Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Chương 28: Viên Hạo Lâm Đến Cậy Nhờ (2)
Thỏ Nguyệt Quan
07/02/2023
Không giống như những hacker thiên tài mà Sở Hoài tưởng tượng trong đầu, người yêu của Viên Hạo Lâm, Đàm Tiểu Kiệt nhìn cũng không lớn, không khác lắm với Ngu Kha, cùng lắm cũng chỉ mới 17-18 tuổi mà thôi.
Cậu bé này lớn lên rất đáng yêu, nhưng dường như tính cách lại cực kỳ nhát gan, tránh sau lưng Viên Hạo Lâm như một con thỏ con.
Hoàn toàn không giống với Ngu Kha nhìn thì có vẻ vô hại đáng thương, nhưng thật ra lại giảo hoạt to gan, là sói con khoác lên mình bộ da của một con thỏ.
“Sở tiên sinh, đây chính là người yêu của tôi, Tiểu Kiệt, hôm nay tôi tới là muốn cậy nhờ chút chuyện…”
Viên Hạo Lâm đứng ở cửa, đặt người yêu ra sau lưng, biểu tình của tên nam nhân 1m9 này có chút co quắp.
“Vào đi rồi nói sau.”
Sở Hoài thấy trên người đối phương đang mang ba lô, trong nháy mắt liền đoán ra được đối phương tìm hắn là có chuyện gì, mỉm cười mở cửa sảng khoái cho người bước vảo.
Ngay cả chính phủ cũng tin lời tiên đoán của hắn, vậy thì Viên Hạo Lâm không có lý nào sẽ không tin, bây giờ cõng theo bao lớn mang theo người yêu tới tìm hắn, ngoại trừ đến để muốn cậy nhờ thì làm gì còn lý do nào khác.
Trên thực tế Sở Hoài đoán không sai, Viên Hạo Lâm đúng là đến cậy nhờ thật.
Cùng với những nội dung tiên đoán lần lượt trở thành sự thật, trong lòng Viên Hạo Lâm cũng thực nóng nảy.
Nếu tận thế đến, dù hắn có lợi hại đi chăng nữa cũng là người thường, cho dù có chuẩn bị kỹ càng đến đâu thì cũng khó tự bảo vệ mình, càng nói gì đến chuyện bảo vệ người yêu.
Hắn không lý tưởng cao cả gì cả, hắn chỉ muốn cùng Tiểu Kiệt an tĩnh hạnh phúc mà sống với nhau đến hết đời thôi.
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Viên Hạo Lâm liền nghĩ tới Sở Hoài, hắn nghĩ nếu Sở Hoài có thể tiên đoán được chuyện mạt thế đến, vậy có nghĩa là đối phương có năng lực cực kỳ phi phàm.
Nếu bọn họ có thể đầu nhập vào nhóm của đối phương, ngay cả khi không thể đảm bảo được an toàn, nhưng cơ hội sống sót cao hơn so với tự mình lo liệu rất nhiều.
Mà Sở Hoài có thể mạo hiểm chuyện có thể đưa tới họa sát thân mà đem ‘ tiên đoán mạt thế ’ thông báo cho chính phủ sớm chuẩn bị, có thể thấy được về mặt phẩm hạnh của đối phương thuộc loại đường hoàng.
Cho nên sau khi suy xét mọi khía cạnh, Viên Hạo Lâm đưa ra quyết định mạo hiểm một phen.
Sau khi theo Sở Hoài vào nhà, sau khi ăn xong bữa cơm chiều đơn giản, hai người cùng nhau vào phòng nói chuyện riêng.
Tiến vào phòng, Viên Hạo Lâm vẫn chưa nói gì, sau khi kéo bức màn cửa lại cũng như xác nhận bảo mật, trực tiếp ngay trước mặt Sở Hoài, vung tay lên, lập tức xuất hiện một đống trái cây cùng đồ ăn.
Đồ rất nhiều, chiếm diện tích rất lớn, nhưng dưới tình huống không có bất cứ đạo cụ ma thuật gì trợ giúp thì chắc chắn không thể thực hiện ảo thuật ‘ Biến ra đồ vật từ hư không ’ được.
Sở Hoài nheo mắt, hiển nhiên Viên Hạo Lâm cũng có không gian.
Này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, ở mạt thế có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ đạo pháp cao thâm biết chế tác không gian, truyền thuyết nói rất lâu trước kia vào thời kỳ thuật sĩ còn hưng thịnh thì những điều đó cực kỳ bình thường, có những thứ được truyền thừa từ tổ tiên về cho con cháu thì không có gì là kỳ lạ cả.
Viên Hạo Lâm đứng đối diện cũng không giấu giếm gì, sắc mặt bình tĩnh mà giải thích.
“Sở tiên sinh, như cậu thấy đấy, tôi có một tùy thân không gian như trong tiểu thuyết miêu tả, mặc dù diện tích không lớn, chưa chắc có thể giữ đồ vĩnh viễn không hư thối, chỉ có thể kéo dài thời gian mà của chúng thôi, nhưng có thể chứa đủ số vật tư mà sáu bảy người có thể dùng trong năm năm, nếu ngài nguyện ý, tôi có thể chia sẻ cùng ngài, nhưng điều kiện là hy vọng Sở tiên sinh có thể bảo đảm an toàn cho tôi cùng Tiểu Kiệt…”
Nói trắng ra là, Viên Hạo Lâm muốn dùng không gian bảo bối của mình để đổi lấy sự che chở của ‘ cao nhân ’.
Cho dù có lợi hại đến đâu, nếu bản thân thực lực không đủ, sau khi mạt thế đến cũng chỉ đành phó mặc cho số mệnh.
Viên Hạo Lâm hiểu rõ điều đó, nhưng đồng thời hắn cũng mạo hiểm đánh bạc, nhân tính của một con người ai có thể hoàn toàn hiểu rõ, giờ phút này nói ra điều này cũng chỉ càng nguy hiểm mà thôi.
Nhưng Sở Hoài không nghĩ Viên Hạo Lâm là người xúc động như vậy, bởi vì đối phương đem cả Đàm Tiểu Kiệt kéo tới đây.
“Nếu tôi không đáp ứng, còn muốn giết người cướp đồ từ cậu thì sao?”
“Trong vòng 3 ngày, những thông tin cá nhân về Sở tiên sinh sẽ được công bố khắp toàn mạng trên toàn cầu.”
Viên Hạo Lâm nói thẳng, hắn có để lại hậu chiêu.
Nếu cái thân phận ‘ người tiên tri ’ được công bố ra bên ngoài, hắn sẽ trở thành cái đích mà tất quốc gia tranh đoạt, cái đích cho tất cả mọi người chỉ trích.
Sở Hoài vừa lòng bật cười, quả nhiên là Viên Hạo Lâm mà hắn biết.
Đối với hắn mà nói, hắn đã quen biết đối phương từ đời trước, nhưng đối với Viên Hạo Lâm mà nói, bây giờ bọn họ chỉ là người xa lại mới chỉ gặp nhau một lần.
Nếu lúc này Viên Hạo Lâm đặt tất cả niềm tin vào hắn, hắn sẽ phải tự hỏi chỉ số thông minh của đối phương lại một lần nữa.
Tục ngữ nói không sợ địch thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo; hắn thà hợp tác cùng tiểu nhân gian xảo, cũng không muốn nói chuyện với những kẻ ngu xuẩn không có đầu óc.
“Tôi chỉ là xem bói tính được mạt thế sẽ đến thôi, không có bản lĩnh gì lớn, cũng không nắm chắc có thể an toàn, nhưng chúng ta có thể hợp tác, tôi nghĩ Viên ca ngài càng hiểu rõ tình hình bên ngoài hơn tôi nhỉ.”
“Đúng vậy, tình hình bên ngoài thật sự còn nghiêm trọng hơn những gì cậu nói rất nhiều.”
Biểu tình của Viên Hạo Lâm chợt trở nên ngưng trọng.
☆
Cậu bé này lớn lên rất đáng yêu, nhưng dường như tính cách lại cực kỳ nhát gan, tránh sau lưng Viên Hạo Lâm như một con thỏ con.
Hoàn toàn không giống với Ngu Kha nhìn thì có vẻ vô hại đáng thương, nhưng thật ra lại giảo hoạt to gan, là sói con khoác lên mình bộ da của một con thỏ.
“Sở tiên sinh, đây chính là người yêu của tôi, Tiểu Kiệt, hôm nay tôi tới là muốn cậy nhờ chút chuyện…”
Viên Hạo Lâm đứng ở cửa, đặt người yêu ra sau lưng, biểu tình của tên nam nhân 1m9 này có chút co quắp.
“Vào đi rồi nói sau.”
Sở Hoài thấy trên người đối phương đang mang ba lô, trong nháy mắt liền đoán ra được đối phương tìm hắn là có chuyện gì, mỉm cười mở cửa sảng khoái cho người bước vảo.
Ngay cả chính phủ cũng tin lời tiên đoán của hắn, vậy thì Viên Hạo Lâm không có lý nào sẽ không tin, bây giờ cõng theo bao lớn mang theo người yêu tới tìm hắn, ngoại trừ đến để muốn cậy nhờ thì làm gì còn lý do nào khác.
Trên thực tế Sở Hoài đoán không sai, Viên Hạo Lâm đúng là đến cậy nhờ thật.
Cùng với những nội dung tiên đoán lần lượt trở thành sự thật, trong lòng Viên Hạo Lâm cũng thực nóng nảy.
Nếu tận thế đến, dù hắn có lợi hại đi chăng nữa cũng là người thường, cho dù có chuẩn bị kỹ càng đến đâu thì cũng khó tự bảo vệ mình, càng nói gì đến chuyện bảo vệ người yêu.
Hắn không lý tưởng cao cả gì cả, hắn chỉ muốn cùng Tiểu Kiệt an tĩnh hạnh phúc mà sống với nhau đến hết đời thôi.
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Viên Hạo Lâm liền nghĩ tới Sở Hoài, hắn nghĩ nếu Sở Hoài có thể tiên đoán được chuyện mạt thế đến, vậy có nghĩa là đối phương có năng lực cực kỳ phi phàm.
Nếu bọn họ có thể đầu nhập vào nhóm của đối phương, ngay cả khi không thể đảm bảo được an toàn, nhưng cơ hội sống sót cao hơn so với tự mình lo liệu rất nhiều.
Mà Sở Hoài có thể mạo hiểm chuyện có thể đưa tới họa sát thân mà đem ‘ tiên đoán mạt thế ’ thông báo cho chính phủ sớm chuẩn bị, có thể thấy được về mặt phẩm hạnh của đối phương thuộc loại đường hoàng.
Cho nên sau khi suy xét mọi khía cạnh, Viên Hạo Lâm đưa ra quyết định mạo hiểm một phen.
Sau khi theo Sở Hoài vào nhà, sau khi ăn xong bữa cơm chiều đơn giản, hai người cùng nhau vào phòng nói chuyện riêng.
Tiến vào phòng, Viên Hạo Lâm vẫn chưa nói gì, sau khi kéo bức màn cửa lại cũng như xác nhận bảo mật, trực tiếp ngay trước mặt Sở Hoài, vung tay lên, lập tức xuất hiện một đống trái cây cùng đồ ăn.
Đồ rất nhiều, chiếm diện tích rất lớn, nhưng dưới tình huống không có bất cứ đạo cụ ma thuật gì trợ giúp thì chắc chắn không thể thực hiện ảo thuật ‘ Biến ra đồ vật từ hư không ’ được.
Sở Hoài nheo mắt, hiển nhiên Viên Hạo Lâm cũng có không gian.
Này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, ở mạt thế có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ đạo pháp cao thâm biết chế tác không gian, truyền thuyết nói rất lâu trước kia vào thời kỳ thuật sĩ còn hưng thịnh thì những điều đó cực kỳ bình thường, có những thứ được truyền thừa từ tổ tiên về cho con cháu thì không có gì là kỳ lạ cả.
Viên Hạo Lâm đứng đối diện cũng không giấu giếm gì, sắc mặt bình tĩnh mà giải thích.
“Sở tiên sinh, như cậu thấy đấy, tôi có một tùy thân không gian như trong tiểu thuyết miêu tả, mặc dù diện tích không lớn, chưa chắc có thể giữ đồ vĩnh viễn không hư thối, chỉ có thể kéo dài thời gian mà của chúng thôi, nhưng có thể chứa đủ số vật tư mà sáu bảy người có thể dùng trong năm năm, nếu ngài nguyện ý, tôi có thể chia sẻ cùng ngài, nhưng điều kiện là hy vọng Sở tiên sinh có thể bảo đảm an toàn cho tôi cùng Tiểu Kiệt…”
Nói trắng ra là, Viên Hạo Lâm muốn dùng không gian bảo bối của mình để đổi lấy sự che chở của ‘ cao nhân ’.
Cho dù có lợi hại đến đâu, nếu bản thân thực lực không đủ, sau khi mạt thế đến cũng chỉ đành phó mặc cho số mệnh.
Viên Hạo Lâm hiểu rõ điều đó, nhưng đồng thời hắn cũng mạo hiểm đánh bạc, nhân tính của một con người ai có thể hoàn toàn hiểu rõ, giờ phút này nói ra điều này cũng chỉ càng nguy hiểm mà thôi.
Nhưng Sở Hoài không nghĩ Viên Hạo Lâm là người xúc động như vậy, bởi vì đối phương đem cả Đàm Tiểu Kiệt kéo tới đây.
“Nếu tôi không đáp ứng, còn muốn giết người cướp đồ từ cậu thì sao?”
“Trong vòng 3 ngày, những thông tin cá nhân về Sở tiên sinh sẽ được công bố khắp toàn mạng trên toàn cầu.”
Viên Hạo Lâm nói thẳng, hắn có để lại hậu chiêu.
Nếu cái thân phận ‘ người tiên tri ’ được công bố ra bên ngoài, hắn sẽ trở thành cái đích mà tất quốc gia tranh đoạt, cái đích cho tất cả mọi người chỉ trích.
Sở Hoài vừa lòng bật cười, quả nhiên là Viên Hạo Lâm mà hắn biết.
Đối với hắn mà nói, hắn đã quen biết đối phương từ đời trước, nhưng đối với Viên Hạo Lâm mà nói, bây giờ bọn họ chỉ là người xa lại mới chỉ gặp nhau một lần.
Nếu lúc này Viên Hạo Lâm đặt tất cả niềm tin vào hắn, hắn sẽ phải tự hỏi chỉ số thông minh của đối phương lại một lần nữa.
Tục ngữ nói không sợ địch thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo; hắn thà hợp tác cùng tiểu nhân gian xảo, cũng không muốn nói chuyện với những kẻ ngu xuẩn không có đầu óc.
“Tôi chỉ là xem bói tính được mạt thế sẽ đến thôi, không có bản lĩnh gì lớn, cũng không nắm chắc có thể an toàn, nhưng chúng ta có thể hợp tác, tôi nghĩ Viên ca ngài càng hiểu rõ tình hình bên ngoài hơn tôi nhỉ.”
“Đúng vậy, tình hình bên ngoài thật sự còn nghiêm trọng hơn những gì cậu nói rất nhiều.”
Biểu tình của Viên Hạo Lâm chợt trở nên ngưng trọng.
☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.