Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
Chương 4: Nữ chủ tâm cơ kỹ nữ
Sướng Ái
25/06/2021
Lấy qua một trái táo đã rửa sạch, Tần Phương cúi đầu, ngồi ở mép giường của con trai bắt đầu gọt vỏ.
"Mẹ, ngài thật sự đồng ý cho con tự mình tìm bạn đời của chính mình sao ạ?"
Nếu người mẹ này biết xu hướng giới tính của mình, bà có thể thất vọng hay không? Nếu bà biết, cậu chỉ thích nam nhân, bà có thể thực thương tâm thực khổ sở hay không?
Nghĩ đến sau này bản thân có khả năng làm cho mẹ đau lòng khổ sở, Âu Dương Húc trong lòng có chút áy náy.
"Dĩ nhiên rồi, mẹ không phải đã sớm đồng ý với con rồi sao?" Mỉm cười, Tần Phương trả lời như chuyện đương nhiên.
"Đúng rồi mẹ, con cảm thấy thân thể mình không có vấn đề gì cả. Ngày mai mẹ làm thủ tục xuất viện cho con đi!"
Chỉ còn có 3 tháng 12 ngày là mạt thế rồi, cậu không thể lãng phí thời gian ở bệnh viện được. Cậu muốn giành giật từng giây làm tốt chuẩn bị hết thảy trước khi mạt thế đến! Tranh thủ sống sót thật tốt trong mạt thế mới được!
"Không, không được Tiểu Húc, bác sĩ nói não con có một chút chấn động, yêu cầu ở bệnh viện quan sát." Lắc đầu, Tần Phương tỏ vẻ không đồng ý. . Truyện Truyện Teen
"Mẹ, thân thể của con con tự mình rõ ràng. Con thật sự không có việc gì. Con không muốn ở bệnh viện, con muốn về nhà ở cùng với mẹ, lâu rồi con cũng chưa được ăn đồ ăn dì Lý làm." Nghĩ đến ngôi nhà thuộc về Tần Phương và nguyên chủ, Âu Dương Húc tràn đầy hoài niệm nói.
Nguyên chủ là đồ ngốc, có người mẹ tốt như vậy lại không biết quý trọng, còn một hai đòi phải dọn ra ngoài ở, cả ngày phải cùng với một đám hồ bằng cẩu hữu (aka bạn xấu) chơi với nhau, mỗi tháng tốn đến 30, 40 vạn tiền tiêu vặt xài không còn một xu. Nghĩ lại tức thật chứ, đứa con phá sản này, nếu không phải nguyên chủ tiêu hết tiền không còn đồng nào, hắn sẽ còn tiền đi mua vật tư có được hay không!
Nghe được lời này, Tần Phương không thể tin được chớp chớp mắt. Con trai càng lớn càng không còn thân thiết với mình nữa, chưa kể sau khi vào đại học, bản thân bà lại mua một đống biệt thự gần trường học cho con trai. Vì thế ba năm này con trai vẫn luôn ở bên ngoài, rất ít khi về nhà.
"Tiểu Húc, con, con thật sự muốn về nhà ở cùng với mẹ sao?" Liếc nhìn con trai, Tần Phương không tin hỏi.
"Đúng nha, con bây giờ là người bệnh, dĩ nhiên muốn ở bên cạnh mẹ rồi, để cho mẹ bảo hộ con nha!" Vừa nói, Âu Dương Húc vừa ôm eo mẹ, dựa vào bả vai không lớn của bà nhưng lại phải gánh vác cả gia đình.
Nhìn con trai dựa trên vai mình, Tần Phương ngẩn người, đứa nhỏ này hình như đã lâu không còn làm nũng với mình nữa thì phải?
"Bao lớn rồi, còn làm nũng?"
"Bao lớn thì cũng là con trai của mẹ nha?" Nhìn mẹ cười, Âu Dương Húc nói theo lẽ đương nhiên.
"Con đó!" Cười nhìn con trai, Tần Phương đưa qua một quả táo đã được gọt sạch vỏ.
"Vậy, ngày mai xuất viện được không mẹ?" Ôm cánh tay của mẹ mình, Âu Dương Húc tiếp tục làm nũng.
"Thôi được, nghe con!" Nhìn con trai ăn vạ trên vai mình, Tần Phương có chút bất đắc dĩ cười.
‾ ‾
10h sáng ngày hôm sau, Âu Dương Húc được như ý nguyện xuất viện về nhà.
Xe đi vào cửa lớn biệt thự, nhìn tòa biệt thự chiếm cả ngàn mét vuông, có bể bơi, có bãi cỏ rộng lớn, Âu Dương Húc trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Aiz, đời trước là nghèo cả đời. Thật vất vả thành một phú nhị đại (aka con nhà giàu) thì lập tức liền đến mạt thế. Nhìn bổn mạng của hắn tốt chưa này!
"Tiểu Húc, có đói bụng hay chưa, để dì Lý làm ít thức ăn cho con nhé?" Nhìn con trai ngồi trên salon, Tần Phương cẩn thận hỏi.
"Mẹ, con không đói bụng, mẹ đi công ty đi, con không có việc gì đâu!" Lắc đầu, Âu Dương Húc tỏ vẻ không đói bụng.
"Không, mẹ hôm nay không đi công ty, ở nhà với con." Vừa nói xong, Tần Phương đã ngồi ở bên người con trai rồi.
"Đi công ty đi mà, con không có việc gì. Nếu thân thể con không thoải mái, con sẽ gọi điện gọi bác sĩ riêng được không. Con đã 23 rồi, đã là người lớn rồi. Ngài đó, không cần lo lắng cho con." Biết mẹ không yên tâm mình, Âu Dương Húc vỗ vỗ tay bà để bà an tâm.
Phải biết rằng, để mẹ lại ở nhà với cậu nghĩa là bà đã phải chậm trễ rất nhiều hội nghị quan trọng và đẩy rớt rất nhiều cuộc xã giao mới có thể làm được. Mẹ là tổng tài, nên rất bận!
"Nhưng, chính là..." Nhìn con trai, Tần Phương như cũ có chút không yên tâm.
"Đi thôi, buổi tối trở về ăn cơm chiều với con nha." Mỉm cười, Âu Dương Húc nghiêm túc nói.
"Được, mẹ sẽ trở về thật nhanh. Nhất định trở về ăn cơm chiều với con." Đứng dậy, Tần Phương bảo đảm với con trai mình.
"Được!" Gật đầu, Âu Dương Húc đứng dậy, đưa bà tới cửa lớn.
Tiễn mẹ đi rồi, Âu Dương Húc về ngồi xuống ghế salon, bưng lên cà phê mà người hầu chuẩn bị cho cậu, miệng nhỏ từng ngụm uống.
Phú nhị đại cảm giác chính là không giống nhau ha, cái gì cũng không cần làm! Muốn cái gì thì có cái đó!
"A Húc, nghe nói cậu xảy ra tai nạn xe cộ, cậu không sao chứ?"
Đang lúc Âu Dương Húc đang thưởng thức cà phê của cậu thì nữ chủ Hoàng Y Y cùng với hai gã bạn xấu của cậu lại xuất hiện trước mặt cậu.
END CHƯƠNG 4.
"Mẹ, ngài thật sự đồng ý cho con tự mình tìm bạn đời của chính mình sao ạ?"
Nếu người mẹ này biết xu hướng giới tính của mình, bà có thể thất vọng hay không? Nếu bà biết, cậu chỉ thích nam nhân, bà có thể thực thương tâm thực khổ sở hay không?
Nghĩ đến sau này bản thân có khả năng làm cho mẹ đau lòng khổ sở, Âu Dương Húc trong lòng có chút áy náy.
"Dĩ nhiên rồi, mẹ không phải đã sớm đồng ý với con rồi sao?" Mỉm cười, Tần Phương trả lời như chuyện đương nhiên.
"Đúng rồi mẹ, con cảm thấy thân thể mình không có vấn đề gì cả. Ngày mai mẹ làm thủ tục xuất viện cho con đi!"
Chỉ còn có 3 tháng 12 ngày là mạt thế rồi, cậu không thể lãng phí thời gian ở bệnh viện được. Cậu muốn giành giật từng giây làm tốt chuẩn bị hết thảy trước khi mạt thế đến! Tranh thủ sống sót thật tốt trong mạt thế mới được!
"Không, không được Tiểu Húc, bác sĩ nói não con có một chút chấn động, yêu cầu ở bệnh viện quan sát." Lắc đầu, Tần Phương tỏ vẻ không đồng ý. . Truyện Truyện Teen
"Mẹ, thân thể của con con tự mình rõ ràng. Con thật sự không có việc gì. Con không muốn ở bệnh viện, con muốn về nhà ở cùng với mẹ, lâu rồi con cũng chưa được ăn đồ ăn dì Lý làm." Nghĩ đến ngôi nhà thuộc về Tần Phương và nguyên chủ, Âu Dương Húc tràn đầy hoài niệm nói.
Nguyên chủ là đồ ngốc, có người mẹ tốt như vậy lại không biết quý trọng, còn một hai đòi phải dọn ra ngoài ở, cả ngày phải cùng với một đám hồ bằng cẩu hữu (aka bạn xấu) chơi với nhau, mỗi tháng tốn đến 30, 40 vạn tiền tiêu vặt xài không còn một xu. Nghĩ lại tức thật chứ, đứa con phá sản này, nếu không phải nguyên chủ tiêu hết tiền không còn đồng nào, hắn sẽ còn tiền đi mua vật tư có được hay không!
Nghe được lời này, Tần Phương không thể tin được chớp chớp mắt. Con trai càng lớn càng không còn thân thiết với mình nữa, chưa kể sau khi vào đại học, bản thân bà lại mua một đống biệt thự gần trường học cho con trai. Vì thế ba năm này con trai vẫn luôn ở bên ngoài, rất ít khi về nhà.
"Tiểu Húc, con, con thật sự muốn về nhà ở cùng với mẹ sao?" Liếc nhìn con trai, Tần Phương không tin hỏi.
"Đúng nha, con bây giờ là người bệnh, dĩ nhiên muốn ở bên cạnh mẹ rồi, để cho mẹ bảo hộ con nha!" Vừa nói, Âu Dương Húc vừa ôm eo mẹ, dựa vào bả vai không lớn của bà nhưng lại phải gánh vác cả gia đình.
Nhìn con trai dựa trên vai mình, Tần Phương ngẩn người, đứa nhỏ này hình như đã lâu không còn làm nũng với mình nữa thì phải?
"Bao lớn rồi, còn làm nũng?"
"Bao lớn thì cũng là con trai của mẹ nha?" Nhìn mẹ cười, Âu Dương Húc nói theo lẽ đương nhiên.
"Con đó!" Cười nhìn con trai, Tần Phương đưa qua một quả táo đã được gọt sạch vỏ.
"Vậy, ngày mai xuất viện được không mẹ?" Ôm cánh tay của mẹ mình, Âu Dương Húc tiếp tục làm nũng.
"Thôi được, nghe con!" Nhìn con trai ăn vạ trên vai mình, Tần Phương có chút bất đắc dĩ cười.
‾ ‾
10h sáng ngày hôm sau, Âu Dương Húc được như ý nguyện xuất viện về nhà.
Xe đi vào cửa lớn biệt thự, nhìn tòa biệt thự chiếm cả ngàn mét vuông, có bể bơi, có bãi cỏ rộng lớn, Âu Dương Húc trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Aiz, đời trước là nghèo cả đời. Thật vất vả thành một phú nhị đại (aka con nhà giàu) thì lập tức liền đến mạt thế. Nhìn bổn mạng của hắn tốt chưa này!
"Tiểu Húc, có đói bụng hay chưa, để dì Lý làm ít thức ăn cho con nhé?" Nhìn con trai ngồi trên salon, Tần Phương cẩn thận hỏi.
"Mẹ, con không đói bụng, mẹ đi công ty đi, con không có việc gì đâu!" Lắc đầu, Âu Dương Húc tỏ vẻ không đói bụng.
"Không, mẹ hôm nay không đi công ty, ở nhà với con." Vừa nói xong, Tần Phương đã ngồi ở bên người con trai rồi.
"Đi công ty đi mà, con không có việc gì. Nếu thân thể con không thoải mái, con sẽ gọi điện gọi bác sĩ riêng được không. Con đã 23 rồi, đã là người lớn rồi. Ngài đó, không cần lo lắng cho con." Biết mẹ không yên tâm mình, Âu Dương Húc vỗ vỗ tay bà để bà an tâm.
Phải biết rằng, để mẹ lại ở nhà với cậu nghĩa là bà đã phải chậm trễ rất nhiều hội nghị quan trọng và đẩy rớt rất nhiều cuộc xã giao mới có thể làm được. Mẹ là tổng tài, nên rất bận!
"Nhưng, chính là..." Nhìn con trai, Tần Phương như cũ có chút không yên tâm.
"Đi thôi, buổi tối trở về ăn cơm chiều với con nha." Mỉm cười, Âu Dương Húc nghiêm túc nói.
"Được, mẹ sẽ trở về thật nhanh. Nhất định trở về ăn cơm chiều với con." Đứng dậy, Tần Phương bảo đảm với con trai mình.
"Được!" Gật đầu, Âu Dương Húc đứng dậy, đưa bà tới cửa lớn.
Tiễn mẹ đi rồi, Âu Dương Húc về ngồi xuống ghế salon, bưng lên cà phê mà người hầu chuẩn bị cho cậu, miệng nhỏ từng ngụm uống.
Phú nhị đại cảm giác chính là không giống nhau ha, cái gì cũng không cần làm! Muốn cái gì thì có cái đó!
"A Húc, nghe nói cậu xảy ra tai nạn xe cộ, cậu không sao chứ?"
Đang lúc Âu Dương Húc đang thưởng thức cà phê của cậu thì nữ chủ Hoàng Y Y cùng với hai gã bạn xấu của cậu lại xuất hiện trước mặt cậu.
END CHƯƠNG 4.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.