Chương 187: Ám sát điện Thái Hòa
Thần Long
04/06/2014
Bên trong điện Thái Hòa.
- Xảo Vân đâu?
Tên thái giám vẫn đầu cấm xuống đất mông chổng lên trời, lẩy bẩy nói :
- Bẩm, Đế Cơ ... Đế Cơ vẫn ... vẫn chưa lên bờ.
- Cái gì? - Triệu Cát suýt nữa ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Đám này chạy vào báo cáo truy cứu trách nhiệm rõ nhanh, hóa ra nạn nhân vẫn đang vẫy vùng dưới nước.
- Bẩm, lần này lên núi, nô tài nghĩ ... không cần lo lắng chuyện sông nước, cho nên cho nên ...
"..."
Triệu Cát có lẽ quá bực, không nghĩ nổi câu nào khác để chửi.
Bên dưới, tên thị vệ bên trái Vệ Thanh nghĩ gì đó, ghé miệng nói thầm :
- Đại nhân, lần này người cứu Đế Cơ không ai khác ngoài đại nhân?
- Ý ngươi là gì? - Vệ Thanh tỏ vẻ không hiểu.
- Đại nhân nghĩ xem, từ sau khi Hoàng hậu không còn, chẳng phải Đại nhân và Hoàng thượng tình cảm dần có xa cách sao?
- Hai chuyện này liên quan gì nhau?
Tên thị vệ kia há họng, da mặt méo xệch. Cơ hội lập công ngay trước mắt, nếu không có Vệ Thanh đứng đây, gã đã đứng ra tự ứng cử cũng nên.
Gã này tên Viên Thế Quý, là Tả Đô úy Vũ Lâm quân.
Viên Thế Quý quên mất tiêu, Vệ Thanh là "con ông cháu cha", lại còn loại "ngoại hạng". Họ Vệ lâu nay đầu óc chỉ lo hưởng thụ, có bao giờ thèm để ý chuyện nhỏ nhặt.
Vũ Lâm quân không phải toàn bộ đều xuất thân trâu bò. Đúng là số "ngồi chơi xơi nước vẫn thăng cấp ầm ầm" như Vệ Thanh chiếm không ít. Nhưng đám còn lại kiểu Viên Thế Quý vẫn phải lo luồn lách chờ cơ may. So với quân lính khác, "duyệt binh danh dự" như Vũ Lâm quân hiếm có cơ hội ra trận đánh đấm lập công, chuyện công lao đều phải tận dụng hết mức, có đôi khi nịnh cấp trên đúng lúc cũng xem như công lao bốn bể. Nói như vậy, vừa trẻ vừa không có hậu trường lại leo được lên hàm Đô úy, chứng tỏ Viên Thế Quý cũng có bản lĩnh không tệ.
Viên Thế Quý thở dài, Đế Cơ rơi xuống nước, ở chỗ này Vệ Thanh lao ra là hợp nhất. Cơ hội tốt như vậy lại dài dòng, ra đến hồ nước chỉ e Đế Cơ với chả Đế Hậu đã thăng thiên cả.
Gã chưa kịp giải thích, đã nghe Triệu Cát mắng tiếp :
- Thị vệ ở đâu hết?
"..."
Không một ai trả lời.
Lần này Triệu Cát dời giá ra đây, đem Vũ Lâm quân theo làm cận vệ, trong khi Điện tiền Thị vệ lại cho bảo vệ vòng ngoài.
Điện tiền Đô Chỉ huy sứ không có mặt, trách nhiệm cao nhất nằm ở Vệ Thanh, nhưng gã lại là người của Vũ Lâm quân, hai bên một Nam Nha một Bắc Nha, không ai quản nổi ai. Thành ra, đám Thị vệ ở ngoài cũng thờ ơ giả vờ câm điếc. Làm tốt thì Vệ Thanh và Vũ Lâm quân hưởng, làm hỏng thì phe Điện tiền ăn cả, chả ai ngu mà "tùy tiện lập công".
Dương Thanh Phong hắng giọng :
- Đạo Quân, Tam Thanh Vô Cực cốt để tĩnh tâm, ngài một khắc động nộ sẽ ảnh hưởng công lực cả mấy ngày.
- Ngươi ...
Triệu Cát nghe câu này suýt nữa quay sang chửi m* nó. Con gái rơi xuống nước, đám thủ hạ ăn hại không lo cứu thì thôi, còn chạy vào báo cáo lề mà lề mề, không máu lên đầu mới lạ. Đã thế còn đâm ra thằng bố láo nào gan hùm dám khuyên lão ta hạ hỏa.
Có điều, nhìn thấy người nói là Dương Thanh Phong, Triệu Cát phun không ra câu chửi. Đạo sĩ tu hành không đụng "sắc dục", con cái đều không có, mặt mũi lúc nào cũng như tượng sáp, Triệu Cát chả buồn so đo với họ Dương.
Dương Thanh Phong liếc nhìn ba người Tiểu Uyển sắp ra khỏi phòng, nghĩ gì đó chắp tay nói :
- Đạo Quân, đệ tử của bần đạo đều thân pháp hơn người, chuyện cứu người có thể giao cho chúng.
Vệ Thanh lúc này mới tỉnh ra :
- Quan Gia, thần cũng xin đi.
Triệu Cát nghe đến phiền, sực nhớ ra tên đáng trách nhất chính là thằng cháu trời đánh này, không thể vội hơn phất tay quát :
- Được rồi, mau cứu. Ai lập công, trẫm thưởng lớn.
Vệ Thanh chắp tui lui ra.
Đội hình cứu người, nhưng một điểm vội vã cũng không có.
Chẳng qua, cái hồ Phi Ngư kia nước nông chưa đến ngực, thậm chí đáy hồ không hề bùn nhão, đi lại như đất bằng. Vị Hiến Đức Đế Cơ kia rơi xuống nước, chỉ cần đừng bị sặc nước hoặc quá ngu ngốc, vùng vẫy dẫm đạp một lát tám phần có thể chạm chân xuống đáy. Thế quái nào phải cần Thống lĩnh Vũ Lâm quân cộng thêm ba nữ nội tu Toàn Chân ra tay, hình như còn cả một Chúc Tề Bưu ở ngoài nữa.
Viên Thế Quý theo sát Vệ Thanh, lúc ngang cửa điện Thái Hòa, gã lơ đễnh phất tay nhẹ vào không khí. Toàn bộ Vũ Lâm quân gác quanh điện đồng loạt theo Vệ Thanh ra hồ. Xem chừng huynh đệ muốn cùng nhau đi "hôi" công lao.
Bên trong, Triệu Cát lúc này mới để ý, quỳ ở dưới không chỉ tên thái giám, còn có một cung nữ khác, lão buồn bực nói :
- Còn có chuyện gì?
Tên thái giám vẫn không dám ngẩng đầu :
- Con nô tì này lỡ tay chạm vào Đế Cơ, mới khiến Đế Cơ mất thăng bằng ...
Đám xung quanh mặt hiện rõ hai chữ "ngu v*", chuyện như vậy chết chắc, không nhảy luôn xuống chuộc tội còn chạy vào đây quỳ.
Dương Thanh Phong liếc nhìn cung nữ đang quỳ, nhíu mày chốc lát.
Cô gái này trang phục không khác gì các cung nữ đang hầu hạ cạnh Triệu Cát, nhưng dường như khí chất hơi bất đồng. Điều đáng nói hơn, đó là dáng dấp khi quỳ xuống của cô ta.
Rất "cong", rất uyển chuyển, rất kỳ quái.
Dương Thanh Phong không phải phường háo sắc, thời thanh niên cũng lăn lộn giang hồ một hai, chỉ một dáng cong cong mà khiến gã mất tập trung là không thể nào. Chẳng qua trong không khí tràn đầy mùi bất thường kiểu này, cao thủ như họ Dương cũng sinh cảm giác nhạy bén hơn hẳn. Tư thế quỳ này, không phải kiểu phục tùng sợ hãi, mà như thể đang lấy đà chuẩn bị bật dậy.
Triệu Cát dường như bị thứ gì đó sai khiến, ánh mắt dịu hẳn lại, đưa tay nói theo vô thức :
- Trẫm miễn tội, đứng dậy đi.
Vài người khác trong phòng không hiểu ra sao, hoàn toàn ngơ ngác.
Cung nữ kia chỉ chờ có vậy, từ từ ngẩng đầu nói :
- Đa tạ Triệu Quan Gia ...
Dương Thanh Phong chỉ nghe đến chữ "Triệu", liền biết có chuyện không ổn. Ở cả cái Đại Tống này, Quan Gia chỉ có một, làm gì lúc xưng hô còn thêm chữ Triệu vào đầu, đây là tội lớn - khi quân phạm thượng.
"Vù"
"Vù"
"Uuuung"
"Keng keng"
"..."
- Hộ giá, hộ giá ... có thích khách ... người đâu ...
Từ lúc âm thanh đầu tiên vang lên cho đến lúc mấy tên thái giám kêu loạn, tính ra chưa đầy một phân thời gian, thế nhưng đã một loạt đụng độ xảy ra.
Nữ nhân kia không rõ từ đâu rút ra một cây nhuyễn kiếm, lưỡi kiếm vô cùng mỏng manh, lúc vung ra có cảm giác như một tấm lụa bạc đang bay lượn. Cô ta chỉ đứng trên một chân, cả người ngả ngang, kiếm chỉ thẳng hướng Triệu Cát. Tư thế ám sát mà như đang múa kiếm, cả người lẫn kiếm uốn cong trên không, nhìn vô cùng đẹp mắt, nhưng âm thanh "ung ung" đi kèm lại rất đáng sợ.
Lúc lưỡi kiếm đến sát ngực Triệu Cát, từ đằng sau ghế rồng đột nhiên xuất hiện ba bóng người.
Tiếng vù đầu tiên là của cung nữ kia, những tiếng vù vù tiếp theo chính là của những người này. Bọn họ đều mang trang phục màu vàng bó sát, nhưng không có khải giáp như đám Thị vệ bên ngoài.
Dương Thanh Phong là đại cao thủ, phản ứng dĩ nhiên nhanh nhất nhì chỗ này. Nhưng ngay từ đầu Dương Thanh Phong đã biết thừa cạnh Hoàng đế còn có cao thủ bí mật bảo vệ, lúc cần kíp chúng sẽ ra tay. Ngoài ra, gã đoán nữ thích khách kia cũng chả bao nhiêu cân lượng. Vì vậy Dương Thanh Phong mang tâm lý bàng quan xem kịch.
Triệu Cát ngã lăn ra đất, may cho lão ta ba cận vệ kia che chắn kịp thời, thế nhưng một người cũng dính trọng thương.
Cung nữ kia nhón chân đáp xuống đất, liếc nhìn Dương Thanh Phong.
Khí thế đột nhiên khác hẳn.
Dương Thanh Phong trong mắt hiện vẻ khó tin.
Dương Thanh Phong bấy lâu luôn tự phụ về bản thân. Gã đang chưởng quản Toàn Chân thay sư phụ, có cơ hội đi đây đi đó, ngay cả Kim Quốc cũng từng đến. Trong lứa tuổi tầm dưới 40, Dương Thanh Phong tự nghĩ mình xưng thứ hai thiên hạ không ai dám đứng nhất cả. Nếu tính về võ công, ngoại trừ hai lão cung phụng ở Liệt Diễm Trang, sư phụ Vương Viễn Tri Vương chân nhân, vài lão bất tử gần đất xa trời ở Thiếu Lâm Cái Bang, Dương Thanh Phong căn bản không phục ai. Hơn nữa, mấy lão già này đều sắp chết cả, không hơi đâu đi tranh chấp với đám con cháu như gã.
Ngay như ba tên hộ vệ kia, Dương Thanh Phong dù biết chúng là đệ tử của hai lão cung phụng Liệt Diễm Trang, nhưng gã vẫn không xem trọng. Tính theo vai vế giang hồ, ba người này ngang ngửa với Dương Thanh Phong, nhưng nếu chơi "1vs1", Dương Thanh Phong vẫn tự tin mình sẽ thắng.
Thế nhưng cung nữ kia rõ ràng còn rất trẻ, chỉ e chưa đến 30, nhưng khí thế phát ra lại đến mức này, một chiêu đã làm trọng thương một trong ba người kia liên thủ. Mặc dù nàng ta ra tay bất ngờ chiếm tiên cơ, nhưng ngay Dương Thanh Phong cũng tự biết, nếu đổi lại gã ra tay chưa chắc có thể làm được như vậy.
Dương Thanh Phong quyết định ra tay. Nói cho cùng, đây là đất Toàn Chân, sơ sẩy để Triệu Cát có chuyện chỗ này, cả giáo sẽ không yên ổn nổi.
Có điều ...
- Hừ, bần đạo không ra tay thì thôi, ma nữ ngươi lại đòi ra tay trước?
Nữ thích khách nhếch miệng cười nhẹ, lại ngả người, hai tay chụm lại. Cả người nàng ta trông như đóa hoa chúm chím, cũng chỉ mỗi Dương Thanh Phong chịu áp lực mới biết cái "đóa hoa" này khó chơi thế nào.
Quanh người Dương Thanh Phong hiện một tầng gì đó nhàn nhạt, lúc đầu to ra, sau đó thu nhỏ rồi biến mất. Tưởng chừng thứ "đồ chơi" này chỉ hiện cho vui, nhưng đám xung quanh lại cảm nhận rõ ràng không khí như vừa bị bẻ cong, bị ép nén vào, rồi lại nở ra, bản thân họ cũng hít thở không thông.
"Bùng"
- Xảo Vân đâu?
Tên thái giám vẫn đầu cấm xuống đất mông chổng lên trời, lẩy bẩy nói :
- Bẩm, Đế Cơ ... Đế Cơ vẫn ... vẫn chưa lên bờ.
- Cái gì? - Triệu Cát suýt nữa ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Đám này chạy vào báo cáo truy cứu trách nhiệm rõ nhanh, hóa ra nạn nhân vẫn đang vẫy vùng dưới nước.
- Bẩm, lần này lên núi, nô tài nghĩ ... không cần lo lắng chuyện sông nước, cho nên cho nên ...
"..."
Triệu Cát có lẽ quá bực, không nghĩ nổi câu nào khác để chửi.
Bên dưới, tên thị vệ bên trái Vệ Thanh nghĩ gì đó, ghé miệng nói thầm :
- Đại nhân, lần này người cứu Đế Cơ không ai khác ngoài đại nhân?
- Ý ngươi là gì? - Vệ Thanh tỏ vẻ không hiểu.
- Đại nhân nghĩ xem, từ sau khi Hoàng hậu không còn, chẳng phải Đại nhân và Hoàng thượng tình cảm dần có xa cách sao?
- Hai chuyện này liên quan gì nhau?
Tên thị vệ kia há họng, da mặt méo xệch. Cơ hội lập công ngay trước mắt, nếu không có Vệ Thanh đứng đây, gã đã đứng ra tự ứng cử cũng nên.
Gã này tên Viên Thế Quý, là Tả Đô úy Vũ Lâm quân.
Viên Thế Quý quên mất tiêu, Vệ Thanh là "con ông cháu cha", lại còn loại "ngoại hạng". Họ Vệ lâu nay đầu óc chỉ lo hưởng thụ, có bao giờ thèm để ý chuyện nhỏ nhặt.
Vũ Lâm quân không phải toàn bộ đều xuất thân trâu bò. Đúng là số "ngồi chơi xơi nước vẫn thăng cấp ầm ầm" như Vệ Thanh chiếm không ít. Nhưng đám còn lại kiểu Viên Thế Quý vẫn phải lo luồn lách chờ cơ may. So với quân lính khác, "duyệt binh danh dự" như Vũ Lâm quân hiếm có cơ hội ra trận đánh đấm lập công, chuyện công lao đều phải tận dụng hết mức, có đôi khi nịnh cấp trên đúng lúc cũng xem như công lao bốn bể. Nói như vậy, vừa trẻ vừa không có hậu trường lại leo được lên hàm Đô úy, chứng tỏ Viên Thế Quý cũng có bản lĩnh không tệ.
Viên Thế Quý thở dài, Đế Cơ rơi xuống nước, ở chỗ này Vệ Thanh lao ra là hợp nhất. Cơ hội tốt như vậy lại dài dòng, ra đến hồ nước chỉ e Đế Cơ với chả Đế Hậu đã thăng thiên cả.
Gã chưa kịp giải thích, đã nghe Triệu Cát mắng tiếp :
- Thị vệ ở đâu hết?
"..."
Không một ai trả lời.
Lần này Triệu Cát dời giá ra đây, đem Vũ Lâm quân theo làm cận vệ, trong khi Điện tiền Thị vệ lại cho bảo vệ vòng ngoài.
Điện tiền Đô Chỉ huy sứ không có mặt, trách nhiệm cao nhất nằm ở Vệ Thanh, nhưng gã lại là người của Vũ Lâm quân, hai bên một Nam Nha một Bắc Nha, không ai quản nổi ai. Thành ra, đám Thị vệ ở ngoài cũng thờ ơ giả vờ câm điếc. Làm tốt thì Vệ Thanh và Vũ Lâm quân hưởng, làm hỏng thì phe Điện tiền ăn cả, chả ai ngu mà "tùy tiện lập công".
Dương Thanh Phong hắng giọng :
- Đạo Quân, Tam Thanh Vô Cực cốt để tĩnh tâm, ngài một khắc động nộ sẽ ảnh hưởng công lực cả mấy ngày.
- Ngươi ...
Triệu Cát nghe câu này suýt nữa quay sang chửi m* nó. Con gái rơi xuống nước, đám thủ hạ ăn hại không lo cứu thì thôi, còn chạy vào báo cáo lề mà lề mề, không máu lên đầu mới lạ. Đã thế còn đâm ra thằng bố láo nào gan hùm dám khuyên lão ta hạ hỏa.
Có điều, nhìn thấy người nói là Dương Thanh Phong, Triệu Cát phun không ra câu chửi. Đạo sĩ tu hành không đụng "sắc dục", con cái đều không có, mặt mũi lúc nào cũng như tượng sáp, Triệu Cát chả buồn so đo với họ Dương.
Dương Thanh Phong liếc nhìn ba người Tiểu Uyển sắp ra khỏi phòng, nghĩ gì đó chắp tay nói :
- Đạo Quân, đệ tử của bần đạo đều thân pháp hơn người, chuyện cứu người có thể giao cho chúng.
Vệ Thanh lúc này mới tỉnh ra :
- Quan Gia, thần cũng xin đi.
Triệu Cát nghe đến phiền, sực nhớ ra tên đáng trách nhất chính là thằng cháu trời đánh này, không thể vội hơn phất tay quát :
- Được rồi, mau cứu. Ai lập công, trẫm thưởng lớn.
Vệ Thanh chắp tui lui ra.
Đội hình cứu người, nhưng một điểm vội vã cũng không có.
Chẳng qua, cái hồ Phi Ngư kia nước nông chưa đến ngực, thậm chí đáy hồ không hề bùn nhão, đi lại như đất bằng. Vị Hiến Đức Đế Cơ kia rơi xuống nước, chỉ cần đừng bị sặc nước hoặc quá ngu ngốc, vùng vẫy dẫm đạp một lát tám phần có thể chạm chân xuống đáy. Thế quái nào phải cần Thống lĩnh Vũ Lâm quân cộng thêm ba nữ nội tu Toàn Chân ra tay, hình như còn cả một Chúc Tề Bưu ở ngoài nữa.
Viên Thế Quý theo sát Vệ Thanh, lúc ngang cửa điện Thái Hòa, gã lơ đễnh phất tay nhẹ vào không khí. Toàn bộ Vũ Lâm quân gác quanh điện đồng loạt theo Vệ Thanh ra hồ. Xem chừng huynh đệ muốn cùng nhau đi "hôi" công lao.
Bên trong, Triệu Cát lúc này mới để ý, quỳ ở dưới không chỉ tên thái giám, còn có một cung nữ khác, lão buồn bực nói :
- Còn có chuyện gì?
Tên thái giám vẫn không dám ngẩng đầu :
- Con nô tì này lỡ tay chạm vào Đế Cơ, mới khiến Đế Cơ mất thăng bằng ...
Đám xung quanh mặt hiện rõ hai chữ "ngu v*", chuyện như vậy chết chắc, không nhảy luôn xuống chuộc tội còn chạy vào đây quỳ.
Dương Thanh Phong liếc nhìn cung nữ đang quỳ, nhíu mày chốc lát.
Cô gái này trang phục không khác gì các cung nữ đang hầu hạ cạnh Triệu Cát, nhưng dường như khí chất hơi bất đồng. Điều đáng nói hơn, đó là dáng dấp khi quỳ xuống của cô ta.
Rất "cong", rất uyển chuyển, rất kỳ quái.
Dương Thanh Phong không phải phường háo sắc, thời thanh niên cũng lăn lộn giang hồ một hai, chỉ một dáng cong cong mà khiến gã mất tập trung là không thể nào. Chẳng qua trong không khí tràn đầy mùi bất thường kiểu này, cao thủ như họ Dương cũng sinh cảm giác nhạy bén hơn hẳn. Tư thế quỳ này, không phải kiểu phục tùng sợ hãi, mà như thể đang lấy đà chuẩn bị bật dậy.
Triệu Cát dường như bị thứ gì đó sai khiến, ánh mắt dịu hẳn lại, đưa tay nói theo vô thức :
- Trẫm miễn tội, đứng dậy đi.
Vài người khác trong phòng không hiểu ra sao, hoàn toàn ngơ ngác.
Cung nữ kia chỉ chờ có vậy, từ từ ngẩng đầu nói :
- Đa tạ Triệu Quan Gia ...
Dương Thanh Phong chỉ nghe đến chữ "Triệu", liền biết có chuyện không ổn. Ở cả cái Đại Tống này, Quan Gia chỉ có một, làm gì lúc xưng hô còn thêm chữ Triệu vào đầu, đây là tội lớn - khi quân phạm thượng.
"Vù"
"Vù"
"Uuuung"
"Keng keng"
"..."
- Hộ giá, hộ giá ... có thích khách ... người đâu ...
Từ lúc âm thanh đầu tiên vang lên cho đến lúc mấy tên thái giám kêu loạn, tính ra chưa đầy một phân thời gian, thế nhưng đã một loạt đụng độ xảy ra.
Nữ nhân kia không rõ từ đâu rút ra một cây nhuyễn kiếm, lưỡi kiếm vô cùng mỏng manh, lúc vung ra có cảm giác như một tấm lụa bạc đang bay lượn. Cô ta chỉ đứng trên một chân, cả người ngả ngang, kiếm chỉ thẳng hướng Triệu Cát. Tư thế ám sát mà như đang múa kiếm, cả người lẫn kiếm uốn cong trên không, nhìn vô cùng đẹp mắt, nhưng âm thanh "ung ung" đi kèm lại rất đáng sợ.
Lúc lưỡi kiếm đến sát ngực Triệu Cát, từ đằng sau ghế rồng đột nhiên xuất hiện ba bóng người.
Tiếng vù đầu tiên là của cung nữ kia, những tiếng vù vù tiếp theo chính là của những người này. Bọn họ đều mang trang phục màu vàng bó sát, nhưng không có khải giáp như đám Thị vệ bên ngoài.
Dương Thanh Phong là đại cao thủ, phản ứng dĩ nhiên nhanh nhất nhì chỗ này. Nhưng ngay từ đầu Dương Thanh Phong đã biết thừa cạnh Hoàng đế còn có cao thủ bí mật bảo vệ, lúc cần kíp chúng sẽ ra tay. Ngoài ra, gã đoán nữ thích khách kia cũng chả bao nhiêu cân lượng. Vì vậy Dương Thanh Phong mang tâm lý bàng quan xem kịch.
Triệu Cát ngã lăn ra đất, may cho lão ta ba cận vệ kia che chắn kịp thời, thế nhưng một người cũng dính trọng thương.
Cung nữ kia nhón chân đáp xuống đất, liếc nhìn Dương Thanh Phong.
Khí thế đột nhiên khác hẳn.
Dương Thanh Phong trong mắt hiện vẻ khó tin.
Dương Thanh Phong bấy lâu luôn tự phụ về bản thân. Gã đang chưởng quản Toàn Chân thay sư phụ, có cơ hội đi đây đi đó, ngay cả Kim Quốc cũng từng đến. Trong lứa tuổi tầm dưới 40, Dương Thanh Phong tự nghĩ mình xưng thứ hai thiên hạ không ai dám đứng nhất cả. Nếu tính về võ công, ngoại trừ hai lão cung phụng ở Liệt Diễm Trang, sư phụ Vương Viễn Tri Vương chân nhân, vài lão bất tử gần đất xa trời ở Thiếu Lâm Cái Bang, Dương Thanh Phong căn bản không phục ai. Hơn nữa, mấy lão già này đều sắp chết cả, không hơi đâu đi tranh chấp với đám con cháu như gã.
Ngay như ba tên hộ vệ kia, Dương Thanh Phong dù biết chúng là đệ tử của hai lão cung phụng Liệt Diễm Trang, nhưng gã vẫn không xem trọng. Tính theo vai vế giang hồ, ba người này ngang ngửa với Dương Thanh Phong, nhưng nếu chơi "1vs1", Dương Thanh Phong vẫn tự tin mình sẽ thắng.
Thế nhưng cung nữ kia rõ ràng còn rất trẻ, chỉ e chưa đến 30, nhưng khí thế phát ra lại đến mức này, một chiêu đã làm trọng thương một trong ba người kia liên thủ. Mặc dù nàng ta ra tay bất ngờ chiếm tiên cơ, nhưng ngay Dương Thanh Phong cũng tự biết, nếu đổi lại gã ra tay chưa chắc có thể làm được như vậy.
Dương Thanh Phong quyết định ra tay. Nói cho cùng, đây là đất Toàn Chân, sơ sẩy để Triệu Cát có chuyện chỗ này, cả giáo sẽ không yên ổn nổi.
Có điều ...
- Hừ, bần đạo không ra tay thì thôi, ma nữ ngươi lại đòi ra tay trước?
Nữ thích khách nhếch miệng cười nhẹ, lại ngả người, hai tay chụm lại. Cả người nàng ta trông như đóa hoa chúm chím, cũng chỉ mỗi Dương Thanh Phong chịu áp lực mới biết cái "đóa hoa" này khó chơi thế nào.
Quanh người Dương Thanh Phong hiện một tầng gì đó nhàn nhạt, lúc đầu to ra, sau đó thu nhỏ rồi biến mất. Tưởng chừng thứ "đồ chơi" này chỉ hiện cho vui, nhưng đám xung quanh lại cảm nhận rõ ràng không khí như vừa bị bẻ cong, bị ép nén vào, rồi lại nở ra, bản thân họ cũng hít thở không thông.
"Bùng"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.