Chương 169: Hoàng Dược Sư?
Thần Long
21/03/2014
Trời tờ mờ sáng.
Cổng bắc phủ Đại Danh, người xe chen chúc.
- Quân gia, mong ngài nhẹ tay giúp. Mấy huynh đệ cực khổ lắm mới ...
- Ngươi khổ còn ta thì không sao?
- Vâng vâng, quân gia lo lắng trị an, dĩ nhiên cực khổ hơn đám hèn mọn chúng tôi, chỗ này ...
Nói rồi tên kia lúi dúi nhét vào tay tên quan quân thứ gì đó, miệng vẫn cười toe.
Tên Giáo úy xóc xóc xâu tiền nói :
- Hừm, đừng tưởng ông thèm chút tiền lẻ này của ngươi ...
- Vâng, vâng, quân gia liêm khiết yêu dân ...
- Đủ, đủ, nhanh biến ...
Đỗ Giáo úy ưỡn ngực thỏa mãn, đám dân chúng ra vào thành, trong mắt gã cứ mỗi một người là một con "cừu" để cạo lông.
Nghe nói Đông cung phát lệnh giới nghiêm truy nã "gian tặc", hạ lệnh kiểm soát chặt việc ra vào thành, Đỗ Giáo úy nhân đó ăn được không ít, gã đang dự định tìm mấy tên bị truy đuổi kia nói cảm tạ.
Trước kia họ Đỗ chỉ làm Hỏa trưởng, một ngày ăn được mười xâu tiền thì bị cấp trên chèn hết chín xâu rưỡi. Từ ngày thăng Giáo úy, gã cười không ngớt miệng, tiền "mãi lộ" thu được tuy vẫn phải cúng lên bề trên, nhưng ít ra "nhã nhặn" hơn hẳn. Đại loại ngày lễ tới thăm viếng Tổng kỳ đại nhân, đem theo một cục là được, không như trước kia ngày nào cũng bị vét.
Yên Vương làm phản, tuy chưa xưng đế nhưng cũng tự lập sẵn ban văn võ. Đại loại công ty mới thành lập, vị trí thiếu thốn, cả đám bên dưới thăng chức vùn vụt, cái gì tướng quân đại quan loạn xạ. Nghe nói vài tên mổ lợn ở phố đông, năm trước còn làm quản lý chợ, vèo một cái thăng lên lục phẩm quan to. Đỗ Giáo úy nghe mà tiếc hùi hụi, thời cơ cả đời lại không chuẩn bị sẵn tiền chạy chọt, chỉ thăng được Giáo úy.
Gã đang nghĩ lại cảnh đêm qua bị "tỷ muội" vắt suýt khô kiệt, đúng lúc hồi gay cấn, chợt thấy lẫn trong đoàn người có một tổ hợp rất "kỳ quái", gã không khỏi để ý.
Một đạo sĩ, một tên trọc đầu, một bé gái, một thiếu nữ và vài tên thanh niên luộm thuộm.
Đoàn "nhân sĩ" kia không ai khác chính là "Lăng Phong và những người bạn".
Lăng Phong đang kéo nón xuống rất thấp, mắt lúc liếc quan sát, nhìn chả khác nào kẻ trộm.
Đi cạnh Lăng Phong không ngờ lại là "Nhất Thanh tiên sinh", quần áo vẫn rất trắng sáng chỉnh chu, chỉ có điều gã đang một tay bưng mặt, mồm miệng sưng vêu, thi thoảng ỉ ôi xuýt xoa.
- Bần đạo vân du nam bắc, diệt ma trừ tà vô số, còn chưa gặp qua ma đầu nào bạo lực như ngươi? Ái ui ...
- Ông đã nói đến lần thứ en-nờ rồi, ông là người. Từ trên xuống dưới đều là người a.
- Phàm nhân vô tri ... - "Nhất Thanh tiên sinh" nhếch mép.
- En-nờ là gì? - Tần Quyền thò đầu vào hỏi, hắn luôn tò mò với từ ngữ kỳ quái của Lăng Phong.
- Là ... cái đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là nếu không gỡ cái gì "ma quỷ bám thân" kia xuống, phiền chết ta mất.
Lăng Phong bực dọc. Hiện tại ngay cả Nguyệt Dung cũng cố ý đi cách xa hắn, ánh mắt thi thoảng liếc liếc tò mò.
Lăng Phong nhìn sang cô bé người Liêu đi giữa cười cười, cũng chỉ có cô bé này còn thân thiện với hắn chút đỉnh. Cô bé bây giờ đã không còn quá sợ sệt người lạ như trước, nhưng từ tối qua đến giờ chưa nói một câu nào.
Lăng Phong hơi cúi người hỏi :
- Tên đạo sĩ này có làm khó gì ngươi không?
Cô bé ngước mắt, lắc đầu.
- Không cần sợ, có ta ở đây. - Lăng Phong ưỡn ngực đảm bảo.
- Nó bị câm chứ không phải sợ. - "Nhất Thanh" đáp thay.
- Bị câm? Ngươi năm lần bảy lượt đòi bắt ma ta tạm bỏ qua, nhưng đừng bày đặt xem bệnh bừa bãi a. - Lăng Phong cười khinh, hắn nhớ cô bé này hoàn toàn bình thường.
"Nhất Thanh tiên sinh" vẫn bộ dạng đạo mạo :
- Hừ, tin hay không tùy ngươi. Đứa trẻ này bị biến cố gì đó, tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, nhất thời bị câm.
"Thực sự?" Lăng Phong nghe vậy bán tín bán nghi.
Nhớ kỹ lại, lúc Lăng Phong bế nó rời chiến trường, cô bé chỉ hét lên một tiếng, từ đó về sau quả thật không hề nói thêm câu nào.
Nguyệt Dung đưa tay xoa đầu an ủi cô bé, khóe mắt nàng cũng đỏ dần. Nàng rất dễ đồng cảm với những đứa trẻ bất hạnh thế này.
Lăng Phong đổi đề tài :
- Xem chừng tên lừa đảo ngươi cũng có chút tay nghề a. Sao không làm đại phu bắt bệnh tích ít công đức, lại chạy đi lừa đảo tích nghiệt chướng?
"Nhất Thanh" hừ nhẹ, rút từ trong túi vải ra một thẻ bài bằng gỗ, đưa cho Lăng Phong nói :
- Hừ, phàm nhân có mắt không thấy Thái Sơn, cầm lấy ...
"Gì đây? Danh thiếp." Lăng Phong há mồm.
- ... bần đạo là đệ tử chân truyền của Thiên Sư, há có thể để phàm nhân như ngươi khinh thị? Về sau có cơ hội lên Long Hổ sơn, đưa cái này ra nói được ta giới thiệu, ngươi sẽ hiểu ...
Lăng Phong mặt méo mó chắp tay :
- Thất lễ, thất lễ. Thật không ngờ lừa đảo bây giờ cũng chuyên nghiệp đến vậy. Lục đệ, ghi lại ghi lại. Sắp tới chúng ta cũng nên làm vài cái a, có gì gặp gỡ anh hùng hào kiệt còn trao đổi trao đổi ...
- Đó là đương nhiên. - Tần Quyền phụ họa.
"Nhất Thanh" tái mặt.
- Ngươi còn bao nhiêu cái thế này? - Lăng Phong hỏi.
- Ngươi hỏi làm gì?
- Dù sao cũng một đoạn quen biết, ta có thể giúp ngươi phát tán a, cái này ở quê ta gọi là "bán hàng đa cấp", rất thịnh hành ...
"Nhất Thanh" nghe không hiểu hết vẫn mặt mày đen thui.
Đêm qua hai bên đánh nhau "long trời lở đất", chỉ tiếc đúng lúc Lăng Phong tung chiêu cuối thì lính tuần tra tới, hai bên đành tạm thời đình chiến. Lăng Phong trốn quan phủ còn hiểu được, tên đạo sĩ kia không hiểu sao cũng chạy theo, đã thế còn chạy nhanh hơn hẳn.
Đánh nhau cả đêm, đến sáng lại thành "bạn đồng hành".
Quan sát cổng thành, Lăng Phong nhìn vài cảnh "thậm thụt" vừa rồi, ước chừng đến lượt mình cứ xòe ra ít tiền là có thể đi qua. Chẳng may bất trắc có xảy ra, hắn vẫn có thể mãnh công phi qua được, chỗ lính kia chỉ chục tên không quá đáng ngại. Vấn đề lớn nhất là không có ngựa tiếp ứng bên ngoài, đám Cao Diệp đang ở phía nam.
Tưởng chừng mọi thứ sẽ suôn sẻ, đột nhiên có tiếng quát :
- Mấy người kia, đứng yên đó.
Đỗ Giáo úy hùng hổ bước tới.
...
Ngàn dặm về phía nam, Giang Nam đạo.
Người Tống thường xem phía nam Trường Giang chỗ nào cũng là "giang nam". Thực tế địa phận đạo Giang Nam chỉ chiếm một phần, nằm phía tây đạo Lưỡng Chiết.
Giang Nam nổi tiếng phồn vinh phát đạt, cảnh sắc xinh đẹp ôn hòa. Phàm nhắc đến Giang Nam, thứ "đặc sản" đầu tiên phải kể đến là mỹ nữ, phong hoa tuyết nguyệt. Lăng Phong lúc mới "đầu thai" có một đoạn thời gian ngao du Tô Châu Lưỡng Chiết, kể ra vô cùng may mắn. Chứ chẳng may đầu trâu mặt ngựa chọn nhầm chỗ, cho hắn "lên lại" ở Sơn Đông Hà Bắc gì đó, không chừng bây giờ Phong ca đang làm mổ lợn đâu đó.
Chỗ này là Long Hổ sơn, tổng đà Chính Nhất giáo, cũng là nơi "Nhất Thanh tiên sinh" nhắc đến.
Tương truyền, Trương Tổ Thiên Sư - vị tổ đầu tiên - từng tại núi này luyện đan đắc đạo thành tiên. Trải qua ngàn năm tích lũy xây cất, đến nay Long Hổ sơn khắp nơi đều là đạo cung - đạo quan - đạo am lớn nhỏ, so về quy mô hơn hẳn Chung Nam sơn của Toàn Chân giáo. Chẳng qua gần đây Toàn Chân được triều đình "tuyên truyền" mạnh hơn hẳn, khiến Long Hổ sơn dần lép vế.
Đây là đạo cung lớn nhất ở đây - Thượng Thanh cung, một trong "Long Hổ Tam cung", nằm cạnh Thiên Sư phủ - nơi ở của đương kim Thiên Sư.
Một nhóm đạo sĩ hớt hải chạy vào :
- Sư phụ, sư phụ ...
Một người trung niên dáng vẻ cao to giơ tay chặn lại, mặt khó chịu :
- Có chuyện gì? Thiên Sư đang bế quan.
- Dược sư, nhanh vào báo cho sư phụ. Không xong rồi, Phục Ma tháp có chuyện ...
- Phục Ma tháp? Chỗ đó chẳng phải đã chế ngự được sao?
- Lần này ... hình như yêu ma đã phá hoàn toàn phong ấn ...
- Ngươi chắc chắn?
Một tên đạo sĩ trẻ mặt đầy mồ hôi nói :
- Chắc chắn không sai, Trấn Ma chú đã biến mất ...
- Trấn Ma chú nằm trong tháp, không đi vào làm sao biết nó mất hay không? - Người kia khá bình thản hỏi vặn lại.
- Đệ tử thấy ... trong tháp khí đen dày đặc, liền hé ra xem thử ...
"..."
Bên trong bỗng có tiếng gìa cỗi truyền ra :
- Ài, cái gì cần đến sẽ đến, vội vã có ích gì. Các ngươi lui đi.
- Sư phụ ... - Đám kia nghe vậy đều cúi đầu lùi ra.
- Hoàng lão đệ, Nhất Thanh có tin gì không? - Vẫn giọng nói kia.
- Mấy ngày trước hắn có báo tin về, nói bắt gặp một ma đầu yếu ớt ở Sơn Đông, ngoài ra không nói gì thêm. Chẳng qua, ở đó đang phản loạn chướng khí mù mịt, ma đầu ma trơi gì xuất hiện cũng chả có gì lạ a.
Người trung niên thái độ khá trào phúng, xem chừng không tin chuyện ma quỷ lắm. Thực ra, trang phục của y cũng khá khác biệt, không hề giống đạo sĩ.
Có tiếng thở dài, sau đó là một câu khó hiểu :
- Cả trăm năm, rốt cục cũng tới ...
Người bên ngoài chỉ nhíu mày, sau đó lại nhắm mắt tĩnh tọa.
Người này họ Hoàng, tuổi trên 30, là dược sư ở Thượng Thanh cung, chuyên chế thuốc cho Thiên Sư luyện đan. Nghe nói năm xưa y từng học võ ở Thiếu Lâm tự, nhưng chưa hề xuất gia. Về sau lưu lạc giang hồ, không rõ từ đâu lại thành "dược sư" ở Long Hổ sơn. Có kẻ đồn thổi họ Hoàng muốn ăn cắp bí quyết gì đó của Thiên Sư mới cất công như vậy.
Chỉ là, họ Hoàng, lại làm "dược sư"? Vậy chẳng phải "Đông Tà" Hoàng Dược Sư sao?
Cổng bắc phủ Đại Danh, người xe chen chúc.
- Quân gia, mong ngài nhẹ tay giúp. Mấy huynh đệ cực khổ lắm mới ...
- Ngươi khổ còn ta thì không sao?
- Vâng vâng, quân gia lo lắng trị an, dĩ nhiên cực khổ hơn đám hèn mọn chúng tôi, chỗ này ...
Nói rồi tên kia lúi dúi nhét vào tay tên quan quân thứ gì đó, miệng vẫn cười toe.
Tên Giáo úy xóc xóc xâu tiền nói :
- Hừm, đừng tưởng ông thèm chút tiền lẻ này của ngươi ...
- Vâng, vâng, quân gia liêm khiết yêu dân ...
- Đủ, đủ, nhanh biến ...
Đỗ Giáo úy ưỡn ngực thỏa mãn, đám dân chúng ra vào thành, trong mắt gã cứ mỗi một người là một con "cừu" để cạo lông.
Nghe nói Đông cung phát lệnh giới nghiêm truy nã "gian tặc", hạ lệnh kiểm soát chặt việc ra vào thành, Đỗ Giáo úy nhân đó ăn được không ít, gã đang dự định tìm mấy tên bị truy đuổi kia nói cảm tạ.
Trước kia họ Đỗ chỉ làm Hỏa trưởng, một ngày ăn được mười xâu tiền thì bị cấp trên chèn hết chín xâu rưỡi. Từ ngày thăng Giáo úy, gã cười không ngớt miệng, tiền "mãi lộ" thu được tuy vẫn phải cúng lên bề trên, nhưng ít ra "nhã nhặn" hơn hẳn. Đại loại ngày lễ tới thăm viếng Tổng kỳ đại nhân, đem theo một cục là được, không như trước kia ngày nào cũng bị vét.
Yên Vương làm phản, tuy chưa xưng đế nhưng cũng tự lập sẵn ban văn võ. Đại loại công ty mới thành lập, vị trí thiếu thốn, cả đám bên dưới thăng chức vùn vụt, cái gì tướng quân đại quan loạn xạ. Nghe nói vài tên mổ lợn ở phố đông, năm trước còn làm quản lý chợ, vèo một cái thăng lên lục phẩm quan to. Đỗ Giáo úy nghe mà tiếc hùi hụi, thời cơ cả đời lại không chuẩn bị sẵn tiền chạy chọt, chỉ thăng được Giáo úy.
Gã đang nghĩ lại cảnh đêm qua bị "tỷ muội" vắt suýt khô kiệt, đúng lúc hồi gay cấn, chợt thấy lẫn trong đoàn người có một tổ hợp rất "kỳ quái", gã không khỏi để ý.
Một đạo sĩ, một tên trọc đầu, một bé gái, một thiếu nữ và vài tên thanh niên luộm thuộm.
Đoàn "nhân sĩ" kia không ai khác chính là "Lăng Phong và những người bạn".
Lăng Phong đang kéo nón xuống rất thấp, mắt lúc liếc quan sát, nhìn chả khác nào kẻ trộm.
Đi cạnh Lăng Phong không ngờ lại là "Nhất Thanh tiên sinh", quần áo vẫn rất trắng sáng chỉnh chu, chỉ có điều gã đang một tay bưng mặt, mồm miệng sưng vêu, thi thoảng ỉ ôi xuýt xoa.
- Bần đạo vân du nam bắc, diệt ma trừ tà vô số, còn chưa gặp qua ma đầu nào bạo lực như ngươi? Ái ui ...
- Ông đã nói đến lần thứ en-nờ rồi, ông là người. Từ trên xuống dưới đều là người a.
- Phàm nhân vô tri ... - "Nhất Thanh tiên sinh" nhếch mép.
- En-nờ là gì? - Tần Quyền thò đầu vào hỏi, hắn luôn tò mò với từ ngữ kỳ quái của Lăng Phong.
- Là ... cái đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là nếu không gỡ cái gì "ma quỷ bám thân" kia xuống, phiền chết ta mất.
Lăng Phong bực dọc. Hiện tại ngay cả Nguyệt Dung cũng cố ý đi cách xa hắn, ánh mắt thi thoảng liếc liếc tò mò.
Lăng Phong nhìn sang cô bé người Liêu đi giữa cười cười, cũng chỉ có cô bé này còn thân thiện với hắn chút đỉnh. Cô bé bây giờ đã không còn quá sợ sệt người lạ như trước, nhưng từ tối qua đến giờ chưa nói một câu nào.
Lăng Phong hơi cúi người hỏi :
- Tên đạo sĩ này có làm khó gì ngươi không?
Cô bé ngước mắt, lắc đầu.
- Không cần sợ, có ta ở đây. - Lăng Phong ưỡn ngực đảm bảo.
- Nó bị câm chứ không phải sợ. - "Nhất Thanh" đáp thay.
- Bị câm? Ngươi năm lần bảy lượt đòi bắt ma ta tạm bỏ qua, nhưng đừng bày đặt xem bệnh bừa bãi a. - Lăng Phong cười khinh, hắn nhớ cô bé này hoàn toàn bình thường.
"Nhất Thanh tiên sinh" vẫn bộ dạng đạo mạo :
- Hừ, tin hay không tùy ngươi. Đứa trẻ này bị biến cố gì đó, tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, nhất thời bị câm.
"Thực sự?" Lăng Phong nghe vậy bán tín bán nghi.
Nhớ kỹ lại, lúc Lăng Phong bế nó rời chiến trường, cô bé chỉ hét lên một tiếng, từ đó về sau quả thật không hề nói thêm câu nào.
Nguyệt Dung đưa tay xoa đầu an ủi cô bé, khóe mắt nàng cũng đỏ dần. Nàng rất dễ đồng cảm với những đứa trẻ bất hạnh thế này.
Lăng Phong đổi đề tài :
- Xem chừng tên lừa đảo ngươi cũng có chút tay nghề a. Sao không làm đại phu bắt bệnh tích ít công đức, lại chạy đi lừa đảo tích nghiệt chướng?
"Nhất Thanh" hừ nhẹ, rút từ trong túi vải ra một thẻ bài bằng gỗ, đưa cho Lăng Phong nói :
- Hừ, phàm nhân có mắt không thấy Thái Sơn, cầm lấy ...
"Gì đây? Danh thiếp." Lăng Phong há mồm.
- ... bần đạo là đệ tử chân truyền của Thiên Sư, há có thể để phàm nhân như ngươi khinh thị? Về sau có cơ hội lên Long Hổ sơn, đưa cái này ra nói được ta giới thiệu, ngươi sẽ hiểu ...
Lăng Phong mặt méo mó chắp tay :
- Thất lễ, thất lễ. Thật không ngờ lừa đảo bây giờ cũng chuyên nghiệp đến vậy. Lục đệ, ghi lại ghi lại. Sắp tới chúng ta cũng nên làm vài cái a, có gì gặp gỡ anh hùng hào kiệt còn trao đổi trao đổi ...
- Đó là đương nhiên. - Tần Quyền phụ họa.
"Nhất Thanh" tái mặt.
- Ngươi còn bao nhiêu cái thế này? - Lăng Phong hỏi.
- Ngươi hỏi làm gì?
- Dù sao cũng một đoạn quen biết, ta có thể giúp ngươi phát tán a, cái này ở quê ta gọi là "bán hàng đa cấp", rất thịnh hành ...
"Nhất Thanh" nghe không hiểu hết vẫn mặt mày đen thui.
Đêm qua hai bên đánh nhau "long trời lở đất", chỉ tiếc đúng lúc Lăng Phong tung chiêu cuối thì lính tuần tra tới, hai bên đành tạm thời đình chiến. Lăng Phong trốn quan phủ còn hiểu được, tên đạo sĩ kia không hiểu sao cũng chạy theo, đã thế còn chạy nhanh hơn hẳn.
Đánh nhau cả đêm, đến sáng lại thành "bạn đồng hành".
Quan sát cổng thành, Lăng Phong nhìn vài cảnh "thậm thụt" vừa rồi, ước chừng đến lượt mình cứ xòe ra ít tiền là có thể đi qua. Chẳng may bất trắc có xảy ra, hắn vẫn có thể mãnh công phi qua được, chỗ lính kia chỉ chục tên không quá đáng ngại. Vấn đề lớn nhất là không có ngựa tiếp ứng bên ngoài, đám Cao Diệp đang ở phía nam.
Tưởng chừng mọi thứ sẽ suôn sẻ, đột nhiên có tiếng quát :
- Mấy người kia, đứng yên đó.
Đỗ Giáo úy hùng hổ bước tới.
...
Ngàn dặm về phía nam, Giang Nam đạo.
Người Tống thường xem phía nam Trường Giang chỗ nào cũng là "giang nam". Thực tế địa phận đạo Giang Nam chỉ chiếm một phần, nằm phía tây đạo Lưỡng Chiết.
Giang Nam nổi tiếng phồn vinh phát đạt, cảnh sắc xinh đẹp ôn hòa. Phàm nhắc đến Giang Nam, thứ "đặc sản" đầu tiên phải kể đến là mỹ nữ, phong hoa tuyết nguyệt. Lăng Phong lúc mới "đầu thai" có một đoạn thời gian ngao du Tô Châu Lưỡng Chiết, kể ra vô cùng may mắn. Chứ chẳng may đầu trâu mặt ngựa chọn nhầm chỗ, cho hắn "lên lại" ở Sơn Đông Hà Bắc gì đó, không chừng bây giờ Phong ca đang làm mổ lợn đâu đó.
Chỗ này là Long Hổ sơn, tổng đà Chính Nhất giáo, cũng là nơi "Nhất Thanh tiên sinh" nhắc đến.
Tương truyền, Trương Tổ Thiên Sư - vị tổ đầu tiên - từng tại núi này luyện đan đắc đạo thành tiên. Trải qua ngàn năm tích lũy xây cất, đến nay Long Hổ sơn khắp nơi đều là đạo cung - đạo quan - đạo am lớn nhỏ, so về quy mô hơn hẳn Chung Nam sơn của Toàn Chân giáo. Chẳng qua gần đây Toàn Chân được triều đình "tuyên truyền" mạnh hơn hẳn, khiến Long Hổ sơn dần lép vế.
Đây là đạo cung lớn nhất ở đây - Thượng Thanh cung, một trong "Long Hổ Tam cung", nằm cạnh Thiên Sư phủ - nơi ở của đương kim Thiên Sư.
Một nhóm đạo sĩ hớt hải chạy vào :
- Sư phụ, sư phụ ...
Một người trung niên dáng vẻ cao to giơ tay chặn lại, mặt khó chịu :
- Có chuyện gì? Thiên Sư đang bế quan.
- Dược sư, nhanh vào báo cho sư phụ. Không xong rồi, Phục Ma tháp có chuyện ...
- Phục Ma tháp? Chỗ đó chẳng phải đã chế ngự được sao?
- Lần này ... hình như yêu ma đã phá hoàn toàn phong ấn ...
- Ngươi chắc chắn?
Một tên đạo sĩ trẻ mặt đầy mồ hôi nói :
- Chắc chắn không sai, Trấn Ma chú đã biến mất ...
- Trấn Ma chú nằm trong tháp, không đi vào làm sao biết nó mất hay không? - Người kia khá bình thản hỏi vặn lại.
- Đệ tử thấy ... trong tháp khí đen dày đặc, liền hé ra xem thử ...
"..."
Bên trong bỗng có tiếng gìa cỗi truyền ra :
- Ài, cái gì cần đến sẽ đến, vội vã có ích gì. Các ngươi lui đi.
- Sư phụ ... - Đám kia nghe vậy đều cúi đầu lùi ra.
- Hoàng lão đệ, Nhất Thanh có tin gì không? - Vẫn giọng nói kia.
- Mấy ngày trước hắn có báo tin về, nói bắt gặp một ma đầu yếu ớt ở Sơn Đông, ngoài ra không nói gì thêm. Chẳng qua, ở đó đang phản loạn chướng khí mù mịt, ma đầu ma trơi gì xuất hiện cũng chả có gì lạ a.
Người trung niên thái độ khá trào phúng, xem chừng không tin chuyện ma quỷ lắm. Thực ra, trang phục của y cũng khá khác biệt, không hề giống đạo sĩ.
Có tiếng thở dài, sau đó là một câu khó hiểu :
- Cả trăm năm, rốt cục cũng tới ...
Người bên ngoài chỉ nhíu mày, sau đó lại nhắm mắt tĩnh tọa.
Người này họ Hoàng, tuổi trên 30, là dược sư ở Thượng Thanh cung, chuyên chế thuốc cho Thiên Sư luyện đan. Nghe nói năm xưa y từng học võ ở Thiếu Lâm tự, nhưng chưa hề xuất gia. Về sau lưu lạc giang hồ, không rõ từ đâu lại thành "dược sư" ở Long Hổ sơn. Có kẻ đồn thổi họ Hoàng muốn ăn cắp bí quyết gì đó của Thiên Sư mới cất công như vậy.
Chỉ là, họ Hoàng, lại làm "dược sư"? Vậy chẳng phải "Đông Tà" Hoàng Dược Sư sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.