Chương 183: Gặp Hoàng đế
Thần Long
16/05/2014
Triều Dương Phong.
Triều Dương là một trong bảy ngọn núi lớn ở Chung Nam. Hầu hết đất ở Chung Nam đều được Toàn Chân "thuê" lâu dài, riêng Triều Dương cảnh đẹp nhất lại bị Hoàng đế giữ làm của riêng, cũng chả ai dám ý kiến.
Đường dẫn lên Triều Dương có tên Trường Không sạn đạo, lát đá từ tận chân núi. Dọc đường cứ vài tấm lại có lính canh đứng, vài chục tấm lại có chỗ dừng chân ngắm cảnh.
Đối với đệ tử Toàn Chân, Triều Dương Phong dù cách Thiên Nhai Phong chỉ một đoạn, nhưng giáo quy lại quy định là nơi tuyệt mật, xếp trên cả cấm địa võ học - Quan Tinh Nhai, bởi nó là chỗ nghỉ ngơi của Hoàng đế. Trong Thất tử Toàn Chân cũng chỉ Dương Thanh Phong có cơ hội vào vài lần.
Lúc này, Dương Thanh Phong đang đứng ngoài chờ triệu kiến, sau lưng mấy nam nữ đệ tử tò mò ngắm nhìn cảnh vật.
Tiểu Uyển và Trương Quân Bảo dĩ nhiên có mặt. Ngoài ra là Chúc Tề Bưu, Phan Sư Quân, Sở Linh và Tôn Tuyết Kha.
Chung kết Luận kiếm lần trước, Tiểu Uyển và Trương Quân Bảo mấy trăm chiêu bất phân thắng bại, ở dưới khán giả suýt ngủ gật cả. Chẳng qua sức chịu đựng của thiếu nữ vẫn kém hơn, cuối trận Tiểu Uyển đành chấp nhận thua. Đám nữ đệ tử thì hoan hô chúc mừng "Soái ca" ngút trời, trong khi nam đệ tử chửi rủa không thôi, đại loại họ Trương không đáng mặt nam nhi, đánh với mỹ nữ mà chả thèm nhường.
Trương Quân Bảo đăng quang Đệ nhất nhân, giành bảo kiếm Tam Thanh Phù, giữ luôn bí kíp Tam Thanh Vô Cực gì đó, đã đẹp trai phong độ lại càng mạnh lên. Anh em Toàn Chân giáo ấm ức, đòi tổ chức giải "hạng nhì", không được kiếm "Tam Thanh" thì chí ít cũng "Nhị Thanh" mới phải đạo, tránh tình trạng "phân hóa server" gây bất công, ầm ĩ cả giáo. Mãi sau Dương Thanh Phong ra tay xoa dịu, tăng trợ cấp hàng tháng, đám đông mới giải tán.
Sở Linh dừng ánh mắt tò mò, quay qua hào hứng hỏi :
- Sư phụ, hôm nay sẽ bắt đầu xuống núi?
Tiểu Uyển không nói gì, nhưng ánh mắt cô hiện rõ sự quan tâm.
Mấy tháng gần đây, phương bắc chiến tranh, loạn lạc khắp nơi. Tiểu Uyển tuy ít vào Trường An hơn trước nhưng thi thoảng vẫn hỏi thăm tin tức mấy hộ dân dưới núi.
Nghe nói triều đình tăng cường bắt lính, đám thanh niên "vô gia vô nghề" càng dễ bị ép đi sung quân giá bèo, ai không võ công còn bị đem ra tuyến đầu làm "bia thịt". Tiểu Uyển càng nghe càng lo lắng. "Đại ca" là dân làm thuê mướn, xác suất đi lính rất cao. Hơn nữa trong trí nhớ của cô, Lăng Phong tuy nam tính một chút, nhưng võ công thì hoàn toàn không, biết đâu ...
Cô vẫn nhớ như in việc Dương Thanh Phong nói sẽ đưa tỷ muội làm nữ thị vệ gì đó, Tiểu Uyển hy vọng có địa vị cao sẽ có cách tìm được tin tức Lăng Phong.
Dương Thanh Phong không trả lời Sở Linh, ngược lại nhắc nhở :
- Gặp mặt Thái Thượng Đạo Quân, lúc nào cũng phải cúi đầu. Đạo Quân cho gọi ai thì người đó mới được bước lên, sau đó ...
Dương Thanh Phong còn chưa dặn xong, một tên thị vệ đi ra nói :
- Dương đạo trưởng, Hoàng đế cho gọi.
...
Ở bên trong.
Hoàng đế Triệu Cát mặc đạo bào, ngửa đầu nhắm mắt suy nghĩ, xung quanh có vài cung nữ đang phục thị.
Một tên thái giám nhỏ giọng bẩm :
- Quan Gia, Dương đạo trưởng đến.
Triệu Cát vẫn nằm hưởng thụ, chỉ đưa tay phẩy phẩy vài cái. Tên thái giám hiểu ý lùi ra.
Lát sau, Dương Thanh Phong bước vào, đi cùng là Phan Sư Quân, Trương Quân Bảo và Chúc Tề Bưu.
Nhìn thấy Triệu Cát, Dương Thanh Phong chỉ hơi cúi người thi lễ :
- Đạo Quân ...
Dương Thanh Phong còn đang dở câu, đã có kẻ chặn ngang :
- Hỗn láo, gặp Quan Gia không quỳ? Dám khi quân phạm thượng?
Dương Thanh Phong bảo trì phong thái nhìn sang.
Trong phòng ngoài đám cung nữ và vài tên thái giám còn có ba người, cả ba đều mang đao bên người. Kẻ vừa mắng Dương Thanh Phong đứng ở giữa, chừng 30 tuổi, mặt vuông dáng người cao lớn.
Dương Thanh Phong từng gặp Triệu Cát một hai lần, cũng biết thân phận những người này. Có thể mang đao vào đây, chỉ có thị vệ được Triệu Cát tin tưởng.
Người ở giữa tên Vệ Thanh - Thống lĩnh Vũ Lâm quân.
Vũ Lâm quân, cùng Thần Vũ - Long Vũ - Thần Sách - Hùng Nhuệ bốn quân doanh quanh Trường An làm là "Bắc Nha Ngũ quân". "Bắc Nha Ngũ quân" và "Nam Nha Thập Lục vệ" đều là lực lượng chỉ trung thành với Hoàng đế, chịu sự chỉ huy trực tiếp từ Hoàng đế. Tuy vậy, xét về bản chất hơi khác nhau.
Bắc Nha quân số lên đến hơn 50 vạn, chiếm đến hơn một phần ba toàn bộ quân thường trực cả nước, có thể xem như "cốt lõi" quân đội nhà Tống. Trong khi Nam Nha giống "cảnh sát" lo giữ an ninh hơn. Có điều, mấy chục vạn quân Bắc Nha chỉ co lại bốn phía quanh Trường An lo bảo vệ Hoàng đế, ngay cả Yên Vương đánh tận Khai Phong, đám này vẫn "bình chân như vại".
Trong năm doanh Bắc Nha, Vũ Lâm quân số ít nhất chỉ khoảng 2 vạn. Vũ Lâm trang bị khủng nhất nước, nhưng thực lực e rằng kém nhất, không chỉ do quân số ít.
Thực tế thân cận cạnh Triệu Cát nhất là Điện tiền Thị vệ, sau đó đến Cấm vệ thuộc Nam Nha. Vũ Lâm quân chỉ xuất hiện trong các nghi thức lễ tiết, "làm màu" cạnh Hoàng đế, đại loại "đội duyệt binh danh dự".
Vũ Lâm quân chủ yếu gồm đám công tử thiếu gia "con ông cháu cha", Vệ Thanh - thống lĩnh Vũ Lâm - là cháu của Hiển Cung Hoàng hậu họ Vệ đã mất. Bởi thành phần toàn thể loại "mặt mũi trên trời", Vũ Lâm quân cũng là đám "coi trời bằng vung" nhất Đại Tống, thò tay lôi đại một tên tiểu tốt cũng tám phần lão cha làm Vương gia đại thần gì đó, ngay cả Triệu Cát nhiều khi cũng đau đầu.
Từ sau khi Vệ Hoàng hậu mất, Vệ Thanh mất chỗ dựa, vị trí Thống lĩnh của gã lung lay mạnh. Bình thường Vũ Lâm quân ít cơ hội tháp tùng Triệu Cát, lần này đột nhiên được triệu tập đi theo, Vệ Thanh nóng lòng thể hiện "trung tâm". Hơn nữa, gã xuất thân nhà ngoại của Hoàng đế, tự nghĩ thân phận cao quý, ngứa mắt nhất là đứng chung mâm với đám "giang hồ thảo khấu" như Dương Thanh Phong, vừa thấy đã muốn chửi.
Dương Thanh Phong vờ bỏ qua Vệ Thanh, chắp tay lên trời nói :
- Bần đạo là người tu hành, chỉ quỳ lạy thiên địa, điều này Thái Thượng Đạo Quân cũng biết qua.
- Ngươi ... - Vệ Thanh chỉ tay trừng mắt.
Lúc này Triệu Cát mở mắt ngồi dậy, ôn hòa nói :
- Miễn lễ đi. Trẫm ra đây cũng muốn tu lấy thiên đạo, lễ tiết quân thần giảm được thì cứ giảm.
- Quan Gia, vạn vạn không thể, như vậy khác nào ...
- Được rồi. - Triệu Cát trầm giọng ngắt lời.
Vệ Thanh vội vàng im bặt, nhưng mắt nhìn Dương Thanh Phong càng thêm khó chịu.
Triệu Cát ở trong cung mấy tháng gần đây suốt ngày đọc tấu sớ can gián, thượng triều lại một lũ văn quan đứng ra lải nhải, lão chán chường quá mới bỏ chạy ra đây thư giãn. Bây giờ tên Vệ Thanh này lại muốn "khuyên can", lão không bực mới lạ. Chẳng qua, tên này cũng là "họ hàng" bên ngoại, Triệu Cát cũng không tiện mắng mỏ.
Triệu Cát chậm rãi nói :
- Dương đạo trưởng, ngươi dâng lên Vô Cực Công, trẫm luyện qua thấy không mấy tiến triển a.
- Quan Gia, đám giang hồ này chỉ giỏi lừa người, làm sao ... - Vệ Thanh chụp cơ hội đả kích.
Triệu Cát hừ nhẹ. Vệ Thanh chột dạ lùi ra sau, y biết tính Triệu Cát, càng im lặng càng đáng sợ.
Trương Quân Bảo đứng sau mày hơi nhíu lại, Vô Cực Công kia lẽ nào chính là Tam Thanh Vô Cực Công hắn đang luyện.
Dương Thanh Phong cười nói :
- Đạo Quân, tu tiên không thể ngày một ngày hai. Đạo Quân ngày đêm vì xã tắc giang sơn mà lo nghĩ, vì con dân trăm họ mà khổ cực, việc tu luyện dĩ nhiên không được liền mạch.
- Nói như vậy chẳng lẽ trẫm vô duyên với tiên đạo? - Triệu Cát không vui nói.
- Đạo Quân, thiên địa không thứ gì lưỡng toàn kỳ mỹ. Nếu Đạo Quân đã một lòng theo thiên đạo, cần phải thực sự toàn tâm toàn ý, chỉ cần ngộ ra thiên ý, thân thể sẽ có chuyển biến.
Triệu Cát nghe vậy thở dài, nói sang chuyện khác :
- Lần này đi sứ Kim Quốc là chuyện khiến trẫm rất lo lắng ...
Dương Thanh Phong vội nói :
- Đạo Quân, lần này e rằng bần đạo không thể cùng sứ đoàn sang Kim.
Triệu Cát hơi nhíu mày.
Triệu Cát nghe lời các đại thần, muốn kéo gần bang giao với người Kim nhằm yên ổn mặt bắc. Triệu Cát thích văn vẻ, ghét chiến tranh, chỉ cần có cơ hội yên ổn làm Hoàng đế, lão sẽ không bỏ qua.
Dương Thanh Phong từng đích thân thay mặt Vương Viễn Tri qua Kim gặp Hoàn Nhan Mân - Hoàng đế Đại Kim, ý của Triệu Cát muốn Dương Thanh Phong đi cùng sứ đoàn, như vậy việc giao hảo càng có lợi.
Dương Thanh Phong biết Hoàng đế không vui, liền gỡ rối :
- Không dám giấu Đạo Quân, gần đây võ lâm bị Ma Môn xâm nhập, Toàn Chân là đại diện cho chính đạo, lại có Đạo Quân ở trên, nếu không ra tay trấn áp, chỉ e lòng người thất lạc.
Đáng ra mấy chuyện giang hồ võ lâm này, trong mắt Triệu Cát chẳng có chút ý nghĩa, đều là chuyện của dân chúng tầm thường cả. Chẳng qua, Dương Thanh Phong kéo cả "tiên đạo", kéo luôn "Đạo Quân" vào, Triệu Cát không thể bỏ qua.
- Đạo Quân không cần quá lo lắng, đồ đệ của bần đạo đều là một trong vạn người, có chúng thay bần đạo đi cùng, tin chắc sẽ không có chuyện ...
Dương Thanh Phong chỉ Trương Quân Bảo nói tiếp :
- ... đứa đồ đệ này của bần đạo, cũng tu luyện Vô Cực Công ...
Nhớ ra gì đó, Dương Thanh Phong sửa lời :
- ... dĩ nhiên bản Công pháp của Đạo Quân là thượng thừa, thiên hạ duy nhất.
Triệu Cát đưa mắt nhìn Trương Quân Bảo. Chỉ thấy trong ba đệ tử đi cùng Dương Thanh Phong, thiếu niên này khí chất hoàn toàn khác biệt. Triệu Cát đoán rằng công hiệu Vô Cực Công mới thành, tinh thần liền vui vẻ.
Vệ Thanh và hai tên thị vệ ánh mắt lại khinh miệt thấy rõ. Chúc Tề Bưu đen đen còn đỡ, Trương Quân Bảo bộ dáng trắng trẻo, không khác gì thư sinh. Dù đám Vệ Thanh là thiếu gia công tử đi ra, nhưng cũng lăn lộn ít nhiều, da dẻ không thể "trắng mềm" được như tên kia. Còn chuyện mấy tên này đi cùng sứ đoàn gì đó, Vệ Thanh không buồn quan tâm. Đám này, chỉ cần đừng tranh giành vị trí "cận vệ" với Vũ Lâm quân, còn lại sao cũng được. Việc Triệu Cát sùng đạo, nâng đỡ Toàn Chân, Vệ Thanh biết, nhưng vẫn mang ý khinh thường.
Triệu Cát nói :
- Còn chuyện kia, đạo trưởng sắp xếp ra sao?
Dương Thanh Phong đáp :
- Người đã ở bên ngoài, chỉ chờ Đạo Quân cho gọi.
- Cho vào đi.
Triều Dương là một trong bảy ngọn núi lớn ở Chung Nam. Hầu hết đất ở Chung Nam đều được Toàn Chân "thuê" lâu dài, riêng Triều Dương cảnh đẹp nhất lại bị Hoàng đế giữ làm của riêng, cũng chả ai dám ý kiến.
Đường dẫn lên Triều Dương có tên Trường Không sạn đạo, lát đá từ tận chân núi. Dọc đường cứ vài tấm lại có lính canh đứng, vài chục tấm lại có chỗ dừng chân ngắm cảnh.
Đối với đệ tử Toàn Chân, Triều Dương Phong dù cách Thiên Nhai Phong chỉ một đoạn, nhưng giáo quy lại quy định là nơi tuyệt mật, xếp trên cả cấm địa võ học - Quan Tinh Nhai, bởi nó là chỗ nghỉ ngơi của Hoàng đế. Trong Thất tử Toàn Chân cũng chỉ Dương Thanh Phong có cơ hội vào vài lần.
Lúc này, Dương Thanh Phong đang đứng ngoài chờ triệu kiến, sau lưng mấy nam nữ đệ tử tò mò ngắm nhìn cảnh vật.
Tiểu Uyển và Trương Quân Bảo dĩ nhiên có mặt. Ngoài ra là Chúc Tề Bưu, Phan Sư Quân, Sở Linh và Tôn Tuyết Kha.
Chung kết Luận kiếm lần trước, Tiểu Uyển và Trương Quân Bảo mấy trăm chiêu bất phân thắng bại, ở dưới khán giả suýt ngủ gật cả. Chẳng qua sức chịu đựng của thiếu nữ vẫn kém hơn, cuối trận Tiểu Uyển đành chấp nhận thua. Đám nữ đệ tử thì hoan hô chúc mừng "Soái ca" ngút trời, trong khi nam đệ tử chửi rủa không thôi, đại loại họ Trương không đáng mặt nam nhi, đánh với mỹ nữ mà chả thèm nhường.
Trương Quân Bảo đăng quang Đệ nhất nhân, giành bảo kiếm Tam Thanh Phù, giữ luôn bí kíp Tam Thanh Vô Cực gì đó, đã đẹp trai phong độ lại càng mạnh lên. Anh em Toàn Chân giáo ấm ức, đòi tổ chức giải "hạng nhì", không được kiếm "Tam Thanh" thì chí ít cũng "Nhị Thanh" mới phải đạo, tránh tình trạng "phân hóa server" gây bất công, ầm ĩ cả giáo. Mãi sau Dương Thanh Phong ra tay xoa dịu, tăng trợ cấp hàng tháng, đám đông mới giải tán.
Sở Linh dừng ánh mắt tò mò, quay qua hào hứng hỏi :
- Sư phụ, hôm nay sẽ bắt đầu xuống núi?
Tiểu Uyển không nói gì, nhưng ánh mắt cô hiện rõ sự quan tâm.
Mấy tháng gần đây, phương bắc chiến tranh, loạn lạc khắp nơi. Tiểu Uyển tuy ít vào Trường An hơn trước nhưng thi thoảng vẫn hỏi thăm tin tức mấy hộ dân dưới núi.
Nghe nói triều đình tăng cường bắt lính, đám thanh niên "vô gia vô nghề" càng dễ bị ép đi sung quân giá bèo, ai không võ công còn bị đem ra tuyến đầu làm "bia thịt". Tiểu Uyển càng nghe càng lo lắng. "Đại ca" là dân làm thuê mướn, xác suất đi lính rất cao. Hơn nữa trong trí nhớ của cô, Lăng Phong tuy nam tính một chút, nhưng võ công thì hoàn toàn không, biết đâu ...
Cô vẫn nhớ như in việc Dương Thanh Phong nói sẽ đưa tỷ muội làm nữ thị vệ gì đó, Tiểu Uyển hy vọng có địa vị cao sẽ có cách tìm được tin tức Lăng Phong.
Dương Thanh Phong không trả lời Sở Linh, ngược lại nhắc nhở :
- Gặp mặt Thái Thượng Đạo Quân, lúc nào cũng phải cúi đầu. Đạo Quân cho gọi ai thì người đó mới được bước lên, sau đó ...
Dương Thanh Phong còn chưa dặn xong, một tên thị vệ đi ra nói :
- Dương đạo trưởng, Hoàng đế cho gọi.
...
Ở bên trong.
Hoàng đế Triệu Cát mặc đạo bào, ngửa đầu nhắm mắt suy nghĩ, xung quanh có vài cung nữ đang phục thị.
Một tên thái giám nhỏ giọng bẩm :
- Quan Gia, Dương đạo trưởng đến.
Triệu Cát vẫn nằm hưởng thụ, chỉ đưa tay phẩy phẩy vài cái. Tên thái giám hiểu ý lùi ra.
Lát sau, Dương Thanh Phong bước vào, đi cùng là Phan Sư Quân, Trương Quân Bảo và Chúc Tề Bưu.
Nhìn thấy Triệu Cát, Dương Thanh Phong chỉ hơi cúi người thi lễ :
- Đạo Quân ...
Dương Thanh Phong còn đang dở câu, đã có kẻ chặn ngang :
- Hỗn láo, gặp Quan Gia không quỳ? Dám khi quân phạm thượng?
Dương Thanh Phong bảo trì phong thái nhìn sang.
Trong phòng ngoài đám cung nữ và vài tên thái giám còn có ba người, cả ba đều mang đao bên người. Kẻ vừa mắng Dương Thanh Phong đứng ở giữa, chừng 30 tuổi, mặt vuông dáng người cao lớn.
Dương Thanh Phong từng gặp Triệu Cát một hai lần, cũng biết thân phận những người này. Có thể mang đao vào đây, chỉ có thị vệ được Triệu Cát tin tưởng.
Người ở giữa tên Vệ Thanh - Thống lĩnh Vũ Lâm quân.
Vũ Lâm quân, cùng Thần Vũ - Long Vũ - Thần Sách - Hùng Nhuệ bốn quân doanh quanh Trường An làm là "Bắc Nha Ngũ quân". "Bắc Nha Ngũ quân" và "Nam Nha Thập Lục vệ" đều là lực lượng chỉ trung thành với Hoàng đế, chịu sự chỉ huy trực tiếp từ Hoàng đế. Tuy vậy, xét về bản chất hơi khác nhau.
Bắc Nha quân số lên đến hơn 50 vạn, chiếm đến hơn một phần ba toàn bộ quân thường trực cả nước, có thể xem như "cốt lõi" quân đội nhà Tống. Trong khi Nam Nha giống "cảnh sát" lo giữ an ninh hơn. Có điều, mấy chục vạn quân Bắc Nha chỉ co lại bốn phía quanh Trường An lo bảo vệ Hoàng đế, ngay cả Yên Vương đánh tận Khai Phong, đám này vẫn "bình chân như vại".
Trong năm doanh Bắc Nha, Vũ Lâm quân số ít nhất chỉ khoảng 2 vạn. Vũ Lâm trang bị khủng nhất nước, nhưng thực lực e rằng kém nhất, không chỉ do quân số ít.
Thực tế thân cận cạnh Triệu Cát nhất là Điện tiền Thị vệ, sau đó đến Cấm vệ thuộc Nam Nha. Vũ Lâm quân chỉ xuất hiện trong các nghi thức lễ tiết, "làm màu" cạnh Hoàng đế, đại loại "đội duyệt binh danh dự".
Vũ Lâm quân chủ yếu gồm đám công tử thiếu gia "con ông cháu cha", Vệ Thanh - thống lĩnh Vũ Lâm - là cháu của Hiển Cung Hoàng hậu họ Vệ đã mất. Bởi thành phần toàn thể loại "mặt mũi trên trời", Vũ Lâm quân cũng là đám "coi trời bằng vung" nhất Đại Tống, thò tay lôi đại một tên tiểu tốt cũng tám phần lão cha làm Vương gia đại thần gì đó, ngay cả Triệu Cát nhiều khi cũng đau đầu.
Từ sau khi Vệ Hoàng hậu mất, Vệ Thanh mất chỗ dựa, vị trí Thống lĩnh của gã lung lay mạnh. Bình thường Vũ Lâm quân ít cơ hội tháp tùng Triệu Cát, lần này đột nhiên được triệu tập đi theo, Vệ Thanh nóng lòng thể hiện "trung tâm". Hơn nữa, gã xuất thân nhà ngoại của Hoàng đế, tự nghĩ thân phận cao quý, ngứa mắt nhất là đứng chung mâm với đám "giang hồ thảo khấu" như Dương Thanh Phong, vừa thấy đã muốn chửi.
Dương Thanh Phong vờ bỏ qua Vệ Thanh, chắp tay lên trời nói :
- Bần đạo là người tu hành, chỉ quỳ lạy thiên địa, điều này Thái Thượng Đạo Quân cũng biết qua.
- Ngươi ... - Vệ Thanh chỉ tay trừng mắt.
Lúc này Triệu Cát mở mắt ngồi dậy, ôn hòa nói :
- Miễn lễ đi. Trẫm ra đây cũng muốn tu lấy thiên đạo, lễ tiết quân thần giảm được thì cứ giảm.
- Quan Gia, vạn vạn không thể, như vậy khác nào ...
- Được rồi. - Triệu Cát trầm giọng ngắt lời.
Vệ Thanh vội vàng im bặt, nhưng mắt nhìn Dương Thanh Phong càng thêm khó chịu.
Triệu Cát ở trong cung mấy tháng gần đây suốt ngày đọc tấu sớ can gián, thượng triều lại một lũ văn quan đứng ra lải nhải, lão chán chường quá mới bỏ chạy ra đây thư giãn. Bây giờ tên Vệ Thanh này lại muốn "khuyên can", lão không bực mới lạ. Chẳng qua, tên này cũng là "họ hàng" bên ngoại, Triệu Cát cũng không tiện mắng mỏ.
Triệu Cát chậm rãi nói :
- Dương đạo trưởng, ngươi dâng lên Vô Cực Công, trẫm luyện qua thấy không mấy tiến triển a.
- Quan Gia, đám giang hồ này chỉ giỏi lừa người, làm sao ... - Vệ Thanh chụp cơ hội đả kích.
Triệu Cát hừ nhẹ. Vệ Thanh chột dạ lùi ra sau, y biết tính Triệu Cát, càng im lặng càng đáng sợ.
Trương Quân Bảo đứng sau mày hơi nhíu lại, Vô Cực Công kia lẽ nào chính là Tam Thanh Vô Cực Công hắn đang luyện.
Dương Thanh Phong cười nói :
- Đạo Quân, tu tiên không thể ngày một ngày hai. Đạo Quân ngày đêm vì xã tắc giang sơn mà lo nghĩ, vì con dân trăm họ mà khổ cực, việc tu luyện dĩ nhiên không được liền mạch.
- Nói như vậy chẳng lẽ trẫm vô duyên với tiên đạo? - Triệu Cát không vui nói.
- Đạo Quân, thiên địa không thứ gì lưỡng toàn kỳ mỹ. Nếu Đạo Quân đã một lòng theo thiên đạo, cần phải thực sự toàn tâm toàn ý, chỉ cần ngộ ra thiên ý, thân thể sẽ có chuyển biến.
Triệu Cát nghe vậy thở dài, nói sang chuyện khác :
- Lần này đi sứ Kim Quốc là chuyện khiến trẫm rất lo lắng ...
Dương Thanh Phong vội nói :
- Đạo Quân, lần này e rằng bần đạo không thể cùng sứ đoàn sang Kim.
Triệu Cát hơi nhíu mày.
Triệu Cát nghe lời các đại thần, muốn kéo gần bang giao với người Kim nhằm yên ổn mặt bắc. Triệu Cát thích văn vẻ, ghét chiến tranh, chỉ cần có cơ hội yên ổn làm Hoàng đế, lão sẽ không bỏ qua.
Dương Thanh Phong từng đích thân thay mặt Vương Viễn Tri qua Kim gặp Hoàn Nhan Mân - Hoàng đế Đại Kim, ý của Triệu Cát muốn Dương Thanh Phong đi cùng sứ đoàn, như vậy việc giao hảo càng có lợi.
Dương Thanh Phong biết Hoàng đế không vui, liền gỡ rối :
- Không dám giấu Đạo Quân, gần đây võ lâm bị Ma Môn xâm nhập, Toàn Chân là đại diện cho chính đạo, lại có Đạo Quân ở trên, nếu không ra tay trấn áp, chỉ e lòng người thất lạc.
Đáng ra mấy chuyện giang hồ võ lâm này, trong mắt Triệu Cát chẳng có chút ý nghĩa, đều là chuyện của dân chúng tầm thường cả. Chẳng qua, Dương Thanh Phong kéo cả "tiên đạo", kéo luôn "Đạo Quân" vào, Triệu Cát không thể bỏ qua.
- Đạo Quân không cần quá lo lắng, đồ đệ của bần đạo đều là một trong vạn người, có chúng thay bần đạo đi cùng, tin chắc sẽ không có chuyện ...
Dương Thanh Phong chỉ Trương Quân Bảo nói tiếp :
- ... đứa đồ đệ này của bần đạo, cũng tu luyện Vô Cực Công ...
Nhớ ra gì đó, Dương Thanh Phong sửa lời :
- ... dĩ nhiên bản Công pháp của Đạo Quân là thượng thừa, thiên hạ duy nhất.
Triệu Cát đưa mắt nhìn Trương Quân Bảo. Chỉ thấy trong ba đệ tử đi cùng Dương Thanh Phong, thiếu niên này khí chất hoàn toàn khác biệt. Triệu Cát đoán rằng công hiệu Vô Cực Công mới thành, tinh thần liền vui vẻ.
Vệ Thanh và hai tên thị vệ ánh mắt lại khinh miệt thấy rõ. Chúc Tề Bưu đen đen còn đỡ, Trương Quân Bảo bộ dáng trắng trẻo, không khác gì thư sinh. Dù đám Vệ Thanh là thiếu gia công tử đi ra, nhưng cũng lăn lộn ít nhiều, da dẻ không thể "trắng mềm" được như tên kia. Còn chuyện mấy tên này đi cùng sứ đoàn gì đó, Vệ Thanh không buồn quan tâm. Đám này, chỉ cần đừng tranh giành vị trí "cận vệ" với Vũ Lâm quân, còn lại sao cũng được. Việc Triệu Cát sùng đạo, nâng đỡ Toàn Chân, Vệ Thanh biết, nhưng vẫn mang ý khinh thường.
Triệu Cát nói :
- Còn chuyện kia, đạo trưởng sắp xếp ra sao?
Dương Thanh Phong đáp :
- Người đã ở bên ngoài, chỉ chờ Đạo Quân cho gọi.
- Cho vào đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.