Quyển 8 - Chương 266: Ta không giết vô danh
Thần Long
29/06/2016
Chúng nhân biết chuẩn bị có đánh nhau, đều lục đục chen chúc lại. Phần đông đều ghen ghét nổ mắt với
Lăng Phong, lại có thể ngồi cùng mỹ nữ hồng y kia. Cả đám đều chỉ trông
cho Lăng Phong bị kiếm chuyện, tốt nhất là đánh cho chết quách đi. Có
vài tên lại lợi dụng tình hình vây quanh Tuyết Cơ, hòng nhân cơ hội sờ
mó nàng.
Chỉ là, lại không thằng nào lại gần được ...
- Ê, ngươi là thằng nào, sao cứ đứng chắn ở đây vậy?
- Ông là sư huynh của nàng ta, lũ chúng mày tránh hết ra.
Ra là Hà Mạch Dũng cũng đã có mặt, lấy thân lấp lỗ châu mai.
Chỉ nghe kẻ cầm đầu lạnh giọng với Lăng Phong :
- Hừ, ngươi ra tay tàn độc với huynh đệ chúng ta. Nói câu công đạo đi.
Người này khoảng 30 tuổi, khoác một chiến bào cũ kỹ, nhìn qua khá giống trang phục của quân Tống. Khuôn mặt gã vuông vức khá có khí chất, không giống đám trộm cướp thông thường.
Lăng Phong gắng nở một nụ cười hòa nhã :
- Vừa rồi thực sự không phải chủ ý của ta. Tất cả chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm.
Một tên lâu la ghé mồm chửi :
- Ngươi xuất chiêu đại gia đều nhìn rõ. Không phải chủ ý của ngươi thì của ai? Ma làm chắc?
Lăng Phong không khỏi kinh hãi :
- A, vị huynh đệ này mắt sáng như đuốc nha. Ta cũng đang ngờ ngợ là ma làm đó.
Còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng sấm :
- Bớt sàm ngôn đi, xem đao!
“Vù”
Một bóng người lao ra, kèm tiếng đao phong.
Lăng Phong nghe giọng quen quen, lách người định thần nhìn lại.
Chỉ thấy kẻ cầm đao mặt đen ria mép xoăn tít phì phò nhìn hắn.
- Lý Thành?
- Ngươi là ...? Là ngươi?
Hóa ra là người quen cũ.
Lần trước Lăng Phong bị sát thủ bao vây, chính nhờ Lý Thành cùng tham gia lập La Hán Trận phá vây. Về sau không rõ tên này sống chết ra sao, chẳng ngờ hôm nay gặp lại.
Vừa nhìn thấy đối phương, Lý Thành cũng dừng đao khó chịu. Ít nhiều cũng từng đánh qua, gã biết Lăng Phong không hề dễ chơi.
- Lão Lý, ngươi tạm ra sau.
Đầu lĩnh Cửu Long nhíu mày nhìn Lăng Phong :
- Vừa rồi, là ngươi dùng chỉ pháp?
Lăng Phong gãi đầu :
- Ờ ... không phải ta. Ta không hề biết chỉ pháp.
- Nói láo, chính ngươi ...
Có tên lâu la chen vào, nói được nửa câu thì bị đầu lĩnh trừng mắt, liền cúp đuôi lui lại.
Đầu lĩnh nói :
- Xưng tên đi, ta không giết vô danh.
- A, thật sao? Nói lời giữ lời đó chứ?
Đầu lĩnh không hiểu ra sao :
- Ý gì? Lão tử là Đương gia Cửu Long sơn, đương nhiên nói lời giữ lời.
Lăng Phong cười dài :
- Vậy thì tốt quá, ta chính là Vô Danh.
- Hử?
Lăng Phong hồ hởi tiến lại, rút ra một tờ gì đó :
- Đây, có cả giấy chứng thân của quan phủ. Ài, cha mẹ ta lúc sinh ra ta, sợ lớn lên quá nổi bật, nên để tên là Vô Danh.
May mắn, đợt rồi nhận nhiệm vụ, Phong ca có lấy chỗ Đại Tiếu ít giấy tờ giả. Con dấu thì xong cả rồi, nhưng còn chưa điền tên giả vào, không phải vô danh thì là gì?
Đầu lĩnh há mồm :
- Gặp quỷ, thực là ... vô danh?
Y chỉ định làm màu chút thôi, thế nào lại đụng phải vô danh thật, tiến thoái lưỡng nan.
Cứ tưởng chuyện sẽ kết thúc nhảm nhí như vậy, bỗng có tiếng ai đó trong đám đông :
- Hắn không phải vô danh đâu, là Phong Vân bang tân bang chủ Lăng Phong đó.
Lăng Phong suýt chút ngã ra sau.
“Thằng cờ-hó nào phá game đấy?”
Từ từ, nghe giọng, giống như là ... Bạch Ngọc Đường. Khẳng định đang lợi dụng tình hình hỗn loạn đi trộm vặt đi. Đậu móa, đồng bạn có cũng như không.
Tên đầu lĩnh lập tức cười gằn :
- Tốt. Đã không phải vô danh. Đánh trước nói sau.
Nói rồi y tháo thương ra.
Chỉ thấy cây thương của y, phần thân tuy có vài đường vân cũ kỹ, phần lưỡi lại sắc nhọn chói mắt, xem chừng là một kiện bảo khí.
Trong giang hồ, nhân sĩ dùng thương không nhiều lắm. Thương không linh hoạt, bất tiện đơn đấu, nó chủ yếu dùng trong quân đội. Nhưng vì dài nhất trong các loại vũ khí, chiếm không gian rộng, nên đụng phải cao thủ thương pháp cũng là một chuyện phiền phức.
Tên đầu lĩnh nhìn Lăng Phong, lại lạnh nhạt nói :
- Hừ, lấy vũ khí ra, lão tử không đánh với kẻ tay không ...
- A, lời này vẫn là thật chứ?
- Ý gì? Lão tử là Đương gia ... Khụ, con m* nó sao đoạn này quen vậy?
Có tên lâu la nhỏ giọng nhắc :
- Đương gia, vừa rồi vừa nói xong.
Tên Đương gia lập tức tỉnh ngộ. Lăng Phong thì tủm tỉm cười. Phong ca dân chơi ám khí, căn bản không xài đồ đạc lộ thiên.
Đầu lĩnh liền vung tay :
- Từ từ, đừng vội đắc ý ...
Rút kinh nghiệm quả vô danh vừa xong, y quay đầu đánh mắt một cái. Lập tức có vài tên lâu la Cửu Long tiến lên. Mỗi người cầm một thứ vũ khí trên tay, ánh mắt bất hảo nhìn Lăng Phong.
- Đao? Kiếm? Hay thương? Chọn lấy một cái đi.
Lăng Phong không khỏi vuốt mũi. Thằng kia cũng rất có ý tứ nha.
Có tiếng Diễm Tuyết Cơ phía sau vang lên :
- Lăng Phong, ngươi được không vậy?
- Haha, hóa ra là một tên yếu ớt. Tiểu mỹ nhân, đã biết hắn không được còn theo làm gì nha.
- Nữ thí chủ, bần tăng tu hành sắp đắc đạo, trên thân mọi thứ đều “rất được” đó ...
Lăng Phong buồn bực quát :
- Vớ vẩn, ta còn được hơn các ngươi. Giỡn chơi chút thôi.
- Hứ, không muốn người ta giúp thì thôi.
Diễm Tuyết Cơ giận dỗi nói, nhưng vẫn đứng đó quan sát tiếp. Vốn dĩ chuyện là do nàng ta mà ra. Chẳng qua chính nàng ta cũng tò mò về Lăng Phong. Chiêu thức chỉ pháp kia, ngay cả nàng ta cũng thấy vô cùng hiểm độc.
Lăng Phong thở dài một cái, cầm lấy cây thương.
Vũ khí dài, Phong ca xài cây nào cũng tệ như nhau. Đã thế thì cầm cây dài nhất cho nhanh. Dù sao, hàng họ cứ phải càng dài càng tốt.
Lại nói, vừa rồi hắn câu giờ không muốn đánh, cũng không phải vì sợ hãi đối phương.
Dù sao Lăng Phong cũng đã tính đường làm ăn ở Thái Nguyên lâu dài, có lẽ sẽ dựng một nhánh tiêu cục ở đây, mở đường tiêu Trường An Thái Nguyên. Mà đã mở đường tiêu, kiểu gì cũng phải đụng mấy cái sơn trại loanh quanh như Cửu Long trại này.
Vấn đề là, đã làm ăn, Lăng Phong không muốn thành kẻ càn quấy trong mắt giang hồ. Như vậy về sau sẽ rất khó đi lại.
Trọng yếu nhất là, vụ Vương Bưu hắn hoàn toàn không hiểu gì. Hắn có thể chắc chắn, mình đã bị thứ gì đó khống chế. Lăng Phong đâu có thù hằn gì Vương Bưu mà ra tay, chỉ pháp kia hắn lại càng không biết.
"Gặp quỷ?"
Đây là hai chữ đang lảng vảng trong đầu Lăng Phong.
Chẳng qua, cho dù thực sự có quỷ, cũng không thể kinh vậy chứ? Lại có thể điều khiển hắn?
Hay, chính bản thân Lăng Phong có vấn đề?
Lâu nay Lăng Phong vẫn khổ não một chuyện, chính là những ký ức võ công của hắn. Giống như, trong người hắn có đến hai tâm hồn, chỉ là một cái bị chèn ép cực sâu, phải tận lúc sinh tử kề cận mới xuất hiện.
Lẽ nào lần này lại tái phát rồi?
Lúc này cũng không phải lúc nghĩ ngợi, hắn chép miệng khổ não lần cuối :
- Cửu Long trại chủ, tại hạ đã nói nhiều lần. Không phải ta làm, ta bị người khống chế.
Đầu lĩnh khinh bỉ :
- Ngươi mới nói 1 lần thôi.
- Không hề gì, ta có thể nói lại vài lần nữa.
- Bỏ đi, ngươi không nói ta cũng đã biết.
- Biết là tốt rồi, biết là tốt rồi.
Lăng Phong thở ra, xong xuôi lại ngẩn ra.
“Ấy, đã biết? Đã biết cái gì?”
Chỉ nghe tên kia gằn giọng :
- Cho nên ta phải thế thiên hành đạo. Ngươi rút cục cùng Thiên Diện Quỷ Thủ có quan hệ gì?
Câu này vừa ra, xung quanh không ít người bàn tán sôi nổi :
- Thiên Diện Quỷ Thủ gì vậy?
- A, ta biết. Không lẽ là ma nữ ám sát Dương lão tướng? Cửu Long trại có quan hệ với Dương gia, chắc chắn rõ nhất.
- Cái gì? Là ma nữ đó?
Cũng chỉ có Lăng Phong là ngơ ra, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Đúng lúc này, có tiếng truyền âm vang lên trong đầu hắn :
“Tiểu tử, muốn biết Thiên Diện là ai không?”
“Cố lão điên?”
Quên mất tiêu lão già này cũng đi cùng, cả đoạn vừa rồi ăn no lại biến đâu mất.
Chỉ nghe tiếng lão ta cười gian :
“Nói cho ngươi biết, lão ca vừa trò chuyện với nàng ta xong đấy.”
“Trò chuyện? Các ngươi quen nhau?”
Tiện nói, lão già này ỷ mình 600 năm, luôn mồm gọi người khác là cháu chắt, đây là lần đầu lão xưng "nàng ta" với ai đó.
Cố lão đủng đỉnh truyền âm sang :
“Ngươi cũng quen thôi.”
“Ta cũng quen?”
“Thiên Diện chuyển lời. Vừa rồi nàng ta thấy ngươi, đùa với tiểu tử ngươi một chút. Coi như trả lại chuyện tân lang vứt bỏ thê tử đêm tân hôn.”
“Là ... nàng ta?”
Thiên Diện Quỷ Thủ, chính là Triều Nguyệt Nga sao?
Là đôi mắt đen ngòm đó? Khó trách.
Lăng Phong lại nghĩ đến, chẳng phải hắn gặp Cố lão ở Triều gia trang sao? Lão ta nói mình bị nhốt dưới Định Châu tháp, chẳng biết có bị nhốt thật hay không, nhưng thoát ra vì sao lại chạy tới Triều gia trang?
Không trách lão ta cứ úp úp mở mở, thì ra đã biết Thiên Diện Quỷ Thủ từ đầu. Xem ra, cả hai đều là thứ già bất tử, cũng nhất định đều có âm mưu với Lăng Phong.
Ài, cũng chỉ có Phong ca là đẹp trai phong lưu chân chính thiện lương thiên chân vô tà hồn nhiên đáng yêu ... khụ.
Lại nghe Cố lão đùa cợt :
“Nữ nhân nha, chủ động đến tìm ngươi thế còn đòi gì nữa. Đổi lại là ta, còn mong được người ta khống chế ấy. Lão ca nói rồi, đêm tân hôn ngươi mà không bỏ trốn, thì đã có một cô vợ thần lực trâu bò rồi. Bây giờ thì ngươi đã đắc tội nàng ta, có muốn cưới lại cũng không được đấy. Đáng tiếc đáng tiếc!”
“Ra là cô ta dùng thần lực khống chế ta? Chỉ pháp kia cũng là của cô ta?”
“Haha, tự nghĩ tự xử đi. Lão ca lại đi dạo một chút.”
“Ê, lão điên ...”
Gọi mấy lần vẫn bặt vô âm tín, Lăng Phong buồn bực tỉnh lại.
Lúc này ở bên ngoài, quần chúng bàn tán đang đến hồi kịch liệt :
- Thiên Diện Quỷ Thủ võ công lợi hại lắm sao?
- Đương nhiên. Nghe nói năm đó một mình ả lao vào giữa doanh trại Thiên Ba, dùng chính là Phong Huyệt Chỉ, ám sát Dương lão tướng quân.
- Ầy, kém hiểu biết, Phong Huyệt chỉ kia chỉ là thứ chiêu mà thôi. Có biết vì sao nàng ta xưng Thiên Diện hay không?
- Vì sao?
Lăng Phong nghe thấy liền nhớ lại. Lúc xảy ra tranh chấp, trong đám đông có ai đó cũng nhắc đến chiêu thức này. Không chỉ 3 chữ, chính xác hơn phải là 5 chữ.
“U Linh Phong Huyệt Chỉ”.
“Chậm đã. U Linh?”
Đám đông cũng đang bàn đến đó.
- Ta từng nghe bằng hữu Vạn Thú kể cho. Ả ta có thể biến hóa thành trăm ngàn ảo giác khác nhau đánh lừa đối phương. Mặc kệ ngươi nội công thâm hậu cỡ nào, một sát na lơ đễnh đều dễ dàng mắc bẫy.
- Vạn Thú sơn trang? Ả ta sống gần Vạn Thú lĩnh sao?
- Nghe đâu là trong U Linh Sơn trang gì đó. Nhưng đó là chuyện xưa rồi, chục năm nay đã không nghe đến.
“U Linh sơn trang?” Lăng Phong lại lẩm bẩm.
7 tên Như Vân sát thủ tập sát Lăng Phong, chính là từ U Linh sơn trang.
Có tiếng ai đó quát :
- Hừ, tiểu tử. Ngươi giả vờ ngẩn ra đó làm gì? Chọn vũ khí xong chưa?
Lăng Phong không khỏi cười khổ :
- Thôi thôi, coi như tại hạ lỡ tay.
- Thừa nhận rồi sao? Tốt.
Lăng Phong liền cười gượng :
- Xin lỗi. Tiền thuốc men của hắn, ta sẽ chịu là được chứ gì?
- Nếu xin lõi có thể xong chuyện, còn cần thổ phỉ sao?
- Lời thì như vậy nhưng ... Từ từ, câu vừa rồi không đúng.
Tên đầu lĩnh gằn giọng :
- Nếu ngươi chỉ là nhân sĩ bình thường, ta có thể chấp nhận. Nhưng nếu đã liên quan Thiên Diện, thì không được.
- Chẳng phải các ngươi cũng biết nàng ta tạo ra ảo giác sao? Ta cũng chỉ là nạn nhân thôi.
Nói xong lại chỉ Lý Thành :
- Đúng rồi, có hắn ta làm chứng. Ta còn bị U Linh sơn trang kia ám sát đấy, có thể đồng lõa được gì chứ?
- Hừ, lão tử mặc kệ. Dương gia và Thiên Diện, là tử địch.
Trong đám đông cũng có tiếng quát :
- Dương lão tướng là ân nhân của Thái Nguyên, bọn ta ai cũng hận Thiên Diện. Giết hắn đi!
Lăng Phong nuốt nước miếng.
Lần này ... phiền to rồi đây.
Chỉ là, lại không thằng nào lại gần được ...
- Ê, ngươi là thằng nào, sao cứ đứng chắn ở đây vậy?
- Ông là sư huynh của nàng ta, lũ chúng mày tránh hết ra.
Ra là Hà Mạch Dũng cũng đã có mặt, lấy thân lấp lỗ châu mai.
Chỉ nghe kẻ cầm đầu lạnh giọng với Lăng Phong :
- Hừ, ngươi ra tay tàn độc với huynh đệ chúng ta. Nói câu công đạo đi.
Người này khoảng 30 tuổi, khoác một chiến bào cũ kỹ, nhìn qua khá giống trang phục của quân Tống. Khuôn mặt gã vuông vức khá có khí chất, không giống đám trộm cướp thông thường.
Lăng Phong gắng nở một nụ cười hòa nhã :
- Vừa rồi thực sự không phải chủ ý của ta. Tất cả chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm.
Một tên lâu la ghé mồm chửi :
- Ngươi xuất chiêu đại gia đều nhìn rõ. Không phải chủ ý của ngươi thì của ai? Ma làm chắc?
Lăng Phong không khỏi kinh hãi :
- A, vị huynh đệ này mắt sáng như đuốc nha. Ta cũng đang ngờ ngợ là ma làm đó.
Còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng sấm :
- Bớt sàm ngôn đi, xem đao!
“Vù”
Một bóng người lao ra, kèm tiếng đao phong.
Lăng Phong nghe giọng quen quen, lách người định thần nhìn lại.
Chỉ thấy kẻ cầm đao mặt đen ria mép xoăn tít phì phò nhìn hắn.
- Lý Thành?
- Ngươi là ...? Là ngươi?
Hóa ra là người quen cũ.
Lần trước Lăng Phong bị sát thủ bao vây, chính nhờ Lý Thành cùng tham gia lập La Hán Trận phá vây. Về sau không rõ tên này sống chết ra sao, chẳng ngờ hôm nay gặp lại.
Vừa nhìn thấy đối phương, Lý Thành cũng dừng đao khó chịu. Ít nhiều cũng từng đánh qua, gã biết Lăng Phong không hề dễ chơi.
- Lão Lý, ngươi tạm ra sau.
Đầu lĩnh Cửu Long nhíu mày nhìn Lăng Phong :
- Vừa rồi, là ngươi dùng chỉ pháp?
Lăng Phong gãi đầu :
- Ờ ... không phải ta. Ta không hề biết chỉ pháp.
- Nói láo, chính ngươi ...
Có tên lâu la chen vào, nói được nửa câu thì bị đầu lĩnh trừng mắt, liền cúp đuôi lui lại.
Đầu lĩnh nói :
- Xưng tên đi, ta không giết vô danh.
- A, thật sao? Nói lời giữ lời đó chứ?
Đầu lĩnh không hiểu ra sao :
- Ý gì? Lão tử là Đương gia Cửu Long sơn, đương nhiên nói lời giữ lời.
Lăng Phong cười dài :
- Vậy thì tốt quá, ta chính là Vô Danh.
- Hử?
Lăng Phong hồ hởi tiến lại, rút ra một tờ gì đó :
- Đây, có cả giấy chứng thân của quan phủ. Ài, cha mẹ ta lúc sinh ra ta, sợ lớn lên quá nổi bật, nên để tên là Vô Danh.
May mắn, đợt rồi nhận nhiệm vụ, Phong ca có lấy chỗ Đại Tiếu ít giấy tờ giả. Con dấu thì xong cả rồi, nhưng còn chưa điền tên giả vào, không phải vô danh thì là gì?
Đầu lĩnh há mồm :
- Gặp quỷ, thực là ... vô danh?
Y chỉ định làm màu chút thôi, thế nào lại đụng phải vô danh thật, tiến thoái lưỡng nan.
Cứ tưởng chuyện sẽ kết thúc nhảm nhí như vậy, bỗng có tiếng ai đó trong đám đông :
- Hắn không phải vô danh đâu, là Phong Vân bang tân bang chủ Lăng Phong đó.
Lăng Phong suýt chút ngã ra sau.
“Thằng cờ-hó nào phá game đấy?”
Từ từ, nghe giọng, giống như là ... Bạch Ngọc Đường. Khẳng định đang lợi dụng tình hình hỗn loạn đi trộm vặt đi. Đậu móa, đồng bạn có cũng như không.
Tên đầu lĩnh lập tức cười gằn :
- Tốt. Đã không phải vô danh. Đánh trước nói sau.
Nói rồi y tháo thương ra.
Chỉ thấy cây thương của y, phần thân tuy có vài đường vân cũ kỹ, phần lưỡi lại sắc nhọn chói mắt, xem chừng là một kiện bảo khí.
Trong giang hồ, nhân sĩ dùng thương không nhiều lắm. Thương không linh hoạt, bất tiện đơn đấu, nó chủ yếu dùng trong quân đội. Nhưng vì dài nhất trong các loại vũ khí, chiếm không gian rộng, nên đụng phải cao thủ thương pháp cũng là một chuyện phiền phức.
Tên đầu lĩnh nhìn Lăng Phong, lại lạnh nhạt nói :
- Hừ, lấy vũ khí ra, lão tử không đánh với kẻ tay không ...
- A, lời này vẫn là thật chứ?
- Ý gì? Lão tử là Đương gia ... Khụ, con m* nó sao đoạn này quen vậy?
Có tên lâu la nhỏ giọng nhắc :
- Đương gia, vừa rồi vừa nói xong.
Tên Đương gia lập tức tỉnh ngộ. Lăng Phong thì tủm tỉm cười. Phong ca dân chơi ám khí, căn bản không xài đồ đạc lộ thiên.
Đầu lĩnh liền vung tay :
- Từ từ, đừng vội đắc ý ...
Rút kinh nghiệm quả vô danh vừa xong, y quay đầu đánh mắt một cái. Lập tức có vài tên lâu la Cửu Long tiến lên. Mỗi người cầm một thứ vũ khí trên tay, ánh mắt bất hảo nhìn Lăng Phong.
- Đao? Kiếm? Hay thương? Chọn lấy một cái đi.
Lăng Phong không khỏi vuốt mũi. Thằng kia cũng rất có ý tứ nha.
Có tiếng Diễm Tuyết Cơ phía sau vang lên :
- Lăng Phong, ngươi được không vậy?
- Haha, hóa ra là một tên yếu ớt. Tiểu mỹ nhân, đã biết hắn không được còn theo làm gì nha.
- Nữ thí chủ, bần tăng tu hành sắp đắc đạo, trên thân mọi thứ đều “rất được” đó ...
Lăng Phong buồn bực quát :
- Vớ vẩn, ta còn được hơn các ngươi. Giỡn chơi chút thôi.
- Hứ, không muốn người ta giúp thì thôi.
Diễm Tuyết Cơ giận dỗi nói, nhưng vẫn đứng đó quan sát tiếp. Vốn dĩ chuyện là do nàng ta mà ra. Chẳng qua chính nàng ta cũng tò mò về Lăng Phong. Chiêu thức chỉ pháp kia, ngay cả nàng ta cũng thấy vô cùng hiểm độc.
Lăng Phong thở dài một cái, cầm lấy cây thương.
Vũ khí dài, Phong ca xài cây nào cũng tệ như nhau. Đã thế thì cầm cây dài nhất cho nhanh. Dù sao, hàng họ cứ phải càng dài càng tốt.
Lại nói, vừa rồi hắn câu giờ không muốn đánh, cũng không phải vì sợ hãi đối phương.
Dù sao Lăng Phong cũng đã tính đường làm ăn ở Thái Nguyên lâu dài, có lẽ sẽ dựng một nhánh tiêu cục ở đây, mở đường tiêu Trường An Thái Nguyên. Mà đã mở đường tiêu, kiểu gì cũng phải đụng mấy cái sơn trại loanh quanh như Cửu Long trại này.
Vấn đề là, đã làm ăn, Lăng Phong không muốn thành kẻ càn quấy trong mắt giang hồ. Như vậy về sau sẽ rất khó đi lại.
Trọng yếu nhất là, vụ Vương Bưu hắn hoàn toàn không hiểu gì. Hắn có thể chắc chắn, mình đã bị thứ gì đó khống chế. Lăng Phong đâu có thù hằn gì Vương Bưu mà ra tay, chỉ pháp kia hắn lại càng không biết.
"Gặp quỷ?"
Đây là hai chữ đang lảng vảng trong đầu Lăng Phong.
Chẳng qua, cho dù thực sự có quỷ, cũng không thể kinh vậy chứ? Lại có thể điều khiển hắn?
Hay, chính bản thân Lăng Phong có vấn đề?
Lâu nay Lăng Phong vẫn khổ não một chuyện, chính là những ký ức võ công của hắn. Giống như, trong người hắn có đến hai tâm hồn, chỉ là một cái bị chèn ép cực sâu, phải tận lúc sinh tử kề cận mới xuất hiện.
Lẽ nào lần này lại tái phát rồi?
Lúc này cũng không phải lúc nghĩ ngợi, hắn chép miệng khổ não lần cuối :
- Cửu Long trại chủ, tại hạ đã nói nhiều lần. Không phải ta làm, ta bị người khống chế.
Đầu lĩnh khinh bỉ :
- Ngươi mới nói 1 lần thôi.
- Không hề gì, ta có thể nói lại vài lần nữa.
- Bỏ đi, ngươi không nói ta cũng đã biết.
- Biết là tốt rồi, biết là tốt rồi.
Lăng Phong thở ra, xong xuôi lại ngẩn ra.
“Ấy, đã biết? Đã biết cái gì?”
Chỉ nghe tên kia gằn giọng :
- Cho nên ta phải thế thiên hành đạo. Ngươi rút cục cùng Thiên Diện Quỷ Thủ có quan hệ gì?
Câu này vừa ra, xung quanh không ít người bàn tán sôi nổi :
- Thiên Diện Quỷ Thủ gì vậy?
- A, ta biết. Không lẽ là ma nữ ám sát Dương lão tướng? Cửu Long trại có quan hệ với Dương gia, chắc chắn rõ nhất.
- Cái gì? Là ma nữ đó?
Cũng chỉ có Lăng Phong là ngơ ra, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Đúng lúc này, có tiếng truyền âm vang lên trong đầu hắn :
“Tiểu tử, muốn biết Thiên Diện là ai không?”
“Cố lão điên?”
Quên mất tiêu lão già này cũng đi cùng, cả đoạn vừa rồi ăn no lại biến đâu mất.
Chỉ nghe tiếng lão ta cười gian :
“Nói cho ngươi biết, lão ca vừa trò chuyện với nàng ta xong đấy.”
“Trò chuyện? Các ngươi quen nhau?”
Tiện nói, lão già này ỷ mình 600 năm, luôn mồm gọi người khác là cháu chắt, đây là lần đầu lão xưng "nàng ta" với ai đó.
Cố lão đủng đỉnh truyền âm sang :
“Ngươi cũng quen thôi.”
“Ta cũng quen?”
“Thiên Diện chuyển lời. Vừa rồi nàng ta thấy ngươi, đùa với tiểu tử ngươi một chút. Coi như trả lại chuyện tân lang vứt bỏ thê tử đêm tân hôn.”
“Là ... nàng ta?”
Thiên Diện Quỷ Thủ, chính là Triều Nguyệt Nga sao?
Là đôi mắt đen ngòm đó? Khó trách.
Lăng Phong lại nghĩ đến, chẳng phải hắn gặp Cố lão ở Triều gia trang sao? Lão ta nói mình bị nhốt dưới Định Châu tháp, chẳng biết có bị nhốt thật hay không, nhưng thoát ra vì sao lại chạy tới Triều gia trang?
Không trách lão ta cứ úp úp mở mở, thì ra đã biết Thiên Diện Quỷ Thủ từ đầu. Xem ra, cả hai đều là thứ già bất tử, cũng nhất định đều có âm mưu với Lăng Phong.
Ài, cũng chỉ có Phong ca là đẹp trai phong lưu chân chính thiện lương thiên chân vô tà hồn nhiên đáng yêu ... khụ.
Lại nghe Cố lão đùa cợt :
“Nữ nhân nha, chủ động đến tìm ngươi thế còn đòi gì nữa. Đổi lại là ta, còn mong được người ta khống chế ấy. Lão ca nói rồi, đêm tân hôn ngươi mà không bỏ trốn, thì đã có một cô vợ thần lực trâu bò rồi. Bây giờ thì ngươi đã đắc tội nàng ta, có muốn cưới lại cũng không được đấy. Đáng tiếc đáng tiếc!”
“Ra là cô ta dùng thần lực khống chế ta? Chỉ pháp kia cũng là của cô ta?”
“Haha, tự nghĩ tự xử đi. Lão ca lại đi dạo một chút.”
“Ê, lão điên ...”
Gọi mấy lần vẫn bặt vô âm tín, Lăng Phong buồn bực tỉnh lại.
Lúc này ở bên ngoài, quần chúng bàn tán đang đến hồi kịch liệt :
- Thiên Diện Quỷ Thủ võ công lợi hại lắm sao?
- Đương nhiên. Nghe nói năm đó một mình ả lao vào giữa doanh trại Thiên Ba, dùng chính là Phong Huyệt Chỉ, ám sát Dương lão tướng quân.
- Ầy, kém hiểu biết, Phong Huyệt chỉ kia chỉ là thứ chiêu mà thôi. Có biết vì sao nàng ta xưng Thiên Diện hay không?
- Vì sao?
Lăng Phong nghe thấy liền nhớ lại. Lúc xảy ra tranh chấp, trong đám đông có ai đó cũng nhắc đến chiêu thức này. Không chỉ 3 chữ, chính xác hơn phải là 5 chữ.
“U Linh Phong Huyệt Chỉ”.
“Chậm đã. U Linh?”
Đám đông cũng đang bàn đến đó.
- Ta từng nghe bằng hữu Vạn Thú kể cho. Ả ta có thể biến hóa thành trăm ngàn ảo giác khác nhau đánh lừa đối phương. Mặc kệ ngươi nội công thâm hậu cỡ nào, một sát na lơ đễnh đều dễ dàng mắc bẫy.
- Vạn Thú sơn trang? Ả ta sống gần Vạn Thú lĩnh sao?
- Nghe đâu là trong U Linh Sơn trang gì đó. Nhưng đó là chuyện xưa rồi, chục năm nay đã không nghe đến.
“U Linh sơn trang?” Lăng Phong lại lẩm bẩm.
7 tên Như Vân sát thủ tập sát Lăng Phong, chính là từ U Linh sơn trang.
Có tiếng ai đó quát :
- Hừ, tiểu tử. Ngươi giả vờ ngẩn ra đó làm gì? Chọn vũ khí xong chưa?
Lăng Phong không khỏi cười khổ :
- Thôi thôi, coi như tại hạ lỡ tay.
- Thừa nhận rồi sao? Tốt.
Lăng Phong liền cười gượng :
- Xin lỗi. Tiền thuốc men của hắn, ta sẽ chịu là được chứ gì?
- Nếu xin lõi có thể xong chuyện, còn cần thổ phỉ sao?
- Lời thì như vậy nhưng ... Từ từ, câu vừa rồi không đúng.
Tên đầu lĩnh gằn giọng :
- Nếu ngươi chỉ là nhân sĩ bình thường, ta có thể chấp nhận. Nhưng nếu đã liên quan Thiên Diện, thì không được.
- Chẳng phải các ngươi cũng biết nàng ta tạo ra ảo giác sao? Ta cũng chỉ là nạn nhân thôi.
Nói xong lại chỉ Lý Thành :
- Đúng rồi, có hắn ta làm chứng. Ta còn bị U Linh sơn trang kia ám sát đấy, có thể đồng lõa được gì chứ?
- Hừ, lão tử mặc kệ. Dương gia và Thiên Diện, là tử địch.
Trong đám đông cũng có tiếng quát :
- Dương lão tướng là ân nhân của Thái Nguyên, bọn ta ai cũng hận Thiên Diện. Giết hắn đi!
Lăng Phong nuốt nước miếng.
Lần này ... phiền to rồi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.