Mật Thám Phong Vân

Chương 134: Cửu Thiên Huyền Nữ

Thần Long

09/02/2014

Trường An, Lăng phủ.

Liễu Thanh Nghi không biết bằng cách nào đó, có lẽ dựa vào huyệt vị kinh mạch, khiến Lâm Nghi Anh rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Kỳ lạ là bà không thể ăn uống, nhưng chỉ nhờ hô hấp vẫn bảo trì cơ thể như vậy. Còn kỳ lạ hơn, thời gian trôi qua, Lâm Nghi Anh thậm chí như trẻ dần lại, làn da dần trơn, mái tóc cũng đen bóng. Công Tôn Dao hàng ngày ở cạnh không nhận ra, nhưng người khác lâu lâu mới thăm Lâm thị một lần sẽ thấy kỳ quái. Giới y học nếu biết tình trạng này, chỉ e sẽ đổ dồn về muốn "nghiên cứu". Chỉ tiếc là vị "thần y" Liễu Thanh Nghi đã biến mất.

Lâm Nghi Anh gần như không cần chăm sóc gì nhiều, ngoài thi thoảng tẩy rửa. Công Tôn Dao vì vậy rất cô đơn, nàng ở Lăng phủ không quen ai, Lăng Phong lại đi một mạch cả tháng chưa về. Nói ra, Phong ca hơi vô tâm với vị hôn thê của mình thật. Cũng may trước khi đi còn nhớ dặn Công Tôn Tán cử đến nha hoàn, tên Tiểu Nguyệt, giúp Công Tôn Dao tâm sự.

Vẫn như thường lệ, Công Tôn Dao thời gian rảnh chuyên tâm vào luyện Phượng Vũ Cửu Thiên.

Thực ra, "mẹ vợ" Lăng Phong trước khi mất còn để lại cho Công Tôn Dao một quyển bí kíp, chẳng qua Công Tôn Dao không thích luyện võ, từ nhỏ vẫn mang theo nhưng chưa đụng đến bao giờ. Thời gian này rảnh rỗi, nàng mới đem ra xem rồi luyện.

Bộ bí kíp này có tên Huyền Nữ Thần Công.

Bốn chữ này đồn ra võ lâm cũng không biến động gì lắm. Đơn giản vì chả ai còn nhớ đến, cũng chả biết nó mạnh yếu thế nào. Vả lại, thiên hạ bây giờ hỗn loạn, đủ loại "Thần Công" ra đời, ngay cả Trinh Nữ Thần Công còn có, thậm chí đứng đầu bảng xếp hạng 10 loại Thần Công hot nhất, nói gì Huyền Nữ.

Thế nhưng, nếu nó rơi vào tai những siêu cao thủ, chắc chắn gây nên sóng gió.

Huyền Nữ Thần Công, được ghi lại trong vài chuyện thần thoại. Xuất hiện lần đầu từ thái cổ hai ngàn năm trước, theo như ghi chép, Dao Trì Thánh Mẫu lập Cửu Thiên Huyền Nữ trận pháp, giúp Hiên Viên thống nhất thiên hạ xưng Hoàng Đế. "Cửu Thiên Huyền Nữ" chính là Phượng Vũ Cửu Thiên và Huyền Nữ Thần Công ghép lại.

Đây là một cái tên rất nổi tiếng trong cao tầng võ học, không chỉ vì có tên trong thần thoại, mà vì các cao thủ đều tin nó có thể còn tồn tại đến bây giờ.

Theo truyền thuyết, những Dao Trì Thánh Mẫu, Hiên Viên Hoàng Đế đều trẻ trung cả trăm năm, thậm chí không hề ghi chép chuyện họ chết thế nào.

Mấy chuyện viễn vông này, sử gia về sau đều đổ lỗi ghi chép thiếu. Vài kẻ tự cho mình thông minh đều không tin, chỉ nhếch mép khinh thường bốc phét, dù sao cũng chỉ truyền thuyết.

Vương Viễn Tri của Toàn Chân, hai lão cung phụng của triều đình, những siêu cao thủ này thì nghĩ khác. Bởi bọn họ tự biết bản thân mình "sắp đạt được nó", nhưng lại không thể bước qua. Bọn họ đều tin những người cổ kia chắc chắn đã đạt được "đẳng cấp gì đó", bỏ đi lánh đời, thậm chí "đi một chỗ nào đó", đại loại thần giới tiên giới mà dân gian nghĩ ra.

Hầu hết các loại võ công trong giang hồ qua năm tháng đều bị thay đổi, bị tách hợp vô số lần. Dần dà tuy phong phú nhiều loại, thực tế chả có cái nào giúp người luyện đạt được đẳng cấp truyền thuyết, kiểu "trường sinh bất lão", "vô địch thiên hạ". Kể cả Phật môn Đạo gia hai nhà truyền thống lâu đời cũng bị tha hóa giảm sút, tăng nhân đạo sĩ dù khủng bố cỡ nào cũng già chết.

Những cao thủ đều tin rằng, nếu tìm ra được những bí kíp còn nguyên vẹn từ thái cổ, kiểu Huyền Nữ Thần Công này, chắc chắn sẽ tìm ra bí mật cuối cùng kia.

Công Tôn Dao hoàn toàn không biết mình nắm giữ đồ vật khủng bố như vậy. Liễu Thanh Nghi từng kể qua, mẹ Công Tôn Dao rất có thể là đệ tử của Dao Trì Cung chục năm trước bị ép bỏ trốn. Dao Trì Cung theo lời kể chính là nơi ở của Tây Vương Mẫu, hay Dao Trì Thánh Mẫu, từ ngàn năm trước truyền lại, nằm tận đất Côn Lôn Tây Vực xa xôi.

Chỗ này Lăng Phong dĩ nhiên biết, thậm chí xem phim thấy qua, Tôn Ngộ Không từng đến phá hội bàn đào ở đó.

Mấy ngày gần đây, Công Tôn Dao chỉ dựa theo Huyền Nữ Thần Công ngồi suy tưởng, nhưng Phượng Vũ Cửu Thiên lại dần khác hẳn, không còn đơn thuần múa kiếm như trước.

Đúng lúc này, từ cửa sân có tiếng Tiểu Nguyệt :

- Nhị tiểu thư, đi chậm thôi a.

Công Tôn Dao nhìn qua, người đến là Lăng Hiểu Đình.

Lăng Hiểu Đình con gái Lăng Hùng, thân phận Nhị tiểu thư, mới 15 tuổi, vẫn bộ dáng cao gầy, vòng một phẳng lì. Nàng ta rất hiếm khi xuất hiện, thời gian gần đây lại thường xuyên ghé chỗ Lâm Nghi Anh, kỳ quái là chỉ vào nhìn một cái rồi bỏ đi.

Công Tôn Dao cố bắt chuyện :

- Nhị tiểu thư, cô khỏe chứ?

- Ta bình thường. Bà ta thế nào?

- A, bá mẫu vẫn như vậy thôi. - Công Tôn Dao thở ra nói.



- Ừm, vậy được, ta chỉ hỏi thế thôi.

"Lại như vậy?" Công Tôn Dao tuy không hiểu ra sao nhưng không quan tâm lắm. Chỗ này lâu lâu mới có người đến.

Lăng Hiểu Đình vừa rời đi, ngoài cửa lại có tiếng hô :

- Tô Phụng nghi đến.

"Tô Phụng nghi là ai?" Công Tôn Dao hơi ngẩn ra, sau đó thấy một nữ nhân ăn mặc vô cùng xinh đẹp đi vào, còn nhìn nàng cười.

Cô gái kia hỏi :

- Tỷ là Công Tôn Dao?

- Ta ... đúng là. - Công Tôn Dao hơi ngập ngừng.

- Đây là Tô Phụng nghi của Hoàng tử điện hạ, còn không mau hành lễ. - Nha hoàn Tiểu Hiên bên cạnh nhanh nhảu.

Công Tôn Dao hoảng hồn, nàng không biết Phụng nghi là cái gì, nhưng dính đến Hoàng tử này nọ, chắc chắn cao quý.

Tô Đóa Nhi kịp thời chụp tay Công Tôn Dao lại, ánh mắt thân thiết :

- Đừng, tỷ tỷ. Muội là Tô Đóa Nhi, là nghĩa muội của Lăng đại ca. Tỷ sắp là ... thê tử của huynh ấy, muội xưng tẩu tẩu mới phải.

Tô Đóa Nhi nói đến đoạn "thê tử", giọng ngừng lại, tim cũng nhói lên không ít.

Công Tôn Dao vẫn chưa hiểu ra sao, hành lễ không cần, nhưng xưng hô vẫn không thể làm loạn, nói :

- A, Tô ... Tô Phụng nghi, mời vào.

- Tỷ thật xinh đẹp ...

Tô Đóa Nhi tay vẫn cầm tay Công Tôn Dao vừa đi vào phòng vừa hỏi chuyện, vừa rồi nàng không khỏi đánh giá Công Tôn Dao, thậm chí còn tự so sánh với chính mình.

...

Phủ Đại Danh.

Lăng Vân nghe nha hoàn bên ngoài nói gì đó, nghĩ Lăng Phong đã trở về. Lòng nàng "nai con nhảy loạn", giống như bị bắt quả tang. Cường nữ trong giới kinh doanh, hóa ra cũng có lúc thế này.

Lăng Vân tay chân thừa thải không biết làm gì, vội vội vàng vàng chụp lấy áo choàng khoác tạm lên người, chạy ra mở cửa.

Cửa vừa hé, nàng đã giành nói trước, cố che giấu lúng túng :

- Lăng Phong, ngươi quên ta ... A ...

Lăng Vân đưa tay che miệng.

Người đứng ngoài cửa không phải Lăng Phong, mà là Từ Nguyên.



Từ Nguyên hôm nay đặc biệt ăn bận chải chuốt, mua quà đem đến. Lăng Vân giận rõ lâu, gã làm kiểu gì nàng cũng tỏ thái độ không ưng. Tuy nàng ta đã chấp nhận chuyện kết hôn, nhưng chỉ lời nói, ngay cả cái hôn ước còn chưa thấy. Từ Nguyên dân buôn bán, phàm cái gì chưa "ký kết", gã không thể chủ quan, tốt nhất phải đóng cái dấu nào đó mới được.

Gã mặt mũi đang hồng hào phơi phới, vừa vào đã bị dội một gáo nước lạnh, hai tay run rẩy, mắt bắn hàn quang. Vừa rồi gã không hề nghe nhầm, vị hôn thê của mình nhắc tới tên chó chết kia, thái độ lại hấp tấp thế này, lửa ghen tức của gã bốc ngùn ngụt.

Từ Nguyên luôn tự nhủ thằng nhãi kia là em vợ, không việc gì phải ghen. Thái độ của Lăng Phong mấy ngày đi cùng đến Hà Bắc cũng khá tốt, biết giữ khoảng cách với gã và Lăng Vân, Từ Nguyên dần nguôi đi, không ngờ hôm nay lại thế này.

Gã nhìn Lăng Vân, khuôn mặt hồng hào, bàn tay ngọc ngà đang bụm miệng, ánh mắt thậm chí ướt át, cánh mũi phập phòng. Thân thể nàng chỉ có áo choàng mặc hờ, phía trong lớp áo váy mỏng manh, da thịt mờ mờ ảo ảo, bầu ngực tròn trịa hiện rõ.

Từ Nguyên chưa bao giờ gặp Lăng Vân kiểu này, chẳng lẽ chỉ có gặp tên Lăng Phong kia nàng ta mới ăn mặc thế này?

Gã thực sự phát điên.

Từ Nguyên không nói không rằng, đi vào ngồi xuống, đặt gói quà lên bàn.

Cố gắng giữ bình tĩnh, Từ Nguyên hỏi :

- Vân nhi, nàng chưa ngủ à?

- Ngươi ... đêm khuya tới có chuyện gì?

Lăng Vân cũng tự trấn tĩnh hỏi lại. Tiếng "Vân nhi" của Từ Nguyên khiến Lăng Vân tự nhiên rợn cả người bài xích.

Từ Nguyên bâng quơ nói ngập ngừng :

- Gần đây ngoài thành ... xảy ra vài chuyện ...

- Có chuyện gì? - Lăng Vân lo lắng hỏi.

Lăng Vân là người nhạy cảm, nàng đoán Từ Nguyên đang cố ý nói về Lăng Phong.

Từ Nguyên ghét cay ghét đắng Lăng Phong, nàng dĩ nhiên biết. Chỉ vì nàng năm lần bảy lượt nói Lăng Phong là thân đệ đệ, Từ Nguyên mới buông ra, nếu không với khả năng của Từ Nguyên, Lăng Phong khó lòng sống yên bấy lâu.

Nhưng sau chuyện đêm nay, không biết sẽ ra sao. Ít nhất Từ Nguyên đang đêm chạy qua, lại còn giả vờ ngập ngừng, chỉ e gã biết chuyện liên quan đến Lăng Phong.

- Nghe nói vài nhóm người có chút võ công muốn phản loạn, bị Vương gia bắt giam.

- Có biết là những ai? - Lăng Vân tim thắt lại hỏi dồn.

Gần đây hễ chuyện gì dính đến Lăng Phong, nàng đều rối tung lên, mấy ngày nghĩ tới hắn quá nhiều, nàng chỉ mong hắn hiện ngay ra trước mắt cho nàng nhìn một cái là đủ.

Từ Nguyên tay nắm vào cạnh bàn, Lăng Vân càng như vậy, gã càng chịu không nổi.

Lăng Vân vừa tắm rửa xong, cả người hương thơm tỏa ra, kích thích Từ Nguyên từ lâu.

Từ Nguyên bấy lâu thèm muốn Lăng Vân, chẳng qua nàng ta cũng không phải hạng nữ nhân tầm thường, lại sớm muộn cũng thành vợ, gã cũng không vội, chỉ tìm nữ nhân khác phóng thích. Nhưng Lăng Vân hôm nay ăn mặc câu hồn, gã lại đang ghen tức điên cuồng, không muốn chờ nữa.

Từ Nguyên bỗng chồm qua, hai tay chụp lấy Lăng Vân, mắt đã đỏ bừng :

- Vân nhi, ta yêu nàng.

- Aaa, ngươi ... - Lăng Vân giật bắn cả người ngã luôn xuống sàn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mật Thám Phong Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook