng lên theo, hiện tại biên chế tiêu đội chuyên vận hàng tơ lụa. Không hiểu sao chuyến này lại có hắn.
Ôm nhau thắm thiết xong, A Trình mới vẫy tay gọi huynh đệ. Có vài kẻ nhanh mắt nhận ngay ra Lăng Phong, đều là gia đinh cũ của Lăng gia.
- Ô, Lăng đại ca, huynh ở đây sao? Thế mà ở nhà còn tưởng huynh chết mất xác rồi kia.
- Khụ khụ, nể mặt chút nể mặt chút.
Lăng Phong ho khan hỏi chuyện A Trình.
Chuyện ở Vĩnh Lạc tạm ổn. Tiêu cục dưới tay Phương Hùng coi như tạm đủ sống. A Trình cũng hào hứng kể về lôi đài và vị tiên sinh họ Lục, khiến Lăng Phong không khỏi bất ngờ. Hắn cứ tưởng chỉ có mỗi hắn là suy nghĩ tân kỳ, đúng là không thể xem thường người cổ đại. Riêng chuyện mỏ vàng chính là lăng mộ, vì A Trình hôm đó không có mặt căn bản không biết. Thực ra cho dù không nói Lăng Phong cũng sẽ biết.
Còn ở kinh thành, Lâm thị vẫn bất tỉnh, Công Tôn Dao bên cạnh chăm sóc, nghe nói gần đây còn tự học chữ, bảo là để viết thư cho Lăng đại ca. Lăng Phong không khỏi áy náy. Cô gái nhỏ này tính sao đây?
Chẳng qua có một chuyện A Trình biết nhưng không dám nói, đó là chuyện Phương Hùng thường xuyên thăm Công Tôn Dao.
Cuối cùng A Trình mới nói đến chuyến đi tiêu lần này.
Nói thực ra, tiêu cục làm ăn không tốt lắm. Dù sao tiêu cục ăn nên làm ra chủ yếu là nhờ phong thủy. Người ta mở tiêu cục đều tranh giành vị trí mặt tiền trong thành thị. Trong khi Phong Vân lại ở tận xó núi Vĩnh Lạc, muốn tốt cũng không nổi. Mà chuyện này cũng không thể trách Lăng Phong, muốn thuê đất mặt tiền ở trong kinh thành, tưởng mà rẻ sao?
Cũng may nhờ Gia Cát Vinh linh động mới có chuyến hàng bự này. Một bức tượng đá quý do chính Bạch kỳ đẽo ra.
Lại nói, Hoàng đế Triệu Cát là một kẻ thích sưu tầm đồ chơi, ngoài thi nhạc họa y còn có sở thích đặc biệt với đá quý, tỷ dụ đá Hoa Thạch Cương. Cũng chính cái sở thích này tạo nên tên tuổi hôn quân của y.
Chẳng qua nói ngược lại, cũng nhờ thế mà Phong Vân đoàn mới có thêm nguồn thu từ khai thác đá. Bạch Ngọc Vĩnh Lạc tuy không phải là loại đá Triệu Cát thích nhất, nhưng bù lại Vĩnh Lạc ở gần Trường An.
Nói tóm lại, đám Triều Lam kia muốn cướp gì cũng được, chỉ riêng cái tượng này là không được. Mẻ hàng lớn đầu tiên của cả hai kỳ Phong Vân, không thể để xảy ra chuyện.
Đang lúc hắn nghe A Trình nói sơ sơ, bỗng phía trước có một loạt những tiếng la thất thanh.
- Áá, ma quỷ giết người!
Lăng Phong không khỏi ngẩn ra, phóng mắt nhìn sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.