Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Chương 16: Bạn Tốt Viên Hạo Lâm (2)
Thỏ Nguyệt Quan
05/02/2023
Nhưng thiếu niên này quá không biết xấu hổ, không chỉ không né không chạy, còn chủ động cọ cọ lên người hắn.
Khuôn mặt đỏ bừng, hai chân quấn lên, ngượng ngùng như một cô dâu nhỏ cắn cắn môi nhìn hắn, “Sở Hoài quân…”
Âm thanh mềm mại kia quả thực khiến cho người khác có một loại xúc động muốn nhào lên đè đối phương dưới thân!
Nói thật, nếu người khác dám làm như vậy với hắn, phản ứng đầu tiên của Sở Hoài chắc chắn là dùng một chân đá người đó đi.
Nhưng đối mặt với thiếu niên này, hắn thật sự không làm được, chỉ có thể cực kỳ không có cốt khí lấy chăn bọc kín mình rồi đi ra ngoài khóa trái cửa, sau đó đến ghế sô pha trong phòng khách mà ngủ, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ.
Ngoại trừ chuyện khiếp sợ với sự biến hóa của mình, hắn cảm thấy bản thân sẽ khó lòng kìm giữ được dã thú trong cơ thể mình.
Thiếu niên kia vẫn cứ luôn lẽo đẽo đi theo hắn, nhưng cũng chỉ vì cái người tên Tử Phòng quân kia mà thôi, biểu cảm ngượng ngùng của thiếu niên kia hoàn toàn chẳng có tí quan hệ gì với Sở Hoài hắn cả…
Nhưng chuyện mạt thế thật sự rất gấp, không còn quá nhiều thời gian để rối rắm nữa.
Mạt thế đến, sống sót mới là quan trọng nhất, những chuyện khác thì để sau này rồi hẵng nói.
Đợi sau khi chứng thực được hộ chiếu của Ngu Kha, Sở Hoài liền mang người ngồi trên máy bay đến thẳng khu Tam Giác Vàng.
Khi mạt thế đến, ngoại trừ thức ăn cùng nước uống, vũ khí chính là thứ quan trọng nhất, không có năng lực tự vệ thì cần phải chuẩn bị vũ khí càng nhiều càng tốt.
Đương nhiên hắn có không gian, về đồ ăn thì hắn có thể lén ăn, nhưng vài năm sau khi mạt thế đến, ai cũng xanh xao vàng vọt, chỉ còn bọn họ có khí sắc tốt, vậy chẳng phải gián tiếp nói cho người khác bọn họ có vấn đề hay sao!
Hắn là dị năng giả hệ tốc độ, căn bản không có năng lực công kích, chuẩn bị vũ khí là điều cần thiết.
Ngu Kha nói với hắn y có thể dạy hắn luyện tập cổ võ đạo thuật, đợi tương lai khi mạt thế đến, linh khí đất trời được khôi phục, cổ võ đạo thuật sẽ lợi hại hơn nhiều so với vũ khí.
Điểm này thì Sở Hoài đồng ý, khi mạt thế đến, đạo trưởng hòa thượng cùng với người có khí công cổ võ đúng là những người lợi hại nhất, dù một mình đối phó với cả một đàn tang thi cũng không có vấn đề gì.
Nhưng vì hai chữ lỡ như, có nhiều thứ cần phải chuẩn bị cho thật kỹ càng, dù sao thì cổ võ đạo thuật luôn có lúc kiệt sức, càng chuẩn bị nhiều át chủ bài, cơ hội sinh tồn mới càng lớn được.
Về phương diện vũ khí thì trong lòng Sở Hoài đã suy tính rất kỹ rồi.
Đợt trước hắn vào tù, hắn bị giam trong khu vực có nhiều phạm nhân bị tội nặng, trong đó có một người tên là Viên Hạo Lâm chuyên buôn lậu súng ống đạn dược.
Mặc dù làm ăn buôn bán không chính đáng, nhưng tính cách của Viên Hạo Lâm lại rất khá, làm người rất chính trực, đã cứu hắn rất nhiều lần.
Sau đó hắn mới biết đối phương thật ra là cảnh sát nằm vùng, nhưng sau khi nhiệm vụ thất bại thì bị phản gián, cho nên cấp trên đã từ bỏ hắn, mà kẻ thù cũng đẩy hắn vào tù.
Khi mạt thế đến thì toàn bộ phòng giam chỉ có hai người bọn họ còn sống chạy ra ngoài.
Nhưng Viên Hạo Lâm không đi cùng hắn đến khu an toàn, mà một mình đi về hướng bắc, đi thẳng về khu đô thị nơi dân cư dày đặc nhất, cũng tỉ lệ thuận với số lượng tang thi, nói rằng phải đi tìm người yêu của mình.
Sau này đối phương còn sống hay chết thì hắn không biết, nhưng không thể phủ nhận được Viên Hạo Lâm là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa.
Cho nên bây giờ hắn muốn mua vũ khí, lựa chọn tốt nhất chính là tìm Viên Hạo Lâm.
Ngoại trừ chuyện này ra, hắn cũng muốn chắc nhở người bạn thân kiếo trước một chút chuyện, với cả cũng muốn tìm người yêu hacker tiên tài kia của Viên Hạo Lâm nhờ giúp đỡ một chút…
Tam Giác Vàng là một nơi cực kỳ hỗn loạn.
Sau khi xuống máy bay, Sở Hoài liền không dám thiếu cảnh giác, cũng không dám để Ngu Kha chạy loạn khắp hơi, để tránh vướng phải những phiền phức không cần thiết.
Dựa theo những tin tức mà Viên Hạo Lâm nói với hắn kiếp trước, hắn rất dễ dàng tìm được tổ chức của Viên Hạo Lâm, hơn nữa còn thành công liên lạc với đối phương.
Mặc dù Viên Hạo Lâm là người Hoa Quốc, nhưng dáng người của hắn lại cao to vạm vỡ như người phương tây điển hình, trên mặt mang theo vết sẹo, ánh mắt chứa sát khí, khiến người khác khi nhìn vào không tránh được sự sợ hãi.
Giờ phút này đối phương vẫn chưa quen biết hắn, là một người buôn lậu súng ống đạn dược, vì vậy Viên Hạo Lâm cực kỳ cảnh giác với một người xa lạ đến làm giao dịch.
Đặc biệt người đó còn mang theo Ngu Kha, nhìn qua đã biết đó là một thiếu niên rất sạch sẽ, tổ hợp này cực quái dị.
Một người buôn lậu súng ống đạn dược thì thường sẽ không tiếp bọn họ, nhưng Viên Hạo Lâm lại không giống vậy.
Hắn trực tiếp nói ra với Viên Hạo Lâm một cái tên là “Đàm Tiểu Kiệt” , đối phương liền lập tức đồng ý gặp hắn, hơn nữa còn chuẩn bị một nơi riêng biệt để nói chuyện với hắn.
Bởi vì công việc có tính nguy hiểm rất cao, cho nên Viên Hạo Lâm bảo vệ người yêu cực kỳ kỹ càng, cái tên Đàm Tiểu Kiệt này ngay cả chính phủ phái Viên Hạo Lâm đi làm nhiệm vụ cũng không biết chuyện này.
Khi hắn nói ra cái tên này, đối Viên Hạo Lâm mà nói thì nó có ý nghĩa rất không bình thường, cho nên đối phương sẽ cực kỳ thận trọng đối đãi với hắn.
“Cậu muốn gì?”
Vừa thấy mặt, Viên Hạo Lâm liền vào thẳng vấn đề, nhìn như có vẻ bình tĩnh nhưng thực tế lại đang rất sốt ruột.
Đời trước bọn họ cũng đã có một thời gian ở chung, cho nên Sở Hoài biết rất rõ tính cách của đối phương.
Bây giờ hắn hoàn toàn không có thời gian để lãnh phí, cười nhẹ lấy ra một khối phỉ thúy cực phẩm đặt lên bàn.
“Viên tiên sinh yên tâm đi, tôi chỉ muốn dùng cái này để trao đổi với Viên tiên sinh một đám súng ống đạn dược, đồng thời thỉnh cầu Đàm Tiểu Kiệt tiên sinh giúp tôi làm một chuyện”
“Chuyện đổi đồ không thành vấn đề, nhưng cậu muốn nhờ Tiểu Kiệt giúp cậu làm gì?”
Chuyện trước thì Viên Hạo Lâm không để bụng, nhưng khi nhắc đến người sau thì Viên Hạo Lâm liền cảnh giác hẳn lên, cảm xúc chính là điểm yếu lớn nhất của con người.
“Tôi biết Đàm Tiểu Kiệt tiên sinh có thiên phú khiến người khác ngưỡng mộ trên phương diện về máy tính, cho nên tôi muốn nhờ Đàm tiên sinh giúp tôi gửi một phong thư nặc danh đến cho chính phủ của Hoa Quốc.”
☆
Khuôn mặt đỏ bừng, hai chân quấn lên, ngượng ngùng như một cô dâu nhỏ cắn cắn môi nhìn hắn, “Sở Hoài quân…”
Âm thanh mềm mại kia quả thực khiến cho người khác có một loại xúc động muốn nhào lên đè đối phương dưới thân!
Nói thật, nếu người khác dám làm như vậy với hắn, phản ứng đầu tiên của Sở Hoài chắc chắn là dùng một chân đá người đó đi.
Nhưng đối mặt với thiếu niên này, hắn thật sự không làm được, chỉ có thể cực kỳ không có cốt khí lấy chăn bọc kín mình rồi đi ra ngoài khóa trái cửa, sau đó đến ghế sô pha trong phòng khách mà ngủ, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ.
Ngoại trừ chuyện khiếp sợ với sự biến hóa của mình, hắn cảm thấy bản thân sẽ khó lòng kìm giữ được dã thú trong cơ thể mình.
Thiếu niên kia vẫn cứ luôn lẽo đẽo đi theo hắn, nhưng cũng chỉ vì cái người tên Tử Phòng quân kia mà thôi, biểu cảm ngượng ngùng của thiếu niên kia hoàn toàn chẳng có tí quan hệ gì với Sở Hoài hắn cả…
Nhưng chuyện mạt thế thật sự rất gấp, không còn quá nhiều thời gian để rối rắm nữa.
Mạt thế đến, sống sót mới là quan trọng nhất, những chuyện khác thì để sau này rồi hẵng nói.
Đợi sau khi chứng thực được hộ chiếu của Ngu Kha, Sở Hoài liền mang người ngồi trên máy bay đến thẳng khu Tam Giác Vàng.
Khi mạt thế đến, ngoại trừ thức ăn cùng nước uống, vũ khí chính là thứ quan trọng nhất, không có năng lực tự vệ thì cần phải chuẩn bị vũ khí càng nhiều càng tốt.
Đương nhiên hắn có không gian, về đồ ăn thì hắn có thể lén ăn, nhưng vài năm sau khi mạt thế đến, ai cũng xanh xao vàng vọt, chỉ còn bọn họ có khí sắc tốt, vậy chẳng phải gián tiếp nói cho người khác bọn họ có vấn đề hay sao!
Hắn là dị năng giả hệ tốc độ, căn bản không có năng lực công kích, chuẩn bị vũ khí là điều cần thiết.
Ngu Kha nói với hắn y có thể dạy hắn luyện tập cổ võ đạo thuật, đợi tương lai khi mạt thế đến, linh khí đất trời được khôi phục, cổ võ đạo thuật sẽ lợi hại hơn nhiều so với vũ khí.
Điểm này thì Sở Hoài đồng ý, khi mạt thế đến, đạo trưởng hòa thượng cùng với người có khí công cổ võ đúng là những người lợi hại nhất, dù một mình đối phó với cả một đàn tang thi cũng không có vấn đề gì.
Nhưng vì hai chữ lỡ như, có nhiều thứ cần phải chuẩn bị cho thật kỹ càng, dù sao thì cổ võ đạo thuật luôn có lúc kiệt sức, càng chuẩn bị nhiều át chủ bài, cơ hội sinh tồn mới càng lớn được.
Về phương diện vũ khí thì trong lòng Sở Hoài đã suy tính rất kỹ rồi.
Đợt trước hắn vào tù, hắn bị giam trong khu vực có nhiều phạm nhân bị tội nặng, trong đó có một người tên là Viên Hạo Lâm chuyên buôn lậu súng ống đạn dược.
Mặc dù làm ăn buôn bán không chính đáng, nhưng tính cách của Viên Hạo Lâm lại rất khá, làm người rất chính trực, đã cứu hắn rất nhiều lần.
Sau đó hắn mới biết đối phương thật ra là cảnh sát nằm vùng, nhưng sau khi nhiệm vụ thất bại thì bị phản gián, cho nên cấp trên đã từ bỏ hắn, mà kẻ thù cũng đẩy hắn vào tù.
Khi mạt thế đến thì toàn bộ phòng giam chỉ có hai người bọn họ còn sống chạy ra ngoài.
Nhưng Viên Hạo Lâm không đi cùng hắn đến khu an toàn, mà một mình đi về hướng bắc, đi thẳng về khu đô thị nơi dân cư dày đặc nhất, cũng tỉ lệ thuận với số lượng tang thi, nói rằng phải đi tìm người yêu của mình.
Sau này đối phương còn sống hay chết thì hắn không biết, nhưng không thể phủ nhận được Viên Hạo Lâm là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa.
Cho nên bây giờ hắn muốn mua vũ khí, lựa chọn tốt nhất chính là tìm Viên Hạo Lâm.
Ngoại trừ chuyện này ra, hắn cũng muốn chắc nhở người bạn thân kiếo trước một chút chuyện, với cả cũng muốn tìm người yêu hacker tiên tài kia của Viên Hạo Lâm nhờ giúp đỡ một chút…
Tam Giác Vàng là một nơi cực kỳ hỗn loạn.
Sau khi xuống máy bay, Sở Hoài liền không dám thiếu cảnh giác, cũng không dám để Ngu Kha chạy loạn khắp hơi, để tránh vướng phải những phiền phức không cần thiết.
Dựa theo những tin tức mà Viên Hạo Lâm nói với hắn kiếp trước, hắn rất dễ dàng tìm được tổ chức của Viên Hạo Lâm, hơn nữa còn thành công liên lạc với đối phương.
Mặc dù Viên Hạo Lâm là người Hoa Quốc, nhưng dáng người của hắn lại cao to vạm vỡ như người phương tây điển hình, trên mặt mang theo vết sẹo, ánh mắt chứa sát khí, khiến người khác khi nhìn vào không tránh được sự sợ hãi.
Giờ phút này đối phương vẫn chưa quen biết hắn, là một người buôn lậu súng ống đạn dược, vì vậy Viên Hạo Lâm cực kỳ cảnh giác với một người xa lạ đến làm giao dịch.
Đặc biệt người đó còn mang theo Ngu Kha, nhìn qua đã biết đó là một thiếu niên rất sạch sẽ, tổ hợp này cực quái dị.
Một người buôn lậu súng ống đạn dược thì thường sẽ không tiếp bọn họ, nhưng Viên Hạo Lâm lại không giống vậy.
Hắn trực tiếp nói ra với Viên Hạo Lâm một cái tên là “Đàm Tiểu Kiệt” , đối phương liền lập tức đồng ý gặp hắn, hơn nữa còn chuẩn bị một nơi riêng biệt để nói chuyện với hắn.
Bởi vì công việc có tính nguy hiểm rất cao, cho nên Viên Hạo Lâm bảo vệ người yêu cực kỳ kỹ càng, cái tên Đàm Tiểu Kiệt này ngay cả chính phủ phái Viên Hạo Lâm đi làm nhiệm vụ cũng không biết chuyện này.
Khi hắn nói ra cái tên này, đối Viên Hạo Lâm mà nói thì nó có ý nghĩa rất không bình thường, cho nên đối phương sẽ cực kỳ thận trọng đối đãi với hắn.
“Cậu muốn gì?”
Vừa thấy mặt, Viên Hạo Lâm liền vào thẳng vấn đề, nhìn như có vẻ bình tĩnh nhưng thực tế lại đang rất sốt ruột.
Đời trước bọn họ cũng đã có một thời gian ở chung, cho nên Sở Hoài biết rất rõ tính cách của đối phương.
Bây giờ hắn hoàn toàn không có thời gian để lãnh phí, cười nhẹ lấy ra một khối phỉ thúy cực phẩm đặt lên bàn.
“Viên tiên sinh yên tâm đi, tôi chỉ muốn dùng cái này để trao đổi với Viên tiên sinh một đám súng ống đạn dược, đồng thời thỉnh cầu Đàm Tiểu Kiệt tiên sinh giúp tôi làm một chuyện”
“Chuyện đổi đồ không thành vấn đề, nhưng cậu muốn nhờ Tiểu Kiệt giúp cậu làm gì?”
Chuyện trước thì Viên Hạo Lâm không để bụng, nhưng khi nhắc đến người sau thì Viên Hạo Lâm liền cảnh giác hẳn lên, cảm xúc chính là điểm yếu lớn nhất của con người.
“Tôi biết Đàm Tiểu Kiệt tiên sinh có thiên phú khiến người khác ngưỡng mộ trên phương diện về máy tính, cho nên tôi muốn nhờ Đàm tiên sinh giúp tôi gửi một phong thư nặc danh đến cho chính phủ của Hoa Quốc.”
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.