Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 57: Nổ tung

Mặc Thanh Triêm Y Quyết

19/11/2016

Chẳng bao lâu sau khi tang thi né được hỏa cầu, hỏa cầu kia vốn hẳn là phải bay về phía trước đột nhiên xoay một vòng lớn, từ phía sau đánh về phía tang thi.

Tang thi lần này không thể trốn nữa rồi, hỏa diễm cực nóng rất nhanh đem đầu tang thi đốt thành cháy sém.

Hừ hừ! Quả nhiên mình có tiến bộ, tiện tay tạo thêm hai quả cầu quay cuồng xoay trên lòng bàn tay.

Tiêu Văn đối với hai tang thi còn lại, âm hiểm nở nụ cười.

Dưới sự khống chế, hai hỏa cầu nhanh chóng tấn công vào đầu tang thi. Tiêu Văn rất chờ mong hai tang thi này sẽ né tránh, như vậy cậu có thể đánh lâu một chút, thuận tiện phát tiết bất mãn.

“Ngao!”

“Ngao!”

Không biết là do tang thi sắp bị đốt trụi mà sợ hãi hay chỉ gầm rú thuần túy, hai tang thi một trước một sau rống lên thống khổ, mặc dù tang thi gầm rú lên đều giống nhau.

“Đồ vô dụng, a, Văn Hàn, chúng ta ngồi xuống ăn gì đó trước đã, ta đói bụng.” Nhìn tang thi rất nhanh đã không còn động tĩnh, Tiêu Văn cảm thấy bụng càng đói.

“Ừ.” Gật gật đầu, đúng là phải nghỉ ngơi một chút, đi cũng lâu như vậy rồi.

Ba lô vẫn đều ở trên người Văn Hàn, hắn lấy ra mấy túi đồ ăn đưa cho Tiêu Văn.

“Ngươi cũng ăn chút đi, hoặc là dưỡng thành thói quen ăn uống, bằng không mỗi lần ta đều cảm giác như đang ngược đãi ngươi.” Nhận lấy đồ ăn, Tiêu Văn nói.

Tiêu Văn luôn có cảm giác như vậy, mỗi khi cậu ăn gì đó, nhìn Văn Hàn khuôn mặt không chút thay đổi liền liên tưởng đến bản thân là bà mẹ chồng độc ác, không cho Văn Hàn tiểu tức phụ ăn cơm.

Tuy rằng mỗi lần đều làm cậu toàn thân dựng tóc gáy, nhưng lần nào cậu cũng nghĩ như vậy, này không phải biểu hiện của chứng tự ngược đúng không, cậu tuyệt đối bình thường, là thanh niên bình thường như bao người khác.

“Được.” Khóe miệng mơ hồ cong lên, Văn Hàn đối với việc ăn hay không ăn thật ra không mấy để ý, cái chính là vui vẻ vì Tiêu Văn để tâm đến hắn. Rõ ràng cậu biết hắn không cần ăn, nhưng vì hắn không ăn này nọ mà cảm thấy không thoải mái. Xem ra Tiêu Văn rất quan tâm đến mình đâu, Văn Hàn cảm thấy trong lòng thật vui vẻ.

Hai người ngồi ăn, mơ hồ nghe được thanh âm rất quen thuộc.

Tiêu Văn vội cất đồ ăn dở vào ba lô, trong tay xuất hiện hỏa cầu, cảnh giác nhìn về phía phát ra thanh âm.

Văn Hàn ngược lại chậm rãi thu dọn ba lô, kéo khóa xong xuôi, khoác trên người rồi mới đi đến bên cạnh Tiêu Văn.

“Không cần lo lắng, là bự con.” Văn Hàn hiện tại nói nhiều hơn trước kia, không còn tích tự như vàng nữa.

“Nga, vậy là tốt rồi.” Tiêu Văn tuy nói vậy nhưng vẫn không thu hồi hỏa cầu. Bự con không cần đề phòng, không biết những người khác có cần đề phòng không. Cẩn thận một chút tốt hơn.

“Oa, bự con, ngươi cái đồ đầu đất, bảo ngươi không cần mở cánh cửa kia ngươi lại cố tình đi mở, bây giờ thì vui rồi, hừ!” Thanh âm này Tiêu Văn chưa từng nghe qua, có vẻ rất quen thuộc với bự con.

Không lâu sau liền thấy bự con và một người dáng vẻ nhỏ nhắn cùng một số người khác chạy về phía bên này.

Chạy tới gần, Tiêu Văn thấy rõ ràng được toàn bộ mọi người, đương nhiên, cũng thấy được một chuỗi tang thi dài phía sau bọn họ. Mấy người này rốt cuộc tìm được đám tang thi này từ nơi nào, thành phố tuy có tang thi, nhưng do nơi này cách căn cứ tương đối gần, trên cơ bản cũng chỉ có vài tang thi du đãng, mặc dù đôi khi sẽ xuất hiện một lượng lớn tang thi từ địa phương khác chạy tới.



Nếu hôm nay tang thi từ nơi khác chạy tới, phỏng chừng đám người bự con đã sớm bị tang thi bao phủ rồi. Nhìn phía sau bọn họ hơn mười con tang thi, hẳn là bự con cùng với người lạ mặt kia phá vòng vây tang thi thoát ra.

Vào thời điểm mấu chốt, Tiêu Văn sử dụng một lúc bốn hỏa cầu.

Có hỏa cầu của Tiêu Văn giúp đỡ, đám người bự con quay lại bắt đầu đối phó tang thi, cho dù tang thi tốc độ nhanh, số lượng nhiều, thì cũng không chịu nổi nhiều dị năng vây công như vậy.

Nhân cơ hội này Tiêu Văn có thể biết dị năng của đám người kia là gì.

Oa nga, không nghĩ tới dị năng của bự con cư nhiên là thủy dị năng. A, người lùn cư nhiên là hỏa dị năng. Mắt kính dị năng kỳ lạ, cư nhiên là lôi điện, tuy nhiên uy lực không mạnh lắm. Ôn hắc tử là thổ dị năng; còn người vóc đáng nhỏ chưa gặp lần nào kia dị năng giống Trương Băng, là băng dị năng.

Nhìn bọn hắn cường hãn như vậy, Tiêu Văn cũng không muốn lãng phí dị năng của mình, chỉ ở bên cạnh thảnh thơi xem đánh tang thi.

“Cố lên, bự con cố lên a.” Thuận tiện cổ vũ.

Bên kia, bự con tức giận nổi cả gân xanh, nhưng không có biện pháp đáp lời.

Đến khi giải quyết xong đám tang thi, bự con và Ôn hắc tử nằm trên mặt đất thở hổn hển, quá mệt mỏi, đám tang thi này không biết làm sao vậy, cứ đuổi theo bọn họ không thôi, nếu vừa rồi may mà có bốn hỏa cầu của Tiêu Văn giải quyết bốn con tang thi, bọn họ mới có khả năng giải quyết số tang thi còn lại.

“Tiêu Văn, tiểu tử ngươi rất không phúc hậu.” Bự con vẫn nằm trên mặt đất, nhưng tay lại giơ lên, xuất ra ngón giữa.

“Ha ha, này này bự con, anh không thể nói như vậy a, anh không những không mời em ăn cơm cảm ơn ân cứu mạng mà còn khinh bỉ em, rốt cuộc là ai không phúc hậu a.” Tiêu Văn thực vui vẻ, trước đó còn đang buồn bực vì không tìm được đường, hiện tại hoàn toàn bay biến hết. Quả nhiên vui vẻ chính là được tạo ra từ người khác a.

“Hai người quen nhau?” người vóc dáng nhỏ bé kia không mất hình tượng nằm trên mặt đất giống bự con, hắn và người lùn cùng nhau dựa vào tường chậm rãi thở dốc khôi phục.

“Ừ, đúng vậy, nhưng đến tận bây giờ em còn không biết rốt cuộc tên thật bọn họ là gì.” Tiêu Văn nhún nhún vai, hiện tại cậu cảm thấy hứng thú với tên của bọn họ, tên thật.

“A, tôi chưa nói cho cậu sao?” Bự con đứng dậy, đi đến ngồi cạnh Tiêu Văn.

“……” ánh mắt khinh bỉ trực tiếp chiếu lên người bự con. “Anh có nói mới là lạ.”

Bốn người phía sau đều đi qua đây, bọn họ thực cảm kích vì được Tiêu Văn viện trợ, đối với với hành vi đứng xem kịch vui của Tiêu Văn, không ai biểu hiện ra là để bụng.

Tiêu Văn nhìn cái người nhỏ nhắn kia kỳ thật vóc dáng không nhỏ, nhưng vì lần đầu tiên nhìn hắn vừa lúc hắn đứng cạnh bự con, thành ra đối lập rất nhiều.

“Ai nha, tên gì không cần để ý.” Bự con ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Tiêu Văn thề, cậu thấy bự con đỏ mặt.

“Tôi biết này, bự con tên thật là Nghiêm Lâm, người lùn tên vừa vặn tương phản với bự con, gọi là Lâm Nham, là nham trong nham thạch.” Người vóc dáng thấp bé vẻ mặt âm hiểm nói ra tên thật hai người.

“……….” Tiêu Văn cảm thấy may mắn vì bây giờ cậu không ăn gì hoặc là uống nước, bằng không cam đoan bị sặc. “Thật mạnh bạo.”

“Đúng không.” Người kia rất đắc ý.

“Đúng là có tướng vợ chồng a.” Tiêu Văn nói ra cảm tưởng của mình, không có biện pháp, ý tưởng đầu tiên trong đầu chính là điều này.

“…….” Nghiêm Lâm ban đầu trầm mặc, thuận tiện mặt đỏ, sau đó: “Tướng vợ chồng cái đầu cậu ấy, bọn tôi làm sao mà có tướng vợ chồng a, tướng vợ chồng là xét về diện mạo mới đúng!”



“Nga.” Lâm Nham phản ứng ngược lại thản nhiên, không kích động cũng không thẹn thùng.

“Ách, cái kia.” Người vóc dáng nhỏ vội vàng nói sang chuyện khác, nếu còn nói thêm gì nữa hắn sẽ bị ánh mắt của Lâm Nham giết chết. “Tôi là Quách Lộ, tên rất 囧, bọn họ đều gọi tôi là Lộ tiểu tử. Mắt kính tên đầy đủ là Phó Thiển, Ôn hắc tử tên là Ôn Toại. Tổng kết, năm người bọn tôi không có ai tên bình thường hết.”

“A, em là Tiêu Văn, người bên cạnh là Văn Hàn. Chào anh Quách Lộ.” Tiêu Văn cảm thấy tên của bọn họ không phải vấn đề bình thường hay không, vừa rồi cậu thiếu chút nữa nói thành nồi hơi (??).

“Lộ tiểu tử, nói chuyện với người khác phải đứng đắn a, tên của tôi có chỗ nào mà không bình thường?” Ôn hắc tử đang nghỉ ngơi, nghe thấy lời nói của Lộ tiểu tử thì nhất thời không hài lòng.

“Thiết, nước nóng luộc ếch (*), tên của cậu mà bình thường? May mà cậu chưa gặp ai tên đồng âm với nấu ếch, nếu không bọn cậu chính là một đôi, một đôi hạnh phúc yêu nhau đến chết.”

(*) thông cảm đọc tiếng bông ko hiểu nên Qt viết sao thì ta edit lại y nguyên vậy. ko biết tiếng khổ thật

Lộ tiểu tử không để ý đến Ôn hắc tử, lần trước hắn nghe Nghiêm Lâm nói qua về Tiêu Văn, rất muốn biết người đi cùng Tiêu Văn mặt than như thế nào.

“Phốc……” Tiêu Văn cảm thấy khát nước, lôi bình nước ra uống, vừa uống một ngụm liền tất cả đều phun ra.

“Khụ khụ, Lộ tiểu tử, tên của bọn họ có gì mà không bình thường, anh đều nói một lần đi, em cũng không muốn lần nào uống nước cũng bị phun ra.” Đậy kín nắp chai, Tiêu Văn quyết định chờ Lộ tiểu tử nói xong rồi mới uống tiếp.

“Ờ, tiếp theo là mắt kính, Phó Thiển, đọc nhanh một chút nghe giống với ‘trả tiền, nông cạn’. Cho nên mắt kính còn có một ngoại hiệu, bao tiền.” Khi Lộ tiểu tử nói này đó, bốn người khác không có phản ứng gì quá lớn, chỉ lẳng lặng nghe.

Tiêu Văn cảm thấy bọn họ là đang chết lặng, xem Lộ tiểu tử cái dạng này sẽ không khó mà đoán được hắn thường xuyên trêu chọc bọn họ bằng tên gọi.

“May mà tên của mình coi như là bình thường.” Tiêu Văn hiện tại chỉ có thể cảm thấy may mắn, tuy rằng tên cậu rất đỗi bình thường, nhưng so với năm người bọn họ, bình thường như cậu mới là may mắn.

Mấy người hàn huyên một hồi, Lộ tiểu tử bọn họ nói lời chia tay với Tiêu Văn.

Bọn họ lần này cũng đi ra làm nhiệm vụ, chỉ tại Nghiêm Lâm ngứa tay mở cửa, đem tang thi bên trong toàn bộ thả ra, sau đó bởi vì đám tang thi này luôn đuổi theo, nên bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể chạy, định chờ phân tán đoàn tang thi rồi giải quyết lần lượt, sau lại gặp được Tiêu Văn.

Hiện tại bọn họ muốn đi hoàn thành nốt nhiệm vụ vì bây giờ đã không còn sớm.

Chờ đám người Lộ tiểu tử đi xa, Tiêu Văn và Văn Hàn vui vẻ cùng đi đến chỗ bệnh viện chết tiệt kia. Bất quá may mà hỏi Lộ tiểu tử đường đi, không thì không biết còn phải đi bao lâu nữa.

Lộ tiểu tử chỉ cho bọn họ một con đường tắt. Dựa theo lời hắn nói, chỉ cần đi nửa giờ là ra.

Nửa giờ sau Tiêu Văn đứng trước cổng bệnh viện, mặt mũi nhăn nhó. “Văn Hàn, cho ta mười quả bom.”

“Bom? Nổ tung nó?” Văn Hàn cũng có loại nghĩ gì này, nhưng lại luyến tiếc gì đó bên trong. Thời điểm nhìn bản chỉ dẫn, Văn Hàn rất muốn thu hết đồ trong bệnh viện này vào không gian, bởi vì có vài thứ trong không gian không có.

“Đúng, ta muốn phá hết chỗ này, ta nhất định phải phá chỗ này.” Tiêu Văn nghiến răng nghiến lợi nói. Không phải vì bệnh viện xấu xí, cũng không phải vì trong bệnh viện có nhiều tang thi, mà là tấm bảng hiệu của bệnh viện này quá nhỏ.

Bảng hiệu rất nhỏ làm Tiêu Văn đi ngang qua vài lần đều không phát hiện ra. Trước đó vòng tới vòng lui, Tiêu Văn nhớ đã đi qua chỗ này mấy lần.

“Chờ ta thu đồ vào không gian rồi lại phá. Chúng ta đi vào trước, sau đó khóa cửa lại, ta sẽ thả ngũ chích ra. Ngươi có thể tùy ý đi sắp xếp bom.” Văn Hàn quyết định giao đám tang thi cho ngũ chích, hắn đi thu thập này nọ, Tiêu Văn sắp đặt bom thì tốt rồi.

“Ý kiến hay.” Tiêu Văn cảm thấy đề nghị của Văn Hàn rất hợp ý. Dẫn đầu đi vào cổng bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook