Chương 104: Bị ám sát?
Thần Long
20/01/2014
Lăng Phong là thể loại "nói thật không ai tin, nói láo
mới có người tin". Chuyện lạ trên người hắn quá nhiều, cũng may còn có
hình dạng con người.
Liễu Thanh Nghi vào phòng ngồi xuống, sự "nhảm nhí" của Lăng Phong khiến nàng rất muốn cười.
- Nói vậy, ta nếu không đả thông kinh mạch trước, thì không thể luyện?
- Khí sinh ra không thể lưu thông, là tự hại mình. - Liễu Thanh Nghi dở khóc dở cười nhìn kẻ "trên mây" này.
"M* mấy cuốn sách đạo dẫn vớ vẩn, suýt hại chết ông." Lăng Phong bừng tỉnh, chửi thầm.
Thực ra không thể trách tên bán sách, ai mà biết còn có kẻ như Lăng Phong? Người ta luyện khí luyện thần gì đều đi từ số không, đằng này Lăng Phong cái nào cũng đi từ số vài ngàn thậm chí vài vạn, không chết đã may.
Lăng Phong riêng việc học hỏi, hắn không ngại mặt mũi bao giờ, nhân cơ hội nói :
- Liễu tỷ tỷ, vậy có thể giúp ta ...
- Ai là tỷ tỷ của ngươi? - Liễu Thanh Nghi cắt lời hắn, mắt tức giận.
"Chả lẽ bắt ta kêu sư phụ?" Lăng Phong méo mồm.
- Vậy, Liễu cung chủ, có thể nào chỉ ta một chút không?
Liễu Thanh Nghi hừ nhẹ. Nàng cũng không ngại chỉ cho hắn, dù sao mấy thứ cơ bản này không phải tuyệt kỹ môn phái cẩn bảo mật.
Liễu Thanh Nghi hình như đã quên mất "chuyện xấu" Lăng Phong làm với mình, ngồi giải thích cho hắn không ít.
Cái "đường ống" kinh mạch có khá nhiều huyệt vị, những chỗ này giống như "cái van". Ống dù to nhưng cái van chưa mở hết thì khi nước chảy nhiều, ngay chỗ đó sẽ sinh tắc nghẽn. Lăng Phong bị đau đớn chính vì điều này. Đả thông kinh mạch là tìm cách mở cái van đó ra hoàn toàn, một khi mở hết thì kinh mạch sẽ thông thoáng. Bản thân van cũng có nhiều loại, van thuận, van nghịch, hoặc cả hai chiều. Một số môn phái bí ẩn chỉ nghiên cứu nghịch huyệt, luyện "nghịch hành kinh mạch". Võ lâm thi thỏang cũng có kẻ điên, không biết gì lại muốn cưỡng ép luyện nghịch, muốn "nghịch thiên" gì đó, rút cục đều tẩu hỏa mà vong.
Thân thể người có hai kinh, chính kinh và kỳ kinh. Trong đó kỳ kinh có tám mạch, thường gọi "kỳ kinh bát mạch", võ lâm nhân sĩ thường chỉ cần luyện thông hai mạch Nhâm - Đốc là đủ. Tuy nhiên, các cao thủ trong môn phái lớn sẽ cố gắng đả thông thêm, thậm chí thông đủ cả tám mạch.
Số lượng huyệt vị rất nhiều. Đại phu có lẽ là người biết rõ nhất cả 108 huyệt vị. Thần Cung thậm chí còn biết đến những huyệt bí ẩn hơn, giúp tu luyện được nhanh chóng.
Huyệt vị có thể chia thành ma huyệt, sinh huyệt và tử huyệt. Tử huyệt, như cái tên, có thể dẫn đến cái chết. Ma huyệt không xác định, có lúc lợi có lúc hại. Chính vì có những huyệt vị nguy hiểm này mới có điểm đả huyệt trong giang hồ. Việc đả thông các mạch về sau vì mắc phải những huyệt này cũng sinh ra khó khăn, không biết cách "mở van" cho đúng, vạn kiếp bất phục. Còn sinh huyệt lại giúp thân thể được cải thiện, các đại phu nhờ hiểu biết các huyệt này mà châm cứu, xoa huyệt cứu người.
Đả thông chưa đủ, còn phải tôi luyện cho "cái ống" kinh mạch thêm vững bền, lúc động nộ vận khí quá mức vẫn không sợ bị vỡ.
- Hóa ra còn có những trò này?
Lăng Phong dĩ nhiên từng nghe đến chuyện đả thông kinh mạch trong phim, chẳng qua chưa kịp luyện tới thì gặp chuyện.
Liễu Thanh Nghi đột nhiên nhớ đến thần pháp hắn dùng ở trong rừng, kẻ này ngay cả kinh mạch cũng chưa đả thông, tại sao lại có thần thức mạnh như vậy? Chẳng lẽ hắn có cách tu luyện riêng. Đối với một người đang nghiên cứu thần pháp như Liễu Thanh Nghi, thứ này rất quan trọng.
Nàng tò mò hỏi :
- Ngươi luyện thần pháp thế nào?
- Không luyện, sẵn có. - Lăng Phong tỉnh bơ đáp.
"Đây là loại người gì?" Liễu Thanh Nghi muốn phát điên. Vừa rồi hỏi hắn luyện khí, chưa luyện đã có. Bây giờ hỏi đến luyện thần, không luyện cũng có sẵn, quả thật chọc tức nàng.
Lăng Phong trái lại nhớ lần đó hắn bị nàng ta phản kích trong vô thức, hỏi :
- Lúc trước, e hèm ... ta dùng thần thức kiểm tra thương thế của ngươi, thì bị một chiêu phản chấn lại ...
Liễu Thanh Nghi nhắm mắt im lặng không đáp, không khí căng thẳng.
Thần Cung bấy lâu nổi tiếng về tâm pháp và chân khí, nhưng không nổi về thần thức. Đến đời Liễu Thanh Nghi mới tìm được đột phá trong luyện thần. Bí mật tầng hai thần pháp của nàng, Lăng Phong là kẻ đầu tiên được biết. Liễu Thanh Nghi không muốn bị lộ ra điều này, đây là đòn chí mạng mà nàng giữ cho kẻ thù nguy hiểm.
Cảm thấy bị "thiệt thòi" vì Lăng Phong biết bí mật của mình, còn mình không biết về hắn, Liễu Thanh Nghi nói :
- Thần pháp của ngươi rất giống với Thái Ất Thần công của Vương Viễn Tri.
- Ồ. Toàn Chân giáo?
Lăng Phong lần đầu tiên biết thần thức của mình ra sao, còn nghe đến tận lão "thần tiên" gì kia. Hắn có dính dáng gì đến lão ta đâu?
"Thảo nào tên Doãn Vân Phương kia gọi mình tiền bối. Hê, có dịp phải tìm gặp lão họ Vương kia hỏi mới được." Lăng Phong cười nghĩ, hắn có ấn tượng không tốt với giáo này, hóa ra tự nhiên có liên quan.
Không dễ gì Liễu Thanh Nghi chịu nói chuyện như thế này, Lăng Phong tận dụng muốn hỏi tiếp :
- Hôm đó ...
- Không được nhắc hai chữ đó nữa. - Liễu Thanh Nghi mắt hạnh tức giận.
"Làm gì nóng vậy chứ?" Lăng Phong ngoài mặt lại cười cầu tài.
- A, được được. Ta thấy nàng lúc di chuyển đều mờ mờ ảo ảo, có phải luyện thân pháp lên cao thì sẽ tự động sinh ra?
- Không có bí quyết không luyện được.
- Ra vậy.
Liễu Thanh Nghi lại lần nữa lại thấy "thiệt thòi", hỏi :
- Ngươi luyện thân pháp gì?
- Một cái gọi Đoạn Hồn quyết, một cái không có tên.
- Thi triển ta xem.
Lăng Phong không ngần ngại biểu diễn. Hắn cũng rất dễ tin người, đặc biệt đối với cao thủ hơn hẳn mình, lão đùi gà, Kha lão, Liễu Thanh Nghi. Rõ ràng mình hỏi người ta không đáp bao nhiêu, nhưng bị hỏi lại trả lời hết. Có điều, đôi khi đây là chỗ tốt của hắn, giúp hắn được nhiều "cao nhân" để ý. Thêm nữa hắn khá may mắn, chưa gặp phải các thể loại vừa khủng vừa ác.
Liễu Thanh Nghi xem xong nhíu mày, trong mắt vô cùng kinh ngạc. Kẻ này, càng ngày càng vượt quá dự kiến của nàng. Nàng thậm chí nghĩ đến, phải chăng người này bị bệnh mất trí nhớ?
Đoạn Hồn quyết không đáng nói lắm. Nhưng cái bộ pháp thứ hai mà hắn thi triển, ngang ngửa Tiên Ảnh Ngự Phong - ảo ảnh của Liễu Thanh Nghi. Chẳng qua hắn đang bò ở mức cơ bản, chưa luyện tới mức hóa ảnh.
Liễu Thanh Nghi từng cảm thấy nhục nhã vì bị một tên tầm thường như Lăng Phong chiếm đoạt vấy bẩn. Nhưng một lần ngẫu nhiên tha mạng, dần dà càng tìm hiểu nàng càng thấy kẻ này không hề đơn giản. Liễu Thanh Nghi đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Thân pháp và thần pháp, một cái là thân thể, một cái là thần thức, cái thực cái ảo. Tưởng chừng hoàn toàn ngược nhau, nhưng nói về biến hóa khi đột phá, lại khá tương tự nhau.
Thân pháp, lúc cơ bản nhất để cường thân kiện thể, bấy lâu nay Lăng Phong vẫn đang luyện. Nếu đột phá tầng hai, hắn có thể khinh công hơn người thường, cái tầng này về thời hiện đại gần như không còn ai luyện được, không ai tin nữa. Qua tầng ba, khi cơ thể nhanh đến mức mắt thường không kịp theo dõi, tạo thành ảo ảnh, thậm chí giống như thật. Tầng cuối cùng, thực ra Lăng Phong đã từng thấy qua, lần ở đổ phường lão đùi gà thi triển chút da lông, ngay lập tức di chuyển, thân hình hóa hư vô - "thuấn di". Đây cũng là đỉnh điểm hiện tại của thân pháp.
Lão đùi gà truyền lại cho Lăng Phong đoạn "Hoạt Bất Lưu Thủ", chính là bí quyết đột phá qua tầng ba, thân người hóa ảnh. Thế mới biết, Lăng Phong may mắn thế nào. Chỉ tiếc, Phong ca không biết đoạn bí quyết này quý trọng ra sao, bản thân ngay cả tầng một còn chưa đâu ra đâu.
Thần pháp chia làm hai đường vô thức và ý thức. Hai thứ này tuy tách riêng nhau, nhưng đến tận cùng lại tụ hội lại. Cơ bản nhất cũng chỉ để "cường mãnh" thần thức, có thể uy hiếp người khác, quan sát ở xa này nọ. Nhưng đột phá tầng hai, có thể gây hiệu ứng, Lăng Phong đang ở mức này. Đột phá qua tầng ba, thần thức hóa hư vô - "thu liễm". Lăng Phong cũng từng gặp một người như vậy, đó là Kha lão, tuy chưa đại thành. Lần nọ lão ta từng thi triển khiến Lăng Phong cảm giác như lão không tồn tại.
Một người nếu luyện được cả hai thứ này đồng thời đến tột đỉnh, có lẽ sẽ đạt đẳng cấp truyền thuyết - "tàng hình". Chỉ có điều giang hồ chưa nghe thấy bao giờ. Xác suất này gần như không có, bởi chỉ riêng một trong hai thứ, luyện đến mức gần cuối cũng đủ già sắp chết như Kha lão hay lão đùi gà. Nhưng gần đỉnh và tột đỉnh vẫn cách nhau tuy chỉ bước chân, thực ra bước mãi không qua. Cả hai lão già kia đều chưa ai đạt được.
Nói cho cùng, nếu có kẻ như vậy, hắn có ở cạnh cũng có ai biết hắn tồn tại đâu mà đồn thổi.
Lăng Phong trở lại phòng Lâm Nghi Anh, vẫn thấy mẫu thân nằm im bất động, trong lòng thở dài.
Nhìn quanh không thấy Vương Diệu Mai đâu, cũng không thấy Công Tôn Dao, hắn hỏi một đứa hạ nhân :
- Tiểu Mai đâu? Công Tôn cô nương muội đâu?
- Công Tôn tiểu thư đi dạo phố, còn Tiểu Mai, từ hôm qua không thấy.
"Kỳ quái. Cô ta bị ta mắng một cái, hoàn toàn biến mất. Hay là chột dạ bỏ trốn? Hừ." Lăng Phong suy nghĩ, mắt cũng sắc lên.
"Viu"
Đột nhiên Lăng Phong nhận ra gì đó, chưa kịp phản ứng thì một thứ bay ngang mặt hắn, cắm vào cánh cửa rung lên. Tên hạ nhân hoảng hồn ngồi xuống ôm đầu.
- Đệch m*, thằng nào ám sát ông?
Lăng Phong quay qua quay lại, bên ngoài ra vẻ cứng cỏi nhưng bên trong thực sự lo lắng.
Mẫu thân bị bỏ độc, mình bị ám khí phi ngang ngay giữa ban ngày.
Lăng Phong đã đắc tội kẻ nào?
Liễu Thanh Nghi vào phòng ngồi xuống, sự "nhảm nhí" của Lăng Phong khiến nàng rất muốn cười.
- Nói vậy, ta nếu không đả thông kinh mạch trước, thì không thể luyện?
- Khí sinh ra không thể lưu thông, là tự hại mình. - Liễu Thanh Nghi dở khóc dở cười nhìn kẻ "trên mây" này.
"M* mấy cuốn sách đạo dẫn vớ vẩn, suýt hại chết ông." Lăng Phong bừng tỉnh, chửi thầm.
Thực ra không thể trách tên bán sách, ai mà biết còn có kẻ như Lăng Phong? Người ta luyện khí luyện thần gì đều đi từ số không, đằng này Lăng Phong cái nào cũng đi từ số vài ngàn thậm chí vài vạn, không chết đã may.
Lăng Phong riêng việc học hỏi, hắn không ngại mặt mũi bao giờ, nhân cơ hội nói :
- Liễu tỷ tỷ, vậy có thể giúp ta ...
- Ai là tỷ tỷ của ngươi? - Liễu Thanh Nghi cắt lời hắn, mắt tức giận.
"Chả lẽ bắt ta kêu sư phụ?" Lăng Phong méo mồm.
- Vậy, Liễu cung chủ, có thể nào chỉ ta một chút không?
Liễu Thanh Nghi hừ nhẹ. Nàng cũng không ngại chỉ cho hắn, dù sao mấy thứ cơ bản này không phải tuyệt kỹ môn phái cẩn bảo mật.
Liễu Thanh Nghi hình như đã quên mất "chuyện xấu" Lăng Phong làm với mình, ngồi giải thích cho hắn không ít.
Cái "đường ống" kinh mạch có khá nhiều huyệt vị, những chỗ này giống như "cái van". Ống dù to nhưng cái van chưa mở hết thì khi nước chảy nhiều, ngay chỗ đó sẽ sinh tắc nghẽn. Lăng Phong bị đau đớn chính vì điều này. Đả thông kinh mạch là tìm cách mở cái van đó ra hoàn toàn, một khi mở hết thì kinh mạch sẽ thông thoáng. Bản thân van cũng có nhiều loại, van thuận, van nghịch, hoặc cả hai chiều. Một số môn phái bí ẩn chỉ nghiên cứu nghịch huyệt, luyện "nghịch hành kinh mạch". Võ lâm thi thỏang cũng có kẻ điên, không biết gì lại muốn cưỡng ép luyện nghịch, muốn "nghịch thiên" gì đó, rút cục đều tẩu hỏa mà vong.
Thân thể người có hai kinh, chính kinh và kỳ kinh. Trong đó kỳ kinh có tám mạch, thường gọi "kỳ kinh bát mạch", võ lâm nhân sĩ thường chỉ cần luyện thông hai mạch Nhâm - Đốc là đủ. Tuy nhiên, các cao thủ trong môn phái lớn sẽ cố gắng đả thông thêm, thậm chí thông đủ cả tám mạch.
Số lượng huyệt vị rất nhiều. Đại phu có lẽ là người biết rõ nhất cả 108 huyệt vị. Thần Cung thậm chí còn biết đến những huyệt bí ẩn hơn, giúp tu luyện được nhanh chóng.
Huyệt vị có thể chia thành ma huyệt, sinh huyệt và tử huyệt. Tử huyệt, như cái tên, có thể dẫn đến cái chết. Ma huyệt không xác định, có lúc lợi có lúc hại. Chính vì có những huyệt vị nguy hiểm này mới có điểm đả huyệt trong giang hồ. Việc đả thông các mạch về sau vì mắc phải những huyệt này cũng sinh ra khó khăn, không biết cách "mở van" cho đúng, vạn kiếp bất phục. Còn sinh huyệt lại giúp thân thể được cải thiện, các đại phu nhờ hiểu biết các huyệt này mà châm cứu, xoa huyệt cứu người.
Đả thông chưa đủ, còn phải tôi luyện cho "cái ống" kinh mạch thêm vững bền, lúc động nộ vận khí quá mức vẫn không sợ bị vỡ.
- Hóa ra còn có những trò này?
Lăng Phong dĩ nhiên từng nghe đến chuyện đả thông kinh mạch trong phim, chẳng qua chưa kịp luyện tới thì gặp chuyện.
Liễu Thanh Nghi đột nhiên nhớ đến thần pháp hắn dùng ở trong rừng, kẻ này ngay cả kinh mạch cũng chưa đả thông, tại sao lại có thần thức mạnh như vậy? Chẳng lẽ hắn có cách tu luyện riêng. Đối với một người đang nghiên cứu thần pháp như Liễu Thanh Nghi, thứ này rất quan trọng.
Nàng tò mò hỏi :
- Ngươi luyện thần pháp thế nào?
- Không luyện, sẵn có. - Lăng Phong tỉnh bơ đáp.
"Đây là loại người gì?" Liễu Thanh Nghi muốn phát điên. Vừa rồi hỏi hắn luyện khí, chưa luyện đã có. Bây giờ hỏi đến luyện thần, không luyện cũng có sẵn, quả thật chọc tức nàng.
Lăng Phong trái lại nhớ lần đó hắn bị nàng ta phản kích trong vô thức, hỏi :
- Lúc trước, e hèm ... ta dùng thần thức kiểm tra thương thế của ngươi, thì bị một chiêu phản chấn lại ...
Liễu Thanh Nghi nhắm mắt im lặng không đáp, không khí căng thẳng.
Thần Cung bấy lâu nổi tiếng về tâm pháp và chân khí, nhưng không nổi về thần thức. Đến đời Liễu Thanh Nghi mới tìm được đột phá trong luyện thần. Bí mật tầng hai thần pháp của nàng, Lăng Phong là kẻ đầu tiên được biết. Liễu Thanh Nghi không muốn bị lộ ra điều này, đây là đòn chí mạng mà nàng giữ cho kẻ thù nguy hiểm.
Cảm thấy bị "thiệt thòi" vì Lăng Phong biết bí mật của mình, còn mình không biết về hắn, Liễu Thanh Nghi nói :
- Thần pháp của ngươi rất giống với Thái Ất Thần công của Vương Viễn Tri.
- Ồ. Toàn Chân giáo?
Lăng Phong lần đầu tiên biết thần thức của mình ra sao, còn nghe đến tận lão "thần tiên" gì kia. Hắn có dính dáng gì đến lão ta đâu?
"Thảo nào tên Doãn Vân Phương kia gọi mình tiền bối. Hê, có dịp phải tìm gặp lão họ Vương kia hỏi mới được." Lăng Phong cười nghĩ, hắn có ấn tượng không tốt với giáo này, hóa ra tự nhiên có liên quan.
Không dễ gì Liễu Thanh Nghi chịu nói chuyện như thế này, Lăng Phong tận dụng muốn hỏi tiếp :
- Hôm đó ...
- Không được nhắc hai chữ đó nữa. - Liễu Thanh Nghi mắt hạnh tức giận.
"Làm gì nóng vậy chứ?" Lăng Phong ngoài mặt lại cười cầu tài.
- A, được được. Ta thấy nàng lúc di chuyển đều mờ mờ ảo ảo, có phải luyện thân pháp lên cao thì sẽ tự động sinh ra?
- Không có bí quyết không luyện được.
- Ra vậy.
Liễu Thanh Nghi lại lần nữa lại thấy "thiệt thòi", hỏi :
- Ngươi luyện thân pháp gì?
- Một cái gọi Đoạn Hồn quyết, một cái không có tên.
- Thi triển ta xem.
Lăng Phong không ngần ngại biểu diễn. Hắn cũng rất dễ tin người, đặc biệt đối với cao thủ hơn hẳn mình, lão đùi gà, Kha lão, Liễu Thanh Nghi. Rõ ràng mình hỏi người ta không đáp bao nhiêu, nhưng bị hỏi lại trả lời hết. Có điều, đôi khi đây là chỗ tốt của hắn, giúp hắn được nhiều "cao nhân" để ý. Thêm nữa hắn khá may mắn, chưa gặp phải các thể loại vừa khủng vừa ác.
Liễu Thanh Nghi xem xong nhíu mày, trong mắt vô cùng kinh ngạc. Kẻ này, càng ngày càng vượt quá dự kiến của nàng. Nàng thậm chí nghĩ đến, phải chăng người này bị bệnh mất trí nhớ?
Đoạn Hồn quyết không đáng nói lắm. Nhưng cái bộ pháp thứ hai mà hắn thi triển, ngang ngửa Tiên Ảnh Ngự Phong - ảo ảnh của Liễu Thanh Nghi. Chẳng qua hắn đang bò ở mức cơ bản, chưa luyện tới mức hóa ảnh.
Liễu Thanh Nghi từng cảm thấy nhục nhã vì bị một tên tầm thường như Lăng Phong chiếm đoạt vấy bẩn. Nhưng một lần ngẫu nhiên tha mạng, dần dà càng tìm hiểu nàng càng thấy kẻ này không hề đơn giản. Liễu Thanh Nghi đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Thân pháp và thần pháp, một cái là thân thể, một cái là thần thức, cái thực cái ảo. Tưởng chừng hoàn toàn ngược nhau, nhưng nói về biến hóa khi đột phá, lại khá tương tự nhau.
Thân pháp, lúc cơ bản nhất để cường thân kiện thể, bấy lâu nay Lăng Phong vẫn đang luyện. Nếu đột phá tầng hai, hắn có thể khinh công hơn người thường, cái tầng này về thời hiện đại gần như không còn ai luyện được, không ai tin nữa. Qua tầng ba, khi cơ thể nhanh đến mức mắt thường không kịp theo dõi, tạo thành ảo ảnh, thậm chí giống như thật. Tầng cuối cùng, thực ra Lăng Phong đã từng thấy qua, lần ở đổ phường lão đùi gà thi triển chút da lông, ngay lập tức di chuyển, thân hình hóa hư vô - "thuấn di". Đây cũng là đỉnh điểm hiện tại của thân pháp.
Lão đùi gà truyền lại cho Lăng Phong đoạn "Hoạt Bất Lưu Thủ", chính là bí quyết đột phá qua tầng ba, thân người hóa ảnh. Thế mới biết, Lăng Phong may mắn thế nào. Chỉ tiếc, Phong ca không biết đoạn bí quyết này quý trọng ra sao, bản thân ngay cả tầng một còn chưa đâu ra đâu.
Thần pháp chia làm hai đường vô thức và ý thức. Hai thứ này tuy tách riêng nhau, nhưng đến tận cùng lại tụ hội lại. Cơ bản nhất cũng chỉ để "cường mãnh" thần thức, có thể uy hiếp người khác, quan sát ở xa này nọ. Nhưng đột phá tầng hai, có thể gây hiệu ứng, Lăng Phong đang ở mức này. Đột phá qua tầng ba, thần thức hóa hư vô - "thu liễm". Lăng Phong cũng từng gặp một người như vậy, đó là Kha lão, tuy chưa đại thành. Lần nọ lão ta từng thi triển khiến Lăng Phong cảm giác như lão không tồn tại.
Một người nếu luyện được cả hai thứ này đồng thời đến tột đỉnh, có lẽ sẽ đạt đẳng cấp truyền thuyết - "tàng hình". Chỉ có điều giang hồ chưa nghe thấy bao giờ. Xác suất này gần như không có, bởi chỉ riêng một trong hai thứ, luyện đến mức gần cuối cũng đủ già sắp chết như Kha lão hay lão đùi gà. Nhưng gần đỉnh và tột đỉnh vẫn cách nhau tuy chỉ bước chân, thực ra bước mãi không qua. Cả hai lão già kia đều chưa ai đạt được.
Nói cho cùng, nếu có kẻ như vậy, hắn có ở cạnh cũng có ai biết hắn tồn tại đâu mà đồn thổi.
Lăng Phong trở lại phòng Lâm Nghi Anh, vẫn thấy mẫu thân nằm im bất động, trong lòng thở dài.
Nhìn quanh không thấy Vương Diệu Mai đâu, cũng không thấy Công Tôn Dao, hắn hỏi một đứa hạ nhân :
- Tiểu Mai đâu? Công Tôn cô nương muội đâu?
- Công Tôn tiểu thư đi dạo phố, còn Tiểu Mai, từ hôm qua không thấy.
"Kỳ quái. Cô ta bị ta mắng một cái, hoàn toàn biến mất. Hay là chột dạ bỏ trốn? Hừ." Lăng Phong suy nghĩ, mắt cũng sắc lên.
"Viu"
Đột nhiên Lăng Phong nhận ra gì đó, chưa kịp phản ứng thì một thứ bay ngang mặt hắn, cắm vào cánh cửa rung lên. Tên hạ nhân hoảng hồn ngồi xuống ôm đầu.
- Đệch m*, thằng nào ám sát ông?
Lăng Phong quay qua quay lại, bên ngoài ra vẻ cứng cỏi nhưng bên trong thực sự lo lắng.
Mẫu thân bị bỏ độc, mình bị ám khí phi ngang ngay giữa ban ngày.
Lăng Phong đã đắc tội kẻ nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.