Chương 381: Nhầm thương
Thần Long
05/08/2015
Thái Nguyên, trên tường thành.
Vài tên lính canh nhân lúc trưởng quan đi vắng dựa lưng vào tường xì xào tán gẫu. Làm lính mà nói, buồn chán nhất chính là đến phiên gác.
Một tên trẻ tuổi đứng quay mặt ra ngoài, nhìn thấy gì đó bỗng hốt hoảng hô :
- Ấy, nhìn nhìn phía tây kìa.
Vài người lười nhác nhìn theo. Chỉ thấy mơ hồ phía xa có khói bụi bốc lên.
Một trung niên đứng tuổi, xem ra có thâm niên nhất trong đây, tỏ ra giật mình một chút mới nói :
- Chắc lại đám nào đó đánh nhau thôi, có gì mà nhìn.
Hà Đông quanh năm đều có cướp bóc. Nhiều đến mức dân không còn gì để cướp, đám sơn tặc phải quay qua cướp của nhau. Cho nên việc đánh nhau thế này cũng không khiến người ở đây kinh cụ gì nhiều.
Tên trẻ tuổi tuy vậy vẫn ra vẻ lo lắng, đoán già đoán non nói :
- Có khi nào ... là Khiết Đan tập kích quan ải hay không?
- Không thể nào. Phong Hỏa Đài đâu có tín hiệu gì?
Phong Hỏa Đài là một hệ thống tháp canh dọc theo biên giới phía bắc nhà Tống, mỗi khi có kỵ binh Khiết Đan đột nhập biên cảnh thì lập tức đốt lửa báo hiệu. Bởi vì ngựa dù có chạy nhanh bao nhiêu cũng không thể nhanh bằng hỏa tín, khiến cho Phong Hỏa Đài trở thành một thứ vũ khí phòng ngự rất đáng nể của người Tống.
- Ngươi không nhớ năm trước binh Khiết Đan đánh đến chân thành sao? Lúc đó cũng có cái Phong Hỏa Đài nào kịp đốt lên đâu?
- Khác a. Lần đó là do ban đêm sương mù quá dày. Đây là đang giữa trưa. Vả lại, Khiết Đan bây giờ bị người Kim đánh cho chạy còn không có chỗ mà chạy, làm gì còn hơi sức mà tập kích chúng ta. Có giỏi thì cứ đến đây, ông đánh rụng từng tên một.
Một người khác gật gù phân tích :
- Mấy hôm nay trong thành cũng có đánh nhau liên tục. Theo ta thấy, Khiết Đan thì không phải rồi, chắc lại sơn tặc cướp bóc. Cứ cái đà này, cũng sắp loạn đến nơi ...
...
Cùng lúc đó.
Phía tây Thái Nguyên chỉ vài dặm.
“Choang choang”
Tiếng thương kích tương giao, khói bụi mù mịt.
Đám lính trong thành đoán đúng, quả thật có sơn tặc cướp bóc.
Chẳng qua, đám tặc này không biết ăn gan hùm ở núi nào, chơi lớn. Nói sao, sơn tặc cướp đường thì Hà Đông hàng ngày đều có, nhưng cướp hẳn quan phủ thì cứ như một vụ nổ vậy.
Kia là đoàn cống vật bang giao Tống - Kim đang trên đường đến Thái Nguyên. Đám sơn tặc cũng không phải ai khác, chính là Hạo Khí Minh của “minh chủ” Triều Lam.
Lăng Phong tới nơi thì tình hình đã đến gần cuối, phân nửa xe vàng bạc gấm vóc đã bị khuân đi. Thực tế nếu không có một nhánh quân Bình Định tiếp ứng kịp thời, giờ này chỉ e giữa đồng đã trống không, Phong ca có muốn tới hôi của cũng không còn gì mà hôi.
“Từ từ đã ...” Lăng Phong phát hiện có tình huống lạ.
Chỉ thấy ở trung quân, có một nhóm lính đang co cụm quyết giữ cho bằng được một vật cao đến vài trượng, được cột thừng phủ bạt vô cùng chắc chắn, ước chừng là một bức tượng quý hiếm.
“Ồ?”
Hai mắt Lăng Phong sáng rực.
Không phải Phong ca nhìn ra vật bên trong nổi lòng tham. Mà vì hắn thấy một lá cờ màu vàng, ở giữa một chữ “phong” (風) cách điệu “font hiện đại”, tung bay phấp phới.
“Hoàng kỳ Phong Vân?”
Kỳ thực lúc này quanh đó có không ít lá cờ khác, nhưng Lăng Phong chỉ nhìn một cái là nhận ra đồ nhà, vì hắn chính là người thiết kế ra nó.
Nếu như tiêu cục khác đều cố thiết kế cờ quạt thật nghiêm túc hoành tráng, toát ra sự hùng mạnh của mình, thì chữ “phong” của Phong Vân đoàn lại hoàn toàn trái ngược. Tỷ như nét cuối cố ý vẩy đuôi lên thật cong thật dài, giống như đang vẽ chân mày cho mỹ nữ nào đó. Cái kiểu may cờ chơi chơi bố láo này, cả thiên hạ e ngoài Lăng Phong không có người thứ hai.
Lang thang đã lâu mới nhìn thấy lá cờ này, Lăng Phong không khỏi cảm thấy có chút rạo rực trong người. Hắn còn nhận ra vài thanh niên quen mặt đang ra sức bảo vệ cống vật quanh lá cờ đó, liền lao như bay xuống.
- A Trình đúng không?
- Ngươi là ...?
Lăng Phong vội quệt vội lớp hóa trang trên mặt, chùi mãi mới lộ ra được cặp lông mày.
- Ta ... Lăng Phong.
- Lăng ... Phong?
- Ừ?
- Lăng Phong?
- Ừm!
- Lăng Phong!!! - Người nọ phải nói đến lần thứ hai mới nhận ra, hét lên mừng rỡ.
Gã chính là A Trình, một trong những bằng hữu sớm nhất của Lăng Phong ở thế giới này.
Hồi còn làm gia đinh ở Lăng phủ Tô Châu, A Trình là bạn cùng phòng với Lăng Phong, cực kỳ hâm mộ Lăng Vân. Lăng Phong lên kinh tên này cũng lên theo, hiện tại biên chế vào Hoàng kỳ.
A Trình lập tức vẫy tay gọi vài người :
- Mấy huynh đệ, mau lại đây.
- Ấy, thủ lĩnh, sao huynh lại ở đây?
Có kẻ nhanh mắt nhận ra Lăng Phong.
Hóa ra đây đều là những thành viên thuộc vào lứa đầu tiên của Phong Vân đoàn, thậm chí có một hai người từng làm công từ Lăng gia chuyển qua, đều biết mặt Lăng Phong cả. Chứ nếu là đám mới vào, dám chắc không ai biết mặt Lăng Phong.
A Trình nhanh chóng nói qua một chút tình hình.
Dù đã được Thành Bích thông báo một phần, nghe xong Lăng Phong vẫn không ngờ đến, cống vật được hộ tống lại chính do Phong Vân tiền trang đấu thầu.
Phong Vân tiền trang đúc vàng cho triều đình, nếu như triều đình làm ăn sòng phẳng, định giá xong đưa ngay tiền mặt, “tiền trao cháo múc”, vậy thì chẳng có gì để bàn.
Bởi nếu như vậy, thậm chí Lăng Phong có thể làm theo kế hoạch của Thành Bích, đó là che mặt tham gia vào đám thổ phỉ, cướp luôn bức tượng đi. Đến lúc đó, tiền thì Phong Vân đoàn đã nhận, tượng Lăng Phong lại ôm đi, sẵn tiện ôm luôn lên biên giới Tống Kim nấu chảy ra là xong. “Ai biết đấy là đâu”, cướp trắng được mấy chục vạn của nhà nước.
Chỉ là, dân làm ăn với quan, bao đời nay vẫn là dân chịu thiệt.
Phong Vân tiền trang giành được quyền đúc vàng từ Chú Tiến giám, vật phẩm đầu tiên chính là bức tượng này, được Chú Tiến giám định giá 20 vạn. Chẳng qua 20 vạn đó căn bản chỉ là trên giấy. Nó cũng giống như mấy cái công trình công cộng đời sau, trên giấy là một chuyện, thực tế chi tiêu lại là chuyện khác.
Nói trắng ra, 20 vạn đó Phong Vân tiền trang coi như mua quan hệ với quan phủ, chiêu bài “tiền trang duy nhất được triều đình cấp phép đúc vàng”.
Cho nên bằng mọi giá, Lăng Phong không thể để đám Triều Lam khênh cái tượng này đi, bằng không Phong Vân tiền trang sẽ lỗ to. Không những mất tiền, trọng yếu là bang giao đổ vỡ, Phong Vân tiền trang gần như chắc chắn bị đem ra làm bia đỡ đạn cho đám quan viên sứ đoàn.
...
Lâm Xung đánh ngã một tên phỉ, không khỏi đưa tay vuốt trán đầy mồ hôi lạnh.
Đã nghe Hà Đông có tiếng thổ phỉ không cố kỵ quan binh, nhưng Lâm Xung vẫn không thể tưởng đến mức độ này. Trọng yếu là không giống đám giang hồ đầu gấu ở kinh thành, bình thường hô hào gặp quan binh đều nín thin, thổ phỉ chỗ này đều là loại không sợ chết, bản lĩnh cũng không hề tệ.
Lâm Xung phụ trách hộ tống cống vật, đáng ra đi cùng còn không ít hảo thủ, thậm chí xuất thân từ Cấm quân. Chẳng qua, Cao Thái úy và Chính sứ Phiền Kiên phi vào thành ăn chơi từ trước, đem theo hơn phân nửa chỗ nhân thủ kia, ném lại cho Lâm Xung toàn là dân bốc vác thuê, khiến cho sơn tặc xuất hiện Lâm Xung liền trở tay không kịp.
“Choang”
Đại kích của Lâm Xung lại bật ra.
Thân là giáo đầu số một Trường An, với thần lực của mình, ít ai chịu được một đòn của Lâm Xung. Tên phỉ kia lại có thể chặn được, Lâm Xung không khỏi kinh ngạc. Giờ hắn mới gặp một tên phỉ mạnh như vậy.
Người nọ quấn khăn, từ đầu vẫn tả xung hữu đột khắp nơi, quan binh không ai dám vào ứng chiến.
Chẳng qua, định thần nhìn lại, Lâm Xung không khỏi thảng thốt kêu lên :
- Vương giáo đầu? Sao huynh lại ... ở đây?
Tên phỉ nọ bị người nhận ra, cũng ngẩng đầu nheo mắt :
- Lâm giáo đầu? Hóa ra ngươi lại làm hộ tiêu cho triều đình?
- Ta đương nhiên ...
Lâm Xung nghĩ đến chuyện cũ, không biết nói gì tiếp.
Hai người từng là đồng liêu thân thiết, nay bên quan bên cướp. Sự đời cũng thật trớ trêu.
Cũng khó trách đám sơn tặc chỗ này lại có kỷ luật như vậy, đánh mãi không phá được, hóa ra có một giáo đầu Cấm quân huấn luyện qua.
Giáo đầu họ Vương giọng bỗng đanh lại :
- Vương Tiến ta bị Cao Cầu hãm hại, phải dẫn mẹ già chạy nạn sinh nhai. Lâm Xung ngươi cũng là tận mắt nhìn thấy tất cả. Vậy mà còn không chịu tỉnh ngộ, còn làm hẳn tay sai cho tên cẩu họ Cao đó?
Nói đến đó lại ngẩng mặt lên trời cười lớn :
- Thật uổng cho ta từng xem họ Lâm ngươi là huynh đệ tốt.
- Vương huynh, chuyện này không thể nói trong một hai câu.
- Có gì mà không thể?
Lúc này, một thanh niên gương mặt hữu thần tiến lại gần :
- Vương Tiến? Hóa ra ông chạy đến đây trốn sao?
- Khương Tuấn?
Vương Tiến, Lâm Xung, Khương Tuấn, cả ba đều từng là giáo đầu trường Võ học Quốc Tử giám.
Vương Tiến khi xưa không hiểu đạo “làm quan”, làm phật ý Cao Cầu bị khép tội nặng, cực chẳng đã phải đem mẹ già chạy trốn một mạch đến Sơn Đông, rồi đến Vạn Thú sơn trang nương nhờ vào Sử gia, nghe nói còn dạy công phu cho Sử Thiếu chủ “Cửu Vân Long” Sử Bân.
Trong ba người, Khương Tuấn ít tuổi, vai vế chức vụ cũng thấp hơn, nhưng vì xuất thân đặc biệt nên khi xưa vẫn luôn xưng hô ngang hàng. Có điều nay Vương Tiến đã bị trục xuất, chút khách sáo khi xưa cũng mất.
Chỉ nghe Vương Tiến hừ mũi khinh thường :
- Năm đó ta lập công vào Võ học, Khương Tuấn ngươi còn hỉ mũi chưa sạch. Ngươi thì tốt rồi, có thân phận Khương gia ở sau, mới không bị Cao Cầu đụng vào mà thôi. Nếu một ngày Khương gia lụn bại, để xem ngươi có bị đem ra tế cờ đầu tiên hay không.
- Vương Tiến, ông bị Cao Thái úy đẩy đi, xem ra vẫn chưa rút ra bài học rồi đó.
Khương Tuấn cũng không yếu thế đáp trả ngay.
Vương Tiến nhìn Lâm Xung cảm thán :
- Nói mới nhớ, Lâm Xung ngươi cũng là con cháu Lâm gia. Khó trách, khó trách! Cũng chỉ có Vương mỗ xuất thân bần hàn, những tưởng tự mình phấn đấu chậm một chút cũng được. Hóa ra không có dễ vậy. Rút cục thành cái đích cho gian thần làm lễ tẩy rửa ra mắt. Haha, nửa đời người cống hiến, hôm nay mới nhận ra. Muộn a, muộn a ...
Thuận tiện nói một chút. Khương gia của Khương Tuấn là Tướng gia của nhà Tống. Nếu so về công tích, Khương gia cũng không hơn Dương gia Thái Nguyên là bao, thế nhưng Khương gia lại được triều đình “nâng lên thành thánh”. Tổ tiên Khương gia hiện được xưng là Võ Thánh Công. Vị thế của Võ Thánh Công trong giới luyện võ có thể sánh ngang với Khổng Tử trong giới nho sĩ, địa vị cực cao.
Lăng Phong cũng có chút quen biết Khương gia, chính là Khương gia đại tiểu thư - Khương Vũ Y. Đáng tiếc, người ta sinh ra trong gia tộc “thần thánh”, con mắt quá cao, không thèm để mắt đến Phong ca. Năm đó Khương Vũ Y từ chối Lăng Phong, từng nói nàng quen biết toàn là nam tử xuất sắc, văn võ song toàn, Khương Tuấn này có khi chính là một trong số đó.
Lâm Xung muốn nói gì đó nhưng lại không thể thành câu, cuối cùng chỉ biết thở dài :
- Vương huynh, quay đầu là bờ.
- Lâm Xung, coi như vì ngươi gọi ta một tiếng “huynh”. Được, Vương mỗ sẽ không đánh với ngươi. Mau tránh ra!
Vương Tiến nâng thương, chỉa thẳng bức tượng, có lẽ muốn cắt phá lớp vải xem bên trong. Không loại trừ khả năng bên trong vải bố là đồ giả, dụ sơn tặc quyết chiến chỗ này.
...
Lăng Phong cách đó môt đoạn xa, không nghe đoạn đối thoại kia. Vừa rồi hắn còn thấy kỳ quái vì sao mấy vị quân gia rảnh rỗi tán gẫu với thổ phỉ như vậy.
Chẳng qua, vừa thấy một tên phỉ muốn tổn hại “văn vật quốc gia”, lại là đồ đạc của Phong Vân, Phong ca mới thèm quản Vương giáo đầu là thánh nào, lập tức tung một chiêu Truy Hồn Trảo lao vào.
“Soạt”
Vương Tiến loạng choạng lùi ra sau, mắt không dám tin nhìn kẻ vừa nhảy vào.
Cây thương trong tay thế mà bị tên thanh niên mặt mày nham nhở kia ... chụp mất.
Cấm quân thiện nhất là thương, là một Giáo đầu, thương pháp của Vương Tiến đương nhiên không tệ. Chẳng qua dân chơi thương mà chỉ một chiêu lại bị đoạt mất thương.
- Ngươi là ai?
- Ặc. Tại hạ mới học được vài chiêu trảo, đem ra dùng thử xem sao. Chẳng may lại chụp nhầm thương của huynh đài đây. Lỗi quá, lỗi quá!
“Móa, câu vừa rồi làm sao cứ có điểm ám muội!”
Vài tên lính canh nhân lúc trưởng quan đi vắng dựa lưng vào tường xì xào tán gẫu. Làm lính mà nói, buồn chán nhất chính là đến phiên gác.
Một tên trẻ tuổi đứng quay mặt ra ngoài, nhìn thấy gì đó bỗng hốt hoảng hô :
- Ấy, nhìn nhìn phía tây kìa.
Vài người lười nhác nhìn theo. Chỉ thấy mơ hồ phía xa có khói bụi bốc lên.
Một trung niên đứng tuổi, xem ra có thâm niên nhất trong đây, tỏ ra giật mình một chút mới nói :
- Chắc lại đám nào đó đánh nhau thôi, có gì mà nhìn.
Hà Đông quanh năm đều có cướp bóc. Nhiều đến mức dân không còn gì để cướp, đám sơn tặc phải quay qua cướp của nhau. Cho nên việc đánh nhau thế này cũng không khiến người ở đây kinh cụ gì nhiều.
Tên trẻ tuổi tuy vậy vẫn ra vẻ lo lắng, đoán già đoán non nói :
- Có khi nào ... là Khiết Đan tập kích quan ải hay không?
- Không thể nào. Phong Hỏa Đài đâu có tín hiệu gì?
Phong Hỏa Đài là một hệ thống tháp canh dọc theo biên giới phía bắc nhà Tống, mỗi khi có kỵ binh Khiết Đan đột nhập biên cảnh thì lập tức đốt lửa báo hiệu. Bởi vì ngựa dù có chạy nhanh bao nhiêu cũng không thể nhanh bằng hỏa tín, khiến cho Phong Hỏa Đài trở thành một thứ vũ khí phòng ngự rất đáng nể của người Tống.
- Ngươi không nhớ năm trước binh Khiết Đan đánh đến chân thành sao? Lúc đó cũng có cái Phong Hỏa Đài nào kịp đốt lên đâu?
- Khác a. Lần đó là do ban đêm sương mù quá dày. Đây là đang giữa trưa. Vả lại, Khiết Đan bây giờ bị người Kim đánh cho chạy còn không có chỗ mà chạy, làm gì còn hơi sức mà tập kích chúng ta. Có giỏi thì cứ đến đây, ông đánh rụng từng tên một.
Một người khác gật gù phân tích :
- Mấy hôm nay trong thành cũng có đánh nhau liên tục. Theo ta thấy, Khiết Đan thì không phải rồi, chắc lại sơn tặc cướp bóc. Cứ cái đà này, cũng sắp loạn đến nơi ...
...
Cùng lúc đó.
Phía tây Thái Nguyên chỉ vài dặm.
“Choang choang”
Tiếng thương kích tương giao, khói bụi mù mịt.
Đám lính trong thành đoán đúng, quả thật có sơn tặc cướp bóc.
Chẳng qua, đám tặc này không biết ăn gan hùm ở núi nào, chơi lớn. Nói sao, sơn tặc cướp đường thì Hà Đông hàng ngày đều có, nhưng cướp hẳn quan phủ thì cứ như một vụ nổ vậy.
Kia là đoàn cống vật bang giao Tống - Kim đang trên đường đến Thái Nguyên. Đám sơn tặc cũng không phải ai khác, chính là Hạo Khí Minh của “minh chủ” Triều Lam.
Lăng Phong tới nơi thì tình hình đã đến gần cuối, phân nửa xe vàng bạc gấm vóc đã bị khuân đi. Thực tế nếu không có một nhánh quân Bình Định tiếp ứng kịp thời, giờ này chỉ e giữa đồng đã trống không, Phong ca có muốn tới hôi của cũng không còn gì mà hôi.
“Từ từ đã ...” Lăng Phong phát hiện có tình huống lạ.
Chỉ thấy ở trung quân, có một nhóm lính đang co cụm quyết giữ cho bằng được một vật cao đến vài trượng, được cột thừng phủ bạt vô cùng chắc chắn, ước chừng là một bức tượng quý hiếm.
“Ồ?”
Hai mắt Lăng Phong sáng rực.
Không phải Phong ca nhìn ra vật bên trong nổi lòng tham. Mà vì hắn thấy một lá cờ màu vàng, ở giữa một chữ “phong” (風) cách điệu “font hiện đại”, tung bay phấp phới.
“Hoàng kỳ Phong Vân?”
Kỳ thực lúc này quanh đó có không ít lá cờ khác, nhưng Lăng Phong chỉ nhìn một cái là nhận ra đồ nhà, vì hắn chính là người thiết kế ra nó.
Nếu như tiêu cục khác đều cố thiết kế cờ quạt thật nghiêm túc hoành tráng, toát ra sự hùng mạnh của mình, thì chữ “phong” của Phong Vân đoàn lại hoàn toàn trái ngược. Tỷ như nét cuối cố ý vẩy đuôi lên thật cong thật dài, giống như đang vẽ chân mày cho mỹ nữ nào đó. Cái kiểu may cờ chơi chơi bố láo này, cả thiên hạ e ngoài Lăng Phong không có người thứ hai.
Lang thang đã lâu mới nhìn thấy lá cờ này, Lăng Phong không khỏi cảm thấy có chút rạo rực trong người. Hắn còn nhận ra vài thanh niên quen mặt đang ra sức bảo vệ cống vật quanh lá cờ đó, liền lao như bay xuống.
- A Trình đúng không?
- Ngươi là ...?
Lăng Phong vội quệt vội lớp hóa trang trên mặt, chùi mãi mới lộ ra được cặp lông mày.
- Ta ... Lăng Phong.
- Lăng ... Phong?
- Ừ?
- Lăng Phong?
- Ừm!
- Lăng Phong!!! - Người nọ phải nói đến lần thứ hai mới nhận ra, hét lên mừng rỡ.
Gã chính là A Trình, một trong những bằng hữu sớm nhất của Lăng Phong ở thế giới này.
Hồi còn làm gia đinh ở Lăng phủ Tô Châu, A Trình là bạn cùng phòng với Lăng Phong, cực kỳ hâm mộ Lăng Vân. Lăng Phong lên kinh tên này cũng lên theo, hiện tại biên chế vào Hoàng kỳ.
A Trình lập tức vẫy tay gọi vài người :
- Mấy huynh đệ, mau lại đây.
- Ấy, thủ lĩnh, sao huynh lại ở đây?
Có kẻ nhanh mắt nhận ra Lăng Phong.
Hóa ra đây đều là những thành viên thuộc vào lứa đầu tiên của Phong Vân đoàn, thậm chí có một hai người từng làm công từ Lăng gia chuyển qua, đều biết mặt Lăng Phong cả. Chứ nếu là đám mới vào, dám chắc không ai biết mặt Lăng Phong.
A Trình nhanh chóng nói qua một chút tình hình.
Dù đã được Thành Bích thông báo một phần, nghe xong Lăng Phong vẫn không ngờ đến, cống vật được hộ tống lại chính do Phong Vân tiền trang đấu thầu.
Phong Vân tiền trang đúc vàng cho triều đình, nếu như triều đình làm ăn sòng phẳng, định giá xong đưa ngay tiền mặt, “tiền trao cháo múc”, vậy thì chẳng có gì để bàn.
Bởi nếu như vậy, thậm chí Lăng Phong có thể làm theo kế hoạch của Thành Bích, đó là che mặt tham gia vào đám thổ phỉ, cướp luôn bức tượng đi. Đến lúc đó, tiền thì Phong Vân đoàn đã nhận, tượng Lăng Phong lại ôm đi, sẵn tiện ôm luôn lên biên giới Tống Kim nấu chảy ra là xong. “Ai biết đấy là đâu”, cướp trắng được mấy chục vạn của nhà nước.
Chỉ là, dân làm ăn với quan, bao đời nay vẫn là dân chịu thiệt.
Phong Vân tiền trang giành được quyền đúc vàng từ Chú Tiến giám, vật phẩm đầu tiên chính là bức tượng này, được Chú Tiến giám định giá 20 vạn. Chẳng qua 20 vạn đó căn bản chỉ là trên giấy. Nó cũng giống như mấy cái công trình công cộng đời sau, trên giấy là một chuyện, thực tế chi tiêu lại là chuyện khác.
Nói trắng ra, 20 vạn đó Phong Vân tiền trang coi như mua quan hệ với quan phủ, chiêu bài “tiền trang duy nhất được triều đình cấp phép đúc vàng”.
Cho nên bằng mọi giá, Lăng Phong không thể để đám Triều Lam khênh cái tượng này đi, bằng không Phong Vân tiền trang sẽ lỗ to. Không những mất tiền, trọng yếu là bang giao đổ vỡ, Phong Vân tiền trang gần như chắc chắn bị đem ra làm bia đỡ đạn cho đám quan viên sứ đoàn.
...
Lâm Xung đánh ngã một tên phỉ, không khỏi đưa tay vuốt trán đầy mồ hôi lạnh.
Đã nghe Hà Đông có tiếng thổ phỉ không cố kỵ quan binh, nhưng Lâm Xung vẫn không thể tưởng đến mức độ này. Trọng yếu là không giống đám giang hồ đầu gấu ở kinh thành, bình thường hô hào gặp quan binh đều nín thin, thổ phỉ chỗ này đều là loại không sợ chết, bản lĩnh cũng không hề tệ.
Lâm Xung phụ trách hộ tống cống vật, đáng ra đi cùng còn không ít hảo thủ, thậm chí xuất thân từ Cấm quân. Chẳng qua, Cao Thái úy và Chính sứ Phiền Kiên phi vào thành ăn chơi từ trước, đem theo hơn phân nửa chỗ nhân thủ kia, ném lại cho Lâm Xung toàn là dân bốc vác thuê, khiến cho sơn tặc xuất hiện Lâm Xung liền trở tay không kịp.
“Choang”
Đại kích của Lâm Xung lại bật ra.
Thân là giáo đầu số một Trường An, với thần lực của mình, ít ai chịu được một đòn của Lâm Xung. Tên phỉ kia lại có thể chặn được, Lâm Xung không khỏi kinh ngạc. Giờ hắn mới gặp một tên phỉ mạnh như vậy.
Người nọ quấn khăn, từ đầu vẫn tả xung hữu đột khắp nơi, quan binh không ai dám vào ứng chiến.
Chẳng qua, định thần nhìn lại, Lâm Xung không khỏi thảng thốt kêu lên :
- Vương giáo đầu? Sao huynh lại ... ở đây?
Tên phỉ nọ bị người nhận ra, cũng ngẩng đầu nheo mắt :
- Lâm giáo đầu? Hóa ra ngươi lại làm hộ tiêu cho triều đình?
- Ta đương nhiên ...
Lâm Xung nghĩ đến chuyện cũ, không biết nói gì tiếp.
Hai người từng là đồng liêu thân thiết, nay bên quan bên cướp. Sự đời cũng thật trớ trêu.
Cũng khó trách đám sơn tặc chỗ này lại có kỷ luật như vậy, đánh mãi không phá được, hóa ra có một giáo đầu Cấm quân huấn luyện qua.
Giáo đầu họ Vương giọng bỗng đanh lại :
- Vương Tiến ta bị Cao Cầu hãm hại, phải dẫn mẹ già chạy nạn sinh nhai. Lâm Xung ngươi cũng là tận mắt nhìn thấy tất cả. Vậy mà còn không chịu tỉnh ngộ, còn làm hẳn tay sai cho tên cẩu họ Cao đó?
Nói đến đó lại ngẩng mặt lên trời cười lớn :
- Thật uổng cho ta từng xem họ Lâm ngươi là huynh đệ tốt.
- Vương huynh, chuyện này không thể nói trong một hai câu.
- Có gì mà không thể?
Lúc này, một thanh niên gương mặt hữu thần tiến lại gần :
- Vương Tiến? Hóa ra ông chạy đến đây trốn sao?
- Khương Tuấn?
Vương Tiến, Lâm Xung, Khương Tuấn, cả ba đều từng là giáo đầu trường Võ học Quốc Tử giám.
Vương Tiến khi xưa không hiểu đạo “làm quan”, làm phật ý Cao Cầu bị khép tội nặng, cực chẳng đã phải đem mẹ già chạy trốn một mạch đến Sơn Đông, rồi đến Vạn Thú sơn trang nương nhờ vào Sử gia, nghe nói còn dạy công phu cho Sử Thiếu chủ “Cửu Vân Long” Sử Bân.
Trong ba người, Khương Tuấn ít tuổi, vai vế chức vụ cũng thấp hơn, nhưng vì xuất thân đặc biệt nên khi xưa vẫn luôn xưng hô ngang hàng. Có điều nay Vương Tiến đã bị trục xuất, chút khách sáo khi xưa cũng mất.
Chỉ nghe Vương Tiến hừ mũi khinh thường :
- Năm đó ta lập công vào Võ học, Khương Tuấn ngươi còn hỉ mũi chưa sạch. Ngươi thì tốt rồi, có thân phận Khương gia ở sau, mới không bị Cao Cầu đụng vào mà thôi. Nếu một ngày Khương gia lụn bại, để xem ngươi có bị đem ra tế cờ đầu tiên hay không.
- Vương Tiến, ông bị Cao Thái úy đẩy đi, xem ra vẫn chưa rút ra bài học rồi đó.
Khương Tuấn cũng không yếu thế đáp trả ngay.
Vương Tiến nhìn Lâm Xung cảm thán :
- Nói mới nhớ, Lâm Xung ngươi cũng là con cháu Lâm gia. Khó trách, khó trách! Cũng chỉ có Vương mỗ xuất thân bần hàn, những tưởng tự mình phấn đấu chậm một chút cũng được. Hóa ra không có dễ vậy. Rút cục thành cái đích cho gian thần làm lễ tẩy rửa ra mắt. Haha, nửa đời người cống hiến, hôm nay mới nhận ra. Muộn a, muộn a ...
Thuận tiện nói một chút. Khương gia của Khương Tuấn là Tướng gia của nhà Tống. Nếu so về công tích, Khương gia cũng không hơn Dương gia Thái Nguyên là bao, thế nhưng Khương gia lại được triều đình “nâng lên thành thánh”. Tổ tiên Khương gia hiện được xưng là Võ Thánh Công. Vị thế của Võ Thánh Công trong giới luyện võ có thể sánh ngang với Khổng Tử trong giới nho sĩ, địa vị cực cao.
Lăng Phong cũng có chút quen biết Khương gia, chính là Khương gia đại tiểu thư - Khương Vũ Y. Đáng tiếc, người ta sinh ra trong gia tộc “thần thánh”, con mắt quá cao, không thèm để mắt đến Phong ca. Năm đó Khương Vũ Y từ chối Lăng Phong, từng nói nàng quen biết toàn là nam tử xuất sắc, văn võ song toàn, Khương Tuấn này có khi chính là một trong số đó.
Lâm Xung muốn nói gì đó nhưng lại không thể thành câu, cuối cùng chỉ biết thở dài :
- Vương huynh, quay đầu là bờ.
- Lâm Xung, coi như vì ngươi gọi ta một tiếng “huynh”. Được, Vương mỗ sẽ không đánh với ngươi. Mau tránh ra!
Vương Tiến nâng thương, chỉa thẳng bức tượng, có lẽ muốn cắt phá lớp vải xem bên trong. Không loại trừ khả năng bên trong vải bố là đồ giả, dụ sơn tặc quyết chiến chỗ này.
...
Lăng Phong cách đó môt đoạn xa, không nghe đoạn đối thoại kia. Vừa rồi hắn còn thấy kỳ quái vì sao mấy vị quân gia rảnh rỗi tán gẫu với thổ phỉ như vậy.
Chẳng qua, vừa thấy một tên phỉ muốn tổn hại “văn vật quốc gia”, lại là đồ đạc của Phong Vân, Phong ca mới thèm quản Vương giáo đầu là thánh nào, lập tức tung một chiêu Truy Hồn Trảo lao vào.
“Soạt”
Vương Tiến loạng choạng lùi ra sau, mắt không dám tin nhìn kẻ vừa nhảy vào.
Cây thương trong tay thế mà bị tên thanh niên mặt mày nham nhở kia ... chụp mất.
Cấm quân thiện nhất là thương, là một Giáo đầu, thương pháp của Vương Tiến đương nhiên không tệ. Chẳng qua dân chơi thương mà chỉ một chiêu lại bị đoạt mất thương.
- Ngươi là ai?
- Ặc. Tại hạ mới học được vài chiêu trảo, đem ra dùng thử xem sao. Chẳng may lại chụp nhầm thương của huynh đài đây. Lỗi quá, lỗi quá!
“Móa, câu vừa rồi làm sao cứ có điểm ám muội!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.