Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 130

Đông Trùng Hạ Uyển

30/08/2021

Tề Cảnh Huy bất đắc dĩ quay người: "Giáo sư, ông không phải không đồng ý sao, làm sao còn không cho tôi đi tìm người khác?"

"Ai nói tôi không đồng ý rồi hả? Tôi chỉ là đang suy nghĩ!" giáo sư Liêu trừng mắt liếc nhìn Tề Cảnh Huy, tiếp đó có chút do dự hỏi: "Ông nói... thứ nào thật sự có hiệu quả?"

"Tôi có thể lấy việc này ra đùa hay sao! Lừa ông có chỗ tốt gì?"

Nghe được Tề Cảnh Huy xác nhận, giáo sư Liêu lập tức một bước dài xông lên, theo tốc độ này hoàn toàn nhìn không ra giáo sư Liêu đã qua sáu mươi tuổi.

Hắn vọt tới bình thủy tinh để trước bàn, đậy kín nắp bình, cẩn thận từng li từng tí cất vào.

Ôn Dao nhìn thấy Tề Cảnh Huy đã thay đổi vật chứa thuốc, hy vọng bọn hắn sớm nghiên cứu thấu đáo, bằng không thì... thuốc sẽ từ từ mất đi hiệu lực đấy.

Những thuốc này sau khi điều chế thành xe chậm chạp phát huy, phải dùng thủy tinh đặc chế chứa rồi đậy kín.

Vật chứa thủy tinh ở đại lục Ella mang đến đây, chỉ dùng một loại thủy tinh thông thường ở đại lục Ella chế tạo thành, có thể kiềm chế thuốc phát huy, cũng không biết trên trái đất có thể tìm được vật thay thế hay không...

Cất kỹ thuốc xong, giáo sư Liêu lại vươn tay về hướng Tề Cảnh Huy, không có sắc mặt tốt nói: "Lấy ra."

Tề Cảnh Huy vươn tay móc từ trong túi quần ra, lấy một tờ giấy đầy nếp nhăn, đổ ra cho giáo sư Liêu.

Sau khi giáo sư Liêu nhận lấy hoài nghi nhìn hắn một cái, mở tờ giấy ra xem xét, thoáng chốc dựng lên, bổ nhào vào trên mặt bàn cẩn thận từng li từng tí trải bằng tờ giấy đem giấy đoàn trải bằng, sau đó chăm chú nhìn.

Đợi qua một lúc lâu mới hỏi: "Làm sao tôi chưa từng nghe nói qua tên của các loại thảo dược này? Ông xác định không phải lừa gạt tôi đấy chứ?"

Nhìn xem thứ này tên là: nguyệt quang thảo, ngải quả, hồng rễ chùm, những thứ này là cái quỷ gì?!

"Ông còn có thể trông cậy vào tên gọi thực vật biến dị trước kia sao?" Tề Cảnh Huy vô tình khoát khoát tay.

"Vậy bộ dạng chúng nó ra sao ngược lại ông cho tôi nhìn một chút!"

"Cái này sao... Giáo sư đồng ý?"

Mặt giáo sư Liêu đỏ lên, đề cao âm thanh nói ra: "Lúc nào tôi không đồng ý rồi hả?"

"Nhưng..." lời nói giáo sư Liêu xoay chuyển: "Cảnh Huy à, việc này không giống tác phong của ông, bây giờ là đại họa của cả nhân loại, có vật như vậy chẳng phải nên công bố ra ngoài tạo phúc cho càng nhiều người hơn hay sao? Làm sao lại che giấu?"

"Đây không phải còn không thành công sao, tôi thật tình cờ lấy được, chỉ có một lọ như vậy, còn có cách điều chế không biết chính xác hay không, làm sao công bố ra ngoài?"



"Thế thì càng nên triệu tập thêm nữa... để người liên quan chuyên nghiệp cùng đến nghiên cứu cộng đồng? Nhiều người thêm một phần sức, cũng có thể nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra! Nào có chính mình trốn tránh nghiên cứu hay sao?" giáo sư Liêu cao giọng chất vấn.

Ai, những người chỉ biết vùi đầu làm nghiên cứu này thật sự ngây thơ, chuyện nào có đơn giản như vậy?

Tề Cảnh Huy không muốn giải thích thêm, hắn chỉ có thể bảo chứng nói: "Giáo sư, ông còn chưa tin tôi sao? Chuyện này ông cứ làm theo lời tôi bảo, đúng vậy đấy."

"Được, tôi cũng mặc kệ những thứ khác, nhưng một mình tôi không thể làm được, tôi chỉ chuyên về nông khoa, đối với thực vật khác, đặc biệt là đặc tính của thực vật biến dị, không tinh thông lĩnh vực y dược, tôi phải giúp một tay."

"Ông nói đi, muốn ai, nhưng người ông chọn lựa..."

"Ông yên tâm, nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề, một người là giáo sư Âu Dương Thư ở đây, hiện ông ấy đang nghiên cứu thực vật biến dị, xem như tích lũy không ít kinh nghiệm. Còn có một người là giáo sư bệnh viện Khúc Hưng, trước kia hắn là chuyên gia thuốc trung y, đối với Tây y cũng có nghiên cứu, tôi thấy thuốc này có chút giống phương pháp điều chế thuốc đông y, tìm ông ấy là đúng rồi!"

Giáo sư Liêu đem những người mình chọn trong suy nghĩ nói ra, đây chính là hắn sàng lọc nhiều lần trong đầu chọn lựa ra đấy.

"Không có vấn đề, tôi sẽ đưa người đến?" Tề Cảnh Huy đánh cược.

"Ông xác định? Bệnh viện có thể sẽ không thả người." giáo sư Liêu biểu thị hoài nghi.

Tề Cảnh Huy tùy ý nói: "Đến lúc đó tìm Triệu Khải Khang nói là được rồi."

Giáo sư Liêu kỳ dị nhìn hắn, tuy hắn không quan tâm chuyện khác, nhưng cũng nghe nói quan hệ của hai đại lão căn cứ như ướp băng vậy.

"Thế thảo dược đâu?"

"Đợi chút nữa tôi sẽ để binh sĩ mang qua, đó là một binh sĩ hệ mộc, đến lúc đó lại để hắn làm trợ thủ cho ông?"

Giáo sư Liêu biết rõ hắn lo lắng, cũng không để ý hành vi của hắn, gật gật đầu nói ra: "Thế cũng có thể, nhưng không thể phá hư, phải nghe lời!"

"Nhất thiết rồi."

Tất cả thỏa đàm ổn thỏa, Tề Cảnh Huy mới dẫn hai anh em Ôn Dao trở về.

Trong tay Ôn Dao còn ôm một bao lớn lá cây cực lớn, bên trong là thực vật biến dị gần đây phòng nghiên cứu phát hiện ra có thể dùng làm hoa quả.

Mỗi ngày thúc đẩy sinh trưởng ra hoa quả không nhiều lắm, không phải dùng để đổi điểm tín dụng thì chính mình ăn hết, người bên ngoài rất khó ăn được, mà ngay cả Tề Cảnh Huy cũng là lần đầu chứng kiến.



Giáo sư Liêu thấy Ôn Dao yên lặng ngồi ở đó, thật sự có chút đáng thương, đặc biệt là nhìn thấy làn da tái nhợt của cô, nhìn vẻ ngoài có vẻ không khỏe mạnh chút nào.

Hắn vừa quở trách Ôn Minh không có chăm sóc tốt em gái của mình, vừa đem những hoa quả này nhét vào trong ngực Ôn Dao.

Đợi đến khi ra khỏi cửa sở nghiên cứu, Tề Cảnh Huy đột nhiên hỏi: "Việc này các cháu đã nói cùng ba mẹ chưa?"

Hai người sững sờ, liếc nhau sau đó đều trầm mặc.

Ôn Minh từ nhỏ độc lập đã quen, rất nhiều chuyện đã sớm tự mình làm chủ, vừa làm xong quyết định sau đó mới nói cho cha mẹ.

Mà Ôn Dao, từ lần trước Ôn Trác khai mở một vài chuyện, cô cũng có chút lảng tránh anh, không có nguyên nhân khác, chỉ là không được tự nhiên.

Cộng thêm có anh trai, rất nhiều chuyện đều có thể trực tiếp bàn bạc với cậu, hai người nhất trí vứt bỏ cha mẹ ra khỏi tâm trí rồi.

Nhìn thấy biểu lộ của hai người, Tề Cảnh Huy cũng biết chuyện gì xảy ra, hắn nhịn không được lắc đầu, cả nhà này nha!

"Muốn nói hay không chính các cháu tự quyết định đi, nhưng Ôn Minh à, ngày mai nhớ rõ đi báo cáo vào đoàn đội, bác đã cho cháu cơ hội rồi, về phần có thể nắm bắt được hay không, có thể làm cho đám ranh con kia tâm phục khẩu phục con hay không, vậy thì phải xem chính con rồi, không được để bác thất vọng đấy."

"Yên tâm, ngài sẽ không thất vọng!" Ôn Minh nhìn thẳng vào mắt Tề Cảnh Huy, mỗi chữ mỗi câu đều nghiêm túc đáp.

Ôn Dao còn chưa trở về khu biệt thự, mà tiếp tục ở trong quân khu.

Hạ Uyển từng bảo cô chuyển về ở, lại bị Ôn Dao từ chối, hiện tại Ôn Dao cảm thấy nơi này rất tốt, không có người quản cô, hơn nữa bây giờ cô cũng có thể tự do ra vào.

Chính yếu nhất chính là... cô còn không quá thích ứng với việc đột nhiên xuất hiện cậu hai cùng chị họ.

Đêm khuya, trên bầu trời vẫn luôn tối đen, ngay cả một ngôi sao cũng chưa từng xuất hiện, bên tai yên tĩnh im ắng, ngẫu nhiên có tiếng bước chân tuần tra của binh sĩ đi qua.

Đột nhiên, cô bé ngủ trên chiếc giường khác đột nhiên xoay người nhảy lên, hai tay xuất hiện một bức màn che, đôi đồng tử luôn luôn tối đen xẹt qua một tia ánh sáng lạnh, cả người tản mát khí thế ác liệt.

Cô cảnh giác quan sát chung quanh, nhưng cảm giác rung động vừa nãy khiến trong lòng cô lo sợ đã biến mất không thế, Ôn Dao đang ngồi xếp bằng bên giường bên kia, hai mắt cô nhắm nghiền, hô hấp bằng phẳng, lâm vào tầng sâu minh tưởng.

Ảnh Điệp không có buông lỏng, thân thể cũng không nhúc nhích, rất nhanh, cảm giác trước đó lại xuất hiện một lần, thậm chí càng thêm mãnh liệt.

Thân thể của cô buộc chặt rất nhanh, cô cảm thấy một loại hơi thở rất nguy hiểm.

Ảnh Điệp ngẩng đầu, nhìn về phía đầu nguồn nguy hiểm...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Ôn Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook