Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi
Chương 35
Zhihu
10/09/2024
Sau khi quân nhân duy trì trật tự ở đây, đội ngũ nhận thuốc trừ sâu một lần nữa xếp hàng, Tống Đại dẫn theo Sở Cảnh Hòa nhận vật tư rời đi, Giang Tĩnh Thủy cũng ôm thuốc trừ sâu dẫn theo Tranh Tranh rời đi.
Ôn Cảng Sinh và Ôn Tiểu Tự xếp hàng trong đội ngũ, nhìn hết cảnh tượng vừa rồi vào đáy mắt.
Anh ta khom lưng, bờ vai rộng lớn tựa như có thể giấu Ôn Tiểu Tự nhỏ nhắn trong bóng tối, giọng nói trâm thấp: "Tiểu Tự, sau này em ngàn vạn lần đừng trở nên giống cô ta."
Ôn Tiểu Tự trừng mắt nhìn Ôn Cảng Sinh: "Anh, bây giờ anh mắng chửi người càng ngày càng cao cấp."
Quân nhân còn đang lần lượt phát vật tư, đột nhiên trực thăng tựa như tiếp thu được tín hiệu gì, ngay cả vật tư chưa phát xong cũng mặc kệ, trực tiếp lên trực thăng rời đi.
Các chủ nhà không rõ nguyên do, nhưng những vật tư dư thừa này không cần thì uổng phí, nhao nhao lấy về phun ở các góc trong nhà, ngăn chặn các loại khe hở. Nhưng tâng 23 - 26 ban đầu đã bị gián chiếm lĩnh làm sào huyệt, các chủ nhà căn bản không dám trở về, chỉ có thể trốn ở trong hành lang, kéo rèm làm nơi trú ẩn ngắn ngủi.
Vốn bọn họ cho rằng trải qua ngày đầu tiên bây côn trùng bùng nổ, những con côn trùng này nhất định sẽ leo lên dày đặc, ở hành lang khẳng định không an toàn.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới chính là, ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy con gián chuột từ khe tường, trong đường ống chui ra, phàn lớn côn trùng này đột nhiên giống như biến mất.
"Chắc là trốn ở góc nào đó, đêm qua trong nhà tôi cũng có rất nhiều côn trùng, rết, rùa, gián, bò cạp, rất nhiều." Cố Dực nói.
Nhưng Tống Đại vẫn bảo trì cảnh giác như cũ, cô không tin nhiều côn trùng đột nhiên bộc phát như vậy sẽ biến mất trong một đêm, tuy rằng hiện tại mưa giảm nhỏ, giông bão cũng không còn, nhưng nước đọng vẫn không giảm bớt, bao phủ ở độ cao tầng 21.
"Này, cô ghé vào cửa sổ làm gì?" Tống Đại bị người từ phía sau vỗ vỗ, cô quay đầu nhìn, là Cố Dực.
"Trốn ở chỗ nào rồi?" Tống Đại đứng ở ngoài cửa, nhìn ống nước ngoài cửa sổ xuất thần.
Nước đọng sâu như vậy, khu dân cư chính là nơi tránh nạn tốt nhất cho những con côn trùng này, chúng chắc chắn sẽ không đi ra ngoài, mà là trốn ở nơi nào đó.
"Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ những con côn trùng này đi đâu."
Tuy rằng không rõ nguyên nhân đám côn trùng này đột nhiên biến mất, nhưng đây chung quy là một chuyện tốt, tất cả mọi người chúc mừng, cho rằng trùng triều chỉ xuất hiện ngắn ngủi, vê sau sẽ không đến nữa. "Như vậy à." Cố Dực nhỏ giọng, giọng nói có hơi tiếc nuối: "Tôi nghe nói tối qua nhiều côn trùng, có thể chật ních hai phòng ngủ một phòng khách."
Cố Dực gãi gãi đầu, có hơi kiêu ngạo: "Sợ gì, tôi là đàn ông mà... Nếu trong nhà cô có côn trùng, gọi tôi tới tôi giúp cô giết, không cần thù lao."
Tống Đại cảm ơn ý tốt của anh ta: "Phòng hộ trong nhà tôi làm rất tốt, đến bây giờ ngay cả một con côn trùng cũng không có."
"Cậu không sợ sao?" Cô hỏi.
Không tốt!
"Vừa rồi lúc nhận vật tư, người xếp hàng nói." Cố Dực nói.
Tống Đại nhíu nhíu mày, lúc ấy toàn bộ lực chú ý của cô đều bị Tạ Vi hấp dẫn đi, những người khác cô nói không nghe thấy, hơn nữa hiện tại hồi tưởng lại, tựa như hôm nay người nhận vật tư cũng ít hơn lần trước.
Tống Đại nhướng mày: "Cậu rõ ràng như vậy?"
Tống Đại sốt ruột chạy lên tâng cao nhất.
"Tống Đại cô đi đâu? Chờ tôi!" Cố Dực cầm lấy áo mưa treo trên tay nắm cửa đuổi theo, theo Tống Đại chạy lên tâng cao nhất.
Trực thăng đã đi rồi, vật tư cũng nhận xong, hiện tại tầng cao nhất không còn một người, lúc ấy quân nhân rút lui rất sốt ruột, thậm chí ngay cả sổ đăng ký cũng không cầm đi.
Cố Dực giơ áo mưa lên thật cao, che ở đỉnh đầu Tống Đại giúp cô tránh mưa: "Đang yên đang lành tới nơi này làm gì? Cuốn sổ này không phải...
"Đúng vậy, là những người sống sót trong khu dân cư được quân nhân đăng ký để thuận tiện cho việc quản lý thực phẩm thống kê, mỗi hộ gia đình hiện có mấy người, giới tính, tuổi tác, số chứng minh thư rõ ràng."
Sổ đăng ký có màng nhựa bảo vệ, nên không bị mưa làm ướt. Tống Đại lật xem từng trang từng trang, mỗi lần phát vật tư đều là dựa theo đầu người, ai nhận sẽ đánh dấu ở phía sau, phòng ngừa có người nhận bừa, nhận nhiều.
Những ngày này các chủ nhà đều trông cậy vào chính phủ cứu trợ để sống, sẽ không có người không đến nhận vật tư, cho nên trên sổ dày đặc chữ viết. So sánh như vậy, chỗ trống phía sau tên chủ nhà 2306. trở nên có vẻ vô cùng đột ngột.
"2306 thế mà không có tới nhận vật tư?" Cố Dực theo Tống Đại đầu ngón tay di động, chú ý tới chỗ dị thường này.
Tống Đại khép quyển sổ lại: "Đi!"
Bọn họ cùng nhau đi xuống lầu, đi ngang qua rất nhiêu chủ nhà tạm thời ở cầu thang, từ tầng 26 trở lên cơ bản không có côn trùng gì, nhưng càng đi xuống, cách mặt nước đọng càng gần, lại càng có thể cảm nhận được cảm giác ẩm ướt đập vào mặt, tâm mắt cũng càng ngày càng âm u.
Cô mở đèn pin, chiếu lên đỉnh đầu, phía trên là mạng nhện dày đặc, gián nhanh chóng bò qua mu bàn chân cô, trong góc còn có một con chuột lớn, đang đưa lưng về phía cô gặm nhấm cái gì đó, phát ra âm thanh xèo xèo.
Cố Dực cảm giác lông gáy trên cánh tay dựng ngược, theo bản năng nhích lại gân Tống Đại.
Cố Dực khó hiểu: "Chúng ta vất vả lắm mới tới 2306. gì cũng không làm liền đi?"
"Tôi đương nhiên không sợ côn trùng... Chỉ là tôi luôn cảm thấy nơi này âm u." Cố Dực chột dạ nói: "Cô không ngửi thấy nơi này có mùi lạ sao?"
"Gián ở đây cũng nhiều quá." Cố Dực giậm chân, run rẩy con gián nhỏ sắp bò lên ống quần, đang muốn gõ cửa, lại bị Tống Đại giữ chặt.
"Ngửi được." Tống Đại đứng ở trước cửa 2306. nhìn con gián nhỏ to bằng ngón cái không ngừng chui ra từ khe cửa: "Mùi kì quái chính là từ nơi này toát ra."
Mùi tanh, hơi ẩm, còn có một mùi hôi thối khó có thể hình dung phiêu tán ở trong hành lang.
"Không cần, trở vê đi." Tống Đại thanh âm tỉnh táo.
Tống Đại nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: "Cậu không phải không sợ côn trùng sao?"
Cố Dực mở to hai mắt.
"Cái gì?" Cố Dực không thể tin được.
Tống Đại lấy ra đao từ trong quần áo, cổ tay dùng sức, mũi đao hiện ra sương lạnh rồi quăng ra ngoài, hung hăng đ.â.m vào trên người con chuột mập mạp trong góc kia, sau khi con chuột kêu thảm một tiếng liên cứng ngắc bất động.
"Không cần phải làm gì nữa." Tống Đại nói: "Cả nhà 2306 đã chất."
"Những con gián, chuột này còn có thể ăn người sống?"
"... OQel" Cố Dực che miệng thiếu chút nữa phun ra.
"Xem ra không phải những con côn trùng này đột nhiên biến mất, mà là những con côn trùng này xem 2306 làm lương thực để ăn, chúng nó hiện tại khẳng định đều chen chúc ở trong phòng 2306. gặm nhấm t.h.i t.h.ể của bọn họ."
Tống Đại trực tiếp rút đao rạch bụng con chuột lớn, từ trong dạ dày nó lấy ra một đoạn ngón út nhân loại sắp tiêu hóa xong.
"Đương nhiên, cho dù không phải vào lúc đói điên này mà là thời kỳ bình thường, chỉ cần cậu bảo trì tư thế bất động lâu, gián sẽ có xác suất đến ăn thịt của cậu, chúng nó vốn cái gì cũng ăn." Tống Đại nhìn cửa 2306. vẻ mặt ngưng trọng: "Chỉ là không biết thế này có đủ lấp đầy bụng chúng nó hay không, nếu như không đủ, chúng nó rất có thể sẽ lại công kích người.
Ôn Cảng Sinh và Ôn Tiểu Tự xếp hàng trong đội ngũ, nhìn hết cảnh tượng vừa rồi vào đáy mắt.
Anh ta khom lưng, bờ vai rộng lớn tựa như có thể giấu Ôn Tiểu Tự nhỏ nhắn trong bóng tối, giọng nói trâm thấp: "Tiểu Tự, sau này em ngàn vạn lần đừng trở nên giống cô ta."
Ôn Tiểu Tự trừng mắt nhìn Ôn Cảng Sinh: "Anh, bây giờ anh mắng chửi người càng ngày càng cao cấp."
Quân nhân còn đang lần lượt phát vật tư, đột nhiên trực thăng tựa như tiếp thu được tín hiệu gì, ngay cả vật tư chưa phát xong cũng mặc kệ, trực tiếp lên trực thăng rời đi.
Các chủ nhà không rõ nguyên do, nhưng những vật tư dư thừa này không cần thì uổng phí, nhao nhao lấy về phun ở các góc trong nhà, ngăn chặn các loại khe hở. Nhưng tâng 23 - 26 ban đầu đã bị gián chiếm lĩnh làm sào huyệt, các chủ nhà căn bản không dám trở về, chỉ có thể trốn ở trong hành lang, kéo rèm làm nơi trú ẩn ngắn ngủi.
Vốn bọn họ cho rằng trải qua ngày đầu tiên bây côn trùng bùng nổ, những con côn trùng này nhất định sẽ leo lên dày đặc, ở hành lang khẳng định không an toàn.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới chính là, ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy con gián chuột từ khe tường, trong đường ống chui ra, phàn lớn côn trùng này đột nhiên giống như biến mất.
"Chắc là trốn ở góc nào đó, đêm qua trong nhà tôi cũng có rất nhiều côn trùng, rết, rùa, gián, bò cạp, rất nhiều." Cố Dực nói.
Nhưng Tống Đại vẫn bảo trì cảnh giác như cũ, cô không tin nhiều côn trùng đột nhiên bộc phát như vậy sẽ biến mất trong một đêm, tuy rằng hiện tại mưa giảm nhỏ, giông bão cũng không còn, nhưng nước đọng vẫn không giảm bớt, bao phủ ở độ cao tầng 21.
"Này, cô ghé vào cửa sổ làm gì?" Tống Đại bị người từ phía sau vỗ vỗ, cô quay đầu nhìn, là Cố Dực.
"Trốn ở chỗ nào rồi?" Tống Đại đứng ở ngoài cửa, nhìn ống nước ngoài cửa sổ xuất thần.
Nước đọng sâu như vậy, khu dân cư chính là nơi tránh nạn tốt nhất cho những con côn trùng này, chúng chắc chắn sẽ không đi ra ngoài, mà là trốn ở nơi nào đó.
"Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ những con côn trùng này đi đâu."
Tuy rằng không rõ nguyên nhân đám côn trùng này đột nhiên biến mất, nhưng đây chung quy là một chuyện tốt, tất cả mọi người chúc mừng, cho rằng trùng triều chỉ xuất hiện ngắn ngủi, vê sau sẽ không đến nữa. "Như vậy à." Cố Dực nhỏ giọng, giọng nói có hơi tiếc nuối: "Tôi nghe nói tối qua nhiều côn trùng, có thể chật ních hai phòng ngủ một phòng khách."
Cố Dực gãi gãi đầu, có hơi kiêu ngạo: "Sợ gì, tôi là đàn ông mà... Nếu trong nhà cô có côn trùng, gọi tôi tới tôi giúp cô giết, không cần thù lao."
Tống Đại cảm ơn ý tốt của anh ta: "Phòng hộ trong nhà tôi làm rất tốt, đến bây giờ ngay cả một con côn trùng cũng không có."
"Cậu không sợ sao?" Cô hỏi.
Không tốt!
"Vừa rồi lúc nhận vật tư, người xếp hàng nói." Cố Dực nói.
Tống Đại nhíu nhíu mày, lúc ấy toàn bộ lực chú ý của cô đều bị Tạ Vi hấp dẫn đi, những người khác cô nói không nghe thấy, hơn nữa hiện tại hồi tưởng lại, tựa như hôm nay người nhận vật tư cũng ít hơn lần trước.
Tống Đại nhướng mày: "Cậu rõ ràng như vậy?"
Tống Đại sốt ruột chạy lên tâng cao nhất.
"Tống Đại cô đi đâu? Chờ tôi!" Cố Dực cầm lấy áo mưa treo trên tay nắm cửa đuổi theo, theo Tống Đại chạy lên tâng cao nhất.
Trực thăng đã đi rồi, vật tư cũng nhận xong, hiện tại tầng cao nhất không còn một người, lúc ấy quân nhân rút lui rất sốt ruột, thậm chí ngay cả sổ đăng ký cũng không cầm đi.
Cố Dực giơ áo mưa lên thật cao, che ở đỉnh đầu Tống Đại giúp cô tránh mưa: "Đang yên đang lành tới nơi này làm gì? Cuốn sổ này không phải...
"Đúng vậy, là những người sống sót trong khu dân cư được quân nhân đăng ký để thuận tiện cho việc quản lý thực phẩm thống kê, mỗi hộ gia đình hiện có mấy người, giới tính, tuổi tác, số chứng minh thư rõ ràng."
Sổ đăng ký có màng nhựa bảo vệ, nên không bị mưa làm ướt. Tống Đại lật xem từng trang từng trang, mỗi lần phát vật tư đều là dựa theo đầu người, ai nhận sẽ đánh dấu ở phía sau, phòng ngừa có người nhận bừa, nhận nhiều.
Những ngày này các chủ nhà đều trông cậy vào chính phủ cứu trợ để sống, sẽ không có người không đến nhận vật tư, cho nên trên sổ dày đặc chữ viết. So sánh như vậy, chỗ trống phía sau tên chủ nhà 2306. trở nên có vẻ vô cùng đột ngột.
"2306 thế mà không có tới nhận vật tư?" Cố Dực theo Tống Đại đầu ngón tay di động, chú ý tới chỗ dị thường này.
Tống Đại khép quyển sổ lại: "Đi!"
Bọn họ cùng nhau đi xuống lầu, đi ngang qua rất nhiêu chủ nhà tạm thời ở cầu thang, từ tầng 26 trở lên cơ bản không có côn trùng gì, nhưng càng đi xuống, cách mặt nước đọng càng gần, lại càng có thể cảm nhận được cảm giác ẩm ướt đập vào mặt, tâm mắt cũng càng ngày càng âm u.
Cô mở đèn pin, chiếu lên đỉnh đầu, phía trên là mạng nhện dày đặc, gián nhanh chóng bò qua mu bàn chân cô, trong góc còn có một con chuột lớn, đang đưa lưng về phía cô gặm nhấm cái gì đó, phát ra âm thanh xèo xèo.
Cố Dực cảm giác lông gáy trên cánh tay dựng ngược, theo bản năng nhích lại gân Tống Đại.
Cố Dực khó hiểu: "Chúng ta vất vả lắm mới tới 2306. gì cũng không làm liền đi?"
"Tôi đương nhiên không sợ côn trùng... Chỉ là tôi luôn cảm thấy nơi này âm u." Cố Dực chột dạ nói: "Cô không ngửi thấy nơi này có mùi lạ sao?"
"Gián ở đây cũng nhiều quá." Cố Dực giậm chân, run rẩy con gián nhỏ sắp bò lên ống quần, đang muốn gõ cửa, lại bị Tống Đại giữ chặt.
"Ngửi được." Tống Đại đứng ở trước cửa 2306. nhìn con gián nhỏ to bằng ngón cái không ngừng chui ra từ khe cửa: "Mùi kì quái chính là từ nơi này toát ra."
Mùi tanh, hơi ẩm, còn có một mùi hôi thối khó có thể hình dung phiêu tán ở trong hành lang.
"Không cần, trở vê đi." Tống Đại thanh âm tỉnh táo.
Tống Đại nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: "Cậu không phải không sợ côn trùng sao?"
Cố Dực mở to hai mắt.
"Cái gì?" Cố Dực không thể tin được.
Tống Đại lấy ra đao từ trong quần áo, cổ tay dùng sức, mũi đao hiện ra sương lạnh rồi quăng ra ngoài, hung hăng đ.â.m vào trên người con chuột mập mạp trong góc kia, sau khi con chuột kêu thảm một tiếng liên cứng ngắc bất động.
"Không cần phải làm gì nữa." Tống Đại nói: "Cả nhà 2306 đã chất."
"Những con gián, chuột này còn có thể ăn người sống?"
"... OQel" Cố Dực che miệng thiếu chút nữa phun ra.
"Xem ra không phải những con côn trùng này đột nhiên biến mất, mà là những con côn trùng này xem 2306 làm lương thực để ăn, chúng nó hiện tại khẳng định đều chen chúc ở trong phòng 2306. gặm nhấm t.h.i t.h.ể của bọn họ."
Tống Đại trực tiếp rút đao rạch bụng con chuột lớn, từ trong dạ dày nó lấy ra một đoạn ngón út nhân loại sắp tiêu hóa xong.
"Đương nhiên, cho dù không phải vào lúc đói điên này mà là thời kỳ bình thường, chỉ cần cậu bảo trì tư thế bất động lâu, gián sẽ có xác suất đến ăn thịt của cậu, chúng nó vốn cái gì cũng ăn." Tống Đại nhìn cửa 2306. vẻ mặt ngưng trọng: "Chỉ là không biết thế này có đủ lấp đầy bụng chúng nó hay không, nếu như không đủ, chúng nó rất có thể sẽ lại công kích người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.