Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Chương 52: Người tiến hóa cấp hai

Quyết Tuyệt

21/08/2020

Edit: Thanh Thạch

Lăng Thanh Vân không ở lâu với Trang Thành, “nghỉ ngơi” xong, tỉnh lại là đúng bốn tiếng sau, vừa vặn đến giờ khu an toàn phân phát bữa tối.

Trong khu nhà của Lăng Thanh Vân tồn không ít lương thực. Lúc trước hắn từng đi lục một khu chợ ở vùng ngoại thành, rau dưa thịt thà gì đều không thể ăn được, nhưng tảo bẹ, rong biển, lạp xưởng, cá khô, nấm hương, mộc nhĩ vân vân vẫn còn không ít, còn có rất nhiều khay trứng có thể để lâu, hơn nữa nay bọn họ còn nuôi mấy con gà… Cho nên trong khi người khác ăn bánh nướng của khu an toàn đã cảm thấy có thể no bụng, đám người Lăng Thanh Vân lại nghênh đón các món ăn do phụ nữ ở khu nhà mình làm.

Thịt vịt quay xắt miếng, tảo bẹ xào, khoai tây om, còn có canh rong biển với trứng – khoai tây là do khu an toàn trồng ra. Phỏng chừng tình hình bây giờ khẩn cấp, Uông Tuấn Siêu không đủ bình tĩnh, tất cả khoai tây trồng ở khu trong đều bị đào ra, bởi vì để chia cho nhiều người nên dùng không ít túi nilon. Nguyên bản phải ba tháng mới có thể thu hoạch nhưng khoai tây này vẫn ăn được.

Lăng Thanh Vân từ nhỏ đã ăn tốt, gần đây có lẽ do thể lực tiêu hao nhiều nên sức ăn càng lớn, cạp mấy miếng hết bay cái bánh nướng, ăn thêm chút thức ăn mà vẫn không thấy no.

“Anh Lăng, sáng nay em làm cơm nắm, anh nếm thử tay nghề của em xem?” Lăng Thanh Vân ăn xong cơm chuẩn bị đi lên tiếp tục đánh bom đám tang thi, Uông Chấn Huy lại gọi giật hắn.

Nắm cơm trắng tinh, không biết bên trong có nhân gì, nghĩ tới Uông Chấn Huy mấy ngày nay hay đến ăn ké, còn thừa ít lương thực cũng là bình thường, Lăng Thanh Vân nhận lấy liền ăn. Có lẽ lúc ở trên người phân thân luôn cảm thấy đói, nên lúc hắn ở bản thể chưa bao giờ bạc đãi mình trên phương diện ăn uống.

Nắm cơm nếp nhân giăm bông, trứng rán và lạc, Lăng Thanh Vân ăn nhanh rồi trèo lên tường thành, được một lúc lại cảm thấy không đúng.

Nắm cơm của Uông Chấn Huy, nếu bảo là phụ nữ ở khu nhà làm cho hắn thì hắn sẽ không hoài nghi, bởi vì hắn mang về đủ thứ thượng vàng hạ cám, có mấy thứ này cũng rất bình thường, nhưng nếu là Uông Chấn Huy…

Uông Chấn Huy không phải chưa từng rời khỏi khu an toàn đi tìm thức ăn sao? Dựa vào làm việc ở khu an toàn mà kiếm thức ăn thì chẳng bao giờ có trứng với giăm bông cả! Hơn nữa nắm cơm kia quá trắng, ở cái thời điểm ai cũng có thể nhặt cơm rơi vãi trên đất mà cho vào mồm thì đã chẳng còn mấy ai có thể làm ra đồ ăn sạch sẽ như vậy, mà đối phương còn là một thanh niên độc thân!

Hơn nữa, tuy Uông Chấn Huy luôn ăn mặc bẩn thỉu, nhưng đôi tay vừa rồi rất sạch sẽ, ngay cả móng tay cũng chẳng hề cáu bẩn… Cúi đầu nhìn tay mình, Lăng Thanh Vân chẳng ngạc nhiên khi thấy một vòng đen cáu két chỗ đầu móng. Tuy nay khu an toàn không thiếu nước nhưng cũng không xa xỉ đến độ cho người tắm rửa, mặc dù hắn có lấy nước lau người nhưng từ khi phát sinh biến đổi lớn hắn cũng chưa từng tắm lần nào… Uông Chấn Huy thì sao?

Không khỏi nảy lên hoài nghi đối với Uông Chấn Huy nhưng Lăng Thanh Vân cũng không quá để ý, tuy cậu ta thường thường tới ăn ké nhưng hiểu biết về bọn họ còn chẳng bằng Điền Hằng, mà những thứ cậu ta biết được thì tùy tiện tìm ai ở khu nhà hỏi cũng sẽ biết được, hắn đúng là không cần nghĩ nhiều.

Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có hoài nghi, Lăng Thanh Vân phát hiện ra một số điểm đáng ngờ của Uông Chấn Huy. Ví dụ như hiện giờ đang cưỡng chế trưng binh, Uông Chấn Huy vừa đủ tuổi thế mà lại không phải đi, hoặc là thoạt nhìn cậu ta chẳng có vẻ gì là lo lắng chuyện lương thực, còn hay đi dạo mấy vòng quanh tường thành…

“Điền Hằng, anh biết Uông Chấn Huy kia không?” Thời điểm Điền Hằng lên tường thành thị sát, Lăng Thanh Vân hỏi.

“Biết chứ, anh rất chiếu cố cậu ta còn gì.” Điền Hằng giờ thông thuộc người của Lăng Thanh Vân còn hơn cả người của mình thì đương nhiên không có chuyện không biết.

“Tôi nói là ở chỗ khác, anh chưa từng gặp cậu ta sao?” Lăng Thanh Vân lại hỏi.

“Không, tôi chỉ nhìn thấy ở chỗ anh thôi. Đúng rồi, cậu ta rất ân cần với anh đó, không phải là muốn bám theo anh chứ hả? Có cần tôi điều tra giúp không?” Điền Hằng thấy Lăng Thanh Vân để ý Uông Chấn Huy như vậy, nghĩ tới đối phương là một thiếu niên thanh tú, cười hì hì hỏi.

“Anh đừng có lắm chuyện!” Lăng Thanh Vân lạnh lùng đáp, túm lấy cổ áo Điền Hằng ném sang cái thang cạnh tường thành. Ngoại trừ Trang Thành, hắn không thích người khác ghép đôi hắn với ai hết!

“Ê ê! Chỉ đùa một chút thôi mà?” Tuy Điền Hằng không so được với nhóm người Trương Nghị nhưng rốt cuộc cũng đã từng giết tang thi, lập tức đứng vững trên thang.

“Anh mà lại đùa như vậy, tôi liền ném anh sang bên kia!” Lăng Thanh Vân nhếch mép, bên kia tường thành, bởi vì tang thi tấn công phân tán, không thể lãng phí bom nên phía dưới chất đống xác tang thi bị bắn chết, còn một số vẫn có thể ngọ nguậy, đang vươn tay lên đây đó! Khẳng định không ngại cào mấy vết lên người Điền Hằng đâu!

“Đừng đừng, anh Lăng đừng so đo với đám tiểu nhân vật như chúng tôi nha.” Điền Hằng lập tức nhận thua, leo xuống thang, sau đó, không biết một cục bùn từ đâu ném lại đây, bắn đầy người hắn!

“Mẹ kiếp, đây là tập kích quan lớn khu an toàn đấy!” Điền Hằng hét to, nhìn quanh một vòng chỉ thấy mọi người đang tập trung giết tang thi, đành buồn bực cởi quần áo. Ngửi mùi đã biết cục bùn thấm đầy nước tiểu, trăm phần trăm là có người muốn báo thù lúc trước hắn không chọn con bọn họ!

Thật mẹ nó xui xẻo!

Tang thi cuồn cuộn không ngừng đi về phía tường thành, những chỗ khác đều đã bắt đầu dùng súng máy để bắn, chỉ riêng đoạn tường thành chỗ Lăng Thanh Vân vẫn chưa dùng, cũng là nhờ kỹ thuật bắn cao siêu của Lăng Thanh Vân và Trương Nghị.

Chiến đấu giằng co hai ngày hai đêm, đại bộ phận đều đã thấm mệt, Uông Tuấn Siêu cũng càng thêm sốt ruột, nếu lúc này tang thi cấp ba cấp bốn xông lại đây, phá tan một đoạn tường thành….

“Uông thiếu! Người ở đảo HN tới!” Một người trẻ tuổi chạy vào văn phòng Uông Tuấn Siêu.

“Vậy à? Tôi phải tự mình đi nghênh đón!” Uông Tuấn Siêu nhìn thoáng qua chiếc gương bên cạnh, bóng dáng mình hiện ra bên trong vô cùng tiều tụy, gã vò vò đầu, càng thêm vừa lòng với hình tượng bây giờ, đi theo người báo tin kia ra ngoài.

Tổng cộng mười mấy người, còn có mấy thùng không biết là cái gì, nhìn thấy tình hình đó, Uông Tuấn Siêu không tránh khỏi có chút mất mát.



“Anh chính là lãnh đạo khu an toàn thành phố S?” Nhóm người này khá trẻ tuổi, trong đó có một người phụ nữ vẻ mặt nghiêm tức đứng dậy hỏi.

“Đúng vậy, tôi là Uông Tuấn Siêu, hoan nghênh các vị đến đây!” Uông Tuấn Siêu biết, những người này tám phần là người tiến hóa, nhưng so với cho gã mười mấy người tiến hóa còn không bằng cho gã thêm ít đạn dược! Tuy nhiên, dù có thất vọng, Uông Tuấn Siêu cũng không biểu hiện ra ngoài.

“Xin chào Uông tiên sinh.” Cô gái cầm đầu không chút kiêng dè: “Chúng tôi là do quân đội HN phái tới hiệp trợ anh, đều là người tiến hóa cấp hai.”

Người tiến hóa cấp hai? Tương đương với tang thi cấp ba đó!

Uông Tuấn Siêu đã sớm biết có người tiến hóa cấp hai, gã đoán Lăng Thanh Vân cũng là người tiến hóa cấp hai, nhưng gã không ngờ HN có thể một lần phái ra mười mấy người tiến hóa cấp hai đến!

Mà giá trị của mười mấy người tiến hóa cấp hai thì không phải một chút đạn dược có thể sánh bằng!

Uông Tuấn Siêu cười càng thêm nhiệt tình, vừa tiếp đón những người này nghỉ ngơi ăn uống vừa ngầm thăm dò. Thế mới biết khu an toàn thành phố B bị sập khiến người ở HN vô cùng khó chịu, nay nơi đó đã chia làm hai phái, một phái muốn dùng vũ khí lớn, một phái khác lại hy vọng có thể tiêu diệt tang thi mà không phá hoại hoàn cảnh sinh thái, loại virus lây nhiễm này có lẽ chính là do hoàn cảnh tự nhiên bài xích con người thì sao?

Cuối cùng kết quả thương thảo của bọn họ là xem tình hình khu an toàn thành phố S thế nào, bởi vì nay thoạt nhìn tình hình ở đây còn chưa xấu như ở thành phố B, nếu có thể đánh đuổi tang thi, có phải nghĩa là con người còn có hy vọng?

Vì vậy, đảo HN liền phái ra gần như toàn bộ người tiến hóa cấp hai. Phải biết, mỗi người này đều là báu vật quốc gia!

“Phòng tuyến mà chúng tôi phụ trách liền an bài như vậy sao? Tại sao đoạn này không có ai?” Nghe xong an bài của Uông Tuấn Siêu, một thanh niên trẻ tuổi chỉ vào một chỗ bên cạnh khu vực mình phụ trách.

“Nơi này đã có người rồi.” Uông Tuấn Siêu cười, nơi đó là chỗ nguy hiểm nhất, chính là hướng đi vào thành phố, số lượng tang thi luôn nhiều nhất, nhưng Lăng Thanh Vân mang theo thủ hạ vẫn luôn trông chặt nơi đó, mà đây chính là Lăng Thanh Vân chủ động yêu cầu.

“Có người? Là người tiến hóa à? Người tiến hóa bình thường không thể chống lại tang thi cấp ba trở lên đâu.” Trong mắt thanh niên này lóe lên một tia khinh thường, những người khác cũng tỏ vẻ đồng ý. Người tiến hóa cấp hai như bọn họ bị mang đi đảo HN cũng không phải để hưởng phúc, tương phản, bọn họ bị nhồi đủ loại huấn luyện, những huấn luyện mà người thường chẳng bao giờ có thể làm được khiến cho bọn họ hoàn thành xong càng thêm kiêu ngạo.

“Người canh giữ nơi đó hẳn cũng là người tiến hóa cấp hai, hơn nữa, thủ hạ của anh ta cũng có một người tiến hóa. Mấy ngày nay, các chỗ khác đều dùng hết đạn dược mà còn phải gọi cứu viện mấy lần, bọn họ lại chẳng làm sao.” Uông Tuấn Siêu tuy cảm thấy người tốt như Lăng Thanh Vân thật đúng là ngớ ngẩn, nhưng gã không thể không thừa nhận người như vậy không ghét nổi, nhưng cho dù không ghét Lăng Thanh Vân thì lợi dụng một chút cũng chẳng sao. Những người từ đảo HN đến quá mức kiêu ngạo không dễ khống chế, nếu có thể để Lăng Thanh Vân hạ bớt nhuệ khí của bọn họ thì tốt!

“Người tiến hóa cấp hai?” Cô gái cầm đầu mở miệng, ánh mắt hơi nheo lại, cho dù người kia là người tiến hóa cấp hai thì thế nào? Người khác nghĩ bọn họ đến đảo HN hưởng phúc, chỉ có bọn họ biết huấn luyện mà bọn họ phải vượt qua có thể nói là cực kỳ tàn ác, còn phải tiến hành thực chiến với tang thi… Bởi vậy cô chẳng hề cảm thấy một người tiến hóa cấp hai được ưu ái ở khu an toàn có thể lợi hại hơn bọn họ. Liền nói đội trưởng đội tiến hóa ở khu an toàn này, vừa thấy đã biết là người chưa từng nhìn thấy máu!

“Đúng vậy, Lăng Thanh Vân rất lợi hại!” Uông Tuấn Siêu ra vẻ sùng bái, còn khen ngợi Lăng Thanh Vân thêm mấy câu.

“Như vậy đi, tôi đổi với Tiểu Lạp, thủ ở đây.” Cô gái chỉ vào vị trí cạnh Lăng Thanh Vân trên bản đồ, nói. Nếu Uông Tuấn Siêu đã quyết, cô sẽ không phản đối nữa, nhưng ngược lại cô muốn xem người nọ rốt cuộc có bao nhiêu “lợi hại”! Đến lúc đó đừng có cầu viện mình với A Uy!

Cô gái ngẩng đầu liếc nhìn chàng trai vừa hỏi, gật gật đầu.

Tin có người tiến hóa cấp hai tới là Điền Hằng nói cho Lăng Thanh Vân biết.

Khi đó hắn đang cầm súng bắn tang thi, nghe thế chỉ gật đầu rồi bắn tiếp, khiến Điền Hằng cảm thấy chả thú vị.

“Tôi tính là người tiến hóa cấp một hả?” Ngược lại Liễu Khả Phàm có chút tò mò.

“Đúng vậy, người đẹp Liễu là người tiến hóa cấp một, tiếp tục cố gắng nói không chừng có thể lên cấp hai đó!” Điền Hằng cười tủm tỉm.

“Thế à.” Liễu Khả Phàm thấy hắn cũng chả biết gì hơn, không để ý hắn nữa, tiếp tục giết tang thi.

“Thật là, ở chỗ khác có không ít người hối lộ tôi, chỉ có mấy người hờ hững với tôi như thế.” Điền Hằng cho tay vào áo lấy ra một túi nhỏ, bên trong thế mà chứa dâu tây: “Mấy người có muốn ăn dâu tây không? Đây là lấy từ chỗ nhà kính…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Cố Gia Bảo cướp cái túi trong tay: “Ôi hoa quả này! Ông đây táo bón lâu như vậy phải bổ sung trái cây!”

“Phải có phong độ thân sĩ chứ! Hoa quả là phải để dành cho phụ nữ!” Điền Hằng nghĩa chính ngôn từ nhìn Liễu Khả Phàm, Cố Gia Bảo bị táo bón, cùng lắm là ảnh hưởng đến cuộc sống chồng chồng ban đêm, chứ con gái là dễ bị mọc mụn đó!

“Tiểu Điệp, ăn dâu này!” Không ngờ Cố Gia Bảo lấy hai quả, đưa một quả cho Kim Tường xong liền đưa cho cô bé mặc đồ con trai đứng bên cạnh.

Tiểu Điệp cầm túi quả cũng không ăn luôn mà phân cho mọi người trên tường thành, cuối cùng còn một quả liền đưa cho Lăng Thanh Vân.



“Anh không thích ăn ngọt, em ăn đi.” Lăng Thanh Vân cười với cô bé, tuy rằng Tiểu Điệp giống như chẳng thèm để ý nhưng người ta là con gái không ăn mà mình ăn thì cứ thấy sao sao.

Tiểu Điệp vẫn kiên trì chìa tay về phía Lăng Thanh Vân ngược lại khiến hắn nhớ tới Trang Thành trước kia chìa tinh hạch cho mình, hắn cầm quả dâu lên nhét vào miệng Tiểu Điệp, quay sang hỏi Điền Hằng: “Mấy ngày nay không phải không thể rời khu an toàn sao? Anh lấy đâu ra dâu tây?”

“Người lái trực thăng ra ngoài ném bom mang về đó, bọn họ ném bom xong thì đi lượn vòng vòng, mang về mấy sọt, lúc này đang bị biệt giam.” Tuy rằng hai người kia đang bị biệt giam nhưng mọi người đều cảm kích bọn họ, Uông Tuấn Siêu còn mang dâu tây đi lấy lòng mấy người tiến hóa cấp hai…

Còn hắn thì thảm rồi, mới được ăn một quả thôi….

Điền Hằng còn đang tiếc, Lăng Thanh Vân lại nhìn về hướng khác trên tường thành, có một người đang chạy về phía này, với nhãn lực của hắn có thể thấy rõ ràng đó là một thanh niên mới ngoài hai mươi.

“Đang ăn dâu à? Khu an toàn coi trọng các anh phết.” Đến gần, người nọ dừng lại cười nói.

“Anh là ai?” Tiểu Điệp ăn dâu xong nhìn về phía người đang đứng trước mặt mình.

“Tôi tên là A Uy.” Người này cười cười, nhìn Lăng Thanh Vân nói.

Lăng Thanh Vân thấy Điền Hằng giơ hai ngón tay với mình liền xuống khỏi tường thành: “Người tiến hóa cấp hai?”

“Đúng vậy!” A Uy cười: “Nghe nói anh cũng thế? Sao tôi không cảm thấy anh lợi hại gì cả?”

Lỗ tai Lăng Thanh Vân hơi động, vốn hắn còn muốn xem người tiến hóa cấp hai trong truyền thuyết là thế nào, muốn tìm biện pháp cho Liễu Khả Phàm thăng cấp hoặc là giúp đám người Trương Nghị tiến hóa, nhưng xa xa truyền đến tiếng tru lại hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.

Đó là tiếng tang thi cấp ba, hắn sẽ không nghe lầm!

Có tang thi cấp ba xen lẫn trong đàn tang thi tới đây?

Nhìn thấy Lăng Thanh Vân không để ý đến mình, A Uy nhíu mày, hai mắt tối xuống, không ngờ giây tiếp theo liền nhìn thấy Lăng Thanh Vân nhảy xuống tường thành!

Có lẽ ở lâu trong người phân thân, Lăng Thanh Vân đã có trực giác về cấp bậc của tang thi, vừa rồi cảm nhậnn phát hiện bên trong chỉ có một tang thi cấp ba, lập tức không chút do dự nhảy xuống!

Lúc trước Trang Thành bị thương mới mang về được hai viên tinh hạch cấp ba cho hắn thăng cấp, hiện tại cũng nên đến phiên hắn lấy mấy viên cho cậu ăn! Còn cả nữ tang thi cấp bốn kia nữa, hắn nhất định sẽ giết cô ta!

Tốc độ của Lăng Thanh Vân tuyệt đối không chậm hơn tốc độ A Uy kia vừa khoe ra, có thể đánh ngang tay với tang thi cấp bốn thì thực lực của hắn hẳn là hơn người tiến hóa cấp hai! Đối phó một tang thi cấp ba tất nhiên là không khó.

Mắt thấy Lăng Thanh Vân nhảy xuống tường thành, Trương Nghị lập tức ngừng bắn, đây là lần đầu tiên Lăng Thanh Vân nhảy xuống tường thành, chuyện tiếp theo anh hoàn toàn có thể đoán được.

Quả nhiên, Lăng Thanh Vân vừa nhảy xuống, đại bộ phận tang thi chạy về phía tường thành đều bị hắn hấp dẫn, mà hắn cũng vui vẻ dọn dẹp đám tang thi quanh mình, đương nhiên, đối tượng chính vẫn là tang thi cấp ba kia!

Đứng trên tường thành, A Uy ban đầu còn chưa phản ứng được, không lâu sau cũng phát hiện ra tình huống, sắc mặt càng ngày càng khó coi – trong số tang thi vây công Lăng Thanh Vân có tang thi cấp một với cấp hai nhưng cũng có một tang thi cấp ba!

Tang thi cấp ba! Thực lực tương đương với cậu ta đó, vậy mà chỉ mấy phút đã bị Lăng Thanh Vân thu thập. Không những thế, những tang thi khác đều đang cố vói tay về phía Lăng Thanh Vân, vậy mà hắn còn ung dung một tay súng một tay gậy nanh sói đi qua đi lại giết tang thi!

Đây tính là gì? Tiến đến khiêu khích ngược lại mất hết mặt mũi? Vừa rồi cậu căn bản không phát hiện ra có tang thi cấp ba tới gần, mà cho dù có phát hiện cũng quả thật là không dám nhảy xuống, đúng không?

Sở dĩ Lăng Thanh Vân nhảy xuống khỏi tường thành hoàn toàn là vì viên tinh hạch cấp ba, giết hết đám tang thi quanh người, lấy được tinh hạch, hắn liền quay lại tường thành. Trong điều kiện đạn dược sung túc, một súng một điểm công đức quả thật rất sướng, một giờ hắn đã kiếm được một ngàn công đức!

Lúc này hẳn là mình đã được hơn tám vạn công đức thì phải? Cách ngày thăng cấp không xa! Chỉ cần nghĩ vậy, tâm tình Lăng Thanh Vân liền tốt lên nhiều.

Tinh hạch có thể giúp tang thi thăng cấp, Lăng Thanh Vân cầm thứ này về cũng không làm A Uy cảm thấy kỳ quái, chỉ là tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của Lăng Thanh Vân, cậu cực kỳ không cam lòng mà thôi, hơn nữa xem bộ dáng Lăng Thanh Vân…

Người tiến hóa cấp ba? Liệu có khả năng không?

Lăng Thanh Vân không biết đối phương đang rối rắm, hắn chỉ ngưng trọng nhìn về phương xa, những người khác không nghe được nhưng hắn lại nghe được mấy tiếng kêu, tiếng kêu đó khiến niềm vui lấy được tinh hạch của hắn lắng xuống.

Hẳn là tang thi cấp ba tiến đến điều tra bị giết khiến nữ tang thi kia tức giận đi? Kế tiếp, cô ta sẽ làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook