Chương 2
Nhu Nhu A
08/11/2021
Thần kinh bị căng chặt trong thời gian dài, bỗng nhiên được thả lỏng không chút phòng bị nào, ngược lại lộ ra một chút không chân thật.
Quý Trà đứng trước gương bắt đầu cởi quần áo, cậu có một thân hình mảnh khảnh, trên bụng nhỏ mơ hồ có thể thấy được cơ bụng, trên da không xuất hiện những vết thương chồng chất, da thịt cũng vì không phải trải qua lao động vất vả mà trở nên trắng nõn. Ngay lúc này thần sắc cậu lộ trong gương cũng đều là kinh ngạc mà không phải là thần sắc mệt mỏi do tháng năm để lại.
Nếu không phải mạt thế xuất hiện, Quý Trà chỉ là một thanh niên bình thường hao phí nhiều năm tuổi trẻ của bản thân.
Chính là nếu 10 năm đó chỉ là một cơn ác mộng dài, trong mơ nhiều chi tiết vì sao rõ ràng như vậy? Cái cảm giác khuất tùng dưới áp lực của sinh tồn, thật sự vô cùng tuyệt vọng và thống khổ, chết với sống như một cái gì đó xa vời, cơ hồ như muốn rút cạn sinh mệnh của một người trong chớp mắt.
5 năm sau mạt thế, cậu cùng Vương Cần Học đi lang bạt khắp nơi, rất nhiều lần hơi kém một chút là chết rồi. Nền văn minh hiện đại gần như biến mất trong 1 khoảnh khắc, pháp tắc đạo đức, sự bình đẳng được mọi người cố gắng thành lập và giữ gìn hàng trăm năm cũng biến mất ngay lập tức. Chỉ cần sức chiến đấu cường, thì trong tay cầm quyền lợi, việc biến người già và trẻ em thành nô lệ, cường đoạt nữ nhân hay nam nhân, đủ mọi loại ghê tởm cũng nhìn mãi thành quen. Trong nước chỉ còn lại vài căn cứ lớn duy trì pháp tắc, còn các tiểu căn cứ, cứ hợp rồi lại tán có ở khắp nơi có chút năng lực thì đều dựa theo ý lãnh đạo, từ một thành phố tự chủ thoái hóa thành xã hội nô lệ, xã hội phong kiến không đợi.
Mỗi người vì sinh tồn mà đánh mất đi những điều quan trọng.
Đến năm thứ sáu, hai người Qúy Trà rốt cuộc cũng về quê của Qúy Trà, ở trong thành phố S tìm được chỗ đặt chân trong một đại căn cứ. Nơi này trước mạt thế là chỗ quân đội đóng quân, hậu kỳ tuy rằng trải qua một đoạn thời gian lãng phí, nhưng tóm lại so với trật tự những chỗ khác tốt hơn rất nhiều. Ít nhất ở chỗ này, không được tùy tiện giết người, nữ giới cũng còn lại tôn nghiêm.
Hai người được phân đến nơi gieo trồng của căn cứ, được phân đến nơi này cũng xem như rất may mắn, bọn cậu ở chỗ này không có nguy hiểm gì, mỗi ngày còn có đồ ăn có thể lấp lửng bụng.
Quý Trà từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo thun tùy ý mặc vào, đi đến bàn cầm lấy ví tiền ra, mở ra bên trong còn mấy tờ 100 tệ.
Nghỉ hè đã bắt đầu rồi, trong trường học trừ nghiên cứu sinh thì cũng chẳng còn mấy người.
Dưới sảnh ktx dì quản lí đang ôm điện thoại xem phim, khóe mắt thoáng nhìn Quý Trà từ trên xuống dưới, vội vàng ấn tạm dừng, nói với cậu, “Quý Trà, không phải hôm nay đi thực tập sao? Như thế nào còn chưa có đi, ngày mai phải đi có biết hay không? Không xin được cũng không thể ở đây, nhà trường kiểm tra mà thấy sẽ khiển trách ta đó.”
“Vâng ạ.” Nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, Quý Trà còn có chút thực không chân thật cùng hoảng hốt. Đối với dì quản lí, cậu vẫn như bình thường cùng lắm giống ngủ nướng lâu xong giờ xuống lầu, nhưng đối với Qúy Trà mà nói, như đã cách xa nhau 10 năm vậy.
“Ngươi có phải sinh bênh hay không, sắc mặt trắng như vậy?” Dì quản lí khom lưng xuống dưới bàn lấy ra nửa quả dưa hấu, không chút quan tâm nói, “Sinh bệnh thì nhất định phải đi bệnh viện nha.”
Rồi cầm điện thoại lên chạm nhẹ vào màn hình, bộ phim vừa xem dở lại tiếp tục phát lên, nam nữ ân ái hôn nhau một cái lại bình thường như ban ngày.
Quý Trà bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi sảnh ktx, bên ngoài ánh nắng chói chang, vừa hay đang là thời điểm nóng nhất trong ngày, thỉnh thoảng có vài người đi trên đường, bước chân đều rất vội vàng.
Năm phút sau, tại siêu thị trường học.
Quý Trà đứng nhìn kệ hàng trước mặt, tuy rằng trong tay cầm tiền, nhưng bản thân có chút không biết làm sao.
Quá nhiều đồ ăn, đồ ăn vặt trước mắt, nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau.
Cậu theo bản năng phòng bị chung quanh thấy mấy người bạn cùng trường đã gặp qua mấy lần, từ lúc tỉnh lại đến nay cảm giác hoảng hốt trong cậu cuối cùng cũng tan đi, dạ dày trống không, nhưng cảm giác đói khát kia là từ não truyền đến chứ không phải dạ dày.
Tùy ý chọn vài thứ trên giá, không có người tranh đoạt đã quá mức xa xăm. Quý Trà cầm lấy một cái giỏ mua sắm, rất khó để lập tức quên thói quen cũ, trong đầu cậu cơ hồ không mang bất kỳ ý định lựa chọn nào mà cứ gặp là nhét vào giỏ.
Người bên cạnh thấy bộ dạng của cậu, cảm thấy hơi kỳ quái, hai nữ sinh tranh sang một bên hạ thấp giọng khẽ nói, “Người kia không phải Qúy Trà của khoa tiếng Trung sao?”
“Cậu ta mua nhiều đồ ăn như vậy để làm cái gì……?”
Cảm giác đột nhiên trở nên…… Thần kinh.
Sự chú ý của Quý Trà không đặt lên người hai cô nàng, mà là chiếc tivi to được treo trên cao ngay trung tâm siêu thị, nó đang phát tin tức xã hội, hình ảnh mẹ chồng nàng dâu tranh chấp vừa chuyển, MC dùng ngôn từ bức xúc để nói về hành động của bọn săn trộm càng ngày càng kịch liệt, mấy chục xác động vật quý hiếm được phát hiện.
Màn hình chiếu lên hình ảnh những cái xác bị chia năm sẻ bảy đang trong quá trình phân hủy, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
“Ai, thật đáng thương a, chết cả nhà tên săn trộm!” Bên cạnh có người đang nhỏ giọng chửi, ngữ khí mang đầy oán giận.
Mắt Quý Trà lại bởi vậy mà rơi nước mắt.
Nói hình vi săn trộm chỉ là giả, đây chẳng qua là điềm báo trước mạt thế mà hội. Nhưng có thể làm gì đây? Mạt thế là điều mà không thể tránh. Ít nhất ngay lúc Quý Trà trọng sinh, virus cũng đã sớm thông qua không khí ẩn núp tiến vào cơ thể người cùng động vật không biết bao lâu, chỉ chờ tích lũy đến lúc nhất định trên bùng nổ trên diện rộng tạo thành thế cục phòng bị.
Quý Trà tuy rằng không biết vì sao bản thân quay lại thời điểm hiện tại, nhưng mạt thế quả nhiên vẫn tới.
Mười phút sau ở quầy thu ngân, dưới cái nhìn kinh dị của thu ngân Qúy Trà xách bốn bịch đồ ăn lớn như muốn toác ra, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi siêu thị.
Quý Trà vừa đi vừa ăn mấy miếng nhỏ, cậu đã không thể chờ kịp để quay lại phòng ngủ nữa rồi. Bởi vì ở mạt thế dưỡng thành thói quen, không dám ở trước mặt nhiều người ăn cơm. Vì thế cậu đi liền một mạch đi ra khu đất trống ở sau tòa nhà âm nhạc.
Cậu vừa đi vừa suy nghĩ làm thế nào để tận dụng tốt thời gian yên bình hai tháng này, Qúy Trà không muốn sống mệt như đời trước, ít nhất cũng phải tìm được một chỗ ở an toàn, bảo đảm bụng mình sẽ không bị đói.
Hai mong muốn này trước mạt thế thoạt nhìn rất đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng sau mạt thế, lại là ước mơ xa vời của đa số mọi người.
Tòa nhà âm nhạc đã hai ngày không có người đến, ngày thường nếu không có biểu diễn thì chẳng ai đến nơi này, rất phù hợp với việc muốn tìm một nơi an toàn của Qúy Trà.
Sau mạt thế, chỉ cần không phải là đồ ăn hỏng thì liền có thể là một món không tồi, nếu hơn nữa là thực phẩm được chế biến có cả muối, kia quả thực như ăn bữa cơm tất niên vậy. Món đồ ăn cậu đang cầm trong tay, trải qua tẩm ướp bằng gia vị, ăn một miếng cơ hồ như muốn nuốt cả đầu lưỡi!
Quý Trà ăn hai miếng, thiếu chút nữa là khóc ra.
Từ xa nhìn đến, một người ngồi bên trong một đống đồ ăn vặt, trong miệng đang ngậm một miếng mì tôm vừa ngậm vừa ôm mặt khóc, vô luận là nam nữ già trẻ, xấu đẹp béo gầy thấy hình ảnh này đều thấy kỳ lạ.
Điện thoại của Quý Trà đột nhiên rung hai tiếng, có tin nhắn tới, nhưng lại không khiến cậu ngay lập tức chú ý.
“Trở về lúc này là vì muốn nhìn tiểu tử kia sao?” Một giọng nam bỗng nhiên vang tới, mang theo một chút ngữ khí lưu manh. Từ thanh âm phát ra có tể đoán ra rằng, hẳn là đang ở chỗ chuẩn bị ngoặt sang đường nhỏ. Không biết là ai mà lại đi đến chỗ hẻo lánh như này.
Quý Trà nhéo mặt một cái rồi dứt khoát mặt chạy đi chỗ khác, tự giác tìm một chỗ thích hợp với thân thể ngồi xuống rồi làm một tư thế phòng ngự. Thói quen nhiều năm không thể trong thời gian ngắn đổi được.
Một giọng nam khác lại vang lên, mang theo điểm bất đắc dĩ cùng đáng tiếc, những cũng không thể che giấu được thanh âm trầm thấp dễ nghe, “Vốn là tính toán như vậy, cũng tưởng rằng hôm nay có thể gặp mặt một lần, ai biết em ấy muốn đi thực tập.”. truyện ngôn tình
“Tiền đồ,” giọng điệu khinh bỉ của người kia lại vang lên, “Âm thầm như thế, nhưng người ta cũng không biết cậu là ai, nếu 2 năm trước cậu nghe theo lời tôi nói, thì đã trực tiếp đem người ta về nhà ngủ rồi, bây giờ có khi có thể ra nước ngoài đăng kí kết hôn rồi.”
Quý Trà vô tâm nghe nội dung trò chuyện hai người bọn họ, chỉ là không ngừng theo bước chân đến gần của hai người bọn họ cậu lại thêm co rụt cổ vào trong góc, theo động tác lúc này cậu mới để ý đến điện thoại mình đang sáng đèn, vì thế nhanh chóng thò người ra cầm điện thoại vào trong tay.
Cùng lúc đó, hai người đang đi trên đường cũng dừng chân bên cạnh cậu, thật sự rất khó để không chú ý đến trên sân cỏ nhỏ hẹp có 4 túi mua hàng to cùng với đôi mắt hồng hồng của Quý Trà.
Hai người nói chuyện vừa nãy có một người nhuộn tóc màu vàng, bởi vì làn da trắng muốt mà nhìn qua trông giống người nước ngoài. Một người còn lại dáng người cao gầy, quần áo đoan chính, thời tiết nóng như vậy cũng vẫn đóng cúc cao nhất, mơ hồ che đậy yết hầu gợi cảm. Tóc hắn màu đen thuần, đôi mắt thâm thúy mũi cao thẳng, khóe miệng hơi hơi nhếch, nhưng rất khó che giấu đi ánh mắt chợt lóe khi thấy thân ảnh Qúy Trà.
Kỳ thật nhìn bề ngoài, đã có thể phân biệt hai người vừa nói chuyện lúc nãy.
“Ai u ta đi,” Hoàng Mao so với Quý Trà càng kinh ngạc, lùi lại một bước lớn nhưng lại đột nhiên tiến lên mang theo thần sắc vui sướng nhướng mày nhìn nam nhân áo sơ mi, “Nói duyên phận? Chính là đây là a!”
Nam nhân áo sơmi nghiêng đầu cho Hoàng Mao một ánh mắt cảnh, “Câm miệng.”Nhưng khi nói chuyện, cái tay đặt ở túi quần của hắn lại mơ hồ bởi vì kích động mà run rẩy.
“Bạn học, cậu.” Hắn mở miệng, yết hầu có chút khô khốc, thấy Quý Trà thực phòng bị mà lùi lại, nam nhân áo sơmi dừng lại động tác muốn nâng cậu lên, ánh mắt nhìn xuống chiếc điện thoại đang cầm trong tay của Qúy Trà, sau đó lại nhìn đến khóe mắt đỏ bừng của cậu, suy nghĩ vừa chuyển, tâm tình đang tốt lại đi xuống.
Quý Trà thấy hắn cả người phát ra cảm giác áp bách làm cho cậu không thoải mái, hoang mang rối loạn nhặt nửa gói mì lên, lắp bắp nói một câu, “Tôi, tôi đi trước.” Sau đó xoay người bò dậy, nhanh chân chạy về hướng ktx.
Hoàng Mao sửng sốt, sau đó nhìn bóng dáng Quý Trà nhịn không được cười ha ha. Hắn xoay người vỗ vỗ bả vai nam nhân áo sơmi cảm khái nói, “Thao, ta như thế nào không biết cậu ta nguyên lai là một kẻ ngốc a? Lương Cẩm Thành, ánh mắt ngươi …… Một lời khó nói hết a.”
Lương Cẩm Thành hất bay hắn tay, không nói một lời khom lưng tiến lên đem mấy cái túi Quý Trà lưu lại nhặt lên, đuổi theo Quý Trà bước đến ktx nam.
Bên kia.
Quý Trà thở hổn hển chạy vào trong ktx, trong lòng dâng lên một chút cổ quái không nói lên lời, thẳng đến khi lần nữa trở lại phòng đem phòng ngủ khóa chặt, cậu lúc này mới hơi yên tâm.
Cùng là lúc này, Quý Trà mới cúi đầu nhìn màn hình di động hiện tien nhắn nhắc nhở.
Là một dãy số lạ, nội dung cũng chỉ có ngắn ngủn mấy chữ, “Thật muốn hôn ngươi.”
Gửi sai rồi đi? Quý Trà mặt vô biểu tình tắt giao diện nhắn tin đi.
Mạt thế còn có hai tháng, Hôn hôn hôn, hôn chết ngươi!
Quý Trà đứng trước gương bắt đầu cởi quần áo, cậu có một thân hình mảnh khảnh, trên bụng nhỏ mơ hồ có thể thấy được cơ bụng, trên da không xuất hiện những vết thương chồng chất, da thịt cũng vì không phải trải qua lao động vất vả mà trở nên trắng nõn. Ngay lúc này thần sắc cậu lộ trong gương cũng đều là kinh ngạc mà không phải là thần sắc mệt mỏi do tháng năm để lại.
Nếu không phải mạt thế xuất hiện, Quý Trà chỉ là một thanh niên bình thường hao phí nhiều năm tuổi trẻ của bản thân.
Chính là nếu 10 năm đó chỉ là một cơn ác mộng dài, trong mơ nhiều chi tiết vì sao rõ ràng như vậy? Cái cảm giác khuất tùng dưới áp lực của sinh tồn, thật sự vô cùng tuyệt vọng và thống khổ, chết với sống như một cái gì đó xa vời, cơ hồ như muốn rút cạn sinh mệnh của một người trong chớp mắt.
5 năm sau mạt thế, cậu cùng Vương Cần Học đi lang bạt khắp nơi, rất nhiều lần hơi kém một chút là chết rồi. Nền văn minh hiện đại gần như biến mất trong 1 khoảnh khắc, pháp tắc đạo đức, sự bình đẳng được mọi người cố gắng thành lập và giữ gìn hàng trăm năm cũng biến mất ngay lập tức. Chỉ cần sức chiến đấu cường, thì trong tay cầm quyền lợi, việc biến người già và trẻ em thành nô lệ, cường đoạt nữ nhân hay nam nhân, đủ mọi loại ghê tởm cũng nhìn mãi thành quen. Trong nước chỉ còn lại vài căn cứ lớn duy trì pháp tắc, còn các tiểu căn cứ, cứ hợp rồi lại tán có ở khắp nơi có chút năng lực thì đều dựa theo ý lãnh đạo, từ một thành phố tự chủ thoái hóa thành xã hội nô lệ, xã hội phong kiến không đợi.
Mỗi người vì sinh tồn mà đánh mất đi những điều quan trọng.
Đến năm thứ sáu, hai người Qúy Trà rốt cuộc cũng về quê của Qúy Trà, ở trong thành phố S tìm được chỗ đặt chân trong một đại căn cứ. Nơi này trước mạt thế là chỗ quân đội đóng quân, hậu kỳ tuy rằng trải qua một đoạn thời gian lãng phí, nhưng tóm lại so với trật tự những chỗ khác tốt hơn rất nhiều. Ít nhất ở chỗ này, không được tùy tiện giết người, nữ giới cũng còn lại tôn nghiêm.
Hai người được phân đến nơi gieo trồng của căn cứ, được phân đến nơi này cũng xem như rất may mắn, bọn cậu ở chỗ này không có nguy hiểm gì, mỗi ngày còn có đồ ăn có thể lấp lửng bụng.
Quý Trà từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo thun tùy ý mặc vào, đi đến bàn cầm lấy ví tiền ra, mở ra bên trong còn mấy tờ 100 tệ.
Nghỉ hè đã bắt đầu rồi, trong trường học trừ nghiên cứu sinh thì cũng chẳng còn mấy người.
Dưới sảnh ktx dì quản lí đang ôm điện thoại xem phim, khóe mắt thoáng nhìn Quý Trà từ trên xuống dưới, vội vàng ấn tạm dừng, nói với cậu, “Quý Trà, không phải hôm nay đi thực tập sao? Như thế nào còn chưa có đi, ngày mai phải đi có biết hay không? Không xin được cũng không thể ở đây, nhà trường kiểm tra mà thấy sẽ khiển trách ta đó.”
“Vâng ạ.” Nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, Quý Trà còn có chút thực không chân thật cùng hoảng hốt. Đối với dì quản lí, cậu vẫn như bình thường cùng lắm giống ngủ nướng lâu xong giờ xuống lầu, nhưng đối với Qúy Trà mà nói, như đã cách xa nhau 10 năm vậy.
“Ngươi có phải sinh bênh hay không, sắc mặt trắng như vậy?” Dì quản lí khom lưng xuống dưới bàn lấy ra nửa quả dưa hấu, không chút quan tâm nói, “Sinh bệnh thì nhất định phải đi bệnh viện nha.”
Rồi cầm điện thoại lên chạm nhẹ vào màn hình, bộ phim vừa xem dở lại tiếp tục phát lên, nam nữ ân ái hôn nhau một cái lại bình thường như ban ngày.
Quý Trà bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi sảnh ktx, bên ngoài ánh nắng chói chang, vừa hay đang là thời điểm nóng nhất trong ngày, thỉnh thoảng có vài người đi trên đường, bước chân đều rất vội vàng.
Năm phút sau, tại siêu thị trường học.
Quý Trà đứng nhìn kệ hàng trước mặt, tuy rằng trong tay cầm tiền, nhưng bản thân có chút không biết làm sao.
Quá nhiều đồ ăn, đồ ăn vặt trước mắt, nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau.
Cậu theo bản năng phòng bị chung quanh thấy mấy người bạn cùng trường đã gặp qua mấy lần, từ lúc tỉnh lại đến nay cảm giác hoảng hốt trong cậu cuối cùng cũng tan đi, dạ dày trống không, nhưng cảm giác đói khát kia là từ não truyền đến chứ không phải dạ dày.
Tùy ý chọn vài thứ trên giá, không có người tranh đoạt đã quá mức xa xăm. Quý Trà cầm lấy một cái giỏ mua sắm, rất khó để lập tức quên thói quen cũ, trong đầu cậu cơ hồ không mang bất kỳ ý định lựa chọn nào mà cứ gặp là nhét vào giỏ.
Người bên cạnh thấy bộ dạng của cậu, cảm thấy hơi kỳ quái, hai nữ sinh tranh sang một bên hạ thấp giọng khẽ nói, “Người kia không phải Qúy Trà của khoa tiếng Trung sao?”
“Cậu ta mua nhiều đồ ăn như vậy để làm cái gì……?”
Cảm giác đột nhiên trở nên…… Thần kinh.
Sự chú ý của Quý Trà không đặt lên người hai cô nàng, mà là chiếc tivi to được treo trên cao ngay trung tâm siêu thị, nó đang phát tin tức xã hội, hình ảnh mẹ chồng nàng dâu tranh chấp vừa chuyển, MC dùng ngôn từ bức xúc để nói về hành động của bọn săn trộm càng ngày càng kịch liệt, mấy chục xác động vật quý hiếm được phát hiện.
Màn hình chiếu lên hình ảnh những cái xác bị chia năm sẻ bảy đang trong quá trình phân hủy, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
“Ai, thật đáng thương a, chết cả nhà tên săn trộm!” Bên cạnh có người đang nhỏ giọng chửi, ngữ khí mang đầy oán giận.
Mắt Quý Trà lại bởi vậy mà rơi nước mắt.
Nói hình vi săn trộm chỉ là giả, đây chẳng qua là điềm báo trước mạt thế mà hội. Nhưng có thể làm gì đây? Mạt thế là điều mà không thể tránh. Ít nhất ngay lúc Quý Trà trọng sinh, virus cũng đã sớm thông qua không khí ẩn núp tiến vào cơ thể người cùng động vật không biết bao lâu, chỉ chờ tích lũy đến lúc nhất định trên bùng nổ trên diện rộng tạo thành thế cục phòng bị.
Quý Trà tuy rằng không biết vì sao bản thân quay lại thời điểm hiện tại, nhưng mạt thế quả nhiên vẫn tới.
Mười phút sau ở quầy thu ngân, dưới cái nhìn kinh dị của thu ngân Qúy Trà xách bốn bịch đồ ăn lớn như muốn toác ra, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi siêu thị.
Quý Trà vừa đi vừa ăn mấy miếng nhỏ, cậu đã không thể chờ kịp để quay lại phòng ngủ nữa rồi. Bởi vì ở mạt thế dưỡng thành thói quen, không dám ở trước mặt nhiều người ăn cơm. Vì thế cậu đi liền một mạch đi ra khu đất trống ở sau tòa nhà âm nhạc.
Cậu vừa đi vừa suy nghĩ làm thế nào để tận dụng tốt thời gian yên bình hai tháng này, Qúy Trà không muốn sống mệt như đời trước, ít nhất cũng phải tìm được một chỗ ở an toàn, bảo đảm bụng mình sẽ không bị đói.
Hai mong muốn này trước mạt thế thoạt nhìn rất đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng sau mạt thế, lại là ước mơ xa vời của đa số mọi người.
Tòa nhà âm nhạc đã hai ngày không có người đến, ngày thường nếu không có biểu diễn thì chẳng ai đến nơi này, rất phù hợp với việc muốn tìm một nơi an toàn của Qúy Trà.
Sau mạt thế, chỉ cần không phải là đồ ăn hỏng thì liền có thể là một món không tồi, nếu hơn nữa là thực phẩm được chế biến có cả muối, kia quả thực như ăn bữa cơm tất niên vậy. Món đồ ăn cậu đang cầm trong tay, trải qua tẩm ướp bằng gia vị, ăn một miếng cơ hồ như muốn nuốt cả đầu lưỡi!
Quý Trà ăn hai miếng, thiếu chút nữa là khóc ra.
Từ xa nhìn đến, một người ngồi bên trong một đống đồ ăn vặt, trong miệng đang ngậm một miếng mì tôm vừa ngậm vừa ôm mặt khóc, vô luận là nam nữ già trẻ, xấu đẹp béo gầy thấy hình ảnh này đều thấy kỳ lạ.
Điện thoại của Quý Trà đột nhiên rung hai tiếng, có tin nhắn tới, nhưng lại không khiến cậu ngay lập tức chú ý.
“Trở về lúc này là vì muốn nhìn tiểu tử kia sao?” Một giọng nam bỗng nhiên vang tới, mang theo một chút ngữ khí lưu manh. Từ thanh âm phát ra có tể đoán ra rằng, hẳn là đang ở chỗ chuẩn bị ngoặt sang đường nhỏ. Không biết là ai mà lại đi đến chỗ hẻo lánh như này.
Quý Trà nhéo mặt một cái rồi dứt khoát mặt chạy đi chỗ khác, tự giác tìm một chỗ thích hợp với thân thể ngồi xuống rồi làm một tư thế phòng ngự. Thói quen nhiều năm không thể trong thời gian ngắn đổi được.
Một giọng nam khác lại vang lên, mang theo điểm bất đắc dĩ cùng đáng tiếc, những cũng không thể che giấu được thanh âm trầm thấp dễ nghe, “Vốn là tính toán như vậy, cũng tưởng rằng hôm nay có thể gặp mặt một lần, ai biết em ấy muốn đi thực tập.”. truyện ngôn tình
“Tiền đồ,” giọng điệu khinh bỉ của người kia lại vang lên, “Âm thầm như thế, nhưng người ta cũng không biết cậu là ai, nếu 2 năm trước cậu nghe theo lời tôi nói, thì đã trực tiếp đem người ta về nhà ngủ rồi, bây giờ có khi có thể ra nước ngoài đăng kí kết hôn rồi.”
Quý Trà vô tâm nghe nội dung trò chuyện hai người bọn họ, chỉ là không ngừng theo bước chân đến gần của hai người bọn họ cậu lại thêm co rụt cổ vào trong góc, theo động tác lúc này cậu mới để ý đến điện thoại mình đang sáng đèn, vì thế nhanh chóng thò người ra cầm điện thoại vào trong tay.
Cùng lúc đó, hai người đang đi trên đường cũng dừng chân bên cạnh cậu, thật sự rất khó để không chú ý đến trên sân cỏ nhỏ hẹp có 4 túi mua hàng to cùng với đôi mắt hồng hồng của Quý Trà.
Hai người nói chuyện vừa nãy có một người nhuộn tóc màu vàng, bởi vì làn da trắng muốt mà nhìn qua trông giống người nước ngoài. Một người còn lại dáng người cao gầy, quần áo đoan chính, thời tiết nóng như vậy cũng vẫn đóng cúc cao nhất, mơ hồ che đậy yết hầu gợi cảm. Tóc hắn màu đen thuần, đôi mắt thâm thúy mũi cao thẳng, khóe miệng hơi hơi nhếch, nhưng rất khó che giấu đi ánh mắt chợt lóe khi thấy thân ảnh Qúy Trà.
Kỳ thật nhìn bề ngoài, đã có thể phân biệt hai người vừa nói chuyện lúc nãy.
“Ai u ta đi,” Hoàng Mao so với Quý Trà càng kinh ngạc, lùi lại một bước lớn nhưng lại đột nhiên tiến lên mang theo thần sắc vui sướng nhướng mày nhìn nam nhân áo sơ mi, “Nói duyên phận? Chính là đây là a!”
Nam nhân áo sơmi nghiêng đầu cho Hoàng Mao một ánh mắt cảnh, “Câm miệng.”Nhưng khi nói chuyện, cái tay đặt ở túi quần của hắn lại mơ hồ bởi vì kích động mà run rẩy.
“Bạn học, cậu.” Hắn mở miệng, yết hầu có chút khô khốc, thấy Quý Trà thực phòng bị mà lùi lại, nam nhân áo sơmi dừng lại động tác muốn nâng cậu lên, ánh mắt nhìn xuống chiếc điện thoại đang cầm trong tay của Qúy Trà, sau đó lại nhìn đến khóe mắt đỏ bừng của cậu, suy nghĩ vừa chuyển, tâm tình đang tốt lại đi xuống.
Quý Trà thấy hắn cả người phát ra cảm giác áp bách làm cho cậu không thoải mái, hoang mang rối loạn nhặt nửa gói mì lên, lắp bắp nói một câu, “Tôi, tôi đi trước.” Sau đó xoay người bò dậy, nhanh chân chạy về hướng ktx.
Hoàng Mao sửng sốt, sau đó nhìn bóng dáng Quý Trà nhịn không được cười ha ha. Hắn xoay người vỗ vỗ bả vai nam nhân áo sơmi cảm khái nói, “Thao, ta như thế nào không biết cậu ta nguyên lai là một kẻ ngốc a? Lương Cẩm Thành, ánh mắt ngươi …… Một lời khó nói hết a.”
Lương Cẩm Thành hất bay hắn tay, không nói một lời khom lưng tiến lên đem mấy cái túi Quý Trà lưu lại nhặt lên, đuổi theo Quý Trà bước đến ktx nam.
Bên kia.
Quý Trà thở hổn hển chạy vào trong ktx, trong lòng dâng lên một chút cổ quái không nói lên lời, thẳng đến khi lần nữa trở lại phòng đem phòng ngủ khóa chặt, cậu lúc này mới hơi yên tâm.
Cùng là lúc này, Quý Trà mới cúi đầu nhìn màn hình di động hiện tien nhắn nhắc nhở.
Là một dãy số lạ, nội dung cũng chỉ có ngắn ngủn mấy chữ, “Thật muốn hôn ngươi.”
Gửi sai rồi đi? Quý Trà mặt vô biểu tình tắt giao diện nhắn tin đi.
Mạt thế còn có hai tháng, Hôn hôn hôn, hôn chết ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.