Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Chương 49: Đều Là Ác Ma Bạo Lực (1)

Thỏ Nguyệt Quan

07/02/2023

Bản tính của một người là từ linh hồn cùng trong xương cốt mà ra, tính cách có lẽ sẽ bởi vì thời gian cùng hoàn cảnh sống mà mà thay đổi, nhưng bản tính sẽ không.

Du Tiện Khanh nếu không hung bạo thì không phải là Du Tiện Khanh.

Tên đàn ông cơ bắp xăm hình kia kêu lên thảm thiết cùng hình ảnh máu chảy đầm đìa lập tức có thể khiến cho tất cả mọi người im lặng trong một cái nháy mắt.

Tất cả mọi người trừng lớn đôi mắt, che miệng, quả thực không thể tin được tên đàn ông này là dị năng giả mới vừa rồi còn uy phong lầm lẫm như thế, giờ phút này thế mà chỉ cần nói hai câu liền trực tiếp bị mỹ nhân ‘ yếu đuối mong manh ’ thiến thành thái giám.

Hung tàn, quá con mẹ nó hung tàn!

Huynh đệ quan trọng bị cách thức tàn bạo như vậy làm cho không còn, cho dù là dị năng giả cũng không chịu nổi.

Huống chi, lúc này chỉ mới ngày đầu tiên của mạt thế mà thôi, tố chất thân thể của những người đã thức tỉnh vẫn chưa hoàn toàn tiến hóa, chỉ có thể điều động các nguyên tố không khí mà sử dụng mà thôi, sau khi sử dụng dị năng xong thì cũng chẳng khác gì so với những người bình thường.

Sau khi tên đàn ông cơ bắp kia kêu lên vài tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, ngay lập tức liền đau đến hôn mê bất tỉnh.

Mà đám huynh đệ của tên cường tráng kia sợ tới mức đứng tại chỗ mà cứng người lại, hai chân nhũn ra, run rẩy đến mức muốn bay luôn ba hồn bảy phách.

“Còn có chúng mày nữa, tất cả đều xếp thành hàng đến đây cho ông đây đập một trận!”

Sau khi Du Tiện Khanh giải quyết xong cái tên cường tráng miệng cọp gan thỏ xong, lập tức liền đem mục tiêu phóng chuyển tới trên người những người còn sống.

Vừa rồi hắn không những bị tên cường tráng kia đánh lén, còn bị nhóm người này tay đấm chân đá một hồi, làn da non mịn cùng khuôn mặt mà hắn luôn tự hào này bây giờ đã bị làm cho sưng thành gấu trúc rồi.

Không quan tâm hắn là người tốt hay kẻ xấu, chỉ cần chọc đến Du Tiện Khanh hắn thì chắc chắn phải xong đời rồi!

Du mỹ nhân nổi điên rống giận rồi giơ nắm tay lên nhào vào đám người kia mà tay đấm chân đá trút giận một trận.

Hành vi thô bạo này của hắn hoàn toàn tương phản với cái gương mặt yêu nghiệt nhu nhược của hắn, khi hắn đánh người căn bản không ý thức được mình là một nam nhân.

Không quan tâm là nam hay nữ, hắn đều chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, một đám đều bị hắn đập cho mặt mũi bầm dập giống hắn, lúc này hắn mới cảm thấy thoải mái hơn.

Mặc dù vừa rồi hắn đánh không lại Sở Hoài cùng với Ngu Kha giả heo ăn thịt hổ, nhưng đối phó với những người này lại quá đơn giản, ngay cả khi không cần dị năng, chỉ cần dựa vào thân thủ của hắn thôi cũng đủ để đối phó rồi.



Từng tiếng bốp bốp bốp từ nắm tay đập lên da thịt của người khiến cho Khương viện trưởng phát run lên, không nhịn được khẽ hỏi về phía sau:

“Sở Hoài, Hạo Lâm, mấy mấy mấy đứa có thể đối phó được với hắn chứ nhỉ?”

Thế giới này thật sự quá táo bạo quá hung tàn, trái tim của một ông lão như ông sắp chịu không nổi nữa rồi.

Hai người không nói chuyện, Viên Hạo Lâm lại không dám khẳng định.

Giờ phút này, biểu tình của Sở Hoài có chút không đúng lắm, mắt đen nhìn chằm chằm tên đàn ông cơ bắp đang ngất xỉu kia mà tỏa ra ánh sáng màu đỏ, sát ý trên người hắn đang ngưng kết thành khí.

Trong ánh mắt của mọi người và Du Tiện Khanh vẫn chưa hành hung sướng tay, chậm rãi đi đến trước mặt dị năng giả kia.

Giơ tay, rút đao, tay nắm chặt chuôi đao đâm một đao vào xương tỳ bà của đối phương.

“A a ——!”, Tên dị năng giả đã ngất xỉu bị một đam đâm xuống làm đau tỉnh.

“…”

Tất cả mọi người lại lần nữa an tĩnh như gà.

Không giống với Du Tiện Khanh đang tức giận kia, biểu tình của Sở Hoài lại cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt phiếm hồng, quả nhiên đây mới là cái kẻ năm bước liếm máu mười bước giết người cuồng ma mà trong sách từng miêu tả.

Có đôi khi không nói lời nào so với phát giận càng đáng sợ hơn.

Trong phòng, tất cả những người sống sót tiến vào trong này đều đang bắt đầu hối hận, so với tang thi nên ngoài, người trong này càng thêm tàn bạo.

Mọi người nhìn chằm chằm Sở Hoài đột nhiên ra tay, không biết hắn đang muốn làm cái gì.

Tên đàn ông cường tráng mang dị năng giả kia đã bị thương càng thêm thương, đã không có sức phản kháng, chỉ có thể sợ hãi phát run, che lại miệng vết thương vô cùng đau đớn bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Mày, chúng mày muốn làm gì, giết người là phạm pháp, đúng vậy, phạm pháp, phải ngồi tù, tao muốn đi tố cáo chúng mày, để cho cảnh sát bắt chúng mày lại…”

Vừa rồi lúc còn chưa bị đập cho thể thảm thì hắn ta còn nói với hai người trong quân đội kia rằng bản thân hắn không coi pháp luật ra cái gì, một chút cũng nhớ mình từng nói gì, bây giờ còn tìm cảnh sát tới uy hiếp bảo hộ mình.



Sở Hoài cười lạnh, không trả lời.

Lại lần nữa giơ tay vung đao, trực tiếp cắt lưỡi đối phương xuống, thật đúng là quá ồn ào.

“Ngô…”, tên dị năng giả cường tráng kia phun ra một ngụm máu, đau đến mức trợn trắng mắt.

Từ đầu tới đuôi, Sở Hoài vẫn không nói lời nào, nhưng hành vi lại tàn nhẫn đến độ khiến người khác phát lạnh.

Một màn này đừng nói là những người còn sống sót vào đây, mà ngay cả đám người Khương viện trưởng cũng không biết vì sao hắn lại nổi điên, bỗng nhiên trở nên huyết tinh tàn nhẫn đến như vậy.

Trong ấn tượng của bọn họ, tính cách của Sở Hoài mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng lại rất hiền lành dễ ở chung.

Nhưng giờ phút này, Sở Hoài cứ như đã thay đổi thành một người khác, giết người không chớp mắt, dứt khoát đến đáng sợ.

Chỉ có Ngu Kha biết vì sao, Sở Hoài quân của y đang tức giận, bởi vì vừa rồi tên cường tráng thô lỗ kia bất kính với y, còn nói muốn nhúng chàm y, cho nên Sở Hoài quân mới tức giận.

Giống như trước kia khi có người khi dễ y, Sở Hoài quân chắc chắn sẽ luôn mỉm cười, sau đó không lưu chút tình nào ra tay giáo huấn đối phương.

Sở Hoài quân là người để ý đến y nhất.

Mọi người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí của Sở Hoài mà sợ hãi, nhưng trong lòng Ngu Kha lại tràn đầy vui mừng.

Y mang theo nụ cười đi tới, nhìn cái tên cường tráng đang vừa đau đớn vừa sợ hãi kia mà nói

“Sở Hoài quân, móc mắt hắn đi, ta rất ghét ánh mắt hắn khi hắn nhìn ta…”, Đã từng, có những người đó, những phương sĩ luyện đan kia luôn nhìn chằm chằm tộc nhân của với ánh mắt không có ý tốt gì như vậy.

“Được.”

Ánh mắt Sở Hoài nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt nhu hòa, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó cũng không quay đầu lại, đường đao trên tay chuẩn xác chém xuống, hai mắt tên cường tráng kia liền xuất hiện hai hàng máu tươi đầm đìa.

Thoáng chốc, tiếng kêu thảm thiết “A a a!!” lại vang lên lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook