Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Chương 39: Giáo Huấn Tra Nam (3)
Thỏ Nguyệt Quan
07/02/2023
Viên Hạo Lâm có năng lực quan sát rất tốt, trong thời gian ngắn ngủn cũng đã phát hiện ra nhược điểm của tang thi.
Dùng máu cùng âm thanh hấp dẫn tang thi đi là một cách, kiếp trước, thời gian đầu mạt thế có rất nhiều người lợi dụng nhược điểm này của tang thi mà thành công bắt giết tang thi, đồng thời cũng bảo vệ mạng sống thành công, chỉ là sau này tang thi tiến hóa thị lực, nên những mánh khóe đó mất đi tác dụng.
Nhưng cách này đối với bọn họ lúc này cũng đủ dùng.
Nhưng vấn đề là, tất cả bọn họ đều bị nhốt ở trong này, muốn sử dụng cách này, trừ phi có thể liên hệ với những người khác ở bên ngoài hỗ trợ, hoặc là có một người có thể vượt nóc băng tường.
Người trước thì nghĩ cũng đừng có nghĩ, không ai ngốc đến mức mạo hiểm chính sinh mệnh của mình mà giúp đỡ bọn hắn, người sau thì thật ra có thể thử xem.
“Sở Hoài quân, ta có thể đi, ta có cổ võ!”
Ngu Kha tích cực xung phong nhận việc, nỗ lực biểu hiện giá trị của bản thân mình.
Sở Hoài vừa luyện cổ võ không lâu, tạm thời vẫn chưa thể vượt nóc băng tường được, nhưng y có thể, từ sau khi tỉnh lại y vẫn luôn cố gắng tu luyện, bây giờ thế giới đã khôi phục linh khí, đạo thuật cùng cổ võ không còn quá khó sử dụng như trước nữa.
Chỉ là Sở Hoài không quá muốn thử.
Chỉ cần nghĩ đến thiếu niên này sẽ đặt mình trong nơi nguy hiểm, nội tâm của hắn liền sinh ra một cỗ sợ hãi không lý do, trong lòng đau như bị dao cắt.
Sở Hoài không chút nghĩ ngợi lắc đầu, “Cách này quá mạo hiểm, tang thi bên ngoài xuất quỷ nhập thần, hành động một mình quá nguy hiểm.”
Nhưng nếu không nghĩ cách dẫn dụ đám tang thi đi, bọn họ sẽ bị nhốt chặt trong này, trơ mắt chờ tang thi đập vỡ cửa vọt vào.
“Kỹ thuật leo núi của tôi không tồi, bên ngoài trang bị không ít lưới phòng hộ còn có mấy đường ống nước, có thể đi từ trên tường…”
Viên Hạo Lâm suy tư một lúc lâu rồi đề nghị, tang thi không leo được, chỉ cần đi dọc trên tường, leo lên trên đó rồi tạo ra tiếng động là cách tốt nhất.
Nhưng phương pháp này cũng có tính nguy hiểm nhất định, trời bên ngoài còn chưa sáng, bên ngoài trời đang tối, trong tình trạng không có bất cứ biện pháp an toàn nào mà đi leo trèo như vậy thì thật sự rất nguy hiểm.
Nếu hơi vô ý giẫm hụt, chỉ sợ mạng cũng phải tiễn đi, hắn không muốn để cho đồng bạn của mình phải chịu nguy hiểm như vậy.
Sở Hoài lại lần nữa lắc đầu, bỗng nhiên đem ánh mắt đặt lên người tên nam nhân bị đánh cho mặt mũi bầm dập của Lý Tuệ, khóe miệng nở một mạt nụ cười nhẹ nham hiểm đầy dị thường.
“Không cần phiền toái như vậy đâu, chúng ta có sẵn mồi rồi.”
Đám người Viên Hạo Lâm không rõ nguyên do.
“Mày mày mày muốn làm gì…”
Dương Thiên Lòng ngồi trong góc thấy hắn mỉm cười, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, có loại dự cảm không tốt, bất chấp đau đớn trên người, nhanh chân bò dậy muốn chạy.
Nhưng Sở Hoài còn nhanh hơn hắn, dị năng hệ tốc độ khiến cho Sở Hoài như biến mất tại chỗ, sau đó lập tức đứng trước mặt Dương Thiên Long.
Thuận tay, có ba lô che mắt, hắn lấy ra từ không gian một sợi dây thừng trực tiếp trói người lại, đồng thời cầm đao cắt vài nhát trên người đối phương, lại lấy ra một bao máu người mà hắn thu thập được trước mạt thế.
Sau đó, hắn mới kéo người ra hoa viên nhà Lý Tuệ, dẫm lên ghế nhảy lên tường, đem một đầu khác của dây thừng xuyên qua lan can trên lầu hai của một hộ gia đình nào đó.
Vừa lôi vừa kéo, treo Dương Thiên Long lủng lẳng trên lan can nhà người ta.
Đối phương nhút nhát lập tức sợ hãi kêu to, “Cứu mạng, a a a, cứu mạng, lão bà, lão bà ơi anh sai rồi, cứu mạng a hu hu hu…”
Mùi máu tươi nồng nặc cùng tiếng thét hoảng sợ chói tai lập tức liền trở thành tiêu điểm của toàn bộ tiểu khu an tĩnh này.
Sở Hoài vẫn còn ngại tiếng động không đủ lớn, lấy ra từ ba lô một chiếc điện thoại di động cũ từ, bật nhạc âm lượng lớn nhất, ném đến bên dưới tên nam nhân của Lý Tuệ kia.
Chỉ ngắn ngủi một lúc thôi, âm nhạc bắt đầu vang lên, bên trong di động truyền đến từng tiếng hô đinh tai nhức óc:
“Đóng cửa rồi! Đóng cửa rồi! Xưởng thuộc da lớn nhất, xưởng da thuộc lớn nhất Giang Nam đã đóng cửa! Giám đốc Hoàng Hạc ăn nhậu chơi gái cờ bạc, thiếu nợ 3.5 trăm triệu, không phát tiền lương còn mang theo em vợ chạy trốn mất! Đại hạ giá đây, đại hạ giá đây. Giá gốc 300, giờ giá 200, tất cả chỉ hai mươi tệ! Không phải người không phải người…”
Thoáng chốc, tiếng nhạc lớn này khiến cho đám tang thi bị chấn động.
Sau đó ào ào xoay người rời đi, hưng phấn tru lên sau đó đi về nơi phát ra mỹ vị kia.
Tên nam nhân kia của Lý Tuệ bị treo giữa không trung, nhìn thấy đàn tang thi như thủy triều ào át chạy về đây, trực tiếp trắng mắt, bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
☆
Dùng máu cùng âm thanh hấp dẫn tang thi đi là một cách, kiếp trước, thời gian đầu mạt thế có rất nhiều người lợi dụng nhược điểm này của tang thi mà thành công bắt giết tang thi, đồng thời cũng bảo vệ mạng sống thành công, chỉ là sau này tang thi tiến hóa thị lực, nên những mánh khóe đó mất đi tác dụng.
Nhưng cách này đối với bọn họ lúc này cũng đủ dùng.
Nhưng vấn đề là, tất cả bọn họ đều bị nhốt ở trong này, muốn sử dụng cách này, trừ phi có thể liên hệ với những người khác ở bên ngoài hỗ trợ, hoặc là có một người có thể vượt nóc băng tường.
Người trước thì nghĩ cũng đừng có nghĩ, không ai ngốc đến mức mạo hiểm chính sinh mệnh của mình mà giúp đỡ bọn hắn, người sau thì thật ra có thể thử xem.
“Sở Hoài quân, ta có thể đi, ta có cổ võ!”
Ngu Kha tích cực xung phong nhận việc, nỗ lực biểu hiện giá trị của bản thân mình.
Sở Hoài vừa luyện cổ võ không lâu, tạm thời vẫn chưa thể vượt nóc băng tường được, nhưng y có thể, từ sau khi tỉnh lại y vẫn luôn cố gắng tu luyện, bây giờ thế giới đã khôi phục linh khí, đạo thuật cùng cổ võ không còn quá khó sử dụng như trước nữa.
Chỉ là Sở Hoài không quá muốn thử.
Chỉ cần nghĩ đến thiếu niên này sẽ đặt mình trong nơi nguy hiểm, nội tâm của hắn liền sinh ra một cỗ sợ hãi không lý do, trong lòng đau như bị dao cắt.
Sở Hoài không chút nghĩ ngợi lắc đầu, “Cách này quá mạo hiểm, tang thi bên ngoài xuất quỷ nhập thần, hành động một mình quá nguy hiểm.”
Nhưng nếu không nghĩ cách dẫn dụ đám tang thi đi, bọn họ sẽ bị nhốt chặt trong này, trơ mắt chờ tang thi đập vỡ cửa vọt vào.
“Kỹ thuật leo núi của tôi không tồi, bên ngoài trang bị không ít lưới phòng hộ còn có mấy đường ống nước, có thể đi từ trên tường…”
Viên Hạo Lâm suy tư một lúc lâu rồi đề nghị, tang thi không leo được, chỉ cần đi dọc trên tường, leo lên trên đó rồi tạo ra tiếng động là cách tốt nhất.
Nhưng phương pháp này cũng có tính nguy hiểm nhất định, trời bên ngoài còn chưa sáng, bên ngoài trời đang tối, trong tình trạng không có bất cứ biện pháp an toàn nào mà đi leo trèo như vậy thì thật sự rất nguy hiểm.
Nếu hơi vô ý giẫm hụt, chỉ sợ mạng cũng phải tiễn đi, hắn không muốn để cho đồng bạn của mình phải chịu nguy hiểm như vậy.
Sở Hoài lại lần nữa lắc đầu, bỗng nhiên đem ánh mắt đặt lên người tên nam nhân bị đánh cho mặt mũi bầm dập của Lý Tuệ, khóe miệng nở một mạt nụ cười nhẹ nham hiểm đầy dị thường.
“Không cần phiền toái như vậy đâu, chúng ta có sẵn mồi rồi.”
Đám người Viên Hạo Lâm không rõ nguyên do.
“Mày mày mày muốn làm gì…”
Dương Thiên Lòng ngồi trong góc thấy hắn mỉm cười, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, có loại dự cảm không tốt, bất chấp đau đớn trên người, nhanh chân bò dậy muốn chạy.
Nhưng Sở Hoài còn nhanh hơn hắn, dị năng hệ tốc độ khiến cho Sở Hoài như biến mất tại chỗ, sau đó lập tức đứng trước mặt Dương Thiên Long.
Thuận tay, có ba lô che mắt, hắn lấy ra từ không gian một sợi dây thừng trực tiếp trói người lại, đồng thời cầm đao cắt vài nhát trên người đối phương, lại lấy ra một bao máu người mà hắn thu thập được trước mạt thế.
Sau đó, hắn mới kéo người ra hoa viên nhà Lý Tuệ, dẫm lên ghế nhảy lên tường, đem một đầu khác của dây thừng xuyên qua lan can trên lầu hai của một hộ gia đình nào đó.
Vừa lôi vừa kéo, treo Dương Thiên Long lủng lẳng trên lan can nhà người ta.
Đối phương nhút nhát lập tức sợ hãi kêu to, “Cứu mạng, a a a, cứu mạng, lão bà, lão bà ơi anh sai rồi, cứu mạng a hu hu hu…”
Mùi máu tươi nồng nặc cùng tiếng thét hoảng sợ chói tai lập tức liền trở thành tiêu điểm của toàn bộ tiểu khu an tĩnh này.
Sở Hoài vẫn còn ngại tiếng động không đủ lớn, lấy ra từ ba lô một chiếc điện thoại di động cũ từ, bật nhạc âm lượng lớn nhất, ném đến bên dưới tên nam nhân của Lý Tuệ kia.
Chỉ ngắn ngủi một lúc thôi, âm nhạc bắt đầu vang lên, bên trong di động truyền đến từng tiếng hô đinh tai nhức óc:
“Đóng cửa rồi! Đóng cửa rồi! Xưởng thuộc da lớn nhất, xưởng da thuộc lớn nhất Giang Nam đã đóng cửa! Giám đốc Hoàng Hạc ăn nhậu chơi gái cờ bạc, thiếu nợ 3.5 trăm triệu, không phát tiền lương còn mang theo em vợ chạy trốn mất! Đại hạ giá đây, đại hạ giá đây. Giá gốc 300, giờ giá 200, tất cả chỉ hai mươi tệ! Không phải người không phải người…”
Thoáng chốc, tiếng nhạc lớn này khiến cho đám tang thi bị chấn động.
Sau đó ào ào xoay người rời đi, hưng phấn tru lên sau đó đi về nơi phát ra mỹ vị kia.
Tên nam nhân kia của Lý Tuệ bị treo giữa không trung, nhìn thấy đàn tang thi như thủy triều ào át chạy về đây, trực tiếp trắng mắt, bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.