Chương 706: Ảnh Điệp biến mất
Đông Trùng Hạ Uyển
05/01/2022
"Thật ra chị không muốn Tiểu Ảnh biến mất, nhưng cứ tiếp tục như vậy lại không được... Chị nghĩ chỉ cần Tiểu Ảnh tạm thời không mất khống chế
như vậy, sau này chị sẽ minh tưởng chăm chỉ, tranh thủ thời gian tăng
cường tinh thần lực của mình, cố gắng bảo trì cân đối với Tiểu Ảnh là
được rồi, thế nhưng..."
Giọng nói Ngữ Điệp có chút nghẹn ngào: "Thế nhưng Tiểu Ảnh không nghĩ như vậy, em ấy nói, sở dĩ em ấy tồn tại cũng bởi vì chị cần được bảo vệ, em ấy vì bảo vệ chị mà ra đời, không thể bởi vì sự hiện hữu của em ấy mà tổn thương chị. Hơn nữa, em ấy nói bây giờ chị đã không cần em ấy bảo vệ nữa rồi... Nhưng làm sao chị không cần em ấy chứ? Rõ ràng, rõ ràng trước kia đều tốt cả mà..."
Từng giọt nước mắt của Ngữ Điệp rơi xuống nắm tay đặt ở trên gối, cô đưa tay lau lau nước mắt, đợi cảm xúc bình phục một chút mới tiếp tục nghẹn ngào nói: "Chị không đồng ý, nhưng Tiểu Ảnh căn bản không nghe chị, tinh thần thể của em ấy mạnh hơn chị, có một lần chị đã mất đi ý thức, đợi sau khi tỉnh lại đã phát hiện Tiểu Ảnh không nói, mặc dù chị có thể cảm nhận được em ấy còn tồn tại, nhưng loại cảm giác này càng yếu dần theo thời gian, chị biết, Tiểu Ảnh đem tinh thần thể của mình đều cho chị..."
Nhìn Ngữ Điệp ở đằng kia khóc không thành tiếng, Hạ Y Huyên há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cô chỉ có thể đứng dậy đi đến gần Ngữ Điệp, sau đó ôm Ngữ Điệp vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Ngữ Điệp, im lặng an ủi.
Ôn Dao cũng trầm mặc, trước đó căn bản Ôn Dao cũng không chú ý quá nhiều tình huống của Ngữ Điệp, quả nhiên nếu phát hiện sớm, có lẽ chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Ngữ Điệp khóc một hồi lâu mới khống chế được tâm tình của mình, thời điểm ở căn cứ Hoa Nam, trong lòng Ngữ Điệp có việc cũng không biết nói cùng ai, chỉ có thể dốc sức liều mạng bắt buộc chính mình tập trung tất cả lực chú ý vào học tập và huấn luyện.
Ảnh Điệp đem tinh thần lực cho Ngữ Điệp đồng thời năng lực của Ảnh Điệp cũng dần dần truyền cho Ngữ Điệp, Ngữ Điệp cần nhiều thời gian thông qua huấn luyện để nắm giữ những năng lực này.
Chính bởi vì Ngữ Điệp đem tất cả tinh lực đều đặt ở phương diện này, cho nên Ngữ Điệp mới có thể nắm giữ những sức mạnh kia trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi khóc xong, Ngữ Điệp cảm thấy tốt hơn nhiêu, xoa xoa đôi mắt có chút chua xót, Ngữ Điệp đứng dậy từ trong lòng Hạ Y Huyên, sau đó vẻ mặt đầy chờ mong nhìn qua Ôn Dao: "Dao Dao, Tiểu Ảnh... Còn có thể lưu lại không?"
Cho dù một chút cũng tốt!
Ôn Dao lắc đầu, Ảnh Điệp chủ động đem tất cả năng lượng của mình truyền cho Ngữ Điệp, cô ấy tự nguyện biến mất, hơn nữa trong đó có lẽ còn có dị năng giả tinh thần lực khác giúp đỡ, bây giờ việc này đã tiến hành đến khâu cuối cùng rồi, Ôn Dao cũng không có cách nào khác.
Nếu như cưỡng chế cắt ngang, đối với Ngữ Điệp cùng Ảnh Điệp mà nói đều không phải chuyện tốt.
Ánh sáng trong mắt Ngữ Điệp nhạt dần, đá sớm đoán được kết cục này rồi, chỉ là còn không cam lòng, lúc này xem như hết hy vọng triệt để rồi.
"Tiểu Ảnh rất xấu, còn chưa được sự đồng ý của chị..."
Hạ Y Huyên thở dài một tiếng, ngoại trừ vỗ nhè nhẹ sau lưng Ngữ Điệp, cô thật sự không biết nói gì.
Cô thật không ngờ Ảnh Điệp sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, không phải nhân cách khác một khi hình thành, nó sẽ nảy sinh ý đồ chống cự mãnh liệt cố gắng tiêu diệt tất cả sao?
Sao nhân cách này lại chủ động tự nguyện bị tiêu diệt rồi?
Sau khi Ngữ Điệp hoàn toàn bình phục tâm tình của mình, Ngữ Điệp lộ ra một nụ cười thoải mái với vẻ mặt đầy lo lắng của Hạ Y Huyên, cô đặt tay lên ngực mình, giọng nói có chút khàn khàn tin tưởng nói ra: "Thật ra sau đó em dần dần nghĩ thông suốt rồi, kỳ thật Tiểu Ảnh cũng không biến mất, em ấy vẫn còn, chỉ là dùng một cách thức khác tồn tại mà thôi."
"Đúng đúng đúng, là tồn tại theo một phương thức khác, tính ra chẳng qua em ấy chỉ về đến nơi ban đầu của em ấy, vẫn luôn cùng một chỗ với em mà."
"Vâng!"
Ngữ Điệp không ngừng gật đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được đấy, cho dù bản năng thân thể vẫn còn có chút thói quen tư duy, mà cái kia cũng không phải thói quen của cô, là Tiểu Ảnh để lại cho cô, Tiểu Ảnh dùng một cách thức khác ở cùng một chỗ với cô...
Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều trầm mặc, Ngữ Điệp đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mà Ôn Dao cũng không nói gì, Hạ Y Huyên hết nhìn trái lại nhìn phải, lúc định nói cái gì, đột nhiên, cô cảm thấy bên người một trận ý lạnh, quay đầu nhìn lại, vốn Ngữ Điệp đang cúi đầu ngồi yên tĩnh một bên, cả người trở nên lãnh lệ.
"Ảnh... Ảnh Điệp?"
Loại cảm giác này rất quen thuộc, tốt xấu gì Hạ Y Huyên cũng thường xuyên ở cùng một chỗ với Ngữ Điệp một thời gian ngắn, cô rất xác định bây giờ ngồi bên cạnh mình không phải Ngữ Điệp, mà là Ảnh Điệp.
Nhưng... Không phải nói cô ấy biến mất rồi sao?
Ảnh Điệp quay đầu liếc nhìn Hạ Y Huyên, trong đôi mắt vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Cô có chút nhẹ gật đầu với Hạ Y Huyên, sau đó chào hỏi Ôn Dao.
Ôn Dao dường như cảm giác được điều gì đó ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt Ảnh Điệp, hai người đều không nói gì.
Bầu không khí có chút kỳ dị, Hạ Y Huyên liếm liếm bờ môi, không lên tiếng cắt ngang, mà tròng mắt chuyển động trái phải, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ảnh Điệp nhìn chằm chằm thật lâu vào Ôn Dao, lâu đến mức khiến Hạ Y Huyên có chút ngồi không yên, cuối cùng, giọng nói khàn khàn trong trẻo lạnh lùng của Ảnh Điệp vang lên: "Cảm ơn."
Hạ Y Huyên có chút ngây người, cô không biết Ảnh Điệp nói những lời này có ý gì, không đợi cô tinh tế nghĩ kỹ lại, lãnh ý bên người đã biến mất, đôi mắt Ngữ Điệp khép lại, cả thân thể ngã xuống vào trong lòng cô.
"Dao Dao, đây là..."
Chuyện này là chuyện gì đây!
Hạ Y Huyên hoàn toàn không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì, làm sao cô nhìn không hiểu gì hết cả?
"Không có việc gì, để chị ấy nghỉ ngơi đi."
Tuy Hạ Y Huyên vẫn còn có chút lo lắng, nhưng Ôn Dao đã nói không có việc gì, thế thì không có vấn đề gì lớn.
Ôn Dao đứng nói cùng Hạ Y Huyên đỡ Ngữ Điệp vào trong phòng, đặt Ngữ Điệp lên giường, sau đó đóng cửa phòng lại.
"Đúng rồi Dao Dao, căn cứ Hoa Nam ngoại trừ Ngữ Điệp còn có hai người, ở tầng dưới, một dị năng giả cấp sáu sơ kỳ, một dị năng giả hệ hỏa cấp năm hậu kỳ. Bọn họ có nói lúc trước bác Tề đã phân phó, tất cả hành động đều nghe theo lệnh của em."
Hệ hỏa và hệ thổ à?
Ôn Dao nghĩ nghĩ, cái này hoàn toàn căn cứ theo tình hình hiện tại của các cô rồi sắp xếp dị năng giả đấy!
Thật ra người có đến hay không Ôn Dao đều không quan tâm cho lắm, nhưng đã đến rồi, Ôn Dao không thiếu được phải cam đoan lúc đó còn sống cùng rời khỏi với mình.
Tuy căn cứ cũng bao hết cơm canh, nhưng bên này hoang vu hơn, căn cứ không để bọn hắn phiền toái tinh thần thêm, Ôn Dao các cô đều ăn thuốc dinh dưỡng và một chút thịt chính mình mang theo.
Trong không gian Ôn Dao tràn đầy đồ đạc, thuận tiện cũng bao cơm cho người từ căn cứ Hoa Nam đến, dù sao bọn hắn không có dị năng giả không gian, đồ đạc đều chất đầy trong một rương phía sau.
Ngữ Điệp ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại cô liền phát hiện không đúng, tinh thần của mình vô cùng tốt, ý nghĩ cả người cũng rất thanh minh, trước đó còn có thể ẩn ẩn cảm nhận được Ảnh Điệp, lần này đã thật sự không cảm nhận được nữa rồi...
Ngữ Điệp đưa thay sờ sờ ngực của mình, sau đó từ từ thu tay lại, xiết chặt quần áo trong tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Cô gắt gao cắn chặt môi dưới, cố gắng áp chế tiếng khóc của chính mình.
Không có gì xấu phải khóc cả, Tiểu Ảnh vẫn còn, em ấy chỉ thay đổi cách thức để cùng tồn tại với mình mà thôi, cô không thể phụ lòng Tiểu Ảnh, nhất định phải sống sót cho thật tốt, phải bảo vệ bản thân cẩn thận, cùng sống với Tiểu Ảnh, cùng nhau sống thật lâu, thật thật lâu...
Giọng nói Ngữ Điệp có chút nghẹn ngào: "Thế nhưng Tiểu Ảnh không nghĩ như vậy, em ấy nói, sở dĩ em ấy tồn tại cũng bởi vì chị cần được bảo vệ, em ấy vì bảo vệ chị mà ra đời, không thể bởi vì sự hiện hữu của em ấy mà tổn thương chị. Hơn nữa, em ấy nói bây giờ chị đã không cần em ấy bảo vệ nữa rồi... Nhưng làm sao chị không cần em ấy chứ? Rõ ràng, rõ ràng trước kia đều tốt cả mà..."
Từng giọt nước mắt của Ngữ Điệp rơi xuống nắm tay đặt ở trên gối, cô đưa tay lau lau nước mắt, đợi cảm xúc bình phục một chút mới tiếp tục nghẹn ngào nói: "Chị không đồng ý, nhưng Tiểu Ảnh căn bản không nghe chị, tinh thần thể của em ấy mạnh hơn chị, có một lần chị đã mất đi ý thức, đợi sau khi tỉnh lại đã phát hiện Tiểu Ảnh không nói, mặc dù chị có thể cảm nhận được em ấy còn tồn tại, nhưng loại cảm giác này càng yếu dần theo thời gian, chị biết, Tiểu Ảnh đem tinh thần thể của mình đều cho chị..."
Nhìn Ngữ Điệp ở đằng kia khóc không thành tiếng, Hạ Y Huyên há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cô chỉ có thể đứng dậy đi đến gần Ngữ Điệp, sau đó ôm Ngữ Điệp vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Ngữ Điệp, im lặng an ủi.
Ôn Dao cũng trầm mặc, trước đó căn bản Ôn Dao cũng không chú ý quá nhiều tình huống của Ngữ Điệp, quả nhiên nếu phát hiện sớm, có lẽ chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Ngữ Điệp khóc một hồi lâu mới khống chế được tâm tình của mình, thời điểm ở căn cứ Hoa Nam, trong lòng Ngữ Điệp có việc cũng không biết nói cùng ai, chỉ có thể dốc sức liều mạng bắt buộc chính mình tập trung tất cả lực chú ý vào học tập và huấn luyện.
Ảnh Điệp đem tinh thần lực cho Ngữ Điệp đồng thời năng lực của Ảnh Điệp cũng dần dần truyền cho Ngữ Điệp, Ngữ Điệp cần nhiều thời gian thông qua huấn luyện để nắm giữ những năng lực này.
Chính bởi vì Ngữ Điệp đem tất cả tinh lực đều đặt ở phương diện này, cho nên Ngữ Điệp mới có thể nắm giữ những sức mạnh kia trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi khóc xong, Ngữ Điệp cảm thấy tốt hơn nhiêu, xoa xoa đôi mắt có chút chua xót, Ngữ Điệp đứng dậy từ trong lòng Hạ Y Huyên, sau đó vẻ mặt đầy chờ mong nhìn qua Ôn Dao: "Dao Dao, Tiểu Ảnh... Còn có thể lưu lại không?"
Cho dù một chút cũng tốt!
Ôn Dao lắc đầu, Ảnh Điệp chủ động đem tất cả năng lượng của mình truyền cho Ngữ Điệp, cô ấy tự nguyện biến mất, hơn nữa trong đó có lẽ còn có dị năng giả tinh thần lực khác giúp đỡ, bây giờ việc này đã tiến hành đến khâu cuối cùng rồi, Ôn Dao cũng không có cách nào khác.
Nếu như cưỡng chế cắt ngang, đối với Ngữ Điệp cùng Ảnh Điệp mà nói đều không phải chuyện tốt.
Ánh sáng trong mắt Ngữ Điệp nhạt dần, đá sớm đoán được kết cục này rồi, chỉ là còn không cam lòng, lúc này xem như hết hy vọng triệt để rồi.
"Tiểu Ảnh rất xấu, còn chưa được sự đồng ý của chị..."
Hạ Y Huyên thở dài một tiếng, ngoại trừ vỗ nhè nhẹ sau lưng Ngữ Điệp, cô thật sự không biết nói gì.
Cô thật không ngờ Ảnh Điệp sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, không phải nhân cách khác một khi hình thành, nó sẽ nảy sinh ý đồ chống cự mãnh liệt cố gắng tiêu diệt tất cả sao?
Sao nhân cách này lại chủ động tự nguyện bị tiêu diệt rồi?
Sau khi Ngữ Điệp hoàn toàn bình phục tâm tình của mình, Ngữ Điệp lộ ra một nụ cười thoải mái với vẻ mặt đầy lo lắng của Hạ Y Huyên, cô đặt tay lên ngực mình, giọng nói có chút khàn khàn tin tưởng nói ra: "Thật ra sau đó em dần dần nghĩ thông suốt rồi, kỳ thật Tiểu Ảnh cũng không biến mất, em ấy vẫn còn, chỉ là dùng một cách thức khác tồn tại mà thôi."
"Đúng đúng đúng, là tồn tại theo một phương thức khác, tính ra chẳng qua em ấy chỉ về đến nơi ban đầu của em ấy, vẫn luôn cùng một chỗ với em mà."
"Vâng!"
Ngữ Điệp không ngừng gật đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được đấy, cho dù bản năng thân thể vẫn còn có chút thói quen tư duy, mà cái kia cũng không phải thói quen của cô, là Tiểu Ảnh để lại cho cô, Tiểu Ảnh dùng một cách thức khác ở cùng một chỗ với cô...
Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều trầm mặc, Ngữ Điệp đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mà Ôn Dao cũng không nói gì, Hạ Y Huyên hết nhìn trái lại nhìn phải, lúc định nói cái gì, đột nhiên, cô cảm thấy bên người một trận ý lạnh, quay đầu nhìn lại, vốn Ngữ Điệp đang cúi đầu ngồi yên tĩnh một bên, cả người trở nên lãnh lệ.
"Ảnh... Ảnh Điệp?"
Loại cảm giác này rất quen thuộc, tốt xấu gì Hạ Y Huyên cũng thường xuyên ở cùng một chỗ với Ngữ Điệp một thời gian ngắn, cô rất xác định bây giờ ngồi bên cạnh mình không phải Ngữ Điệp, mà là Ảnh Điệp.
Nhưng... Không phải nói cô ấy biến mất rồi sao?
Ảnh Điệp quay đầu liếc nhìn Hạ Y Huyên, trong đôi mắt vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Cô có chút nhẹ gật đầu với Hạ Y Huyên, sau đó chào hỏi Ôn Dao.
Ôn Dao dường như cảm giác được điều gì đó ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt Ảnh Điệp, hai người đều không nói gì.
Bầu không khí có chút kỳ dị, Hạ Y Huyên liếm liếm bờ môi, không lên tiếng cắt ngang, mà tròng mắt chuyển động trái phải, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ảnh Điệp nhìn chằm chằm thật lâu vào Ôn Dao, lâu đến mức khiến Hạ Y Huyên có chút ngồi không yên, cuối cùng, giọng nói khàn khàn trong trẻo lạnh lùng của Ảnh Điệp vang lên: "Cảm ơn."
Hạ Y Huyên có chút ngây người, cô không biết Ảnh Điệp nói những lời này có ý gì, không đợi cô tinh tế nghĩ kỹ lại, lãnh ý bên người đã biến mất, đôi mắt Ngữ Điệp khép lại, cả thân thể ngã xuống vào trong lòng cô.
"Dao Dao, đây là..."
Chuyện này là chuyện gì đây!
Hạ Y Huyên hoàn toàn không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì, làm sao cô nhìn không hiểu gì hết cả?
"Không có việc gì, để chị ấy nghỉ ngơi đi."
Tuy Hạ Y Huyên vẫn còn có chút lo lắng, nhưng Ôn Dao đã nói không có việc gì, thế thì không có vấn đề gì lớn.
Ôn Dao đứng nói cùng Hạ Y Huyên đỡ Ngữ Điệp vào trong phòng, đặt Ngữ Điệp lên giường, sau đó đóng cửa phòng lại.
"Đúng rồi Dao Dao, căn cứ Hoa Nam ngoại trừ Ngữ Điệp còn có hai người, ở tầng dưới, một dị năng giả cấp sáu sơ kỳ, một dị năng giả hệ hỏa cấp năm hậu kỳ. Bọn họ có nói lúc trước bác Tề đã phân phó, tất cả hành động đều nghe theo lệnh của em."
Hệ hỏa và hệ thổ à?
Ôn Dao nghĩ nghĩ, cái này hoàn toàn căn cứ theo tình hình hiện tại của các cô rồi sắp xếp dị năng giả đấy!
Thật ra người có đến hay không Ôn Dao đều không quan tâm cho lắm, nhưng đã đến rồi, Ôn Dao không thiếu được phải cam đoan lúc đó còn sống cùng rời khỏi với mình.
Tuy căn cứ cũng bao hết cơm canh, nhưng bên này hoang vu hơn, căn cứ không để bọn hắn phiền toái tinh thần thêm, Ôn Dao các cô đều ăn thuốc dinh dưỡng và một chút thịt chính mình mang theo.
Trong không gian Ôn Dao tràn đầy đồ đạc, thuận tiện cũng bao cơm cho người từ căn cứ Hoa Nam đến, dù sao bọn hắn không có dị năng giả không gian, đồ đạc đều chất đầy trong một rương phía sau.
Ngữ Điệp ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại cô liền phát hiện không đúng, tinh thần của mình vô cùng tốt, ý nghĩ cả người cũng rất thanh minh, trước đó còn có thể ẩn ẩn cảm nhận được Ảnh Điệp, lần này đã thật sự không cảm nhận được nữa rồi...
Ngữ Điệp đưa thay sờ sờ ngực của mình, sau đó từ từ thu tay lại, xiết chặt quần áo trong tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Cô gắt gao cắn chặt môi dưới, cố gắng áp chế tiếng khóc của chính mình.
Không có gì xấu phải khóc cả, Tiểu Ảnh vẫn còn, em ấy chỉ thay đổi cách thức để cùng tồn tại với mình mà thôi, cô không thể phụ lòng Tiểu Ảnh, nhất định phải sống sót cho thật tốt, phải bảo vệ bản thân cẩn thận, cùng sống với Tiểu Ảnh, cùng nhau sống thật lâu, thật thật lâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.