Chương 150: Ăn vạ Tần gia
Mị Vũ Tử Đồng
11/09/2022
Cứ như vậy, đoàn người có chút chật vật đi trở về, lúc Tần Hiểu Nguyệt bọn họ trở lại tiểu khu, An Lâm bọn họ đều ở trong viện chờ, nhìn thấy bọn họ trở về, bọn họ thực vui vẻ.
“Nhìn thấy các người trở về, em liền an tâm.” An Lâm cẩn thận mà kiểm tra, một hàng sáu người bọn họ cũng không bị thương. Kiểm tra xong, bà nói với cha con Hoa Vân Tường, “Thiếu Tề, Vân Tường, hai người nhanh trở về đi, An Bình đang sốt ruột chờ.”
Hoa Vân Tường cùng Hoa Thiếu Tề vội vàng rời đi, một hàng Tần Hiểu Nguyệt bọn họ cũng hướng tới toà nhà đơn mà đi. Nhưng còn chưa tiến vào cửa phòng đơn đã bị mấy người phụ nữ ngăn cản.
“Đứng lại!” Một người phụ nữ trong đó nói.
“Cút!” Tiêu Thần trực tiếp hướng về phía đám phụ nữ này lạnh lùng nói.
“Dựa vào cái gì bắt chúng ta cút, nơi này cũng không phải nhà các người?” Một người phụ nữ trong đó tức giận nói.
“Nói chính sự, nghe nói nam nhân nhà chúng ta từng cùng các người nói chuyện với nhau ở xưởng bột mì.” Một người phụ nữ trong đó hỏi Tần Hiểu Nguyệt.
Tần Hiểu Nguyệt lạnh lùng mà liếc mắt nhìn các cô một cái, “Không biết.”
Thái độ của Tần Hiểu Nguyệt chọc giận một người phụ nữ trong đó, người phụ nữ này chuẩn bị đánh Tần Hiểu Nguyệt, kết quả bị Tiêu Thần một chân đá ra ngoài, “Cút! Người phụ nữ của tôi các người cũng dám chạm vào?”
Cằm những người bên cạnh đều muốn rớt, đặc biệt là Tần Hiểu Đông, anh nhịn không được nói, “Cậu không phải không đánh phụ nữ sao?”
“Vậy phải xem là loại phụ nữ nào, nếu quá tiện, tôi không ngại động động chân.” Tiêu Thần mắt lạnh nhìn Tần Hiểu Đông một cái, còn không phải là mình giành trước anh một chân sao? Thế mà còn đặc biệt nhắc nhở Nguyệt Nhi chuyện mình đánh phụ nữ.
Lúc này, đám kia phụ nữ chặn ở phía trước đã bắt đầu có người lùi bước. Nhưng vẫn còn lại mấy người phụ nữ cố chấp chặn ở chỗ đó, “Không được, các người cần phải nói rõ ràng, vì sao ông xã của chúng tôi không trở về?”
“Cô đang nói đùa sao? Chồng các người vì sao không trở về, quản chuyện chúng ta làm gì, thứ nhất, chúng tôi không phải là đội trưởng dẫn đội, thứ hai, chúng tôi cũng không phải bảo mẫu nhà các người.” Tần Hiểu Nguyệt nhìn những người phụ nữ này hừ lạnh một tiếng, cô biết là gây ra, chuyện này trừ Hoàng Hân sẽ không có người nhàm chán như vậy.
“Có người nói, chồng chúng tôi cuối cùng là cùng các người nói chuyện qua với nhau.” Người phụ nữ nói chuyện đã rơi lệ đầy mặt.
Tần Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Chúng tôi không nói chuyện qua với nhau, nơi đó vốn dĩ là chúng tôi chiếm lĩnh, kết quả bọn họ đoạt đi rồi, nói thật, đã chết cũng là xứng đáng.”
Nói xong, Tần Hiểu Nguyệt trực tiếp vòng qua bọn họ, đi tới cửa nhà đơn.
Nhưng, có người cố tình không cho cô như ý, “Vậy ý tứ là nói chồng chúng tôi chết thay các người?”
“Đánh rắm, cái gì gọi là chết thay chúng tôi? Nếu không phải bọn họ, hôm nay chúng tôi sẽ không tay không trở lại.” Tần Hiểu Đông lạnh lùng trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, “Nếu tôi là cô, tốt nhất nên tránh ra.”
“Các người không thể ích kỷ như vậy, nói như thế nào chồng chúng tôi đều là chết thay các người, các người đều phải chiếu cố tới sinh hoạt của chúng tôi.” Những người phụ nữ này bắt đầu không thuận theo, không buông tha khóc hô lên.
Tần Hiểu Đông nhìn về phía đội trưởng cách đó không xa, “Lương đội trưởng, chuyện này anh thấy thế nào?”
Lương đội trưởng đang ở bên cạnh xem diễn đã đi tới, đi theo hắn cùng đến còn có trung úy kia.
“Chuyện chồng các người chết không liên quan đến bọn họ, kỳ thật nếu các người thật sự muốn tính sổ thì tổ đội các người đi vào xưởng bột mì kia đi, nơi đó còn có chuột đang chờ các người đến tính sổ.” Lương đội trưởng nhướng mày nói.
“Anh thế nhưng bảo chúng tôi đi chịu chết?” Một người phụ nữ trong đó thét chói tai ra tiếng.
Đám phụ nữ này phân tán sống ở hai cái toà nhà này, chồng các cô tất cả đều là thành viên xã hội đen, chẳng qua không nghĩ tới lần đầu tiên đi ra ngoài đã không còn trở về, điều này làm cho bọn họ khó có thể thừa nhận, đặc biệt là hiện tại bọn họ chỉ còn lại có một đám phụ nữ, càng cảm thấy hẳn là phải tìm một chỗ dựa vào, cho nên mới muốn ăn vạ Tần gia.
“Nhìn thấy các người trở về, em liền an tâm.” An Lâm cẩn thận mà kiểm tra, một hàng sáu người bọn họ cũng không bị thương. Kiểm tra xong, bà nói với cha con Hoa Vân Tường, “Thiếu Tề, Vân Tường, hai người nhanh trở về đi, An Bình đang sốt ruột chờ.”
Hoa Vân Tường cùng Hoa Thiếu Tề vội vàng rời đi, một hàng Tần Hiểu Nguyệt bọn họ cũng hướng tới toà nhà đơn mà đi. Nhưng còn chưa tiến vào cửa phòng đơn đã bị mấy người phụ nữ ngăn cản.
“Đứng lại!” Một người phụ nữ trong đó nói.
“Cút!” Tiêu Thần trực tiếp hướng về phía đám phụ nữ này lạnh lùng nói.
“Dựa vào cái gì bắt chúng ta cút, nơi này cũng không phải nhà các người?” Một người phụ nữ trong đó tức giận nói.
“Nói chính sự, nghe nói nam nhân nhà chúng ta từng cùng các người nói chuyện với nhau ở xưởng bột mì.” Một người phụ nữ trong đó hỏi Tần Hiểu Nguyệt.
Tần Hiểu Nguyệt lạnh lùng mà liếc mắt nhìn các cô một cái, “Không biết.”
Thái độ của Tần Hiểu Nguyệt chọc giận một người phụ nữ trong đó, người phụ nữ này chuẩn bị đánh Tần Hiểu Nguyệt, kết quả bị Tiêu Thần một chân đá ra ngoài, “Cút! Người phụ nữ của tôi các người cũng dám chạm vào?”
Cằm những người bên cạnh đều muốn rớt, đặc biệt là Tần Hiểu Đông, anh nhịn không được nói, “Cậu không phải không đánh phụ nữ sao?”
“Vậy phải xem là loại phụ nữ nào, nếu quá tiện, tôi không ngại động động chân.” Tiêu Thần mắt lạnh nhìn Tần Hiểu Đông một cái, còn không phải là mình giành trước anh một chân sao? Thế mà còn đặc biệt nhắc nhở Nguyệt Nhi chuyện mình đánh phụ nữ.
Lúc này, đám kia phụ nữ chặn ở phía trước đã bắt đầu có người lùi bước. Nhưng vẫn còn lại mấy người phụ nữ cố chấp chặn ở chỗ đó, “Không được, các người cần phải nói rõ ràng, vì sao ông xã của chúng tôi không trở về?”
“Cô đang nói đùa sao? Chồng các người vì sao không trở về, quản chuyện chúng ta làm gì, thứ nhất, chúng tôi không phải là đội trưởng dẫn đội, thứ hai, chúng tôi cũng không phải bảo mẫu nhà các người.” Tần Hiểu Nguyệt nhìn những người phụ nữ này hừ lạnh một tiếng, cô biết là gây ra, chuyện này trừ Hoàng Hân sẽ không có người nhàm chán như vậy.
“Có người nói, chồng chúng tôi cuối cùng là cùng các người nói chuyện qua với nhau.” Người phụ nữ nói chuyện đã rơi lệ đầy mặt.
Tần Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Chúng tôi không nói chuyện qua với nhau, nơi đó vốn dĩ là chúng tôi chiếm lĩnh, kết quả bọn họ đoạt đi rồi, nói thật, đã chết cũng là xứng đáng.”
Nói xong, Tần Hiểu Nguyệt trực tiếp vòng qua bọn họ, đi tới cửa nhà đơn.
Nhưng, có người cố tình không cho cô như ý, “Vậy ý tứ là nói chồng chúng tôi chết thay các người?”
“Đánh rắm, cái gì gọi là chết thay chúng tôi? Nếu không phải bọn họ, hôm nay chúng tôi sẽ không tay không trở lại.” Tần Hiểu Đông lạnh lùng trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, “Nếu tôi là cô, tốt nhất nên tránh ra.”
“Các người không thể ích kỷ như vậy, nói như thế nào chồng chúng tôi đều là chết thay các người, các người đều phải chiếu cố tới sinh hoạt của chúng tôi.” Những người phụ nữ này bắt đầu không thuận theo, không buông tha khóc hô lên.
Tần Hiểu Đông nhìn về phía đội trưởng cách đó không xa, “Lương đội trưởng, chuyện này anh thấy thế nào?”
Lương đội trưởng đang ở bên cạnh xem diễn đã đi tới, đi theo hắn cùng đến còn có trung úy kia.
“Chuyện chồng các người chết không liên quan đến bọn họ, kỳ thật nếu các người thật sự muốn tính sổ thì tổ đội các người đi vào xưởng bột mì kia đi, nơi đó còn có chuột đang chờ các người đến tính sổ.” Lương đội trưởng nhướng mày nói.
“Anh thế nhưng bảo chúng tôi đi chịu chết?” Một người phụ nữ trong đó thét chói tai ra tiếng.
Đám phụ nữ này phân tán sống ở hai cái toà nhà này, chồng các cô tất cả đều là thành viên xã hội đen, chẳng qua không nghĩ tới lần đầu tiên đi ra ngoài đã không còn trở về, điều này làm cho bọn họ khó có thể thừa nhận, đặc biệt là hiện tại bọn họ chỉ còn lại có một đám phụ nữ, càng cảm thấy hẳn là phải tìm một chỗ dựa vào, cho nên mới muốn ăn vạ Tần gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.