Chương 250: Bát Mạch Đồ
Thần Long
11/11/2014
Căn phòng chập choạng ánh nến.
Thái Nguyên tháng 8, gió luồn khe cửa se se lạnh.
- Lão Cố, ngươi có từng nghe qua Đoạn Cân Nhẫn?
Cố lão nói trong Bát Mỹ Đồ có "huyền cơ", Lăng Phong đành căng mắt ngâm cứu. Trong lúc vẫn chưa nhìn ra, hắn đành thuận miệng hỏi một câu.
Nói cũng phải, bên cạnh có một kho tri thức như Cố lão, cớ sao không hỏi ngay từ đầu?
Chỉ nghe Cố lão lạnh nhạt nói :
- Đoạn Cân Nhẫn? Chưa từng.
Lăng Phong quay đầu xem xét vẻ mặt của Cố lão, e sợ lão già này dối hắn. Chẳng qua, lão này sống lâu thành tinh, nhìn mặt lão đoán được suy nghĩ chỉ e thiên hạ còn chưa ai làm được.
"Có nên nói cho lão ta không?" Lăng Phong thầm đắn đo.
Số phận Lâm thị đã khổ như vậy, lại luôn luôn tin Phật, thật không biết giờ này Phật ở nơi đâu. Lăng Phong chỉ nghĩ, ông trời cũng không nên tuyệt đường sống những người như mẫu thân đi, không đến mức kể chuyện của bà ra lại rơi vào bẫy rập.
Nghĩ nghĩ một lát, rút cục cắn răng kể :
- Đoạn Cân Nhẫn là độc vật nổi tiếng của Thục trung Đường Môn. Độc này được chế từ cây hồ ma Tây Vực, không màu không mùi không vị, dùng độc xong không để lại dấu hiệu khác. Nó khiến nạn nhân rơi vào trạng thái chết, kỳ thực vẫn còn sống. Chỉ cần bằng cách nào đó cung cấp đủ dưỡng chất cho cơ thể, sau cùng tìm ra thuốc giải liền có thể cứu sống nạn nhân.
Cố lão nghe đến đây, không khỏi hiếu kỳ nổi dậy :
- Chết giả kéo dài trong bao lâu?
- Không biết. Nhưng quá 5 năm không tìm được thuốc giải thì vô phương cứu chữa.
- Thân thể toàn vẹn? - Cố lão hỏi dồn.
Nghĩ đến liệu pháp của Liễu Thanh Nghi làm trên người Lâm Nghi Anh, dù không tận mắt chứng kiến là gì, Lăng Phong vẫn gật đầu :
- Nếu có cách bảo dưỡng thì toàn vẹn.
- Ồ? Còn có thứ thú vị như vậy. Nếu biết thứ này từ trước, ta cũng không phải dùng thân thể của kẻ khác. Haha.
"Cố lão quả thật không biết Đoạn Cân Nhẫn, thậm chí Đường môn cũng không? Lão già này ngủ đông 600 năm, có lẽ nào thời của lão ta Đường Môn còn chưa xuất hiện?"
Nhìn phản ứng của Cố lão, Lăng Phong lại âm thầm suy đoán.
Cố lão lại đột nhiên hỏi :
- Ngươi muốn tìm thuốc giải kia? Có người thân bị trúng độc sao?
Lăng Phong không nói, chỉ gật gật đầu.
Cố lão trầm ngâm nói :
- Cái thứ Đoạn Cân Nhẫn kia, xem ra cũng tầm thường thôi, nếu không lão tổ tông của ngươi phải nghe qua rồi. Chiếu theo tình huống ngươi kể, ta cảm giác đây không phải là độc dược, mà là mê dược. Trong thiên hạ, mê dược tầm thường nhất chính là Mông Hãn dược, sau đó đến Thiên Ma tán, Nhuyễn Cân tán các loại. Còn có nha, Bách Hoa Tiêu Hồn tán, không những khiến nạn nhân hôn mê còn làm thần trí điên đảo. Khà khà, nhưng này chưa là gì, Thiên Túy Lan Hương nha, cái thứ này mà để nữ nhân chạm vào, mấy ngày không tỉnh, muốn lật kiểu nào thì lật, thế nhưng kỳ quái, phản ứng lại rất nhạy cảm ...
- E hèm. - Lăng Phong toát mồ hôi, hắng giọng nhắc nhở.
Cố lão mặt già không đổi sắc, cười tà dị :
- ... A ha ha, lạc đề lạc đề. Nói tiếp, trong các thứ mê dược, xếp đệ nhất có thể kể đến Cửu U Đoạt Hồn tán. Ngừng hô hấp, tứ chi cứng lại, chết giả 1 tháng, tình trạng không khác Đoạn Cân Nhẫn ngươi kể là bao, chỉ thời gian kém hơn.
- Cửu U Đoạt Hồn? - Lăng Phong lẩm bẩm.
- Ngươi nghe tên chắc cũng biết nó ở đâu đi?
- U Minh cung?
Lăng Phong tỉnh ngộ, rồi lại nhíu mày. U Minh cung đụng nhau một lần, chỉ e đã trốn biệt vào núi, biết tìm nơi đâu.
Cố lão lại nói :
- Ngươi nếu muốn biết rõ hơn, có thể chạy đi hỏi Tiểu Si. Chẳng qua thứ này rất quý giá, ngoài tên Bạch Tiểu thư nọ có biết thì biết, còn không chỉ sợ không còn ai. Nếu ngươi nói chuyện này sớm hớn, lần trước ngoài Cửu U Tâm Kinh ta đã có thể tra luôn Cửu U Đoạt Hồn tư tay hắn ...
Lăng Phong vỗ đầu đáng tiếc. Tiểu Si chính là tên đệ tử U Minh cung luyện Si Mị thần công đi theo bọn hắn, nói không chừng có thể biết chút manh mối ...
Hắn vừa nhấc chân muốn đứng dậy, lại nghe Cố lão trầm giọng nói :
- Tiểu tử, thay vì cứ chạy đông chạy tây hỏi han tin tức, ta thấy ngươi tích cực luyện công mới là đúng đắn. Ngươi nghĩ đi, độc vật cao cấp như vậy, ngươi cứ như bây giờ đi tìm? Tìm ra manh mối thì đã sao? Dùng cái gì để đổi lấy thuốc giải? Cướp sao?
Lăng Phong khựng người lại, vấn đề này không phải hắn không nghĩ đến, chỉ là nghĩ chưa thông suốt.
Cố lão tiếp tục rèn dũa, giọng cứ trầm hẳn xuống :
- ... Bấy lâu nay lão phu nhắc nhở, có những kẻ đang âm thầm tìm giết ngươi. Tốt lắm, ngươi không cho là quan trọng, không để trong lòng. Vậy chuyện này thì sao? Nhìn phản ứng của tiểu tử ngươi, xem ra ngay cả kẻ bỏ độc cũng chưa chắc là ai đi. Nói vậy, chẳng may tìm ra hắn, lại gặp kẻ mạnh hơn ngươi gấp mấy lần, ngươi sẽ làm gì đây? Cầu xin sao? Liều mạng sao? Một khi ngươi là cao thủ, chỉ cần ngươi hô một tiếng, không sợ có kẻ tự dâng thuốc giải đến cho ngươi, đem kẻ thù đến trước mặt cho người mặc sức chém giết a ...
Từng chữ từng chữ như tiếng chuông, đánh thẳng vào tai Lăng Phong.
Hắn nắm chặt lòng bàn tay. Cũng giống như ngày đó, bị lão già Lăng Bá hạ nhục ở Tô Châu, hôm nay một lần nữa Lăng Phong lại tìm ra ý chí để tiếp tục ...
- Không cần nói xa, hiện tại đã có người tìm đến rồi đấy.
- Ai? - Lăng Phong giật mình.
- Hừm, vừa rồi nếu không có lão phu đứng trên mái nhà trấn giúp ngươi. Ngươi nghĩ mình chạy về được sao?
"Ý gì?"
Kỳ thực, từ chiều nay, Lăng Phong cũng có cảm giác kỳ quái theo người, như thể có ai đó cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc chiều, việc Cố lão để tiểu tử Hoa Lê nhón tay đoạt tranh mà không hề ngăn cản đã khiến Lăng Phong kỳ quái. Vừa lúc, sát khí trong phòng Lâm Hàm Uẩn đè lên người Lăng Phong khiến hắn thật sự khó hiểu.
Giờ này, kết hợp với mấy câu lấp lửng của Cố lão ...
"Hóa ra là vậy. Tên chuột lông trắng Bạch Ngọc Đường thế mà nói đúng. Có người giấu mặt về cùng Lâm Hàm Uẩn. Là cao thủ."
...
Lăng Phong nhìn tấm Bát Mỹ đồ trong tay, nhìn ngang nhìn dọc nhìn trái nhìn phải. Đủ cách, từ thấm nước trà cho tới hơ lửa, hoàn toàn chả thấy cái gì "huyền cơ", chỉ thấy tâm thần nhộn nhạo, tòan nghĩ đến cảnh nữ nhân trần truồng trước mặt. Thậm chí suýt chút muốn đốt nó ra, may mà Cố lão ngăn kịp.
Thấy Lăng Phong đã bó tay, Cố lão ngáp một cái rõ dài, đưa tay vỗ vỗ lên miệng, lười nhác nói :
- Dùng thần lực đi ...
"M*, quên mất." Lăng Phong ngẩn ra. Chỉ là, hắn không nghĩ một bức tranh lại phải đem thần lực ra xem.
Hóa ra bức Bát Mỹ Đồ này có đến hai tầng giấy, tầng bên trên chỉ cho phàm phu tục tử xem, bên dưới mới là nội dung chân chính, phải dùng đến thần lực "quét" mới xem được.
Chỉ thấy ở tầng thứ hai, cứ mỗi vị mỹ nhân lại chẳng chịt những đường kỳ quái màu đen khắp thân thể. Những đường li ti này, còn thêm mấy chấm đỏ, trông cứ như ...
- Huyệt vị? Kinh mạch? - Lăng Phong thốt lên.
Cố lão gật gù, vuốt râu thong dong cười nói :
- Nhìn ra rồi sao? Đây là bảo vật luyện công, không phải Bát Mỹ, mà là Bát Mạch Đồ.
- Bát ... Mạch Đồ?
Lăng Phong hiểu ra gì đó. Bát Mạch, nói không chừng chính là Kỳ Kinh Bát Mạch, hắn đành dụng tâm quan sát một lần nữa. Càng nhìn, lồng ngực hắn càng như muốn nổ ra.
Bát Mạch gồm Nhâm - Đốc - Xung - Đới - Âm Duy - Dương Duy - Âm Khiêu - Dương Khiêu. Lăng Phong nhờ vào các loại sách giang hồ đả thông đến mạch Đới thì tịt, không cách nào tiến triển thêm. Nghe nói phải gia nhập các môn phái lớn mới biết cách đả thông nốt 4 mạch còn lại.
Thành ra, hắn vừa nhìn vào Bát Mạch đồ, liền biết đây là báu vật.
Đây chẳng phải là bản đồ huyệt vị sao? Hướng dẫn trình tự đả thông toàn bộ 8 mạch trong Kỳ Kinh, không bảo vật thì là cái gì? Mỗi mỹ nhân là một mạch, thật yêu chết các mỹ nhân, đặc biệt là bốn vị sau, vị nào cũng xinh tươi như hoa. Lúc chiều xem tranh Lăng Phong còn khinh thường nét vẽ đơn điệu, không hợp khẩu vị, bây giờ quay 180 độ lại thấy vô cùng hợp mắt.
Lăng Phong hào hứng như đi lạc vào kho báu, Cố lão lại thong dong lảm nhảm chuyện xưa :
- Năm xưa lúc Trương họa sĩ vẽ tấm Bát Mỹ Đồ này, chính lão phu là người dẫn tám vị mỹ nhân đến cho hắn. Nói nha, mấy cô gái kia, ban đầu thì bẽn lẽn thẹn thùng, cái gì cành vàng lá ngọc, đạo đức tiết hạnh. Về sau cởi hết ra rồi, thật chẳng khác nào kỹ nữ, ỏng à ỏng ẹo. Đặc biệt là vị mỹ nữ thứ tám, đúng đúng, Lý mỹ nữ, cái chỗ kia ... E hèm, ý ta là cảnh sắc rất hương diễm. Lúc đó ta còn rất bái phục tên họa sĩ kia, không hiểu làm cách nào nhẫn nhịn được mị lực này. Về sau hỏi chuyện mới biết, hóa ra ... tên kia đã không còn ham muốn đàn ông, thật đáng tiếc, đáng tiếc ...
Lăng Phong cất tiếng :
- Trương họa sĩ chính là tác giả của Bát Mạch đồ này? Nói vậy cũng là cao thủ võ lâm?
- Hắn? Đùa sao? Tác giả của Bát Mạch đồ chính là Thái Tổ?
Lăng Phong buột miệng :
- Chu Xán? Lại là hắn?
Cố lão sắc mặt trầm hẳn xuống, Lăng Phong chỉ đành cười cười.
Chu Xán từng là chủ nhân của Cố lão, mỗi lần kề về về vị Minh Thái Tổ này, Cố lão luôn mang giọng điệu kính phục. Lăng Phong thì khác, hắn chả có lý do gì phải e sợ Chu Xán nọ, chỉ có tò mò.
Lăng Phong hắng giọng, đoán mò nói :
- Xem ra Minh Thái Tổ không biết vẽ tranh, đành mới họa sư về vẽ hộ đi ...
Ai ngờ lại chữa lợn bệnh thành lợn què, Cố lão nghe thấy giọng càng lạnh tanh :
- Không biết đừng nói bậy. Nói cho ngươi biết, họa kỹ của Thái Tổ thiên hạ vô song, ngay cả họa sư trong triều cũng phải thán phục ...
"Hừm, Hoàng đế vẽ tranh, thần tử không khen có mà chết hết à." Lăng Phong không cho là đúng, nhưng cũng không dám nói ra. Cố lão không biết suy nghĩ của hắn, nếu không chỉ e không thèm nói tiếp.
- ... Chính vì họa kỹ của ngài quá siêu phàm thoát tục, mới không thể tự tay vẽ lớp tranh bên ngoài che dấu cho Bát Mạch đồ, tránh cho sau này dễ bị hậu nhân tìm ra. Ngài sai ta tìm một tên họa sĩ hạng trung, chính là tên họ Trương kia, còn cố ý vẽ Bát Mỹ đồ, Bát Mỹ - Bát Mạch, chẳng qua để gây nhầm lẫn, lâu dài càng khó có người biết bí mật bên trong.
Lăng Phong nghĩ đến mấu chốt, liền nói :
- Ta chỉ kỳ quái. Minh Thái Tổ làm vậy có ý gì? Muốn truyền cho con cháu thì cứ thế mà để lại. Không muốn để lại thì đừng vẽ ra nha ...
Cố lão không đáp ngay, lại nói :
- Tiểu tử họ Bạch kia cất công tìm nó, chỉ tiếc tìm được lại xem không hiểu, nhắm trúng lão phu mới giả vờ đem tranh tới, chẳng qua muốn nhờ tay lão phu mở hộ cho hắn đây ...
Bạch Ngọc Đường không dưng tặng Bát Mỹ Đồ cho Lăng Phong, quả nhiên không chỉ đơn giản muốn kết giao?
- Khoan đã, nếu thứ này là bí kíp luyện khí, thế nhưng lại phải dùng thần lực mới khai mở được, như vậy chẳng hóa mâu thuẫn sao? Ai cũng biết, luyện khí mới đến luyện thần, kẻ nào đã có thần lực đồng nghĩa khí lực đã dồi dào, còn cần cái Bát Mạch Đồ này làm gì?
Cố lão cười lớn :
- Haha, ngươi đã hiểu dụng ý của Thái Tổ chưa?
- Dụng ý gì? - Lăng Phong mờ mịt, hiểu được mới lạ đó. Lão Cố này rất thích lòng và lòng vòng, nói m* nó ra không phải nhanh sao.
Thái Nguyên tháng 8, gió luồn khe cửa se se lạnh.
- Lão Cố, ngươi có từng nghe qua Đoạn Cân Nhẫn?
Cố lão nói trong Bát Mỹ Đồ có "huyền cơ", Lăng Phong đành căng mắt ngâm cứu. Trong lúc vẫn chưa nhìn ra, hắn đành thuận miệng hỏi một câu.
Nói cũng phải, bên cạnh có một kho tri thức như Cố lão, cớ sao không hỏi ngay từ đầu?
Chỉ nghe Cố lão lạnh nhạt nói :
- Đoạn Cân Nhẫn? Chưa từng.
Lăng Phong quay đầu xem xét vẻ mặt của Cố lão, e sợ lão già này dối hắn. Chẳng qua, lão này sống lâu thành tinh, nhìn mặt lão đoán được suy nghĩ chỉ e thiên hạ còn chưa ai làm được.
"Có nên nói cho lão ta không?" Lăng Phong thầm đắn đo.
Số phận Lâm thị đã khổ như vậy, lại luôn luôn tin Phật, thật không biết giờ này Phật ở nơi đâu. Lăng Phong chỉ nghĩ, ông trời cũng không nên tuyệt đường sống những người như mẫu thân đi, không đến mức kể chuyện của bà ra lại rơi vào bẫy rập.
Nghĩ nghĩ một lát, rút cục cắn răng kể :
- Đoạn Cân Nhẫn là độc vật nổi tiếng của Thục trung Đường Môn. Độc này được chế từ cây hồ ma Tây Vực, không màu không mùi không vị, dùng độc xong không để lại dấu hiệu khác. Nó khiến nạn nhân rơi vào trạng thái chết, kỳ thực vẫn còn sống. Chỉ cần bằng cách nào đó cung cấp đủ dưỡng chất cho cơ thể, sau cùng tìm ra thuốc giải liền có thể cứu sống nạn nhân.
Cố lão nghe đến đây, không khỏi hiếu kỳ nổi dậy :
- Chết giả kéo dài trong bao lâu?
- Không biết. Nhưng quá 5 năm không tìm được thuốc giải thì vô phương cứu chữa.
- Thân thể toàn vẹn? - Cố lão hỏi dồn.
Nghĩ đến liệu pháp của Liễu Thanh Nghi làm trên người Lâm Nghi Anh, dù không tận mắt chứng kiến là gì, Lăng Phong vẫn gật đầu :
- Nếu có cách bảo dưỡng thì toàn vẹn.
- Ồ? Còn có thứ thú vị như vậy. Nếu biết thứ này từ trước, ta cũng không phải dùng thân thể của kẻ khác. Haha.
"Cố lão quả thật không biết Đoạn Cân Nhẫn, thậm chí Đường môn cũng không? Lão già này ngủ đông 600 năm, có lẽ nào thời của lão ta Đường Môn còn chưa xuất hiện?"
Nhìn phản ứng của Cố lão, Lăng Phong lại âm thầm suy đoán.
Cố lão lại đột nhiên hỏi :
- Ngươi muốn tìm thuốc giải kia? Có người thân bị trúng độc sao?
Lăng Phong không nói, chỉ gật gật đầu.
Cố lão trầm ngâm nói :
- Cái thứ Đoạn Cân Nhẫn kia, xem ra cũng tầm thường thôi, nếu không lão tổ tông của ngươi phải nghe qua rồi. Chiếu theo tình huống ngươi kể, ta cảm giác đây không phải là độc dược, mà là mê dược. Trong thiên hạ, mê dược tầm thường nhất chính là Mông Hãn dược, sau đó đến Thiên Ma tán, Nhuyễn Cân tán các loại. Còn có nha, Bách Hoa Tiêu Hồn tán, không những khiến nạn nhân hôn mê còn làm thần trí điên đảo. Khà khà, nhưng này chưa là gì, Thiên Túy Lan Hương nha, cái thứ này mà để nữ nhân chạm vào, mấy ngày không tỉnh, muốn lật kiểu nào thì lật, thế nhưng kỳ quái, phản ứng lại rất nhạy cảm ...
- E hèm. - Lăng Phong toát mồ hôi, hắng giọng nhắc nhở.
Cố lão mặt già không đổi sắc, cười tà dị :
- ... A ha ha, lạc đề lạc đề. Nói tiếp, trong các thứ mê dược, xếp đệ nhất có thể kể đến Cửu U Đoạt Hồn tán. Ngừng hô hấp, tứ chi cứng lại, chết giả 1 tháng, tình trạng không khác Đoạn Cân Nhẫn ngươi kể là bao, chỉ thời gian kém hơn.
- Cửu U Đoạt Hồn? - Lăng Phong lẩm bẩm.
- Ngươi nghe tên chắc cũng biết nó ở đâu đi?
- U Minh cung?
Lăng Phong tỉnh ngộ, rồi lại nhíu mày. U Minh cung đụng nhau một lần, chỉ e đã trốn biệt vào núi, biết tìm nơi đâu.
Cố lão lại nói :
- Ngươi nếu muốn biết rõ hơn, có thể chạy đi hỏi Tiểu Si. Chẳng qua thứ này rất quý giá, ngoài tên Bạch Tiểu thư nọ có biết thì biết, còn không chỉ sợ không còn ai. Nếu ngươi nói chuyện này sớm hớn, lần trước ngoài Cửu U Tâm Kinh ta đã có thể tra luôn Cửu U Đoạt Hồn tư tay hắn ...
Lăng Phong vỗ đầu đáng tiếc. Tiểu Si chính là tên đệ tử U Minh cung luyện Si Mị thần công đi theo bọn hắn, nói không chừng có thể biết chút manh mối ...
Hắn vừa nhấc chân muốn đứng dậy, lại nghe Cố lão trầm giọng nói :
- Tiểu tử, thay vì cứ chạy đông chạy tây hỏi han tin tức, ta thấy ngươi tích cực luyện công mới là đúng đắn. Ngươi nghĩ đi, độc vật cao cấp như vậy, ngươi cứ như bây giờ đi tìm? Tìm ra manh mối thì đã sao? Dùng cái gì để đổi lấy thuốc giải? Cướp sao?
Lăng Phong khựng người lại, vấn đề này không phải hắn không nghĩ đến, chỉ là nghĩ chưa thông suốt.
Cố lão tiếp tục rèn dũa, giọng cứ trầm hẳn xuống :
- ... Bấy lâu nay lão phu nhắc nhở, có những kẻ đang âm thầm tìm giết ngươi. Tốt lắm, ngươi không cho là quan trọng, không để trong lòng. Vậy chuyện này thì sao? Nhìn phản ứng của tiểu tử ngươi, xem ra ngay cả kẻ bỏ độc cũng chưa chắc là ai đi. Nói vậy, chẳng may tìm ra hắn, lại gặp kẻ mạnh hơn ngươi gấp mấy lần, ngươi sẽ làm gì đây? Cầu xin sao? Liều mạng sao? Một khi ngươi là cao thủ, chỉ cần ngươi hô một tiếng, không sợ có kẻ tự dâng thuốc giải đến cho ngươi, đem kẻ thù đến trước mặt cho người mặc sức chém giết a ...
Từng chữ từng chữ như tiếng chuông, đánh thẳng vào tai Lăng Phong.
Hắn nắm chặt lòng bàn tay. Cũng giống như ngày đó, bị lão già Lăng Bá hạ nhục ở Tô Châu, hôm nay một lần nữa Lăng Phong lại tìm ra ý chí để tiếp tục ...
- Không cần nói xa, hiện tại đã có người tìm đến rồi đấy.
- Ai? - Lăng Phong giật mình.
- Hừm, vừa rồi nếu không có lão phu đứng trên mái nhà trấn giúp ngươi. Ngươi nghĩ mình chạy về được sao?
"Ý gì?"
Kỳ thực, từ chiều nay, Lăng Phong cũng có cảm giác kỳ quái theo người, như thể có ai đó cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc chiều, việc Cố lão để tiểu tử Hoa Lê nhón tay đoạt tranh mà không hề ngăn cản đã khiến Lăng Phong kỳ quái. Vừa lúc, sát khí trong phòng Lâm Hàm Uẩn đè lên người Lăng Phong khiến hắn thật sự khó hiểu.
Giờ này, kết hợp với mấy câu lấp lửng của Cố lão ...
"Hóa ra là vậy. Tên chuột lông trắng Bạch Ngọc Đường thế mà nói đúng. Có người giấu mặt về cùng Lâm Hàm Uẩn. Là cao thủ."
...
Lăng Phong nhìn tấm Bát Mỹ đồ trong tay, nhìn ngang nhìn dọc nhìn trái nhìn phải. Đủ cách, từ thấm nước trà cho tới hơ lửa, hoàn toàn chả thấy cái gì "huyền cơ", chỉ thấy tâm thần nhộn nhạo, tòan nghĩ đến cảnh nữ nhân trần truồng trước mặt. Thậm chí suýt chút muốn đốt nó ra, may mà Cố lão ngăn kịp.
Thấy Lăng Phong đã bó tay, Cố lão ngáp một cái rõ dài, đưa tay vỗ vỗ lên miệng, lười nhác nói :
- Dùng thần lực đi ...
"M*, quên mất." Lăng Phong ngẩn ra. Chỉ là, hắn không nghĩ một bức tranh lại phải đem thần lực ra xem.
Hóa ra bức Bát Mỹ Đồ này có đến hai tầng giấy, tầng bên trên chỉ cho phàm phu tục tử xem, bên dưới mới là nội dung chân chính, phải dùng đến thần lực "quét" mới xem được.
Chỉ thấy ở tầng thứ hai, cứ mỗi vị mỹ nhân lại chẳng chịt những đường kỳ quái màu đen khắp thân thể. Những đường li ti này, còn thêm mấy chấm đỏ, trông cứ như ...
- Huyệt vị? Kinh mạch? - Lăng Phong thốt lên.
Cố lão gật gù, vuốt râu thong dong cười nói :
- Nhìn ra rồi sao? Đây là bảo vật luyện công, không phải Bát Mỹ, mà là Bát Mạch Đồ.
- Bát ... Mạch Đồ?
Lăng Phong hiểu ra gì đó. Bát Mạch, nói không chừng chính là Kỳ Kinh Bát Mạch, hắn đành dụng tâm quan sát một lần nữa. Càng nhìn, lồng ngực hắn càng như muốn nổ ra.
Bát Mạch gồm Nhâm - Đốc - Xung - Đới - Âm Duy - Dương Duy - Âm Khiêu - Dương Khiêu. Lăng Phong nhờ vào các loại sách giang hồ đả thông đến mạch Đới thì tịt, không cách nào tiến triển thêm. Nghe nói phải gia nhập các môn phái lớn mới biết cách đả thông nốt 4 mạch còn lại.
Thành ra, hắn vừa nhìn vào Bát Mạch đồ, liền biết đây là báu vật.
Đây chẳng phải là bản đồ huyệt vị sao? Hướng dẫn trình tự đả thông toàn bộ 8 mạch trong Kỳ Kinh, không bảo vật thì là cái gì? Mỗi mỹ nhân là một mạch, thật yêu chết các mỹ nhân, đặc biệt là bốn vị sau, vị nào cũng xinh tươi như hoa. Lúc chiều xem tranh Lăng Phong còn khinh thường nét vẽ đơn điệu, không hợp khẩu vị, bây giờ quay 180 độ lại thấy vô cùng hợp mắt.
Lăng Phong hào hứng như đi lạc vào kho báu, Cố lão lại thong dong lảm nhảm chuyện xưa :
- Năm xưa lúc Trương họa sĩ vẽ tấm Bát Mỹ Đồ này, chính lão phu là người dẫn tám vị mỹ nhân đến cho hắn. Nói nha, mấy cô gái kia, ban đầu thì bẽn lẽn thẹn thùng, cái gì cành vàng lá ngọc, đạo đức tiết hạnh. Về sau cởi hết ra rồi, thật chẳng khác nào kỹ nữ, ỏng à ỏng ẹo. Đặc biệt là vị mỹ nữ thứ tám, đúng đúng, Lý mỹ nữ, cái chỗ kia ... E hèm, ý ta là cảnh sắc rất hương diễm. Lúc đó ta còn rất bái phục tên họa sĩ kia, không hiểu làm cách nào nhẫn nhịn được mị lực này. Về sau hỏi chuyện mới biết, hóa ra ... tên kia đã không còn ham muốn đàn ông, thật đáng tiếc, đáng tiếc ...
Lăng Phong cất tiếng :
- Trương họa sĩ chính là tác giả của Bát Mạch đồ này? Nói vậy cũng là cao thủ võ lâm?
- Hắn? Đùa sao? Tác giả của Bát Mạch đồ chính là Thái Tổ?
Lăng Phong buột miệng :
- Chu Xán? Lại là hắn?
Cố lão sắc mặt trầm hẳn xuống, Lăng Phong chỉ đành cười cười.
Chu Xán từng là chủ nhân của Cố lão, mỗi lần kề về về vị Minh Thái Tổ này, Cố lão luôn mang giọng điệu kính phục. Lăng Phong thì khác, hắn chả có lý do gì phải e sợ Chu Xán nọ, chỉ có tò mò.
Lăng Phong hắng giọng, đoán mò nói :
- Xem ra Minh Thái Tổ không biết vẽ tranh, đành mới họa sư về vẽ hộ đi ...
Ai ngờ lại chữa lợn bệnh thành lợn què, Cố lão nghe thấy giọng càng lạnh tanh :
- Không biết đừng nói bậy. Nói cho ngươi biết, họa kỹ của Thái Tổ thiên hạ vô song, ngay cả họa sư trong triều cũng phải thán phục ...
"Hừm, Hoàng đế vẽ tranh, thần tử không khen có mà chết hết à." Lăng Phong không cho là đúng, nhưng cũng không dám nói ra. Cố lão không biết suy nghĩ của hắn, nếu không chỉ e không thèm nói tiếp.
- ... Chính vì họa kỹ của ngài quá siêu phàm thoát tục, mới không thể tự tay vẽ lớp tranh bên ngoài che dấu cho Bát Mạch đồ, tránh cho sau này dễ bị hậu nhân tìm ra. Ngài sai ta tìm một tên họa sĩ hạng trung, chính là tên họ Trương kia, còn cố ý vẽ Bát Mỹ đồ, Bát Mỹ - Bát Mạch, chẳng qua để gây nhầm lẫn, lâu dài càng khó có người biết bí mật bên trong.
Lăng Phong nghĩ đến mấu chốt, liền nói :
- Ta chỉ kỳ quái. Minh Thái Tổ làm vậy có ý gì? Muốn truyền cho con cháu thì cứ thế mà để lại. Không muốn để lại thì đừng vẽ ra nha ...
Cố lão không đáp ngay, lại nói :
- Tiểu tử họ Bạch kia cất công tìm nó, chỉ tiếc tìm được lại xem không hiểu, nhắm trúng lão phu mới giả vờ đem tranh tới, chẳng qua muốn nhờ tay lão phu mở hộ cho hắn đây ...
Bạch Ngọc Đường không dưng tặng Bát Mỹ Đồ cho Lăng Phong, quả nhiên không chỉ đơn giản muốn kết giao?
- Khoan đã, nếu thứ này là bí kíp luyện khí, thế nhưng lại phải dùng thần lực mới khai mở được, như vậy chẳng hóa mâu thuẫn sao? Ai cũng biết, luyện khí mới đến luyện thần, kẻ nào đã có thần lực đồng nghĩa khí lực đã dồi dào, còn cần cái Bát Mạch Đồ này làm gì?
Cố lão cười lớn :
- Haha, ngươi đã hiểu dụng ý của Thái Tổ chưa?
- Dụng ý gì? - Lăng Phong mờ mịt, hiểu được mới lạ đó. Lão Cố này rất thích lòng và lòng vòng, nói m* nó ra không phải nhanh sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.