Chương 109: Sao chổi
Thần Long
24/01/2014
Ở một nơi giữa thành Trường An, trời đã tối.
Kinh thành về đêm vẫn không đến nỗi tĩnh lặng mấy, tệ lắm cũng có tiếng chó sủa, mấy chỗ thanh lâu chợ đêm thì xuyên đêm ồn ào tấp nập.
Có điều, ở chỗ này lại khá tĩnh lặng, nghe đâu đó chỉ có tiếng bút lông đi trên giấy.
Đây là một căn phòng vô cùng tráng lệ, trần cao cột gỗ chạm trổ rồng phượng, xem chừng đều được khảm bảo ngọc quý giá hàng đầu. Điều đặc biệt, khắp nơi cơ man là giấy tờ, tranh vẽ có, tranh chữ có, thư pháp có, nói chung như một phòng trưng bày tác phẩm vô cùng lớn.
Cũng không sai lắm, đây chính là Long Đồ các, nơi chứa nhiều tác phẩm thi họa quý báu nhất thiên hạ.
Điều kỳ lạ, trong một không gian rộng lớn có vẻ lạnh lẽo này, lọt thỏm chỉ có ba người. Một người mặc đồ màu vàng đang lúi cúi vẽ tranh, hai người khác đứng bên hầu, một già một trẻ.
- Quốc công gia, quốc công gia ... - Có tiếng the thé từ ngoài cửa.
Người già hơn nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, khép cửa lại, mặt nhíu lại hỏi :
- Chuyện gì?
- Yến đại nhân có việc gấp cầu kiến?
- Vị nào Yến đại nhân? - Vị Quốc Công gia này bộ dạng khá già cỗi, đầu óc có lẽ cũng kém đi.
- Dạ, dạ. Là Khâm Thiên giám Giám chính đại nhân Yến đại nhân.
Cơ chế triều đình Nam Tống có "Cửu Tự Cửu Giám", trong đó mỗi tự mỗi giám lại thuộc quản lý của một trong Lục Bộ.
Khâm Thiên giám, một trong chín giám, cùng loại với Quốc Tử Giám. Cơ quan này triều đại nào cũng có, tồn tại từ thời cổ xưa, phụ thuộc Bộ Lễ. Công việc chủ yếu xem trăng xem sao, dự báo thiên tai thiên mệnh gì đó cho hoàng đế. Thời hiện đại có lẽ tương đương với Tổng cục Khí tượng Thủy văn thôi, có điều thời cổ đại lại khá quan trọng, đặc biệt khi vị hoàng đế đó tin vào tôn giáo.
Đương kim hoàng đế nhà Tống sùng Đạo giáo, muốn trường sinh. Khâm Thiên giám nhân đó nghiễm nhiên trở nên quan trọng hơn các đời vua khác. Phàm có việc lớn gì, hoàng đế cũng muốn đánh tiếng Khâm Thiên giám xem trời đất hôm nay có điềm tốt lành không mới chịu làm. Giám chính là người đứng đầu Khâm Thiên giám, quan văn, chính ngũ phẩm. Mặc dù về phẩm trật so với đồng cấp các giám khác thấp hơn, nhưng tiếng nói lại cao hơn không ít.
Lão Quốc Công kia dù tuổi đã rất già nhưng dáng người to cao, trông vẫn khá khỏe mạnh, lão hừ nhẹ :
- Yến Thất? Không biết giờ này đã quá muộn rồi sao? - Có vẻ tên nô tài kia là thân tín, lão ta nói thẳng tên thật của Giám chính kia.
- Dạ, nô tài cũng không rõ, Yến đại nhân chỉ nói có việc liên quan đến thiên mệnh gì đó ...
- Thiên mệnh? Hừ, để ta ra xem.
Đáng ra trời đã tối, cửa cung cũng đã đóng, Long Đồ các nằm sâu trong cung cấm. Ngoại trừ thái giám cung nữ, cũng chỉ có Hoàng đế phi tần ở chỗ này, bất kỳ kẻ nào dù có quyền cao chức trọng bao nhiêu, kề cận hoàng đế thế nào, cũng bị tống ra khỏi cung. Chẳng qua hôm nay hình như tình huống đặc biệt phát sinh. Chập tối, lão hoàng đế đột nhiên triệu tập vài lão đại thần vào cung, còn có các Hoàng tử vào bàn bạc răn dạy gì đó.
Lão Quốc Công nọ được tên thái giám cầm đèn dò đường, chậm rãi đi ra.
Ra ngoài khuôn viên, lão thấy đứng sẵn không chỉ một người, đã có một nhóm người bàn tán. Vị Yến đại nhân gì kia đang khom lưng tâu bẩm gì đó, trước mặt lão ta có một người thanh niên ước chừng chỉ hơn 20, đang vờ nhắm mắt lắng nghe.
Công tử trẻ tuổi nhìn thấy lão Quốc Công, liền nói :
- Quốc Công gia, ngài vì phụ hoàng lao lực khổ tâm, phụ hoàng chắc chắn rất đau lòng a.
Lão Quốc Công chỉ cười nhẹ, lão biết thừa người này đang nói xéo lão dù quá giờ vẫn không chịu xuất cung.
- Điện hạ, ngài cũng vì chuyện quốc gia đại sự mà chạy đông chạy tây, Đạo Quân nếu biết cũng sẽ yên tâm phần nào.
Người trẻ tuổi cười gượng gạo, gã nghe ra lão Kinh Quốc công kia đang chửi mình chạy lung tung không làm nên trò trống gì, khiến hoàng đế lo lắng bấy lâu.
Đạo Quân là xưng hô của lão hoàng đế Triệu Cát. Triệu Cát quá sùng Đạo giáo, tự xưng mình thành Đạo Quân Thái Thượng Hoàng đế, quan viên bởi vậy đều cải lấy "Đạo Quân" xưng hô, như vậy lão ta mới hài lòng. Âu cũng là chuyện lạ của triều đại này.
Còn vị điện hạ trẻ tuổi này chính là đương kim Trang Văn Thái tử Triệu Hoàn, con trai trưởng hoàng đế Triệu Cát, anh trai khác mẹ với Triệu Khánh. Chỗ này khá tối, không nhìn rõ được khuôn mặt gã ta, ước chừng sống trong nhung lụa chăm sóc từ bé, chắc cũng không đến nỗi xấu ma chê quỷ hờn gì.
Kinh Quốc Công nói rồi quay qua nhìn Yến đại nhân kia, hỏi :
- Không biết giữa đêm khuya, Yến đại nhân còn có việc gấp gì làm phiền đến Đạo Quân?
- Là thiên tượng phát sinh. - Yến đại nhân run rẩy đáp, gã hiểu ý trách móc "làm phiền" kia là phiền cả đám chứ không riêng hoàng đế.
- Là tốt hay xấu?
- Có vẻ ... không tốt lắm.
Yến đại nhân cố nói giảm nhẹ đi. Mấy chuyện trời đất trăng sao này, tốt nhất đừng có chắc chắn quá.
Thái tử Triệu Hoàn vẫn còn trẻ, hứng thú hỏi :
- Là thiên tượng gì? Còn thấy được không?
- Bẩm điện hạ, trên trời hiện vệt sáng, xem chừng nếu không giải trừ tai ương, nó còn xuất hiện.
Hóa ra sao chổi rơi vào khí quyển.
Thời đại này "vệt sáng" là đại diện cho điềm cực xấu, ảnh hưởng đến vận mệnh hoàng triều, cùng với long mạch bị đụng chạm thành hai thứ tệ nhất, cũng không biết từ lúc nào mà người ta nghĩ như vậy. Lại có chỗ còn thêm bớt thành "thiên sứ" "thần tiên" vẫn lạc gì đó mà thành. Triệu Hoàn đang định nói đừng giải trừ gì để gã còn được nhìn tiếp, thì Kinh Quốc Công bên cạnh đã nói trước, ánh mắt lão cũng nheo lại :
- Giải trừ tai ương gì?
- Chuyện này ... liên quan đến Thị Trung đại nhân?
"Sái Kinh?" Kinh Quốc Công hơi giật mình nghĩ thầm, xong xuôi lại nhếch mép cười. Còn chưa kịp cho ý kiến thì thấy một nhóm người khác xuất hiện. Người đi đầu chính là Kha lão.
Kinh Quốc Công biết lão kia là người Mật Thám tự, có quyền trực tiếp gặp hoàng đế khi có chuyện gấp đến quốc gia. Nhưng lão vẫn chặn lại, hỏi :
- Kha đại nhân, nhìn ngài vội vã như vậy, phải chăng kinh thành sinh biến cố?
Kha lão thấy bị người này chặn lại, trong lòng tuy không muốn dông dài, nhưng kẻ trước mắt quyền thế rất cao, không chỉ hai chữ "Quốc Công" đơn giản như vậy. Kha lão liền cố ý tránh đi :
- Quốc Công gia, Đạo Quân vẫn chưa nghỉ ngơi chứ?
Thực tế câu này rất thừa, cả một đống người tập trung ở đây, đều vì lão hoàng đế vẫn còn ở Long Đồ các ngay phía sau mà ra cả. Người áo vàng cắm cúi vẽ tranh trong phòng kia chính là Hoàng đế Triệu Cát.
Thái tử Triệu Hoàn không nhịn được hỏi :
- Kha đại nhân, ngài vẫn chưa nói có chuyện gì?
Kha lão trong lòng khó xử, chuyện cơ mật mà cứ làm như chuyện bát quái ngoài chợ, bắt lão ta bàn tán ở đây. Có điều trước mắt là Thái tử Điện hạ hỏi, Thái tử kiêm luôn Khu Mật Viện, bình thường lão hoàng đế vẫn giao việc quan trọng cho Khu Mật viện bàn. Lão đành đáp :
- Triệu Hanh đã chạy thoát về Hà Bắc.
Thái tử Triệu Hoàn không thấy có gì thú vị, cười nói :
- Haha, chuyện này có gì mà làm đại nhân phải che đậy như thế? Ta thấy cái vệt sáng kia vẫn hay hơn cả.
Cũng chỉ có Thái tử này mới cười nói như vậy được. Cả Kinh Quốc Công lẫn Yên Thất đều nhìn vào mắt nhau, như thể hiểu ra gì đó, đều cùng nghĩ như nhau :
"Cái vệt sáng kia, không lẽ điềm xấu thật sự đi."
...
Trời sáng rõ, mùa xuân mát rượi.
Nghe đâu tối qua phủ Yên thế tử bị đám phỉ tặc nào đó nổi hứng châm lửa đốt chơi, lửa bốc cả đêm, về sau Kim Ngô vệ tìm thấy xác vài người đều đã cháy thành than, chả còn biết ai ra ai.
Người ta vẫn hào hứng buôn bán, cuộc sống vẫn xảy ra, chẳng mấy ai biết tối qua có vị nào đó trốn thoát làm trong cung rối loạn.
"Leng keng"
Đây chính là tiệm thợ rèn "Đinh gia" ở thành nam, nơi hẹn gặp bí mật Kha lão từng nói cho Lăng Phong.
Thực tế Mật Thám tự có phủ đệ riêng trong nội thành, chỗ này nói đúng hơn thuộc về Mật Thám Kinh sở, chi nhánh của Mật Thám tự.
Lăng Phong đi theo người dẫn đường vào sâu bên trong, lách qua một cánh cửa hẹp vào một căn phòng, giữa phòng có bàn lớn trống trơn.
Đáng ra, qua chuyện tối qua bị "bỏ rơi", Lăng Phong đã quyết ý vứt cái chức điệp viên "hão" này qua một bên cho nhanh. Tổ chức mật thám này quả thật làm đau lòng nhân viên mới, ngay đêm công tác đầu tiên đã mặc xác người ta chết sống, kiểu này làm sao thu phục nhân tài phục vụ đây? Nói cho cùng, ngay cả tiền lương bao nhiêu cũng chưa biết. Nghĩ lại Lăng Phong thấy mình dại quá, chắc bị cái suy nghĩ làm nhân viên CIA làm mờ mắt, tưởng tượng sẽ như trong phim. Hóa ra đúng là diễn thành một tập phim thật, có điều kết cục hơi nhục một chút.
Sáng nay còn tinh mơ, Lăng Phong đang mơ màng thì lại bị phi đao dựng dậy. Lúc đó hắn rất buồn bực, thầm nghĩ dạo này chắc bị sao chổi chiếu trúng hay sao đó. Chưa kịp chửi tục thì Kha lão đích thân xuất hiện, nói một lúc, Lăng Phong gật gù đi theo. Dù sao cũng không phải lỗi của lão nhân gia, lão trực tiếp thăng cho Lăng Phong không cần qua khảo nghiệm đã là chiếu cố hắn, chẳng qua thời gian quá gấp, sự việc lại phát sinh không như ý.
Trở lại tiệm thợ rèn, lúc này tên dẫn đường bỗng gõ gõ lên bàn, cái bàn đột nhiên chuyển động nâng lên, lộ ra một thông đạo.
Lăng Phong trợn mắt, đang xem hay là chốc hỏi Kha lão bí quyết, về nhà cũng làm một cái như thế, có gì cất giấu mỹ nữ.
"Ô, thời này còn có cơ quan? M* tưởng chỉ phim bịa ra chứ."
Kinh thành về đêm vẫn không đến nỗi tĩnh lặng mấy, tệ lắm cũng có tiếng chó sủa, mấy chỗ thanh lâu chợ đêm thì xuyên đêm ồn ào tấp nập.
Có điều, ở chỗ này lại khá tĩnh lặng, nghe đâu đó chỉ có tiếng bút lông đi trên giấy.
Đây là một căn phòng vô cùng tráng lệ, trần cao cột gỗ chạm trổ rồng phượng, xem chừng đều được khảm bảo ngọc quý giá hàng đầu. Điều đặc biệt, khắp nơi cơ man là giấy tờ, tranh vẽ có, tranh chữ có, thư pháp có, nói chung như một phòng trưng bày tác phẩm vô cùng lớn.
Cũng không sai lắm, đây chính là Long Đồ các, nơi chứa nhiều tác phẩm thi họa quý báu nhất thiên hạ.
Điều kỳ lạ, trong một không gian rộng lớn có vẻ lạnh lẽo này, lọt thỏm chỉ có ba người. Một người mặc đồ màu vàng đang lúi cúi vẽ tranh, hai người khác đứng bên hầu, một già một trẻ.
- Quốc công gia, quốc công gia ... - Có tiếng the thé từ ngoài cửa.
Người già hơn nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, khép cửa lại, mặt nhíu lại hỏi :
- Chuyện gì?
- Yến đại nhân có việc gấp cầu kiến?
- Vị nào Yến đại nhân? - Vị Quốc Công gia này bộ dạng khá già cỗi, đầu óc có lẽ cũng kém đi.
- Dạ, dạ. Là Khâm Thiên giám Giám chính đại nhân Yến đại nhân.
Cơ chế triều đình Nam Tống có "Cửu Tự Cửu Giám", trong đó mỗi tự mỗi giám lại thuộc quản lý của một trong Lục Bộ.
Khâm Thiên giám, một trong chín giám, cùng loại với Quốc Tử Giám. Cơ quan này triều đại nào cũng có, tồn tại từ thời cổ xưa, phụ thuộc Bộ Lễ. Công việc chủ yếu xem trăng xem sao, dự báo thiên tai thiên mệnh gì đó cho hoàng đế. Thời hiện đại có lẽ tương đương với Tổng cục Khí tượng Thủy văn thôi, có điều thời cổ đại lại khá quan trọng, đặc biệt khi vị hoàng đế đó tin vào tôn giáo.
Đương kim hoàng đế nhà Tống sùng Đạo giáo, muốn trường sinh. Khâm Thiên giám nhân đó nghiễm nhiên trở nên quan trọng hơn các đời vua khác. Phàm có việc lớn gì, hoàng đế cũng muốn đánh tiếng Khâm Thiên giám xem trời đất hôm nay có điềm tốt lành không mới chịu làm. Giám chính là người đứng đầu Khâm Thiên giám, quan văn, chính ngũ phẩm. Mặc dù về phẩm trật so với đồng cấp các giám khác thấp hơn, nhưng tiếng nói lại cao hơn không ít.
Lão Quốc Công kia dù tuổi đã rất già nhưng dáng người to cao, trông vẫn khá khỏe mạnh, lão hừ nhẹ :
- Yến Thất? Không biết giờ này đã quá muộn rồi sao? - Có vẻ tên nô tài kia là thân tín, lão ta nói thẳng tên thật của Giám chính kia.
- Dạ, nô tài cũng không rõ, Yến đại nhân chỉ nói có việc liên quan đến thiên mệnh gì đó ...
- Thiên mệnh? Hừ, để ta ra xem.
Đáng ra trời đã tối, cửa cung cũng đã đóng, Long Đồ các nằm sâu trong cung cấm. Ngoại trừ thái giám cung nữ, cũng chỉ có Hoàng đế phi tần ở chỗ này, bất kỳ kẻ nào dù có quyền cao chức trọng bao nhiêu, kề cận hoàng đế thế nào, cũng bị tống ra khỏi cung. Chẳng qua hôm nay hình như tình huống đặc biệt phát sinh. Chập tối, lão hoàng đế đột nhiên triệu tập vài lão đại thần vào cung, còn có các Hoàng tử vào bàn bạc răn dạy gì đó.
Lão Quốc Công nọ được tên thái giám cầm đèn dò đường, chậm rãi đi ra.
Ra ngoài khuôn viên, lão thấy đứng sẵn không chỉ một người, đã có một nhóm người bàn tán. Vị Yến đại nhân gì kia đang khom lưng tâu bẩm gì đó, trước mặt lão ta có một người thanh niên ước chừng chỉ hơn 20, đang vờ nhắm mắt lắng nghe.
Công tử trẻ tuổi nhìn thấy lão Quốc Công, liền nói :
- Quốc Công gia, ngài vì phụ hoàng lao lực khổ tâm, phụ hoàng chắc chắn rất đau lòng a.
Lão Quốc Công chỉ cười nhẹ, lão biết thừa người này đang nói xéo lão dù quá giờ vẫn không chịu xuất cung.
- Điện hạ, ngài cũng vì chuyện quốc gia đại sự mà chạy đông chạy tây, Đạo Quân nếu biết cũng sẽ yên tâm phần nào.
Người trẻ tuổi cười gượng gạo, gã nghe ra lão Kinh Quốc công kia đang chửi mình chạy lung tung không làm nên trò trống gì, khiến hoàng đế lo lắng bấy lâu.
Đạo Quân là xưng hô của lão hoàng đế Triệu Cát. Triệu Cát quá sùng Đạo giáo, tự xưng mình thành Đạo Quân Thái Thượng Hoàng đế, quan viên bởi vậy đều cải lấy "Đạo Quân" xưng hô, như vậy lão ta mới hài lòng. Âu cũng là chuyện lạ của triều đại này.
Còn vị điện hạ trẻ tuổi này chính là đương kim Trang Văn Thái tử Triệu Hoàn, con trai trưởng hoàng đế Triệu Cát, anh trai khác mẹ với Triệu Khánh. Chỗ này khá tối, không nhìn rõ được khuôn mặt gã ta, ước chừng sống trong nhung lụa chăm sóc từ bé, chắc cũng không đến nỗi xấu ma chê quỷ hờn gì.
Kinh Quốc Công nói rồi quay qua nhìn Yến đại nhân kia, hỏi :
- Không biết giữa đêm khuya, Yến đại nhân còn có việc gấp gì làm phiền đến Đạo Quân?
- Là thiên tượng phát sinh. - Yến đại nhân run rẩy đáp, gã hiểu ý trách móc "làm phiền" kia là phiền cả đám chứ không riêng hoàng đế.
- Là tốt hay xấu?
- Có vẻ ... không tốt lắm.
Yến đại nhân cố nói giảm nhẹ đi. Mấy chuyện trời đất trăng sao này, tốt nhất đừng có chắc chắn quá.
Thái tử Triệu Hoàn vẫn còn trẻ, hứng thú hỏi :
- Là thiên tượng gì? Còn thấy được không?
- Bẩm điện hạ, trên trời hiện vệt sáng, xem chừng nếu không giải trừ tai ương, nó còn xuất hiện.
Hóa ra sao chổi rơi vào khí quyển.
Thời đại này "vệt sáng" là đại diện cho điềm cực xấu, ảnh hưởng đến vận mệnh hoàng triều, cùng với long mạch bị đụng chạm thành hai thứ tệ nhất, cũng không biết từ lúc nào mà người ta nghĩ như vậy. Lại có chỗ còn thêm bớt thành "thiên sứ" "thần tiên" vẫn lạc gì đó mà thành. Triệu Hoàn đang định nói đừng giải trừ gì để gã còn được nhìn tiếp, thì Kinh Quốc Công bên cạnh đã nói trước, ánh mắt lão cũng nheo lại :
- Giải trừ tai ương gì?
- Chuyện này ... liên quan đến Thị Trung đại nhân?
"Sái Kinh?" Kinh Quốc Công hơi giật mình nghĩ thầm, xong xuôi lại nhếch mép cười. Còn chưa kịp cho ý kiến thì thấy một nhóm người khác xuất hiện. Người đi đầu chính là Kha lão.
Kinh Quốc Công biết lão kia là người Mật Thám tự, có quyền trực tiếp gặp hoàng đế khi có chuyện gấp đến quốc gia. Nhưng lão vẫn chặn lại, hỏi :
- Kha đại nhân, nhìn ngài vội vã như vậy, phải chăng kinh thành sinh biến cố?
Kha lão thấy bị người này chặn lại, trong lòng tuy không muốn dông dài, nhưng kẻ trước mắt quyền thế rất cao, không chỉ hai chữ "Quốc Công" đơn giản như vậy. Kha lão liền cố ý tránh đi :
- Quốc Công gia, Đạo Quân vẫn chưa nghỉ ngơi chứ?
Thực tế câu này rất thừa, cả một đống người tập trung ở đây, đều vì lão hoàng đế vẫn còn ở Long Đồ các ngay phía sau mà ra cả. Người áo vàng cắm cúi vẽ tranh trong phòng kia chính là Hoàng đế Triệu Cát.
Thái tử Triệu Hoàn không nhịn được hỏi :
- Kha đại nhân, ngài vẫn chưa nói có chuyện gì?
Kha lão trong lòng khó xử, chuyện cơ mật mà cứ làm như chuyện bát quái ngoài chợ, bắt lão ta bàn tán ở đây. Có điều trước mắt là Thái tử Điện hạ hỏi, Thái tử kiêm luôn Khu Mật Viện, bình thường lão hoàng đế vẫn giao việc quan trọng cho Khu Mật viện bàn. Lão đành đáp :
- Triệu Hanh đã chạy thoát về Hà Bắc.
Thái tử Triệu Hoàn không thấy có gì thú vị, cười nói :
- Haha, chuyện này có gì mà làm đại nhân phải che đậy như thế? Ta thấy cái vệt sáng kia vẫn hay hơn cả.
Cũng chỉ có Thái tử này mới cười nói như vậy được. Cả Kinh Quốc Công lẫn Yên Thất đều nhìn vào mắt nhau, như thể hiểu ra gì đó, đều cùng nghĩ như nhau :
"Cái vệt sáng kia, không lẽ điềm xấu thật sự đi."
...
Trời sáng rõ, mùa xuân mát rượi.
Nghe đâu tối qua phủ Yên thế tử bị đám phỉ tặc nào đó nổi hứng châm lửa đốt chơi, lửa bốc cả đêm, về sau Kim Ngô vệ tìm thấy xác vài người đều đã cháy thành than, chả còn biết ai ra ai.
Người ta vẫn hào hứng buôn bán, cuộc sống vẫn xảy ra, chẳng mấy ai biết tối qua có vị nào đó trốn thoát làm trong cung rối loạn.
"Leng keng"
Đây chính là tiệm thợ rèn "Đinh gia" ở thành nam, nơi hẹn gặp bí mật Kha lão từng nói cho Lăng Phong.
Thực tế Mật Thám tự có phủ đệ riêng trong nội thành, chỗ này nói đúng hơn thuộc về Mật Thám Kinh sở, chi nhánh của Mật Thám tự.
Lăng Phong đi theo người dẫn đường vào sâu bên trong, lách qua một cánh cửa hẹp vào một căn phòng, giữa phòng có bàn lớn trống trơn.
Đáng ra, qua chuyện tối qua bị "bỏ rơi", Lăng Phong đã quyết ý vứt cái chức điệp viên "hão" này qua một bên cho nhanh. Tổ chức mật thám này quả thật làm đau lòng nhân viên mới, ngay đêm công tác đầu tiên đã mặc xác người ta chết sống, kiểu này làm sao thu phục nhân tài phục vụ đây? Nói cho cùng, ngay cả tiền lương bao nhiêu cũng chưa biết. Nghĩ lại Lăng Phong thấy mình dại quá, chắc bị cái suy nghĩ làm nhân viên CIA làm mờ mắt, tưởng tượng sẽ như trong phim. Hóa ra đúng là diễn thành một tập phim thật, có điều kết cục hơi nhục một chút.
Sáng nay còn tinh mơ, Lăng Phong đang mơ màng thì lại bị phi đao dựng dậy. Lúc đó hắn rất buồn bực, thầm nghĩ dạo này chắc bị sao chổi chiếu trúng hay sao đó. Chưa kịp chửi tục thì Kha lão đích thân xuất hiện, nói một lúc, Lăng Phong gật gù đi theo. Dù sao cũng không phải lỗi của lão nhân gia, lão trực tiếp thăng cho Lăng Phong không cần qua khảo nghiệm đã là chiếu cố hắn, chẳng qua thời gian quá gấp, sự việc lại phát sinh không như ý.
Trở lại tiệm thợ rèn, lúc này tên dẫn đường bỗng gõ gõ lên bàn, cái bàn đột nhiên chuyển động nâng lên, lộ ra một thông đạo.
Lăng Phong trợn mắt, đang xem hay là chốc hỏi Kha lão bí quyết, về nhà cũng làm một cái như thế, có gì cất giấu mỹ nữ.
"Ô, thời này còn có cơ quan? M* tưởng chỉ phim bịa ra chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.