Quyển 3 - Chương 55: Tạ: Thương (thượng)
Thất miên thất dạ
10/04/2017
Màu máu đầy trời.
Màu trắng áo cưới, da trắng bệch hơi chút tiều tụy; con ngươi màu đen, lấp lóe tàn nhẫn huy trạch; móng tay sắc nhọn, xé ra phòng hộ yếu đuối; tiếng hú chói tai, rung động cô độc linh hồn... Một người Tu La tràng, một người không đường về.
—— Tiêu!
Sau gáy vẫn mang theo một chút tê dại, trái tim kịch liệt nhảy lên, tôi lắc lắc đầu không lắm tỉnh táo, nhưng ý niệm đầu tiên lại là đi xem bóng người thê thảm tôi ở trong mộng hình dung—— nhưng, trong buồng xe yên tĩnh chỉ có một mình tôi.
Mở cửa xe, tôi không thể chờ đợi được nữa nhìn quanh một vòng, Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca dựa vào nhau nói chuyện, Vệ Sở ở đuôi xe cảnh giới, nhưng không có nhìn thấy nàng khiến tâm tôi buồn lo không ngớt.
"Tiểu An Tử, cậu tỉnh rồi... Này! Cậu đi đâu?" Mặc Mặc thấy tôi rất là mừng rỡ, sau một khắc lại vọt lại đây, kéo lại tôi, ngăn cản tôi tiếp tục đi, "Yên phận ở chỗ này chờ, không cho đi đâu hết!"
"Tớ không!" Nhớ tới lúc nãy chính là bị nàng đánh ngất cưỡng chế mang đi, trong lòng tôi không khỏi sinh mấy phần oán nộ, khẩu khí nói chuyện cũng xông tới mấy phần, "Tớ muốn đi tìm nàng! Cậu lại ngăn cản tớ sẽ nổi giận !"
"Cậu bình tĩnh cho tớ một chút!" Mặc Mặc không thỏa hiệp che ở trước người tôi, thậm chí khiến cho hai người Ngô Phóng Ca và Vệ Sở canh giữ ở một bên ánh mắt nhìn tới—— ba người chia làm ba phương vị đem tôi vây vào giữa, ngăn chặn tôi hết thảy lối thoát, "Mang cậu đi là ý của nàng, lẽ nào cậu muốn cho nỗi khổ tâm của nàng uổng phí à?"
"Tớ muốn đi tìm nàng." Tôi nhìn vào mắt của nàng, nói từng chữ từng câu.
Thấy tôi bướng bỉnh, Mặc Mặc tức giận cho một cái liếc mắt, dứt khoát thay đổi sách lược: "Tớ nghĩ cậu sẽ không thể không chú ý tới nàng vẫn ẩn giấu thực lực của chính mình chứ?"
—— Mặc Mặc nói không sai, tôi vẫn luôn biết: Tiêu còn lâu mới giống như bề ngoài của nàng nhìn qua yếu đuối mong manh như vậy.
Nàng hung hăng, nội liễm, đắn đo suy nghĩ, bày mưu cẩn thận rồi mới hành động; sức mạnh của nàng so với tôi phải lớn hơn nhiều, kinh nghiệm đối địch cũng so với tôi càng thêm phong phú, cho dù không có tôi, nàng một người cũng có thể ở bên trong tận thế sinh tồn được... Những điều này, tôi đều biết, tôi chỉ là không muốn nghĩ sâu.
Tôi không ngừng an ủi mình, Tiêu không nói, nhất định nàng có lý do của chính mình hoặc là nỗi khổ tâm trong lòng, vậy tôi liền phối hợp ý của nàng, chỉ coi như không biết là được rồi.
Mỗi người đều có bí mật của chính mình, có chút có thể cùng người khác chia sẻ, có chút lại chỉ muốn vĩnh viễn chôn ở trong lòng, tôi tôn trọng quyết định của nàng —— lại hay là, chỉ là tôi vẫn không có đạt đến mức độ để cho nàng nguyện ý thản lộ nội tâm.
Tôi không có tư cách đi chất vấn nàng, cũng không có lập trường đi chỉ trích nàng.
Tôi là gì của nàng chứ?
Bằng hữu, đồng đội, hay là cái gì cũng không tính?
Không nhịn được tự giễu, nhưng đối với hiện thực trần trụi này không thể làm gì.
"Vậy thì như thế nào?" Tôi quay mặt đi không cho Mặc Mặc nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt, thấp giọng nói rằng, "Thực lực mạnh đến đâu cũng không có nghĩa là không gặp nguy hiểm! Con xác sống vương kia lợi hại bao nhiêu cậu và tớ đều rõ ràng, huống chi còn có mấy trăm con xác sống cấp thấp ở bên cạnh mắt nhìn chằm chằm! Tớ làm sao có thể yên tâm nàng một người? Hơn nữa, đổi lại là cậu, tớ cũng sẽ đi..."Mặc Mặc thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm tôi, bỗng nhiên lạnh rên một tiếng, như là tức điên: "Chúng ta là quan hệ gì? Cậu cùng với nàng lại là quan hệ gì? Cậu lại bắt tớ cùng so với nàng? Lẽ nào mấy năm tình cảm chúng ta mới bù đắp được cậu cùng với nàng nhận thức mấy tháng?"
"Mặc Mặc, cậu cảm thấy tình yêu cùng tình bạn có khả năng so sánh sao?" Tôi nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng xoay ngang, bật thốt lên.
"Đương nhiên không có!" Mặc Mặc trả lời không chút suy nghĩ, nhưng lập tức ý thức được cái gì, sân mục líu lưỡi mà nhìn tôi, không thể tin tưởng hỏi, "Cậu cậu cậu, cậu đang nói cái gì? Tình yêu? Cậu lại đối với tớ..."
Dáng vẻ nàng chấn kinh đến tột đỉnh để tôi không nhịn được ở trên đầu nàng gõ một bạo lật, gần như quát mắng cãi lại
"Nghĩ gì thế? Có dám lại tự kỷ một chút hay không a! Người tớ nói là Tiêu!" Thấy nàng không phản đối bĩu môi, tôi hít sâu một hơi, trịnh trọng nói rằng, "Tớ thích nàng... Không, tớ yêu nàng."
Ở trước mặt bạn thân nhất của chính mình bộc lộ xác thực là rất cần dũng khí, nhưng tôi cũng không hối hận -- bởi vì tôi hi vọng nàng biết tình cảm của tôi, tôi càng hy vọng có thể được nàng chống đỡ, có điều...
"Cậu đó là vẻ mặt gì?" Phiền muộn trừng mắt nàng, tôi có chút thất bại.
Nàng nhưng vẫn cứ duy trì hai tay ôm mặt, thần thái sợ hãi khó mà tin nổi, phảng phất đứng trước mặt nàng chính là một con Godzilla hình thể khổng lồ: "Ồ không, Tiểu An Tử mau nói cho tớ biết này không phải thật sự! Cậu lúc nào là cong ?
Lẽ nào là Sở Mạch Lăng kẻ này để cậu đối với nam nhân tuyệt vọng ? Không phải chứ?" Nàng lải nhải suy đoán, không hề chú ý tôi càng ngày càng tối sắc mặt, "Hơn nữa tớ không nghĩ ra nhất chính là, muốn bẻ cong cũng chỉ có thể là tớ bẻ cậu a, làm sao bị họ Tiêu nhanh chân đến trước cơ chứ?"
"Tớ không có cong, cùng Sở Mạch Lăng càng không có quan hệ, tớ chỉ là yêu Tiêu, mà nàng vừa vặn là nữ nhân, chỉ thế mà thôi." Vô lực đẩy nàng ra, tôi không muốn lại cùng nàng tốn nhiều miệng lưỡi, chỉ muốn mau sớm tìm được hành tung của Tiêu xác nhận nàng không có chuyện gì.
"Sách, không nói rõ ràng chớ vội đi mà ~" tay nàng như là dây leo quấn lấy cánh tay của tôi, hất không ra tránh không xong, "Là bạn thân tốt nhất của cậu, tớ cũng không muốn giội nước lã, thế nhưng cậu cảm thấy nữ nhân như họ Tiêu sẽ thích loại người như cậu vậy sao?"
"Loại nào?" Tôi liếc mắt nhìn nàng, nhưng cũng không chờ mong có thể nghe được nàng nói ra cái từ gì tốt.
Nàng quả nhiên giống như dự liệu bắt đầu châm chọc: "Cậu xem một chút cậu, tướng mạo sao, miễn cưỡng xem như là dễ nhìn, đặt trong đám người cũng không có gì đặc sắc; dáng người sao, trước không tính lồi sau không tính cao, cùng lắm coi như cân xứng; tính cách sao, lề mề còn thích lo chuyện bao đồng, tân trang một hồi coi như chính trực thiện lương; năng lực sao, đối phó một hai con xác sống vẫn còn có hi vọng toàn thân trở ra... Còn muốn tớ nói tiếp sao?"
Kiều Tử Mặc, hữu nghị của chúng ta đến đây là kết thúc!
Tôi hung hăng trừng mắt nàng, quả thực không thể tin được trong miệng nàng cái người hình dung không đúng tý nào chính là tôi.
Thấy tôi không nói, tiếp theo nàng lại tận hết sức lực đả kích nói: "Còn nữa, người phụ nữ kia vừa nhìn chính là trong nhà có bối cảnh, như bên trong phim truyền hình diễn, bạn trai vị hôn phu khẳng định là có, người theo đuổi ít nhất phải có một kẻ khá ổn chứ? Coi như nàng không rõ chỗ nào coi trọng cậu, nhóm quần hạ chi thần của nàng có thể buông tha cậu? Người nhà nàng có thể tiếp thu cậu? Tớ xem..."
"Ừm, tớ biết, này không quan trọng, " tôi thừa nhận Mặc Mặc đưa ra vấn đề "nhất châm kiến huyết"*, là tôi đã sớm ở trong lòng nhấp nhô qua lại cân nhắc qua, mà tôi đáp án cũng từ đầu đến cuối không có thay đổi qua, "Tớ không có ý định tham gia gia đình nàng, cũng không muốn đi tranh cái gì... Tớ yêu nàng là chuyện của tớ, cùng ai cũng không có quan hệ." (*lời nói trúng tâm sự)
"Ôi ~ tỷ môn nhi, tớ làm sao xưa nay cũng không biết cậu còn là một tình thánh! Tiểu Ngôn xem ra không bằng cậu!" Mặc Mặc đối với tôi bộc bạch cười nhạt.
"... Cậu tránh ra, tớ muốn đi tìm nàng." Thiếu kiên nhẫn cùng nàng dây dưa tiếp, tôi trong lòng biết Mặc Mặc là đang trì hoãn thời gian, nàng hảo ý tôi chân thành ghi nhớ , nhưng tôi chỉ đành phụ lòng -- chỉ vì người kia là Tiêu.
Tôi đang muốn hướng về bên cạnh đột phá, rồi lại bị Vệ Sở ngăn lại, hắn mỉm cười nói: "Tạ tiểu thư cô trước tiên không nên gấp gáp, Tiêu bác sĩ nói một canh giờ còn chưa tới đây."
"..." Tôi vốn không muốn cùng hắn nhiều lời, chỉ lo cắm đầu đi về phía trước , ánh mắt hắn nhìn về phía Tiêu trực bạch như vậy, để tôi cảm thấy không thích, tuy rằng tôi rõ ràng chính mình không có lập trường đi trách cứ hắn, thế nhưng trong lòng đối với hắn đều là có một ít khúc mắc -- điều này cũng có thể chính là cái gọi là "Tình địch gặp lại, hết sức đỏ mắt" đi?
"Tạ tiểu thư!" Hắn còn muốn lại ngăn cản tôi, bỗng nhiên mạnh quay đầu đi.
Tôi cũng trong cùng một lúc cảm nhận được khí thế không thể quen thuộc hơn được kia -- đây là tôi lần đầu tiền nhìn thấy Tiêu chật vật như thế, vết thương đầy rẫy, vết máu loang lổ, để tôi đau lòng đến cơ hồ đã quên phải làm sao hô hấp.
"Tiêu!" Bỏ qua tay Vệ Sở, tôi cấp tốc chạy hướng về phía Tiêu, cách đến gần rồi mới phát hiện tư thế nàng bước đi hơi khác thường, chẳng lẽ tổn thương chân? Vậy nàng là làm sao từng bước từng bước đi tới... Kiềm chế chua xót trong mắt, tôi lại lặng lẽ nhìn lướt qua nơi khác.
Tay phải của nàng không tự nhiên buông xuống bên người, hô hấp khinh hoãn mà suy yếu --chói mắt nhất nhưng là vết thương trên bụng nàng, dĩ nhiên có một hổ khẩu to nhỏ, khối máu ngưng tụ bốc ra rỉ sắt đỏ sẫm như thế, khó có thể tưởng tượng trên mặt của nàng vẫn là nhất phái phong khinh vân đạm (nhẹ như mây gió).
"Đau sao?" Tôi thậm chí không dám đụng vào vết thương của nàng, chỉ có thể cẩn thận mà hỏi dò, cố nén nước mắt nhưng ở thời điểm nàng mỉm cười vỡ đê mà xuống.
-- làm sao sẽ không đau! Thương nặng như vậy...
"Tôi không có chuyện gì, đừng khóc." Tôi không dám dùng sức ôm ấp nàng, nhưng nàng không để ý chút nào mà đem tôi thật chặt ôm vào trong ngực, sức mạnh lớn đến mức dường như muốn đem tôi tan vào thân thể của nàng, tôi cảm giác được nàng đang khe khẽ run rẩy -- trên thực tế, người chân chính run rẩy cũng không phải nàng.
"Tiêu, Tiêu..." Tôi chỉ có thể thông qua không ngừng mà gọi tên nàng để xác định nàng thật sự giữ lời trở lại bên cạnh tôi.
"Ừm, tôi ở đây." Một lần lại một lần vỗ về phía sau lưng tôi, không hề có một chút thiếu kiên nhẫn, thật giống cái người bị trọng thương cần che chở là tôi, Tiêu thanh âm ôn nhu như là ánh mặt trời trong tháng ba, tức thì đem tôi hoảng sợ sợ sệt đều xua tan đi.
"Ta nói, hai ngươi chán ngán đủ chưa?" âm thanh Mặc Mặc lành lạnh chen vào, khiến tôi mặt ửng hồng lên, những tâm tình kích động kia cũng rất nhanh lạnh đi, "Cậu nghĩ nàng là người máy a! Vết thương cũng không muốn xử lý sao?"
Kinh giác Mặc Mặc nói, tôi vội vàng từ trong lòng Tiêu lui ra, đỡ nàng có chút vội vàng hướng về xe đi đến, luôn cảm thấy Tiêu tựa hồ liếc mắt một cái Mặc Mặc, ánh mắt kia có một tia không ngờ, là tôi hoa mắt sao?
Trên kính xe Land Rover dán một tầng màng màu trà phản quang, bên ngoài không thể nhìn rõ tình hình bên trong, vì thế nên tôi rất yên lòng bắt đầu ở trên người Tiêu cởi áo sơ mi của nàng, chuẩn bị thay nàng xử lý vết thương.
"An Nhiên..." Tiêu theo sức mạnh của tôi nằm vật xuống ở trên ghế sau rộng lớn, nhưng đột nhiên chế trụ cổ tay tôi, lông mày hơi nhíu, trong mắt là tâm tình tôi nhìn không thấu, "Chị làm cái gì?"
Tiếng nói của nàng dẫn theo một tia khàn khàn, sắc mặt tái nhợt có chút nhu nhược, đôi môi hồng nhạt hơi nhếch lên, quyến rũ mê người, rồi lại hiển lộ ra một loại gợi cảm cùng bình thường tuyệt nhiên không giống.
Tôi âm thầm mắng một hồi chính mình ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, nhưng không đề phòng mở miệng dĩ nhiên dẫn theo lắp ba lắp bắp lúng túng: "Thoát, cởi quần áo a..."
Nàng không nói lời nào, lông mi thật dài nhẹ nhàng buông xuống, nhưng sức mạnh nắm cổ tay tôi không chút nào buông lỏng.
Cau mày, theo ánh mắt của nàng nhìn mình, mặt tôi không khống chế nóng lên -- nguyên lai trong lúc vô tình, tôi đã vượt ngồi ở trên đùi Tiêu, vẫn duy trì động tác thân cúi xuống cởi khuy áo nàng; mà nàng thì lại nắm lấy cổ tay tôi, khuôn mặt cũng không nhìn tôi, dáng vẻ cúi đầu phục tùng hơi có chút không thể làm gì ngầm đồng ý -- cảnh tượng này, thực đang khiến người mơ tưởng viển vông.
Tôi chỉ lo Tiêu hiểu lầm, vội vội vàng vàng giải thích, suýt chút nữa cắn đầu lưỡi chính mình: "Em, chị, không không, không phải như chị nghĩ... Em em, em là phải giúp chị xử lý vết thương!"
"Ừm, tôi biết." Trầm mặc một lát, khi tôi cho rằng nàng là tức rồi không muốn để ý tới tôi, trong lòng dĩ nhiên gấp đến độ muốn rơi lệ thì, nàng mới thản nhiên quét tôi một chút, miễn cưỡng hất môi nở nụ cười, nụ cười kia, rõ ràng dẫn theo một tia trêu tức, luôn luôn chú ý biểu tình của nàng tôi chắc chắn sẽ không nhìn lầm.
-- thật đúng, cười nhạo em như thế có lực sao?
Xem phần trên chị là cái người bệnh, không so đo với chị, chờ vết thương chị khỏi rồi, chúng ta lại tính sổ sau!
Tức giận cắn răng hàm, tôi trừng nàng một chút, cũng không dám dùng sức, cấp tốc mở ra nút buộc quần áo, nhẹ nhàng tách ra mảnh áo -- da thịt trắng sáng long lanh từng chút một sôi nổi trong mắt, tôi không kìm lòng được nín thở: Xưa nay cũng không biết, thân thể nữ nhân có thể đẹp như thế.
Hoặc là, chỉ bởi vì tôi đối với có tâm tư nàng không giống nhau, mới sẽ vào lúc này thay lòng đổi dạ.
Tôi sâu sắc thể ngộ đến loại xao động xấu hổ mở miệng này, trước nay chưa từng có tới hung hăng như thế -- không có sức chống cự.
Tôi muốn hôn môi nàng.
Rất muốn.
Tác giả có lời muốn nói: Ta bạn cùng phòng cho ta đề cử một trò chơi gọi ( ôn dịch công ty )(một tận sức với để toàn nhân loại bị mắc bệnh bệnh độc phản = xã hội game), vì càng tốt mà tìm kiếm càng văn linh cảm ta đùng đùng một cái đi chơi , kết quả dẫn đến mê muội game không có đúng hạn chương mới... Này không phải lỗi của ta ríu rít anh toàn lại ta bạn cùng phòng! Xin mời quất nàng không muốn tìm ta →_→
Còn có xế chiều hôm nay làm quần áo thời điểm hoa thương ngón tay , mở thụ môn thời điểm lại cạo xương ngón tay trên một khối nhỏ bì, đau chết qaq
(cũng không tới an ủi một hồi đáng thương tác giả quân sao
Màu trắng áo cưới, da trắng bệch hơi chút tiều tụy; con ngươi màu đen, lấp lóe tàn nhẫn huy trạch; móng tay sắc nhọn, xé ra phòng hộ yếu đuối; tiếng hú chói tai, rung động cô độc linh hồn... Một người Tu La tràng, một người không đường về.
—— Tiêu!
Sau gáy vẫn mang theo một chút tê dại, trái tim kịch liệt nhảy lên, tôi lắc lắc đầu không lắm tỉnh táo, nhưng ý niệm đầu tiên lại là đi xem bóng người thê thảm tôi ở trong mộng hình dung—— nhưng, trong buồng xe yên tĩnh chỉ có một mình tôi.
Mở cửa xe, tôi không thể chờ đợi được nữa nhìn quanh một vòng, Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca dựa vào nhau nói chuyện, Vệ Sở ở đuôi xe cảnh giới, nhưng không có nhìn thấy nàng khiến tâm tôi buồn lo không ngớt.
"Tiểu An Tử, cậu tỉnh rồi... Này! Cậu đi đâu?" Mặc Mặc thấy tôi rất là mừng rỡ, sau một khắc lại vọt lại đây, kéo lại tôi, ngăn cản tôi tiếp tục đi, "Yên phận ở chỗ này chờ, không cho đi đâu hết!"
"Tớ không!" Nhớ tới lúc nãy chính là bị nàng đánh ngất cưỡng chế mang đi, trong lòng tôi không khỏi sinh mấy phần oán nộ, khẩu khí nói chuyện cũng xông tới mấy phần, "Tớ muốn đi tìm nàng! Cậu lại ngăn cản tớ sẽ nổi giận !"
"Cậu bình tĩnh cho tớ một chút!" Mặc Mặc không thỏa hiệp che ở trước người tôi, thậm chí khiến cho hai người Ngô Phóng Ca và Vệ Sở canh giữ ở một bên ánh mắt nhìn tới—— ba người chia làm ba phương vị đem tôi vây vào giữa, ngăn chặn tôi hết thảy lối thoát, "Mang cậu đi là ý của nàng, lẽ nào cậu muốn cho nỗi khổ tâm của nàng uổng phí à?"
"Tớ muốn đi tìm nàng." Tôi nhìn vào mắt của nàng, nói từng chữ từng câu.
Thấy tôi bướng bỉnh, Mặc Mặc tức giận cho một cái liếc mắt, dứt khoát thay đổi sách lược: "Tớ nghĩ cậu sẽ không thể không chú ý tới nàng vẫn ẩn giấu thực lực của chính mình chứ?"
—— Mặc Mặc nói không sai, tôi vẫn luôn biết: Tiêu còn lâu mới giống như bề ngoài của nàng nhìn qua yếu đuối mong manh như vậy.
Nàng hung hăng, nội liễm, đắn đo suy nghĩ, bày mưu cẩn thận rồi mới hành động; sức mạnh của nàng so với tôi phải lớn hơn nhiều, kinh nghiệm đối địch cũng so với tôi càng thêm phong phú, cho dù không có tôi, nàng một người cũng có thể ở bên trong tận thế sinh tồn được... Những điều này, tôi đều biết, tôi chỉ là không muốn nghĩ sâu.
Tôi không ngừng an ủi mình, Tiêu không nói, nhất định nàng có lý do của chính mình hoặc là nỗi khổ tâm trong lòng, vậy tôi liền phối hợp ý của nàng, chỉ coi như không biết là được rồi.
Mỗi người đều có bí mật của chính mình, có chút có thể cùng người khác chia sẻ, có chút lại chỉ muốn vĩnh viễn chôn ở trong lòng, tôi tôn trọng quyết định của nàng —— lại hay là, chỉ là tôi vẫn không có đạt đến mức độ để cho nàng nguyện ý thản lộ nội tâm.
Tôi không có tư cách đi chất vấn nàng, cũng không có lập trường đi chỉ trích nàng.
Tôi là gì của nàng chứ?
Bằng hữu, đồng đội, hay là cái gì cũng không tính?
Không nhịn được tự giễu, nhưng đối với hiện thực trần trụi này không thể làm gì.
"Vậy thì như thế nào?" Tôi quay mặt đi không cho Mặc Mặc nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt, thấp giọng nói rằng, "Thực lực mạnh đến đâu cũng không có nghĩa là không gặp nguy hiểm! Con xác sống vương kia lợi hại bao nhiêu cậu và tớ đều rõ ràng, huống chi còn có mấy trăm con xác sống cấp thấp ở bên cạnh mắt nhìn chằm chằm! Tớ làm sao có thể yên tâm nàng một người? Hơn nữa, đổi lại là cậu, tớ cũng sẽ đi..."Mặc Mặc thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm tôi, bỗng nhiên lạnh rên một tiếng, như là tức điên: "Chúng ta là quan hệ gì? Cậu cùng với nàng lại là quan hệ gì? Cậu lại bắt tớ cùng so với nàng? Lẽ nào mấy năm tình cảm chúng ta mới bù đắp được cậu cùng với nàng nhận thức mấy tháng?"
"Mặc Mặc, cậu cảm thấy tình yêu cùng tình bạn có khả năng so sánh sao?" Tôi nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng xoay ngang, bật thốt lên.
"Đương nhiên không có!" Mặc Mặc trả lời không chút suy nghĩ, nhưng lập tức ý thức được cái gì, sân mục líu lưỡi mà nhìn tôi, không thể tin tưởng hỏi, "Cậu cậu cậu, cậu đang nói cái gì? Tình yêu? Cậu lại đối với tớ..."
Dáng vẻ nàng chấn kinh đến tột đỉnh để tôi không nhịn được ở trên đầu nàng gõ một bạo lật, gần như quát mắng cãi lại
"Nghĩ gì thế? Có dám lại tự kỷ một chút hay không a! Người tớ nói là Tiêu!" Thấy nàng không phản đối bĩu môi, tôi hít sâu một hơi, trịnh trọng nói rằng, "Tớ thích nàng... Không, tớ yêu nàng."
Ở trước mặt bạn thân nhất của chính mình bộc lộ xác thực là rất cần dũng khí, nhưng tôi cũng không hối hận -- bởi vì tôi hi vọng nàng biết tình cảm của tôi, tôi càng hy vọng có thể được nàng chống đỡ, có điều...
"Cậu đó là vẻ mặt gì?" Phiền muộn trừng mắt nàng, tôi có chút thất bại.
Nàng nhưng vẫn cứ duy trì hai tay ôm mặt, thần thái sợ hãi khó mà tin nổi, phảng phất đứng trước mặt nàng chính là một con Godzilla hình thể khổng lồ: "Ồ không, Tiểu An Tử mau nói cho tớ biết này không phải thật sự! Cậu lúc nào là cong ?
Lẽ nào là Sở Mạch Lăng kẻ này để cậu đối với nam nhân tuyệt vọng ? Không phải chứ?" Nàng lải nhải suy đoán, không hề chú ý tôi càng ngày càng tối sắc mặt, "Hơn nữa tớ không nghĩ ra nhất chính là, muốn bẻ cong cũng chỉ có thể là tớ bẻ cậu a, làm sao bị họ Tiêu nhanh chân đến trước cơ chứ?"
"Tớ không có cong, cùng Sở Mạch Lăng càng không có quan hệ, tớ chỉ là yêu Tiêu, mà nàng vừa vặn là nữ nhân, chỉ thế mà thôi." Vô lực đẩy nàng ra, tôi không muốn lại cùng nàng tốn nhiều miệng lưỡi, chỉ muốn mau sớm tìm được hành tung của Tiêu xác nhận nàng không có chuyện gì.
"Sách, không nói rõ ràng chớ vội đi mà ~" tay nàng như là dây leo quấn lấy cánh tay của tôi, hất không ra tránh không xong, "Là bạn thân tốt nhất của cậu, tớ cũng không muốn giội nước lã, thế nhưng cậu cảm thấy nữ nhân như họ Tiêu sẽ thích loại người như cậu vậy sao?"
"Loại nào?" Tôi liếc mắt nhìn nàng, nhưng cũng không chờ mong có thể nghe được nàng nói ra cái từ gì tốt.
Nàng quả nhiên giống như dự liệu bắt đầu châm chọc: "Cậu xem một chút cậu, tướng mạo sao, miễn cưỡng xem như là dễ nhìn, đặt trong đám người cũng không có gì đặc sắc; dáng người sao, trước không tính lồi sau không tính cao, cùng lắm coi như cân xứng; tính cách sao, lề mề còn thích lo chuyện bao đồng, tân trang một hồi coi như chính trực thiện lương; năng lực sao, đối phó một hai con xác sống vẫn còn có hi vọng toàn thân trở ra... Còn muốn tớ nói tiếp sao?"
Kiều Tử Mặc, hữu nghị của chúng ta đến đây là kết thúc!
Tôi hung hăng trừng mắt nàng, quả thực không thể tin được trong miệng nàng cái người hình dung không đúng tý nào chính là tôi.
Thấy tôi không nói, tiếp theo nàng lại tận hết sức lực đả kích nói: "Còn nữa, người phụ nữ kia vừa nhìn chính là trong nhà có bối cảnh, như bên trong phim truyền hình diễn, bạn trai vị hôn phu khẳng định là có, người theo đuổi ít nhất phải có một kẻ khá ổn chứ? Coi như nàng không rõ chỗ nào coi trọng cậu, nhóm quần hạ chi thần của nàng có thể buông tha cậu? Người nhà nàng có thể tiếp thu cậu? Tớ xem..."
"Ừm, tớ biết, này không quan trọng, " tôi thừa nhận Mặc Mặc đưa ra vấn đề "nhất châm kiến huyết"*, là tôi đã sớm ở trong lòng nhấp nhô qua lại cân nhắc qua, mà tôi đáp án cũng từ đầu đến cuối không có thay đổi qua, "Tớ không có ý định tham gia gia đình nàng, cũng không muốn đi tranh cái gì... Tớ yêu nàng là chuyện của tớ, cùng ai cũng không có quan hệ." (*lời nói trúng tâm sự)
"Ôi ~ tỷ môn nhi, tớ làm sao xưa nay cũng không biết cậu còn là một tình thánh! Tiểu Ngôn xem ra không bằng cậu!" Mặc Mặc đối với tôi bộc bạch cười nhạt.
"... Cậu tránh ra, tớ muốn đi tìm nàng." Thiếu kiên nhẫn cùng nàng dây dưa tiếp, tôi trong lòng biết Mặc Mặc là đang trì hoãn thời gian, nàng hảo ý tôi chân thành ghi nhớ , nhưng tôi chỉ đành phụ lòng -- chỉ vì người kia là Tiêu.
Tôi đang muốn hướng về bên cạnh đột phá, rồi lại bị Vệ Sở ngăn lại, hắn mỉm cười nói: "Tạ tiểu thư cô trước tiên không nên gấp gáp, Tiêu bác sĩ nói một canh giờ còn chưa tới đây."
"..." Tôi vốn không muốn cùng hắn nhiều lời, chỉ lo cắm đầu đi về phía trước , ánh mắt hắn nhìn về phía Tiêu trực bạch như vậy, để tôi cảm thấy không thích, tuy rằng tôi rõ ràng chính mình không có lập trường đi trách cứ hắn, thế nhưng trong lòng đối với hắn đều là có một ít khúc mắc -- điều này cũng có thể chính là cái gọi là "Tình địch gặp lại, hết sức đỏ mắt" đi?
"Tạ tiểu thư!" Hắn còn muốn lại ngăn cản tôi, bỗng nhiên mạnh quay đầu đi.
Tôi cũng trong cùng một lúc cảm nhận được khí thế không thể quen thuộc hơn được kia -- đây là tôi lần đầu tiền nhìn thấy Tiêu chật vật như thế, vết thương đầy rẫy, vết máu loang lổ, để tôi đau lòng đến cơ hồ đã quên phải làm sao hô hấp.
"Tiêu!" Bỏ qua tay Vệ Sở, tôi cấp tốc chạy hướng về phía Tiêu, cách đến gần rồi mới phát hiện tư thế nàng bước đi hơi khác thường, chẳng lẽ tổn thương chân? Vậy nàng là làm sao từng bước từng bước đi tới... Kiềm chế chua xót trong mắt, tôi lại lặng lẽ nhìn lướt qua nơi khác.
Tay phải của nàng không tự nhiên buông xuống bên người, hô hấp khinh hoãn mà suy yếu --chói mắt nhất nhưng là vết thương trên bụng nàng, dĩ nhiên có một hổ khẩu to nhỏ, khối máu ngưng tụ bốc ra rỉ sắt đỏ sẫm như thế, khó có thể tưởng tượng trên mặt của nàng vẫn là nhất phái phong khinh vân đạm (nhẹ như mây gió).
"Đau sao?" Tôi thậm chí không dám đụng vào vết thương của nàng, chỉ có thể cẩn thận mà hỏi dò, cố nén nước mắt nhưng ở thời điểm nàng mỉm cười vỡ đê mà xuống.
-- làm sao sẽ không đau! Thương nặng như vậy...
"Tôi không có chuyện gì, đừng khóc." Tôi không dám dùng sức ôm ấp nàng, nhưng nàng không để ý chút nào mà đem tôi thật chặt ôm vào trong ngực, sức mạnh lớn đến mức dường như muốn đem tôi tan vào thân thể của nàng, tôi cảm giác được nàng đang khe khẽ run rẩy -- trên thực tế, người chân chính run rẩy cũng không phải nàng.
"Tiêu, Tiêu..." Tôi chỉ có thể thông qua không ngừng mà gọi tên nàng để xác định nàng thật sự giữ lời trở lại bên cạnh tôi.
"Ừm, tôi ở đây." Một lần lại một lần vỗ về phía sau lưng tôi, không hề có một chút thiếu kiên nhẫn, thật giống cái người bị trọng thương cần che chở là tôi, Tiêu thanh âm ôn nhu như là ánh mặt trời trong tháng ba, tức thì đem tôi hoảng sợ sợ sệt đều xua tan đi.
"Ta nói, hai ngươi chán ngán đủ chưa?" âm thanh Mặc Mặc lành lạnh chen vào, khiến tôi mặt ửng hồng lên, những tâm tình kích động kia cũng rất nhanh lạnh đi, "Cậu nghĩ nàng là người máy a! Vết thương cũng không muốn xử lý sao?"
Kinh giác Mặc Mặc nói, tôi vội vàng từ trong lòng Tiêu lui ra, đỡ nàng có chút vội vàng hướng về xe đi đến, luôn cảm thấy Tiêu tựa hồ liếc mắt một cái Mặc Mặc, ánh mắt kia có một tia không ngờ, là tôi hoa mắt sao?
Trên kính xe Land Rover dán một tầng màng màu trà phản quang, bên ngoài không thể nhìn rõ tình hình bên trong, vì thế nên tôi rất yên lòng bắt đầu ở trên người Tiêu cởi áo sơ mi của nàng, chuẩn bị thay nàng xử lý vết thương.
"An Nhiên..." Tiêu theo sức mạnh của tôi nằm vật xuống ở trên ghế sau rộng lớn, nhưng đột nhiên chế trụ cổ tay tôi, lông mày hơi nhíu, trong mắt là tâm tình tôi nhìn không thấu, "Chị làm cái gì?"
Tiếng nói của nàng dẫn theo một tia khàn khàn, sắc mặt tái nhợt có chút nhu nhược, đôi môi hồng nhạt hơi nhếch lên, quyến rũ mê người, rồi lại hiển lộ ra một loại gợi cảm cùng bình thường tuyệt nhiên không giống.
Tôi âm thầm mắng một hồi chính mình ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, nhưng không đề phòng mở miệng dĩ nhiên dẫn theo lắp ba lắp bắp lúng túng: "Thoát, cởi quần áo a..."
Nàng không nói lời nào, lông mi thật dài nhẹ nhàng buông xuống, nhưng sức mạnh nắm cổ tay tôi không chút nào buông lỏng.
Cau mày, theo ánh mắt của nàng nhìn mình, mặt tôi không khống chế nóng lên -- nguyên lai trong lúc vô tình, tôi đã vượt ngồi ở trên đùi Tiêu, vẫn duy trì động tác thân cúi xuống cởi khuy áo nàng; mà nàng thì lại nắm lấy cổ tay tôi, khuôn mặt cũng không nhìn tôi, dáng vẻ cúi đầu phục tùng hơi có chút không thể làm gì ngầm đồng ý -- cảnh tượng này, thực đang khiến người mơ tưởng viển vông.
Tôi chỉ lo Tiêu hiểu lầm, vội vội vàng vàng giải thích, suýt chút nữa cắn đầu lưỡi chính mình: "Em, chị, không không, không phải như chị nghĩ... Em em, em là phải giúp chị xử lý vết thương!"
"Ừm, tôi biết." Trầm mặc một lát, khi tôi cho rằng nàng là tức rồi không muốn để ý tới tôi, trong lòng dĩ nhiên gấp đến độ muốn rơi lệ thì, nàng mới thản nhiên quét tôi một chút, miễn cưỡng hất môi nở nụ cười, nụ cười kia, rõ ràng dẫn theo một tia trêu tức, luôn luôn chú ý biểu tình của nàng tôi chắc chắn sẽ không nhìn lầm.
-- thật đúng, cười nhạo em như thế có lực sao?
Xem phần trên chị là cái người bệnh, không so đo với chị, chờ vết thương chị khỏi rồi, chúng ta lại tính sổ sau!
Tức giận cắn răng hàm, tôi trừng nàng một chút, cũng không dám dùng sức, cấp tốc mở ra nút buộc quần áo, nhẹ nhàng tách ra mảnh áo -- da thịt trắng sáng long lanh từng chút một sôi nổi trong mắt, tôi không kìm lòng được nín thở: Xưa nay cũng không biết, thân thể nữ nhân có thể đẹp như thế.
Hoặc là, chỉ bởi vì tôi đối với có tâm tư nàng không giống nhau, mới sẽ vào lúc này thay lòng đổi dạ.
Tôi sâu sắc thể ngộ đến loại xao động xấu hổ mở miệng này, trước nay chưa từng có tới hung hăng như thế -- không có sức chống cự.
Tôi muốn hôn môi nàng.
Rất muốn.
Tác giả có lời muốn nói: Ta bạn cùng phòng cho ta đề cử một trò chơi gọi ( ôn dịch công ty )(một tận sức với để toàn nhân loại bị mắc bệnh bệnh độc phản = xã hội game), vì càng tốt mà tìm kiếm càng văn linh cảm ta đùng đùng một cái đi chơi , kết quả dẫn đến mê muội game không có đúng hạn chương mới... Này không phải lỗi của ta ríu rít anh toàn lại ta bạn cùng phòng! Xin mời quất nàng không muốn tìm ta →_→
Còn có xế chiều hôm nay làm quần áo thời điểm hoa thương ngón tay , mở thụ môn thời điểm lại cạo xương ngón tay trên một khối nhỏ bì, đau chết qaq
(cũng không tới an ủi một hồi đáng thương tác giả quân sao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.