Chương 311: Cầu người cầu mình
Đông Trùng Hạ Uyển
03/09/2021
Không bao lâu, Kiều Hi dẫn theo mấy cô gái trở về, các cô mặc áo khoác ngoài Tiết Hàng cho, hai chân trần trụi, lỏa lồ trên bàn chân còn có chút xanh xanh tím tím.
Mặt đã dùng nước rửa qua, sắc mặt vàng như nến, thậm chí trên mặt còn có vết sẹo, tóc đều bị cắt bỏ tùy ý thành tóc ngắn, các cô vây chặt chung quanh một cô gái, ánh mắt nhìn người có thật sâu sợ hãi.
Cô gái bị các cô vây quanh sắc mặt khá xịn hơn một chút, ánh mắt cô nhìn đàn ông mang theo nồng đậm chán ghét cùng căm hận, coi như đối với bọn người Tiết Hàng là ân nhân cứu mạng cũng là ánh mắt đầy cảnh giác.
Khá đặc biệt chính là, tay trái của cô chỉ có một phần, nơi khác trống rỗng.
Bây giờ cô vừa trấn an ba cô gái khác, vừa nhỏ giọng trò chuyện với Kiều Hi.
Thân thể của cô còn ôm một cô bé khoảng bảy tám tuổi, đầu cô bé chôn trong ngực cô, đối với chung quanh đầy kháng cự.
Tiết Hàng đau đầu rồi, cái này vừa nhìn đã biết các cô gái này chịu tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, cho dù là thân thể hay tâm hồn, thậm chí còn có thể gặp phải ngược đãi.
Người như vậy ở sơ kỳ tận thế đều bình thường, dù sao khi đó trật tự đạo đức đều sụp đổ, mặt ác bên trong tận thế toàn bộ đều phóng ra ngoài.
Nhưng trong năm căn cứ lớn, trật tự đã bắt đầu xây dựng lại, chuyện như vậy vốn ít đi rất nhiều.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có công phu quản tự nguyện giao dịch, mỗi người đều có lựa chọn của mình.
Mà bình thường các cô gái gặp phải cảnh ngộ này đa phần đều rất cực đoan, nếu không phải triệt để sa đọa, bị động tiếp nhận tất cả; nếu không cũng là căm hận tất cả, căm hận tất cả đàn ông; đương nhiên còn có cố gắng muốn đạt được thực lực, nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Trong quân khu những nữ binh mới nhập ngũ kia, đa phần đều gặp phải bất hạnh, thời điểm huấn luyện rất liều lĩnh, những người đàn ông như bọn hắn đều thấy sợ hãi, quả thật giày vò chết bản thân mà!
Đương nhiên, cố gắng của các cô cũng có hồi báo đấy, cho dù là thể năng hay năng lực chiến đấu, đều tiến bộ rất lớn, buộc cánh đàn ông như bọn hắn không khỏi cố gắng hơn, huấn luyện còn không bằng nữ binh còn không biết xấu hổ ở trong quân đội nữa sao? Còn không bằng ném ra ngoài cho Zombie ăn!
Bây giờ các cô gái này đến căn cứ Hoa Nam cũng không biết đi vào đường nào, rồi có gặp gỡ thế nào.
Nhưng cho dù nói thế nào, chỉ cần nguyện ý cố gắng, vẫn còn có thể sống sót.
Về phần làm thế nào sống sót, vậy thì phải xem sự lựa chọn của các cô rồi.
Làm sao Thiệu Văn không ở chỗ này đây chứ? Có cô ấy ở đây tiện hơn nhiều.
Cô ấy là nữ, nữ binh cấp dưới cũng nhiều, đối với tình huống này cũng có kinh nghiệm à!
Kiều Hi trao đổi xong với cô gái kia, sau đó đi đến trước mặt Tiết Hàng, cúi người bái thật sâu với hắn.
"Được rồi được rồi, chúng ta không nhận cái này, chuẩn bị xong chúng ta phải lên đường, chính các người tự lái xe theo ở phía sao. Đến căn cứ Hoa Nam tôi cũng không rảnh sắp xếp cho các người, các người tự đi là được rồi, chỉ cần không phải hết ăn lại nằm, ngồi ăn chờ chết, các người có thể sống được ở căn cứ Hoa Nam."
Kiều Hi vội vội vàng gật gật đầu, rất nghiêm túc nghe Tiết Hàng nói.
"Còn có, nhất định phải tuân thủ điều lệ quy định của căn cứ, trong căn cứ sân huấn luyện rất nhiềucầu người không bằng cầu mình, chỉ có chính bản thân nắm giữ thực lực, mới có thể chân chính làm chính mình."
"Tôi đã biết! Tôi nhất định sẽ!" Kiều Hi kiên định gật đầu, từ hành vi thái độ cùng những lời nói rải rác của đám người Tiết Hàng, hắn đã biết căn cứ Hoa Nam nhất định không như những căn cứ tư nhân nhỏ này.
"Đúng rồi." Tiết Hàng nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Căn cứ rất nhiều nơi tiếp nhận người, chỉ cần có một nghề thành thạo, sẽ không đói chết. Quân đội chúng tôi cũng tuyển người, đặc biệt là dị năng giả, đãi ngộ rất tốt. Đương nhiên, nguy hiểm cũng rất lớn, vĩnh viễn luôn phải xông lên tiền tuyến, các người cần phải tìm hiểu rõ ràng."
Lúc ấy Dao Dao nói bọn họ đều là dị năng giả, như vậy, thiếu niên trước mắt cũng vậy, cũng không biết là dị năng gì.
Quân đội bọn họ thiếu người, qua không bao lâu nữa nói không chừng phải chiêu binh rồi, bây giờ nha, có thể ngoặt một cái thì một cái!
Giằng co một phen, trời đã sáng rồi, đoàn xe chậm rãi khởi động, đón ánh sáng mặt trời chạy nhanh về hướng căn cứ Hoa Nam.
"Thế... Dao Dao à, rốt cuộc dị năng của người nọ là gì vậy?"
Lập tức sắp đến căn cứ Hoa Nam rồi, Tiết Hàng vẫn nhịn không được hỏi thăm, hắn quá tò mò rồi, đến cùng là dị năng gì?
"Thuấn di."
Người đàn ông áo xám cũng giống như Hạ Y Huyên, đều thuộc về thuấn di trong hệ không gian, hơn nữa bởi vì hấp thu tinh hạch nhiều, nên cấp bậc cao hơn Hạ Y Huyên không ít.
Chỉ có điều hoàn toàn dựa vào tinh hạch mà không chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân, như vậy cấp bậc cũng chỉ hư ảo mà thôi, nhìn thì có vẻ dọa người, kỳ thật sức chiến đấu kém một mảng lớn so với người cùng cấp.
Lúc ấy hắn vẫn luôn không ra tay, cũng là cho rằng lưu lại cho mình một con đường lui.
Về sau thấy đại thế đã mất, hắn thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên người Ôn Dao, thuấn di về phía sau xe.
Sau đó Trịnh Trạch Giai cũng trốn đến trên chiếc xe kia, hai người cùng một chỗ xông lên đường cái.
Trong nháy mắt đạn hỏa tiễn bắn trúng ô tô, hắn lần nữa sử dụng dị năng chạy thoát ra ngoài, nhưng Ôn Dao sớm phát hiện hắn, lại để vợ chồng kim điêu chộp hắn đến đây.
Có điều tuy vợ chồng kim điêu đi, nhưng tính tình không tốt lắm, cho nên hắn chết có chút thảm.
Tiết Hàng đại khái hiểu được một ít, không khỏi lắc đầu, thật ra kế hoạch này của bọn hắn vẫn rất hoàn mỹ đó, từng phương diện đều suy xét kỹ lượng, hành động cũng là vua màn ảnh có cấp bậc, còn dẫn dụ Zombie tới, xác xuất thành công rất cao.
Đáng tiếc, bọn hắn không biết có Dao Dao auto tồn tại, cho nên té ngã thảm thương!
Nhưng Tiết Hàng cũng âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này làm nhiệm vụ phải cẩn thận quan sát, cũng không thể lật thuyền trong mương.
Mắt thấy sắp đến căn cứ Hoa Nam, Ôn Dao phát hiện cách đó không xa có một tòa tháp cao, Ôn Dao nhớ rõ trước khi đi không có nha, lúc nào xuất hiện vậy?
Thấy Ôn Dao vẫn luôn nhìn ra cửa sổ, trên mặt còn mang theo chút nghi hoặc, Tiết Hàng cũng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Dao Dao, có phải em nhìn thấy cái tháp?"
"Đó là cái gì?"
"Cái đó là tháp nhìn xa, trước đó căn cứ gặp phải mấy lần tập kích bất ngờ đều không sớm báo động trước, một ít thông tin thiết bị lại không dùng được, tài nguyên cũng không đủ, tư lệnh suy nghĩ ra một biện pháp, ở cách căn cứ mấy chục km xây dựng một tòa tháp cao tám tầng, sau đó phái người trông coi, có phát hiện gì có thể kịp thời thông báo với căn cứ. Tháp kia ở dưới mặt đất có tầng ngầm, nếu có nguy hiểm, binh sĩ có thể trực tiếp trốn vào dưới nền đất, nơi đó còn đào một đoạn đường hầm, có thể chạy trốn."
Tiết Hàng giải thích kỹ càng với Ôn Dao, còn nói thêm: "Có điều nghe nói giáo sư căn cứ Hoa Bắc nghiên cứu thông tin mất tác dụng đã có thành quả nho nhỏ rồi, có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể khôi phục thông tin rồi. Hiện tại tạm thời chỉ có thể dựa vào vệ tinh, nhưng tín hiệu vệ tinh hình như đã bị ảnh hưởng, nếu như thông tin vệ tinh cũng mất tác dụng, đây chính là phiền toái lớn rồi!"
Thời điểm đến gần nhìn thấy tháp nhìn xa, Ôn Dao phát hiện trên đỉnh tháp có người, Tiết Hàng thò nửa thân thể ra cửa sổ, giơ một lá cờ màu vàng quơ qua quơ lại.
Chờ hắn ngồi xuống, thấy hai cô bé phía sau tò mò nhìn qua hắn, Tiết Hàng cười hì hì, giải thích nói: "Anh chào hỏi cùng hắn đấy, nói cho hắn biết người một nhà."
Mặt đã dùng nước rửa qua, sắc mặt vàng như nến, thậm chí trên mặt còn có vết sẹo, tóc đều bị cắt bỏ tùy ý thành tóc ngắn, các cô vây chặt chung quanh một cô gái, ánh mắt nhìn người có thật sâu sợ hãi.
Cô gái bị các cô vây quanh sắc mặt khá xịn hơn một chút, ánh mắt cô nhìn đàn ông mang theo nồng đậm chán ghét cùng căm hận, coi như đối với bọn người Tiết Hàng là ân nhân cứu mạng cũng là ánh mắt đầy cảnh giác.
Khá đặc biệt chính là, tay trái của cô chỉ có một phần, nơi khác trống rỗng.
Bây giờ cô vừa trấn an ba cô gái khác, vừa nhỏ giọng trò chuyện với Kiều Hi.
Thân thể của cô còn ôm một cô bé khoảng bảy tám tuổi, đầu cô bé chôn trong ngực cô, đối với chung quanh đầy kháng cự.
Tiết Hàng đau đầu rồi, cái này vừa nhìn đã biết các cô gái này chịu tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, cho dù là thân thể hay tâm hồn, thậm chí còn có thể gặp phải ngược đãi.
Người như vậy ở sơ kỳ tận thế đều bình thường, dù sao khi đó trật tự đạo đức đều sụp đổ, mặt ác bên trong tận thế toàn bộ đều phóng ra ngoài.
Nhưng trong năm căn cứ lớn, trật tự đã bắt đầu xây dựng lại, chuyện như vậy vốn ít đi rất nhiều.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có công phu quản tự nguyện giao dịch, mỗi người đều có lựa chọn của mình.
Mà bình thường các cô gái gặp phải cảnh ngộ này đa phần đều rất cực đoan, nếu không phải triệt để sa đọa, bị động tiếp nhận tất cả; nếu không cũng là căm hận tất cả, căm hận tất cả đàn ông; đương nhiên còn có cố gắng muốn đạt được thực lực, nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Trong quân khu những nữ binh mới nhập ngũ kia, đa phần đều gặp phải bất hạnh, thời điểm huấn luyện rất liều lĩnh, những người đàn ông như bọn hắn đều thấy sợ hãi, quả thật giày vò chết bản thân mà!
Đương nhiên, cố gắng của các cô cũng có hồi báo đấy, cho dù là thể năng hay năng lực chiến đấu, đều tiến bộ rất lớn, buộc cánh đàn ông như bọn hắn không khỏi cố gắng hơn, huấn luyện còn không bằng nữ binh còn không biết xấu hổ ở trong quân đội nữa sao? Còn không bằng ném ra ngoài cho Zombie ăn!
Bây giờ các cô gái này đến căn cứ Hoa Nam cũng không biết đi vào đường nào, rồi có gặp gỡ thế nào.
Nhưng cho dù nói thế nào, chỉ cần nguyện ý cố gắng, vẫn còn có thể sống sót.
Về phần làm thế nào sống sót, vậy thì phải xem sự lựa chọn của các cô rồi.
Làm sao Thiệu Văn không ở chỗ này đây chứ? Có cô ấy ở đây tiện hơn nhiều.
Cô ấy là nữ, nữ binh cấp dưới cũng nhiều, đối với tình huống này cũng có kinh nghiệm à!
Kiều Hi trao đổi xong với cô gái kia, sau đó đi đến trước mặt Tiết Hàng, cúi người bái thật sâu với hắn.
"Được rồi được rồi, chúng ta không nhận cái này, chuẩn bị xong chúng ta phải lên đường, chính các người tự lái xe theo ở phía sao. Đến căn cứ Hoa Nam tôi cũng không rảnh sắp xếp cho các người, các người tự đi là được rồi, chỉ cần không phải hết ăn lại nằm, ngồi ăn chờ chết, các người có thể sống được ở căn cứ Hoa Nam."
Kiều Hi vội vội vàng gật gật đầu, rất nghiêm túc nghe Tiết Hàng nói.
"Còn có, nhất định phải tuân thủ điều lệ quy định của căn cứ, trong căn cứ sân huấn luyện rất nhiềucầu người không bằng cầu mình, chỉ có chính bản thân nắm giữ thực lực, mới có thể chân chính làm chính mình."
"Tôi đã biết! Tôi nhất định sẽ!" Kiều Hi kiên định gật đầu, từ hành vi thái độ cùng những lời nói rải rác của đám người Tiết Hàng, hắn đã biết căn cứ Hoa Nam nhất định không như những căn cứ tư nhân nhỏ này.
"Đúng rồi." Tiết Hàng nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Căn cứ rất nhiều nơi tiếp nhận người, chỉ cần có một nghề thành thạo, sẽ không đói chết. Quân đội chúng tôi cũng tuyển người, đặc biệt là dị năng giả, đãi ngộ rất tốt. Đương nhiên, nguy hiểm cũng rất lớn, vĩnh viễn luôn phải xông lên tiền tuyến, các người cần phải tìm hiểu rõ ràng."
Lúc ấy Dao Dao nói bọn họ đều là dị năng giả, như vậy, thiếu niên trước mắt cũng vậy, cũng không biết là dị năng gì.
Quân đội bọn họ thiếu người, qua không bao lâu nữa nói không chừng phải chiêu binh rồi, bây giờ nha, có thể ngoặt một cái thì một cái!
Giằng co một phen, trời đã sáng rồi, đoàn xe chậm rãi khởi động, đón ánh sáng mặt trời chạy nhanh về hướng căn cứ Hoa Nam.
"Thế... Dao Dao à, rốt cuộc dị năng của người nọ là gì vậy?"
Lập tức sắp đến căn cứ Hoa Nam rồi, Tiết Hàng vẫn nhịn không được hỏi thăm, hắn quá tò mò rồi, đến cùng là dị năng gì?
"Thuấn di."
Người đàn ông áo xám cũng giống như Hạ Y Huyên, đều thuộc về thuấn di trong hệ không gian, hơn nữa bởi vì hấp thu tinh hạch nhiều, nên cấp bậc cao hơn Hạ Y Huyên không ít.
Chỉ có điều hoàn toàn dựa vào tinh hạch mà không chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân, như vậy cấp bậc cũng chỉ hư ảo mà thôi, nhìn thì có vẻ dọa người, kỳ thật sức chiến đấu kém một mảng lớn so với người cùng cấp.
Lúc ấy hắn vẫn luôn không ra tay, cũng là cho rằng lưu lại cho mình một con đường lui.
Về sau thấy đại thế đã mất, hắn thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên người Ôn Dao, thuấn di về phía sau xe.
Sau đó Trịnh Trạch Giai cũng trốn đến trên chiếc xe kia, hai người cùng một chỗ xông lên đường cái.
Trong nháy mắt đạn hỏa tiễn bắn trúng ô tô, hắn lần nữa sử dụng dị năng chạy thoát ra ngoài, nhưng Ôn Dao sớm phát hiện hắn, lại để vợ chồng kim điêu chộp hắn đến đây.
Có điều tuy vợ chồng kim điêu đi, nhưng tính tình không tốt lắm, cho nên hắn chết có chút thảm.
Tiết Hàng đại khái hiểu được một ít, không khỏi lắc đầu, thật ra kế hoạch này của bọn hắn vẫn rất hoàn mỹ đó, từng phương diện đều suy xét kỹ lượng, hành động cũng là vua màn ảnh có cấp bậc, còn dẫn dụ Zombie tới, xác xuất thành công rất cao.
Đáng tiếc, bọn hắn không biết có Dao Dao auto tồn tại, cho nên té ngã thảm thương!
Nhưng Tiết Hàng cũng âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này làm nhiệm vụ phải cẩn thận quan sát, cũng không thể lật thuyền trong mương.
Mắt thấy sắp đến căn cứ Hoa Nam, Ôn Dao phát hiện cách đó không xa có một tòa tháp cao, Ôn Dao nhớ rõ trước khi đi không có nha, lúc nào xuất hiện vậy?
Thấy Ôn Dao vẫn luôn nhìn ra cửa sổ, trên mặt còn mang theo chút nghi hoặc, Tiết Hàng cũng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Dao Dao, có phải em nhìn thấy cái tháp?"
"Đó là cái gì?"
"Cái đó là tháp nhìn xa, trước đó căn cứ gặp phải mấy lần tập kích bất ngờ đều không sớm báo động trước, một ít thông tin thiết bị lại không dùng được, tài nguyên cũng không đủ, tư lệnh suy nghĩ ra một biện pháp, ở cách căn cứ mấy chục km xây dựng một tòa tháp cao tám tầng, sau đó phái người trông coi, có phát hiện gì có thể kịp thời thông báo với căn cứ. Tháp kia ở dưới mặt đất có tầng ngầm, nếu có nguy hiểm, binh sĩ có thể trực tiếp trốn vào dưới nền đất, nơi đó còn đào một đoạn đường hầm, có thể chạy trốn."
Tiết Hàng giải thích kỹ càng với Ôn Dao, còn nói thêm: "Có điều nghe nói giáo sư căn cứ Hoa Bắc nghiên cứu thông tin mất tác dụng đã có thành quả nho nhỏ rồi, có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể khôi phục thông tin rồi. Hiện tại tạm thời chỉ có thể dựa vào vệ tinh, nhưng tín hiệu vệ tinh hình như đã bị ảnh hưởng, nếu như thông tin vệ tinh cũng mất tác dụng, đây chính là phiền toái lớn rồi!"
Thời điểm đến gần nhìn thấy tháp nhìn xa, Ôn Dao phát hiện trên đỉnh tháp có người, Tiết Hàng thò nửa thân thể ra cửa sổ, giơ một lá cờ màu vàng quơ qua quơ lại.
Chờ hắn ngồi xuống, thấy hai cô bé phía sau tò mò nhìn qua hắn, Tiết Hàng cười hì hì, giải thích nói: "Anh chào hỏi cùng hắn đấy, nói cho hắn biết người một nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.