Chương 282: Tuổi thơ của mỹ nhân
Thần Long
12/01/2015
Thái Nguyên chập tối.
Lăng Phong cả người ê ẩm, Dương Tái Hưng hôm nay không khác gì con gián, càng đánh càng vượng.
Dù sao cũng chỉ giao lưu, đến cuối hai bên nhất trí hòa. Lăng Phong chịu phí tổn 5000 lượng bạc tiền thuốc men Vương Bưu, tiện thể kiếm một cái nhân tình. Dương Tái Hưng là con cháu Dương gia, lòng tự tôn luôn rất cao, lâu nay chả xem ai vào mắt. Lần này hòa ở thế dưới, tuy ngoài mặt không nói ra, trong lòng gã phục Lăng Phong không ít.
Lăng Phong ngồi ở lương đình ngửa lưng hóng mát, đột nhiên thấy lầu hai có một cánh cửa sổ mở toang.
Trên bầu trời có Hằng Nga, dưới mặt đất lúc này cũng có Hằng Nga.
Thành Bích phu nhân mặc một bộ y phục tay dài vừa vặn cơ thể, vạt áo dài rủ xuống eo. Mi như tranh vẽ, mặt như gió xuân. Nàng một tay với ra cửa sổ, động tác như vô tình lơ đãng, bộ ngực ngẫu nhiên lay động, toát ra phong tình vạn chủng. Xem ra nàng vừa tắm rửa qua, trên mái tóc đen thùi vẫn còn ướt nước.
"Chậc chậc"
Lăng Phong không khỏi ngẩn ra giây lát. Cái gọi là dưới trăng ngắm mỹ nhân quả đúng không ngoa.
"Tắm rửa sạch sẽ, cố ý bật đèn xanh cho ta sao?" Lăng Phong khóe miệng kéo tận mang tai, hí hửng nghĩ thầm.
Nhắc mới nhớ, cả tháng không "hoạt động", súng ống có khi sắp tắc rồi cũng nên.
Không thèm hai lời, hắn ngay lập tức theo "ám hiệu" phi lên lầu, vụ Lâm Hàm Uẩn với chả Võ Lâm Mật Tịch cũng vứt đi chín tầng mây.
"Cộc cộc"
Thành Bích hé cửa phòng, nhìn Lăng Phong đề phòng :
- Ngươi ... có chuyện gì?
- Phu nhân ám hiệu, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
- Ám hiệu gì? - Thành Bích phu nhân nhíu mày.
- A, vừa nãy nàng còn hứa xoa bóp cho ta, không phải sao? Bây giờ làm luôn ...
- Ai hứa gì với ngươi? Mà ... người toàn mùi mồ hôi, thối quá đi mất ...
Thành Bích phu nhân một tay bịt mũi, tay kia muốn khép cửa phòng. Lăng Phong thầm nghĩ rõ ràng nàng ta câu hắn lên đây, còn cố diễn trò câu giờ?
Liền nhanh như cắt thò một chân vào chặn cửa, mặt cười hề hề.
"Két"
- Á, nhẹ tay, đau chết ta ...
- Hừ, vừa đánh nhau thổ huyết xong, lại còn ...
Thành Bích phu nhân tuy giọng trách móc, tay lại không đành lòng mà nới cửa một chút.
Lăng Phong nhân cơ hội lách người vào trong, lúc vào còn không quên thò đầu ra kiểm tra, không khác gì kẻ trộm.
- Ngươi không phải lo, phòng của ta ngoại nhân không ai dám tự tiện tiến vào ...
Thành Bích phu nhân nói nửa câu liền thấy không ổn. Quả nhiên bắt gặp Lăng Phong giảo hoạt cười :
- Cuối cùng cũng chịu xem ta là người mình rồi sao?
Trước mặt Thành Bích phu nhân, Lăng Phong rất khoái võ mồm chiếm tiện nghi. Có lẽ phong vận thiên kiều bá mị của nàng kích thích hắn.
Thành Bích phu nhân bị bắt lỗi trong câu nói, nhưng cũng không lâm vào thẹn thùng. Nàng mặt lạnh liếc Lăng Phong, ánh mắt có một loại ý nhị thần bí. Giống như muốn nói "bản phu nhân nói câu trước, chính vì biết ngươi sẽ nói như vậy mà thôi", khiến Lăng Phong lại thành kẻ mất tự nhiên.
Nàng uyển chuyển đi vào trong, tựa lưng vào lan can cửa sổ nói :
- Ta đang có tâm sự, ngươi nếu nghĩ chuyện lung tung trong đầu, vậy thì mời đi ra cho ...
- Sao vậy?
Lăng Phong chưng hửng, chưa gì đã rào trước đón sau? Có điều hắn cảm giác Thành Bích quả thật đang có tâm sự.
Bỏ đi, dù sao đêm vẫn còn dài, không cần phải vội.
Chỉ nghe thanh âm Thành Bích yếu ớt, có chút trầm mặc :
- Ta đang nhớ lúc còn nhỏ ...
Lăng Phong làm bộ hiểu ra, ngồi xuống cái bàn giữa phòng, tự nhiên như phòng của mình.
Có người nói, một nữ nhân đột nhiên muốn kể chuyện của mình cho ngươi khác nghe, đó là lúc nàng tâm hồn nàng ta yếu ớt nhất. Phong ca rất sẵn sàng nghe.
Nghĩ lại, Lăng Phong quả thật không biết quá khứ Thành Bích là bao. Nói đúng hơn hắn không muốn biết, mất công gợi lại chuyện gì đó của nàng và Yên Vương, rất mất hứng. Tình nhân mà thôi, cần thì đến với nhau, để ý quá khứ làm gì?
Có điều, có lẽ cũng đến lúc phải nghiêm túc.
Thành Bích phu nhân hơi "khó quản" một chút, thế nhưng chỉ cần nắm vào tay, tính cách tỉ mỉ của nàng lại rất phù hợp là vợ cả.
Lăng Phong là người hiện đại, hắn không để tâm chuyện "trinh tiết" lắm.
Nhiều tên khác cũng xuyên không, đều vỗ ngực đem theo văn minh, đại khái cả thiên hạ chỉ có ta tiến bộ. Luôn mồm ta đây xem trọng nữ nhân, khiến nha hoàn chùi chân cũng vì thế mà hâm mộ, nguyện một đời đi theo thiếu gia bla bla. Kỳ thực đến lúc lên giường lại vẫn rất cổ hủ, em nào cũng đòi hỏi nguyên bao, bằng không sẽ cảm thấy nhục nhã.
Chỉ nghe Thành Bích lơ đễnh nói :
- Ta sinh ra dưới chân núi tuyết Thiên Sơn ...
- Thiên Sơn? Nàng không phải người Trung nguyên? - Lăng Phong ngắt lời.
Thiên Sơn nằm tận Tây Vực xa xôi, thảo nào Thành Bích phu nhân có vẻ đẹp sắc sảo khác biệt như vậy.
Thành Bích nhìn Lăng Phong tựa cười mà không cười :
- Làm sao? Ngươi thất vọng rồi sao?
- Không có, cao hứng là khác. Nàng kể tiếp đi ... - Lăng Phong xua tay.
Biểu tình của Lăng Phong nằm ngoài dự đoán của Thành Bích, nàng nghĩ nghĩ gì đó mới kể tiếp :
- ... Năm đó chiến tranh, cha ta bị bắt đi đánh giặc. Có một ngày, tiết trời cũng ẩm ướt lạnh lẽo giống như thế này, có một đám người lạ mặt tìm đến. Bọn họ nói biết tin tức của cha ta, muốn mẹ ta đi theo chúng một chuyến ...
- Mẹ ta đi rồi, trong nhà chỉ có ta. Ở nhà một mình vừa đói vừa sợ, trời còn đổ mưa sấm chớp đùng đùng. Lúc đó, ta chỉ biết khóc mãi không thôi, khóc đến nỗi khàn cả cổ họng, mẹ vẫn chưa quay về. Mãi chập tối, đám người kia lại quay lại, nhưng mẹ ta thì không đi cùng. Ta trốn trong phòng, nghe mang máng bọn chúng nói chuyện, mới biết cha mẹ đều đã ...
Nói đến đây giọng Thành Bích vô cùng trầm buồn, ẩn ẩn căm hận :
- Ta sợ hãi tột độ, liền bỏ chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi nhà liền bị phát hiện. Ta bị chiết chạy, chạy mãi không thôi, cũng không quan tâm sau lưng còn có người hay không ...
- Đến một con suối nhỏ, ngày thường nước chỉ ngập đến mắt cá chân. Hôm đó, trời mưa nước dâng lên cao, lại rất lạnh. Khi ta lội đến giữa dòng, cả người đã lạnh cóng không còn cảm giác. Ta cảm thấy mình đã chết, toàn thân mất hết tri giác ...
- Về sau, làm sao nàng sống sót?
- Chắc do mệnh của ta vẫn chưa dứt. Lúc tỉnh dậy mới biết được một người cứu sống. Người đó tu luyện trên Thiên Sơn, cũng chính là sư phụ dạy Khai Thần Thuật cho ta. Hắn nói thể chất ta đặc biệt, không thể luyện khí, nhưng có thể luyện thần. Lúc đó ta cũng không hiểu thần khí là cái gì, chỉ biết học được bản lĩnh là tốt rồi, sau này còn tìm đám người kia trả thù. Chỉ là, sau này mới biết, kẻ thù mà ta cần tìm lại không đơn giản. Ta cùng sư huynh Đại Đao lần theo dấu vết, lưu lạc đến Tống ...
Thành Bích phu nhân kể đến đây thì dừng lời, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không nghĩ nàng lại có tuổi thơ như vậy. Lúc ở Hà Bắc Lăng Phong đều nghe người khác nói Thành Bích phu nhân xuất thân tiểu thư khuê các, ăn sung mặc sướng mới thành "đệ nhất mỹ nữ" Hà Bắc, được Vương gia để ý ... Hóa ra đều vì thiên hạ đố kỵ với nàng mà bịa đặt.
Chỉ là, Lăng Phong có cảm giác, dường như nàng cố ý kể chuyện cũ để dẫn dắt hắn vào một chuyện khác.
Nếu Thành Bích xuất thân Tây Vực, việc nàng có thể thành thủ lĩnh Nam phủ sẽ khá kỳ lạ. Nên biết nghề gì cũng được, riêng tình báo đòi hỏi lý lịch phải cực "sạch". Yên Vương dễ dàng bỏ Thành Bích cho Triệu Hanh xử lý, rõ ràng ông ta không hề mù quáng vì nàng ta.
Bất kể lời nàng thật giả thế nào, tâm trạng có lẽ là thật.
Lăng Phong ngước đầu nhìn. Chỉ thấy Thành Bích phu nhân giờ này như một trái cây chín mọng. Một bộ váy dài, trên bờ eo buộc dây lưng tinh tế, bờ mông vểnh lên. Ở nàng có một loại phong thái biếng nhác mà chỉ thiếu phụ mới có nổi. Lúc này, bóng lưng nàng đầy vẻ tịch mịch trống trải, giống như một trái cây đang chờ Lăng Phong vịn cành hái xuống.
Những lúc thế này, nữ nhân rất cần một bờ vai để dựa, không hành động lúc này thì còn chờ lúc nào?
Lăng Phong nhè nhẹ đi đến sau lưng. Đấu tranh tư tưởng một lát liền chép miệng, không vội ôm ấp, chỉ tiến lên đứng cạnh. Thời điểm then chốt, thằng nào tinh trùng thượng não vội vã lúc này chỉ có hỏng. Có đôi khi càng đóng Liễu Hạ Huệ mới là đúng bài.
Hắn chậm rãi nói :
- Nơi ta sinh ra ở rất xa, cha mẹ ta chắc vẫn sống tốt, nhưng ta vĩnh viễn cả đời này cũng không thể quay về gặp bọn họ ...
- Ta đã chết qua một lần, đáng ra ta không sợ chết mới phải. Kỳ thực ta cũng rất sợ, bởi ta không muốn chết thêm một lần vô nghĩa. Ta bây giờ chỉ muốn sống sao cho thật vui vẻ, mật thám cũng được, ăn trộm cũng chả sao cả ...
Thành Bích trong mắt khó hiểu, chẳng phải hắn là người Trường An sao?
Nàng cảm nhận được Lăng Phong khác hẳn, không hi hi ha ha như bình thường, cũng không hỏi hắn, chỉ cười khúc khích :
- Ta còn tưởng ngươi là một kẻ vô lại, chỉ biết chiếm tiện nghi của nữ nhân cơ đấy. Hóa ra còn có mặt này.
- Thế nào? Bị mị lực của bổn công tử thu hút rồi đúng không? Chuyện nàng chưa biết còn rất nhiều đó, có muốn khám phá thử không? - Lăng Phong trêu.
Thành Bích xùy một tiếng nguýt dài.
Lúc này trăng đang lên cao nhất, xanh ngọc như nước. Bên tai còn nghe thấy vài thanh âm côn trùng vang vang. Màn đêm đầy yên tĩnh.
Được một lát, Thành Bích phu nhân từ từ ngả đầu lên vai, cả người dựa hẳn vào lồng ngực Lăng Phong.
Nàng âm thầm lắng nghe nhịp tim thình thịch trong lồng ngực hắn, phương tâm tràn đầy một cảm giác an bình nhẹ nhõm. Bờ ngực hắn hóa ra rất chắc nịch to khỏe, điều mà lâu nay nàng không hề nhận ra. Đôi mắt Thành Bích cũng dần nặng trĩu.
Lăng Phong thì ngược lại, đang cố nhẫn nại bản thân. Mái tóc mềm mại của Thành Bích cứ như có như không ve vuốt cổ hắn, khiến hắn rất ngứa ngáy. Thân thể quý nhân, ngọc ngà đầy đặn nằm gọn trong lòng. Bàn tay Lăng Phong ôm vai Thành Bích khẽ nắn. Cảm giác mềm mềm không xương, da thịt nhẵn nhụi mà đàn hồi. Huống hồ còn cả mùi thơm thoang thoảng thẩm thấu vào tâm can.
Rút cục nhịn không được đành bắt đầu "tấn công" :
- Phu nhân nàng nhìn xem, phong cảnh đêm nay thật đẹp, quả là thiên thượng nhân gian, còn nàng chính là một tiên tử trong đó ...
Chỉ có một hơi thở nhè nhẹ đáp lại.
"Không lẽ ok rồi?"
Lăng Phong nhìn xuống, chỉ thấy đôi mi cong cong của Thành Bích rung rung trêu người. Hắn nhịn không được, cúi người hôn xuống.
Nụ hôn của Lăng Phong như một cơn mưa, từ từ tưới lên mái tóc, lên cái gáy ngọc ngả, phủ lấy vành tai rồi khuôn mặt thanh tú, đến cuối cùng mới là cái miệng nhỏ nhắn của Thành Bích phu nhân. Nàng chỉ kịp "ưm" một tiếng, sau đó say sưa ôm lấy cổ Lăng Phong.
Đầu lưỡi của Lăng Phong truy đuổi cái lưỡi của nàng. Loại tư vị kích tình này khiến thân thể nàng mềm mại run rẩy, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Hai tay Lăng Phong từ eo nàng trượt xuống kiều đồn co dãn kinh người, không ngừng vỗ về nghịch ngợm. Thành Bích cả người khô nóng, lồng ngực nín thở cơ hồ muốn nổ tung.
Ngay khi bàn tay của Lăng Phong thâm nhập vào trong váy, Thành Bích đột ngột kinh hô, dùng sức đẩy Lăng Phong ra. Nàng nhanh chóng lui lại hai bước, một tay tay vịn vào cửa sổ, nhìn Lăng Phong thở dốc.
Lăng Phong không hiểu ra sao. Kháng chiến đang trên đà thắng lợi thì gặp trở ngại. Vấn đề nằm ở chỗ nào?
Lăng Phong cả người ê ẩm, Dương Tái Hưng hôm nay không khác gì con gián, càng đánh càng vượng.
Dù sao cũng chỉ giao lưu, đến cuối hai bên nhất trí hòa. Lăng Phong chịu phí tổn 5000 lượng bạc tiền thuốc men Vương Bưu, tiện thể kiếm một cái nhân tình. Dương Tái Hưng là con cháu Dương gia, lòng tự tôn luôn rất cao, lâu nay chả xem ai vào mắt. Lần này hòa ở thế dưới, tuy ngoài mặt không nói ra, trong lòng gã phục Lăng Phong không ít.
Lăng Phong ngồi ở lương đình ngửa lưng hóng mát, đột nhiên thấy lầu hai có một cánh cửa sổ mở toang.
Trên bầu trời có Hằng Nga, dưới mặt đất lúc này cũng có Hằng Nga.
Thành Bích phu nhân mặc một bộ y phục tay dài vừa vặn cơ thể, vạt áo dài rủ xuống eo. Mi như tranh vẽ, mặt như gió xuân. Nàng một tay với ra cửa sổ, động tác như vô tình lơ đãng, bộ ngực ngẫu nhiên lay động, toát ra phong tình vạn chủng. Xem ra nàng vừa tắm rửa qua, trên mái tóc đen thùi vẫn còn ướt nước.
"Chậc chậc"
Lăng Phong không khỏi ngẩn ra giây lát. Cái gọi là dưới trăng ngắm mỹ nhân quả đúng không ngoa.
"Tắm rửa sạch sẽ, cố ý bật đèn xanh cho ta sao?" Lăng Phong khóe miệng kéo tận mang tai, hí hửng nghĩ thầm.
Nhắc mới nhớ, cả tháng không "hoạt động", súng ống có khi sắp tắc rồi cũng nên.
Không thèm hai lời, hắn ngay lập tức theo "ám hiệu" phi lên lầu, vụ Lâm Hàm Uẩn với chả Võ Lâm Mật Tịch cũng vứt đi chín tầng mây.
"Cộc cộc"
Thành Bích hé cửa phòng, nhìn Lăng Phong đề phòng :
- Ngươi ... có chuyện gì?
- Phu nhân ám hiệu, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
- Ám hiệu gì? - Thành Bích phu nhân nhíu mày.
- A, vừa nãy nàng còn hứa xoa bóp cho ta, không phải sao? Bây giờ làm luôn ...
- Ai hứa gì với ngươi? Mà ... người toàn mùi mồ hôi, thối quá đi mất ...
Thành Bích phu nhân một tay bịt mũi, tay kia muốn khép cửa phòng. Lăng Phong thầm nghĩ rõ ràng nàng ta câu hắn lên đây, còn cố diễn trò câu giờ?
Liền nhanh như cắt thò một chân vào chặn cửa, mặt cười hề hề.
"Két"
- Á, nhẹ tay, đau chết ta ...
- Hừ, vừa đánh nhau thổ huyết xong, lại còn ...
Thành Bích phu nhân tuy giọng trách móc, tay lại không đành lòng mà nới cửa một chút.
Lăng Phong nhân cơ hội lách người vào trong, lúc vào còn không quên thò đầu ra kiểm tra, không khác gì kẻ trộm.
- Ngươi không phải lo, phòng của ta ngoại nhân không ai dám tự tiện tiến vào ...
Thành Bích phu nhân nói nửa câu liền thấy không ổn. Quả nhiên bắt gặp Lăng Phong giảo hoạt cười :
- Cuối cùng cũng chịu xem ta là người mình rồi sao?
Trước mặt Thành Bích phu nhân, Lăng Phong rất khoái võ mồm chiếm tiện nghi. Có lẽ phong vận thiên kiều bá mị của nàng kích thích hắn.
Thành Bích phu nhân bị bắt lỗi trong câu nói, nhưng cũng không lâm vào thẹn thùng. Nàng mặt lạnh liếc Lăng Phong, ánh mắt có một loại ý nhị thần bí. Giống như muốn nói "bản phu nhân nói câu trước, chính vì biết ngươi sẽ nói như vậy mà thôi", khiến Lăng Phong lại thành kẻ mất tự nhiên.
Nàng uyển chuyển đi vào trong, tựa lưng vào lan can cửa sổ nói :
- Ta đang có tâm sự, ngươi nếu nghĩ chuyện lung tung trong đầu, vậy thì mời đi ra cho ...
- Sao vậy?
Lăng Phong chưng hửng, chưa gì đã rào trước đón sau? Có điều hắn cảm giác Thành Bích quả thật đang có tâm sự.
Bỏ đi, dù sao đêm vẫn còn dài, không cần phải vội.
Chỉ nghe thanh âm Thành Bích yếu ớt, có chút trầm mặc :
- Ta đang nhớ lúc còn nhỏ ...
Lăng Phong làm bộ hiểu ra, ngồi xuống cái bàn giữa phòng, tự nhiên như phòng của mình.
Có người nói, một nữ nhân đột nhiên muốn kể chuyện của mình cho ngươi khác nghe, đó là lúc nàng tâm hồn nàng ta yếu ớt nhất. Phong ca rất sẵn sàng nghe.
Nghĩ lại, Lăng Phong quả thật không biết quá khứ Thành Bích là bao. Nói đúng hơn hắn không muốn biết, mất công gợi lại chuyện gì đó của nàng và Yên Vương, rất mất hứng. Tình nhân mà thôi, cần thì đến với nhau, để ý quá khứ làm gì?
Có điều, có lẽ cũng đến lúc phải nghiêm túc.
Thành Bích phu nhân hơi "khó quản" một chút, thế nhưng chỉ cần nắm vào tay, tính cách tỉ mỉ của nàng lại rất phù hợp là vợ cả.
Lăng Phong là người hiện đại, hắn không để tâm chuyện "trinh tiết" lắm.
Nhiều tên khác cũng xuyên không, đều vỗ ngực đem theo văn minh, đại khái cả thiên hạ chỉ có ta tiến bộ. Luôn mồm ta đây xem trọng nữ nhân, khiến nha hoàn chùi chân cũng vì thế mà hâm mộ, nguyện một đời đi theo thiếu gia bla bla. Kỳ thực đến lúc lên giường lại vẫn rất cổ hủ, em nào cũng đòi hỏi nguyên bao, bằng không sẽ cảm thấy nhục nhã.
Chỉ nghe Thành Bích lơ đễnh nói :
- Ta sinh ra dưới chân núi tuyết Thiên Sơn ...
- Thiên Sơn? Nàng không phải người Trung nguyên? - Lăng Phong ngắt lời.
Thiên Sơn nằm tận Tây Vực xa xôi, thảo nào Thành Bích phu nhân có vẻ đẹp sắc sảo khác biệt như vậy.
Thành Bích nhìn Lăng Phong tựa cười mà không cười :
- Làm sao? Ngươi thất vọng rồi sao?
- Không có, cao hứng là khác. Nàng kể tiếp đi ... - Lăng Phong xua tay.
Biểu tình của Lăng Phong nằm ngoài dự đoán của Thành Bích, nàng nghĩ nghĩ gì đó mới kể tiếp :
- ... Năm đó chiến tranh, cha ta bị bắt đi đánh giặc. Có một ngày, tiết trời cũng ẩm ướt lạnh lẽo giống như thế này, có một đám người lạ mặt tìm đến. Bọn họ nói biết tin tức của cha ta, muốn mẹ ta đi theo chúng một chuyến ...
- Mẹ ta đi rồi, trong nhà chỉ có ta. Ở nhà một mình vừa đói vừa sợ, trời còn đổ mưa sấm chớp đùng đùng. Lúc đó, ta chỉ biết khóc mãi không thôi, khóc đến nỗi khàn cả cổ họng, mẹ vẫn chưa quay về. Mãi chập tối, đám người kia lại quay lại, nhưng mẹ ta thì không đi cùng. Ta trốn trong phòng, nghe mang máng bọn chúng nói chuyện, mới biết cha mẹ đều đã ...
Nói đến đây giọng Thành Bích vô cùng trầm buồn, ẩn ẩn căm hận :
- Ta sợ hãi tột độ, liền bỏ chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi nhà liền bị phát hiện. Ta bị chiết chạy, chạy mãi không thôi, cũng không quan tâm sau lưng còn có người hay không ...
- Đến một con suối nhỏ, ngày thường nước chỉ ngập đến mắt cá chân. Hôm đó, trời mưa nước dâng lên cao, lại rất lạnh. Khi ta lội đến giữa dòng, cả người đã lạnh cóng không còn cảm giác. Ta cảm thấy mình đã chết, toàn thân mất hết tri giác ...
- Về sau, làm sao nàng sống sót?
- Chắc do mệnh của ta vẫn chưa dứt. Lúc tỉnh dậy mới biết được một người cứu sống. Người đó tu luyện trên Thiên Sơn, cũng chính là sư phụ dạy Khai Thần Thuật cho ta. Hắn nói thể chất ta đặc biệt, không thể luyện khí, nhưng có thể luyện thần. Lúc đó ta cũng không hiểu thần khí là cái gì, chỉ biết học được bản lĩnh là tốt rồi, sau này còn tìm đám người kia trả thù. Chỉ là, sau này mới biết, kẻ thù mà ta cần tìm lại không đơn giản. Ta cùng sư huynh Đại Đao lần theo dấu vết, lưu lạc đến Tống ...
Thành Bích phu nhân kể đến đây thì dừng lời, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không nghĩ nàng lại có tuổi thơ như vậy. Lúc ở Hà Bắc Lăng Phong đều nghe người khác nói Thành Bích phu nhân xuất thân tiểu thư khuê các, ăn sung mặc sướng mới thành "đệ nhất mỹ nữ" Hà Bắc, được Vương gia để ý ... Hóa ra đều vì thiên hạ đố kỵ với nàng mà bịa đặt.
Chỉ là, Lăng Phong có cảm giác, dường như nàng cố ý kể chuyện cũ để dẫn dắt hắn vào một chuyện khác.
Nếu Thành Bích xuất thân Tây Vực, việc nàng có thể thành thủ lĩnh Nam phủ sẽ khá kỳ lạ. Nên biết nghề gì cũng được, riêng tình báo đòi hỏi lý lịch phải cực "sạch". Yên Vương dễ dàng bỏ Thành Bích cho Triệu Hanh xử lý, rõ ràng ông ta không hề mù quáng vì nàng ta.
Bất kể lời nàng thật giả thế nào, tâm trạng có lẽ là thật.
Lăng Phong ngước đầu nhìn. Chỉ thấy Thành Bích phu nhân giờ này như một trái cây chín mọng. Một bộ váy dài, trên bờ eo buộc dây lưng tinh tế, bờ mông vểnh lên. Ở nàng có một loại phong thái biếng nhác mà chỉ thiếu phụ mới có nổi. Lúc này, bóng lưng nàng đầy vẻ tịch mịch trống trải, giống như một trái cây đang chờ Lăng Phong vịn cành hái xuống.
Những lúc thế này, nữ nhân rất cần một bờ vai để dựa, không hành động lúc này thì còn chờ lúc nào?
Lăng Phong nhè nhẹ đi đến sau lưng. Đấu tranh tư tưởng một lát liền chép miệng, không vội ôm ấp, chỉ tiến lên đứng cạnh. Thời điểm then chốt, thằng nào tinh trùng thượng não vội vã lúc này chỉ có hỏng. Có đôi khi càng đóng Liễu Hạ Huệ mới là đúng bài.
Hắn chậm rãi nói :
- Nơi ta sinh ra ở rất xa, cha mẹ ta chắc vẫn sống tốt, nhưng ta vĩnh viễn cả đời này cũng không thể quay về gặp bọn họ ...
- Ta đã chết qua một lần, đáng ra ta không sợ chết mới phải. Kỳ thực ta cũng rất sợ, bởi ta không muốn chết thêm một lần vô nghĩa. Ta bây giờ chỉ muốn sống sao cho thật vui vẻ, mật thám cũng được, ăn trộm cũng chả sao cả ...
Thành Bích trong mắt khó hiểu, chẳng phải hắn là người Trường An sao?
Nàng cảm nhận được Lăng Phong khác hẳn, không hi hi ha ha như bình thường, cũng không hỏi hắn, chỉ cười khúc khích :
- Ta còn tưởng ngươi là một kẻ vô lại, chỉ biết chiếm tiện nghi của nữ nhân cơ đấy. Hóa ra còn có mặt này.
- Thế nào? Bị mị lực của bổn công tử thu hút rồi đúng không? Chuyện nàng chưa biết còn rất nhiều đó, có muốn khám phá thử không? - Lăng Phong trêu.
Thành Bích xùy một tiếng nguýt dài.
Lúc này trăng đang lên cao nhất, xanh ngọc như nước. Bên tai còn nghe thấy vài thanh âm côn trùng vang vang. Màn đêm đầy yên tĩnh.
Được một lát, Thành Bích phu nhân từ từ ngả đầu lên vai, cả người dựa hẳn vào lồng ngực Lăng Phong.
Nàng âm thầm lắng nghe nhịp tim thình thịch trong lồng ngực hắn, phương tâm tràn đầy một cảm giác an bình nhẹ nhõm. Bờ ngực hắn hóa ra rất chắc nịch to khỏe, điều mà lâu nay nàng không hề nhận ra. Đôi mắt Thành Bích cũng dần nặng trĩu.
Lăng Phong thì ngược lại, đang cố nhẫn nại bản thân. Mái tóc mềm mại của Thành Bích cứ như có như không ve vuốt cổ hắn, khiến hắn rất ngứa ngáy. Thân thể quý nhân, ngọc ngà đầy đặn nằm gọn trong lòng. Bàn tay Lăng Phong ôm vai Thành Bích khẽ nắn. Cảm giác mềm mềm không xương, da thịt nhẵn nhụi mà đàn hồi. Huống hồ còn cả mùi thơm thoang thoảng thẩm thấu vào tâm can.
Rút cục nhịn không được đành bắt đầu "tấn công" :
- Phu nhân nàng nhìn xem, phong cảnh đêm nay thật đẹp, quả là thiên thượng nhân gian, còn nàng chính là một tiên tử trong đó ...
Chỉ có một hơi thở nhè nhẹ đáp lại.
"Không lẽ ok rồi?"
Lăng Phong nhìn xuống, chỉ thấy đôi mi cong cong của Thành Bích rung rung trêu người. Hắn nhịn không được, cúi người hôn xuống.
Nụ hôn của Lăng Phong như một cơn mưa, từ từ tưới lên mái tóc, lên cái gáy ngọc ngả, phủ lấy vành tai rồi khuôn mặt thanh tú, đến cuối cùng mới là cái miệng nhỏ nhắn của Thành Bích phu nhân. Nàng chỉ kịp "ưm" một tiếng, sau đó say sưa ôm lấy cổ Lăng Phong.
Đầu lưỡi của Lăng Phong truy đuổi cái lưỡi của nàng. Loại tư vị kích tình này khiến thân thể nàng mềm mại run rẩy, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Hai tay Lăng Phong từ eo nàng trượt xuống kiều đồn co dãn kinh người, không ngừng vỗ về nghịch ngợm. Thành Bích cả người khô nóng, lồng ngực nín thở cơ hồ muốn nổ tung.
Ngay khi bàn tay của Lăng Phong thâm nhập vào trong váy, Thành Bích đột ngột kinh hô, dùng sức đẩy Lăng Phong ra. Nàng nhanh chóng lui lại hai bước, một tay tay vịn vào cửa sổ, nhìn Lăng Phong thở dốc.
Lăng Phong không hiểu ra sao. Kháng chiến đang trên đà thắng lợi thì gặp trở ngại. Vấn đề nằm ở chỗ nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.