Chương 113: Bí kíp
Thần Long
05/02/2014
Trong mật thất, một lão già đang gật gù, một tên trẻ tuổi liên tục xua tay.
- Không được. tuyệt đối không được.
Lăng Phong đang muốn bỏ chạy.
Hắn nghe Kha lão nói mà trợn mắt. Lão già này thật khôn, còn tưởng "nhân sự" cho Sói tổ lấy ở đâu, hóa ra đòi Lăng Phong chuyển luôn cả đội Hắc kỳ vào Mật Thám tự, làm gì có chuyện nhảm nhí như vậy?
Mặc dù Kha lão nói đi nói lại sẽ bổ sung thêm thủ hạ bên dưới, nhưng Lăng Phong vẫn không chấp nhận.
Trước nhất, chuyện lão ta "thăm dò" Phong Vân đoàn của Lăng Phong, tạm thời không truy cứu tới. Nhưng "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng" loại chuyện ngu ngốc này, Lăng Phong sẽ không làm. Tự nhiên khổ cực tốn tiền tốn sức luyện tập, bây giờ đem đi phục vụ "triều đình", nói bừa cũng đừng nói nữa. Lăng Phong không có tinh thần yêu nước này.
Vả lại, chưa kể Lăng Phong đồng ý hay không, mấy huynh đệ chỉ e không đồng ý. Tần Quyền, Cao Diệp những kẻ này, lần kết bái huynh đệ ngay cả tâm tư làm phản cũng đã bàn qua, chuyện sáp nhập vào mật thám, đùa hơi quá rồi.
Kha lão đã tính trước Lăng Phong từ chối, lão bắt đầu trả giá :
- Coi như Mật Thám tự thuê các vị huynh đệ kia, thế nào?
Nghe đến chữ "thuê", Lăng Phong mới hòa hoãn đôi chút.
Thực tế Phong Vân đoàn của hắn tồn tại theo kiểu một tổ chức "lính đánh thuê", từ đầu chính Lăng Phong bỏ tiền ra thuê họ. Nhưng nay tiền đã không đủ, nếu không có nhiệm vụ bên ngoài để nuôi đoàn, Lăng Phong cũng đuối dần. Một đoàn "lính đánh thuê" nếu không có người thuê thì coi như vứt đi rồi.
Lăng Phong bắt đầu ra điều kiện :
- Thứ nhất, chuyện này thuộc hạ không quyết định thay được. Thứ hai, thuê cụ thể ra sao?
Kha lão đưa ngón tay ra nói :
- Một tháng chừng này bạc.
Nhìn Kha lão giơ một ngón tay, Lăng Phong đoán :
- 1 vạn lượng?
- Ngươi ... muốn giết ta?
Kha lão suýt bất tỉnh. Lão ta làm quan thanh liêm, giá cả thị trường gần đây tăng cao, cơ quan cũng bị chính phủ cắt giảm lương bổng, tiền đâu ra mà lắm như vậy.
Kha lão nhăn nhó :
- Ngươi có biết ta một tháng bổng của ta bao nhiêu bạc không?
- Không biết. - Lăng Phong tỉnh bơ.
Làm quan thanh liêm đời nào cũng nghèo, nhà Tống chia lương bổng thành 30 ngạch, trong đó 24 ngạch ở dưới về cơ bản nhận theo phẩm trật. 6 ngạch còn lại là thưởng đặc biệt, chỉ dành cho đại quan từ tam phẩm trở lên. Kha lão hàm Khanh, chính tam phẩm, quan to hàng đầu, nhưng một tháng cũng chỉ nhận được 200 quán, tương đương 200 lượng bạc. Thế mà thằng trước mắt mở mồm liền đòi một tháng 1 vạn lượng, chẳng thà dẹp luôn Mật Thám tự cho Sói tổ hoạt động.
Lăng Phong nghe xong trợn mắt không tin :
- Ít như vậy? Đại nhân a, thuộc hạ kín mồm kín miệng lắm, ngài không phải giấu làm gì. Tính cả tiền bên ngoài chắc không ít đúng không? - Lăng Phong ra vẻ bí mật.
Kha lão buồn bực :
- Ngươi ... hừ, không nói nữa. 1500 quán, thế nào?
- Vẫn quá ít. Đại nhân không biết chứ, Hắc kỳ của thuộc hạ, mười người chỉ riêng ăn một tháng đã tốn 2000 quán rồi.
- Lang sói. - Kha lão không khỏi mắng.
- Hêhê. Thì đúng rồi, vào Sói tổ phải ăn như sói thôi. Đại nhân a, nuôi lính xịn thì cũng phải chịu đầu tư. - Lăng Phong không cho là đúng.
- Gian thương. - Kha lão tiếp tục mắng.
Nói chuyện tiền bạc với dân xuất thân buôn bán, mở mồm là vài vạn, rất dễ đau tim.
Lăng Phong cười xòa, có điều làm căng quá mất mối làm ăn lâu dài này thì "xôi hỏng bỏng không", hắn đành hạ giá :
- Vậy đi, đại nhân xem, 3000 quán.
- Thành giao. - Kha lão đột nhiên đồng ý.
- Ặc, khoan đã ... - Lăng Phong ngẩn ra.
"Hố m* nó rồi, biết vậy hô 5000." Lăng Phong bực tức tự chửi mình.
Xem chừng lão già thành tinh này đã tính toán từ đầu, Lăng Phong một thời gian bỏ bê đi buôn, bị một vố đau. Kha lão không cho Lăng Phong nói tiếp :
- Bây giờ nói sang chuyện khác. Ngươi nói mẫu thân bị trúng độc?
- Gia mẫu quả thật bị độc, cả người không thể cử động.
Nhắc đến mẫu thân, Lăng Phong mới đàng hoàng lại chút.
Kha lão xem ra khá quan tâm đến chuyện này, hỏi :
- Có biết bị độc gì không?
- Đoạn Cân Nhẫn của Đường Môn.
Kha lão ánh mắt hiện dị sắc, ngừng một lúc mới hỏi :
- Ngươi chắc chắn?
- Thuộc hạ không biết, là bằng hữu của thuộc hạ nói ra.
- Người kia còn ở kinh thành không? - Kha lão bỗng hỏi.
- Vẫn còn. Bằng hữu kia biết nhưng không trị được độc. - Lăng Phong hơi chán nản.
- Dẫn ta tới gặp người đó, tiện thể xem luôn mẫu thân của ngươi.
Lăng Phong mừng rỡ :
- Đại nhân có biện pháp?
- Không chắc, ta phải xem mới biết được.
- Vậy mời đại nhân đi luôn. - Lăng Phong vội vã, chuyện gì cũng được, riêng chuyện giải độc cho Lâm Nghi Anh hắn chỉ cần nghe một chút phong phanh cũng sẵn sàng bỏ hết mọi chuyện.
Kha lão cùng Lăng Phong trở lại Lăng phủ, Kha lão xem qua tình hình của Lâm thị, cũng chỉ lắc đầu.
Nhưng Liễu Thanh Nghi thì đã không còn. Không biết nàng ta đã đi đâu.
Kha lão đoán ra gì đó, nói :
- Xem ra bằng hữu kia của ngươi không thích gặp người ngoài?
- Đúng vậy, nàng ấy từ nhỏ sống biệt lập. - Lăng Phong bịa đại lý do.
- Mẫu thân ngươi bị trúng Đoạn Cân Nhẫn, điều đáng nói là trúng trong một thời gian dài, mỗi lần lại vô cùng ít, dẫn đến lúc phát độc thì không thể cứu chữa. Có điều, vị bằng hữu kia của ngươi, thủ pháp rất cao, bản thân ta không nghĩ thiên hạ này còn có ai có thể khiến một người trúng Đoạn Cân Nhẫn bảo trì ở trạng thái như thế này. Nếu vị kia nói không có cách khác, ta nghĩ không ai nói khác được đâu.
- Thực sự lợi hại như vậy?
Lăng Phong hơi bất ngờ, bấy lâu hắn vẫn xem Liễu Thanh Nghi chỉ giỏi về kiếm, không giỏi về y. Trong lòng hắn lại đang nghiến răng bốc hỏa nghĩ : "Trúng thời gian dài? Vương Diệu Mai, không ngươi thì không ai vào đây cả. Hận thù thì tìm ta là được, lại gây lên người mẹ ta. Thù này, cứ chờ đấy."
Kha lão là người giỏi suy đoán, ngay lập tức nói :
- Ngươi nghi ngờ Triệu Hanh?
- Bấy lâu ta cũng chỉ đụng chạm đến hắn.
Kha lão thở dài, không nói gì thêm. Lão đang nghĩ khả năng Triệu Hanh gây ra không cao lắm, kẻ kia không cần phải làm trò này với hai mẹ con hạ nhân như Lăng Phong. Chẳng qua ngoài Triệu Hanh ra, đúng là không còn ai khác.
Kha lão linh quang lóe lên, nghĩ đến điều gì đó, nói :
- Đáng lý ra ngươi chỉ cần ở đây, chống gián điệp Kim tại kinh thành là được. Nhưng nếu ngươi muốn, có thể đi Hà Bắc, ở đó ngay phía nam Kim Quốc, cũng tiện cho việc phản gián.
- Hà Bắc? Đi vào đất Yên Vương? - Lăng Phong ngước lên.
Kha lão không hẳn ý tốt mười phần với Lăng Phong, bởi Yên Vương sắp tạo phản, đẩy Lăng Phong lên Hà Bắc là đẩy hắn vào chỗ nguy hiểm, đặc biệt khi Lăng Phong hoàn toàn kém kinh nghiệm.
Nhưng ngược lại, nếu Triệu Hanh là kẻ gây ra chuyện hạ độc này, Lăng Phong có lẽ phải tìm hiểu kẻ kia mới tìm ra giải dược. Kha lão biết một chút bí ẩn đằng sau Đoạn Cân Nhẫn, nhưng lão tạm thời không nói hết ra. Lăng Phong nếu dấn thân vào Hà Bắc, vừa theo dõi Triệu Hanh, vừa phản gián người Kim, một công đôi việc. Bởi sau này chẳng may Yên Vương dấy binh, phòng vệ cẩn mật, lúc đó khả năng Mật thám tự cài người vào đất Yên càng khó, Lăng Phong cũng khó theo đuôi Triệu Hanh Vương Diệu Mai.
Kha lão hơi ngập ngừng :
- Có điều đi như vậy sẽ rất nguy hiểm ...
- Ta đi, đại nhân bổ sung cho ta vài thủ hạ kinh nghiệm là được.
Kha lão nhìn Lăng Phong quyết tâm, lão gật đầu :
- Được, ta sẽ cử Nguyệt Dung và Ưng tổ đi theo, nó rất giỏi về theo dõi.
Lăng Phong không có tâm tư vui mừng vì đi cùng nữ nhân, hắn bị hình ảnh Vương Diệu Mai hàng ngày bỏ độc làm cho đầu óc nóng bừng lên, chỉ hận lúc ở bờ sông không đâm xuyên ả ta thành vài mảnh.
...
Liễu Thanh Nghi không phải tránh mặt Kha lão, nàng ta đã rời đi.
Cũng không có thư từ chia tay gì cả, chỉ để lại cho Lăng Phong một quyển ghi chép, bên ngoài không có tiêu đề, xem ra do nàng ta tự mình viết mấy ngày nay.
Lăng Phong mở ra, mới đọc được một đoạn đã cuồng hỉ.
Cái thứ này, quá quý báu.
"M*, bí kíp, cái này chính là bí kíp trong phim." Lăng Phong hô thầm.
Quyển ghi chép nàng để lại là tâm huyết nhiều đời Thần Cung. Trong đó ghi không chỉ 108 mà đến 359 huyệt vị, Liễu Thanh Nghi còn nói còn một huyệt vị bí mật khác, nhưng nàng chưa tìm ra. Điều đáng kinh hãi nhất, kinh mạch được đề cầp tới không phải "Kỳ Kinh Bát Mạch", mà là "Chính Kinh Thập Nhị Mạch", hoàn toàn mở ra một thế giới mới cho luyện tinh - khí - thần, đây xem ra chính là bí quyết độc môn giúp Thần Cung vượt lên thiên hạ.
Những thứ này, nếu võ lâm biết được, chắc chắn phát sinh một hồi "gió tanh mưa máu" tàn sát lẫn nhau. Ít nhất, Ma Môn sẽ không bỏ qua nó.
Cũng không biết là phúc hay họa với Lăng Phong.
Chỉ là, tại sao Liễu Thanh Nghi, không chỉ tha thứ cho Lăng Phong, còn chuyển sang giúp Lâm thị, bây giờ "truyền thụ bí kíp tối thượng" này cho Lăng Phong. Nàng yêu hắn? Xác suất này gần như bằng không. Rất khó hiểu.
Nên biết, nàng bị Lăng Phong phá thân, gần như thân bại danh liệt, ngôi vị Cung chủ gần như chắc chắn sẽ bị phế, chỉ e võ công cũng sẽ bị các trưởng lão phế theo. Chưa kể một khi bị phế, lời đồn cũng theo đó truyền ra khắp võ lâm Tây Vực. Thần Cung Cung chủ bị phế, chỉ có hai lý do, phản bội hoặc thất thân. Điều quan trọng hơn, chính bản thân nàng cũng bị tổn thương, tâm pháp bị ảnh hưởng rất nặng, võ công suy giảm đến tám chín phần, nội thương liên miên không dứt. Bằng hữu ở Nam Tống của Thần Cung gần như không có, trong khi đám Ma Môn đang vây sẵn lưới chờ nàng ở khắp nơi. Nàng lúc này rời đi là tự tìm đường chết.
Nàng chưa bao giờ nói những nổi khổ này ra, cũng chưa bao giờ nói muốn giết hắn vì giận. Ấn tượng của Liễu Thanh Nghi trong mắt Lăng Phong là cao cao tại thượng, đôi lúc lạnh nhạt, đôi lúc khó hiểu.
Hắn không biết cuộc đời nàng bị hắn quấy phá đến thế nào.
- Không được. tuyệt đối không được.
Lăng Phong đang muốn bỏ chạy.
Hắn nghe Kha lão nói mà trợn mắt. Lão già này thật khôn, còn tưởng "nhân sự" cho Sói tổ lấy ở đâu, hóa ra đòi Lăng Phong chuyển luôn cả đội Hắc kỳ vào Mật Thám tự, làm gì có chuyện nhảm nhí như vậy?
Mặc dù Kha lão nói đi nói lại sẽ bổ sung thêm thủ hạ bên dưới, nhưng Lăng Phong vẫn không chấp nhận.
Trước nhất, chuyện lão ta "thăm dò" Phong Vân đoàn của Lăng Phong, tạm thời không truy cứu tới. Nhưng "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng" loại chuyện ngu ngốc này, Lăng Phong sẽ không làm. Tự nhiên khổ cực tốn tiền tốn sức luyện tập, bây giờ đem đi phục vụ "triều đình", nói bừa cũng đừng nói nữa. Lăng Phong không có tinh thần yêu nước này.
Vả lại, chưa kể Lăng Phong đồng ý hay không, mấy huynh đệ chỉ e không đồng ý. Tần Quyền, Cao Diệp những kẻ này, lần kết bái huynh đệ ngay cả tâm tư làm phản cũng đã bàn qua, chuyện sáp nhập vào mật thám, đùa hơi quá rồi.
Kha lão đã tính trước Lăng Phong từ chối, lão bắt đầu trả giá :
- Coi như Mật Thám tự thuê các vị huynh đệ kia, thế nào?
Nghe đến chữ "thuê", Lăng Phong mới hòa hoãn đôi chút.
Thực tế Phong Vân đoàn của hắn tồn tại theo kiểu một tổ chức "lính đánh thuê", từ đầu chính Lăng Phong bỏ tiền ra thuê họ. Nhưng nay tiền đã không đủ, nếu không có nhiệm vụ bên ngoài để nuôi đoàn, Lăng Phong cũng đuối dần. Một đoàn "lính đánh thuê" nếu không có người thuê thì coi như vứt đi rồi.
Lăng Phong bắt đầu ra điều kiện :
- Thứ nhất, chuyện này thuộc hạ không quyết định thay được. Thứ hai, thuê cụ thể ra sao?
Kha lão đưa ngón tay ra nói :
- Một tháng chừng này bạc.
Nhìn Kha lão giơ một ngón tay, Lăng Phong đoán :
- 1 vạn lượng?
- Ngươi ... muốn giết ta?
Kha lão suýt bất tỉnh. Lão ta làm quan thanh liêm, giá cả thị trường gần đây tăng cao, cơ quan cũng bị chính phủ cắt giảm lương bổng, tiền đâu ra mà lắm như vậy.
Kha lão nhăn nhó :
- Ngươi có biết ta một tháng bổng của ta bao nhiêu bạc không?
- Không biết. - Lăng Phong tỉnh bơ.
Làm quan thanh liêm đời nào cũng nghèo, nhà Tống chia lương bổng thành 30 ngạch, trong đó 24 ngạch ở dưới về cơ bản nhận theo phẩm trật. 6 ngạch còn lại là thưởng đặc biệt, chỉ dành cho đại quan từ tam phẩm trở lên. Kha lão hàm Khanh, chính tam phẩm, quan to hàng đầu, nhưng một tháng cũng chỉ nhận được 200 quán, tương đương 200 lượng bạc. Thế mà thằng trước mắt mở mồm liền đòi một tháng 1 vạn lượng, chẳng thà dẹp luôn Mật Thám tự cho Sói tổ hoạt động.
Lăng Phong nghe xong trợn mắt không tin :
- Ít như vậy? Đại nhân a, thuộc hạ kín mồm kín miệng lắm, ngài không phải giấu làm gì. Tính cả tiền bên ngoài chắc không ít đúng không? - Lăng Phong ra vẻ bí mật.
Kha lão buồn bực :
- Ngươi ... hừ, không nói nữa. 1500 quán, thế nào?
- Vẫn quá ít. Đại nhân không biết chứ, Hắc kỳ của thuộc hạ, mười người chỉ riêng ăn một tháng đã tốn 2000 quán rồi.
- Lang sói. - Kha lão không khỏi mắng.
- Hêhê. Thì đúng rồi, vào Sói tổ phải ăn như sói thôi. Đại nhân a, nuôi lính xịn thì cũng phải chịu đầu tư. - Lăng Phong không cho là đúng.
- Gian thương. - Kha lão tiếp tục mắng.
Nói chuyện tiền bạc với dân xuất thân buôn bán, mở mồm là vài vạn, rất dễ đau tim.
Lăng Phong cười xòa, có điều làm căng quá mất mối làm ăn lâu dài này thì "xôi hỏng bỏng không", hắn đành hạ giá :
- Vậy đi, đại nhân xem, 3000 quán.
- Thành giao. - Kha lão đột nhiên đồng ý.
- Ặc, khoan đã ... - Lăng Phong ngẩn ra.
"Hố m* nó rồi, biết vậy hô 5000." Lăng Phong bực tức tự chửi mình.
Xem chừng lão già thành tinh này đã tính toán từ đầu, Lăng Phong một thời gian bỏ bê đi buôn, bị một vố đau. Kha lão không cho Lăng Phong nói tiếp :
- Bây giờ nói sang chuyện khác. Ngươi nói mẫu thân bị trúng độc?
- Gia mẫu quả thật bị độc, cả người không thể cử động.
Nhắc đến mẫu thân, Lăng Phong mới đàng hoàng lại chút.
Kha lão xem ra khá quan tâm đến chuyện này, hỏi :
- Có biết bị độc gì không?
- Đoạn Cân Nhẫn của Đường Môn.
Kha lão ánh mắt hiện dị sắc, ngừng một lúc mới hỏi :
- Ngươi chắc chắn?
- Thuộc hạ không biết, là bằng hữu của thuộc hạ nói ra.
- Người kia còn ở kinh thành không? - Kha lão bỗng hỏi.
- Vẫn còn. Bằng hữu kia biết nhưng không trị được độc. - Lăng Phong hơi chán nản.
- Dẫn ta tới gặp người đó, tiện thể xem luôn mẫu thân của ngươi.
Lăng Phong mừng rỡ :
- Đại nhân có biện pháp?
- Không chắc, ta phải xem mới biết được.
- Vậy mời đại nhân đi luôn. - Lăng Phong vội vã, chuyện gì cũng được, riêng chuyện giải độc cho Lâm Nghi Anh hắn chỉ cần nghe một chút phong phanh cũng sẵn sàng bỏ hết mọi chuyện.
Kha lão cùng Lăng Phong trở lại Lăng phủ, Kha lão xem qua tình hình của Lâm thị, cũng chỉ lắc đầu.
Nhưng Liễu Thanh Nghi thì đã không còn. Không biết nàng ta đã đi đâu.
Kha lão đoán ra gì đó, nói :
- Xem ra bằng hữu kia của ngươi không thích gặp người ngoài?
- Đúng vậy, nàng ấy từ nhỏ sống biệt lập. - Lăng Phong bịa đại lý do.
- Mẫu thân ngươi bị trúng Đoạn Cân Nhẫn, điều đáng nói là trúng trong một thời gian dài, mỗi lần lại vô cùng ít, dẫn đến lúc phát độc thì không thể cứu chữa. Có điều, vị bằng hữu kia của ngươi, thủ pháp rất cao, bản thân ta không nghĩ thiên hạ này còn có ai có thể khiến một người trúng Đoạn Cân Nhẫn bảo trì ở trạng thái như thế này. Nếu vị kia nói không có cách khác, ta nghĩ không ai nói khác được đâu.
- Thực sự lợi hại như vậy?
Lăng Phong hơi bất ngờ, bấy lâu hắn vẫn xem Liễu Thanh Nghi chỉ giỏi về kiếm, không giỏi về y. Trong lòng hắn lại đang nghiến răng bốc hỏa nghĩ : "Trúng thời gian dài? Vương Diệu Mai, không ngươi thì không ai vào đây cả. Hận thù thì tìm ta là được, lại gây lên người mẹ ta. Thù này, cứ chờ đấy."
Kha lão là người giỏi suy đoán, ngay lập tức nói :
- Ngươi nghi ngờ Triệu Hanh?
- Bấy lâu ta cũng chỉ đụng chạm đến hắn.
Kha lão thở dài, không nói gì thêm. Lão đang nghĩ khả năng Triệu Hanh gây ra không cao lắm, kẻ kia không cần phải làm trò này với hai mẹ con hạ nhân như Lăng Phong. Chẳng qua ngoài Triệu Hanh ra, đúng là không còn ai khác.
Kha lão linh quang lóe lên, nghĩ đến điều gì đó, nói :
- Đáng lý ra ngươi chỉ cần ở đây, chống gián điệp Kim tại kinh thành là được. Nhưng nếu ngươi muốn, có thể đi Hà Bắc, ở đó ngay phía nam Kim Quốc, cũng tiện cho việc phản gián.
- Hà Bắc? Đi vào đất Yên Vương? - Lăng Phong ngước lên.
Kha lão không hẳn ý tốt mười phần với Lăng Phong, bởi Yên Vương sắp tạo phản, đẩy Lăng Phong lên Hà Bắc là đẩy hắn vào chỗ nguy hiểm, đặc biệt khi Lăng Phong hoàn toàn kém kinh nghiệm.
Nhưng ngược lại, nếu Triệu Hanh là kẻ gây ra chuyện hạ độc này, Lăng Phong có lẽ phải tìm hiểu kẻ kia mới tìm ra giải dược. Kha lão biết một chút bí ẩn đằng sau Đoạn Cân Nhẫn, nhưng lão tạm thời không nói hết ra. Lăng Phong nếu dấn thân vào Hà Bắc, vừa theo dõi Triệu Hanh, vừa phản gián người Kim, một công đôi việc. Bởi sau này chẳng may Yên Vương dấy binh, phòng vệ cẩn mật, lúc đó khả năng Mật thám tự cài người vào đất Yên càng khó, Lăng Phong cũng khó theo đuôi Triệu Hanh Vương Diệu Mai.
Kha lão hơi ngập ngừng :
- Có điều đi như vậy sẽ rất nguy hiểm ...
- Ta đi, đại nhân bổ sung cho ta vài thủ hạ kinh nghiệm là được.
Kha lão nhìn Lăng Phong quyết tâm, lão gật đầu :
- Được, ta sẽ cử Nguyệt Dung và Ưng tổ đi theo, nó rất giỏi về theo dõi.
Lăng Phong không có tâm tư vui mừng vì đi cùng nữ nhân, hắn bị hình ảnh Vương Diệu Mai hàng ngày bỏ độc làm cho đầu óc nóng bừng lên, chỉ hận lúc ở bờ sông không đâm xuyên ả ta thành vài mảnh.
...
Liễu Thanh Nghi không phải tránh mặt Kha lão, nàng ta đã rời đi.
Cũng không có thư từ chia tay gì cả, chỉ để lại cho Lăng Phong một quyển ghi chép, bên ngoài không có tiêu đề, xem ra do nàng ta tự mình viết mấy ngày nay.
Lăng Phong mở ra, mới đọc được một đoạn đã cuồng hỉ.
Cái thứ này, quá quý báu.
"M*, bí kíp, cái này chính là bí kíp trong phim." Lăng Phong hô thầm.
Quyển ghi chép nàng để lại là tâm huyết nhiều đời Thần Cung. Trong đó ghi không chỉ 108 mà đến 359 huyệt vị, Liễu Thanh Nghi còn nói còn một huyệt vị bí mật khác, nhưng nàng chưa tìm ra. Điều đáng kinh hãi nhất, kinh mạch được đề cầp tới không phải "Kỳ Kinh Bát Mạch", mà là "Chính Kinh Thập Nhị Mạch", hoàn toàn mở ra một thế giới mới cho luyện tinh - khí - thần, đây xem ra chính là bí quyết độc môn giúp Thần Cung vượt lên thiên hạ.
Những thứ này, nếu võ lâm biết được, chắc chắn phát sinh một hồi "gió tanh mưa máu" tàn sát lẫn nhau. Ít nhất, Ma Môn sẽ không bỏ qua nó.
Cũng không biết là phúc hay họa với Lăng Phong.
Chỉ là, tại sao Liễu Thanh Nghi, không chỉ tha thứ cho Lăng Phong, còn chuyển sang giúp Lâm thị, bây giờ "truyền thụ bí kíp tối thượng" này cho Lăng Phong. Nàng yêu hắn? Xác suất này gần như bằng không. Rất khó hiểu.
Nên biết, nàng bị Lăng Phong phá thân, gần như thân bại danh liệt, ngôi vị Cung chủ gần như chắc chắn sẽ bị phế, chỉ e võ công cũng sẽ bị các trưởng lão phế theo. Chưa kể một khi bị phế, lời đồn cũng theo đó truyền ra khắp võ lâm Tây Vực. Thần Cung Cung chủ bị phế, chỉ có hai lý do, phản bội hoặc thất thân. Điều quan trọng hơn, chính bản thân nàng cũng bị tổn thương, tâm pháp bị ảnh hưởng rất nặng, võ công suy giảm đến tám chín phần, nội thương liên miên không dứt. Bằng hữu ở Nam Tống của Thần Cung gần như không có, trong khi đám Ma Môn đang vây sẵn lưới chờ nàng ở khắp nơi. Nàng lúc này rời đi là tự tìm đường chết.
Nàng chưa bao giờ nói những nổi khổ này ra, cũng chưa bao giờ nói muốn giết hắn vì giận. Ấn tượng của Liễu Thanh Nghi trong mắt Lăng Phong là cao cao tại thượng, đôi lúc lạnh nhạt, đôi lúc khó hiểu.
Hắn không biết cuộc đời nàng bị hắn quấy phá đến thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.