[Mạt Thế] Ai Yêu Đương Cứ Việc, Ta Đây Điên Cuồng Tích Trữ Thật Vật Tư!
Chương 41: Ngày Hè Nắng Cháy, Tất Nhiên Phải Có Dưa Hấu Lạnh!
Thịnh Thế Trường An
23/11/2024
Thời Vãn hiểu ý, chậm rãi ăn nốt miếng cơm cuối cùng, mỉm cười: "Tối nay ra ngoài một chuyến nhé. Em muốn dùng vũ khí gì?"
"Dao bếp! Có không?"
Đôi mắt Thời Tuyết sáng rực, không chút ngần ngại nói ngay, sau đó lại dè dặt hỏi thêm.
"Có, dao bếp Damascus, hàng thủ công của nghệ nhân nổi tiếng!"
Thời Vãn mỉm cười, rút từ không gian ra một con dao bếp sáng bóng, đặt lên bàn.
Thời Tuyết vui mừng cầm con dao lên ngắm nghía. Lưỡi dao sắc bén với họa tiết vân lá, chuôi dao được chạm bạc tạo hình bông sen tinh tế. Quan trọng nhất là con dao ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, trông sắc bén vô cùng.
"Tuyệt vời! Đây đúng là con dao trong mơ của em!" Thời Tuyết cười rạng rỡ.
Thấy em gái cầm dao mà phấn khích, Thời Năng im lặng ôm bát cơm dịch xa một chút.
Thời Vãn nhướng mày, quay sang hỏi cậu: "Tiểu Năng, em muốn vũ khí gì?"
"Hả?"
Thời Năng ngẩng lên, mặt đầy dầu mỡ, còn dính cả hạt cơm. Nhìn dáng vẻ ngây ngô của cậu, Thời Vãn không trông mong cậu có thể đưa ra lựa chọn. Cô rút ra một thanh đao Quan Công dài, đưa cho cậu.
"Dùng tạm cái này đi."
Kiếp trước, Thời Năng từng sử dụng thanh đao Quan Công này để chiến đấu.
Thời Năng ăn no uống đủ, liền đứng dậy cầm lấy thanh đao.
"Vút!"
Cậu vừa vung thử một nhát, âm thanh xé gió vang lên, nhưng ngay sau đó...
"Keng!"
Thời Năng cả người lẫn đao ngã chỏng chơ dưới đất.
Thời Vãn và Thời Tuyết: "..."
"Chị ơi, cái này dùng thế nào?"
Ngồi bệt dưới đất, Thời Năng ngẩng lên nhìn Thời Vãn, ánh mắt ngây thơ.
Thời Vãn ôm trán bất lực. Ở kiếp trước, cậu là một trong những chiến binh mạnh nhất căn cứ, dùng đao Quan Công để đối phó thây ma cực kỳ lợi hại. Nhưng giờ thì... cô quên mất rằng cậu ban đầu thậm chí còn chẳng biết dùng đao thế nào.
Suy nghĩ một hồi, cô thu lại thanh đao Quan Công, đưa cho cậu một cây gậy thép dài hơn một mét: "Tạm dùng cái này đã."
"Dạ."
Thời Năng cầm gậy thép, cảm thấy quen tay hơn nhiều.
"Hai đứa đã quen với dị năng của mìn.chưa?" Thấy Thời Năng nghịch cây gậy, Thời Vãn hỏi, không giấu nổi sự lo lắng.
Thời Tuyết thì đỡ hơn, dù kiếp trước không thường rời căn cứ nhưng vẫn có chút kinh nghiệm chiến đấu. Còn Thời Năng thì đúng là một "tay mơ" chính hiệu.
Nghe chị hỏi, Thời Năng tưởng chị định kiểm tra bài, nên chạy lại, gật đầu thật thà: "Có ạ!"
Suốt ba ngày ở biệt thự, họ không chỉ ngồi yên. Thời Vãn dành thời gian sắp xếp vật tư trong không gian, còn hai em của cô thì cố gắng làm quen và luyện tập với dị năng vừa thức tỉnh.
"Dao bếp! Có không?"
Đôi mắt Thời Tuyết sáng rực, không chút ngần ngại nói ngay, sau đó lại dè dặt hỏi thêm.
"Có, dao bếp Damascus, hàng thủ công của nghệ nhân nổi tiếng!"
Thời Vãn mỉm cười, rút từ không gian ra một con dao bếp sáng bóng, đặt lên bàn.
Thời Tuyết vui mừng cầm con dao lên ngắm nghía. Lưỡi dao sắc bén với họa tiết vân lá, chuôi dao được chạm bạc tạo hình bông sen tinh tế. Quan trọng nhất là con dao ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, trông sắc bén vô cùng.
"Tuyệt vời! Đây đúng là con dao trong mơ của em!" Thời Tuyết cười rạng rỡ.
Thấy em gái cầm dao mà phấn khích, Thời Năng im lặng ôm bát cơm dịch xa một chút.
Thời Vãn nhướng mày, quay sang hỏi cậu: "Tiểu Năng, em muốn vũ khí gì?"
"Hả?"
Thời Năng ngẩng lên, mặt đầy dầu mỡ, còn dính cả hạt cơm. Nhìn dáng vẻ ngây ngô của cậu, Thời Vãn không trông mong cậu có thể đưa ra lựa chọn. Cô rút ra một thanh đao Quan Công dài, đưa cho cậu.
"Dùng tạm cái này đi."
Kiếp trước, Thời Năng từng sử dụng thanh đao Quan Công này để chiến đấu.
Thời Năng ăn no uống đủ, liền đứng dậy cầm lấy thanh đao.
"Vút!"
Cậu vừa vung thử một nhát, âm thanh xé gió vang lên, nhưng ngay sau đó...
"Keng!"
Thời Năng cả người lẫn đao ngã chỏng chơ dưới đất.
Thời Vãn và Thời Tuyết: "..."
"Chị ơi, cái này dùng thế nào?"
Ngồi bệt dưới đất, Thời Năng ngẩng lên nhìn Thời Vãn, ánh mắt ngây thơ.
Thời Vãn ôm trán bất lực. Ở kiếp trước, cậu là một trong những chiến binh mạnh nhất căn cứ, dùng đao Quan Công để đối phó thây ma cực kỳ lợi hại. Nhưng giờ thì... cô quên mất rằng cậu ban đầu thậm chí còn chẳng biết dùng đao thế nào.
Suy nghĩ một hồi, cô thu lại thanh đao Quan Công, đưa cho cậu một cây gậy thép dài hơn một mét: "Tạm dùng cái này đã."
"Dạ."
Thời Năng cầm gậy thép, cảm thấy quen tay hơn nhiều.
"Hai đứa đã quen với dị năng của mìn.chưa?" Thấy Thời Năng nghịch cây gậy, Thời Vãn hỏi, không giấu nổi sự lo lắng.
Thời Tuyết thì đỡ hơn, dù kiếp trước không thường rời căn cứ nhưng vẫn có chút kinh nghiệm chiến đấu. Còn Thời Năng thì đúng là một "tay mơ" chính hiệu.
Nghe chị hỏi, Thời Năng tưởng chị định kiểm tra bài, nên chạy lại, gật đầu thật thà: "Có ạ!"
Suốt ba ngày ở biệt thự, họ không chỉ ngồi yên. Thời Vãn dành thời gian sắp xếp vật tư trong không gian, còn hai em của cô thì cố gắng làm quen và luyện tập với dị năng vừa thức tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.