Chương 134: Ai ra oai phủ đầu
Đông Trùng Hạ Uyển
30/08/2021
Tề Cảnh Huy nói xong những lời này liền dẫn theo những người khác đi mất, chỉ để lại cho Ôn Minh một sĩ quan làm phụ tá.
Mỗi ngày căn cứ có một lượng lớn chuyện cần hắn quyết sách cùng phê chuẩn, có thể dành chút thời gian ngắn đến bồi Ôn Minh nhậm chức đã là biểu hiện rất xem trọng cậu ấy rồi.
Ánh mắt Ôn Minh đảo qua ba ngàn binh sĩ xếp hàng theo đội ngũ chỉnh tề bên dưới, cảm nhận ánh mắt cực nóng liên tục tăng lên nhìn chằm chằm vào cậu, cậu biết rõ đó là vì Tề Cảnh Huy nói mà ra đấy, nhưng cậu cũng không khẩn trương, lúc cậu quyết định nhập ngũ, cậu đã nghĩ tới những vấn đề mình có thể gặp phải.
Hiện tại ở nơi này, đều là chuyện không coi vào đâu, chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Tất cả binh sĩ bên dưới đều là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào vị đoàn trưởng thiếu úy tuổi trẻ có chút quá đáng này, nhưng không ai mở miệng trước, không ít người ánh mắt không ngừng hướng đến trên người Hà Liệt Sinh, Kỷ Phong, Vương Hải.
Bọn hắn một thiếu tá, hai thượng úy, không chỉ dị năng không kém, năng lực lãnh đạo càng mạnh hơn, cấp dưới đều có người ủng hộ bọn hắn, là sự lựa chọn đứng đầu chức vị đoàn trưởng.
Tất cả mọi người đang nhìn, thấy bọn hắn vẫn không ít người thiếu kiên nhẫn đưa ra lời khiêu chiến với vị đoàn trưởng nhảy dù kia.
Nhưng rất rõ ràng, tất cả mọi người không thể là người không đầu óc, còn một tháng thời gian lận, bọn hắn có đầy đủ thời gian chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo, không cần thiết đánh trận không chuẩn bị.
Ôn Minh đợi một hồi, phát hiện tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại, không ai ra mặt.
Cậu nhíu đôi chân mày, cao giọng hỏi: "Hôm nay không có người muốn khiêu chiến hay sao?"
Không ai nói chuyện.
Ôn Minh không để ý, cậu cầm qua một chồng giấy trong tay sĩ quan bên cạnh: "Đã như vậy, tôi đến nói một chuyện. Trước đó, bởi vì đoàn dị năng không có đoàn trưởng, cũng không có xắp xếp phân chia doanh trại, đều do đại đội tạo thành, nhân viên phân phối vô cùng tùy ý. Cho nên, bây giờ tôi muốn phân chia tất cả mọi người sắp xếp đội ngũ một lần nữa."
"Xôn xao ——" tất cả mọi người ồn ào lên, âm thanh còn lớn hơn so với lúc Tề Cảnh Huy còn ở.
Bởi vì lúc ấy đoàn dị năng thành lập rất vội vàng, hơn nữa không ngừng có binh sĩ mới thức tỉnh dị năng gia nhập, bởi vậy cũng không có dựa theo doanh trại bộ đội sắp xếp phân chia, mà những binh sĩ vốn cùng đi ra từ một nơi sẽ tạo thành tiểu đội, lại gom bọn hắn thành một đại đội, nhân viên phân phối cũng không nghiêm cẩn.
Cho nên không ít người vốn là trưởng quan đến, sau đó cấp dưới của hắn đều là binh sĩ trước đó của hắn đều đến đội ngũ của hắn.
Mà bây giờ, vị đoàn trưởng mới nhậm chức này muốn chia rẻ bọn họ một lần nữa phân chia lại, chẳng khác nào làm rối loạn tất cả thế lực trong đoàn dị năng.
Bọn hắn cũng còn chưa cho cậu ta hạ mã uy, cậu ta lại nhấc lên một mồi lửa nha!
Ôn Minh không giống như Tề Cảnh Huy đợi tất cả mọi người im lặng rồi nói tiếp, cậu giơ tay vung lên, vô số lôi điện rơi xuống trực tiếp vào trong đám người, nhưng đều rơi vào trên đất trống, bổ ra không ít hố nhỏ trên mặt đất, lại không làm tổn thương một người!
Toàn bộ sân huấn luyện đột nhiên an tĩnh lại, hoàn toàn yên tĩnh, giống như bị người nhéo cổ cắt đứt lời nói vậy, không ít người miệng còn chưa kịp khép lại.
Đây là đang ra oai phủ đầu với bọn hắn à? Cái này là ra oai phủ đầu đấy!
Còn có, lúc nào cậu ta lại lợi hại như vậy rồi hả? Trước đó lúc tỷ thí cùng bọn hắn dị năng còn không có mạnh như vậy đâu!
Một vài người vốn chuẩn bị mở miệng cũng bị đòn bất thình lình của Ôn Minh chấn trụ rồi.
Ôn Minh thu tay lại, rất hài lòng không khí yên tĩnh như bây giờ, cậu cầm lấy trang giấy đầu tiên, mở miệng nói: "Hiện tại, tôi đọc đến tên ai thì người đó đi lên, Vương Hải, Tưởng Tu Nhiên, Lâm Hạo, Hà Liệt Sinh..."
Tổng cộng Ôn Minh đọc ra mười tên, trong đó có Thiệu Văn trong hai nữ binh.
Đợi đến khi mười người lên đài đứng vững, sau đó Ôn Minh đưa những trang giấy khác chia cho từng người: "Nơi này là danh sách chiến sĩ cấp dưới của mỗi người các người, trong tay mỗi người có từ hai trăm đến bốn trăm binh sĩ không đồng đều. Tôi đã phân chia tốt đội ngũ, các người lại tự chọn ra tiểu đội trưởng cho từng người."
Mười người vội vàng cúi đầu nhìn danh sách trong tay, có hơn ba ngàn người, tên này lại còn rất cẩn thận chia ra tiểu đội?
Ôn Minh không cho bọn hắn quá nhiều thời gian giảm xóc, cậu trực tiếp ra mệnh lệnh: "Hiện tại, cho các người ba mươi phút, lập tức chỉnh đốn đội ngũ của mình cho tốt!"
Ặc, thằng nhóc này mới lên đảm nhiệm ngày đầu tiên cứ túm như vậy? Ra mệnh lệnh thật nghiêm túc!
Trở ngại biểu hiện trước đó của Ôn Minh, lại thêm binh sĩ có thiên chức phục tùng mệnh lệnh, tất cả mọi người nhanh chóng bắt đầu chuyển động.
Không ít người nghĩ đến, trước hết cho mi đắc ý một ngày, ngày sau chúng ta lại chờ xem!
Chỉ thấy trên sân huấn luyện đám binh sĩ chạy tới chạy lui, còn có người lớn tiếng gọi tên, không ít người chạy sai chỗ, xô xô đẩy đẩy rối loạn.
Ôn Dao chống cằm nhìn lên anh trai đứng trên đài cao khác hẳn bình thường, đây là một mặt cô chưa từng thấy.
Trong trí nhớ của cô anh trai luôn lải nhải, so với ba mẹ còn nói nhiều hơn, thường xuyên lộ ra biểu lộ bất đắc dĩ sủng nịch với cô, không nghĩ đến anh trai còn có mặt sát phạt đầy quyết đoán như vậy.
Ừm, cảm giác này còn rất mới lạ đấy.
Rất nhanh đã đến ba mươi phút, tất cả mọi người đều tìm đến đội ngũ của chính mình đứng vững, mười đại đội trưởng đứng ở phía trước từng đội ngũ của mình.
Ôn Minh gật gật đầu: "Rất tốt, tôi lại tuyên bố một chuyện."
Đây là muốn đốt ngọn lửa thứ hai hả?
Tất cả mọi người lặng yên đợi Ôn Minh nói... xem cậu còn muốn bày ra trò gì.
"Cứ bảy ngày tôi sẽ cử hành đối luyện một lần cho từng tiểu đội, hình thức bất định, nhưng đội ngũ thắng sẽ có phần thưởng phong phú."
Phần thưởng? Phần thưởng gì?
Đoàn người đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu hy vọng, ở trong tận thế này còn có vật gì tốt nữa?
Ôn Minh cũng không nói phần thường có cái gì, chỉ nói đến lúc đó sẽ biết, một đám người đối với chuyện này không chút hứng thú, cho rằng cậu chỉ khoác lác muốn động viên bọn hắn mà thôi.
Ngược lại một ít người đã từng đi qua căn cứ A3 tin tưởng lời Ôn Minh nói... nghĩ đến có phải nên chăm chỉ huấn luyện cho thật tốt hay không đây.
"Còn có, về lời nói trước đó của tư lệnh Tề." Ôn Minh mở miệng lần nữa.
Lúc này đây, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên chăm chú lắng nghe, nhìn xem tên đoàn trưởng này muốn làm thế nào trả lời tư lệnh đây.
"Hoan nghênh mọi người tùy thời tùy chỗ khiêu chiến đến tôi!"
Cuối cùng Ôn Minh cũng lộ ra nụ cười đầu tiên từ đầu buổi đến giờ, chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng đáng ăn đòn, quả thật đang muốn khiêu chiến bọn hắn mà!
"Báo cáo, tùy thời tùy chỗ ý là nói bất cứ lúc nào bất cứ địa điểm nào hay sao?" Một binh sĩ cao giọng hô.
Ôn Minh gật gật đầu, "Đúng vậy."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có ít người trên mặt thậm chí còn lộ ra biểu lộ hả hê, cũng có không ít người có chút lo lắng.
Vị đoàn trưởng thiếu úy này cũng quá vô lễ à nha? Tùy thời tùy chỗ? Phải biết bọn hắn có hơn ba ngàn người đấy! Mỗi người đi quấy rối cậu một lần cũng đã đủ phiền rồi, đợi đến khi dị năng của cậu tiêu hết sạch, cậu xác định cậu còn có thể đánh thắng được một trong số bất kỳ người nào trong bọn họ hay sao?
Trong đám người Ngô Hạo vốn khuôn mặt âm lãnh cũng lộ ra vẻ lo lắng, cậu hoàn toàn không hiểu nổi bạn tốt của mình đang làm cái gì.
Vương Hải nhịn không được cười, vị đoàn trưởng này vẫn còn quá trẻ tuổi, huyết khí phương cương, làm việc rất dễ dàng xúc động, lời nói ra cứ như giội nước ra ngoài, ngược lại hắn muốn xem xem, cậu ta nói những lời thế này làm thế nào có thể bảo trụ chức vị đoàn trưởng của cậu ta!
Mỗi ngày căn cứ có một lượng lớn chuyện cần hắn quyết sách cùng phê chuẩn, có thể dành chút thời gian ngắn đến bồi Ôn Minh nhậm chức đã là biểu hiện rất xem trọng cậu ấy rồi.
Ánh mắt Ôn Minh đảo qua ba ngàn binh sĩ xếp hàng theo đội ngũ chỉnh tề bên dưới, cảm nhận ánh mắt cực nóng liên tục tăng lên nhìn chằm chằm vào cậu, cậu biết rõ đó là vì Tề Cảnh Huy nói mà ra đấy, nhưng cậu cũng không khẩn trương, lúc cậu quyết định nhập ngũ, cậu đã nghĩ tới những vấn đề mình có thể gặp phải.
Hiện tại ở nơi này, đều là chuyện không coi vào đâu, chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Tất cả binh sĩ bên dưới đều là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào vị đoàn trưởng thiếu úy tuổi trẻ có chút quá đáng này, nhưng không ai mở miệng trước, không ít người ánh mắt không ngừng hướng đến trên người Hà Liệt Sinh, Kỷ Phong, Vương Hải.
Bọn hắn một thiếu tá, hai thượng úy, không chỉ dị năng không kém, năng lực lãnh đạo càng mạnh hơn, cấp dưới đều có người ủng hộ bọn hắn, là sự lựa chọn đứng đầu chức vị đoàn trưởng.
Tất cả mọi người đang nhìn, thấy bọn hắn vẫn không ít người thiếu kiên nhẫn đưa ra lời khiêu chiến với vị đoàn trưởng nhảy dù kia.
Nhưng rất rõ ràng, tất cả mọi người không thể là người không đầu óc, còn một tháng thời gian lận, bọn hắn có đầy đủ thời gian chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo, không cần thiết đánh trận không chuẩn bị.
Ôn Minh đợi một hồi, phát hiện tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại, không ai ra mặt.
Cậu nhíu đôi chân mày, cao giọng hỏi: "Hôm nay không có người muốn khiêu chiến hay sao?"
Không ai nói chuyện.
Ôn Minh không để ý, cậu cầm qua một chồng giấy trong tay sĩ quan bên cạnh: "Đã như vậy, tôi đến nói một chuyện. Trước đó, bởi vì đoàn dị năng không có đoàn trưởng, cũng không có xắp xếp phân chia doanh trại, đều do đại đội tạo thành, nhân viên phân phối vô cùng tùy ý. Cho nên, bây giờ tôi muốn phân chia tất cả mọi người sắp xếp đội ngũ một lần nữa."
"Xôn xao ——" tất cả mọi người ồn ào lên, âm thanh còn lớn hơn so với lúc Tề Cảnh Huy còn ở.
Bởi vì lúc ấy đoàn dị năng thành lập rất vội vàng, hơn nữa không ngừng có binh sĩ mới thức tỉnh dị năng gia nhập, bởi vậy cũng không có dựa theo doanh trại bộ đội sắp xếp phân chia, mà những binh sĩ vốn cùng đi ra từ một nơi sẽ tạo thành tiểu đội, lại gom bọn hắn thành một đại đội, nhân viên phân phối cũng không nghiêm cẩn.
Cho nên không ít người vốn là trưởng quan đến, sau đó cấp dưới của hắn đều là binh sĩ trước đó của hắn đều đến đội ngũ của hắn.
Mà bây giờ, vị đoàn trưởng mới nhậm chức này muốn chia rẻ bọn họ một lần nữa phân chia lại, chẳng khác nào làm rối loạn tất cả thế lực trong đoàn dị năng.
Bọn hắn cũng còn chưa cho cậu ta hạ mã uy, cậu ta lại nhấc lên một mồi lửa nha!
Ôn Minh không giống như Tề Cảnh Huy đợi tất cả mọi người im lặng rồi nói tiếp, cậu giơ tay vung lên, vô số lôi điện rơi xuống trực tiếp vào trong đám người, nhưng đều rơi vào trên đất trống, bổ ra không ít hố nhỏ trên mặt đất, lại không làm tổn thương một người!
Toàn bộ sân huấn luyện đột nhiên an tĩnh lại, hoàn toàn yên tĩnh, giống như bị người nhéo cổ cắt đứt lời nói vậy, không ít người miệng còn chưa kịp khép lại.
Đây là đang ra oai phủ đầu với bọn hắn à? Cái này là ra oai phủ đầu đấy!
Còn có, lúc nào cậu ta lại lợi hại như vậy rồi hả? Trước đó lúc tỷ thí cùng bọn hắn dị năng còn không có mạnh như vậy đâu!
Một vài người vốn chuẩn bị mở miệng cũng bị đòn bất thình lình của Ôn Minh chấn trụ rồi.
Ôn Minh thu tay lại, rất hài lòng không khí yên tĩnh như bây giờ, cậu cầm lấy trang giấy đầu tiên, mở miệng nói: "Hiện tại, tôi đọc đến tên ai thì người đó đi lên, Vương Hải, Tưởng Tu Nhiên, Lâm Hạo, Hà Liệt Sinh..."
Tổng cộng Ôn Minh đọc ra mười tên, trong đó có Thiệu Văn trong hai nữ binh.
Đợi đến khi mười người lên đài đứng vững, sau đó Ôn Minh đưa những trang giấy khác chia cho từng người: "Nơi này là danh sách chiến sĩ cấp dưới của mỗi người các người, trong tay mỗi người có từ hai trăm đến bốn trăm binh sĩ không đồng đều. Tôi đã phân chia tốt đội ngũ, các người lại tự chọn ra tiểu đội trưởng cho từng người."
Mười người vội vàng cúi đầu nhìn danh sách trong tay, có hơn ba ngàn người, tên này lại còn rất cẩn thận chia ra tiểu đội?
Ôn Minh không cho bọn hắn quá nhiều thời gian giảm xóc, cậu trực tiếp ra mệnh lệnh: "Hiện tại, cho các người ba mươi phút, lập tức chỉnh đốn đội ngũ của mình cho tốt!"
Ặc, thằng nhóc này mới lên đảm nhiệm ngày đầu tiên cứ túm như vậy? Ra mệnh lệnh thật nghiêm túc!
Trở ngại biểu hiện trước đó của Ôn Minh, lại thêm binh sĩ có thiên chức phục tùng mệnh lệnh, tất cả mọi người nhanh chóng bắt đầu chuyển động.
Không ít người nghĩ đến, trước hết cho mi đắc ý một ngày, ngày sau chúng ta lại chờ xem!
Chỉ thấy trên sân huấn luyện đám binh sĩ chạy tới chạy lui, còn có người lớn tiếng gọi tên, không ít người chạy sai chỗ, xô xô đẩy đẩy rối loạn.
Ôn Dao chống cằm nhìn lên anh trai đứng trên đài cao khác hẳn bình thường, đây là một mặt cô chưa từng thấy.
Trong trí nhớ của cô anh trai luôn lải nhải, so với ba mẹ còn nói nhiều hơn, thường xuyên lộ ra biểu lộ bất đắc dĩ sủng nịch với cô, không nghĩ đến anh trai còn có mặt sát phạt đầy quyết đoán như vậy.
Ừm, cảm giác này còn rất mới lạ đấy.
Rất nhanh đã đến ba mươi phút, tất cả mọi người đều tìm đến đội ngũ của chính mình đứng vững, mười đại đội trưởng đứng ở phía trước từng đội ngũ của mình.
Ôn Minh gật gật đầu: "Rất tốt, tôi lại tuyên bố một chuyện."
Đây là muốn đốt ngọn lửa thứ hai hả?
Tất cả mọi người lặng yên đợi Ôn Minh nói... xem cậu còn muốn bày ra trò gì.
"Cứ bảy ngày tôi sẽ cử hành đối luyện một lần cho từng tiểu đội, hình thức bất định, nhưng đội ngũ thắng sẽ có phần thưởng phong phú."
Phần thưởng? Phần thưởng gì?
Đoàn người đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu hy vọng, ở trong tận thế này còn có vật gì tốt nữa?
Ôn Minh cũng không nói phần thường có cái gì, chỉ nói đến lúc đó sẽ biết, một đám người đối với chuyện này không chút hứng thú, cho rằng cậu chỉ khoác lác muốn động viên bọn hắn mà thôi.
Ngược lại một ít người đã từng đi qua căn cứ A3 tin tưởng lời Ôn Minh nói... nghĩ đến có phải nên chăm chỉ huấn luyện cho thật tốt hay không đây.
"Còn có, về lời nói trước đó của tư lệnh Tề." Ôn Minh mở miệng lần nữa.
Lúc này đây, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên chăm chú lắng nghe, nhìn xem tên đoàn trưởng này muốn làm thế nào trả lời tư lệnh đây.
"Hoan nghênh mọi người tùy thời tùy chỗ khiêu chiến đến tôi!"
Cuối cùng Ôn Minh cũng lộ ra nụ cười đầu tiên từ đầu buổi đến giờ, chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng đáng ăn đòn, quả thật đang muốn khiêu chiến bọn hắn mà!
"Báo cáo, tùy thời tùy chỗ ý là nói bất cứ lúc nào bất cứ địa điểm nào hay sao?" Một binh sĩ cao giọng hô.
Ôn Minh gật gật đầu, "Đúng vậy."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có ít người trên mặt thậm chí còn lộ ra biểu lộ hả hê, cũng có không ít người có chút lo lắng.
Vị đoàn trưởng thiếu úy này cũng quá vô lễ à nha? Tùy thời tùy chỗ? Phải biết bọn hắn có hơn ba ngàn người đấy! Mỗi người đi quấy rối cậu một lần cũng đã đủ phiền rồi, đợi đến khi dị năng của cậu tiêu hết sạch, cậu xác định cậu còn có thể đánh thắng được một trong số bất kỳ người nào trong bọn họ hay sao?
Trong đám người Ngô Hạo vốn khuôn mặt âm lãnh cũng lộ ra vẻ lo lắng, cậu hoàn toàn không hiểu nổi bạn tốt của mình đang làm cái gì.
Vương Hải nhịn không được cười, vị đoàn trưởng này vẫn còn quá trẻ tuổi, huyết khí phương cương, làm việc rất dễ dàng xúc động, lời nói ra cứ như giội nước ra ngoài, ngược lại hắn muốn xem xem, cậu ta nói những lời thế này làm thế nào có thể bảo trụ chức vị đoàn trưởng của cậu ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.