Chương 347: Thiên âm
Thần Long
26/05/2015
Lăng Phong vừa rời khỏi phòng Thành Bích thì đúng lúc gặp Lư Phương, Tưởng Bình, Từ Khánh mồ hôi nhễ nhại trở về.
Sau khi Hoa An bị giết hại, ba tên này vẫn thay nhau tỏa đi các nơi thăm dò tin tức, thường xuyên vắng mặt.
Tưởng Bình vừa thấy Lăng Phong xuất hiện liền hỏi ngay :
- Ngươi đây rồi.
- Tìm ta? Quên nhắc, từ giờ gọi ta là Đương gia.
- Ờ thì ... Đương chủ sự gia, được chưa?
- Tạm OK, có chuyện gì?
Hỏi xong Lăng Phong đột nhiên rùng mình một cái. Kỳ quái, cảm giác kỳ lạ, dám sắp có điềm xấu lắm.
- Hồ cầm của ta đâu, tìm mãi không thấy?
Hóa ra Tưởng Bình đang tìm cây Hồ cầm của mình.
Chờ chút, đúng là điềm xấu, Bình ca muốn chơi Hồ cầm sao? Gay to rồi.
Lăng Phong sốt sắng khuyên nhủ :
- Lão Tưởng, ngươi chẳng phải vừa về sao, coi bộ chưa ăn gì đúng không, hay là ...
- Không cần ăn, ta trên đường về linh cơ chớp động, nghĩ ra một khúc cầm cực hay, không thử thì quên mất.
“Làm ơn đi, quên mới là tốt đó.” Lăng Phong nổi da gà từng cục to tướng.
Gì chứ tiếng cầm của anh Bình đây, Phong ca bằng vào hai kiếp làm người, từng nghe qua âm nhạc cổ kim đông tây, có thể dùng tám chữ khiêm tốn để nhận xét, “tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả”.
Hồi đầu Lăng Phong còn tưởng biệt hiệu “Phiên Giang Thử” của Tưởng lão gia có liên quan đến sông nước, bởi vì hắn nhớ mang máng nhân vật Tưởng Bình phiên bản TVB chính vì giỏi bơi lội mới lấy biệt hiệu “Phiên Giang”.
Đáng tiếc, Tưởng Bình phiên bản dị giới lại không liên quan gì sông nước cả, chắc có lẽ vì tiếng đàn đánh lên có thể “phiên giang đảo hải” cũng nên.
Ngươi có bằng hữu nào hát hò như bò rống, nhưng hôm nào cũng rủ đi hát karaoke chưa? Nếu có khắc hiểu cảm giác của Lăng Phong lúc này.
Bình ca căn bản không có khiếu âm nhạc, đánh Hồ cầm chẳng bao giờ ra cái hệ thống cống rãnh gì, thế nhưng lại rất thích đua đòi làm nghệ sĩ. Mỗi lần trở về liền ôm lấy cây Hồ cầm không buông. Chẳng thà luyện một mình một phòng thì cũng được đi, đằng này lại luôn bắt anh em phải nghe rồi bình phẩm cho hắn. Lần nào xong xuôi anh em đều khí huyết hỗn loạn, phải tĩnh tâm điều tiết mấy canh giờ mới bình hòa được.
Chỉ là, có một lần Cố lão nghe được, mặc dù than thở ngay cả lão cũng chịu không thấu, nhưng đồng thời phán một câu động trời. Lão nói rằng cách chơi Hồ cầm của Tưởng Bình kỳ thực là một loại âm pháp lợi hại, nếu luyện thành công có thể hỗ trợ đồng đội đánh địch, phá vỡ tâm pháp thần pháp, thậm chí trận pháp của đối phương.
Đây là khái niệm gì? Rõ ràng lợi hại hơn cả choáng thuật của Lăng Phong.
Cố lão không nói thì thôi, nói ra liền làm đám Lăng Phong chịu khổ dài dài.
Tưởng Bình sau lần đó liền hứng trí bừng bừng, luyện tập càng thêm hăng say. Lần nào cũng bắt anh em phải ngặm đắng nuốt cay ngổi nghe cho hắn, xem cảnh giới đã đột phá hay chưa. Có thể đột phá hay không không ai biết, mỗi lần thấy Bình ca muốn tìm Hồ cầm, mấy anh em đều sợ như sắp bị tra tấn.
Tưởng Bình vào trong tìm Hồ cầm, Lăng Phong liền liều mạng đánh mắt với đám Bạch Ngọc Đường ngồi dưới :
- Cất kỹ chưa?
- Rồi, yên tâm đi. Ít nhất có thể kéo dài hai canh giờ nữa.
Lăng Phong thở ra, được chừng nào hay chừng đó vậy. Chốc nữa kiếm cớ đi dạo phố tránh mặt là xong.
“Cầm thánh” Tưởng Bình vừa đi khuất, lại thấy một thánh khác hoa chân múa tay giữa sảnh, Lăng Phong chán chường nói :
- Lão Lư, ngươi đang học nhảy sao? Không ngồi yên đi.
- Hừ, nhảy cái gì chứ? Tên kia sắp đem đàn ra rồi, ta phải khởi động khí huyết trước.
Tưởng Bình là một tên lập dị, Toàn Thiên Thử Lư Phương cũng chẳng kém. Tên này không bao giờ chịu ngồi yên, chân tay không lúc nào không động đậy.
Cũng chỉ có Xuyên Sơn Thử Từ Khánh làm người khiêm tốn nhất.
Kỳ thực chỉ cần nhìn vào hai cánh tay to không đều nhau cửa Từ Khánh, liền có thể khẳng định Khánh ca cũng chả hay ho gì, là loại thanh niên đạo đức bại hoại.
Lúc này Tần Quyền Lăng Hổ nghe bên ngoài sảnh có biến, cũng đã xuất hiện.
Lăng Phong hỏi Lư Phương Từ Khánh :
- Tình hình thế nào rồi?
- Ngươi nói đi.
- Ngươi nói đi.
Lư Phương Từ Khánh đùn đẩy nhau.
- Không phải các ngươi đuổi ba bốn ngày lại bị mất dấu đó chứ? Còn tưởng lão Lư đã đuổi không ai thoát được?
Lư Phương nhẫn nại ngồi xuống, hai đùi vẫn rung lắc như cái máy đập, bĩu môi nói :
- Còn không phải vì Tưởng Bình sao? Đáng ra đã tìm ra manh mối, đang theo đuôi hắn lại bảo nhìn thấy bản cầm phổ nào đó, nhất quyết đòi dừng lại xem thử, nói cái gì biết đâu có thể đột phá. Xem xong thì cũng mất dấu.
Nói xong chỉ tay vào trong lâu, Lăng Phong nhìn theo, vừa thấy cảnh tượng liền suýt đột quỵ.
Hóa ra Tưởng Bình đang cặm cụi phủi phủi cây Hồ cầm đi ra.
- Ta x.
Lăng Phong hoảng hốt nhìn Bạch Ngọc Đường, tên kia cũng bàng hoàng nhìn lại. Đã giấu kỹ lắm rồi, làm sao tìm nhanh như vậy? Hai bên đồng thời nuốt nước bọt cái “ực”.
Không chờ lâu, đã thấy Tưởng Bình vội vã nhắm mắt, làm bộ đã rơi vào cảnh giới sắp sáng tác tân khúc, bắt đầu kéo đàn.
“E e ò e”
Lăng Phong hai ngón tay len lén bịt lỗ tai, thầm ước gì lúc này mà có cái headphone chống tạp âm thì tốt biết bao.
Vừa nghĩ đến headphone thì thấy Tần Quyền đem ra cái gì đó đeo lên tai.
Kia rõ ràng là mũ che tai, hai bên lông thú chụp lấy đôi tai, không khác nào một cái headphone. Chỉ là đây là đồ dành cho nữ nhân, Tần Quyền vậy mà cũng mang vào được.
- Ngươi kiếm cái này đâu ra vậy?
- Thục Cẩm Hiên đang bán đó, nói là thời trang thu đông. Đệ vừa nhìn thấy liền nghĩ ngay đến những lúc thế này, lập tức mua một cái.
“Lại là nha đầu Dương Ngọc Nô đó? Bắt đầu làm qua cả may mặc rồi sao?”
“E e ò e”
Tiếng cầm chết dẫm lại nhảy vào tai, Lăng Phong thở dài :
- Xem ra hôm nào phải đi mua một cái. Nếu không tai ta hỏng mất.
- Chỉ sợ hết hàng rồi, hôm đệ mua lão bản ở đó nói là đợt hàng cuối cùng.
- Vậy sao ngươi không mua cho mấy anh em một thể?
Tần Quyền bĩu môi :
- Dạo gần đây Tứ ca cắt hết tiền tiêu vặt, tiền đâu mà mua?
- Đệch.
Coi bộ đêm nay vẫn phải sống chung với lũ.
“E e ò e”
Trong tiếng Hồ cầm văng vẳng, Từ Khánh uống cốc nước lấy lại tinh thần, bắt đầu nói vào chuyện chính :
- Ngươi còn nhớ Vương Bát chứ?
- Vương Bát? Huynh đệ của Hoa An?
- Bằng vào kinh nghiệm giang hồ của ta, biết đuổi theo cũng vô ích, cho nên ta liền quyết định ghé qua Yên Vũ lâu hỏi thăm một phen, quả nhiên hiệu nghiệm. Tên Vương bát đản đó ...
“E e ò e” Tiếng cầm kẽo kẹt nhảy cả vào câu nói. Lăng Phong phải hỏi lại một lần :
- Tên đó làm sao kia?
- Mất tích rồi.
- Mất tích rồi?
Lăng Phong nhàn nhạt :
- Vậy thì kỳ quái, nhất định có liên quan. Thi thể Hoa An nhờ vả bên sai nha khám nghiệm, cũng đã ...
“E e ò e”
Đến lượt Từ Khánh nghe không rõ :
- Cũng đã cái gì?
- Cũng biến mất rồi. - Lăng Phong đáp.
“E e ò e”
- Cái gì?
Từ Khánh trợn mắt.
Lăng Phong bắt đầu xì khói, nói như hét :
- Không nghe rõ sao? Biến mất, tức là bị đem đi mất đó.
“E e ò e”
Từ Khánh bực bội đáp :
- Không cần nói to như vậy. “Cái gì” đầu tiên là do ta không nghe thấy thật, nhưng “cái gì” thứ hai là để cảm thán thôi.
- Vậy lần sau có cảm thán đừng có kêu cái gì nữa đi?
- Không kêu cái gì vậy chứ kêu cái gì?
- Cái gì cũng được, nhưng không được “cái gì”, rất dễ hiểu nhầm.
“Móa, loạn.”
“E e ò e”
Từ Khánh phun máu.
“E e ò e”
Lăng Phong phun máu.
Cái tiếng đàn chết tiệt kia, nó không chỉ dở, mà rất ảnh hưởng tinh thần, căn bản không thể tập trung được. Đáng sợ là có thể khiến anh em máu nóng xông lên đầu, bất hòa trong nháy mắt. Quả nhiên lợi hại.
- A-di-đà Phật.
Lăng Hổ coi bộ cũng đỡ không nổi, lúc này bắt đầu tụng kinh tiếng Phạn.
Lúc này càng thảm.
Tiếng cầm tiếng kinh văn va vào nhau, không khí càng thêm vặn vẹo khủng bố. Lăng Phong chính thức thừa nhận, về sau có đánh nhau, cứ cho hai vị này ra trước thi triển tuyệt học, đảm bảo không chỉ quân địch, quân ta cũng phun máu mà chết hết.
Lăng Phong chịu hết nổi, nhăn mặt nói :
- Thất đệ, đừng tụng nữa.
- A-di-đà Phật. Tứ ca nói tên kia dừng đánh, đệ sẽ dừng ngay.
- Lão Tưởng, đừng đánh nữa.
Tưởng Bình lúc này mới dừng đàn mở mắt. Lăng Hổ cũng dừng đọc kinh. Anh em thở phào, không khác nào vừa ở trong lò bát quái đi ra, cả người khó chịu.
Tưởng Bình thánh thiện nhìn quanh quất :
- Ủa, các ngươi làm sao vậy? Làm sao nhìn ta như vậy?
“Móa, còn hỏi làm sao?”
Lăng Phong khổ sở nói :
- Có thể nào để anh em yên tĩnh một lát không? M* nó nghe tiếng đàn của ngươi, sắp điên hết rồi đây.
- Các ngươi chê thiên âm của Phiên Giang Thử ta?
- Không phải chê, mà là ... không phải lúc. Vả lại, thể loại nhạc ngươi chơi rất kén người nghe.
- Kén người nghe gì chứ? Rõ ràng chê dở đúng không? Huynh đệ thâm giao kiểu gì vậy? Ta là nghệ sĩ chân chính, rất dễ tổn thương đó.
“Vl, huynh đệ thâm giao và nghệ sĩ chân chính thì liên quan quái gì?” Lăng Phong suýt gãy ngang lưng.
Tưởng Bình không hiểu sao hôm nay hiền hơn ngày thường, buồn bực dừng đánh, lủi thủi đi ra gian sau cất đàn. Trên đường còn không quên lầm bầm làu bàu cái gì Tưởng Bình ta sinh nhầm thời, kết bạn nhầm người, gặp toàn tai trâu, không biết thưởng thức âm nhạc.
Không nghĩ tới Bình ca tâm hồn lại mỏng manh dễ vở như vậy, Lăng Phong liền gọi theo cứu vãn :
- Ài, lão Tưởng, giận cái gì chứ? Hôm khác bọn ta sẽ chăm chú nghe cho ngươi, được chưa? Chúng ta đều là người thô lỗ cả mà, ngươi lại đi chơi thiên âm thánh âm, anh em đôi lúc nghe không hiểu là phải rồi.
- Khỏi cần động viên. - Tưởng Bình nói vọng lại, giọng có vẻ đang rất tủi thân.
“Móa, ông mới là người cần đau buồn muốn khóc đây.”
Tưởng Bình vừa khuất bóng, Lôi Trấn “lãng tai” đã từ đâu phi ra :
- Chuyện gì đó, chuyện gì đó. Vừa rồi ai dám nói ta nghe không rõ? Đừng có mà nói xấu Lôi gia gia, gia gia nghe rất rõ đấy.
Lăng Phong buồn bực nhắc :
- Lão Lôi, có ai nhắc đến ngươi đâu? Là nói tiếng đàn của lão Tưởng nghe khó hiểu.
- Nói láo, rõ ràng Lôi gia gia nghe thấy có người châm chọc ai đó tai kém.
- Ta x.
Lăng Phong một tay che mặt, đoàn đội kiểu m* gì thế này, toàn trâu chó, mệt chết.
Bạch Ngọc Đường từ đầu vẫn im lặng, thấy tình cảm huynh đệ lung lay, liền hỏi một câu giải vây :
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Lão Từ này, đi hai ba ngày, tin tức không thể chỉ có như vậy chứ?
Từ Khánh vò vò tai rột roạt thành tiếng, đột nhiên nhớ ra :
- À đúng rồi, hai ngày trước phát hiện ra có ký hiệu tập hợp ở gần Dương gia.
Lăng Phong không khỏi kỳ quái :
- Ai tập hợp nữa? Hoa An chẳng phải chết rồi sao? Không lẽ Chu Kinh muốn giải hòa?
- Không, lần này là loại ký hiệu của tổng bộ.
- Ký hiệu thế nào?
- Là ...
“E e ò e” Lại có tiếng Hồ cầm từ hậu viện vang ra.
- Tưởng đại nhạc sĩ, ta đau tai lắm rồi, làm ơn đi.
- Ông thử dây cất đàn, đánh nốt một đoạn cũng không được sao, ác vừa thôi.
- Vl.
- Ai vừa bóng gió Lôi gia gia tai có vấn đề đấy? Chọc gia gia giận, gia gia không ngại nửa đêm tặng cho ngươi một quả Lôi Tinh Châu đâu.
- Vl.
- A-di-đà Phật.
Sau khi Hoa An bị giết hại, ba tên này vẫn thay nhau tỏa đi các nơi thăm dò tin tức, thường xuyên vắng mặt.
Tưởng Bình vừa thấy Lăng Phong xuất hiện liền hỏi ngay :
- Ngươi đây rồi.
- Tìm ta? Quên nhắc, từ giờ gọi ta là Đương gia.
- Ờ thì ... Đương chủ sự gia, được chưa?
- Tạm OK, có chuyện gì?
Hỏi xong Lăng Phong đột nhiên rùng mình một cái. Kỳ quái, cảm giác kỳ lạ, dám sắp có điềm xấu lắm.
- Hồ cầm của ta đâu, tìm mãi không thấy?
Hóa ra Tưởng Bình đang tìm cây Hồ cầm của mình.
Chờ chút, đúng là điềm xấu, Bình ca muốn chơi Hồ cầm sao? Gay to rồi.
Lăng Phong sốt sắng khuyên nhủ :
- Lão Tưởng, ngươi chẳng phải vừa về sao, coi bộ chưa ăn gì đúng không, hay là ...
- Không cần ăn, ta trên đường về linh cơ chớp động, nghĩ ra một khúc cầm cực hay, không thử thì quên mất.
“Làm ơn đi, quên mới là tốt đó.” Lăng Phong nổi da gà từng cục to tướng.
Gì chứ tiếng cầm của anh Bình đây, Phong ca bằng vào hai kiếp làm người, từng nghe qua âm nhạc cổ kim đông tây, có thể dùng tám chữ khiêm tốn để nhận xét, “tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả”.
Hồi đầu Lăng Phong còn tưởng biệt hiệu “Phiên Giang Thử” của Tưởng lão gia có liên quan đến sông nước, bởi vì hắn nhớ mang máng nhân vật Tưởng Bình phiên bản TVB chính vì giỏi bơi lội mới lấy biệt hiệu “Phiên Giang”.
Đáng tiếc, Tưởng Bình phiên bản dị giới lại không liên quan gì sông nước cả, chắc có lẽ vì tiếng đàn đánh lên có thể “phiên giang đảo hải” cũng nên.
Ngươi có bằng hữu nào hát hò như bò rống, nhưng hôm nào cũng rủ đi hát karaoke chưa? Nếu có khắc hiểu cảm giác của Lăng Phong lúc này.
Bình ca căn bản không có khiếu âm nhạc, đánh Hồ cầm chẳng bao giờ ra cái hệ thống cống rãnh gì, thế nhưng lại rất thích đua đòi làm nghệ sĩ. Mỗi lần trở về liền ôm lấy cây Hồ cầm không buông. Chẳng thà luyện một mình một phòng thì cũng được đi, đằng này lại luôn bắt anh em phải nghe rồi bình phẩm cho hắn. Lần nào xong xuôi anh em đều khí huyết hỗn loạn, phải tĩnh tâm điều tiết mấy canh giờ mới bình hòa được.
Chỉ là, có một lần Cố lão nghe được, mặc dù than thở ngay cả lão cũng chịu không thấu, nhưng đồng thời phán một câu động trời. Lão nói rằng cách chơi Hồ cầm của Tưởng Bình kỳ thực là một loại âm pháp lợi hại, nếu luyện thành công có thể hỗ trợ đồng đội đánh địch, phá vỡ tâm pháp thần pháp, thậm chí trận pháp của đối phương.
Đây là khái niệm gì? Rõ ràng lợi hại hơn cả choáng thuật của Lăng Phong.
Cố lão không nói thì thôi, nói ra liền làm đám Lăng Phong chịu khổ dài dài.
Tưởng Bình sau lần đó liền hứng trí bừng bừng, luyện tập càng thêm hăng say. Lần nào cũng bắt anh em phải ngặm đắng nuốt cay ngổi nghe cho hắn, xem cảnh giới đã đột phá hay chưa. Có thể đột phá hay không không ai biết, mỗi lần thấy Bình ca muốn tìm Hồ cầm, mấy anh em đều sợ như sắp bị tra tấn.
Tưởng Bình vào trong tìm Hồ cầm, Lăng Phong liền liều mạng đánh mắt với đám Bạch Ngọc Đường ngồi dưới :
- Cất kỹ chưa?
- Rồi, yên tâm đi. Ít nhất có thể kéo dài hai canh giờ nữa.
Lăng Phong thở ra, được chừng nào hay chừng đó vậy. Chốc nữa kiếm cớ đi dạo phố tránh mặt là xong.
“Cầm thánh” Tưởng Bình vừa đi khuất, lại thấy một thánh khác hoa chân múa tay giữa sảnh, Lăng Phong chán chường nói :
- Lão Lư, ngươi đang học nhảy sao? Không ngồi yên đi.
- Hừ, nhảy cái gì chứ? Tên kia sắp đem đàn ra rồi, ta phải khởi động khí huyết trước.
Tưởng Bình là một tên lập dị, Toàn Thiên Thử Lư Phương cũng chẳng kém. Tên này không bao giờ chịu ngồi yên, chân tay không lúc nào không động đậy.
Cũng chỉ có Xuyên Sơn Thử Từ Khánh làm người khiêm tốn nhất.
Kỳ thực chỉ cần nhìn vào hai cánh tay to không đều nhau cửa Từ Khánh, liền có thể khẳng định Khánh ca cũng chả hay ho gì, là loại thanh niên đạo đức bại hoại.
Lúc này Tần Quyền Lăng Hổ nghe bên ngoài sảnh có biến, cũng đã xuất hiện.
Lăng Phong hỏi Lư Phương Từ Khánh :
- Tình hình thế nào rồi?
- Ngươi nói đi.
- Ngươi nói đi.
Lư Phương Từ Khánh đùn đẩy nhau.
- Không phải các ngươi đuổi ba bốn ngày lại bị mất dấu đó chứ? Còn tưởng lão Lư đã đuổi không ai thoát được?
Lư Phương nhẫn nại ngồi xuống, hai đùi vẫn rung lắc như cái máy đập, bĩu môi nói :
- Còn không phải vì Tưởng Bình sao? Đáng ra đã tìm ra manh mối, đang theo đuôi hắn lại bảo nhìn thấy bản cầm phổ nào đó, nhất quyết đòi dừng lại xem thử, nói cái gì biết đâu có thể đột phá. Xem xong thì cũng mất dấu.
Nói xong chỉ tay vào trong lâu, Lăng Phong nhìn theo, vừa thấy cảnh tượng liền suýt đột quỵ.
Hóa ra Tưởng Bình đang cặm cụi phủi phủi cây Hồ cầm đi ra.
- Ta x.
Lăng Phong hoảng hốt nhìn Bạch Ngọc Đường, tên kia cũng bàng hoàng nhìn lại. Đã giấu kỹ lắm rồi, làm sao tìm nhanh như vậy? Hai bên đồng thời nuốt nước bọt cái “ực”.
Không chờ lâu, đã thấy Tưởng Bình vội vã nhắm mắt, làm bộ đã rơi vào cảnh giới sắp sáng tác tân khúc, bắt đầu kéo đàn.
“E e ò e”
Lăng Phong hai ngón tay len lén bịt lỗ tai, thầm ước gì lúc này mà có cái headphone chống tạp âm thì tốt biết bao.
Vừa nghĩ đến headphone thì thấy Tần Quyền đem ra cái gì đó đeo lên tai.
Kia rõ ràng là mũ che tai, hai bên lông thú chụp lấy đôi tai, không khác nào một cái headphone. Chỉ là đây là đồ dành cho nữ nhân, Tần Quyền vậy mà cũng mang vào được.
- Ngươi kiếm cái này đâu ra vậy?
- Thục Cẩm Hiên đang bán đó, nói là thời trang thu đông. Đệ vừa nhìn thấy liền nghĩ ngay đến những lúc thế này, lập tức mua một cái.
“Lại là nha đầu Dương Ngọc Nô đó? Bắt đầu làm qua cả may mặc rồi sao?”
“E e ò e”
Tiếng cầm chết dẫm lại nhảy vào tai, Lăng Phong thở dài :
- Xem ra hôm nào phải đi mua một cái. Nếu không tai ta hỏng mất.
- Chỉ sợ hết hàng rồi, hôm đệ mua lão bản ở đó nói là đợt hàng cuối cùng.
- Vậy sao ngươi không mua cho mấy anh em một thể?
Tần Quyền bĩu môi :
- Dạo gần đây Tứ ca cắt hết tiền tiêu vặt, tiền đâu mà mua?
- Đệch.
Coi bộ đêm nay vẫn phải sống chung với lũ.
“E e ò e”
Trong tiếng Hồ cầm văng vẳng, Từ Khánh uống cốc nước lấy lại tinh thần, bắt đầu nói vào chuyện chính :
- Ngươi còn nhớ Vương Bát chứ?
- Vương Bát? Huynh đệ của Hoa An?
- Bằng vào kinh nghiệm giang hồ của ta, biết đuổi theo cũng vô ích, cho nên ta liền quyết định ghé qua Yên Vũ lâu hỏi thăm một phen, quả nhiên hiệu nghiệm. Tên Vương bát đản đó ...
“E e ò e” Tiếng cầm kẽo kẹt nhảy cả vào câu nói. Lăng Phong phải hỏi lại một lần :
- Tên đó làm sao kia?
- Mất tích rồi.
- Mất tích rồi?
Lăng Phong nhàn nhạt :
- Vậy thì kỳ quái, nhất định có liên quan. Thi thể Hoa An nhờ vả bên sai nha khám nghiệm, cũng đã ...
“E e ò e”
Đến lượt Từ Khánh nghe không rõ :
- Cũng đã cái gì?
- Cũng biến mất rồi. - Lăng Phong đáp.
“E e ò e”
- Cái gì?
Từ Khánh trợn mắt.
Lăng Phong bắt đầu xì khói, nói như hét :
- Không nghe rõ sao? Biến mất, tức là bị đem đi mất đó.
“E e ò e”
Từ Khánh bực bội đáp :
- Không cần nói to như vậy. “Cái gì” đầu tiên là do ta không nghe thấy thật, nhưng “cái gì” thứ hai là để cảm thán thôi.
- Vậy lần sau có cảm thán đừng có kêu cái gì nữa đi?
- Không kêu cái gì vậy chứ kêu cái gì?
- Cái gì cũng được, nhưng không được “cái gì”, rất dễ hiểu nhầm.
“Móa, loạn.”
“E e ò e”
Từ Khánh phun máu.
“E e ò e”
Lăng Phong phun máu.
Cái tiếng đàn chết tiệt kia, nó không chỉ dở, mà rất ảnh hưởng tinh thần, căn bản không thể tập trung được. Đáng sợ là có thể khiến anh em máu nóng xông lên đầu, bất hòa trong nháy mắt. Quả nhiên lợi hại.
- A-di-đà Phật.
Lăng Hổ coi bộ cũng đỡ không nổi, lúc này bắt đầu tụng kinh tiếng Phạn.
Lúc này càng thảm.
Tiếng cầm tiếng kinh văn va vào nhau, không khí càng thêm vặn vẹo khủng bố. Lăng Phong chính thức thừa nhận, về sau có đánh nhau, cứ cho hai vị này ra trước thi triển tuyệt học, đảm bảo không chỉ quân địch, quân ta cũng phun máu mà chết hết.
Lăng Phong chịu hết nổi, nhăn mặt nói :
- Thất đệ, đừng tụng nữa.
- A-di-đà Phật. Tứ ca nói tên kia dừng đánh, đệ sẽ dừng ngay.
- Lão Tưởng, đừng đánh nữa.
Tưởng Bình lúc này mới dừng đàn mở mắt. Lăng Hổ cũng dừng đọc kinh. Anh em thở phào, không khác nào vừa ở trong lò bát quái đi ra, cả người khó chịu.
Tưởng Bình thánh thiện nhìn quanh quất :
- Ủa, các ngươi làm sao vậy? Làm sao nhìn ta như vậy?
“Móa, còn hỏi làm sao?”
Lăng Phong khổ sở nói :
- Có thể nào để anh em yên tĩnh một lát không? M* nó nghe tiếng đàn của ngươi, sắp điên hết rồi đây.
- Các ngươi chê thiên âm của Phiên Giang Thử ta?
- Không phải chê, mà là ... không phải lúc. Vả lại, thể loại nhạc ngươi chơi rất kén người nghe.
- Kén người nghe gì chứ? Rõ ràng chê dở đúng không? Huynh đệ thâm giao kiểu gì vậy? Ta là nghệ sĩ chân chính, rất dễ tổn thương đó.
“Vl, huynh đệ thâm giao và nghệ sĩ chân chính thì liên quan quái gì?” Lăng Phong suýt gãy ngang lưng.
Tưởng Bình không hiểu sao hôm nay hiền hơn ngày thường, buồn bực dừng đánh, lủi thủi đi ra gian sau cất đàn. Trên đường còn không quên lầm bầm làu bàu cái gì Tưởng Bình ta sinh nhầm thời, kết bạn nhầm người, gặp toàn tai trâu, không biết thưởng thức âm nhạc.
Không nghĩ tới Bình ca tâm hồn lại mỏng manh dễ vở như vậy, Lăng Phong liền gọi theo cứu vãn :
- Ài, lão Tưởng, giận cái gì chứ? Hôm khác bọn ta sẽ chăm chú nghe cho ngươi, được chưa? Chúng ta đều là người thô lỗ cả mà, ngươi lại đi chơi thiên âm thánh âm, anh em đôi lúc nghe không hiểu là phải rồi.
- Khỏi cần động viên. - Tưởng Bình nói vọng lại, giọng có vẻ đang rất tủi thân.
“Móa, ông mới là người cần đau buồn muốn khóc đây.”
Tưởng Bình vừa khuất bóng, Lôi Trấn “lãng tai” đã từ đâu phi ra :
- Chuyện gì đó, chuyện gì đó. Vừa rồi ai dám nói ta nghe không rõ? Đừng có mà nói xấu Lôi gia gia, gia gia nghe rất rõ đấy.
Lăng Phong buồn bực nhắc :
- Lão Lôi, có ai nhắc đến ngươi đâu? Là nói tiếng đàn của lão Tưởng nghe khó hiểu.
- Nói láo, rõ ràng Lôi gia gia nghe thấy có người châm chọc ai đó tai kém.
- Ta x.
Lăng Phong một tay che mặt, đoàn đội kiểu m* gì thế này, toàn trâu chó, mệt chết.
Bạch Ngọc Đường từ đầu vẫn im lặng, thấy tình cảm huynh đệ lung lay, liền hỏi một câu giải vây :
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Lão Từ này, đi hai ba ngày, tin tức không thể chỉ có như vậy chứ?
Từ Khánh vò vò tai rột roạt thành tiếng, đột nhiên nhớ ra :
- À đúng rồi, hai ngày trước phát hiện ra có ký hiệu tập hợp ở gần Dương gia.
Lăng Phong không khỏi kỳ quái :
- Ai tập hợp nữa? Hoa An chẳng phải chết rồi sao? Không lẽ Chu Kinh muốn giải hòa?
- Không, lần này là loại ký hiệu của tổng bộ.
- Ký hiệu thế nào?
- Là ...
“E e ò e” Lại có tiếng Hồ cầm từ hậu viện vang ra.
- Tưởng đại nhạc sĩ, ta đau tai lắm rồi, làm ơn đi.
- Ông thử dây cất đàn, đánh nốt một đoạn cũng không được sao, ác vừa thôi.
- Vl.
- Ai vừa bóng gió Lôi gia gia tai có vấn đề đấy? Chọc gia gia giận, gia gia không ngại nửa đêm tặng cho ngươi một quả Lôi Tinh Châu đâu.
- Vl.
- A-di-đà Phật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.