Chương 2: Chương 1.2
Nhập Sắc
15/11/2017
Nhiều năm sống chật
vật một mình, cô đã chẳng còn sợ chật vật, cũng chẳng còn lưu luyến ai. Ở giây phút cuối cùng của cái chết, đã mục nát tâm tư tĩnh mịch không ổn
định, đó là một loại thoải mái, giống như một người lữ nhân bôn ba cả
đời khắp người mỏi mệt, đến cuối hao hết ngụm khí, cuối cùng có thể yên
bình ngủ say.
Nhưng bây giờ, phát hiện mình vốn tưởng rằng đang yên giấc vĩnh hằng tỉnh lại, cô chẳng có chút vui mừng, chỉ có loại cảm giác bực bội khi bị người khác quấy rầy.
Đúng vậy, mặc dù ký ức còn mơ hồ, nhưng Cam Đường biết rõ, chính mình sống lại trên đời, hơn nữa sống lại ở một khoảng thời gian cực kỳ lâu, hết thảy mọi chuyện còn chưa bắt đầu.
Đáy mắt tàn ác như gió như bão ngưng tụ, Cam Đường chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đen trầm đơn giản mang hồng quang chậm rãi quét tới tất cả mọi người đang đứng trong phòng.
Trong một khắc, không kể địch ta, trong lòng tất cả mọi người dâng lên một cỗ khủng hoảng khổng lồ, có người nhát gan thậm chí hai chân nhũn ra ngã xuống đất, giờ phút này thiếu nữ trong mắt mọi người, giống như một con dị thú viễn cổ, mang hơi thở tàn khốc huỷ diệt trời đất, chậm rãi, mở ra tanh hồng hai mắt.
Không khí tĩnh lặng một cách chết chóc, không biết ai không cẩn thận đá lên cái bình rượu trong phòng, cái bình ầm một tiếng lăn tới chân Cam Đường, đụng phải gót chân cô liền dừng lại.
Dường như ấn khoá khởi động, bầu không khí ngưng trệ lúc trước tiêu tán, những người vây quanh Cam Đường cảm thấy mình hoa mắt, giờ phút này vội dụi dụi hai mắt, thiếu nữ trước mắt vẫn một thân yêu kiều dễ đẩy ngã tiểu bạch thỏ, vì vậy xoa tay chuẩn bị động thủ.
Vẫn là thân thể nhanh hơn tư duy, cơ bản không cần động não, bản năng của thân thể đã đưa ra phản kích.
Mặc dù mất hết tốc độ cùng với lực lượng, nhưng bản năng khắc sâu trong xương máu, bản năng chiến đấu, lại còn là bản năng giết chóc, dư dả để đối phó mấy người trước mặt chỉ có công phu mèo cào.
Mấy người này phải cảm ơn Cam Đường bây giờ chỉ còn lại bản năng, mà không có lực đạo, nếu không bây giờ mấy người nằm dưới đất không phải chỉ bị thương, mà là những thi thể.
Dường như đối với kết quả không hài lòng, một lần nữa giơ hai tay lên nhìn nhìn, ánh mắt nhìn xuống cái bình rượu bên chân phải, sau đó những người trong phòng trợn tròn mắt nhìn cô gõ cái bình làm hai nửa, cầm nửa bên mảnh vỡ của bình ngồi xuống, hướng tới đầu người bị thương gần nhất, chuẩn bị đâm tới.
"Đường Đường" Tiếng hét chói tai đầy kinh hãi phá banh màng nhĩ người khác khiến Cam Đường ngừng lại động tác, cô ngẩng đầu, cuối cùng con mắt nhìn về cô gái trong phòng.
Chu Miểu thoát ra khỏi sự kiềm chế, bước vội lại chỗ Cam Đường đang đứng, tới gần thì vội ngưng lại bước chân, không dám bước tới quá gần, luống cuống nhìn Cam Đường, trong mắt có sự sợ hãi, nhưng hơn nữa là sự lo lắng "Đường Đường, cậu, cậu không thể giết người."
Cam Đường mặt không đổi nhìn vào cô nàng, không nhúc nhích, cái bình rượu vỡ hướng tới người bị thương chỉ còn vài milimet, giờ phút này đứng trong phòng chỉ có mấy người, ánh mắt nhìn cô chứa đầy sự e ngại, không có ai dám tiến lại gần.
Chu Miểu cảm thấy Cam Đường của bây giờ rất xa lạ, trong lòng cô rất sợ hãi, tuy nhiên, cô không thể để cho Cam Đường làm chuyện điên rồ.
"Đường Đường, cậu không thể giết người, giết người phải ngồi tù, phải chịu hình phạt, cậu nếu như giết người, thì không thể đi học nữa đâu."
Ánh mắt Cam Đường không khỏi nổi lên sự kỳ dị.
Ngồi tù, hình phạt, đi học.
Cô quên mất, bây giờ không phải mạt thế, không thể tuỳ tiện giết người.
"Đường Đường, rốt cục cậu muốn làm gì? Tớ là Chu Miểu, Miểu Miểu đây." Chu Miểu thấy Cam Đường cầm bình rượu ngẩn người, quả thực muốn khóc to lên.
Cam Đường chậm rãi ngẩng đầu, xem môi cô nàng khi đóng khi mở, đây là một khuôn mặt xa lạ, không, nó từng tồn tại ở trong trí nhớ rất lâu rồi, bởi vì trải qua thời gian dài đằng đẵng, cho nên trở nên mơ hồ.
"Này, tôi, tôi kỳ thật chỉ muốn cùng cô kết giao bạn bè, cô nếu không nguyện ý, coi như ta chưa từng nói gì hết." Ngô Thần núp ở một góc sô pha phía xa, cả người nằm sấp dưới ghế sô pha, chỉ lộ ra cái đầu hướng về phía Cam Đường nói chuyện. Hắn như thế nào cũng không thể nghĩ rằng, mảnh mai tiểu bạch thỏ thay đổi thành bá vương bạo lực, vẫn là cái loại đó lòng dạ độc ác.
Cam Đường không thèm nhìn hắn, nàng vứt bỏ cái bình vỡ trong tay, chậm rãi đứng lên, trong mắt không có bất cứ tâm tình quét qua đám người trong phòng, một lần nữa xác định.
Tươi sống, yếu đuối, những sinh mệnh dễ dàng bị giết chết.
Bây giờ, quả nhiên không phải mạt thế.
Nhưng bây giờ, phát hiện mình vốn tưởng rằng đang yên giấc vĩnh hằng tỉnh lại, cô chẳng có chút vui mừng, chỉ có loại cảm giác bực bội khi bị người khác quấy rầy.
Đúng vậy, mặc dù ký ức còn mơ hồ, nhưng Cam Đường biết rõ, chính mình sống lại trên đời, hơn nữa sống lại ở một khoảng thời gian cực kỳ lâu, hết thảy mọi chuyện còn chưa bắt đầu.
Đáy mắt tàn ác như gió như bão ngưng tụ, Cam Đường chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đen trầm đơn giản mang hồng quang chậm rãi quét tới tất cả mọi người đang đứng trong phòng.
Trong một khắc, không kể địch ta, trong lòng tất cả mọi người dâng lên một cỗ khủng hoảng khổng lồ, có người nhát gan thậm chí hai chân nhũn ra ngã xuống đất, giờ phút này thiếu nữ trong mắt mọi người, giống như một con dị thú viễn cổ, mang hơi thở tàn khốc huỷ diệt trời đất, chậm rãi, mở ra tanh hồng hai mắt.
Không khí tĩnh lặng một cách chết chóc, không biết ai không cẩn thận đá lên cái bình rượu trong phòng, cái bình ầm một tiếng lăn tới chân Cam Đường, đụng phải gót chân cô liền dừng lại.
Dường như ấn khoá khởi động, bầu không khí ngưng trệ lúc trước tiêu tán, những người vây quanh Cam Đường cảm thấy mình hoa mắt, giờ phút này vội dụi dụi hai mắt, thiếu nữ trước mắt vẫn một thân yêu kiều dễ đẩy ngã tiểu bạch thỏ, vì vậy xoa tay chuẩn bị động thủ.
Vẫn là thân thể nhanh hơn tư duy, cơ bản không cần động não, bản năng của thân thể đã đưa ra phản kích.
Mặc dù mất hết tốc độ cùng với lực lượng, nhưng bản năng khắc sâu trong xương máu, bản năng chiến đấu, lại còn là bản năng giết chóc, dư dả để đối phó mấy người trước mặt chỉ có công phu mèo cào.
Mấy người này phải cảm ơn Cam Đường bây giờ chỉ còn lại bản năng, mà không có lực đạo, nếu không bây giờ mấy người nằm dưới đất không phải chỉ bị thương, mà là những thi thể.
Dường như đối với kết quả không hài lòng, một lần nữa giơ hai tay lên nhìn nhìn, ánh mắt nhìn xuống cái bình rượu bên chân phải, sau đó những người trong phòng trợn tròn mắt nhìn cô gõ cái bình làm hai nửa, cầm nửa bên mảnh vỡ của bình ngồi xuống, hướng tới đầu người bị thương gần nhất, chuẩn bị đâm tới.
"Đường Đường" Tiếng hét chói tai đầy kinh hãi phá banh màng nhĩ người khác khiến Cam Đường ngừng lại động tác, cô ngẩng đầu, cuối cùng con mắt nhìn về cô gái trong phòng.
Chu Miểu thoát ra khỏi sự kiềm chế, bước vội lại chỗ Cam Đường đang đứng, tới gần thì vội ngưng lại bước chân, không dám bước tới quá gần, luống cuống nhìn Cam Đường, trong mắt có sự sợ hãi, nhưng hơn nữa là sự lo lắng "Đường Đường, cậu, cậu không thể giết người."
Cam Đường mặt không đổi nhìn vào cô nàng, không nhúc nhích, cái bình rượu vỡ hướng tới người bị thương chỉ còn vài milimet, giờ phút này đứng trong phòng chỉ có mấy người, ánh mắt nhìn cô chứa đầy sự e ngại, không có ai dám tiến lại gần.
Chu Miểu cảm thấy Cam Đường của bây giờ rất xa lạ, trong lòng cô rất sợ hãi, tuy nhiên, cô không thể để cho Cam Đường làm chuyện điên rồ.
"Đường Đường, cậu không thể giết người, giết người phải ngồi tù, phải chịu hình phạt, cậu nếu như giết người, thì không thể đi học nữa đâu."
Ánh mắt Cam Đường không khỏi nổi lên sự kỳ dị.
Ngồi tù, hình phạt, đi học.
Cô quên mất, bây giờ không phải mạt thế, không thể tuỳ tiện giết người.
"Đường Đường, rốt cục cậu muốn làm gì? Tớ là Chu Miểu, Miểu Miểu đây." Chu Miểu thấy Cam Đường cầm bình rượu ngẩn người, quả thực muốn khóc to lên.
Cam Đường chậm rãi ngẩng đầu, xem môi cô nàng khi đóng khi mở, đây là một khuôn mặt xa lạ, không, nó từng tồn tại ở trong trí nhớ rất lâu rồi, bởi vì trải qua thời gian dài đằng đẵng, cho nên trở nên mơ hồ.
"Này, tôi, tôi kỳ thật chỉ muốn cùng cô kết giao bạn bè, cô nếu không nguyện ý, coi như ta chưa từng nói gì hết." Ngô Thần núp ở một góc sô pha phía xa, cả người nằm sấp dưới ghế sô pha, chỉ lộ ra cái đầu hướng về phía Cam Đường nói chuyện. Hắn như thế nào cũng không thể nghĩ rằng, mảnh mai tiểu bạch thỏ thay đổi thành bá vương bạo lực, vẫn là cái loại đó lòng dạ độc ác.
Cam Đường không thèm nhìn hắn, nàng vứt bỏ cái bình vỡ trong tay, chậm rãi đứng lên, trong mắt không có bất cứ tâm tình quét qua đám người trong phòng, một lần nữa xác định.
Tươi sống, yếu đuối, những sinh mệnh dễ dàng bị giết chết.
Bây giờ, quả nhiên không phải mạt thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.