Chương 239: Mê trận
Mị Vũ Tử Đồng
03/10/2022
Bọn nhỏ đang ở trong nhà nghỉ ngơi một đám, lúc đang ngồi ở trong phòng khách ngủ gà ngủ gật, liền nghe được cửa nhà mình có động tĩnh, tưởng là Tần Hiểu Nguyệt bọn họ trở về nhưng phát hiện âm thanh xuất hiện ở cửa cũng không phải là tiếng của các cô.
“Có trộm!” Tần Ngọc Phong lộ ra biểu tình hung ác.
“Yên tâm đi, nhóm người này chỉ là người thường tiểu tặc mà thôi.” Tần Ngọc Hoa bĩu môi, tuy trong nhà chỉ còn lại một đám trẻ con bọn chúng, nhưng bọn chúng một chút cũng không sợ hãi, chỉ là một đám người thường, còn bọn chúng đều là dị năng giả cấp ba trở lên, hơn nữa trong nhà có mê trận.
“Nói thật, từ khi cô bày ra trận pháp, còn chưa có kiểm nghiệm qua trận pháp có sử dụng được không đâu, hôm nay vừa lúc có thể thử xem.” Tần Ngọc Phong cười khẽ nói.
“Các anh nói, chúng ta có cần cho thêm chút đồ vật vào không?” Tần Tiếu chớp đôi mắt, cô muốn phá những người này một chút, làm những người muốn vào nhà bọn họ bị chơi xấu.
“Chúng ta không có đồ thể phá hư a.” Tần Mộng nhún vai, không có đồ vật, bọn họ muốn chơi xấu cũng không có cách nào.
“Cái này đơn giản, anh tìm Ngọc Kiệt làm một chút.” Tần Ngọc Phong lắc mình một cái đã không thấy, nó trực tiếp về không gian, lúc nó vừa nói lại chuyện này, Tần Ngọc Kiệt lập tức mang theo mấy cái lồng sắt ra.
“Di? Tiểu Kiệt, em muốn thả chuột vào phòng khách sao?” Mặt Tần Mộng nhăn lại, cô bé cảm thấy những con chuột này thật dơ.
“Chị Mộng, chị đừng xem thường chúng nó, chúng nó có dị năng, năm con chính là năm hệ dị năng a.” Tần Ngọc Kiệt cười hì hì nói, năm con chuột này xem như vật thí nghiệm sớm nhất của bọn chúng.
“Vậy được, để cho chúng nó ra.” Tần Ngọc Phong gật đầu.
Lúc này, Lương Ngọc bọn họ đã cạy khóa đi vào trong phòng, bọn họ tiến nhà, Tần Hiểu Nguyệt cũng đã cảm giác được.
Cô dùng tinh thần lực nhìn một chút, sau khi biết là Lương Ngọc, liền yên tâm, tên tiểu tử đó không có năng lực gì, sao có thể đấu được với đám nhóc nhà mình.
Đến nỗi Tần Ngưng Nhi, Tần Tuyết Nhi và Vũ Nhi, Tư Nhi bốn người ngồi trong một góc sô pha, bốn cô nhóc cắn hạt dưa, ngồi xem kịch vui.
Lúc này, Tần Hiểu Mạt vốn dĩ định trực tiếp về nhà, nhưng Tần Hiểu Nguyệt truyền âm nói cho cô có người xông vào nhà, Tần Hiểu Mạt liền trực tiếp đi vào từ hai tầng, tới lầu dưới, nhìn thấy nhóm tiểu quỷ lăn lộn một đám người nhịn không được có chút đau đầu.
“Các cháu định thả chuột trong nhà?” Phản ứng Tần Hiểu Mạt giống với phản ứng Tần Mộng, hai người đều là rất thích sạch sẽ.
“Cô nhỏ, yên tâm đi, chúng cháu sẽ lau dọn sạch sẽ phòng khách.” Tần Ngọc Kiệt vỗ ngực bảo đảm, “Chúng nó chính là rất nghe lời cháu.”
“Được rồi, tùy các cháu đi!” Tần Hiểu Mạt quyết định mắt không thấy tâm không phiền, nhìn thấy một nhóm Tần Ngưng Nhi tự tại ở đằng kia cắn hạt dưa, cô cũng đi qua, “Như vậy không tồi, bọn họ thả chuột, chúng ta ở chỗ này cổ vũ bọn họ.”
“Cô nhỏ biện pháp này không tồi, nếu có thể phóng to âm thanh cắn hạt dưa thì tốt rồi.” Tần Ngọc Phong bắt đầu suy tư, kho hàng của cô có không ít đồ vật, hiện tại nó có thể đào một chút.
Lúc này Lương Ngọc bọn họ sớm đã bị mê trận vây lại, vài người vẫn luôn không ngừng ở cửa mà chuyển động, trái phải sẽ không vượt qua năm bước.
“Cái mê trận này không tồi, em thích.” Tần Ngọc Kiệt vừa nói vừa thả chuột phóng tới xuống dưới chân mấy người kia.
Vừa mới bắt đầu, Lương Ngọc bọn họ vẫn không chú ý tới chuột, nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền thấy năm con thật lớn giống con thỏ.
“A! Chuột!” Lương Ngọc sợ tới mức nhảy dựng lên.
Hắn nhảy dựng, những người khác cũng hoảng sợ mà nhìn những con chuột này, bắt đầu hét lên, “Biến dị chuột, trời ạ, còn có năm con.”
“Mọi người chạy mau, nếu bị biến dị chuột cắn, liền xong đời.” Có người hô một câu.
Lương Ngọc bọn họ lập tức rối loạn thành một đoàn, nhưng phạm vi bọn họ nhảy lên vẫn là ở tại chỗ như cũ, mà chuột vẫn luôn chạy theo phía sau bọn họ, một màn quỷ dị này, làm người Tần gia ở đây nhịn không được nở nụ cười.
“Không nghĩ tới mê trận này chơi tốt như vậy, đêm nay mình cũng phải học mới được.” Tần Hiểu Mạt nói.
“Chúng cháu cũng muốn học.” Mấy đứa nhóc khác đương nhiên cũng không chịu từ bỏ cơ hội này.
“Có trộm!” Tần Ngọc Phong lộ ra biểu tình hung ác.
“Yên tâm đi, nhóm người này chỉ là người thường tiểu tặc mà thôi.” Tần Ngọc Hoa bĩu môi, tuy trong nhà chỉ còn lại một đám trẻ con bọn chúng, nhưng bọn chúng một chút cũng không sợ hãi, chỉ là một đám người thường, còn bọn chúng đều là dị năng giả cấp ba trở lên, hơn nữa trong nhà có mê trận.
“Nói thật, từ khi cô bày ra trận pháp, còn chưa có kiểm nghiệm qua trận pháp có sử dụng được không đâu, hôm nay vừa lúc có thể thử xem.” Tần Ngọc Phong cười khẽ nói.
“Các anh nói, chúng ta có cần cho thêm chút đồ vật vào không?” Tần Tiếu chớp đôi mắt, cô muốn phá những người này một chút, làm những người muốn vào nhà bọn họ bị chơi xấu.
“Chúng ta không có đồ thể phá hư a.” Tần Mộng nhún vai, không có đồ vật, bọn họ muốn chơi xấu cũng không có cách nào.
“Cái này đơn giản, anh tìm Ngọc Kiệt làm một chút.” Tần Ngọc Phong lắc mình một cái đã không thấy, nó trực tiếp về không gian, lúc nó vừa nói lại chuyện này, Tần Ngọc Kiệt lập tức mang theo mấy cái lồng sắt ra.
“Di? Tiểu Kiệt, em muốn thả chuột vào phòng khách sao?” Mặt Tần Mộng nhăn lại, cô bé cảm thấy những con chuột này thật dơ.
“Chị Mộng, chị đừng xem thường chúng nó, chúng nó có dị năng, năm con chính là năm hệ dị năng a.” Tần Ngọc Kiệt cười hì hì nói, năm con chuột này xem như vật thí nghiệm sớm nhất của bọn chúng.
“Vậy được, để cho chúng nó ra.” Tần Ngọc Phong gật đầu.
Lúc này, Lương Ngọc bọn họ đã cạy khóa đi vào trong phòng, bọn họ tiến nhà, Tần Hiểu Nguyệt cũng đã cảm giác được.
Cô dùng tinh thần lực nhìn một chút, sau khi biết là Lương Ngọc, liền yên tâm, tên tiểu tử đó không có năng lực gì, sao có thể đấu được với đám nhóc nhà mình.
Đến nỗi Tần Ngưng Nhi, Tần Tuyết Nhi và Vũ Nhi, Tư Nhi bốn người ngồi trong một góc sô pha, bốn cô nhóc cắn hạt dưa, ngồi xem kịch vui.
Lúc này, Tần Hiểu Mạt vốn dĩ định trực tiếp về nhà, nhưng Tần Hiểu Nguyệt truyền âm nói cho cô có người xông vào nhà, Tần Hiểu Mạt liền trực tiếp đi vào từ hai tầng, tới lầu dưới, nhìn thấy nhóm tiểu quỷ lăn lộn một đám người nhịn không được có chút đau đầu.
“Các cháu định thả chuột trong nhà?” Phản ứng Tần Hiểu Mạt giống với phản ứng Tần Mộng, hai người đều là rất thích sạch sẽ.
“Cô nhỏ, yên tâm đi, chúng cháu sẽ lau dọn sạch sẽ phòng khách.” Tần Ngọc Kiệt vỗ ngực bảo đảm, “Chúng nó chính là rất nghe lời cháu.”
“Được rồi, tùy các cháu đi!” Tần Hiểu Mạt quyết định mắt không thấy tâm không phiền, nhìn thấy một nhóm Tần Ngưng Nhi tự tại ở đằng kia cắn hạt dưa, cô cũng đi qua, “Như vậy không tồi, bọn họ thả chuột, chúng ta ở chỗ này cổ vũ bọn họ.”
“Cô nhỏ biện pháp này không tồi, nếu có thể phóng to âm thanh cắn hạt dưa thì tốt rồi.” Tần Ngọc Phong bắt đầu suy tư, kho hàng của cô có không ít đồ vật, hiện tại nó có thể đào một chút.
Lúc này Lương Ngọc bọn họ sớm đã bị mê trận vây lại, vài người vẫn luôn không ngừng ở cửa mà chuyển động, trái phải sẽ không vượt qua năm bước.
“Cái mê trận này không tồi, em thích.” Tần Ngọc Kiệt vừa nói vừa thả chuột phóng tới xuống dưới chân mấy người kia.
Vừa mới bắt đầu, Lương Ngọc bọn họ vẫn không chú ý tới chuột, nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền thấy năm con thật lớn giống con thỏ.
“A! Chuột!” Lương Ngọc sợ tới mức nhảy dựng lên.
Hắn nhảy dựng, những người khác cũng hoảng sợ mà nhìn những con chuột này, bắt đầu hét lên, “Biến dị chuột, trời ạ, còn có năm con.”
“Mọi người chạy mau, nếu bị biến dị chuột cắn, liền xong đời.” Có người hô một câu.
Lương Ngọc bọn họ lập tức rối loạn thành một đoàn, nhưng phạm vi bọn họ nhảy lên vẫn là ở tại chỗ như cũ, mà chuột vẫn luôn chạy theo phía sau bọn họ, một màn quỷ dị này, làm người Tần gia ở đây nhịn không được nở nụ cười.
“Không nghĩ tới mê trận này chơi tốt như vậy, đêm nay mình cũng phải học mới được.” Tần Hiểu Mạt nói.
“Chúng cháu cũng muốn học.” Mấy đứa nhóc khác đương nhiên cũng không chịu từ bỏ cơ hội này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.