Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Chương 26: Khương Viện Trưởng Keo Kiệt (2)

Thỏ Nguyệt Quan

07/02/2023

Mặc dù bây giờ đã về hưu, cô nhi viện cũng đóng cửa, nhưng đây chính là nơi rất quan trọng trong tâm trí của ông.

“Không dọn, đang yên đang lành dọn đi làm gì? Thanh thanh tĩnh tĩnh, giá hàng lại rẻ, rảnh rỗi không có việc gì tôi sẽ đến một khu đất không người mà trồng rau, cần gì phải vào thành phố ở, đã vậy còn phải đi thành phố C, không quen không quen…”

Khương viện trưởng là người rất cứng đầu, vừa nói đến chuyện chuyển nhà, kinh hách vừa rồi liền lập tức vứt ra sau đầu, lập tức trở nên bướng bỉnh lên, dù nói cái gì thì không chịu vẫn là không chịu.

Thật ra thì chuyện chuyển nhà này có một số người của cô nhi viện đến thăm ông cũng đã từng đề cập qua rồi, dù sao thì nhiều đứa trẻ sau khi trưởng thành vẫn không quên nơi này, vẫn thường chu cấp cho ông một khoản để dưỡng lão.

Nhưng ông thật không muốn dọn đi, ông đã từng này tuổi rồi, còn lăn lộn làm gì nữa chứ, nhà cũ vùng ngoại thành thoải mái dễ chịu, cần gì chạy đến trong thành phố trời xa đất lạ mà chịu tội chứ.

Sở Hoài cũng biết không phải chỉ dùng một vài câu đã có thể khiến không dọn đi, vì vậy vẫn tiếp tục kiên nhẫn khuyên bảo.

“Viện trưởng, ngài đã già rồi, sống một mình dù có chuyện gì cũng không tiện, gần đây báo chí đưa tin nói rằng dịch bệnh đang bắt đầu lây lan, còn tệ hơn cả virus SARS lần trước nữa, ngài ở đâu một mình con không không yên tâm, nói trắng ra, lỡ một ngày nào đó ngài ra đi trong nhà này sợ là cũng không ai biết…”

“Đồ điên! Tiểu tử thúi, ông già này đang muốn sống đến trăm tuổi đấy!”

Khương viện trưởng tạc mao, hầu hết người già đều hận nhất khi nghe thấy loại lời nói này.

“Lần trước bác sĩ nói người chỉ có thể sống đến 70 thôi.”

Sở Hoài mặc kệ, không có lương tâm đả kích.

Ngu Kha nghiêng đầu, bấm bám ngón tay rồi lẩm bẩm, bổ một đao, “Khương gia gia, năm nay hình như ngài 69 tuổi rồi…”

Hai cái tên mất dạy này!

Khương viện trưởng lại lần nữa che tim, há mồm thở dốc.



Sở Hoài cũng không lo lắng, rót một ly nước cho ông, sao đó mới nhướng mày, chậm rì rì hỏi.

“Viện trưởng, ngài thật sự không dọn?”

“Không dọn! Lão già này sống là người nhà này, chết là quỷ nhà này!”

Khương viện trưởng một bộ kiên định thấy chết không sờn.

Sở Hoài nhìn vào mắt ông, không nói gì, xoay người ra cửa đi đến một góc không người, từ trong không gian lấy ra một cái máy khoan điện cùng một cái xẻng rồi lại quay về.

“Sở Hoài, con muốn làm gì?”

Mí mắt Khương viện trưởng nhảy lên mãnh liệt, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Sở Hoài không trả lời, ra hiệu ý bảo Ngu Kha ngăn lại, sau đó cầm máy khoan điện cùng xẻng lên liền đi đến góc phía Đông, bắt đầu cạy sàn nhà, đào vật, động tác nhanh chóng không mang theo chút do dự nào.

Không cần Ngu Kha cầm la bàn tính toán, chuyện ông giấu vàng dưới sàn nhà hắn đã sớm biết.

Mấy năm trước ông học người ta chơi chứng khoán, lúc đầu có kiếm lời một đợt, nhưng rất nhanh thị trường tài chính gặp phải khủng hoảng toàn cầu, tiền bị giảm giá trị, khiến cho tiền trong tài khoản ngân hàng của ông bị thu hẹp lại rất nhiều, ông tức đến mức nằm trên giường mắng trời mắng đất suốt một tháng trời.

Từ đó về sau ông không bao giờ tin tưởng ngân hàng nữa, lộc cộc đem tiền của mình đổi thành vàng hết, sau đó học tập biện pháp của người xưa, chôn vàng xuống dưới đất.

Không phải nói chứ, phương pháp này mặc dù vụng về nhưng rất hữu dụng, ăn trộm vào nhà cũng không biết mà trộm.

Nếu không phải có lần ông uống say lỡ miệng, thì hắn thật sự cũng không biết.



Cái gì mà sống là người nhà này, chết là quỷ nhà này, căn bản là ông sợ người khác biết dưới sàn nhà của ông có chôn vàng thôi, ông nghĩ cái gì, hắn hiểu hết!

Sau một hồi dùng máy khoan và xẻng bới bới đào đào, mắt thấy kho báu của mình sắp bị lộ rồi.

Cuối cùng Khương viện trưởng không mạnh miệng được nữa, đau lòng chấp nhận.

Ông không rõ vì sao Sở Hoài lại bắt buộc ông phải dọn đi, ông đã ở đây vài thập niên rồi, cuối đời rồi vẫn không thể thanh tịnh!

“Tiểu tử, có phải có chuyện gì xảy ra hay không? Nếu có thì con cứ việc nói thẳng, đừng đùa giỡn bộ xương già này của tôi.”

Trơ mắt nhìn Sở Hoài đang vén tay áo lên tích cực thu thập hành lý cho ông, cuối cùng thì Khương viện trưởng cũng phát hiện ra có điểm bất thường.

Sở Hoài là do ông đích thân nhặt về, sau đó đích thân nuôi lớn, sau khi Sở Hoài được người khác nhận nuôi thì bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc, tính cách của Sở Hoài như thế nào ông chính là người rõ nhất.

Từ nhỏ Sở Hoài đã lạnh lùng quái gở hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, đối với chuyện gì cũng rất thờ ơ, dường như ngay cả khi thế giới này bị hủy diệt thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn vậy, thời gian dài như vậy cho nên hắn như bị mặt liệt vậy.

Giờ phút này Sở Hoài tích cực tìm mọi cách kéo ông đến thành phố C sống cùng nhau, thật sự rất khác thường, sống hơn nửa đời người, ông không phải đồ ngốc.

“Nghe người ta nói thế giới này không còn thái bình nữa rồi, con sợ khi người chết đi con không kịp đến đưa tiễn.”

Sở Hoài hiếm khi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng với ông.

“Đồ mất dạy!”

Khương viện trưởng điên cuồng đập bàn, đỏ mặt tía tai, sắp bị hắn chọc cho tức chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook