Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 45: Cứu vớt thiên hạ.

Tương Chí

15/06/2018

Tiếng phá cửa xen lẫn trong tiếng mưa không hề gây chú ý, Diệp Thu nện búa thỏa thích, cửa sắt cũ nát nhanh chóng bị phá mở.

Tung chân đá cửa, Diệp Thu vào kho hàng, nhìn căn phòng tràn đầy vật tư, chậm rãi gợi lên khóe môi.

Có không gian trong tay, cậu cũng không cần chút vật tư này, nhưng cậu không cần, cũng sẽ có người khác cần!

Trong căn cứ có rất nhiều người khó khăn, cậu không thể cứu giúp được toàn bộ, nhưng một vài người vẫn có thể!

Tóm lại, cho ai cũng đều tốt hơn để lại cho đám người này!

Chậc ~ Chiếm tiện nghi của Diệp nhị thiếu gia còn muốn sống tốt?

Vật tư nhanh chóng bị Diệp Thu thu vào không gian, nhìn một vòng quanh kho hàng, Diệp Thu nghĩ nghĩ, lấy ra một thỏi son, viết lên vách tường vài chữ đỏ như máu: “Trời không lưu kẻ ác”.

Không kiểm tra mấy kẻ đang hôn mê bất tỉnh, Diệp Thu lập tức rời đi, hướng đến tiểu khu người bình thường ở.

Phòng trống trong căn cứ có không ít, nhưng phần lớn người dân đều chỉ lựa chọn ở tại tiểu khu bình thường.

Mạt thế đến, ở nơi đông người cũng cảm giác an toàn hơn một chút.

Mưa to, chạng vạng, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng trong màn mưa thật mơ hồ, nhưng vẫn thật ấm áp.

Rất nhiều người có lẽ đã bắt đầu nhịn đói, nhưng còn hy vọng thì vẫn còn cơ hội sống, có người bí quá hóa liều mà lạc lối, nhưng còn rất nhiều người vẫn đang chiến đấu, chỉ vì người nhà của mình.

Thả tinh thần lực, vô số hình ảnh bình thản nhưng ấm áp xuất hiện trong đầu Diệp Thu, khẽ thở dài, lại nghĩ nghĩ, xoay người đi về hướng biệt thự nhà mình.

Vừa đi vừa nghĩ, Diệp Thu rất nhanh liền nghĩ ra một cách vừa có thể giúp đỡ người khác vừa không làm lộ bí mật bản thân.

Trở lại biệt thự, mấy người Diệp Đông chờ đợi có chút lo lắng, tuy rằng biết năng lực Diệp Thu rất mạnh, nhưng hiện tại bên ngoài loạn như vậy, lỡ như xảy ra chuyện bất ngờ gì thì phải làm sao?

Rốt cuộc đợi đến khi thấy Diệp Thu trở về bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra, Vương thẩm bắt đầu đi chuẩn bị cơm chiều.

Nội tâm Diệp Thu cảm thấy ấm áp, cảm động đồng thời càng thêm nhớ Diệp Cẩn.

Nghĩ đến đây, Diệp Thu bỗng nhớ tới thời điểm nghe lén hội nghị, cảm giác trong không gian có động tĩnh, chớp mắt, dùng tinh thần lực đến hộp thư trong không gian.

Quả nhiên, trước trống không, hiện tại có một bức thư lẳng lặng nằm đó.

Trên mặt có chút đỏ, Diệp Thu sợ bị người khác nhận thấy bất thường, vội vàng tùy tiện cầm lên một cuốn sách ngăn trước mặt, thần trí đều đặt ở phong thư kia.

Thừa dịp mọi người không chú ý, Diệp Thu vụng trộm lấy thư ra, cầm sách che lại xem.

Vừa nhìn phần mở đầu, Diệp Thu trừng mắt, phút chốc gương mặt trở nên đỏ bừng, trái tim đập loạn xạ.

Thư không dài, Diệp Cẩn cũng không dùng từ gì ghê gớm, nhưng chỉ nhìn dòng chữ lưu loát, Diệp Thu có thể tưởng tượng ra bộ dáng khi viết thư của Diệp Cẩn, giống như có một giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai, đem nội dung trong thư truyền đạt đến cậu.

Cậu chưa bao giờ nghĩ, chỉ một phong thư đơn giản cũng có thể khiến cậu rung động đến như vậy, trái tim cứ như vậy lơ đãng bị mở ra, tình ý ấm áp trong lòng chảy xuôi, nóng bỏng mà tự nhiên.

Ngón tay nhẹ nhàng phất qua mặt giấy, Diệp Thu chậm rãi cong môi.

Ca ca sắp trở về.

Không thể không nói, trong khoảng thời gian này tuy rằng dù không có Diệp Cẩn, cậu vẫn có thể tự giải quyết nhiều việc, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, bên cạnh mình, vẫn nên có một người!



Diệp Thu âm thầm nắm tay, hạ quyết tâm sau này không bao giờ rời xa ca ca nữa, cất lá thư.

Tầm mắt chuyển tới cuốn sách trên tay, thấy rõ nội dung Diệp Thu liền 囧, ra vẻ không có việc gì vứt ra xa.

Ai lại đem cuốn hướng dẫn cách tránh thai để đây? Không thấy nơi này còn có trẻ em hay sao?

Tầm mắt chuyển đến mấy người bận rộn trong phòng, ánh mắt vi diệu liếc nhìn Vương thẩm một cái, thật là càng già càng dẻo càng dai!

Vương thẩm mờ mịt cúi đầu nhìn lại chính mình, chẳng lẽ mặc đồ trái?

Ăn cơm tối xong cũng đã muộn, mọi người tắm rửa liền đi ngủ, cả ngày lo lắng đề phòng, quả thật có chút mệt mỏi.

Diệp Thu rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn môi lấy từ không gian ra một chậu hoa, trong bóng đêm không thấy rõ hình dáng, nhưng một làn hương nhàn nhạt nhanh chóng khuếch tán trong trong tầng hầm.

Tiếng hô hấp xung quanh dần đều đều, Diệp Thu mặc niệm một câu xin lỗi trong lòng, vào không gian.

Diệp Cẩn đang nằm tựa đầu giường, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Diệp Thu đột nhiên xuất hiện.

Mặt Diệp Thu có chút đỏ, mân mân môi, hai mắt nhìn Diệp Cẩn lại lòe lòe tỏa sáng.

Không rối rắm được bao lâu, Diệp Cẩn vươn tay trực tiếp đem Diệp Thu ấn ngã trên giường, hô hấp nóng bỏng giao hòa, bốn mắt nhìn nhau, nhiệt độ trong phòng tăng mấy độ.

Cảm giác thân cận làm cho Diệp Thu kích động đến run rẩy, dùng sức ôm lấy bả vai Diệp Cẩn, đem thân thể hai người càng thêm sát lại.

Trong phòng, cơ thể hai người dây dưa không dứt, Diệp Thu cảm thấy đầu óc trống rỗng, trầm luân trong một lần lại một lần cao trào.

Nam nhân anh tuấn cao ngất ở trên người mình, ngày xưa mặt mày lạnh nhạt nay tràn đầy cuồng nhiệt đến mê người, làm cho người ta ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc.

Diệp Thu bị va chạm không ngừng, cố gắng vươn tay, ngón tay luồn vào tóc Diệp Cẩn, hơi hơi dùng sức kéo về phía mình.

Động tác không ngừng nghỉ, Diệp Cẩn nương theo lực đạo, cúi đầu, bị Diệp Thu bất ngờ cắn một ngụm ở cằm, liền dừng lại, nheo lại ánh mắt nguy hiểm, vô lực nằm dưới thân hắn lại còn dám chọc người tức giận.

Diệp Thu liếm liếm môi khiêu khích, khóe mắt hồng hồng tự nhiên câu nhân.

Đang muốn mở miệng nói vài câu, động tác Diệp Cẩn đột nhiên nhanh hơn, khiến cậu không nói nên lời, một lần nữa dưới công kích mãnh liệt ý thức liền tan rã.

Tình hình kịch liệt đi qua, dù tố chất thân thể Diệp Thu phi thường tốt cũng không tránh khỏi eo mỏi, toàn thân vô lực, chỉ có thể tùy ý Diệp Cẩn ăn no uống đủ ôm vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, tinh thần Diệp Thu khá tốt, miễn cưỡng ghé tựa trên người Diệp Cẩn, cùng hắn nói chuyện, kể cho hắn những chuyện phát sinh trong căn cứ thời gian gần đây.

Diệp Cẩn ôm vai Diệp Thu lẳng lặng nghe, ngón tay từng chút từng chút một vuốt tóc cậu, như đang vuốt lông con thỏ nhỏ ôn thuần mà lười biếng, thỉnh thoảng nhẹ giọng trả lời.

Dù sao cũng đã tiêu hao rất nhiều thể lực, Diệp Thu nói xong liền buồn ngủ, tựa vào vào ngực Diệp Cẩn, lặng nghe nhịp tim của hắn, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Diệp Cẩn thấy hô hấp cậu dần ổn định, hơi gợi lên khóe môi, động tác thật dịu dàng, hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng kéo chăn.

Một đêm mộng đẹp, thời điểm Diệp Thu tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần tỉnh táo, sờ sờ bên cạnh, giường vẫn còn ấm, quay đầu nhìn thời gian, mới chỉ hơn sáu giờ.

Nghi hoặc xoa xoa mắt, Diệp Thu rời giường mặc quần áo, rửa mặt, theo thanh âm đi vào bếp.

Trong phòng bếp, Diệp Cẩn đang chiên trứng, nồi bên cạnh đang nấu gì đó. Diệp Thu kinh ngạc đến gần, hít hít mũi, còn thật thơm.



Diệp Cẩn nghe tiếng cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Từ từ, cũng sắp được rồi, đói bụng không?”

Ánh mắt Diệp Thu đầy vi diệu, lắc lắc đầu, lại phát hiện Diệp Cẩn không nhìn thấy, trực tiếp tiến lên ôm thắt lưng hắn, “Không quá đói, ca ca, anh cũng biết nấu ăn sao?”

Diệp Cẩn hơi nghiêng đầu, “Ai đi du học mà không phải tự tay làm?”

Nghĩ đến những người phải tha hương nơi đất khách quả thật không dễ dàng, nhất là vấn đề ăn uống, ánh mắt Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn thoáng chốc càng thêm đồng tình, đáng thương.

Như biết Diệp Thu đang nghĩ cái gì, Diệp Cẩn cong cong khóe miệng không dễ nhận ra, cũng không có nói, bản thân hắn ở nước ngoài du học cũng có bảo mẫu, một lần nữa chuyển dời lực chú ý đến món trứng chiên.

Hạnh phúc ngọt ngào, thỏa mãn ăn từng muỗng từng muỗng bữa sáng tình yêu tự tay Diệp Cẩn làm, thời điểm ra khỏi không gian, Diệp Thu chỉ cảm thấy năng lượng bản thân bùng phát, quả thật có thể ra ngoài tìm tang thi đại chiến ba trăm hiệp!

Nhưng vừa ra tới, nhìn thấy mấy người còn ngủ say trong tầng hầm, khóe miệng Diệp Thu đang tràn đầy ý cười đột nhiên cứng đờ, sờ sờ mũi cười gượng, lấy ra một nhánh cỏ không chút bắt mắt, nghiền nát, lấy chất lỏng đặt ở cửa thông gió.

Chất lỏng màu lục nhanh chóng phát huy công dụng, không đến năm phút, mọi người lần lượt tỉnh lại.

Diệp Thu đã sớm tiến vào túi ngủ, cũng làm bộ vừa mới tỉnh, mặt không đỏ, tim không loạn, duỗi duỗi thắt lưng lười biếng, miệng còn than thở thoải mái, đã lâu không không được ngủ một giấc ngon như vậy gì gì đó.

Diệp Đông vốn đang cảm thấy có chút không thích hợp, nhất thời bị dời đi lực chú ý, còn không nói, cảm giác hôm qua đúng là lần ngủ ngon nhất từ khi mạt thế đến nay của hắn.

Những người khác cũng không để ý đến chút vấn đề này, Dụ Thụ đang kêu Dụ Tiểu Ngư rời giường, Vương thẩm cầm đồ đi rửa mặt.

Biệt thự tuy rằng bị cướp sạch, nhưng hệ thống cung cấp nước vẫn còn có thể sử dụng, tuy không cam tâm, nhưng cũng may người nhà không có việc gì, trong lòng cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như như vậy.

Diệp Thu thả tinh thần lực, quan sát tình huống xung quanh, phát hiện thế cục trong căn cứ đã dịu lại rất nhiều, những quyết định trong hội nghị hôm qua cũng được công bố, mọi người đều thật cao hứng, họ không sợ phải dốc sức, có thể ăn no là được, chỉ sợ cả nơi để dốc sức cũng không có.

Còn nói, căn cứ quyết định khai khẩn làm ruộng cũng là chuyện tốt, số người thường nhìn qua có không ít, trước kia còn đối với tương lai của căn cứ thập phần lo lắng, lúc này mới thoáng yên tâm.

Tuy rằng tang thi là vấn đề lớn, nhưng vấn đề cơm nước cũng rất trọng yếu! Nào có thể chỉ ăn không làm?

Cuộc sống có hy vọng, rất nhiều người cho dù có tâm nhấc lên phong ba gì đó cũng không có cơ hội, dù sao thế đạo bây giờ, có cơm ăn, có áo mặc, có phòng để ở, cũng đủ thỏa mãn kỳ vọng của rất nhiều người.

Tai nạn qua đi, mọi người mới phát hiện bản thân chân chính cần cái gì, ăn no mặc ấm, gia đình, bạn bè, là đủ.

Người xếp hàng báo danh nhiều không đếm xuể, nam thành niên mỗi ngày một cân gạo, phụ nữ, trẻ em trên mười sáu, dưới mười sáu cần xem xét tuyển dụng, mỗi người nửa cân gạo. Cũng có thể đến sàn giao dịch do căn cứ mở ra, đổi gạo thành bột mì hoặc khoai lang, khoai tây đều được.

Tiền lương tuy không tính là nhiều, nhưng cũng có thể ăn no, dù sao căn cứ lớn như vậy, lương thực trọng yếu như vậy, cũng không thể cho không.

Người trong căn cứ thật ra không có ý kiến gì với tiêu chuẩn tiền lương này, tuy rằng không thể hoàn toàn ăn no, nhưng cũng không đến nỗi nào, hơn nữa ở căn cứ làm việc còn không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, so với việc giết tang thi còn tốt hơn.

Mạt thế, làm cho rất nhiều người đều biết thế nào là đủ.

Diệp Thu hơi hơi buông tâm, tình hình căn cứ tốt lên, đối với bọn họ trăm lợi mà không hại, thời điểm rời đi cũng không phải lo lắng này kia.

Nghĩ nghĩ, Diệp Thu chạy lên biệt thự bị cướp bóc gần như trống không, tuy rằng khó chịu, nhưng nghĩ đến vật tư bị cướp đang nằm trong không gian, Diệp Thu cũng không lại so đo.

Đi đến từng phòng kiểm tra, Diệp Thu phát hiện, tuy rằng phần lớn dụng cụ trong phòng đều đã bị mang đi, nhưng cũng may còn lại giường lớn cồng kềnh, lúc chuyển lên chỉ cần mang theo đệm chăn là được.

Đi xuống hầm nói với mọi người, sau khi ăn xong liền chuyển lên lầu, Diệp Thu chỉ đơn giản cầm bánh bột ngô liền ra khỏi nhà, đến tòa nhà tổng vụ của căn cứ phát nhiệm vụ.

Tác giả có chuyện muốn nói: thủ tiện đi sưu chính mình văn, kết quả tiền vài tờ đều là đạo văn võng… Tiền vài tờ tất cả đều là a.. Hảo say lòng người

Bất đắc dĩ lại lần nữa thanh minh, thỉnh xem đạo văn hài tử duy trì chính bản, tác giả viết văn không dễ, như vậy quả thực chính là nhất thùng nước đá chiếu trán bát lại đây, rất đả kích, cầu đừng lạt sao thô bạo QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook