Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 45: Cái chết của Cao Sóc

Tàn Dương Phi Tuyết

11/08/2020

Edit: Cu

Đăng liền cho nóng

Sáng sớm, ánh nắng phá tan tầng mây chiếu xuống mặt đất, hôm nay là một ngày hiếm hoi mà thời tiết đẹp, nắng sớm ấm áp, không khí cũng có mùi vị trong veo đã lâu không gặp, cho dù đang tận thế, không khí lúc sáng sớm cũng khá hơn một chút.

Gió từ ngọn núi đằng xa thổi đến, làm bay rèm cửa sổ mỏng manh, lộ ra hai người trên giường, bọn họ ôm nhau ngủ, mùi xạ hương nồng đậm trong không khí, Cao Sóc đã tỉnh từ sớm, hắn đang dựa vào giường lạnh nhạt hút thuốc, thi thoảng liếc nhìn người đang nằm trong ngực, trong mắt lóe lên tia cười khẩy không dễ phát hiện.

Hồi lâu sau, Lâm Thanh tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, lúc hắn mở mắt có chút mờ mịt vì hình như đây không phải phòng mình, sau đó ngồi bật dậy, mà cảm giác đau nhức truyền đến từ thân thể lại làm hắn ngã về, mũi ngửi được mùi thuốc, hắn quay đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt không hề có cảm xúc của Cao Sóc đang nhìn mình.

Không biết có phải do ảo giác hay không, mà hắn cảm thấy Cao Sóc có chút nào đó quái lạ, mà cụ thể là chỗ nào quái thì hắn không nói rõ ra được, hơn nữa, vừa nãy trong mắt Cao Sóc, lập lòe ánh sáng vô cùng lạnh lùng, nhìn hắn giống như chưa hề bị ám chỉ tâm lý, không phải ánh mắt nhìn người mình yêu, trong lòng hắn có chút thấp thỏm, nhưng hắn tin chắc rằng loại thuốc kia không có gì sai sót cả.

Dù sao, loại thuốc này ở trên thế giới, đã từng có người sử dụng, tuy chỉ là vô tình, hắn phải tốn mất bao nhiêu công sức mới chế thành công, hắn lộ ra một ánh mắt vừa hoảng sợ vừa run rẩy nhìn về phía Cao Sóc, co rúm lại, do dự nói: “Anh Sóc… Tối hôm qua… Em…”

“Tối hôm qua là anh không đúng.” Cao Sóc nhìn chăm chú Lâm Thanh, nguyên bản khuôn mặt đang không hề có cảm xúc, khi nhìn thấy Lâm Thanh tỉnh dậy, liền lộ ra tự trách, hắn ôm Lâm Thanh vào lòng, phát hiện đối phương không hề đẩy hắn ra, thì trở nên rất vui vẻ, mở miệng nói: “Xin lỗi, anh cũng không hiểu vì sao? Tối hôm qua lại làm ra chuyện đó với em, nhưng mà, dường như anh không thể khống chế được chính anh.”

Trong lòng Lâm Thanh mừng như điên, hắn biết ngay, thuốc kia có tác dụng, trên mặt hắn lại đong đầy nước mắt nói: “Anh Sóc, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em không trách anh, cũng sẽ không quấn lấy anh không tha, anh quên chuyện đêm qua đi.”

“Tại sao lại phải quên, cùng anh không tốt sao?” Cao Sóc rất khó chịu với lời nói của Lâm Thanh, hai tay nắm lấy vai Lâm Thanh, nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt có sự tức giận.

“Nhưng mà, em không thể cùng với anh.” Lâm Thanh khóc lóc nói: “Anh đã ở một chỗ với A Lâu, em lại chen vào giữ hai người, sau này thì sao? Đến lúc đó A Lâu trở về, thì em đối mặt với cậu ấy thế nào.”

“Không có việc gì, tất cả mọi chuyện đều có anh đây rồi, anh sẽ nói chuyện với A Lâu, em ấy nhất định sẽ hiểu.” Cao Sóc dịu dàng nói, tay lại không an phận mò khắp người Lâm Thanh, đàn ông buổi sáng vốn dễ xúc động, Lâm Thanh ở trong ngực hắn cứ xoắn qua xoắn lại, hắn đã sớm có phản ứng.

Bản năng Lâm Thanh mách bảo có gì đó không đúng, mà hắn rất nhanh đã chìm trong cú đâm sâu của Cao Sóc, đem mấy suy nghĩ ngổn ngang ném ra sau đầu, hai người ở trong phòng chán ngán cả một buổi sáng, đến lúc xuống lầu, Lâm Thanh ngay cả đường cũng không đi nổi, Cao Sóc vốn định đem cơm lên phòng ngủ cho hắn, mà Lâm Thanh nhất quyết không đồng ý.

Được Cao Sóc đỡ, Lâm Thanh đi từng bước từng bước xuống lầu, hắn cố ý mặc một cái áo hơi trễ, lộ ra cổ cùng xương quai xanh chằng chịt vết hồng, đương nhiên là hắn cố ý, không như thế, thì sao có thể cho mọi người biết, giữa hắn và Cao Sóc đã xảy ra chuyện gì.

Vì vậy, đang tụ ở đại sảnh, những người quản lí cấp cao đang cùng bàn chuyện trong căn cứ đều bị giật mình, mỗi một người đều trợn mắt ngoác mồm, người khoa trương nhất, cái cốc trong tay cũng làm rơi trên đất.

Ngụy Minh Dương vốn là kẻ nhanh mồm nhanh miệng, thấy cảnh này, không vui nhíu mày, oán giận nói: “Anh Sóc, sao anh có thể giấu An Tử Lâu làm loạn với A Thanh? Chẳng phải hai người đã sớm cùng nhau rồi sao? Bây giờ An Tử Lâu ra ngoài, anh lại làm thế, hơi bị quá đáng!”

“Anh Dương!” Hai mắt Lâm Thanh rưng rưng, cắn môi tội nghiệp nhìn Ngụy Minh Dương, nhưng đáng tiếc Ngụy Minh Dương chẳng thèm để ý đến hắn, xem ra trong mắt Ngụy Minh Dương, đây chính là một tên anh em phản bội.



Cao Sóc khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Chuyện này tôi sẽ giải thích với An Tử Lâu, cậu không cần hỏi nhiều.”

“Hừ!” Ngụy Minh Dương quay người rời khỏi sảnh lớn, hắn thở phì phò đi rất xa, sau đó tự nhủ nói: “Tên An Tử Lâu kia là một tên cuồng bạo lực, nếu khi về lại thấy cảnh này, liệu có thể dùng một viên gạch đập chết boss được hay không, theo lời của boss, ổng đâu phải đối thủ của An Tử Lâu.”

Tống Thành Vũ an ủi Mèo Bự vừa thấy Cao Sóc là lại phát điên, nhưng đáng tiếc Mèo Bự không thèm nghe lời, hắn không cách nào khác, liền dẫn theo Mèo Bự ra ngoài nốt, liên quan đến chuyện giữa Cao Sóc và An Tử Lâu hắn biết nhiều hơn một chút, ai nói Tôn Dương là một tên miệng rộng làm chi.

Cho nên, hắn cảm thấy, không chừng Cao Sóc theo đuổi An Tử Lâu mãi không được, liền dời mục tiêu, vừa hay Lâm Thanh cũng thích Cao Sóc, hai người cứ thế mà móc nối với nhau, lúc đi khỏi sảnh lớn, hắn quay đầu liếc nhìn Cao Sóc, cảm thấy tư thế ngồi và động tác ăn cơm của Cao Sóc có chỗ nào đó khác với lúc trước, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

Ăn cơm xong Cao Sóc rất săn sóc ôm Lâm Thanh lên lầu nghỉ ngơi ngay trước mặt mọi người, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi Lâm Thanh: “Trong mắt em em cảm thấy An Tử Lâu là người thế nào?”

Lâm Thanh không hiểu sao Cao Sóc lại hỏi thế, mà hắn vẫn cứ ăn ngay nói thật: “Thực lực rất mạnh, là dị năng giả cấp năm đầu tiên kể từ khi tận thế, thế nhưng rất bạo lực, em rất sợ cậu ta, nếu cậu ta định dùng gạch đập em thì làm sao bây giờ?”

“Không sao, bây giờ anh cũng là dị năng giả cấp năm.” Cao Sóc vỗ vỗ đầu Lâm Thanh an ủi.

Hắn đi một vòng xung quanh đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ, người trong đoàn thấy hắn liền chào hỏi nhiệt tình, mà Cao Sóc chỉ lãnh đạm gật đầu, sau đó hắn liền đi vòng vòng khắp căn cứ, ánh mắt dừng ở viện nghiên cứu mấy lần, trong mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu, sau đó, hắn đi đến khu đèn đỏ, dừng ở đó rất lâu.

Người của khu đèn đỏ đều rất tò mò sao đoàn trưởng Cao luôn giữ mình trong sạch lại tìm tới đây, còn gọi thật nhiều trai trẻ đến, mà Cao Sóc ra tay rất hào phóng, cũng không ai đi tìm hiểu nữa, chỉ cho là hắn bỗng nhiên thông suốt, phát hiện chỗ tốt của việc này, cho nên mới gọi một đống người như thế trong một lần.

Rất nhanh, người của đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ đều biết đoàn trưởng của bọn họ thừa dịp An Tử Lâu ra ngoài làm nhiệm vụ mà bắt cá nhiều tay, tuy rằng đây không phải việc lớn, mà nói chung cũng không quá trong sạch, cho nên, ánh mắt của mấy người này nhìn Lâm Thanh đều không được tốt, tuy An Tử Lâu không tiếp xúc với bọn họ nhiều, mà không chịu nổi thực lực mạnh mẽ của người ta, chỉ riêng cái chuyện là dị năng giả cấp năm đầu tiên của căn cứ thôi, đã làm cho một đống lớn người sùng bái.

Đám Trình Phỉ Phỉ ra ngoài làm nhiệm vụ, mười ngày rồi vẫn chưa về, Cao Sóc cũng chẳng hề lộ ra chút lo lắng nào, mọi người còn tưởng chỗ muốn đi cách đây khá xa, sau khi hỏi mấy câu, liền không nói thêm nữa.

Tống Thành Vũ ở trong bếp làm một nồi canh thịt, hắn vừa lấy ra thịt đã luộc chín đút cho Mèo Bự, vừa suy ngẫm, tuy rằng hắn không quá quen Cao Sóc, mà hắn đã từng là lính trinh sát, sức quan sát của hắn người bình thường không so sánh được, cho nên, hắn tinh tường phát hiện, Cao Sóc có thật nhiều chi tiết nhỏ rất đáng ngờ.

Nói thí dụ đến chuyện điển hình nhất, khi Cao Sóc về mấy ngày trước, chưa bao giờ chủ động gọi bọn họ, dù muốn làm cái gì, cũng không gọi tên, như là không biết tên của họ, hắn múc canh thịt uống một hớp, cho nên, Cao Sóc rất có vấn đề, mà mấu chốt là mấy người hắn tương đối quen thuộc kia đều không ở đây.

Được rồi, cứ bình tĩnh xem biến đổi thôi, dù sao An Tử Lâu mạnh mẽ như thế, phát hiện ra chỗ không thích hợp liền dùng một cục gạch giải quyết.

Hôm nay, căn cứ Quang Minh tổ chức một buổi tiệc ngoài trời long trọng, tất cả mọi người trong căn cứ đều có thể nhận được đồ ăn đồ uống miễn phí, chuyện này không là gì với dị năng giả, nhưng người bình thường thì rất vui mừng, hôm nay chính là ngày cuối năm.

Trong căn cứ giăng đèn kết hoa, dù là tận thế, mọi người cũng muốn được thả lỏng một chút, tam đại đầu sỏ tụ tập, chỉ là giờ đây, chỗ của Phương Lập Hiên, biến thành La Dật, hắn cao ngạo ngồi ở chỗ kia, bên người hắn, còn có một con rắn thật lớn đang cuộn mình, nhìn vô cùng đáng sợ, trong miệng thè ra lưỡi đỏ tươi, nhìn khủng khiếp cực kì.



Mèo Bự nhìn thấy rắn độc, lập tức gầm lên một tiếng, suýt nữa thì xông đến, ý thức vương giả của nó không muốn có thêm một con động vật xuất hiện ở địa bàn của mình, bị Tống Thành Vũ ngăn lại, vô cùng bất mãn nhìn Tống Thành Vũ một cái, bỗng nhiên nó hơi nhớ chủ nhân của nó, tuy rằng chủ nhân rất là ác, mà trong tình huống thế này, nhất định chủ nhân sẽ để nó xông đến.

Cao Sóc và Lâm Thanh ôm ấp nhau chán ngán, hai người ôm nhau thật chặt cùng bước vào sàn nhảy, tỏ rõ quan hệ của hai người cho mọi người biết, Lục Thiến Nhi tàn nhẫn trừng trừng nhìn Cao Sóc, tức giận nói: “Một đôi cẩu nam nam, dám bắt cá nhiều tay khi nam thần của bà đây không ở căn cứ.”

Lục Lâm sờ sờ đầu con gái, cười nói: “Về vấn đề tình cảm ấy mà, con không cần tham gia là được.”

Lục Thiến Nhi hừ nhẹ một tiếng, quay người biến mất trong đám người, ngược lại Tiếu lại để ý đến Cao Sóc mấy lần, cô cảm thấy Cao Sóc hôm nay có chút quái lạ, khí thế không giống lúc thường, khí thế của dị năng giả hệ băng không giống thế này.

Lúc này, cuối cùng An Tử Lâu đang thăng cấp trong không gian cũng tỉnh dậy, cậu rung rung bộ xương khô của mình, tiện tay rút ra một chiếc xương sườn để xem xét, đứng dậy chạy đến bên hồ nhìn mấy lần, cả người vẫn là màu vàng, nhưng mà, trên xương sọ, trong đôi mắt kia lại nhiều hơn hai đốm lửa màu vàng chói.

Xương tay xẹt qua xương đầu, cậu nghiêng đầu nghĩ một hồi, tuy ngọn lửa này rất lạ, nhưng mà, thật là đẹp quá đi, mỗi lần tiến hóa liền đẹp trai thêm một đoạn thật dài, quả là đẹp trai đến nỗi không kiếm nổi bạn, nhìn hình mình thế này, cậu thật sự không tiện biến về hình dáng thật, sau khi boss nhìn thấy nhất định sẽ mặc cảm.

Tạo một loạt dáng pose ở bên hồ nước, một hồi giơ xương tay lên, một hồi xòe ra hai đôi cánh sau lưng, An Tử Lâu cười ha ha không một tiếng động, sau đó liền buồn bực, mình đẹp trai thế này, sao lại phải đối mặt với một đám người vừa mập vừa sưng cả ngày, xấu chết mất thôi.

Sau khi đổi thành hình người, cậu mặc quần áo tử tế ra khỏi không gian, phòng trống rỗng, không thấy Cao Sóc, ngược lại lại truyền đến âm thanh huyên náo từ ngoài cửa, An Tử Lâu đi đến bên cửa sổ nhìn, bên ngoài đang tổ chức vũ hội, cậu xuống lầu đi về phía vũ hội, trên đường, gặp một ít đoàn viên của đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ, khi nhìn thấy An Tử Lâu, đầu tiên là sững sờ, cảm thấy cậu trở về lúc này có chút đột nhiên, sau đó sắc mặt liền trở nên khó chịu, ánh mắt nhìn An Tử Lâu đều là cảm thông.

An Tử Lâu sờ cằm một cái, cầm cục gạch trong tay, cậu biểu thị, nếu còn có người nhìn mình như thế, liền đập một viên gạch đến, đang nghĩ ngợi, liền thấy Cao Sóc đang ôm Lâm Thanh ở giữa đám người, nhưng mà, cậu chớp mắt một cái, sao tên này lại giống boss nhà cậu thế, hắn đâu phải boss đâu.

Không phải boss liền giống boss như thế, phẫu thuật thẩm mỹ? Không phải, Tôn Dương nói ở tận thế không có thứ này, chẳng lẽ là mặt nạ da người trong truyền thuyết, chẳng phải điều này nói lên rằng, boss bị lột da rồi.

An Tử Lâu cảm thấy thật sốt ruột với chuyện mình nghĩ ra, boss thật là, yếu thật sự, thế mà để người ta bắt nạt thành như vậy, quả nhiên phải lật đổ boss, tự mình lên làm boss.

An Tử Lâu đằng đằng sát khí đi đến, viên gạch trong tay bốc lên ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, đến mức tất cả người nào thấy cậu đều nhanh chóng tránh ra, Cao Sóc và Lâm Thanh đang chơi vô cùng vui vẻ, không hề phát hiện An Tử Lâu đến, còn hôn nhau trước mặt mọi người.

An Tử Lâu vô cùng xinh đẹp cau mày, nhanh chân tiến tên, hung hăng đập ra một viên gạch, liền đem Lâm Thanh vẫn còn đang đỏ mặt ngượng ngùng đánh bay, Cao Sóc sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm An Tử Lâu.

An Tử Lâu đổi tay cầm gạch, lần này đổi sang tay phải, tay phải của cậu có lực mạnh hơn chút, dùng để giết người hợp hơn, hắn bỗng nhiên chỉ tay về phía sau Cao Sóc, hét lớn, “Nhìn kìa, có máy bay!”

Đầu Cao Sóc hơi quay về sau, sau đó An Tử Lâu nhảy lên thật cao, dùng một viên gạch đập mạnh xuống, một viên gạch này dùng sức rất mạnh, không hề lưu tình một chút nào, đầu Cao Sóc liền liền bị đập bung xòe trong nháy mắt, óc phun ra, bắn tóe ở đâu cũng có, người đổ thẳng tắp xuống đất.

“Cái đệt!!” Lục Lâm vô cùng mất bình tĩnh mà chửi tục.

Biến cố này làm một đống người xung quanh sợ đến choáng váng, trong đầu của tất cả mọi người đều quanh quẩn một câu nói, cao thủ số một của căn cứ phát hiện bạn trai bắt cá nhiều tay, dùng một viên gạch đập chết đối phương, gặp phải chuyện này thì nên làm gì? Online đợi gấp lắm rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook