Mật Thám Phong Vân

Chương 353: Trọng yếu là báo cáo

Thần Long

02/06/2015

Trở lại Yên Vũ lâu, Thái Nguyên.

Lăng Phong không quen người mới đến. Nhìn vào trang phục một lúc mới mang máng nhớ ra. Đây là người vẫn hay đưa thư cho hắn ở Mật Thám tự, hình như là thân tín của Kha lão.

Lăng Phong chắp tay khách sáo, vẫn không hiểu tại sao đối phương vừa xuất hiện đã hòa nhã với mình. Coi bộ do ăn ở tốt chăng?

Người nọ dùng khẩu âm Trường An, cười nói với Lăng Phong :

- Ta vào Mât thám cùng đợt với Ngũ Nương, cô ấy nói ngươi mấy lần cứu mình, rất cảm kích ngươi đó.

- Ra vậy. Vẫn là Hàn tổ trưởng tốt, còn nhớ đến ta.

Chu Kinh thầm đưa ánh mắt dò xét. Gã thực ra đã gặp người này trước đó, biết là đặc phái viên từ kinh thành đến, không nghĩ lại đặc biệt chào hỏi Lăng Phong như vậy. Khó trách Cảnh Phó sứ luôn nhắc Chu Kinh phải để mắt đến Lăng Phong.

Chu Kinh mở đầu buổi họp bằng một giọng điệu buồn bã :

- Vừa qua chuyện đáng tiếc nhất chính là Hoa An. Cái này cũng do ta một phần, không thể lường tới ở giữa Thái Nguyên lại có người dám hạ độc thủ như vậy.

Bạch Ngọc Đường lập tức nuốt không vào, khinh bỉ nói :

- Hừ, Chu đại nhân không cần diễn làm gì. Trông rất khó coi. Lão Bạch ta có thể thề với trời, nhất định tìm ra kẻ đứng sau, trả thù cho Hoa An huynh đệ.

Tên Nhị Hổ nóng tính vỗ bàn :

- Cẩm Mao Thử, ngươi bóng gió gì đó? Diễn gì? Ai diễn? Chúng ta và Hoa An tuy có xích mích, nhưng tuyệt đối sẽ không hại chết hắn, chẳng được lợi lộc gì cả. Đương nhiên cũng sẽ dốc lòng tìm ra kẻ địch.

- Ta cũng không có nói đích danh ngươi làm, nóng cái gì? Ta chỉ thấy kỳ quái, ngay trước mũi mật thám lại có kẻ ra tay giết người, còn giấu xác đi không ai hay biết như vậy mà thôi.

Tam Long nhếch mép :

- Giọng điệu như vậy còn bảo không phải đang đổ thừa cho bọn ta? Ít nhất thì chúng ta vẫn đang điều tra. Các ngươi thì sao? Nhiệm vụ hoàn toàn thất bại, đồ vật bị cướp mất. Lại tự lập cái gì bang hội, rõ ràng chỉ lo việc tư hoàn toàn bỏ quên công cán.

- Ngươi đừng có ăn ốc nói mò. Ngươi làm sao biết ta không làm gì?

Tràng diện “2vs1”, Bạch Ngọc Đường lập tức cầu cứu Lăng Phong, muốn tìm bằng hữu trợ chiến.

Đáng tiếc, chỉ thấy Phong ca lại đang vuốt cằm chăm chú, vẻ mặt chính là “các cháu cứ việc tự nhiên, bà ngồi bà nhìn chứ bà éo can”.

- Được rồi.

Rút cục vẫn là trung niên đặc phái viên ngăn lại tình hình, nhìn Thạch Sơn :

- Đại Sư, ngươi có gì muốn nói không?

- Ta và Ngũ Nương trong thời gian ở Hà Bắc, từng phát hiện có ít nhất bốn tổ chức gián điệp đang hoạt động.

- Những bốn cái?

Thạch Sơn gật đầu trầm giọng :

- Đó là chỉ tính những kẻ trực tiếp đối đầu với chúng ta tại ba đạo phía bắc. Đầu tiên đương nhiên là Thiên Sách phủ của Kim. Thứ hai là Ngoại Xưởng của Ngụy. Thứ ba, Nam phủ của Yên Vương ...

Nói đến đây gã bất giác liếc Lăng Phong, Lăng Phong nhún vui cười cười, đại ý không sao cả.

Thạch Sơn tiếp tục :

- ... Tuy nhiên Nam phủ hiện tại đã tự mình tan rã, không còn là đối trọng nữa. Có điều, cả ba nhóm này kỳ thực đều không nguy hiểm bằng nhóm thứ tư.

Trung niên đặc vụ tiếp lời :



- Đó chính là lý do Tổng lĩnh Đại nhân cử Phi Long và Ngũ Nương đến Hà Bắc. Đấu với Thiên Sách phủ, vừa để thử lực đối phương, nhưng chân chính kế hoạch là kéo đám thứ tư này ra ngoài sáng. Như các ngươi thấy, bọn chúng quả nhiên hành động lộ liễu hơn trước.

Lăng Phong trầm tư, có vẻ như chính hắn cũng đang theo đuổi đám giấu mặt này.

Chu Kinh lúc này mới nghiệm ra gì đó, bổ sung :

- Ý tứ là, những vụ hạ độc gần đây mà ta đang điều tra, cũng liên quan đến đám này?

Trung niên đặc vụ nghiêm giọng :

- Không chỉ có nó. Nhưng đây cũng chính là cái khó mà ta muốn nói tiếp theo. Nhóm thứ tư này nguy hiểm không phải ở chỗ chúng che giấu sâu ra sao, lực luợng đông thế nào, mà là chúng chủ trương liên kết với ba thế lực còn lại, liên tục mượn tay giết người tung hỏa mù khắp nơi. Lấy ví dụ như Thiên Sách phủ, chúng ta căn bản không xác định được đâu là mục đích chính của chúng, đâu là hành động chủ đích của Thiên Sách.

Tam Long không cho là đúng nói :

- Đều là địch cả, có nhất thiết phải phân biệt rạch ròi hay không?

- Nói vậy không đúng. Nếu chúng ta không phân định rõ ràng, sẽ luôn ở vào thế bị động. Chỉ khi nào đối phương hành động chúng ta mới đáp trả, điều này đối với mật thám là thất bại. Lấy chuyện Hoa An mà xét, Hoa An bị ám sát, đồ vật bị cướp đi ngay tại Thái Nguyên. Nhưng đây là địa bàn của chúng ta, điều này chứng tỏ cái gì?

- Mất kiểm soát Thái Nguyên. - Bạch Ngọc Đường mãi mới chen vào được một câu ra hồn.

- Hà Bắc đã mất, Tổng lĩnh Đại nhân không mong muốn Hà Đông cũng theo vết xe đổ.

Gã đặc vụ nói xong liền nhìn Lăng Phong đang mơ màng :

- Phi Long, có cao kiến gì không?

Cũng phải nói qua, trong phòng lúc này ai ai cũng mặt mày đăm chiêu như lâm đại địch, chỉ riêng ba đồng chí Lăng Tần Lăng là thoải mái nhất. Cưỡi ngựa xem hoa, cá biệt có tên ngồi chỉnh lại tóc tai tư trang, căn bản không hề để tâm đến tình hình chiến sự.

Lăng Phong ho khan một cái, làm bộ nghĩ nghĩ gì đó, nhướng mày nói :

- Quan điểm của ta, về căn bản là ... đồng ý.

“...”

Im ắng một lúc.

- Còn gì nữa không?

- Hết.

- Hết? Nhưng ngươi nói chỉ đồng ý cái căn bản, vậy còn cái ... không căn bản thì sao?

- Đoan đó ta không nghe kịp. Không có quan điểm nào.

- Khụ ... khụ ...

Anh em đều bó tay.

Thuận tiện nói một tiếng, nghiệp vụ năm đó của Lăng Phong chính là một ngày đi làm 8 tiếng thì họp hành đã đến 6 tiếng, 2 tiếng còn lại ra sảnh hút thuốc. Cho nên đối với tràng diện đóng góp ý kiến này hắn đã hình thành một ít tuyệt kỹ phòng thân.

Bằng vào kinh nghiệm của một nhân viên marketing xuất sắc, Lăng Phong dám chắc Kha lão đã có chỉ đạo ngầm rồi, chỉ đạo bày ra không khí “dân chủ” chỉ là bề ngoài, đằng nào cũng sẽ phân phó công việc.

Quả nhiên ... chỉ nghe gã đặc sứ nói :

- Đã không ai ý kiến. Ta sẽ truyền đạt như sau. Nhiệm vụ hiện tại của Đại Ưng, tạm thời đình chỉ ...

“Nhiệm vụ của Chu Kinh? Chẳng phải chính là tìm hiểu những vụ hạ độc gần đây sao?” Lăng Phong thầm nghĩ.



Hắn lần này muốn gặp Chu Kinh, cũng đang muốn hỏi về chuyện này. Nay Chu Kinh đã không thi hành nữa, nhân đây giao cho hắn làm tiếp là hay nhất, tự mình có thể xác định có phảii Đoạn Cân Nhẫn hay không, ít nhất là tư liệu về triệu chứng phát độc chắc phải ghi rõ.

Lăng Phong liền chen vào :

- Đại nhân, cái nhiệm vụ kia có thể nào giao ...

Trung niên đặc sứ ngắt lời :

- Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Đại nhân đã đặc biệt dặn dò, chốc nữa sẽ nói với ngươi sau.

“Đã biết ta muốn cái gì? Là ý gì?” Lăng Phong bất khả tư nghị.

Chu Kinh không khỏi nhìn Lăng Phong đầy khó chịu. Nhiệm vụ này gã lặn lội nhiều năm mới moi ra được một chút tình báo, nếu bây giờ quả thật bị chuyển giao sang cho Lăng Phong, chẳng hóa công dã tràng?

Lại nói, Lăng Phong và huynh đệ về cơ bản là lính đánh thuê. Vả lại hắn không được đào tạo bài bản, cũng chưa qua kiểm nghiệm bao giờ, đùng một cái được nhận vào Mật Thám tự.

Chuyến đi Hà Bắc, mặc dù nói Lăng Phong là Đô mật sứ, quyền hạn lại rất ít ỏi. Mọi việc đều cần Nguyệt Dung phối hợp hành động. Nó giống như một bài “test” mà Kha lão để rèn dũa Lăng Phong. Nói giống như, muốn làm đại tướng quân đầu tiên đều bị đẩy ra biên cương lăn lộn.

Nghề mật thám này lại càng cá biệt.

Lâu nay có cảm giác Lăng Phong hoàn toàn mù mờ không biết mình phải làm gì. Nguyên do chủ yếu là chính Lăng Phong không tận tâm, nhưng cũng không thể trách hết vào hắn.

Thứ nhất nhiệm vụ trong mật thám, để đảm bảo tính bảo mật đều bị chia lẻ ra. Chỉ có lãnh đạo mới nắm rõ, cấp dưới chỉ có theo chỉ thị mà thi hành, hầu hết đều không biết lão đại đang muốn làm gì.

Thứ hai là đặc thù công việc. Giống như Hoa An, hắn ta nằm vùng gõ mõ bao nhiêu năm, hoàn toàn không có một nhiệm vụ lớn nào. Chỉ đơn thuần thu thập tin tức trong dân gian, có gì hay ho thì báo tuốt lên trên, thậm chí không biết mình nên chú tâm vào nghe cái gì, vừa nhàm chán vừa khó làm. Nếu để Lăng Phong làm kiểu công việc này, có lẽ hắn sẽ phát điên.

Làm mật thám, không phải lúc nào cũng đầy rẫy hồi hộp phiêu lưu như phim hành động Hollywood.

Trung niên đặc sứ trầm trọng :

- Trước mắt, là phải phản gián Thiên Sách phủ, tuyệt đối không để chuyện Hà Bắc lặp lại. Chuyện thứ hai, chính là đám giang hồ Hạo Khí Minh. Đáng ra việc này là của Bộ khoái nha môn lo, nhưng bởi vì Đại Ưng báo lên vài tình tiết phức tạp, cho nên Mật Thám tự cũng phải tham gia vào.

Bạch Ngọc Đường nghe đến Hạo Khí Minh, lập tức hích hích tay Lăng Phong.

Nhị Hổ nhìn thấy hai tên thậm thụt, còn nghĩ đối phương chột dạ, liền lẻo mép :

- Phải rồi. Đặc sứ đang ở đây, hay là nói xem hai ngươi không có chỉ thị, tự tiện hành động, rút cục muốn làm gì?

Lăng Phong cười nhạt, có cái gì mà nói?

Mật thám đã đi nằm vùng, đóng vai nào thì phải làm tròn vai đó, càng đạt càng tốt, thậm chí giả thành thật thật thành giả mới là cảnh giới cao nhất. Lăng Phong nói trắng ra đang tận dụng chính cái điểm nửa hư nửa thực này để kiếm ăn. Có thể nói hắn là loại người này cũng không sai. Hắn không trung thành với Đại Tống, cho nên hắn sẽ không đóng vai trung thần cống hiến cho quốc gia như các vai chính khác.

Hoa An chính là hình ảnh tương phản của Lăng Phong. Gã vào vai gõ mõ, trung thành với công việc của một gõ mõ, xem nó như mạng. Nói vậy, Lăng Phong Bạch Ngọc Đường được giao đóng vai người trong giang hồ, như thế thì có tham gia Hạo Khí Minh cũng đã làm sao?

Tóm lại, trọng yếu không phải làm gì, làm ra sao, mà là lúc báo cáo chém gió có hợp ý thủ trưởng hay không. Loại công việc này, Phong ca rành nhất.

Thuận tiện nói một chút, phòng marketing công ty X thành phố Y vào năm 20xx, nghe nói bởi vì tính chất quan trọng bậc nhất, chỉ cơ cấu hai vị trí, một trưởng phòng và một nhân viên. Ba năm trước, đồng chí Hàn Phong bởi vì là nhân viên xuất sắc nhất phòng, trong lúc sắp được đề bạt thay thế trưởng phòng sắp già chết thì xui xẻo xuyên không, đánh rơi thành quả một đời phấn đấu, quả thật vô cùng đáng tiếc.

Nghĩ lại, dù sao cũng từng là nhân viên tốt, xác định làm ở Mật Thám tự không biết chừng có thể liên hẹ Thái y viện, thôi thì lần này nghiêm túc với công tác một chút vậy.

Lăng Phong nhàn nhạt nói :

- Làm sao? Nghi ngờ năng lực của bọn ta? Nói cho ngươi biết, đây là vấn đề phong cách thôi. Các ngươi thích theo dõi ngầm trong tối. Bọn ta chính là không thích như thế, làm hẳn ngoài sáng, trực tiếp tham gia, trực tiếp săn tin. Không có vấn đề gì chứ?

Gã đặc sứ chụp lấy ý này, cười hỏi :

- Nói vậy, ngươi đã phát hiện ra điều gì sao?

- Phát hiện?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mật Thám Phong Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook