Chương 25: Sinh hoạt ở căn cứ
Tương Chí
03/06/2018
Xe thật nhanh thì đến cục quản lý trong miệng bọn họ, nơi này có hai tòa cao ốc liền nhau, một cái là lầu hành chính tổng hợp, một cái chính là
cục quản lý. Cục quản lý rất lớn, mà nơi bọn họ đến là chỗ thuê bán
phòng ốc, nhóm nhân viên công tác đưa cho bọn họ một quyển sách, bên
trong là các loại thông tin nhà đất.
Sau khi tận thế đến thì gần hai phần năm người biến thành tang thi, phòng ốc không còn nhiều, tất cả ngôi nhà trống sau khi xác minh đều được chính phủ thu hồi, dùng để bán ra hoặc thuê.
Hai người nhìn một lúc, lại đi theo nhân viên công tác nhìn, lúc này mới quyết định mua một biệt thự nhỏ gần cổng ra vào.
Giá nhà đất hiện tại không cao như trước tận thế, nhưng với người bình thường thì cũng khó có thể mua được.
Dùng thẻ thân phận vừa làm chuyển 12000 điểm, quyền sở hữu phòng ốc đã thuộc về bọn họ.
Nhân viên công tác tươi cười ca hát rời đi, binh lính kia cảm khái mà thở dài: “Bọn họ tuy được trích hoa hồng, nhưng mà cơ hội rất ít, người mua phòng bây giờ không nhiều lắm”.
Cũng đúng, ăn đều ăn không đủ no, ai còn mua phòng ở chứ.
Diệp Thu đi vào nhìn một vòng, biệt thự này không lớn nhưng vị trí tương đối yên tĩnh, một gia đình duy nhất, bên cạnh hình như cũng không có người ở, tiện cho bọn họ hành động.
Biệt thự có sân trước sân sau, còn có một cái gara ngầm, phòng ở tổng thể chia làm hai tầng, tầng một có phòng bếp, hai cái toilet, phòng khách, phòng ăn, phòng ở của người hầu, tầng hai có một gian phòng ngủ chính, hai phòng ngủ phụ, một thư phòng.
Biệt thự được trang hoàng tinh xảo ấm áp, quả thật mắt thẩm mĩ của chủ nhân trước không tầm thường. Diệp Thu cố ý lên lầu nhìn phòng ngủ, phát hiện mỗi phòng đều có phòng tắm, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, ở trong biệt thự này hẳn là rất thoải mái.
Diệp Cẩn đi theo xe đi đón Diệp Đông bọn họ, Diệp Thu liền đổi ra trải giường cùng đệm chăn cho ba phòng, cón đem nội thất trong phòng ngủ chính đều thay đổi, phòng này không nghi ngờ gì chính là của Diệp Thu cùng Diệp Cẩn, tất nhiên là muốn bố trí thoải mái một chút.
Diệp Thu còn lấy ra không ít bồn hoa, ở dưới Mộc hệ dị năng của cậu thì càng tươi tốt, cảm giác không khí trong biệt thự đều tươi mát hơn hẳn.
Sau khi bố trí xong, Diệp Cẩn bọn họ cũng trở về, xe tải chứa đầy vật tư vào sân, mấy công nhân hỗ trợ dỡ hàng.
Cho mỗi người hai củ khoai lang đỏ làm thù lao, chờ bọn họ đi thì Vương thúc đóng cổng, mấy người bắt đầu đánh giá nơi mình sắp ở.
Biệt thự có ba phòng ngủ, Diệp Cẩn cùng Diệp Thu ở phòng ngủ chính, còn lại Diệp Đông Diệp Tây cùng Vương thúc Vương thẩm thì hai người ở phòng ngủ phụ. Vì suy xét an toàn, mọi người đều ở lầu hai, phòng người hầu ở lầu một được làm phòng trực ban, mấy ngày nay đều phải an bài người trực đêm.
Thời gian đã không còn sớm, Diệp Cẩn để bọn họ đi thu xếp phòng ngủ cho mình, hai người cũng vào phòng ngủ.
Diệp Cẩn vừa thấy liền biết đồ vật trong phòng đều là mới, vừa lòng gật gật đầu, tán thưởng mà liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái mới cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Diệp Thu đắc ý dào dạt, khóa kỹ cửa cũng vào không gian tắm rửa.
Thật vất vả mới yên ổn, trong lòng mọi người đều không khỏi có chút kích động, sinh hoạt ở trên thuyền tuy rằng bình tĩnh, nhưng đi ở đường thủy vẫn có cảm giác bất ổn, hơn nữa cảm thấy không chân thật, cùng toàn bộ thế giới khác nhau.
Hiện tại thì không giống, tuy rằng phải đối mặt với sự thật tàn khốc, nhưng mà dù sao thì con người cũng là động vật sống quấn cư, hơn nữa, tang thi tiến hóa, bọn họ không thể lừa mình dối người mà bất động tại chỗ, phải giết tang thi thôi.
Có tôi luyện mới có tiến bộ!
Lúc Diệp Cẩn thay quần áo xuống lầu, Vương thẩm đang chuẩn bị làm cơm chiều, Diệp Đông Diệp Tây đi theo sau giúp đỡ, Vương thúc thì ở trong sân nhìn xung quanh, chú ý nơi nào có sai xót.
Người ở N thị sống gần Trường Giang nên cũng không thiếu nước, điện thì được cấp theo giai đoạn, ba tiếng đồng hồ sau khi trời tối thì có điện, giống như vào mùa này thì từ 18 giờ đến 21 giờ thì có điện, người bình thường đều sẽ giải quyết vấn đề ăn uống tắm rửa ở thời điểm này.
Diệp Cẩn đứng ở cửa phòng bếp nhìn nhìn, không thấy Diệp Thu, nghĩ là có lẽ cậu vào không gian nên cũng không hỏi nhiều, trực tiếp xoay người đi ra sân.
Vương thúc đứng ở bìa tường, nhìn thấy Diệp Cẩn lại, muốn nói lại thôi.
Do dự hồi lâu, Vương thúc quyết định mở miệng, “Thiếu gia, chúng ta là ở nơi này?”
Diệp Cẩn không gật đầu cũng không lắc đầu, “Xem tình hình thôi, hẳn là ở không lâu”.
Vương thúc nhẹ nhàng thở ra, ông cảm thấy nơi này không đáng tin cậy như vậy, tuy rằng lực lượng phòng thủ không tồi, nhưng nơi này nhiều người ở, trong thời gian ngắn thì không sao nhưng thời gian dài thì không thể đảm bảo.
Mà quan trọng nhất chính là, đích đến cuối cùng của bọn họ là Vương gia thôn – quê quản của Vương thúc, hiện tại thì nông thôn thích hợp cho nhân loại sinh tồn.
Có vài lời Diệp Cẩn không nói ra, sở dĩ hắn vào nơi này một phần vì không muốn bỏ lại vật tư trên thuyền, một phần khác là vì để tìm nơi đặt chân, để biết được tin tức, ở thế đạo như thế này, mù thông tin là một vấn đề nghiêm trọng.
Còn nữa, hiện tại còn không biết tình hình thôn Vương gia thế nào, bây giờ không phải thời cơ tốt.
Vương thẩm làm nhanh một bàn đồ ăn, xem như chúc mừng bọn họ rốt cục có điểm đặt chân tạm thời.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, Diệp Thu đưa cho Vương thẩm mấy bao hạt giống, nói: “Vương thẩm, tôi thấy thẩm định trồng rau ở sân sau, đây là mấy túi hạt giống rau dưa tôi đặt ở lúc trước, thẩm nhìn thử xem”.
Mắt Vương thẩm sáng ngời vội tiếp nhận hạt giống, ở đây có hai túi hạt giống cải trắng, một túi hạt giống bắp cải, một túi hạt ớt cay, còn có một túi hạt giống dưa chuột, số lượng tuy không lớn nhưng chủng loại thì không ít. Mặt mày Vương thẩm hớn hở, “Thật tốt quá, không bao lâu nữa thì chúng ta liền có rau dưa ăn!”
Vật tư dự trữ của bọn họ tuy thật sung túc nhưng rau dưa thì để không được lâu, trừ bỏ một ít đóng gói chân không, bọn họ không còn rau dưa gì, đại bộ phận đều là thịt, thịt khô cùng thịt tươi đóng gói chân không, còn có rất nhiều khoai tây cùng khoai lang đỏ, nhưng mà mọi người đều có chút ngán.
Mặt khác mấy người đều thầm khen Diệp Thu mưu tính sâu xa, Diệp Cẩn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười.
Ngồi ở phòng khách, Diệp Cẩn phân nhiệm vụ cho từng người, ngày mai tất cả mọi người đều phải ra ngoài nghe ngóng tin tức, tất cả phương diện tin tức, bao gồm việc tang thi tiến hoá, tinh hạch đã bị phát hiện hay chưa, tin tức dị năng, vân vân… Mặt khác còn phải mua xe, thỉnh người xây tường cao thêm, buổi tối còn phải mời Dụ Thụ bọn họ lại đây ăn cơm, có rất nhiều chuyện để làm.
Chờ đến khi nói xong, Diệp Thu mới mở miệng: “Anh, khi nào chúng ta ra ngoài giết tang thi thu thập vật tư?”
Diệp Cẩn nhìn mọi người một vòng, nói: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Diệp Tây tùy tiện mở miệng: “Tôi không có ý kiến gì, hết thảy nghe lão đại!”
Diệp Đông mắt trợn trắng với hắn, “Thiếu gia, tôi cảm thấy là ngày mốt thì đi, tang thi tiến hóa, chúng ta không giết liền sẽ kéo dài chênh lệch”.
Diệp Cẩn gật gật đầu, trực tiếp mở miệng: “Ngày mai tìm hiểu tin tức, ngày mốt bắt đầu ra khỏi thành giết tang thi thu thập vật tư, về sau mỗi lần đi ra ngoài sau khi trở về đều nghỉ ngơi một ngày, Vương thúc Vương thẩm canh gác.”
Vương thúc lập tức phản đối, “Thiếu gia, tôi cũng có thể giết tang thi!”
Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, “Vậy được rồi, về sau Diệp Đông Diệp Tây cùng vương thúc thay phiên ở nhà canh gác, trong nhà không thể không ai nhìn.”
Mọi người nghĩ nghĩ, trong lòng nói hai vị thiếu gia cũng nên thay phiên canh gác, nhưng nghĩ đến tính cách thiếu gia cùng nhiều năm hai người như hình với bóng, cũng không nói ra ý kiến phản đối.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, tất cả mọi người đều sớm về phóng nghỉ ngơi, đêm nay an bài Diệp Đông cùng Diệp Tây trực đêm, tất cả mọi người vừa đến căn cứ, vật tư vận chuyển lại đây cũng đủ điệu thấp nhưng mà không thể tránh được người có tâm nhớ thương, trực đêm là cần thiết.
Sau khi rửa mặt thì Diệp Thu không ngủ được, nằm ở trên giuờng lăn qua lộn lại.
Thời gian cung cấp điện còn chưa hết, Diệp Cẩn dựa vào tường xem một quyển công văn Đức dày cộm, Diệp Thu nhìn thử, phát hiện hoàn toàn không hiểu gì, cũng chẳng biết làm gì nên nghịch ngón tay hắn.
Diệp Cẩn có chút bất đắc dĩ mà lấy một tay đè lại người nào đó đang quấy rối “Đừng quậy!”
Diệp Thu đột nhiên ở trên giường xoay một cái, đầu gối lên chân dài của Diệp Cẩn, “Anh, chúng ta sẽ ở lại nơi này hả?”
“Em nói đi?”
Diệp Thu duỗi chân, nói: “Không phải nói đến quê của Vương thúc huh?”
Diệp Cẩn buông sách ngồi thẳng, cúi đầu nhìn Diệp Thu, “Sẽ đi, nhưng mà chúng ta đến trước hỏi thăm tin tức tốt.”
“Tinh hạch?”
“Còn có tin tức dị năng giả, nhưng mà nhìn dáng vẻ N thị hoặc là không có, hoặc là bị Dụ Thụ bọn họ che giấu.”
“Uhm…… Không biết tang thi tiến hóa đến thế nào.”
“Ngày mai sẽ biết.”
Gật gật đầu, Diệp Thu nâng mắt, nhìn nam nhân phía trên càng xem càng mê người.
Trong mắt Diệp Cẩn xẹt qua một đạo quang, đột nhiên cúi đầu, chóp mũi gần như đụng đến gương mặt Diệp Thu
“Suy nghĩ chuyện gì?”
Diệp Thu hoảng sợ, cười gượng hai tiếng nói: “Chính là cảm thấy anh thật soái!”
“Phải không?” Diệp Cẩn hơi hơi câu môi, đáy mắt cất giấu ý cười.
Vô cùng khẳng định mà gật đầu thật mạnh, Diệp Thu giống như vô tình nói: “Đúng vậy đúng vậy, về sau chị dâu có phúc phần!”
Cậu không chú ý đến khi mình nói “chị dâu” thì trong giọng nói đầy vị dấm.
Diệp Cẩn nhướng mày, hôn hôn cái trán cậu, lúc này mới một lần nữa ngồi thẳng thân thể, tay phải thưởng thức vành tai mềm mại của Diệp Thu, nói: “Em muốn có chị dâu?”
Diệp Thu nguyên bản còn bởi vì vành tai bị Diệp Cẩn xoa nắn mà tim đập không thôi, nghe được hắn nói tức khắc chỉ cảm thấy tự mình lấy đá đập chân mình! Vội lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, đây là việc tư của anh mà, em không thể nhúng tay!” Chính mình thiếu chút nữa hộc máu!
“Hửm?” Diệp Cẩn không quan tâm gật gật đầu, tiếp tục chăm chú vào vành tai hồng thấu.
Diệp Thu nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là nhịn không được nói: “Anh, chúng ta hiện tại còn chưa thu xếp ổn thỏa, còn về vấn đề chị dâu, em cảm thấy tốt nhất là đợi đến khi thu xếp ổn thoả thì tính sau, anh cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt Diệp Cẩn lưu luyến ở vành tai hồng thấu cùng gáy trắng nõn, rốt cục mở miệng nói: “Nếu chờ không kịp thì sao?”
Mặt Diệp Thu biến sắc, anh hai đã cơ khát như vậy rồi hả? Quả thực như xét đánh giữa trời quang! Cậu đột nhiên bắt lấy tay Diệp Cẩn, chân thành trong mắt như muốn phóng ra ngoài: “Anh! Việc nhỏ mà nhịn không được thì việc lớn sẽ không thành. Anh phải nhịn a! Em tin tưởng anh nhất định có thể. Vợ rồi sẽ có thôi”.
Diệp Cẩn tiếc nuối mà nhìn vành tai mềm mại, giống như nghi hoặc nói: “Vợ? Rồi sẽ có?”
Diệp Thu vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Anh, anh phải tin tưởng năng lực của mình!”
Nhíu mày gật gật đầu, trong mắt Diệp Cẩn xẹt qua chút hứng thú, “Vợ, rồi sẽ có”.
Diệp Thu đột nhiên cảm giác quanh thân lạnh mấy độ, vừa thầm phun tào nhiệt độ không khí N thị quả nhiên không thể so với thành phố C, vừa hưng phấn vì rốt cuộc “Khuyên hảo” anh trai của mình, cảm giác rốt cuộc tạm thời giải quyết nguy cơ! Quả thực nhịn không được phải vì trí thông minh của mình mà tán thưởng.
Diệp Cẩn bất đắc dĩ nhìn em trai đang rơi vào cõi thần tiên, quay đầu nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm thì lấy tay xoay người Diệp Thu lại, nói: “Không còn sớm, ngủ thôi!”, nói rồi duỗi tay tắt đèn.
Diệp Thu hoàn hồn, theo lực đạo của Diệp Cẩn nằm xuống, thuận tay kéo chăn đắp lên cho hai người, tối tháng chín ở N thị vẫn là có chút lạnh.
Diệp Cẩn duỗi tay đem hắn ôm vào trong lòng ngực, vỗ vỗ lưng cậu, “Ngủ đi!”
Diệp Thu ở trong lòng ngực hắn tìm vị trí thoải mái, hôn hôn khóe môi hắn, nói: “Anh, ngủ ngon,”
Cúi đầu hôn xuống trán Diệp Thu, đồng tử của Diệp Cẩn ở trong bóng tối có chút lập loè, “Ngủ ngon.”
Sau khi tận thế đến thì gần hai phần năm người biến thành tang thi, phòng ốc không còn nhiều, tất cả ngôi nhà trống sau khi xác minh đều được chính phủ thu hồi, dùng để bán ra hoặc thuê.
Hai người nhìn một lúc, lại đi theo nhân viên công tác nhìn, lúc này mới quyết định mua một biệt thự nhỏ gần cổng ra vào.
Giá nhà đất hiện tại không cao như trước tận thế, nhưng với người bình thường thì cũng khó có thể mua được.
Dùng thẻ thân phận vừa làm chuyển 12000 điểm, quyền sở hữu phòng ốc đã thuộc về bọn họ.
Nhân viên công tác tươi cười ca hát rời đi, binh lính kia cảm khái mà thở dài: “Bọn họ tuy được trích hoa hồng, nhưng mà cơ hội rất ít, người mua phòng bây giờ không nhiều lắm”.
Cũng đúng, ăn đều ăn không đủ no, ai còn mua phòng ở chứ.
Diệp Thu đi vào nhìn một vòng, biệt thự này không lớn nhưng vị trí tương đối yên tĩnh, một gia đình duy nhất, bên cạnh hình như cũng không có người ở, tiện cho bọn họ hành động.
Biệt thự có sân trước sân sau, còn có một cái gara ngầm, phòng ở tổng thể chia làm hai tầng, tầng một có phòng bếp, hai cái toilet, phòng khách, phòng ăn, phòng ở của người hầu, tầng hai có một gian phòng ngủ chính, hai phòng ngủ phụ, một thư phòng.
Biệt thự được trang hoàng tinh xảo ấm áp, quả thật mắt thẩm mĩ của chủ nhân trước không tầm thường. Diệp Thu cố ý lên lầu nhìn phòng ngủ, phát hiện mỗi phòng đều có phòng tắm, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, ở trong biệt thự này hẳn là rất thoải mái.
Diệp Cẩn đi theo xe đi đón Diệp Đông bọn họ, Diệp Thu liền đổi ra trải giường cùng đệm chăn cho ba phòng, cón đem nội thất trong phòng ngủ chính đều thay đổi, phòng này không nghi ngờ gì chính là của Diệp Thu cùng Diệp Cẩn, tất nhiên là muốn bố trí thoải mái một chút.
Diệp Thu còn lấy ra không ít bồn hoa, ở dưới Mộc hệ dị năng của cậu thì càng tươi tốt, cảm giác không khí trong biệt thự đều tươi mát hơn hẳn.
Sau khi bố trí xong, Diệp Cẩn bọn họ cũng trở về, xe tải chứa đầy vật tư vào sân, mấy công nhân hỗ trợ dỡ hàng.
Cho mỗi người hai củ khoai lang đỏ làm thù lao, chờ bọn họ đi thì Vương thúc đóng cổng, mấy người bắt đầu đánh giá nơi mình sắp ở.
Biệt thự có ba phòng ngủ, Diệp Cẩn cùng Diệp Thu ở phòng ngủ chính, còn lại Diệp Đông Diệp Tây cùng Vương thúc Vương thẩm thì hai người ở phòng ngủ phụ. Vì suy xét an toàn, mọi người đều ở lầu hai, phòng người hầu ở lầu một được làm phòng trực ban, mấy ngày nay đều phải an bài người trực đêm.
Thời gian đã không còn sớm, Diệp Cẩn để bọn họ đi thu xếp phòng ngủ cho mình, hai người cũng vào phòng ngủ.
Diệp Cẩn vừa thấy liền biết đồ vật trong phòng đều là mới, vừa lòng gật gật đầu, tán thưởng mà liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái mới cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Diệp Thu đắc ý dào dạt, khóa kỹ cửa cũng vào không gian tắm rửa.
Thật vất vả mới yên ổn, trong lòng mọi người đều không khỏi có chút kích động, sinh hoạt ở trên thuyền tuy rằng bình tĩnh, nhưng đi ở đường thủy vẫn có cảm giác bất ổn, hơn nữa cảm thấy không chân thật, cùng toàn bộ thế giới khác nhau.
Hiện tại thì không giống, tuy rằng phải đối mặt với sự thật tàn khốc, nhưng mà dù sao thì con người cũng là động vật sống quấn cư, hơn nữa, tang thi tiến hóa, bọn họ không thể lừa mình dối người mà bất động tại chỗ, phải giết tang thi thôi.
Có tôi luyện mới có tiến bộ!
Lúc Diệp Cẩn thay quần áo xuống lầu, Vương thẩm đang chuẩn bị làm cơm chiều, Diệp Đông Diệp Tây đi theo sau giúp đỡ, Vương thúc thì ở trong sân nhìn xung quanh, chú ý nơi nào có sai xót.
Người ở N thị sống gần Trường Giang nên cũng không thiếu nước, điện thì được cấp theo giai đoạn, ba tiếng đồng hồ sau khi trời tối thì có điện, giống như vào mùa này thì từ 18 giờ đến 21 giờ thì có điện, người bình thường đều sẽ giải quyết vấn đề ăn uống tắm rửa ở thời điểm này.
Diệp Cẩn đứng ở cửa phòng bếp nhìn nhìn, không thấy Diệp Thu, nghĩ là có lẽ cậu vào không gian nên cũng không hỏi nhiều, trực tiếp xoay người đi ra sân.
Vương thúc đứng ở bìa tường, nhìn thấy Diệp Cẩn lại, muốn nói lại thôi.
Do dự hồi lâu, Vương thúc quyết định mở miệng, “Thiếu gia, chúng ta là ở nơi này?”
Diệp Cẩn không gật đầu cũng không lắc đầu, “Xem tình hình thôi, hẳn là ở không lâu”.
Vương thúc nhẹ nhàng thở ra, ông cảm thấy nơi này không đáng tin cậy như vậy, tuy rằng lực lượng phòng thủ không tồi, nhưng nơi này nhiều người ở, trong thời gian ngắn thì không sao nhưng thời gian dài thì không thể đảm bảo.
Mà quan trọng nhất chính là, đích đến cuối cùng của bọn họ là Vương gia thôn – quê quản của Vương thúc, hiện tại thì nông thôn thích hợp cho nhân loại sinh tồn.
Có vài lời Diệp Cẩn không nói ra, sở dĩ hắn vào nơi này một phần vì không muốn bỏ lại vật tư trên thuyền, một phần khác là vì để tìm nơi đặt chân, để biết được tin tức, ở thế đạo như thế này, mù thông tin là một vấn đề nghiêm trọng.
Còn nữa, hiện tại còn không biết tình hình thôn Vương gia thế nào, bây giờ không phải thời cơ tốt.
Vương thẩm làm nhanh một bàn đồ ăn, xem như chúc mừng bọn họ rốt cục có điểm đặt chân tạm thời.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, Diệp Thu đưa cho Vương thẩm mấy bao hạt giống, nói: “Vương thẩm, tôi thấy thẩm định trồng rau ở sân sau, đây là mấy túi hạt giống rau dưa tôi đặt ở lúc trước, thẩm nhìn thử xem”.
Mắt Vương thẩm sáng ngời vội tiếp nhận hạt giống, ở đây có hai túi hạt giống cải trắng, một túi hạt giống bắp cải, một túi hạt ớt cay, còn có một túi hạt giống dưa chuột, số lượng tuy không lớn nhưng chủng loại thì không ít. Mặt mày Vương thẩm hớn hở, “Thật tốt quá, không bao lâu nữa thì chúng ta liền có rau dưa ăn!”
Vật tư dự trữ của bọn họ tuy thật sung túc nhưng rau dưa thì để không được lâu, trừ bỏ một ít đóng gói chân không, bọn họ không còn rau dưa gì, đại bộ phận đều là thịt, thịt khô cùng thịt tươi đóng gói chân không, còn có rất nhiều khoai tây cùng khoai lang đỏ, nhưng mà mọi người đều có chút ngán.
Mặt khác mấy người đều thầm khen Diệp Thu mưu tính sâu xa, Diệp Cẩn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười.
Ngồi ở phòng khách, Diệp Cẩn phân nhiệm vụ cho từng người, ngày mai tất cả mọi người đều phải ra ngoài nghe ngóng tin tức, tất cả phương diện tin tức, bao gồm việc tang thi tiến hoá, tinh hạch đã bị phát hiện hay chưa, tin tức dị năng, vân vân… Mặt khác còn phải mua xe, thỉnh người xây tường cao thêm, buổi tối còn phải mời Dụ Thụ bọn họ lại đây ăn cơm, có rất nhiều chuyện để làm.
Chờ đến khi nói xong, Diệp Thu mới mở miệng: “Anh, khi nào chúng ta ra ngoài giết tang thi thu thập vật tư?”
Diệp Cẩn nhìn mọi người một vòng, nói: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Diệp Tây tùy tiện mở miệng: “Tôi không có ý kiến gì, hết thảy nghe lão đại!”
Diệp Đông mắt trợn trắng với hắn, “Thiếu gia, tôi cảm thấy là ngày mốt thì đi, tang thi tiến hóa, chúng ta không giết liền sẽ kéo dài chênh lệch”.
Diệp Cẩn gật gật đầu, trực tiếp mở miệng: “Ngày mai tìm hiểu tin tức, ngày mốt bắt đầu ra khỏi thành giết tang thi thu thập vật tư, về sau mỗi lần đi ra ngoài sau khi trở về đều nghỉ ngơi một ngày, Vương thúc Vương thẩm canh gác.”
Vương thúc lập tức phản đối, “Thiếu gia, tôi cũng có thể giết tang thi!”
Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, “Vậy được rồi, về sau Diệp Đông Diệp Tây cùng vương thúc thay phiên ở nhà canh gác, trong nhà không thể không ai nhìn.”
Mọi người nghĩ nghĩ, trong lòng nói hai vị thiếu gia cũng nên thay phiên canh gác, nhưng nghĩ đến tính cách thiếu gia cùng nhiều năm hai người như hình với bóng, cũng không nói ra ý kiến phản đối.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, tất cả mọi người đều sớm về phóng nghỉ ngơi, đêm nay an bài Diệp Đông cùng Diệp Tây trực đêm, tất cả mọi người vừa đến căn cứ, vật tư vận chuyển lại đây cũng đủ điệu thấp nhưng mà không thể tránh được người có tâm nhớ thương, trực đêm là cần thiết.
Sau khi rửa mặt thì Diệp Thu không ngủ được, nằm ở trên giuờng lăn qua lộn lại.
Thời gian cung cấp điện còn chưa hết, Diệp Cẩn dựa vào tường xem một quyển công văn Đức dày cộm, Diệp Thu nhìn thử, phát hiện hoàn toàn không hiểu gì, cũng chẳng biết làm gì nên nghịch ngón tay hắn.
Diệp Cẩn có chút bất đắc dĩ mà lấy một tay đè lại người nào đó đang quấy rối “Đừng quậy!”
Diệp Thu đột nhiên ở trên giường xoay một cái, đầu gối lên chân dài của Diệp Cẩn, “Anh, chúng ta sẽ ở lại nơi này hả?”
“Em nói đi?”
Diệp Thu duỗi chân, nói: “Không phải nói đến quê của Vương thúc huh?”
Diệp Cẩn buông sách ngồi thẳng, cúi đầu nhìn Diệp Thu, “Sẽ đi, nhưng mà chúng ta đến trước hỏi thăm tin tức tốt.”
“Tinh hạch?”
“Còn có tin tức dị năng giả, nhưng mà nhìn dáng vẻ N thị hoặc là không có, hoặc là bị Dụ Thụ bọn họ che giấu.”
“Uhm…… Không biết tang thi tiến hóa đến thế nào.”
“Ngày mai sẽ biết.”
Gật gật đầu, Diệp Thu nâng mắt, nhìn nam nhân phía trên càng xem càng mê người.
Trong mắt Diệp Cẩn xẹt qua một đạo quang, đột nhiên cúi đầu, chóp mũi gần như đụng đến gương mặt Diệp Thu
“Suy nghĩ chuyện gì?”
Diệp Thu hoảng sợ, cười gượng hai tiếng nói: “Chính là cảm thấy anh thật soái!”
“Phải không?” Diệp Cẩn hơi hơi câu môi, đáy mắt cất giấu ý cười.
Vô cùng khẳng định mà gật đầu thật mạnh, Diệp Thu giống như vô tình nói: “Đúng vậy đúng vậy, về sau chị dâu có phúc phần!”
Cậu không chú ý đến khi mình nói “chị dâu” thì trong giọng nói đầy vị dấm.
Diệp Cẩn nhướng mày, hôn hôn cái trán cậu, lúc này mới một lần nữa ngồi thẳng thân thể, tay phải thưởng thức vành tai mềm mại của Diệp Thu, nói: “Em muốn có chị dâu?”
Diệp Thu nguyên bản còn bởi vì vành tai bị Diệp Cẩn xoa nắn mà tim đập không thôi, nghe được hắn nói tức khắc chỉ cảm thấy tự mình lấy đá đập chân mình! Vội lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, đây là việc tư của anh mà, em không thể nhúng tay!” Chính mình thiếu chút nữa hộc máu!
“Hửm?” Diệp Cẩn không quan tâm gật gật đầu, tiếp tục chăm chú vào vành tai hồng thấu.
Diệp Thu nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là nhịn không được nói: “Anh, chúng ta hiện tại còn chưa thu xếp ổn thỏa, còn về vấn đề chị dâu, em cảm thấy tốt nhất là đợi đến khi thu xếp ổn thoả thì tính sau, anh cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt Diệp Cẩn lưu luyến ở vành tai hồng thấu cùng gáy trắng nõn, rốt cục mở miệng nói: “Nếu chờ không kịp thì sao?”
Mặt Diệp Thu biến sắc, anh hai đã cơ khát như vậy rồi hả? Quả thực như xét đánh giữa trời quang! Cậu đột nhiên bắt lấy tay Diệp Cẩn, chân thành trong mắt như muốn phóng ra ngoài: “Anh! Việc nhỏ mà nhịn không được thì việc lớn sẽ không thành. Anh phải nhịn a! Em tin tưởng anh nhất định có thể. Vợ rồi sẽ có thôi”.
Diệp Cẩn tiếc nuối mà nhìn vành tai mềm mại, giống như nghi hoặc nói: “Vợ? Rồi sẽ có?”
Diệp Thu vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Anh, anh phải tin tưởng năng lực của mình!”
Nhíu mày gật gật đầu, trong mắt Diệp Cẩn xẹt qua chút hứng thú, “Vợ, rồi sẽ có”.
Diệp Thu đột nhiên cảm giác quanh thân lạnh mấy độ, vừa thầm phun tào nhiệt độ không khí N thị quả nhiên không thể so với thành phố C, vừa hưng phấn vì rốt cuộc “Khuyên hảo” anh trai của mình, cảm giác rốt cuộc tạm thời giải quyết nguy cơ! Quả thực nhịn không được phải vì trí thông minh của mình mà tán thưởng.
Diệp Cẩn bất đắc dĩ nhìn em trai đang rơi vào cõi thần tiên, quay đầu nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm thì lấy tay xoay người Diệp Thu lại, nói: “Không còn sớm, ngủ thôi!”, nói rồi duỗi tay tắt đèn.
Diệp Thu hoàn hồn, theo lực đạo của Diệp Cẩn nằm xuống, thuận tay kéo chăn đắp lên cho hai người, tối tháng chín ở N thị vẫn là có chút lạnh.
Diệp Cẩn duỗi tay đem hắn ôm vào trong lòng ngực, vỗ vỗ lưng cậu, “Ngủ đi!”
Diệp Thu ở trong lòng ngực hắn tìm vị trí thoải mái, hôn hôn khóe môi hắn, nói: “Anh, ngủ ngon,”
Cúi đầu hôn xuống trán Diệp Thu, đồng tử của Diệp Cẩn ở trong bóng tối có chút lập loè, “Ngủ ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.