Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Chương 44: Mỹ Nhân Bạo Lực (2)
Thỏ Nguyệt Quan
07/02/2023
Nhưng mặc kệ kiếp trước Du Tiện Khanh có kết cục như thế nào, chuyện đối phương không thể dễ trêu chọc là không thể thay đổi.
Nhưng trước khi bị các căn cứ lớn chọc giận, gia hỏa này chính là cái loại chỉ hai câu không hợp, tâm tình không tốt sẽ trực tiếp rút đao chém người, là người hoàn toàn không nói đạo lý.
“Ngượng ngùng qua, quấy rầy rồi, chúng tôi đổi phòng khác.”
Sở Hoài không muốn kết thù với loại người này, chuẩn bị mang theo tiểu đội của mình rút lui.
Lại nói, trong phòng của người này đang một mảnh nóng bỏng, già trẻ lớn bé bọn họ cũng không thích hợp đi vào lắm đúng không?
“Chờ một chút, sao phải đổi phòng? Như thế rất phiền toái a, tới cũng đã tới rồi, mau vào đi, tôi chơi một mình rất chán, mọi người tới rất đúng lúc đấy a…”
Dường như tên yêu nghiệt đang đứng trước cửa này đang rất hoan nghênh với bọn họ, vừa tiếp tục mút nhẹ chính ngón tay của mình, vừa khẽ vuốt ve xương quai xanh của mình, ngữ khí cùng ánh mắt rất thong thả, mang theo sức hấp dẫn không thể diễn đạt thành lời.
Đừng nói là những người có khuynh hướng thích đồng tính, mà ngay cả đối với một nam nhân bình thường khi thấy hình ảnh này đều ít nhiều phải nuốt nước miếng.
Chẳng qua đám người của Sở Hoài lại là ngoại lệ, người già che ngực rít gào thói đời ngày nay, hai đứa nhỏ hơn không hẹn mà cùng đưa tay ôm chặt tiểu công nhà mình, nhìn chằm chằm tên trước mắt này với vẻ mặt hâm mộ ghen tị hận.
Viên Hạo Lâm không cảm thấy gì cả, nhưng Sở Hoài lại cảm thấy nguy hiểm.
Bởi vì kiếp trước, hắn từng nghe người ta nói qua, mỗi khi tên yêu nghiệt này phóng điện trêu chọc với ai, thì đó chính là ngày chết của kẻ đó, phong thái của mỹ nhân không phải cứ để cho ai thích xem thì xem!
Nhạy bén nhận ra nụ cười trên mặt Du Tiện Khanh mặc dù dường như không có bất kỳ sát ý nào, nhưng không khí lại bắt đầu tràn ngập một cổ dị năng dao động.
Trái tim Sở Hoài đập mạnh một cái, thầm nghĩ không tốt.
“Tránh ra!”
Trong nháy mắt hắn đẩy đám người Khương viện trưởng ra một bên, né tránh một giọt nước đột nhiên bay đến tập kích.
Đừng xem thường giọt nước kia, nhìn thì như không có lực công kích nào, nhưng nháy mắt khi nó rơi xuống vách tường đối diện, trên đó liền xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ, nếu người thật sự chịu trận công kích, hậu quả như thế nào liền có thể tưởng tượng ra được.
Chẳng trách kiếp trước các căn cứ lớn đều phải liên thủ lại mới có thể tiêu diện tên gia hỏa này, ngày đầu tiên khi mạt thế đến thì tên gia hỏa này đã thức tỉnh dị năng rồi, hơn nữa còn cực kỳ mạnh, đã sớm đi trước tất cả mọi người một bước rồi.
Nhưng tính tình nóng nảy như thế này rất xấu, thật sự là giết người không chớp mắt, động thủ hay không hoàn toàn xem tâm tình của hắn như thế nào.
“Tiểu Kha, canh chừng viện trưởng cùng Tiểu Kiệt, Viên ca, hành lang giao cho cậu.”
Sở Hoài mặc dù có chút kiêng kị, nhưng lại không sợ hãi, sau khi chỉ đạo Ngu Kha cùng Viên Hạo Lâm, rút thanh đường đao bên hông ra, sắc mặt lạnh lùng, lấy sức mạnh thái sơn áp đỉnh là lao tới.
Thanh đường đao này là do hắn đặc biệt chuẩn bị cho mạt thế, súng ống đạn dược có hạn, Ngu Kha chế tác kiếm gỗ đào bởi vì nguyên liệu đơn giản nhưng cũng không thể sử dụng lâu dài.
Đường đao rất thích hợp để giết tang thi, cực kỳ phù hợp với dị năng hệ tốc độ như hắn.
Kiếp trước, hung danh của Du Tiện Khanh rất lớn, nhưng hiện tại cũng chỉ là người vừa thức tỉnh dị năng mà thôi, hắn không muốn kết thù với đối phương, nhưng nếu là đối phương động thủ, hắn cũng không cần yếu thế sợ hãi.
Hơn nữa sau hai tháng học tập cổ võ đạo thuật, mặc dù Sở Hoài chỉ vừa học mà thôi, nhưng hắn cực kỳ có thiên phú trên phương diện này, phối hợp cổ võ cùng đường đao cực kỳ thuần thục.
Đối mặt với sự công kích của hắn, Du Tiện Khanh mang biểu tình không chút để ý rất nhanh liền ngưng trọng hẳn lên, hiển nhiên có loại cảm giác đã phải đối thủ.
Nhưng nếu Du Tiện Khanh có thể dễ bại trận như vậy liền không phải Du Tiện Khanh mang hung danh hiển hách.
Ngoại trừ dị năng, bản thân Du Tiện Khanh cũng đã từng nguyện tập qua, mỗi khi ra tay đều hướng đến nhược điểm trí mạng mà công kích, dường như đang nhất quyết muốn lấy mạng người ta vậy.
Nhưng đây không phải trận đánh bình thường, mọi hành động đều giống như người đã giết người thành quen vậy.
Tên gia hỏa này, trước mạt thế chẳng lẽ là tên cuồng giết người thật hay sao!
Sở Hoài nghi hoặc, lấy ra toàn bộ tinh thần sẵn sàng đón quân địch.
Bên kia, Du Tiện Khanh cũng càng đánh càng hăng, thật không nhìn ra cái người vừa đến quấy rầy này đúng thật là thâm tàng bất lộ, ra tay tàn nhẫn không thua gì mình.
Trong lúc giao phong, mùi máu tươi cùng sát khí phát ra càng lúc càng nặng, loại khí tức này nếu trên tay không có máu tươi của hàng ngàn hàng vạn người chắc chắn không thể luyện ra được.
Đá phải cục đá rồi!
Du Tiện Khanh phát hiện không đúng, liền sinh ra ý định rút lui, biết rõ đánh không lại còn không chạy thì chính là bị ngu.
Chỉ là tốc độ của Sở Hoài quá nhanh, không gian trong hành lang lại có hạn, Du Tiện Khanh hoàn toàn không có đường chạy trốn.
Mắt thấy tình thế chuyển biến bất ngờ, mình đã rơi xuống thế hạ phòng, Du Tiện Khanh đang nhanh chóng suy nghĩ đối sách trong lòng.
Hắn đem lực chú ý chuyển đến đám người Khương viện trưởng, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người có vẻ phúc hậu và vô hại nhất là Ngu Kha.
Người này dường như không có lực công kích nào, thiếu niên chắc chắn là điểm yếu của toàn độ, rất thích hợp biến thành con tin.
Du Tiện Khanh không ham chiến, sau khi quyết định xong lập tức xoay người tập kích về phía Ngu Kha, muốn nhào qua bắt người.
“Tiểu Kha!”, Sở Hoài hoảng hốt đuổi theo.
Mà Ngu Kha nhìn chằm chằm tên mỹ nam yêu nghiệt đang nhào về phía mình, chớp chớp mắt.
Cực trấn định tự nhiên ra tay kết ấn, trước khi đối phương đến trước mặt mình, không lưu tình chút nào ra tay tung ra một cú đánh cực kỳ hung bạo.
Sau đó nhìn chằm chằm tên mỹ nam yêu nghiệt nào đó đang không ngừng hộc máu, trên mặt tràn ngập vẻ hâm mộ ghen tị hận:
Ngay cả hộc máu cũng đẹp như vậy… Cực độ nguy hiểm!
☆
Nhưng trước khi bị các căn cứ lớn chọc giận, gia hỏa này chính là cái loại chỉ hai câu không hợp, tâm tình không tốt sẽ trực tiếp rút đao chém người, là người hoàn toàn không nói đạo lý.
“Ngượng ngùng qua, quấy rầy rồi, chúng tôi đổi phòng khác.”
Sở Hoài không muốn kết thù với loại người này, chuẩn bị mang theo tiểu đội của mình rút lui.
Lại nói, trong phòng của người này đang một mảnh nóng bỏng, già trẻ lớn bé bọn họ cũng không thích hợp đi vào lắm đúng không?
“Chờ một chút, sao phải đổi phòng? Như thế rất phiền toái a, tới cũng đã tới rồi, mau vào đi, tôi chơi một mình rất chán, mọi người tới rất đúng lúc đấy a…”
Dường như tên yêu nghiệt đang đứng trước cửa này đang rất hoan nghênh với bọn họ, vừa tiếp tục mút nhẹ chính ngón tay của mình, vừa khẽ vuốt ve xương quai xanh của mình, ngữ khí cùng ánh mắt rất thong thả, mang theo sức hấp dẫn không thể diễn đạt thành lời.
Đừng nói là những người có khuynh hướng thích đồng tính, mà ngay cả đối với một nam nhân bình thường khi thấy hình ảnh này đều ít nhiều phải nuốt nước miếng.
Chẳng qua đám người của Sở Hoài lại là ngoại lệ, người già che ngực rít gào thói đời ngày nay, hai đứa nhỏ hơn không hẹn mà cùng đưa tay ôm chặt tiểu công nhà mình, nhìn chằm chằm tên trước mắt này với vẻ mặt hâm mộ ghen tị hận.
Viên Hạo Lâm không cảm thấy gì cả, nhưng Sở Hoài lại cảm thấy nguy hiểm.
Bởi vì kiếp trước, hắn từng nghe người ta nói qua, mỗi khi tên yêu nghiệt này phóng điện trêu chọc với ai, thì đó chính là ngày chết của kẻ đó, phong thái của mỹ nhân không phải cứ để cho ai thích xem thì xem!
Nhạy bén nhận ra nụ cười trên mặt Du Tiện Khanh mặc dù dường như không có bất kỳ sát ý nào, nhưng không khí lại bắt đầu tràn ngập một cổ dị năng dao động.
Trái tim Sở Hoài đập mạnh một cái, thầm nghĩ không tốt.
“Tránh ra!”
Trong nháy mắt hắn đẩy đám người Khương viện trưởng ra một bên, né tránh một giọt nước đột nhiên bay đến tập kích.
Đừng xem thường giọt nước kia, nhìn thì như không có lực công kích nào, nhưng nháy mắt khi nó rơi xuống vách tường đối diện, trên đó liền xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ, nếu người thật sự chịu trận công kích, hậu quả như thế nào liền có thể tưởng tượng ra được.
Chẳng trách kiếp trước các căn cứ lớn đều phải liên thủ lại mới có thể tiêu diện tên gia hỏa này, ngày đầu tiên khi mạt thế đến thì tên gia hỏa này đã thức tỉnh dị năng rồi, hơn nữa còn cực kỳ mạnh, đã sớm đi trước tất cả mọi người một bước rồi.
Nhưng tính tình nóng nảy như thế này rất xấu, thật sự là giết người không chớp mắt, động thủ hay không hoàn toàn xem tâm tình của hắn như thế nào.
“Tiểu Kha, canh chừng viện trưởng cùng Tiểu Kiệt, Viên ca, hành lang giao cho cậu.”
Sở Hoài mặc dù có chút kiêng kị, nhưng lại không sợ hãi, sau khi chỉ đạo Ngu Kha cùng Viên Hạo Lâm, rút thanh đường đao bên hông ra, sắc mặt lạnh lùng, lấy sức mạnh thái sơn áp đỉnh là lao tới.
Thanh đường đao này là do hắn đặc biệt chuẩn bị cho mạt thế, súng ống đạn dược có hạn, Ngu Kha chế tác kiếm gỗ đào bởi vì nguyên liệu đơn giản nhưng cũng không thể sử dụng lâu dài.
Đường đao rất thích hợp để giết tang thi, cực kỳ phù hợp với dị năng hệ tốc độ như hắn.
Kiếp trước, hung danh của Du Tiện Khanh rất lớn, nhưng hiện tại cũng chỉ là người vừa thức tỉnh dị năng mà thôi, hắn không muốn kết thù với đối phương, nhưng nếu là đối phương động thủ, hắn cũng không cần yếu thế sợ hãi.
Hơn nữa sau hai tháng học tập cổ võ đạo thuật, mặc dù Sở Hoài chỉ vừa học mà thôi, nhưng hắn cực kỳ có thiên phú trên phương diện này, phối hợp cổ võ cùng đường đao cực kỳ thuần thục.
Đối mặt với sự công kích của hắn, Du Tiện Khanh mang biểu tình không chút để ý rất nhanh liền ngưng trọng hẳn lên, hiển nhiên có loại cảm giác đã phải đối thủ.
Nhưng nếu Du Tiện Khanh có thể dễ bại trận như vậy liền không phải Du Tiện Khanh mang hung danh hiển hách.
Ngoại trừ dị năng, bản thân Du Tiện Khanh cũng đã từng nguyện tập qua, mỗi khi ra tay đều hướng đến nhược điểm trí mạng mà công kích, dường như đang nhất quyết muốn lấy mạng người ta vậy.
Nhưng đây không phải trận đánh bình thường, mọi hành động đều giống như người đã giết người thành quen vậy.
Tên gia hỏa này, trước mạt thế chẳng lẽ là tên cuồng giết người thật hay sao!
Sở Hoài nghi hoặc, lấy ra toàn bộ tinh thần sẵn sàng đón quân địch.
Bên kia, Du Tiện Khanh cũng càng đánh càng hăng, thật không nhìn ra cái người vừa đến quấy rầy này đúng thật là thâm tàng bất lộ, ra tay tàn nhẫn không thua gì mình.
Trong lúc giao phong, mùi máu tươi cùng sát khí phát ra càng lúc càng nặng, loại khí tức này nếu trên tay không có máu tươi của hàng ngàn hàng vạn người chắc chắn không thể luyện ra được.
Đá phải cục đá rồi!
Du Tiện Khanh phát hiện không đúng, liền sinh ra ý định rút lui, biết rõ đánh không lại còn không chạy thì chính là bị ngu.
Chỉ là tốc độ của Sở Hoài quá nhanh, không gian trong hành lang lại có hạn, Du Tiện Khanh hoàn toàn không có đường chạy trốn.
Mắt thấy tình thế chuyển biến bất ngờ, mình đã rơi xuống thế hạ phòng, Du Tiện Khanh đang nhanh chóng suy nghĩ đối sách trong lòng.
Hắn đem lực chú ý chuyển đến đám người Khương viện trưởng, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người có vẻ phúc hậu và vô hại nhất là Ngu Kha.
Người này dường như không có lực công kích nào, thiếu niên chắc chắn là điểm yếu của toàn độ, rất thích hợp biến thành con tin.
Du Tiện Khanh không ham chiến, sau khi quyết định xong lập tức xoay người tập kích về phía Ngu Kha, muốn nhào qua bắt người.
“Tiểu Kha!”, Sở Hoài hoảng hốt đuổi theo.
Mà Ngu Kha nhìn chằm chằm tên mỹ nam yêu nghiệt đang nhào về phía mình, chớp chớp mắt.
Cực trấn định tự nhiên ra tay kết ấn, trước khi đối phương đến trước mặt mình, không lưu tình chút nào ra tay tung ra một cú đánh cực kỳ hung bạo.
Sau đó nhìn chằm chằm tên mỹ nam yêu nghiệt nào đó đang không ngừng hộc máu, trên mặt tràn ngập vẻ hâm mộ ghen tị hận:
Ngay cả hộc máu cũng đẹp như vậy… Cực độ nguy hiểm!
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.