Chương 303: Cản đường
Đông Trùng Hạ Uyển
03/09/2021
Tám chiếc xe tải quân dụng lớn tiến lên cấp tốc trên con đường quốc lộ, ngẫu nhiên có mấy con Zombie lao ra cũng bị binh sĩ mắt sắc bắn một phát vỡ đầu từ đằng xa.
Chạy trước nhất là một chiếc xe việt dã, Ôn Dao và Ngữ Điệp ngồi ở bên trong.
"Zíu zíu zíu!"
Trường Phong tò mò nhìn cảnh bên ngoài xe, đối với bên ngoài đều tràn ngập tò mò, luôn muốn lao ra nhìn xem.
Ôn Dao vỗ vỗ đầu tiểu gia hỏa, sau đó đưa cho nó một khối thịt khô, khiến nó an tĩnh chút.
Lúc đi qua một mảnh rừng dâu tây hoang phế, đột nhiên từ hai bên lao ra mấy người quần áo tả tơi, mở rộng hai tay cản trước xe việt dã.
Binh sĩ lái xe cả kinh, phanh gấp xe, hiểm hiểm trước khi đụng trúng bọn hắn mà thắng xe lại.
Binh lính phía sau thấy thế, cũng vội vàng phanh xe.
Cũng may giữa bọn họ có một khoảng cách nhất định, bằng không đột nhiên thắng gấp thế này, dưới quán tính xe tải, đã sớm đụng hàng loạt rồi.
"Tiết đội, xảy ra chuyện gì?!" Từ bên trong máy truyền tin truyền đến tiếng binh sĩ hỏi.
Lần này Lâm Hạo để cho Tiết Hàng đảm nhiệm tiểu đội trưởng, phụ trách vận chuyển vật tư trên đoạn đường này, đồng thời cũng muốn bảo đảm an nguy của Ôn Dao.
Tiết Hàng nhìn đám người kia ngăn chặn trước đoàn xe, sắc mặt có chút không tốt lắm.
Nhiệm vụ của hắn lần này là đảm bảo an toàn cho Ôn Dao và mang tinh thạch về căn cứ, thế mà bây giờ đột nhiên xuất hiện người ngăn cản bọn họ, thấy thế nào cũng đều không có ý tốt mà.
"Có người chặn xe, chuẩn bị sẵn sàng, trước không được xuống xe, Thuận Tử, Tiểu Quách, hai người xuống xe đi xem với tôi."
Tiết Hàng vừa cởi dây an toàn vừa nói với Ôn Dao đang ngồi phía sau: "Các em đừng xuống xe, anh đi ra xem thử thế nào."
Từ trên chiếc xe thứ nhất cùng chiếc xe thứ hai đi xuống một binh sĩ, trong tay bọn họ đều cầm súng, đi đến bên người Tiết Hàng, vẻ mặt cảnh giác nhìn đám người kia.
Đám người này nữ có nam có, cả một đám xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi, hoàn toàn nhìn không ra tuổi tác.
Ánh mắt cả đám bọn hắn đều sáng lên nhìn chằm chằm vào Tiết Hàng, giống như thấy được ân nhân cứu mạng.
Người đàn ông dẫn đầu đột nhiên đi vài bước về hướng Tiết Hàng, dường như muốn nhào đầu về phía trước, nhưng nhìn hai binh sĩ đang giơ súng về phía mình, lập tức dừng bước, sau đó hai đầu gối khẽ cong, liền quỳ xuống, trong miệng hô: "Trưởng quan, ngài cần phải cứu chúng tôi!"
Nhìn thấy hắn quỳ, những người khác cũng nhao nhao quỳ xuống, trong miệng hô hào cứu mạng.
Tiết Hàng không được tự nhiên nhíu nhíu mày, nếu thái độ đối phương không tốt hắn còn có thể yên tâm thoải mái bỏ mặc, nhưng đối phương lại khóc lóc quỳ cầu xin hắn, cài này làm trong lòng hắn có chút khó chịu.
Nói thật, đám người này trước tận thế cũng chỉ là dân chúng bình thường mà thôi, hôm nay giãy dụa đau khổ trông tận thế, ai cũng không dễ dàng.
Nhưng hắn cũng biết lòng người dị biến, trong tận thế càng có rất nhiều người vì sinh tồn đánh mất nhân tính, nhiệm vụ lần này trọng đại, không được phép có một chút sơ xuất.
Tiết Hàng không có tiến lên, cũng không để binh sĩ buông súng xuống, chỉ dùng giọng điệu hơi ôn hòa hỏi:: "Xin hỏi các người có chuyện gì sao?"
"Còn có thể có chuyện gì nữa chứ! Cái thằng trời đánh tận thế, đều khiến người sống không nổi nữa a!"
"Đúng vậy, chúng tôi đã vài ngày không tìm được bất kỳ đồ ăn gì rồi, bất đắc dĩ mới cầu cứu với các người đấy."
"Đúng vậy, xe của các người là xe quân đội, các người còn mặc quân trang, các người không thể không quản chúng tôi a!"
"Van cầu cậu cứu chúng tôi với, các người không phải quân đội vì dân phục vụ sao? Chẳng lẽ không cứu dân chúng tôi sao!"
Một đám người bắt đầu khóc lóc kể lể, luôn mồm hô hào phải cho bọn hắn đồ ăn, không thể không quản bọn hắn làm khỉ gió gì.
Tiết Hàng bị âm thanh ồn ào này làm đau cả đầu, hắn hét lớn một tiếng: "Ngừng!"
Thanh âm dần dần biến mất, tất cả mọi người không nói, đôi mắt đầy trông mong nhìn Tiết Hàng.
"Các người vì sao không đi đến căn cứ Hoa Nam? Dọc theo con đường quốc lộ này, cũng chỉ đi hai ngày là đến. Trong căn cứ chỉ cần các người chịu làm thì có thể sống, không chết đói được, nếu các người có một nghề thành thạo,nói không chừng còn có thể trôi qua không sai."
Tiết Hàng đảo mắt nhìn qua từng người, hỏi ra vấn đề hắn nghi hoặc nhất.
Hiện tại tận thế đã xảy ra hơn nửa năm rồi, trên cơ bản đã có rất ít người sống sót lắc lư bên ngoài, không phải tiến vào năm căn cứ lớn, thì cũng đi đến những căn cứ nhỏ gần đó, một đám người cứ như vậy lao tới, thật sự không thể không khiến người khác hoài nghi.
Mấy người thoáng nhìn qua nhau, người đàn ông dẫn đầu bắt đầu một bả nước mũi một bả nước mắt kể lại kinh nghiệm của bọn hắn.
Theo như lời hắn nói, trước đó thật sự bọn hắn cũng ở trong một căn cứ nhỏ đấy, tuy vật tư thiếu thốn, nhưng cố gắng một chúng vẫn tìm được vật tư... vẫn còn cơ hội sống sót.
Vốn tất cả đều tốt đẹp, tuy cuộc sống gian khổ, nhưng có thể còn sống đã không tệ rồi, ai biết lúc này căn cứ nhỏ lại gặp phải Zombie triều.
Tuyn Zombie nghiêm chỉnh mà nói cũng không nhiều, đối với căn cứ lớn rất dễ giải quyết, nhưng đối với hàng phòng ngự căn cứ nhỏ của bọn hắn mà nó quả thật chênh lệch rất lớn, trải qua rất gian nan đấy.
Lại thêm trong Zombie còn có mấy con Zombie biến dị khó đối phó, căn cứ trưởng bọn hắn vừa thấy chuyện không đúng, đã mang theo người của mình lén lút trốn đi mất!
Biết được tin tức này, toàn bộ căn cứ tràn ngập khủng hoảng, ngày càng nhiều người vứt bỏ chống cự lựa chọn chạy trốn, căn cứ cứ như vậy bị phá vỡ rồi.
"Tên khốn đó đáng gϊếŧ ngàn đao! Hắn lại để mọi người chống đỡ phía trước, chính mình lại mang theo cấp dưới chạy trốn, nếu không phải chúng tôi chạy trốn nhanh, chỉ sợ cũng trở thành khẩu phần lương thực của Zombie rồi! hu hu hu!"
Người đàn ông kia vừa lau nước mắt vừa khóc lóc kể lể: "Ngài cũng không biết chết bao nhiêu người đâu, thật sự quá thảm thiết rồi, chúng tôi vội vàng chạy trốn cũng không mang theo bao nhiêu đồ ăn, sau đó xe cũng hết xăng, lại không biết phương hướng, chỉ có thể lượn lờ gần bên này, nếu không phải gặp các người, chúng tôi đều phải chết đói! Trưởng quan à! Ngài cần phải cứu chúng tôi!"
Những người khác cũng bắt đầu cúi đầu khóc ồ lên, cà một đám cầu Tiết Hàng cứu bọn hắn.
Tiết Hàng tỉ mỉ đánh giá bọn hắn một phan, xem bộ dạng của bọn hắn như vậy cũng không giống nói dối, nếu như có thể, hắn cũng nguyện ý cứu người, nhưng, lần này thật sự có chút khó làm...
"Xe của các người còn ở đó hay không?"
Nghe được câu hỏi của Tiết Hàng, bọn hắn có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời: "Còn còn còn, lúc ấy chúng tôi tùy tiện chạy ra khỏi căn cứ đấy đây, tuy hư hỏng khá nhiều, nhưng vẫn còn có thể chạy, chỉ là hết xăng rồi."
"Như vậy, chúng tôi mang đồ ăn cũng không nhiều, tôi có thể cho các người một ngày đồ ăn cùng một chút xăng, các người có thể lái xe đến căn cứ Hoa Nam, chỗ đó nhất định an toàn hơn so với việc các người cứ ở bên ngoài."
"Thật vậy chăng? Cám ơn cám ơn, rất cảm ơn rồi, không nghĩ tới trong tận thế vẫn còn người tốt, các người quả nhiên là quân đội nhân dân mà."
Người đàn ông lại bắt đầu lau nước mắt rồi, sau đó lời nói xoay chuyển: "Cái kia... Trưởng quan tôi có một điều thỉnh cầu, không biết ngài có thể đồng ý hay không."
"Thỉnh cầu gì?" Tiết Hàng mặt không biểu tình hỏi, đây là muốn được một tấc lại muốn tiến một thước rồi hả?
Người đàn ông một bên cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt Tiết Hàng, vừa từ từ nói: "Tôi thấy trưởng quan các người cũng trở về căn cứ Hoa Nam, chúng tôi có thể lái xe theo sau các người trở về hay không?"
"Ngài yên tâm!" Thấy Tiết Hàng chau mày, người đàn ông lập tức giơ tay phải lên cam đoan nói: "Chúng ta chỉ lái theo sau rất xa, nhất định bảo trì khoảng cách an toàn!"
Chạy trước nhất là một chiếc xe việt dã, Ôn Dao và Ngữ Điệp ngồi ở bên trong.
"Zíu zíu zíu!"
Trường Phong tò mò nhìn cảnh bên ngoài xe, đối với bên ngoài đều tràn ngập tò mò, luôn muốn lao ra nhìn xem.
Ôn Dao vỗ vỗ đầu tiểu gia hỏa, sau đó đưa cho nó một khối thịt khô, khiến nó an tĩnh chút.
Lúc đi qua một mảnh rừng dâu tây hoang phế, đột nhiên từ hai bên lao ra mấy người quần áo tả tơi, mở rộng hai tay cản trước xe việt dã.
Binh sĩ lái xe cả kinh, phanh gấp xe, hiểm hiểm trước khi đụng trúng bọn hắn mà thắng xe lại.
Binh lính phía sau thấy thế, cũng vội vàng phanh xe.
Cũng may giữa bọn họ có một khoảng cách nhất định, bằng không đột nhiên thắng gấp thế này, dưới quán tính xe tải, đã sớm đụng hàng loạt rồi.
"Tiết đội, xảy ra chuyện gì?!" Từ bên trong máy truyền tin truyền đến tiếng binh sĩ hỏi.
Lần này Lâm Hạo để cho Tiết Hàng đảm nhiệm tiểu đội trưởng, phụ trách vận chuyển vật tư trên đoạn đường này, đồng thời cũng muốn bảo đảm an nguy của Ôn Dao.
Tiết Hàng nhìn đám người kia ngăn chặn trước đoàn xe, sắc mặt có chút không tốt lắm.
Nhiệm vụ của hắn lần này là đảm bảo an toàn cho Ôn Dao và mang tinh thạch về căn cứ, thế mà bây giờ đột nhiên xuất hiện người ngăn cản bọn họ, thấy thế nào cũng đều không có ý tốt mà.
"Có người chặn xe, chuẩn bị sẵn sàng, trước không được xuống xe, Thuận Tử, Tiểu Quách, hai người xuống xe đi xem với tôi."
Tiết Hàng vừa cởi dây an toàn vừa nói với Ôn Dao đang ngồi phía sau: "Các em đừng xuống xe, anh đi ra xem thử thế nào."
Từ trên chiếc xe thứ nhất cùng chiếc xe thứ hai đi xuống một binh sĩ, trong tay bọn họ đều cầm súng, đi đến bên người Tiết Hàng, vẻ mặt cảnh giác nhìn đám người kia.
Đám người này nữ có nam có, cả một đám xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi, hoàn toàn nhìn không ra tuổi tác.
Ánh mắt cả đám bọn hắn đều sáng lên nhìn chằm chằm vào Tiết Hàng, giống như thấy được ân nhân cứu mạng.
Người đàn ông dẫn đầu đột nhiên đi vài bước về hướng Tiết Hàng, dường như muốn nhào đầu về phía trước, nhưng nhìn hai binh sĩ đang giơ súng về phía mình, lập tức dừng bước, sau đó hai đầu gối khẽ cong, liền quỳ xuống, trong miệng hô: "Trưởng quan, ngài cần phải cứu chúng tôi!"
Nhìn thấy hắn quỳ, những người khác cũng nhao nhao quỳ xuống, trong miệng hô hào cứu mạng.
Tiết Hàng không được tự nhiên nhíu nhíu mày, nếu thái độ đối phương không tốt hắn còn có thể yên tâm thoải mái bỏ mặc, nhưng đối phương lại khóc lóc quỳ cầu xin hắn, cài này làm trong lòng hắn có chút khó chịu.
Nói thật, đám người này trước tận thế cũng chỉ là dân chúng bình thường mà thôi, hôm nay giãy dụa đau khổ trông tận thế, ai cũng không dễ dàng.
Nhưng hắn cũng biết lòng người dị biến, trong tận thế càng có rất nhiều người vì sinh tồn đánh mất nhân tính, nhiệm vụ lần này trọng đại, không được phép có một chút sơ xuất.
Tiết Hàng không có tiến lên, cũng không để binh sĩ buông súng xuống, chỉ dùng giọng điệu hơi ôn hòa hỏi:: "Xin hỏi các người có chuyện gì sao?"
"Còn có thể có chuyện gì nữa chứ! Cái thằng trời đánh tận thế, đều khiến người sống không nổi nữa a!"
"Đúng vậy, chúng tôi đã vài ngày không tìm được bất kỳ đồ ăn gì rồi, bất đắc dĩ mới cầu cứu với các người đấy."
"Đúng vậy, xe của các người là xe quân đội, các người còn mặc quân trang, các người không thể không quản chúng tôi a!"
"Van cầu cậu cứu chúng tôi với, các người không phải quân đội vì dân phục vụ sao? Chẳng lẽ không cứu dân chúng tôi sao!"
Một đám người bắt đầu khóc lóc kể lể, luôn mồm hô hào phải cho bọn hắn đồ ăn, không thể không quản bọn hắn làm khỉ gió gì.
Tiết Hàng bị âm thanh ồn ào này làm đau cả đầu, hắn hét lớn một tiếng: "Ngừng!"
Thanh âm dần dần biến mất, tất cả mọi người không nói, đôi mắt đầy trông mong nhìn Tiết Hàng.
"Các người vì sao không đi đến căn cứ Hoa Nam? Dọc theo con đường quốc lộ này, cũng chỉ đi hai ngày là đến. Trong căn cứ chỉ cần các người chịu làm thì có thể sống, không chết đói được, nếu các người có một nghề thành thạo,nói không chừng còn có thể trôi qua không sai."
Tiết Hàng đảo mắt nhìn qua từng người, hỏi ra vấn đề hắn nghi hoặc nhất.
Hiện tại tận thế đã xảy ra hơn nửa năm rồi, trên cơ bản đã có rất ít người sống sót lắc lư bên ngoài, không phải tiến vào năm căn cứ lớn, thì cũng đi đến những căn cứ nhỏ gần đó, một đám người cứ như vậy lao tới, thật sự không thể không khiến người khác hoài nghi.
Mấy người thoáng nhìn qua nhau, người đàn ông dẫn đầu bắt đầu một bả nước mũi một bả nước mắt kể lại kinh nghiệm của bọn hắn.
Theo như lời hắn nói, trước đó thật sự bọn hắn cũng ở trong một căn cứ nhỏ đấy, tuy vật tư thiếu thốn, nhưng cố gắng một chúng vẫn tìm được vật tư... vẫn còn cơ hội sống sót.
Vốn tất cả đều tốt đẹp, tuy cuộc sống gian khổ, nhưng có thể còn sống đã không tệ rồi, ai biết lúc này căn cứ nhỏ lại gặp phải Zombie triều.
Tuyn Zombie nghiêm chỉnh mà nói cũng không nhiều, đối với căn cứ lớn rất dễ giải quyết, nhưng đối với hàng phòng ngự căn cứ nhỏ của bọn hắn mà nó quả thật chênh lệch rất lớn, trải qua rất gian nan đấy.
Lại thêm trong Zombie còn có mấy con Zombie biến dị khó đối phó, căn cứ trưởng bọn hắn vừa thấy chuyện không đúng, đã mang theo người của mình lén lút trốn đi mất!
Biết được tin tức này, toàn bộ căn cứ tràn ngập khủng hoảng, ngày càng nhiều người vứt bỏ chống cự lựa chọn chạy trốn, căn cứ cứ như vậy bị phá vỡ rồi.
"Tên khốn đó đáng gϊếŧ ngàn đao! Hắn lại để mọi người chống đỡ phía trước, chính mình lại mang theo cấp dưới chạy trốn, nếu không phải chúng tôi chạy trốn nhanh, chỉ sợ cũng trở thành khẩu phần lương thực của Zombie rồi! hu hu hu!"
Người đàn ông kia vừa lau nước mắt vừa khóc lóc kể lể: "Ngài cũng không biết chết bao nhiêu người đâu, thật sự quá thảm thiết rồi, chúng tôi vội vàng chạy trốn cũng không mang theo bao nhiêu đồ ăn, sau đó xe cũng hết xăng, lại không biết phương hướng, chỉ có thể lượn lờ gần bên này, nếu không phải gặp các người, chúng tôi đều phải chết đói! Trưởng quan à! Ngài cần phải cứu chúng tôi!"
Những người khác cũng bắt đầu cúi đầu khóc ồ lên, cà một đám cầu Tiết Hàng cứu bọn hắn.
Tiết Hàng tỉ mỉ đánh giá bọn hắn một phan, xem bộ dạng của bọn hắn như vậy cũng không giống nói dối, nếu như có thể, hắn cũng nguyện ý cứu người, nhưng, lần này thật sự có chút khó làm...
"Xe của các người còn ở đó hay không?"
Nghe được câu hỏi của Tiết Hàng, bọn hắn có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời: "Còn còn còn, lúc ấy chúng tôi tùy tiện chạy ra khỏi căn cứ đấy đây, tuy hư hỏng khá nhiều, nhưng vẫn còn có thể chạy, chỉ là hết xăng rồi."
"Như vậy, chúng tôi mang đồ ăn cũng không nhiều, tôi có thể cho các người một ngày đồ ăn cùng một chút xăng, các người có thể lái xe đến căn cứ Hoa Nam, chỗ đó nhất định an toàn hơn so với việc các người cứ ở bên ngoài."
"Thật vậy chăng? Cám ơn cám ơn, rất cảm ơn rồi, không nghĩ tới trong tận thế vẫn còn người tốt, các người quả nhiên là quân đội nhân dân mà."
Người đàn ông lại bắt đầu lau nước mắt rồi, sau đó lời nói xoay chuyển: "Cái kia... Trưởng quan tôi có một điều thỉnh cầu, không biết ngài có thể đồng ý hay không."
"Thỉnh cầu gì?" Tiết Hàng mặt không biểu tình hỏi, đây là muốn được một tấc lại muốn tiến một thước rồi hả?
Người đàn ông một bên cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt Tiết Hàng, vừa từ từ nói: "Tôi thấy trưởng quan các người cũng trở về căn cứ Hoa Nam, chúng tôi có thể lái xe theo sau các người trở về hay không?"
"Ngài yên tâm!" Thấy Tiết Hàng chau mày, người đàn ông lập tức giơ tay phải lên cam đoan nói: "Chúng ta chỉ lái theo sau rất xa, nhất định bảo trì khoảng cách an toàn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.