Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Chương 31: Chuẩn Bị Cuối Cùng (1)
Thỏ Nguyệt Quan
07/02/2023
Bể cá được Sở Hoài yêu cầu làm từ chất liệu có tính chất chống đạn, đương nhiên mục đích là để gia cố nó chắc chắn hơn.
Sau khi mạt thế, đến bốn mùa đều hỗn loạn, muốn gieo trồng thực phẩm thì đều phải được thực hiện trong nhà kín, thiết bị thì bọn họ không thiếu, nhưng không gian trong nhà lại không đủ.
Kể cả cho dù gộp cả diện tích hai căn nhà và hoa viên lại để trồng cũng không đủ cho ba người ăn, huống chi trong không gian của bọn họ đã chuẩn bị không ít lương thực.
Cho nên sau khi suy xét lại mọi thứ, Sở Hoài tính xây một nhà kính nhỏ chỉ đủ để trồng một số loại rau dưa ăn hằng ngày thôi.
Phần còn lại thì thiết lập bể cả để nuôi một số loại thủy sản nước ngọt như cá hoặc tôm gì đó.
Sau khi mạt thế đến thì rau dưa trái cây đều rất quý hiếm, nhưng lại không phải cực kì khan hiếm, thời gian sau mỗi người đều là những người có tay nghề làm vườn, làm nhà kính trong nhà trồng ra không ít loại rau dưa trái cây.
Còn thịt thì càng không cần phải nói, đối với những người có bản lĩnh mà nói thì chỉ cần họ ra ngoài săn dị thú thì ngày nào họ cũng sẽ có thịt ăn.
Thứ chân chính khan hiếm chính là thuỷ sản, sau khi mạt thế đến thì nguồn nước bị ô nhiễm trầm trọng, hơn nữa những sinh vật trong nước cũng sinh ra biến dị, dẫn tới sau này hoàn toàn không có thủy sản để ăn.
Mặc dù có, thì số lượng rất ít, cao tầng phía trên cũng không chia đủ ăn.
Đồ vật nếu hiếm sẽ thành quý, nuôi cá tôm khó nên có lời hơn rau củ quả rất nhiều.
Viên Hạo Lâm cùng tận dụng hết tất cả những khoảng trống của bên mình như Sở Hoài, trong nhà cũng được đặt một bể cá rất lớn, cho dù sau này bọn họ có ăn hết đồ ăn trong không gian, dựa vào việc nuôi cá nuôi tôm cũng đủ ăn.
Nhìn thấy bể cá cùng những thiết bị hỗ trợ nuôi trồng thủy sản trong nhà, lại khiến cho Khương viện trưởng bị doạ đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Mấy đưa nói trang hoàng cửa sắt cùng hàng rào sắt để chống trộm, mua rất nhiều gạo mì ngũ cốc và dầu cùng thực phẩm tiện lợi về chất đầy phòng khách, điều này cũng có thể hiểu đây là đang dự trữ đồ tránh cho việc ra ngoài không cần thiết sẽ khiến dịch bệnh lây lan.
Nhưng thiết lập bể nuôi cá nuôi tôm trong nhà làm gì? Đâu phải nông thôn, cũng đâu phải mở thủy cung đâu!
“Trên mạng nói có phần tử khủng bố ném thi thể người bị nhiễm bệnh xuống sông, mặc dù vẫn chưa đến chỗ chúng ta, nhưng lo trước khỏi hoạ, thời gian tới những thứ trong nước đều không được sạch sẽ, đã vậy còn rất đắt, đồ từ nhà mình nuôi vừa an toàn vừa rẻ, con nhớ hình như viện trưởng nuôi cá rất giỏi mà nhỉ…”
Sở Hoài mặt không đổi sắc giải thích.
Ngu Kha cùng Viên Hạo Lâm, Đàm Tiểu Kiệt đứng bên cạnh hiểu rõ tình hình cũng gật đầu mãnh liệt, hỗ trợ lừa gạt.
Nói như vậy, Khương viện trưởng liền không rối rắm nữa, ông cũng có chú ý đến những tin tức trên mạng, căn bệnh truyền nhiễm lần này thật sự rất dọa người, đồ bên ngoài thật sự rất không sạch sẽ.
Nhưng nuôi để cho mình ăn thôi cũng không cần nuôi nhiều như vậy!
Nhìn bể cá lớn cùng với những thiết bị nuôi chất đầy căn phòng, Khương viện trưởng tỏ vẻ nội tâm Alexander:
Ông biết nuôi cá, nhưng đó là nuôi thả trong ao, còn những thứ công nghệ cao như thế này thì không hiểu vì cả, nhiệm vụ lần này quá khó rồi…
Nuôi cá là kỹ thuật sống, đặc biệt là nuôi trong nhà, cần rất nhiều những công nghệ chuyên dụng liên quan.
Lần này thì Khương viện trưởng cũng không còn nhàn rồi nữa, cũng vội vàng bận rộn như tất cả mọi người, cả ngày ôm di động máy tính học các kỹ năng nuôi tôm nuôi cá trong nhà, tiểu lão đầu cực kỳ nghiêm túc với những gì mình sắp làm.
Mắt thấy ngày mạt thế đến càng lúc càng gần, Sở Hoài cũng càng lúc càng sốt ruột.
Những thứ lặt vặt trong nhà hắn đều giao hết cho Viên Hạo Lâm sắp xếp, còn mình thì bắt đầu học vẽ bùa chú và bày trận với Ngu Kha .
Không chỉ bố trí trận pháp phòng ngự cho nhà ở của bọn họ, mà còn bố trí trong tiểu khu nữa, cố gắng khiến cho chỗ bọn họ ở thành nơi an toàn nhất.
Mặc dù chỉ mới học thôi, nhưng cũng giống như thư tịch đạo thuật Luyện Khí linh tinh trước đó mình đã đọc, Sở Hoài phát hiện mình có thiên phú không tầm thường trong lĩnh vực này.
Chỉ cần Ngu Kha dạy một lần, hắn có thể hiểu nhất nhanh, hơn nữa phù chú cùng trận pháp làm ra hiệu quả tốt vượt xa những gì đã dự kiến.
Như thể những thứ này vốn dĩ thuộc về hắn, bây giờ cũng chỉ là vật về nguyên chủ là thôi.
Mặc dù trong lòng Sở Hoài kinh hãi nghi hoặc, nhưng bề ngoài lại cực kỳ bình tĩnh.
Hắn không nói loại cảm giác này cho Ngu Kha biết, bởi vì hắn biết nếu nói ra thì chắc Ngu Kha sẽ liên tưởng hắn thành cái tên ‘ Tử Phòng quân ’ kia, sau đó dùng cái ánh mắt như đang nhìn người khác mà si ngốc nhìn hắn.
Đối với Ngu Kha, hắn có loại cảm giác chiếm hữu mãnh liệt rất khó tả.
Hắn thích Ngu Kha dính lấy hắn, thích Ngu Kha nhìn hắn cười, trong khoảng thời gian ngắn hắn sinh ra một loại tình cảm khó giải thích với Ngu Kha, nhưng hắn không thể chịu đựng được tất cả những yêu thích của y vốn dĩ là dành cho người khác.
Hắn thừa nhận, loại cảm giác này của hắn chính là ghen tuông cùng đố kỵ, hắn đố kỵ với cái người mà Ngu Kha gặp trước đó, chẳng sợ đối phương là người đã sớm biến thành một nắm hoàng thổ rồi.
Cảm xúc mãnh liệt này khiến hắn cảm giác muốn giam cầm y vào trong lòng.
Loại chiếm hữu cùng dục vòng này khiến Sở Hoài có chút kinh hãi, cảm thấy mình như một tên biến thái vậy.
Nhưng thiếu niên này lại có sức hấp dẫn rất lớn đổi với hắn.
Nhưng những suy nghĩ này Sở Hoài cùng đều giữ trong lòng mà suy ngẫm, đối với Ngu Kha, ngay cả mội câu nặng lời hắn cũng không nói được, đặc biệt là khi thiếu niên gần gũi với hắn, trong lòng hắn liền cảm thấy mềm mại đến mức khó tinh.
May mắn là bây giờ rất bận, cho nên cũng phần nào che giấu được biểu hiện bất thường của hắn.
Lực chú ý của Ngu Kha bị những biến hóa của linh khí xung quanh hấp dẫn đi, trên khuôn mặt ngoan ngoãn lộ ra biểu tình vừa vui lại vừa lo lắng.
Thế giới khôi phục linh khí tất nhiên là rất tốt, cái thế giới mà tài nguyên dần khô cạn này đúng là cần được giúp đỡ, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại giống như người bị bệnh uống thuốc quá nhiều vậy, sợ là sẽ có chút chịu không nổi.
Trong không khí có một hơi thở thật sự rất khó chịu, y cũng không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy có cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng mà không sao, mặc kệ thế giới này biến thành cái dạng gì, chỉ cần có Sở Hoài quân là được rồi.
Trong nhà ngoại trừ Khương viện trưởng không hiểu rõ tình hình bên ngoài, thì người duy nhất không nghĩ quá nhiều về chuyện của mạt thế chỉ sợ cũng chỉ có mình y.
Mà người yêu Tiểu Kiệt của Viên Hạo Lâm, nhát gan giống như thỏ vậy, còn dính người hơn cả Ngu Kha nữa, lúc nào cũng ôm máy tính cứng nhắc đi theo bên người Viên Hạo Lâm, có loại cảm giác dù trời có sụp xuống cũng muốn chết chung với nhau vậy.
Viên Hạo Lâm cũng cực kỳ kiên nhẫn cùng sủng nịch đối với người yêu bé nhỏ của mình, không có việc gì liền ôm ấp hôn hít trấn an, trong cái bầu không khí nghiêm túc khẩn trương này mà còn có thể cả ngày tú ân ái!
Lóe mù mắt Khương viện trưởng, điên đảo nhân sinh tam quan vài chục năm của một ông già.
Điều này khiến cho Ngu Kha hâm mộ vô cùng, nhìn chằm chằm đôi phu phu đối diện đang tú ân ái rồi quay qua nhìn Sở Hoài với đôi mắt cực kỳ đáng thương.
Sau khi mạt thế, đến bốn mùa đều hỗn loạn, muốn gieo trồng thực phẩm thì đều phải được thực hiện trong nhà kín, thiết bị thì bọn họ không thiếu, nhưng không gian trong nhà lại không đủ.
Kể cả cho dù gộp cả diện tích hai căn nhà và hoa viên lại để trồng cũng không đủ cho ba người ăn, huống chi trong không gian của bọn họ đã chuẩn bị không ít lương thực.
Cho nên sau khi suy xét lại mọi thứ, Sở Hoài tính xây một nhà kính nhỏ chỉ đủ để trồng một số loại rau dưa ăn hằng ngày thôi.
Phần còn lại thì thiết lập bể cả để nuôi một số loại thủy sản nước ngọt như cá hoặc tôm gì đó.
Sau khi mạt thế đến thì rau dưa trái cây đều rất quý hiếm, nhưng lại không phải cực kì khan hiếm, thời gian sau mỗi người đều là những người có tay nghề làm vườn, làm nhà kính trong nhà trồng ra không ít loại rau dưa trái cây.
Còn thịt thì càng không cần phải nói, đối với những người có bản lĩnh mà nói thì chỉ cần họ ra ngoài săn dị thú thì ngày nào họ cũng sẽ có thịt ăn.
Thứ chân chính khan hiếm chính là thuỷ sản, sau khi mạt thế đến thì nguồn nước bị ô nhiễm trầm trọng, hơn nữa những sinh vật trong nước cũng sinh ra biến dị, dẫn tới sau này hoàn toàn không có thủy sản để ăn.
Mặc dù có, thì số lượng rất ít, cao tầng phía trên cũng không chia đủ ăn.
Đồ vật nếu hiếm sẽ thành quý, nuôi cá tôm khó nên có lời hơn rau củ quả rất nhiều.
Viên Hạo Lâm cùng tận dụng hết tất cả những khoảng trống của bên mình như Sở Hoài, trong nhà cũng được đặt một bể cá rất lớn, cho dù sau này bọn họ có ăn hết đồ ăn trong không gian, dựa vào việc nuôi cá nuôi tôm cũng đủ ăn.
Nhìn thấy bể cá cùng những thiết bị hỗ trợ nuôi trồng thủy sản trong nhà, lại khiến cho Khương viện trưởng bị doạ đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Mấy đưa nói trang hoàng cửa sắt cùng hàng rào sắt để chống trộm, mua rất nhiều gạo mì ngũ cốc và dầu cùng thực phẩm tiện lợi về chất đầy phòng khách, điều này cũng có thể hiểu đây là đang dự trữ đồ tránh cho việc ra ngoài không cần thiết sẽ khiến dịch bệnh lây lan.
Nhưng thiết lập bể nuôi cá nuôi tôm trong nhà làm gì? Đâu phải nông thôn, cũng đâu phải mở thủy cung đâu!
“Trên mạng nói có phần tử khủng bố ném thi thể người bị nhiễm bệnh xuống sông, mặc dù vẫn chưa đến chỗ chúng ta, nhưng lo trước khỏi hoạ, thời gian tới những thứ trong nước đều không được sạch sẽ, đã vậy còn rất đắt, đồ từ nhà mình nuôi vừa an toàn vừa rẻ, con nhớ hình như viện trưởng nuôi cá rất giỏi mà nhỉ…”
Sở Hoài mặt không đổi sắc giải thích.
Ngu Kha cùng Viên Hạo Lâm, Đàm Tiểu Kiệt đứng bên cạnh hiểu rõ tình hình cũng gật đầu mãnh liệt, hỗ trợ lừa gạt.
Nói như vậy, Khương viện trưởng liền không rối rắm nữa, ông cũng có chú ý đến những tin tức trên mạng, căn bệnh truyền nhiễm lần này thật sự rất dọa người, đồ bên ngoài thật sự rất không sạch sẽ.
Nhưng nuôi để cho mình ăn thôi cũng không cần nuôi nhiều như vậy!
Nhìn bể cá lớn cùng với những thiết bị nuôi chất đầy căn phòng, Khương viện trưởng tỏ vẻ nội tâm Alexander:
Ông biết nuôi cá, nhưng đó là nuôi thả trong ao, còn những thứ công nghệ cao như thế này thì không hiểu vì cả, nhiệm vụ lần này quá khó rồi…
Nuôi cá là kỹ thuật sống, đặc biệt là nuôi trong nhà, cần rất nhiều những công nghệ chuyên dụng liên quan.
Lần này thì Khương viện trưởng cũng không còn nhàn rồi nữa, cũng vội vàng bận rộn như tất cả mọi người, cả ngày ôm di động máy tính học các kỹ năng nuôi tôm nuôi cá trong nhà, tiểu lão đầu cực kỳ nghiêm túc với những gì mình sắp làm.
Mắt thấy ngày mạt thế đến càng lúc càng gần, Sở Hoài cũng càng lúc càng sốt ruột.
Những thứ lặt vặt trong nhà hắn đều giao hết cho Viên Hạo Lâm sắp xếp, còn mình thì bắt đầu học vẽ bùa chú và bày trận với Ngu Kha .
Không chỉ bố trí trận pháp phòng ngự cho nhà ở của bọn họ, mà còn bố trí trong tiểu khu nữa, cố gắng khiến cho chỗ bọn họ ở thành nơi an toàn nhất.
Mặc dù chỉ mới học thôi, nhưng cũng giống như thư tịch đạo thuật Luyện Khí linh tinh trước đó mình đã đọc, Sở Hoài phát hiện mình có thiên phú không tầm thường trong lĩnh vực này.
Chỉ cần Ngu Kha dạy một lần, hắn có thể hiểu nhất nhanh, hơn nữa phù chú cùng trận pháp làm ra hiệu quả tốt vượt xa những gì đã dự kiến.
Như thể những thứ này vốn dĩ thuộc về hắn, bây giờ cũng chỉ là vật về nguyên chủ là thôi.
Mặc dù trong lòng Sở Hoài kinh hãi nghi hoặc, nhưng bề ngoài lại cực kỳ bình tĩnh.
Hắn không nói loại cảm giác này cho Ngu Kha biết, bởi vì hắn biết nếu nói ra thì chắc Ngu Kha sẽ liên tưởng hắn thành cái tên ‘ Tử Phòng quân ’ kia, sau đó dùng cái ánh mắt như đang nhìn người khác mà si ngốc nhìn hắn.
Đối với Ngu Kha, hắn có loại cảm giác chiếm hữu mãnh liệt rất khó tả.
Hắn thích Ngu Kha dính lấy hắn, thích Ngu Kha nhìn hắn cười, trong khoảng thời gian ngắn hắn sinh ra một loại tình cảm khó giải thích với Ngu Kha, nhưng hắn không thể chịu đựng được tất cả những yêu thích của y vốn dĩ là dành cho người khác.
Hắn thừa nhận, loại cảm giác này của hắn chính là ghen tuông cùng đố kỵ, hắn đố kỵ với cái người mà Ngu Kha gặp trước đó, chẳng sợ đối phương là người đã sớm biến thành một nắm hoàng thổ rồi.
Cảm xúc mãnh liệt này khiến hắn cảm giác muốn giam cầm y vào trong lòng.
Loại chiếm hữu cùng dục vòng này khiến Sở Hoài có chút kinh hãi, cảm thấy mình như một tên biến thái vậy.
Nhưng thiếu niên này lại có sức hấp dẫn rất lớn đổi với hắn.
Nhưng những suy nghĩ này Sở Hoài cùng đều giữ trong lòng mà suy ngẫm, đối với Ngu Kha, ngay cả mội câu nặng lời hắn cũng không nói được, đặc biệt là khi thiếu niên gần gũi với hắn, trong lòng hắn liền cảm thấy mềm mại đến mức khó tinh.
May mắn là bây giờ rất bận, cho nên cũng phần nào che giấu được biểu hiện bất thường của hắn.
Lực chú ý của Ngu Kha bị những biến hóa của linh khí xung quanh hấp dẫn đi, trên khuôn mặt ngoan ngoãn lộ ra biểu tình vừa vui lại vừa lo lắng.
Thế giới khôi phục linh khí tất nhiên là rất tốt, cái thế giới mà tài nguyên dần khô cạn này đúng là cần được giúp đỡ, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại giống như người bị bệnh uống thuốc quá nhiều vậy, sợ là sẽ có chút chịu không nổi.
Trong không khí có một hơi thở thật sự rất khó chịu, y cũng không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy có cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng mà không sao, mặc kệ thế giới này biến thành cái dạng gì, chỉ cần có Sở Hoài quân là được rồi.
Trong nhà ngoại trừ Khương viện trưởng không hiểu rõ tình hình bên ngoài, thì người duy nhất không nghĩ quá nhiều về chuyện của mạt thế chỉ sợ cũng chỉ có mình y.
Mà người yêu Tiểu Kiệt của Viên Hạo Lâm, nhát gan giống như thỏ vậy, còn dính người hơn cả Ngu Kha nữa, lúc nào cũng ôm máy tính cứng nhắc đi theo bên người Viên Hạo Lâm, có loại cảm giác dù trời có sụp xuống cũng muốn chết chung với nhau vậy.
Viên Hạo Lâm cũng cực kỳ kiên nhẫn cùng sủng nịch đối với người yêu bé nhỏ của mình, không có việc gì liền ôm ấp hôn hít trấn an, trong cái bầu không khí nghiêm túc khẩn trương này mà còn có thể cả ngày tú ân ái!
Lóe mù mắt Khương viện trưởng, điên đảo nhân sinh tam quan vài chục năm của một ông già.
Điều này khiến cho Ngu Kha hâm mộ vô cùng, nhìn chằm chằm đôi phu phu đối diện đang tú ân ái rồi quay qua nhìn Sở Hoài với đôi mắt cực kỳ đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.